Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 20

Chương 20: Để Tâm

 

Nghiệt chướng này thật sự lỗ mãng, bình thường quen hoành hành ngang ngược, lúc này càng lỗ mãng. Mộc Thanh trầm giọng nói:” Bạch Xu, không được vô lễ.”

 

Nắm lông trắng lúc này mới không tình nguyện mà an phận, có chút nghẹn khuất quay đầu lại nhìn Mộc Thanh, đôi tai rũ xuống, bốn chân buông thỏng, yếu ớt nức nở một tiếng.

 

Vừa rồi còn hung ác ngang ngược, hiện tại lại làm bộ đáng thương, Mộc Thanh xách nàng trở về, nàng lập tức rút vào trong khuỷu tay Mộc Thanh, làm như chịu ủy khuất rất lớn. Giang Lâm ở bên cạnh buồn cười, nói với Thái Chân:” Tiểu hồ ly này rất thông minh, lại thù dai, tông chủ đừng chọc nó.”

 

Thái Chân xưa nay ôn hòa, nên cũng không so đo, chỉ ngắn gọn hỏi lai lịch của Bạch Xu. Mộc Thanh ngắt đầu bỏ đuôi kể những chuyện xảy ra trên Côn Sơn, nhưng một chữ cũng không đề cập đến những điểm bất thường của Bạch Xu, đồng thời giao Trấn Hồn Thạch cho Thái Chân.

 

Lúc trên thuyền, nàng đã dẫn hết yêu lực còn sót lại trong Trấn Hồn Thạch lên người Bạch Xu rồi phong ấn, hiện tại trong Trấn Hồn Thạch chỉ còn lại quỷ lực và oán khí, nhìn không ra bất cứ điều gì dị thường.

 

Thái Chân các nàng chỉ xem Bạch Xu là yêu thú, không cảm thấy có gì không thích hợp.

 

Giang Lâm mặc kệ, biết được sức mạnh hồn hậu trong Trấn Hồn Thạch đã biến mất lại không hề để tâm, cho rằng việc này liên quan đến thuật sĩ Liễu Thu Nương nhắc đến, chỉ nghĩ người đó tất nhiên bản lĩnh không nhỏ, vì vậy kéo đề tài đến trên người thuật sĩ.

 

Ngọc Hoa và Thanh Hư đều ở một bên lắng nghe, nói đến thân thế của Liễu Thu Nương, Thanh Hư đang cầm bầu rượu nhíu mày, đôi môi mím chặt.

 

Giang Lâm thoáng nhìn vẻ mặt nặng nề của nàng, đâm chọc mà hỏi:” Trùng hợp cũng họ Liễu mà thôi, ngươi có cần như vậy không?”

 

Thanh Hư chẳng đáng, giễu cợt nói:” Đều là hạng người xu nịnh.”

 

Mấy năm trước Thanh Hư ở Liễu gia ở Giang Nam làm khách, sau đó lại xảy ra một số việc, bất đắc dĩ rời khỏi Liễu gia đến nương tựa Phượng Linh Tông, nàng hận nhất chính là đám trộm cắp Liễu gia, nên cũng căm ghét tất cả những người họ Liễu.

 

Mọi người ở đây biết rõ việc này, cho nên tuyệt không nói thêm, Giang Lâm cũng không muốn chọc vị này, tiếp tục nói chuyện chính.

 

Ngọc Hoa tựa vào nhuyễn y, vẫn không lên tiếng, nàng hãy còn hút tẩu thuốc, nhẹ nhàng nhả khói, như có chút đăm chiêu nhìn ra ngoài điện.

 

Các nàng hiếm khi tụ cùng một chỗ, bình thường không phải người này không ở chính là người ta ra ngoài làm việc, Thái Chân vui vẻ, nói xong chuyện chính liền gọi mọi người lại uống rượu.

 

Mộc Thanh ôm Bạch Xu ở lại chính điện cho đến giờ Tý mới quay về chỗ ở, lúc này nắm lông trắng đã mệt mỏi không mở mắt ra nổi, nằm bẹp ở trong lòng nàng ngủ gà ngủ gật.

 

Tinh nguyệt vô ngần, một đêm yên tĩnh.

 

Chờ lúc mặt trời mọc lên từ phía Đông, sương mù tan đi,  sương mai khô cạn, một ngày mới bắt đầu. Bạch Xu ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh, lúc này Mộc Thanh đã thức dậy từ sớm, thậm chí còn ra ngoài một chuyến, đến nội vụ đường lấy hai bộ y phục màu hổ phách — đây là đồng phục của môn hạ đệ tử Phượng Linh Tông.

 

“Giữ cẩn thận, về sau mặc y phục này.” Mộc Thanh đặt y phục trên giường.

 

Nghiệt chướng này luôn mặc xiêm y của nàng, dù sao cũng không thỏa đáng.

 

Bạch Xu còn buồn ngủ, vẫy vẫy đuôi, kiên quyết nói:” Không muốn, không mặc cái này.”

 

Nàng không muốn biến thành người, mang y phục đến có ích lợi gì, nói xong nàng còn ghét bỏ đẩy chúng ra, bộ dạng có chết cũng không mặc.

 

Mặc kệ nàng chơi xấu thế nào, Mộc Thanh vẫn hờ hững, đi ra ngoài bưng một chút thức ăn vào, chờ lúc nghiệt chướng ăn sắp xong nàng mới nói:” Hai ngày này ta có việc phải làm, cần đến phía sau núi, buổi chiều A Lương sẽ đến đón ngươi đi Trúc Viện, hắn sẽ chăm sóc ngươi.”

 

Trúc Viện, một trong những nơi ở của đệ tử Phượng Linh Tông.

 

Lần này đi Côn Sơn một chuyến làm chậm trễ rất nhiều thời gian, trong tông môn còn rất nhiều việc cần xử lý, Mộc Thanh không cách nào phân tâm chăm sóc nàng, cho nên giao phó cho A Lương. A Lương phẩm hạnh đoan chính, thận trọng lương thiện, làm cho người ta yên tâm.

 

Vừa nghe đến phải xa nhau, Bạch Xu phản ứng rất lớn, đứng lên bám lấy mặt Mộc Thanh:” A Xu muốn đi!”

 

Nàng còn nhớ rõ lần trước Mộc Thanh đuổi nàng đi, rất sợ người này lại không cần nàng.

 

Mộc Thanh đẩy kẻ vô sĩ này ra:” Phía sau núi là cấm địa, người không phận sự miễn vào, chỉ có tông chủ và trưởng lão mới vào được.”

 

Bạch Xu không chịu, chết sống làm ầm ĩ, đáng tiếc Mộc Thanh không chút dao động, không những không cho đi còn trực tiếp cấm ngôn nàng, không cho nàng bất kỳ cơ hội nào để cò kè mặc cả.

 

Lúc mặt trời lặn, A Lương đến đón nghiệt chướng đi, Mộc Thanh một mình đến phía sau núi, một lần đi chính là hai ngày. Bạch Xu lăn lộn mệt mỏi, biết làm như vậy cũng vô dụng mới chịu an tĩnh lại, sau đó A Lương đi rồi, nàng coi như thông minh, biết ở bên ngoài không thể xằng bậy, chỉ yên tĩnh làm một con hồ ly.

 

A Lương trấn an nói:” Sư bá rất nhanh sẽ trở về, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi gặp nàng.”

 

Bạch Xu tính tình cao ngạo, quay đầu nhìn phương hướng Mộc Thanh rời đi, không rên một tiếng.

 

Trúc Viện nhiều đệ tử nên rất náo nhiệt, đột nhiên có một con hồ ly trắng, nhiều người ngạc nhiên đến xem, hoàn toàn xem nàng là linh sủng của Mộc Thanh.

 

Tất cả mọi người sợ hãi sự nghiêm khắc của Mộc Thanh, nhưng không sợ Bạch Xu, không ít đệ tử mang theo thức ăn đến trêu đùa nàng, thường xuyên qua lại, nghiệt chướng ngược lại ở chung rất hòa thuận với mọi người.

 

Ngày tháng an nhàn được chúng tinh phủng nguyệt tự tại tựa thần tiên, có ăn có uống, mệt mỏi thì đi ngủ, buồn chán thì đi ra ngoài chạy nhảy, tất cả bình yên vô sự.

 

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tiếp xúc với những đệ tử này, Bạch Xu cũng học được không ít thứ, hiểu biết rất nhiều đối với thế giới bên ngoài Côn Sơn, các đệ tử nhàn đến vô sự sẽ tán gẫu, nàng thì nằm ở một bên lắng nghe. Mà hôm nay, chính là ngày Mộc Thanh nên trở về, A Lương và Triều Sinh sư huynh bọn họ nói chuyện phiếm, Bạch Xu vốn không thèm để ý, lười biếng cuộn người nằm trên vai A Lương phơi nắng, nhưng nghe thấy bọn họ trong lúc vô tình nhắc tới Mộc Thanh, lại nói đến Lục Phó Ngôn, trong nháy mắt không hề buồn ngủ nữa.

 

Lục Phó Ngôn là ai đây?

 

Trưởng tử của Lục gia tại Giang Bắc, đệ nhất tuấn kiệt của Phượng Linh Tông, đồ đệ đắc ý đồng thời cũng là đồ đệ duy nhất của Mộc Thanh.

 

Hiện nay hắn đang ở Lục gia, tháng sau mới quay về Phượng Linh Tông, cho nên Bạch Xu chưa từng gặp.

 

Nàng sửng sốt, chậm chạp ngây người chốc lát.

 

Nghiệt chướng cho dù vụng về, trải qua thời gian này cũng biết hàm nghĩa của quan hệ sư đồ, đó là một loại quan hệ vô cùng thân mật và phức tạp, yêu thương như con ruột, dốc lòng dạy dỗ, trả giá không mong hồi báo…

Bạch Xu đã thấy Giang Lâm đối đãi A Lương như thế nào, cũng nghe A Lương cảm khái Giang Lâm thật tốt, xem Giang Lâm là bậc trưởng bối đáng kính, thường xuyên nói trên đời này trên đời này ai quan trọng hơn sư tôn.

 

Lần đầu tiên biết sự tồn tại của Lục Phó Ngôn, nàng chẳng biết phải phản ứng như thế nào, Mộc Thanh xưa nay dung túng tựa hồ đều trở nên không quan trọng, trong lòng nàng không hiểu sao sinh ra cảm giác trống rỗng, thiếu một chút gì đó.

 

“Lần trước Lục sư huynh xuống núi, ta thấy Trường Trữ trưởng lão đưa tiễn hắn, tuy rằng không tiễn hắn ra khỏi sơn môn, nhưng cũng chờ hắn đi rồi mới trở về.” Một đệ tử nói.

 

Mộc Thanh nghiêm cẩn bất cận nhân tình, nhưng đối xử với Lục Phó Ngôn lại rất tốt, có vẻ ngoài lạnh trong nóng. Nói đến việc này, Triều Sinh sư huynh bọn họ lại nói không ít việc tương tự, ví dụ như năm kia tỷ thí ở Tây Sơn, năm ngoái thi đấu ở Hoài Nam, mọi người không dám bịa đặt tin đồn liên quan đến các trưởng lão, cho nên mỗi câu mỗi chữ không hề giả đối.

 

Có người cực kỳ hâm mộ Lục Phó Ngôn, cảm thán Lục Phó Ngôn thiếu niên thiên tài, không hổ là môn đồ của Trường Trữ trưởng lão.

 

Bạch Xu nhảy xuống đất, nằm yên bất động, ngay cả đuôi cũng không vẫy nữa.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!