Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 26

Chương 26: Hưởng Thụ

 

Từ lúc Mộc Thanh vào linh tuyền, Bạch Xu đã nhìn thấy, nàng mang con thỏ về Ẩn Nguyệt Lâu trước sau đó biến trở về bản thể rồi mới quay lại đây, muốn ngâm tắm, nàng bám lấy cánh tay Mộc Thanh trồi lên mặt nước, lắc lắc đầu, đùa giỡn nói: “A Xu cũng muốn tắm.”

 

Nàng rất thông minh, biết hóa thành hình người nhất định sẽ bị đánh đuổi, cho nên cố ý biến thành hồ ly đến ăn vạ.

 

Bởi vì đến để ngâm linh tuyền, trên người Mộc Thanh chỉ mặc trung y mỏng manh, nàng không đẩy Bạch Xu ra, tùy ý đối phương lỗ mãng, nàng rũ mi, nâng tay gõ nhẹ cái đầu ướt sũng của hồ ly, hỏi:”Đã đi đâu?”

 

“Tản bộ.” Bạch Xu nói, đây là nàng học từ chỗ A Lương, có mấy lần đi ra ngoài gặp phải A Lương, hắn đều nói như vậy, gặp nhiều lần cho nên nàng liền học theo.

 

Nghiệt chướng quen được nước lấn tới, nói xong chân sau dùng sức nhảy vào trong ngực Mộc Thanh, dùng khuôn mặt lông mềm ướt sũng cọ vào gáy nàng, lại nói:” Còn đi tìm ngươi, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy.”

 

Ngâm mình ở trong linh tuyền, cả người ẩm ướt, trung y dán sát trên người có chút khó chịu, lại bị lông mao dán lên, càng thêm khó chịu, Mộc Thanh cảm thấy móng vuốt của kẻ mặt dày này không mấy quy củ, nàng liền xách Bạch Xu lên, đặt ở bên bờ linh tuyền.

 

Linh tuyền ấm áp, vừa ra khỏi mặt nước liền cảm thấy lạnh, Bạch Xu lắc mình, phút chốc thò chân sau xuống nước.

 

Mộc Thanh vén phần tóc ướt đẫm bên gáy sang một bên, đạm nhạt nói:”Đến chính điện, có chút việc.”

 

“Chuyện gì?” Bạch Xu nghiêng đầu hỏi, cảm thụ được sự ấm áp cùng với linh lực dồi dào của linh tuyền, thoải mái đung đưa đôi chân, rồi tiếp tục lui về phía sau, nửa thân thể đều ngâm vào trong nước.

 

Mộc Thanh né tránh không đáp, thấy lưng nàng dính đầy bụi đất, có vẻ như nàng lại lăn lộn ở nơi nào đó, liền lặng lẽ vóc một vóc nước giúp nàng rửa sạch.

 

Động tác rất nhẹ nhàng, như là đang xoa bóp, còn thoải mái hơn so với A Lương vuốt lông, Bạch Xu vô cùng hưởng thụ, đôi mắt híp lại, xoay người nằm ngửa bên bờ linh tuyền, dùng chân trước vỗ vỗ cái bụng, sai sử:” Còn có chỗ này, cũng muốn sờ…”

 

Cả người đều bẩn, cũng không biết đã bao lâu không tắm rửa, suốt ngày chỉ biết liếm lông, cũng không dọn dẹp bản thân. Mộc Thanh rũ mắt, tiếp tục vóc nước giúp đỡ nàng tắm rửa, da mặt của nghiệt chướng còn dày hơn cả tường thành, bắt lấy tay Mộc Thanh đặt lên bụng mình, an nhàn nheo mắt vẫy đuôi, còn đưa cằm ra cho nàng gãi.

 

Tắm đến cuối cùng, hồ ly trắng gần như cuộn thành một nắm treo trên tay Mộc Thanh, bốn chân ôm chặt không chịu buông.

 

Nàng không hiểu cái gì là tu luyện, chỉ theo bản năng  bắt đầu hấp thu linh khí có trong linh tuyền, hai cái đuôi miễn cưỡng bị che giấu lúc này toàn bộ hiện ra, quấn lấy cánh tay Mộc Thanh.

 

Mộc Thanh không tính toán với một yêu thú vô tri, dốc lòng dạy nàng cách vận chuyển yêu lực.

 

Thật ra linh lực cũng tốt yêu lực cũng được, chỉ là phân chia theo chủng loại mà thôi, nhưng đều phải thông qua tu luyện ngưng tụ thành sức mạnh, có đại yêu có khả năng hút những loại sức mạnh khác nhau chuyển hóa của thành của mình, nhưng rất hiếm thấy, Bạch Xu chính là một trong số đó.

 

Phát hiện nàng đang hấp thụ linh lực trong linh tuyền, Mộc Thanh cũng không lấy làm kỳ quái, chỉ cảnh báo nàng không nên tham lam, dù sao linh lực và yêu lực chung quy có khác biệt, hấp thụ quá nhiều cũng giống như ăn quá nó, sẽ tự tổn hại bản thân.

 

Lời nhắc nhở này đến quá muộn, Bạch Xu vô cùng tham ăn, chỉ ngây ngốc hấp thụ như cuồng phong bão táp, thoáng chốc đã không tự khống chế được mà biến thành người, thân thể xích lỏa nhào vào trong lòng Mộc Thanh, hai loại sức mạnh hộn loạn trong thân thể, nàng vừa căng trướng vừa khó chịu, nhiệt ý chạy khắp kinh mạch, tàn phá bữa bãi.

 

Mộc Thanh chỉ đành giúp nghiệt chướng này khơi thông linh lực, sợ nàng chìm vào trong nước nên còn phải đỡ lấy.

 

Tình cảnh này đã trải qua không chỉ một lần, Bạch Xu một chút cũng không xem đó là chuyện quan trọng, cảm thấy nóng thì dựa vào người đối phương, hưởng thụ da thịt tiếp xúc, chỉ là lúc này đây, nàng tản mạn tựa vào bờ vai Mộc Thanh, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh trong mộng, trong hồ nước hậu viện, nàng cùng bạch y nữ nhân thân mật không rời, dây dưa kịch liệt.

 

Mộng tỉnh, Bạch Xu cũng không xoắn xuýt trong lòng, chỉ xem như mây khói, vừa mở mắt đã tiêu tan, nhưng mà lúc này tựa vào Mộc Thanh, tất cả trong mộng dường như tái hiện.

 

Hoang đường, mê loạn, tiếng rên rỉ nhỏ vụn áp lực từ trong miệng nữ nhân kia…

 

Dưới lòng bàn tay là thân thể nóng bỏng của đối phương, chân thực đến không giống cảnh trong mơ, mà tựa như đã từng thực sự phát sinh.

 

Bạch Xu giật mình chốc lát, ma xui quỷ khiến, nàng bỗng nhiên đưa tay đặt lên vòng eo mảnh mai của Mộc Thanh, ôm lấy người này.

 

Mộc Thanh không biết suy nghĩ của nàng, cho rằng nàng lại muốn làm ầm ĩ, trầm giọng nói:” Đừng lộn xộn.”

 

Nàng lúc này mới hoàn hồn, thoát ly khỏi trạng thái thất thần, thành thật buông tay ra, nhưng cũng không đứng dậy, mà vẫn bất động tiếp tục dựa vào.

 

Niệm tình nghiệt chướng bản tính chính là như vậy, Mộc Thanh không quá để ý, hơn nữa càng không phát hiện có gì khác thường.

 

Lúc khơi thông kinh mạch hoàn tất, Bạch Xu lập tức biến trở lại bản thể, bò lên bờ tiếp tục nằm sấp.

 

Mộc Thanh cũng đứng dậy, giây phút ra khỏi mặt nước nàng sử dụng Tinh Y Chú lên bản thân, hong khô y phục vốn ướt sũng, rồi mới cúi người dùng chú lên nắm lông trắng, mặc áo khoác đi ra ngoài.

 

Chờ trở lại Ẩn Nguyệt Lâu Mộc Thanh mới nói đến việc muốn đi Lâm An, Bạch Xu không có hứng thú đối với việc này, cố sức ôm trái cây cắn gặm, cho đến khi nghe nàng bị đơn độc bỏ lại Phù Ngọc Sơn mới sống chết không đồng ý, nói cái gì cũng phải đi theo.

 

Mộc Thanh mặc kệ nàng giễu võ dương oai thế nào, chỉ không mặn không nhạt nói:” Sáng sớm ngày mai phải đi, sẽ nhanh chóng trở về, hẳn là sẽ không vượt quá nửa tháng.”

 

Vừa nghe muốn đi nửa tháng, Bạch Xu lại càng không đồng ý, nháo đến nháo đi không chịu để yên, biết đối phương sẽ không phản ứng mình, nàng đột nhiên nhớ đến giấc mộng kia, ý nghĩ chợt lóe, lập tức nói:” A Xu đã từng đến Lâm An, có thể giúp đỡ.”

 

Mộc Thanh nghĩ nàng đang nói dối, kéo nàng xuống khỏi cánh tay mình, không quá để tâm:” Ngươi không giúp được, ở chỗ này không gây sự đã là giúp đỡ rồi.”

 

Bạch Xu lại kéo góc áo của nàng, nói mình từng đến Vu Sơn Trấn ở phía Bắc thành Lâm An, cũng nói ra một số địa danh, dù sao những chỗ từng thấy trong mộng nàng kể ra toàn bộ. Mộc Thanh vốn dĩ không để tâm, nhưng nghe đến ba chữ Vu Sơn Trấn lập tức dừng lại, lại nghe nàng nói đến rừng trúc, phố lớn, đại trạch, lúc này mới bắt đầu chú ý.

 

Nơi người của Giang Đông Đường bị hại chính là trong một trạch viên cũ nát nằm trên phố Nhai Thạch thuộc Vu Sơn Trấn, mà cách đại trạch không xa chính là một rừng trúc xanh um tươi tốt.

 

Mộc Thanh biến sắc, nghiêm túc hỏi:” Thật sự từng đến?”

 

Nghiệt chướng này vốn dĩ lai lịch bất minh thân phận là một bí ẩn, lần trước Trấn Hồn Thạch ở huyện An Bình đã khiến nàng đặc biết chú ý, nếu không phải nói dối, có lẽ chuyện của Thiên Cơ Môn cũng có liên quan đến chuyện này.

 

Bạch Xu không hiểu tính nghiêm trọng của những lời mình vừa nói, cho rằng nói như vậy hữu dụng, liền vẫy vẫy đuôi vạn phần khẳng định, gật đầu:”Từng đến, còn vào trong trạch viện kia ngâm hồ nước.”

 

Vừa nói vừa dùng móng vuốt khoa tay múa chân hình dung hồ nước, hình vuông, được xây bằng đá cẩm thạch, trên vách khắc tụ linh thần thú trông rất sống động. Nghiệt chướng này không hiểu cẩm thạch và tụ linh thần thú là gì, chỉ nói là tảng đá màu trắng và yêu thú hình dáng kỳ lạ.

 

Mặc kệ trong đại trạch kia rốt cuộc là dáng vẻ gì, nhưng nghe Bạch Xu nói chi tiết như vậy, Mộc Thanh không hề nghi ngờ, bất quá cũng không lập tức quyết định mà chỉ thận trọng cân nhắc.

 

Nếu như Bạch Xu thực sự từng đến Vu Sơn Trấn, vậy chuyến này phải dẫn nàng theo, cho dù đây là có người ở trong bóng tối sắp đặt, cố ý dẫn dụ các nàng đến đó. Dù sao nếu Bạch Xu không đi, kẻ phía sau màn tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, còn có thể làm ra chuyện điên rồ hơn nữa, lần này giết chúng đệ tử Giang Đông Đường, lần sau không biết sẽ giết bao nhiêu người nữa.

 

Nếu thật sự phải đi, đó chính là dùng thân mạo hiểm, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn…

 

Mộc Thanh liếc mắt nhìn nắm lông trắng nằm chổng chân trên giường chơi đùa cái đuôi, nàng khó tránh do dự không quyết. Bạch Xu không biết thế gian hiểm ác,  không hiểu những khúc chiết trong đó, sống chết muốn đi, nằm ngay đơ nửa canh giờ lại nhảy đến trên người Mộc Thanh làm ầm ĩ.

 

Cuối cùng Mộc Thanh vẫn quyết định dẫn nghiệt chướng đi cùng, mang theo trên người tóm lại vẫn tốt hơn, ở lại Phù Ngọc Sơn xảy ra chuyện gì nàng cũng không thể can thiệp được.

 

Hôm sau trời chưa sáng, nhóm người đã thông qua truyền tống trận từ Phù Ngọc Sơn đến Lâm An, vì muốn lặng lẽ hành động nên không đến Giang Đông Đường, mà là đến một quán trọ ở Vu Sơn Trấn, Giang Đông Đường bên kia sẽ có môn đồ ở đây tiếp ứng, tất cung tất kính chờ ở trước cửa.

 

Bạch Xu hóa thành người trà trộn vào nhóm người, đồng hành còn có Giang Lâm, Thanh Hư, A Lương cùng với hai đệ tử thực lực không tầm thường, Thanh Hư mang theo Tam Hỏa Khuyển, cũng chính là con tiểu cẩu Giang Lâm từng mang ra so sánh với Bạch Xu.

 

Tam Hỏa Khuyển là yêu thú, toàn thân trắng như tuyết, trên trán có một thần hỏa ấn ký màu đỏ tươi, vì vậy mới có cái tên này. Con chó này trông béo tròn, hình thể không lớn, không hung dữ không sợ người lạ, quả thật hàm hậu khả ái, có lẽ là cảm nhận được Bạch Xu cũng là yêu thú, nó luôn đi vòng quanh Bạch Xu, dùng sức ngoắc đuôi, còn dùng đầu cọ chân nàng.

 

Bạch Xu ở Côn Sơn ngay cả hồ ly khác cũng không nguyện ý tiếp cận, nàng không thích như vậy, càng đừng nói đến được chó thân cận, nàng bản năng nhe răng trợn mắt thị uy với Tam Hỏa Khuyển, muốn đánh đuổi đối phương.

 

Động tác hồ ly nếu là hồ ly làm ra thì không có gì, nhưng người làm thì nhìn có một chút đau mắt.

 

Giang Lâm buồn cười nói:”Đồ chó này rất thân với ngươi, bình thường cũng không để người khác sờ, vừa sờ liền cắn.”

 

Tam Hỏa Khuyển tính tình giống chủ nhân, Thanh Hư cuộc đời chán ghét nhất người họ Liễu, ghé thứ hai chính là kẻ lắm lời Giang Lâm, nàng trời sinh tính tình lười nhác, không muốn phản ứng Giang Lâm, Tam Hỏa Khuyển thì lại khác, tiểu tử kia nghe hiểu tiếng người, biết được câu ‘đồ chó’ là đang quanh co mắng nó, vì vậy hung ác sủa Giang Lâm.

 

“Gâu!”

 

“Gâu gâu —”

 

Giang Lâm tặc lưỡi, liếc xéo một cái, lại hời hợt nhìn Thanh Hư, cố ý nhấc chân trêu đùa Tam Hỏa Khuyển, chọc Tam Hỏa Khuyển nóng nảy chồm lên muốn cắn nàng.

 

Mặc kệ một người một chó đùa giỡn thế nào, Mộc Thanh các nàng được Ngô Thủy Vân chia phòng, nhân lúc trời chưa tối yên lặng vào phòng.

 

Bạch Xu được chia đến ở phòng sát vách Mộc Thanh, đối diện chính là Thanh Hư, xéo một chút là Giang Lâm.

 

Tam Hỏa Khuyển đánh không lại Giang Lâm, sau khi bị thua liền quay về chỗ Thanh Hư tru lên ra vẻ đáng thương, Thanh Hư mặc kệ nó, nó ngốc nghếch đi xoay vòng tròn, vừa quay đầu nhìn thấy Bạch Xu ở ngay đối diện, lập tức vui vẻ chạy đến, hưng phấn le lưỡi đi vòng tròn.

 

Bạch Xu đang nói chuyện với Mộc Thanh, nàng không muốn ở một mình, cho nên đến phòng của Mộc Thanh, ủy khuất nói:” Muốn ở với ngươi, không qua bên kia.”

 

Mộc Thanh mặc kệ, không lên tiếng.

 

Không nói lời nào coi như ngầm đồng ý, Bạch Xu mặc kệ nhiều như vậy theo sát một tấc cũng không rời.

 

Tam Hỏa Khuyển lại vô cùng thân thiết cọ chân nàng, không ngừng vẫy đuôi, nó còn rất thông minh, có lẽ là xưa nay chưa từng gặp những yêu thú khác, lâu ngày gặp đồng loại cho nên nhiệt tình đến khiến người ta ganh tỵ.

 

Bạch Xu là một người không nói lý lẽ, cảm thấy con chó béo ngốc nghếch này thực sự đáng ghét, nàng buồn bực nghẹn lời chốt lát mới học theo ngữ khí của Giang Lâm vừa rồi:”Đồ chó, tránh ra…”

Mộc Thanh nghe vậy, khẽ nhíu mày.

 

Nghiệt chướng này cái gì cũng không biết, nhưng mắng chửi người trái lại vừa học biết ngay.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!