Chương 7: Do Dự
Bạch Xu không phải giả vờ đáng thương, mà là thật sự đau đớn, bắt đầu từ hôm qua đã đau, chẳng qua là nàng vẫn không để bụng cho rằng ngủ một giấc sẽ không có việc gì, kết quả càng lúc càng khó chịu, nàng rũ đầu nửa chết nửa sống, ngay cả cái đuôi cũng vô lực rũ xuống, ủy khuất nhìn về phía Mộc Thanh.
Nghiệt chướng này vừa mới ăn hai chén cháo, cái bụng cũng tròn vo, Mộc Thanh quả thật không nhìn ra nàng ấy khó chịu ở chỗ nào, nàng rũ mi nhìn một chút, đạm nhạt hỏi một tiếng:” Đau như thế nào?”
Bạch Xu nói không rõ, chỉ biết dùng móng vuốt cào lên bụng nói:” Đau nhức…”
Mộc Thanh sờ đầu của nàng, nàng liền gào một tiếng như muốn tắt thở, rõ ràng là căm tức như vậy nhưng không chỉ nhịn đã lâu không hé răng mà còn muốn ăn hai chén cháo, quả thực là thùng cơm chính hiệu. Mộc Thanh chỉ biết chữa thương đơn giản, cũng nhìn không ra rốt cục là chuyện như thế nào, cho nên trước tiên liền truyền một chút linh lực, Bạch Xu miễn cưỡng dễ chịu hơn đôi chút.
Có thể chỉ là tối qua ngủ một đêm trên mặt đất lạnh như băng, bị lạnh nên đau bụng.
Bạch Xu không kêu rên nữa, Mộc Thanh nhìn thấy vậy cũng thu tay lại không hề bận tâm.
Nghiệt chướng này rất biết cách được nước lấn tới, sau khi dễ chịu hơi chút liền ăn vạ trên người Mộc Thanh không chịu xuống, linh hoạt mà bò lên nằm sắp trên vai Mộc Thanh.
Niệm tình nàng khó chịu, Mộc Thanh không tính toán, lặng lẽ cho phép, thu thập gian nhà sạch sẽ rồi tĩnh tọa.
Còn ba ngày nữa sẽ đến thời hạn nửa tháng, mấy ngày nữa nàng sẽ khởi hành quay về Phù Ngọc Sơn, Mộc Thanh cân nhắc có nên sớm nói cho Bạch Xu biết hay không, nhưng nhìn thấy đối phương cho một chút màu sắc liền mở phường nhuộm mà ngồi xổm trên vai nàng, nàng rốt cuộc vẫn không nói, nếu như nói, nghiệt chướng này còn không làm ầm ĩ tận trời, mặt đất đều phải bị nàng ấy lăn đến không nhiễm một hạt bụi.
Lúc đầu đến Côn Sơn là đi qua trận pháp truyền tống, ba ngày sau rời đi cũng sẽ dùng phương pháp tương tự. Trận pháp ở ngay chân núi Côn Sơn, chỉ cần hai khối thượng phẩm linh thạch thì có thể truyền tống, nối thẳng đến chính điện Phượng Linh Tông, đi lại thuận tiện.
Thật ra Mộc Thanh đến Côn Sơn tĩnh tu không phải tự nguyện, mà là dựa theo lệ cũ của tông môn đến đây trấn thủ, tháng giêng những năm trước đều là đại trưởng lão đến, năm nay đại trưởng lại đến Cô Tô làm việc vẫn chưa trở về cho nên mới để nàng đi thay.
Côn Sơn là di chỉ của trận đại chiến thượng cổ, nơi này có bảo vật truyền đời của Phượng Linh Tông, Vạn Thần Đăng, sơn mạch không đứt ánh đèn không tắt, Phượng Linh Tông năm năm tháng tháng thủ hộ nơi này hơn một nghìn năm. Bất quá đều là chuyện xưa tích cũ, truyền thừa đến đời này của Phượng Linh Tông, đến Côn Sơn trấn thủ đã là chuyện làm cho có lệ, dù sao Vạn Thần Đăng chưa từng phát huy tác dụng, cách nay đã hơn một nghìn, thứ này ngoại trừ bài trí chiếu sáng thì không có gì khác với những ngọn đèn bình thường, các tiền bối trong tông môn cũng chưa nói qua nó có tác dụng gì, dù sao thì cứ mơ mơ hồ hồ truyền từ đời này sang đời khác, cho đến ngày nay việc đến đây trấn thủ đã trở thành một hình thức.
Bất quá nơi này mặc dù hoang vu, nhưng có điểm tốt là linh lực dư thừa, lánh xa trần thế hỗn loạn, rất thích hợp tĩnh tu.
Chờ đến muộn một chút, Mộc Thanh đi ra ngoài dạo một vòng, Bạch Xu cũng nhất định muốn đi theo.
Nghiệt chướng này hôm nay thân thể không khỏe, đặc biệt thích theo bên cạnh Mộc Thanh, vứt cũng vứt không xong. Lúc này bên ngoài gió núi gào thét không dứt, tương đối lạnh lẽo, nàng liền vùi đầu vào trong khuỷu tay của Mộc Thanh, còn muốn đem đuôi nhét vào trong vạt áo của đối phương, Mộc Thanh khẽ nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Khi trời tối mới trở lại gian nhà gỗ, cách mấy ngày tuyết lại tiếp tục rơi, giá lạnh chợt phủ xuống, Bạch Xu tùy tiện ăn chút gì đó, đã sớm lên giường ngủ, hôm nay nàng đặc biệt yên tĩnh, chưa từng làm ầm ĩ.
Mộc Thanh cho rằng nàng chỉ là cảm thấy khó chịu nên cũng không để tâm.
Ngày hôm sau Bạch Xu vẫn thần sắc mệt mỏi, cả ngày đều ủ rũ cuộn người nằm trên giường, chỉ có lúc ăn uống mới đi xuống, nàng không kêu đau, chỉ là không có sức lực, thoạt nhìn có chút u buồn.
Mộc Thanh hiếm có mà quan tâm hỏi:” Làm sao vậy, vẫn khó chịu sao?”
Nàng mệt mỏi đứng dậy, ủ rũ trả lời:”Muốn ngủ…”
Mùa đông quá lạnh, tham ngủ cũng rất bình thường, huống hồ lúc nàng phát tình gặp phải phản phệ tổn hao không ít yêu lực, nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi. Mộc Thanh cho cho hai viên đan dược có thể trợ giúp khôi phục yêu lực, một bên tĩnh tu một bên trông chừng nàng. Sau khi ăn đan dược Bạch Xu miễn cưỡng khỏe hơn một chút, dần dần cũng không quá ham ngủ nữa, trước khi ngủ còn chạy hai vòng trong phòng.
Một ngày cuối cùng, Mộc Thanh dự định xem nghiệt chướng này rốt cuộc khôi phục ra sao, nếu như đã khỏi rồi, sáng mai nàng sẽ rời đi, nếu như còn chưa khỏi…
Nghiệt chướng này quả nhiên không hồi phục.
Bạch Xu dở sống dở chết ngồi phịch ở trên giường, thân thể ngay đơ như cương thi, ngay cả đuôi cũng không cử động, nàng suy yếu mà nằm, hít vào nhiều thở ra ít, nếu không phải thân thể vẫn còn ấm áp, thật sự tưởng nàng đã tắt thở quy thiên.
Mộc Thanh giật mình, lay đầu của nàng, nhẹ giọng hô:” Bạch Xu, tỉnh lại.” Bạch Xu gian nan nửa mở đôi mắt, muốn lắc đuôi một cái cũng không có sức lực, chỉ có thể hữu khí vô lực mà rầm rì hai tiếng.
Mộc Thanh lập tức truyền linh lực cho nàng, nhưng mà lần này vô dụng linh lực tiến vào thất kinh bát mạch một vòng liền tự động tiêu tán, căn bản không giữ lại được.
“Khó chịu…” Bạch Xu nửa ngày mới thốt ra hai chữ, muốn nói thêm một câu cũng không được, trực tiếp ngất đi, lúc này thật sự cứng nhắc bất động như một khúc gỗ.
Mộc Thanh không phải y tu, không rõ đây rốt cuộc là chuyện gì, nhưng có thể đoán được nhất định có liên quan đến lần trước bị yêu lực phản phệ, nàng lập tức nâng bạch hồ lên, cầm móng vuốt thử truyền linh lực lần nữa, đáng tiếc vẫn không làm nên chuyện gì.
Đan điền của Bạch Xu trống rỗng, không có nguyên.
Nguyên đan là nơi yêu thú tu luyện, giống như dầu hoả và đèn, cũng tương tự linh hạch của tu sĩ, không có nguyên đan, tu vi của yêu thú sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, giống như một chiếc gương rơi vỡ. Có lẽ từ hai ngày trước Bạch Xu nói nàng đau bụng, sau đó càng ngày càng uể oải, chính là khi đó đã mất nguyên đan.
Mộc Thanh lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, nàng thúc thủ vô sách chuyển vận một chút linh lực, nhìn thấy Bạch Xu càng lúc càng suy yếu, mi tâm vặn chặt.
“Bạch Xu.”
Nắm lông trắng nghiêng đầu, không thể lên tiếng trả lời.
Mộc Thanh lại gọi hai tiếng, vẫn như vậy.
Không có nguyên đan, yêu lực trong kinh mạch Bạch Xu đã tiêu tán từ lâu, lúc này càng lúc càng suy yếu, nếu không tìm cách ngăn cản sợ rằng không qua khỏi đêm nay, nhưng nơi này hoang sơn dã lĩnh chung quanh không thấy bóng người, muốn cứu cũng là hữu tâm vô lực.
Một chút yêu lực còn sót lại đấu đá lung tung trong kinh mạch, tựa như lưỡi dao sắc bén cắt loạn trong thân thể, không có nguyên đan hộ thể Bạch Xu bị đau đến tỉnh lại, nàng con thành một nắm không ngừng kêu rên, ngay cả nói cũng nói không được.
Sợ nàng sẽ dùng móng vuốt tự cào bản thân bị thương, Mộc Thanh lập tức dùng định thân thuật lên người nàng, trầm tư do dự một lát, Mộc Thanh lấy ra một đạo hoàng phù viết đầy phù văn bằng mực chu sa, dùng linh lực đốt thành tro.
Lúc tro bụi rơi xuống khói mù tiêu tán, một thân ảnh cao gầy xuất hiện, thân mặc thanh sắc đạo bào, mắt xếch hẹp dài, mái tóc đen cao cao trát lên, tướng mạo tương đối anh khí, thoạt nhìn giống như nam tử, nhưng thật ra là nữ nhân. Đây là tam trưởng lão Giang Lâm, đạo danh Huyền Cơ, là y tu nổi danh, lúc này đang uống trà nghỉ trưa ở Trần phủ thuộc huyện An Bình của Lạc Thành, mới vừa chớp mắt đã bị Triệu Hoán Phù gọi đến đây.
Dĩ nhiên, được gọi đến cũng không phải chân thân, mà chỉ là nguyên thần.
Đột nhiên đổi chỗ, Giang Lâm như lọt vào trong sương mù, cho rằng đang nằm mơ, nàng quay người lại nhìn thấy Mộc Thanh thần sắc nặng nề không khỏi giặt mình, vỗ ngực nói thầm:”Quái lạ, nằm mơ cũng có thể mơ thấy sát thần, phải ngủ tiếp một được.”
Nói xong, nàng nhắm mắt lại không nhìn người, dự định tự mình cứu bản thân tỉnh dậy.
Mộc Thanh ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng lục lọi pháp bảo.
Giang Lâm lẩm bẩm:”Giấc mộng này quá chân thực rồi.” Vừa nói, nàng vừa nhéo bản thân một cái:”Không đau, thực sự là nằm mơ.”
Nắm lông trắng thống khổ ô ô hai tiếng, Mộc Thanh lạnh lùng nói:”Ta gọi ngươi đến, có chút việc.”
Giang Lâm ra vẻ không nghe thấy, liếc mắt xem xét một con hồ ly toàn thân trắng như tuyết, sau đó tiếp tục giả ngốc, cho đến khi nhìn thấy sắc mặt của Mộc Thanh mơ hồ không kiên nhẫn, nàng mới nhận mệnh nói:”Ta nói a trưởng lão, ngươi tại sao lại tìm ta, tìm Thanh Hư các nàng không được sao, ta còn có việc quan trọng hơn, đang gấp muốn chết, bây giờ thì hay rồi, lại phải trì hoãn.”
Nói xong mặt không đỏ tim không đập, rõ ràng đang ngủ gà ngủ gật, nếu như không phải nàng đang ngủ, cũng không thể bị gọi đến đây.
Mộc Thanh lười cãi cọ, trực tiếp nói:”Đến xem nàng ấy.”
Giang Lâm mạn bất kinh tâm liếc xuống, khẽ nhướng mày:”Ngươi nuôi linh sủng?”
“Không phải.”
“Vậy là cái gì?”
Mộc Thanh không đáp, đem Bạch Xu giao cho nàng.
Giang Lâm đón lấy nắm lông trắng, lải nhải thêm vài câu.
“Yêu, hồ ly này còn rất béo a, cả người đều là thịt, đều có thể so với tiểu cẩu Thanh Hư nuôi, màu lông cũng không tệ, trắng sáng óng mượt, nếu như béo thêm chút nữa, lột da ra có thể làm được một cái khăn choàng.”
Nàng từ trước đến nay độc miệng, bắt được cơ hội là có thể nói một đống lớn, cố ý dùng đó trêu ghẹo Bạch Xu.
May mà Bạch Xu đang hấp hối, không cách nào đáp lại, nếu không nhất định sẽ cho nàng một cái móng vuốt.
Mộc Thanh chờ ở một bên, thấy nàng bắt đầu ra tay chẩn bệnh, lúc này mới hỏi:”Ngươi đến huyện An Bình để làm gì?”
Giang Lâm vạch mí mắt của Bạch Xu lên xem xét, vận chuyển linh lực thăm dò một vòng, đặt tay lên bụng Bạch Xu, lơ đãng trả lời:”Tông chủ bảo đi, xảy ra một chút việc.”
Có thể khiến trưởng lão xuất động, tất nhiên không phải việc nhỏ, Mộc Thanh hỏi:”Chuyện gì?”
“Trần gia từ trên xuống dưới mười tám nhân mạng, trong một đêm đã đánh mất hồn phách, toàn bộ trở thành hoạt tử nhân.” Giang Lâm nói, nghi hoặc cúi đầu nhìn nắm lông trắng, lại dùng linh lực chuyển một vòng:”Kỳ quái, yêu lực trong cơ thể hỗn loạn, sao lại không có nguyên đan?”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn Mộc Thanh, hỏi lung tung:”Nguyên đan của hồ yêu này đâu, ngươi đào mất rồi?”
Mộc Thanh nói rõ nguyên do, bất quá cũng không nói ra chuyện Bạch Xu mọc thêm đuôi, càng một chữ không đề cặp đến chuyện đêm đó.
Mi tâm của Giang Lâm đều sắp vặn cùng một chỗ, nàng ngắt lời nói:”Sai a, không có nguyên đan yêu lực hẳn là sẽ lập tức tiêu tán mới đúng, làm sao có thể duy trì liên tục ba ngày, hơn nữa yêu lực trong cơ thể hồ yêu này loạn thành như vậy, không có nguyên đan hộ thể tại sao còn không bạo thể mà chết?”
Yêu thú bình thường đều là như vậy, thân thể không cách nào thừa thụ yêu lực phản phệ, đã sớm biến thành một vũng máu loãng. Giang Lâm vô cùng hiếu kỳ, nàng túm Bạch Xu lên nhìn trái nhìn phải, nhưng nửa ngày cũng nhìn không ra nguyên nhân, đây là lần đầu nàng gặp phải loại tình huống này, Bạch Xu thoạt nhìn không có gì khác so với hồ yêu thông thường, tại sao lại như vậy?
Từ lúc Bạch Xu có thể dễ dàng phá vỡ kết giới của nàng, Mộc Thanh đã nghĩ đến nghiệt chướng kia không tầm thường, chẳng qua là nàng không để tâm, nàng nâng mắt, nhàn nhạt hỏi:”Có thể cứu được không?”
“Có thể.” Giang Lâm khẳng định, ném Bạch Xu trở lại trên giường:”Mang đến huyện An Bình gặp ta là được, chỉ là một cái nhấc tay.”
Mộc Thanh không muốn đến huyện An Bình, trả lời:”Hiện tại chữa trị, đỡ phải phiền phức như vậy.”
“Nói thật dễ dàng, ngươi nghĩ ta thần thông quảng đại có thể lên trời xuống đất phải không?” Giang Lâm liếc xéo nàng một cái:”Hiện tại hiện tại chỉ có nguyên thần, có thể làm gì?”
Nói vậy cũng phải, hiện tại nàng chỉ là được Triệu Hoán Phù huyễn hóa ra, chỉ có một đạo nguyên thần hư vô, không thể làm được gì nhiều.
Mộc Thanh thần sắc ngưng trọng, có chút do dự.
Nàng không dự định dẫn Bạch Xu đi cùng, trong lòng biết nghiệt chướng này không tầm thường, ngay từ lúc đầu đã không muốn dính vào, nếu như thật sự mang Bạch Xu xuống núi gặp Giang Lâm các nàng, sợ là lại càng không dễ thoát thân, nghiệt chướng này quá dính người, một khi dính vào sẽ rất khó vứt bỏ.
Giang Lâm lười quản những chuyện này, lại nói:”Ngươi tốt nhất nên nhanh một chút, nếu không có thể sống qua ngày mai hay không cũng không biết, ta thấy nó như vậy có lẽ không qua khỏi đêm mai, có hít vào không thở ra, khó nói.”
Không phải cố ý hù dọa người, dù sao đã chậm trễ hai ngày, nếu còn tiếp tục kéo dài có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào.
Triệu Hoán Phù thời gian hữu hạn, chỉ có hiệu lực trong một nén hương, đã sắp đến giờ, Giang Lâm không hề nhiều lời vô ích, cuối cùng ăn dặn vài câu:”Nó hiện tại không có nguyên đan, truyền nhiều linh lực hơn nữa cũng vô dụng, ngươi có mang Dục Linh Thạch không, nếu có thì đặt một viên lên người nó sau đó truyền linh lực vào Dục Linh Thạch là được, như vậy có thể kéo dài thời gian. Nếu như ngươi dự định đến huyện An Bình thì truyền tin tức, buổi trưa ngày mai ta phái bọn người A Lương đến cửa trấn đón ngươi.”
Mộc Thanh giương mắt nhìn một chút, trùng hợp thời gian đã đến, thân ảnh của Giang Lâm trực tiếp hóa thành hư vô, nguyên thần quy vị.
Nắm lông trắng trên giường thống khổ run rẩy, cả người cuộn chặt.
Nàng do dự chốc lát, lấy một khối Dục Linh Thạch đặt lên trên bụng nghiệt chướng kia, truyền không ít linh lực vào trong đó. Dưới tác dụng của Dục Linh Thạch, linh lực vốn dĩ không thể giữ lại nhất nhất đi vào trong cơ thể Bạch Xu, yêu lực hỗn loạn bị áp chế, nắm lông trắng đột nhiên dễ chịu hơn, thân thể đang cuộn chặt cũng dần dần thả lỏng.
Bất quá chỉ là áp chế tạm thời mà thôi, kế tiếp thế nào thế nào khó mà dự liệu.
Bên ngoài mặt trời đã ngã về tây, ánh nắng cũng sắp chìm xuống phía sau dãy núi, màn đêm dần buông.
Từ Côn Sơn đến huyện An Bình, ước chừng mất thời gian một đêm.
Mộc Thanh nhìn sắc trời đã tối, chần chờ không quyết.
Nắm lông trắng bỗng nhiên cử động, suy yếu dùng đầu cọ cọ vào lưng bàn tay nàng, hai chân trước câu lấy cánh tay nàng.