Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 77

 

Chương 77: Tiêu Tan

 

Dung Nguyệt đau đến sắc mặt tái nhợt, nhưng không muốn tỏ ra yếu kém.

Nàng ta trào phúng nhìn Bạch Xu, trong miệng ngậm máu, dùng hết sức lực tiếp tục gián đoạn nói: “Tạp chủng sinh… tạp chủng, cha… cha truyền con nối…”

Nói xong, Dung Nguyệt lại bật cười.

Kẻ điên này luôn như thế, năm đó lúc còn ở Đào Hoa Đảo chính là kẻ bất tuân nhất, thậm chí còn ngang ngược hơn cả Bạch Xu, ngoại trừ Bạch Nhược Trần thì trên đảo không ai quản thúc được nàng ta, sau khi nhập ma lại càng không ai quản được.

Năm đó trên Đào Hoa Đảo, nàng ta vẫn luôn phê bình kín đáo đối với sự tồn tại của Bạch Xu, còn chưa đến mức chán ghét nhưng từ sau khi Bạch Xu hóa hình, Bạch Nhược Trần tuyên bố Bạch Xu sẽ trở thành quân chủ đời kế tiếp thì nàng ta càng thêm ghét bỏ, không chỉ công nhiên ngăn cản Bạch Nhược Trần lập người kế vị mà còn âm thầm chèn ép đủ bề.

Thần hồ tộc tranh đấu nội bộ, cũng không khác gì tranh quyền đoạt vị trong triều đình. Là trưởng lão thần hồ tộc, địa vị của Dung Nguyệt ngay lúc đó tất nhiên là không thấp, hơn nữa có không ít người ủng hộ, Bạch Nhược Trần lập người kế vị bị rất nhiều người phản đối, chủ yếu là bởi vì xuất thân của Bạch Xu.

Tằng tổ mẫu của Bạch Xu là thần tộc, mẫu thân là bán thần tộc, hai mẫu tử huyết thống đều không thuần khiết. Mà bất luận là đối với thần tộc hay là thần hồ tộc, huyết thống không thuần khiết đều là vấn đề rất lớn, nhất là khi lập một người chỉ có nửa dòng máu thần hồ tộc làm thái tử, việc này cũng giống như đế vương của nhân giới muốn lập một vị thái tử mang dòng máu dị tộc.

Mẫu thân của Bạch Xu mất trước khi nàng hóa hình, là bởi vì không khống chế được thần lực của bản thân dẫn đến kinh mạch hỗn loạn, không chịu nổi phản phệ mà chết.

Hỗn huyết chính là như vậy, nếu như thân thể hư nhược thực lực lại quá cao sẽ dẫn đến việc bản thân không khống chế được sức mạnh, hơn phân nửa đều không thể sống thọ, thậm chí là chết non.

Mẫu thân của Bạch Xu chết đi, Bạch Nhược Trần vô cùng đau lòng, cũng chính vì thế trong quãng đời còn lại của mình hắn đem tất cả tưởng niệm đối với vong thê đặt lên người nữ nhi, dựa theo di ngôn của vong thê bồi dưỡng nữ nhi của hai người, hơn nữa còn dẹp bỏ dị nghị lập nàng làm thái tử.

Dung Nguyệt vẫn luôn ghét bỏ sự tồn tại của Bạch Xu, từ thời khắc Bạch Xu sinh ra cho đến hiện tại.

Nàng ta thuộc phái bảo thủ, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua những chuyện này, cũng không đặt Bạch Xu vào trong mắt, loại căm hận và phản cảm này ngày một trầm trọng kể từ khi Bạch Nhược Trần đưa Bạch Xu đến chỗ Mộc Thanh, nhất là sau khi phát hiện tâm tư của Bạch Xu đối với Mộc Thanh. Mà nay bại dưới tay đối phương, Dung Nguyệt chẳng những không có một chút sợ hãi, thậm chí còn chướng mắt khinh thường.

Một câu ‘tạp chủng sinh tạp chủng’ quả thật vô cùng ác độc, sắc mặt của Bạch Xu trở nên tối tăm, nếu không phải bận tâm điều gì đó, nàng đã phất tay trực tiếp cắt nát khuôn mặt xinh đẹp động lòng người mà nàng ta quý trọng nhất.

Ánh mắt của Bạch Xu rất lạnh, cũng không nói một lời nào.

Cảm giác được sự đau đớn trên mặt, Dung Nguyệt lập tức biến sắc, từ bình tĩnh không quan tâm trở thành điên cuồng, huyết sắc trong ánh mắt cuồn cuộn dâng lên. Tâm ma của nàng ta quá nặng, lúc bình thường thì không sao nhưng một khi bị kích động sẽ phát cuồng không thể khống chế, nàng ta đột nhiên đánh bật trường kiếm ghim trên người, ma khí ào ạt, thề phải ăn sống nuốt tươi Bạch Xu.

“Ngươi dám…”

“Ngươi dám!”

Dung Nguyệt lảo đảo đứng lên, nghiến răng nghiến lợi niệm chú ngữ, bên kia Bạch Nhược Trần đang giao đấu cùng Mộc Thanh giống như nhận được mệnh lệnh, lập tức bất chấp tất cả xông đến bên kia, căn bản không quan tâm Mộc Thanh có làm hắn bị thương hay không.

Mộc Thanh cũng đã phát hiện dị thường, lúc này không khỏi nhíu mày muốn ngăn cản Bạch Nhược Trần nhưng cho dù nàng một kiếm đâm xuyên ngực Bạch Nhược Trần thì hắn vẫn nhất định muốn chạy về phía Dung Nguyệt.

Hắn là người chết, từ lâu đã không còn cảm nhận được đau đớn, cho dù bị đâm trúng, bị thương, mặc dù bản thân vẫn còn ý thức, nhưng vẫn sẽ bị chú ngữ khống chế.

Bạch Xu một chiêu đánh thẳng về phía Dung Nguyệt, nhưng lại bị Bạch Nhược Trần dùng thân ngăn cản.

Một chiêu sử dụng hết toàn lực, đánh Bạch Nhược Trần liên tiếp lui về phía sau.

Rốt cuộc vẫn không đành lòng, cho dù biết đây chỉ là một thân xác còn sót lại chút ý thức, Bạch Xu biến sắc, thu tay không tiếp tục đánh nữa.

Dung Nguyệt đê tiện, chính là muốn lợi dụng lòng trắc ẩn của hai người các nàng.

Cho dù là một người chết, nhưng lúc này hắn có thể đi có thể đứng, hắn chính là Bạch Nhược Trần, huống hồ đây cũng không hoàn toàn là một con rối.

Đó cũng là lý do vì Dung Nguyệt phải ‘hồi sinh’ Bạch Nhược Trần, mục đích là nhằm lợi dụng hắn đến kiềm chế và đối phó các nàng.

Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình.

Hắn là phụ thân của Bạch Xu, là bạn thân của Mộc Thanh, là quân chủ tiền nhiệm đáng tôn kính ngưỡng mộ của thần hồ tộc, cũng đã từng là một nhân vật vang danh thiên hạ, chỉ cần hắn có thể đứng lên, dù cho không có ý thức, cũng không mấy người dám đối đầu với hắn.

Bạch Xu tay nắm thành quyền, nhìn chằm chằm Bạch Nhược Trần vô cảm không chút phản ứng, sau đó lại nhìn về phía Dung Nguyệt.

Dung Nguyệt quả nhiên là không muốn sống, còn sợ đả kích Bạch Xu chưa đủ, nàng ta cười dài: “Thế nào, không đành lòng sao, không nỡ ra tay?”

Nàng ta bị thương, trên đùi, trên vai đều đang chảy máu nhưng dường như nàng ta không cảm thấy đau đớn, ngay cả mi tâm cũng không nhăn một cái, sau khi nhìn thấy vẻ ẩn nhẫn trên mặt Bạch Xu thì lại càng tự đắc.

Sương mù xung quanh dày đặc đến mức chỉ cần đứng xa một chút sẽ không thể nhìn rõ. Vẻ mặt Bạch Xu lạnh như băng, cách khoảng không đánh Dung Nguyệt ngã xuống đất. Bạch Nhược Trần muốn che chở cũng không kịp.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm, dường như chỉ cần chạm vào sẽ nổ.

Bạch Nhược Trần không quan tâm đến các nàng, nhìn thấy Dung Nguyệt bị thương liền bắt đầu ra tay tấn công Bạch Xu.

Mộc Thanh lập tức ngăn cản, không để hắn đến gần Bạch Xu.

Cố nhân so chiêu, cuối cùng Mộc Thanh giành phần thắng. Nàng khống chế được Bạch Nhược Trần, mà Dung Nguyệt nằm trên mặt đất còn đang tiếp tục niệm chú ngữ, không chỉ có Bạch Nhược Trần mà ngay cả quỷ tu sĩ cũng xông lên bảo vệ nàng ta.

Bạch Xu mặt không biểu cảm, vận dụng thần lực muốn giải quyết kẻ đầu sỏ, nhưng từ phía sau lại đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, thoáng chốc bắt lấy Dung Nguyệt đang bị trọng thương. Bạch Xu đuổi theo, trong lòng Mộc Thanh căng thẳng, lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng quay đầu nhìn  nhóm người Giang Lâm, lập tức dựng kết giới bảo vệ mọi người sau đó mới đuổi theo.

Bạch Nhược Trần bước ra ngăn cản hai người, cố ý kéo dài thời gian.

Bạch Xu lạnh lùng nói: “Tránh ra!”

Bạch Nhược Trần dù sao cũng chỉ là con rối, sẽ không trả lời, lại càng không nghe lời nàng.

Mắt thấy người áo đen càng lúc càng xa, bị sương mù che phủ nên không thể nhìn rõ, Bạch Xu không chút do dự cách không đánh thần lực về phía người áo đen, trúng vào mục tiêu không chút sai lệch.

Nhưng người áo đen không dừng lại, dưới tình huống bị đánh trúng vẫn mang theo Dung Nguyệt biến mất ở phía xa.

Nơi này vốn dĩ có truyền tống trận, người áo đen đã  lợi dụng trận pháp để trốn thoát.

Người này đã có kế sách vẹn toàn từ trước, biện pháp thoát thân cũng đã chuẩn bị sẵn, cho dù không có truyền tống trận thì cũng sẽ có biện pháp khác.

Sương mù dày đặc, Mộc Thanh khống chế Bạch Nhược Trần, đồng thời lên tiếng ngăn cản Bạch Xu: “Đừng đuổi theo.”

Đuổi theo cũng vô dụng, những người đó rõ ràng có sự chuẩn bị từ trước, xung quanh đều bị sương mù dày đặc che lấp, nếu như xảy ra biến cố gì sẽ không kịp ứng phó.

Bạch Xu cực lực khắc chế, lúc nhìn thấy Bạch Nhược Trần bị bỏ lại, nàng không khỏi sững sốt.

Mà lúc này Thanh Hư cũng đuổi đến vì lo lắng cho sự an nguy của hai người.

Thanh Hư coi như bình tĩnh, nhìn thấy Bạch Xu biến thành người cũng không kinh ngạc, nàng lại nhìn Bạch Nhược Trần, không hỏi nhiều mà chỉ nói với Mộc Thanh: “Trở về trước, đừng đứng ở chỗ này.”

Lúc này mọi người đều xôn xao, bọn họ vừa trải qua một phen đấu tranh sinh tử, vẫn chưa thoát hiểm đã tận mắt nhìn thấy linh sủng của Mộc Thanh biến thành người, hơn nữa còn có quan hệ không cạn với kẻ phía sau màn.

Đây không phải linh sủng a, tất cả mọi người đều bị lừa!

Nghe những người này xôn xao bàn tán, Giang Lâm đang chăm sóc A Lương cũng không có sức lực để quan tâm bọn họ, hơi thở của A Lương càng lúc càng yếu ớt, bên cạnh còn có một Lục Phó Ngôn bị thương nặng, nàng luống cuống tay chân tìm đan dược, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, rất sợ có chút sai sót thì hai người này sẽ chết trong tay nàng.

Giang Lâm là y tu, nhiều năm qua đã cứu vô số người, cũng có lúc bất lực, nhưng chưa từng hoảng hốt như lúc này.

“A Lương.” Giang Lâm cắn môi, nhẹ giọng gọi một tiếng, cố gắng cho A Lương đang thoi thóp uống nửa bình thuốc, sau đó giúp hắn vuốt cổ, rồi lại vội vã xử lý vết thương cho Lục Phó Ngôn đang hấp hối: “Gắn gượng một chút, tỉnh lại, đừng ngủ…”

Đôi mắt nàng ửng đỏ, dù sao cũng là đồ đệ tự tay nàng nuôi lớn, chứng kiến đối phương ngày càng yếu ớt, có thể tắt thở bất cứ lúc nào, nàng không khỏi hoảng loạn.

Năm đó nàng xác thực rất không muốn nhận lấy tiểu tử này, ai ngờ cho một cái màn thầu thì tiểu hài tử cả người bẩn thỉu này đã quấn quít lấy nàng, mấy năm nay ngày qua ngày chung sống, dốc lòng dạy dỗ, làm sao không có cảm tình.

Nhưng mặc kệ nàng làm như thế nào A Lương cũng không tỉnh, lúc Mộc Thanh các nàng vội vã trở về, hô hấp của hắn cũng yếu đi.

Giang Lâm ôm hắn vào trong lòng, thử truyền linh lực cho hắn.

Nhưng vẫn vô dụng.

“A Lương…” Nàng thấp giọng gọi một tiếng, giọng nói cũng đang run rẩy.

Thanh Hư trở về nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời ngẩn người.

Đám người Dung Nguyệt không thể nào trả lại một người còn khả năng sống sót về tay các nàng, sở dĩ mang A Lương vẫn còn chút hơi tàn đến đây đơn giản là muốn áp chế Mộc Thanh và Bạch Xu, nhằm vây khốn tất cả mọi người ở chỗ này mà thôi.

A Lương chỉ là một miếng mồi nhử.

Sau khi giết chết lão long, hắn đã mất đi tác dụng lớn nhất, hôm nay chẳng qua đang phát huy chút công dụng cuối cùng mà thôi.

Mộc Thanh đứng bất động, lẳng lặng nhìn các nàng.

Bạch Xu vốn dĩ còn đang chìm trong phẫn nộ cũng chợt dừng lại, nhìn về phía hai sư đồ kia.

Giang Lâm đau lòng ôm lấy A Lương, những bình lọ dùng chữa thương rơi vãi đầy đất, nàng đã không còn khả năng cứu vãn tình hình, cho dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thể cứu được đồ đệ này.

Chỉ mới từ biệt hai ngày ngắn ngủi, gặp lại lần nữa ngay cả một câu cũng không kịp nói thì đã rơi vào tình cảnh này.

“Tỉnh lại đi…” Giang Lâm thẳng sống lưng, ôm chặt thiếu niên gầy yếu kia vào trong lòng, dùng cằm cọ vào khuôn mặt của hắn: “Tỉnh lại, sư tôn ở đây, tuyệt đối không được ngủ…”

Thiếu niên quá nhẹ, nhẹ giống như một chiếc lông vũ không chút trọng lượng, có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Hắn vẫn nhắm chặt đôi mắt, gian nan đưa tay lên muốn nắm lấy tay Giang Lâm rồi lại vô lực rũ xuống, cuối cùng chỉ thể cong nhẹ ngón tay.

Đời này hắn theo một vị sư tôn không nghiêm túc, tuy rằng luôn bị ghét bỏ, từ nhỏ đã bị sai vặt hô đến bảo đi, nhưng Giang Lâm rốt cuộc vẫn là người đối xử với hắn tốt nhất trên đời. Nàng tuy rằng độc miệng nhưng thật ra mềm lòng hơn bất kỳ ai, bằng không năm đó hắn chỉ là một hài tử yếu ớt không thể yếu ớt hơn, làm sao có thể luôn bám dính lấy nàng.

Giang Lâm là người tu tiên, nếu thật sự nhẫn tâm thì sao có thể để một tiểu ăn mày đáng ghét bám theo mình.

Hắn đã không còn sức nói chuyện, ngay cả mở mắt cũng không thể.

Giang Lâm nắm lấy bàn tay đang cố nâng lên của hắn.

Như là đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, A Lương yên lòng khẽ giật ngón tay, xem như đáp lại, đồng thời cũng là trấn an Giang Lâm, sau đó buông thõng, không còn sức để nâng lên nữa.

Trút hết hơi thở cuối cùng, đoạn tuyệt khói lửa thế gian, nhân sinh khổ đoản, cứ thế tan vào trong sương trắng rồi chậm rãi tiêu tán.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!