Chương 97: Đại Kết Cục (Trung)
Không cần giải thích nhiều, Thanh Hư đã hiểu đây là ý gì.
Thanh Hư ngạc nhiên nhìn Mộc Thanh, lúng túng một lát, muốn nói gì đó nhưng rồi lại không mở miệng được. Loại cục diện này hiển nhiên không thể vãn hồi được nữa, trận pháp đã hình thành, ngoại trừ phá trận thì không còn cách nào khác, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ ngọc đá cùng tan.
Các nàng có thể không quan tâm sống chết, nhưng trong thành còn có rất nhiều bình dân bách tính, trận pháp áp xuống hậu quả không tưởng tượng nổi.
Huống hồ Đông Xích đã điên đến mức tùy tiện tàn sát, nếu như hiện tại dễ dàng để nàng ta đi, ngày sau gặp tai họa sẽ không chỉ có thành An Dương.
Hồn thể của Mộc Thanh rất mạnh, đủ để chống lại Nguyên Thủy Cổ Trận, với thế cục hiện tại biện pháp này có được hay không nàng phải thử mới biết, hơn nữa nàng cũng không còn sự lựa chọn khác, dù sao nếu mặc kệ Đông Xích tiếp tục làm bậy, bách tính trong thành không thể sống sót, tu sĩ của các tông phái cũng sẽ không có kết cục tốt, Bạch Xu lại càng không thể may nắm trốn thoát.
Đông Xích chấp niệm sâu nặng, bởi vì muốn đoạt lại thi thể của Dung Nguyệt mà ở lại trong Nguyên Thủy Cổ Trận, nàng ta nhất định đã chừa đường lui cho bản thân, mà còn đường này chính là điểm đột phá. Tuy rằng Mộc Thanh không biết người này đến cùng còn có chiêu gì, nhưng lại không khó đoán được người đang ở bên ngoài khống chế trận pháp là ai.
Phân thân của Đông Xích, người áo đen.
Phân thân yếu hơn so với bản thể, Nguyên Thủy Cổ Trận sẽ phản phệ lên người kết trận, đây là nhược điểm, muốn đột phá Nguyên Thủy Cổ Trận nhất định phải bắt đầu từ điểm này.
“Quay về Phù Ngọc Sơn…”
Mộc Thanh không có sức lực để nói nhiều, nói xong chỉ nhìn Thanh Hư một cái, lập tức cắt đầu ngón tay của mình, dùng máu nhỏ lên chuôi kiếm.
Nàng gián đoạn niệm đoạt mệnh chú, lấy việc hiến tế hồn thể làm cái giá để đánh đổi càng nhiều linh lực nhằm chống lại Nguyên Thủy Cổ Trận không thể phá vỡ.
Sở hữu một hồn thể có mấy nghìn năm tu vi vốn đã cực kỳ lợi hại, huống hồ nàng đã từng là đại năng giả vang danh Tu Chân Giới, chiêu này vô cùng uy lực, vừa phát động đã làm lay chuyển Nguyên Thủy Cổ Trận.
Mặt đất đang rung chuyển, kiến trúc, cây cối xung quanh lay động, hai loại sức mạnh va chạm vào nhau, dư chấn khiến tất cả mọi người đều run sợ.
Tiếng sợ hãi che trời lấp đất, gào khóc thê lương, lo sợ bất an, đoàn người hỗn loạn không thể tả nổi, có người đang xô đẩy, có người ngã sấp xuống, có người một mình hoảng loạn chạy trốn, cũng có người đang đỏ mắt tìm thân nhân.
Các tu sĩ đang tử thủ trong nhã các cũng kinh sợ, tất cả đều không thể tin tường mà nhìn lên bầu trời tối đen như mực.
Thanh Hư dẫn không ít người rời đi, nhưng vẫn có rất nhiều tu sĩ sợ chết không dám ra ngoài, rất sợ vừa ra khỏi đây sẽ rơi đầu, nhìn thấy tình cảnh này mỗi người có phản ứng khác nhau. Những kẻ tự xưng là quân tử được Liễu gia cầm đầu vẫn lù lù bất động, những người khác trở nên do dự, có tu sĩ lương tâm bất an, mặc kệ sự phản đối của những người khác trong tông phái mà lựa chọn ra ngoài giúp đỡ.
“Sống một cách hèn nhát như vậy, ngày sau há có thể yên lòng. Ta thuở nhỏ được dạy phải bảo vệ chính nghĩa, thờ ơ đứng nhìn thực sự trái với giáo huấn, xin lỗi các vị.”
Nhã các rất hỗn loạn, nhân tâm tan rã, mỗi người có tính toán riêng.
Thanh Hư và Giang Lâm dẫn theo một nhóm tu sĩ ra ngoài đã không rãnh bận tâm những việc này, bởi vì ngay lúc Mộc Thanh niệm chú ngữ, quỷ tu sĩ và thần binh vốn dĩ đờ đẫn đột nhiên cử động, tất cả đều lao về bên này giống như thiêu thân lao vào lửa, dường như muốn ngăn cản Mộc Thanh.
Thanh Hư che chở Giang Lâm ở phía sau, rồi lại nhìn Mộc Thanh, cuối cùng làm theo lời Mộc Thanh nói.
“Mọi người, ngăn cản bọn chúng!” Thanh Hư quát lớn, đồng thời chém giết thần binh để bảo vệ Mộc Thanh ở phía sau.
Nhóm người Ngô Thủy Vân mặc dù lòng có cố kỵ nhưng thời điểm này cũng không chút nao núng, tất cả đều tạo thành vòng vây, cùng tiến cùng lui với Thanh Hư.
Mà bên kia Bạch Xu còn đang tiếp tục giao đấu với Đông Xích, Đông Xích giết đỏ cả mắt, càng lúc càng nóng nảy, hiển nhiên đã đánh mất một chút lý trí cuối cùng. Nàng ta một mực thúc giục trận pháp, điều khiển quỷ tu sĩ và thần binh, điên cuồng đến mức mặc kệ phản phệ nặng hay nhẹ, dường như chỉ cần giết hết những kẻ đối địch với bản thân thì tất cả đều là đáng giá, cho dù phải đánh đổi bằng cả tính mạng.
Người điên chính là như vậy, vung đao chém giết lung tung, chết một người thêm một phần hưng phấn. Nàng ta một mặt đối phó Bạch Xu một mặt âm thầm khống chế Nguyên Thủy Cổ Trận, có lẽ quá nóng vội giục tốc bất đạt, hành vi điên cuồng bất chấp khiến thần lực của nàng ta trở nên hỗn loạn bất kham, khó có thể khống chế, những đường văn đen trên cổ càng lúc càng nhiều, huyết quản màu xanh nhạt bắt đầu sản sinh dị biến, trở thành từng đường hắc văn chằng chịt, nhìn vào vô cùng đáng sợ.
Đông Xích dường như không cảm nhận được gì, chiêu thức không hề bị ảnh hưởng, hơn nữa càng lợi hại càng tàn độc.
Bạch Xu không nhịn được liếc nhìn về phía Mộc Thanh, vài lần muốn thoát thân nhưng không thê,r hiện tại Đông Xích chính là một con chó điên gặp người thì cắn, dường như nàng ta đã nhìn ra sự lo lắng của nàng, nên bất kể thế nào cũng không để nàng đến gần Mộc Thanh.
Có lẽ đã nhận thấy điều gì đó, trong lòng Bạch Xu mơ hồ bất an, nàng rất muốn nhanh chóng đến bên kia, nhưng bất đắc dĩ bị Đông Xích bám lấy không tha, lần thứ hai giao thủ còn thiếu chút nữa bị đối phương làm bị thương.
Tất cả đều bị Mộc Thanh nhìn thấy.
Mộc Thanh ngay cả đứng cũng đứng không nổi, chỉ có thể miễn cưỡng quỳ thẳng, nàng còn đang niệm pháp chú, cùng lúc đó hồn thể trở nên cực không ổn định.
Tiếng than khóc thê lương, tiếng binh khí va chạm, còn có tiếng đánh nhau của Bạch Xu và Đông Xích…
Thân thể này của Mộc Thanh là Bạch Xu dùng nguyên đan tạo thành, hai người mệnh số tương liên, cùng hưởng chung mệnh cách, nếu như Mộc Thanh bị thương Bạch Xu cũng sẽ chịu tổn thương tương tự, cho nên Mộc Thanh sẽ không để chuyện này xảy ra.
Hồn thể của nàng là thuộc về chính nàng, không liên quan đến Bạch Xu, cho nên vận dụng sức mạnh của hồn thể sẽ không ảnh hưởng đến nàng ấy, tuy rằng đối phương vẫn sẽ bị thương nhưng không đến mức mất mạng, cũng giống như những phân thân của Đông Xích. Mộc Thanh là phân thân Bạch Xu tạo ra từ nguyên đan, nếu nàng xảy ra chuyện Bạch Xu sẽ vì thế mà bị thương, nhưng sẽ không chết, cho nên đây là biện pháp thỏa đáng nhất.
Ý thức của Mộc Thanh bắt đầu phân tán, nàng nghiêng đầu nhìn Bạch Xu một lần cuối cùng, sau đó tiếp tục cắt tay vẽ một đạo huyết phù giữa không trung, huyết phù vừa hình thành lập tức phát ra ánh sáng vàng chiếu vào người nàng rồi hóa thành hư vô.
Ngay khoảnh khắc huyết phù biến mất, hồn thể của nàng bắt đầu thoát ly khỏi thân thể, trở nên mơ hồ.
Nguyên Thủy Cổ Trận bao phủ trên bầu trời An Dương bỗng nhiên xuất hiện một vết rách lớn ở trung tâm.
Có thể là bởi vì trận pháp bị lay chuyển quá lớn, toàn bộ thành An Dương cũng xảy ra địa chấn, gạch ngói rơi khỏi mái nhà, mặt đất cũng bắt đầu rạn nứt. Bầu trời vẫn tối đen, khắp nơi đều là một loại áp lực kinh khủng, tiếng kêu khóc, la hét, không hề ngừng nghỉ.
Người mặc bạch y phiêu dật kia chưa từng cử động, vẫn luôn duy trì tư thế, sống lưng thẳng tắp nắm chặt chuôi kiếm, đầu khẽ cúi xuống.
Hồn thể của Mộc Thanh hoàn toàn thoát ly thân thể, đang bị Nguyên Thủy Cổ Trận nuốt chửng.
Hồn phách của nàng đã từng vỡ vụn, sau khi ly thể sẽ nhanh chóng mất đi ý thức, hóa thành từng mảnh nhỏ, nàng không có bao nhiêu thời gian để do dự, vừa phải gian nan chỗng đỡ, vừa phải dùng hồn thể liên kết với Nguyên Thủy Cổ Trận có thể áp xuống bất cứ lúc nào, sau đó trầm thấp niệm chú.
Nàng muốn hút hết sức mạnh của trận pháp vào hồn thể, dùng hồn thể tiếp nhận tất cả sức mạnh. Nhưng Nguyên Thủy Cổ Trận nào dễ dàng như vậy phá giải như vậy, cách này tác dụng không lớn trái lại khiến hồn thể của nàng càng lúc càng mờ nhạt.
Mộc Thanh không chút hoảng loạn, mà chỉ bình tĩnh tiếp tục niệm chú, hai tay kết trận, dẫn đạo thứ gì đó.
Thanh Hư lo lắng quay đầu lại, nhìn thấy Mộc Thanh đã không còn hô hấp, nàng thoáng chốc dừng tay. Nàng có thể nhìn thấy hồn thể của Mộc Thanh, cũng thấy thân thể Mộc Thanh quỳ trên mặt đất bàn tay không ngừng chảy máu, nhưng dòng máu đỏ sẫm không rơi xuống mặt đất mà biến mất vào hư không.
Đó là một loại huyết tế, là cấm thuật.
Không ngờ Mộc Thanh sẽ làm đến mức này, Thanh Hư biến sắc, đánh đuổi một quỷ tu sĩ rồi hô lên: “Trường Trữ, dừng lại!”
Đáng tiếc đã quá muộn, thời khắc này huyết tế đã hoàn thành, hồn thể của Mộc Thanh hoàn toàn biến mất, hóa thành từng sợi ánh sáng vàng hòa vào Nguyên Thủy Cổ Trận.
Nguyên Thủy Cổ Trận bị ánh sáng màu vàng cuốn lấy, từ trong suốt trở nên rõ nét, khắp nơi là những điểm sáng loang lổ. Trận pháp không ổn định, một vết rách đột nhiên xuất hiện, quỷ tu sĩ và thần binh cũng nhất thời bị áp chế, động tác trở nên cứng nhắc đờ đẫn, dường như mất đi sự khống chế.
Mà cách đó không xa Đông Xích bỗng nhiên dừng lại, quỳ rạp xuống đất, bắt đầu không ngừng thổ huyết.
Đông Xích dường như bị trọng thương, ngay cả sức lực chống trả cũng không còn.
Bạch Xu một kiếm lướt qua cần cổ, trực tiếp cắt đứt cần cổ trắng nõn, nàng ta không đáp trả mà chỉ hoảng hốt né tránh, tựa lưng vào tường, đứng cũng không vững.
Trận pháp phản phệ quá nặng, giống như sóng lớn ngập trời cuốn lấy nàng ta, ngay cả cơ hội hòa hoãn cũng không có.
Bạch Xu không cho nàng ta có cơ hội thở dốc, cũng không cho nàng ta có cơ hội chạy trốn, trực tiếp dùng trường kiếm mang theo thần lực cắm sâu vào lồng ngực, tay kia thì vận thần lực đánh tới.
Đông Xích muốn phản kháng nhưng lại không thể, Nguyên Thủy Cổ Trận phút chốc sụp đổ, bầu trời đen kịt xuất hiện rất nhiều điểm sáng, trời đất cũng bắt đầu sáng lớn. Phản phệ quá nghiêm trọng, không để cho nàng ta có thời gian phản ứng, uy áp bá đạo gần như nghiền nát ngũ tạng lục phủ.
Giờ khắc này xảy ra rất nhiều việc, tất cả diễn ra đồng loạt, làm cho người ta không kịp trở tay.
Bạch Xu nắm trường kiếm cúi đầu, nhìn chằm chằm Đông Xích đã ngã trên mặt đất, hẳn là đã biết xảy ra chuyện gì, nàng không quay đầu lại mà chỉ nét mặt vô cảm mặc cho gió đêm lay động y bào.
Bạch Xu siết chặt nắm tay, bóp nát thi thể của bạch hồ ngay trước mặt Đông Xích.
Đông Xích gấp đến đỏ mắt, nhưng trận pháp phản phệ đang nuốt chửng nàng ta, khiến nàng ta căn bản không thể làm được gì.
“Dừng tay!”
Nhưng đã quá muộn, Bạch Xu chỉ lạnh nhạt đứng nhìn.
Đông Xích thổ huyết, chịu đựng đau đớn dùng cả tay lẫn chân bò về phía Bạch Xu, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.
“Trả… trả cho ta…”
“Trả nàng lại cho ta…”
Đông Xích đau đến thân thể co quắp, cả người co rút nhưng vẫn chịu đựng, không ngừng bò về phía này.
Thi thể của Dung Nguyệt bị Bạch Xu bóp nát, đã trở thành một bãi máu thịt mơ hồ.
Đông Xích muốn chắp vé bãi máu thịt kia lại, nhưng cuối cùng chỉ có thể mò lấy một tay đầy máu, nàng ta điên cuồng ôm lấy bãi máu thịt vào lòng, trong miệng luôn mãi lẩm bẩm.
“Sư tôn…”
“Đừng… sư tôn… của ta…”
Đáng tiếc bãi máu thịt kia chẳng những không thể khôi phục như cũ, ngay cả nhặt cũng không nhặt được.
Bạch Xu chưa từng cho nàng ta dù chỉ một ánh mắt, cứ thế đứng tại chỗ, một hồi lâu sau lại vận chuyển thần lực trực tiếp hóa bãi máu thịt trong tay Đông Xích thành máu loãng.
Ánh sáng trên bầu trời bất chợt tản đi, bóng đêm sâu sắc.
Quỷ tu sĩ và thần binh hoàn toàn bất động, cục diện phút chốc lại thay đổi, chúng tu sĩ đang khổ chiến đều dừng tay, hồi lâu sau Ngô Thủy Vân mới vừa khiếp sợ vừa bi thương hô lên: “Mộc tông sư!”
Thanks for sharing. I read many of your blog posts, cool, your blog is very good.