Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 78

Chương 78

Sau buổi huấn luyện buổi sáng, Trần Hành Viễn tìm Tân Kiều: “Cháu vào đây, chú nói với cháu chuyện này.”

Tân Kiều theo Trần Hành Viễn đến văn phòng của ông ấy, Trần Hành Viễn rót cho cô một ly nước, ra hiệu cô ngồi xuống.

“Sao lại được đãi ngộ cao như vậy?” Hơi nước lượn lờ tỏa ra từ ly thủy tinh, Tân Kiều hiếm khi vui đùa một câu: “Muốn khai trừ cháu sao?”

“Không khai trừ cháu, mà là thăng chức.”

Tân Kiều sững sốt.

“Cấp trên có ý định chuyển cương vị cho cháu.”

“Vết thương của cháu đã lành lại rồi…”

Trần Hành Viễn khoát khoát tay: “Vết thương là sắp lành rồi, cũng sắp đạt được trình độ đỉnh cấp giống như trước đây, chính cháu cũng biết. Hiện tại có một cơ hội như vậy, cháu lập công ở Kính Sơn, ba cháu lại là lão tiền bối trong đội chúng ta…”

Trần Hành Viễn mỉm cười: “Ngồi văn phòng không tốt sao? Cố gắng làm, nói không chừng qua một thời gian nữa, cháu còn có thể trở thành lãnh đạo.”

Tân Kiều yên lặng hồi lâu: “Cháu có thể suy nghĩ không?”

“Được, cháu suy nghĩ đi. Nhưng chú nhắc nhở cháu, cơ hội như vậy cũng không nhiều.”

“Được rồi, trong khoảng thời gian này cháu không thể huấn luyện, đúng lúc có thể chuẩn bị một chút, buổi chiều thay mặt đội chúng ta, đến Tân Thành tham gia một khóa huấn luyện lý thuyết.”

Tân Kiều ra khỏi văn phòng của Trần Hành Viễn, đúng lúc gặp Cung Viễn, Cung Viễn mỉm cười với cô.

Tân Kiều: “Có lẽ cậu đã nghe nói rồi.”

“Đã nghe nói. Chuyển công tác nha, chuyện tốt, bao nhiêu người đều ước ao còn không được.”

“Nếu muốn cậu chuyển, cậu có chuyển không?”

Cung Viễn cúi đầu: “Chuyện này tôi thật sự chưa từng nghĩ đến…”

Lúc này Dương Gia thấy hai người, từ xa xa gọi: “Chị Tân! Quả bom lần trước chị chế tạo cho em, em đã suy nghĩ một tuần nhưng vẫn chưa tìm ra cách tháo gỡ, chị cho em chút gợi ý đi!”

Tân Kiều đáp lời: “Đợi lát nữa chị đến nói cho em biết.”

“Vâng!”

Cung Viễn mỉm cười với Tân Kiều: “Không yên lòng mọi người trong đội sao?”

“Cậu chuyển công tác là đúng, dù sao ba cậu cũng là lão tiền bối trong đội rồi, cậu yên tâm, nơi này còn có tôi.”

Tân Kiều và cậu ta cùng nhau nhìn về phía sân huấn luyện, nhất thời yên lặng không nói.

Buổi sáng thứ hai vẫn kẹt xe như mọi ngày, Chu Côn Ngọc lái xe đến Từ Mục, nhìn dòng xe cộ cuồn cuộn phía trước, nàng vô cùng hối hận vì đã không đi tàu điện ngầm.

May mà nàng ra cửa sớm, nên vẫn đến bệnh viện đúng giờ.

Nàng thậm chí dành ra một phút đồng hồ, đứng dưới ánh nắng sáng của mùa thu, nheo mắt ngưỡng vọng tòa kiến trúc màu trắng, không quá cao lớn nhưng lại mang đến cảm giác uy nghiêm ở trước mắt.

“Bác sĩ Chu.”

Chu Côn Ngọc quay đầu cười nói: “Hà Chiếu.”

Hà Chiếu cầm theo một túi bánh rán trái cây, vội vã chạy tới: “Em có mua điểm tâm, chị ăn không?”

“Chị đã ăn rồi.”

“Bác sĩ Chu, chị… vẫn ổn chứ?”

Người người đều biết chuyện cũ của Chu Thừa Hiên.

Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Chị không sao, cảm ơn em quan tâm.”

Hai người đi vào trong khoa, trùng hợp y tá trưởng đến tìm Hà Chiếu, cô ấy chào hỏi Chu Côn Ngọc trước, rồi dặn Hà Chiếu: “Đêm nay em phải hỗ trợ tăng ca rồi.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Trương Vũ Đình từ chức rồi.”

Hà Chiếu lặng lẽ liếc mắt nhìn Chu Côn Ngọc một cái.

Chu Côn Ngọc trái lại rất thản nhiên.

Sau khi chuyện năm xưa bị công bố, Từ Mục tất nhiên đã bị ảnh hưởng, đây là việc nàng đã dự đoán trước. Tập đoàn Nghi Mỹ bị nghi ngờ là kẻ đứng sau, sử dụng quan hệ xã hội nâng cao danh tiếng đồng thời cũng không quên đào người từ chỗ Từ Mục.

Về phần Chu Thừa Hiên, tuy rằng chuyện năm đó đã hết thời hạn truy tố, nhưng ông ấy cả đời được kính trọng, tâm cao khí ngạo, ghi danh vào lịch sử phát triển của khoa ngoại lồng ngực, hiện tại lại rơi vào cảnh bị cả xã hội trào phúng, cho nên đã đóng cửa từ chối tiếp khách.

Chỉ là Chu Côn Ngọc không nghĩ đến, vì sao cuộc họp báo đã kết thúc lâu như vậy rồi mà Chu Thừa Hiên vẫn không có bất cứ hành động gì.

Hà Chiếu đồng ý đêm nay tăng ca, sau đó lại cùng Chu Côn Ngọc tiếp tục đi về phía trước.

“Bác sĩ Chu.”

“Huh?”

Hà Chiếu đột nhiên nói: “Em sẽ không từ chức.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Vì sao?”

“Em vào Từ Mục quá trễ, ông Chu đã không còn chủ trì các ca phẫu thuật nữa. Từ Mục trong lòng em là Từ Mục có chị, không phải Từ Mục có ông Chu.”

Chu Côn Ngọc khẽ cong khóe môi: “Trong lòng em, chị tốt như vậy sao?”

Hà Chiếu đỏ mặt: “Không phải…”

“Không phải sao?”

“Không đúng không đúng… Bác sĩ Chu!”

Chu Côn Ngọc mỉm cười.

Hà Chiếu cũng cười theo: “Nói chung em cảm thấy, chị là bác sĩ tốt, cũng là người tốt. Chị là chị, ông Chu là ông Chu.”

“Hà Chiếu.” Chu Côn Ngọc thu hồi ý cười, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”

Trên đường đến văn phòng, Chu Côn Ngọc nghĩ thầm: nàng là người tốt sao?

Bất kể như thế nào, trong quá trình phơi bày chuyện cũ của Chu Thừa Hiên, nàng xác thực từng có bối rối, từng có do dự, nàng cũng không phải là ‘người tốt’ theo nghĩa tuyệt đối như trong mắt Hà Chiếu.

Thậm chí đến hiện tại, nàng làm ra lựa chọn như vậy, không phải vẫn là bởi vì tâm lý ích kỷ, lo lắng cho chính bản thân hay sao?

Nàng chỉ yêu chính bản thân nàng mà thôi.

Nhưng mà, con đường phía trước còn dài a.

Khám cho những bệnh nhân buổi sáng xong, Chu Côn Ngọc có chút mệt mỏi, nàng vốn định ở trong văn phòng ăn bánh quy xem như giải quyết bữa trưa, nhưng y tá chuẩn bị đi mua cơm lại quay đầu nói: “Bác sĩ Chu, ông Chu đến tìm chị.”

Chu Côn Ngọc bình tĩnh gật đầu: “Được.”

Nàng ra khỏi văn phòng, nhìn thấy người nàng đã đoán trước: “Ông nội.”

Chu Thừa Hiên: “Ăn trưa rồi sao?”

“Vẫn chưa, còn ông?”

“Ông cũng chưa ăn.”

Chu Côn Ngọc suy nghĩ một chút: “Ăn sủi cảo đi, ông cũng đã lâu không ăn ở căn tin của Từ Mục, ông ra hoa viên chờ cháu, cháu đi mua.”

Tất cả tức giận đấm ngực giậm chân đều không tồn tại, đây mới là Chu gia, dù cho đến hiện tại, nàng và Chu Thừa Hiên vẫn có thể trò chuyện một cách bình thường, thậm chí ngồi trên ghế đá vườn hoa bệnh viện, tâm bình khí hòa ăn sủi cảo trong được đóng gói.

Chu Thừa Hiên có chút cảm khái: “Đã lâu không nếm hương vị này rồi.”

Chu Côn Ngọc: “Năm đó căn tin của Từ Mục cũng là ông một tay xây dựng.”

Chu Thừa Hiên buông đũa, đưa mắt nhìn xung quanh.

Trong tầm mắt là những cây cột được chạm trỗ, ngay cả kiến trúc cũng đang kể ra lịch sử hành nghiệp từ xa xư, ghi lại dấu vết của năm tháng.

Nơi này nhiều năm liên tục đứng đầu danh sách những bệnh viên hàng đầu, nơi đây cũng bồi dưỡng nên những nhóm y bác sĩ ưu tú nhất, sở hữu thiết bị tân tiến nhất, chữa trị những chứng bệnh hiếm gặp nhất.

Chu Côn Ngọc yên lặng quan sát sắc mặt của Chu Thừa Hiên.

Bởi vì nàng là Chu Thừa Hiên một tay dạy dỗ, cho nên nàng hiểu rõ Chu Thừa Hiên.

Người như các nàng, bản tính làm sao không tham lam đây?

Chu Côn Ngọc tham chính là tình yêu, Chu Thừa Hiên tham chính là danh dự.

Chu Thừa Hiên thực sự sẽ chịu thua sao? Chu Côn Ngọc chưa bao giờ buông lỏng dây thần kinh đa nghi của mình.

Nhưng mà Chu Thừa Hiên chỉ nho nhã mỉm cười rồi đứng lên, xoa nhẹ lên bụng của mình: “Được rồi, ông chỉ đi ngang qua, tiện đường gặp cháu một lát. Cháu tâm tính ổn định, nên làm thì làm, đừng chậm trễ công việc.”

“Ông nội.” Chu Côn Ngọc trầm ổn nói: “Cháu dù sao cũng là do ông dạy dỗ.”

Nàng muốn đưa tiễn, Chu Thừa Hiên lại khoát tay: “Buổi chiều cháu còn phải làm việc, không cần tiễn, ngồi xuống ăn xong sủi cảo đi.”

Chu Côn Ngọc ngồi xuống, nhìn theo bóng lưng Chu Thừa Hiên đi xa.

Chu Thừa Hiên chính là sự tồn tại như thế, người ta vĩnh viễn không thể nhìn thấu ông ấy.

Nhưng chuyện đến hôm nay, bất kể Chu Thừa Hiên còn muốn ra bài gì, nàng cũng sẽ thản nhiên chấp nhận.

Tân Kiều lần lượt nhắn tin cho Chu Côn Ngọc và Tân Mộc, nói rõ bản thân phải đi công tác, thay mặt đội phòng chống chất nổ đến Tân Thành tham gia tập huấn lý thuyết hai ngày.

Trên đường về nhà Chu Côn Ngọc gọi điện thoại cho Tân Mộc: “Ra đầu phố chờ chị được không? Chị dẫn em đến cửa hàng mắt kính.”

Xe chạy đến đầu phố, Tân Mộc đã chờ sẵn, trên mặt đất không có những ô gạch vuông vắn, nhưng em ấy hiển nhiên đang bắt chước theo động tác nhảy lò cò Tân Kiều từng nhảy cho em ấy xem, một bước hai bước ba bước.

Chu Côn Ngọc thấy thế, khóe môi không khỏi cong lên, nàng hạ cửa kính xe xuống: “Mộc Mộc.”

Chu Côn Ngọc bỗng nhiên cảm thấy, dã tâm của Chu Thừa Hiên vẫn chưa đủ lớn.

Đứa trẻ gầy yếu nằm trên giường bệnh trước đây, bởi vì được nàng và Du Hoài Viễn chữa trị, hiện tại đã sôi nổi nhảy nhót như một chú thỏ.

Một sinh mệnh tràn đầy sức sống như vậy, không nên là dã tâm lớn nhất của một người làm bác sĩ sao?

Sau khi Tân Mộc lên xe thì có vẻ lo lắng: “Chị của em sau khi phát hiện em cận thị thì có mắng em hay không?”

Chu Côn Ngọc: “Là việc bị em ấy mắng quan trọng, hay là thấy không rõ chữ trên bảng đen quan trọng hơn?” Nàng lại khuyên nhủ: “Nếu như thật sự cận thị, mặc kệ không quan tâm đến sẽ càng lúc càng nghiêm trọng, nhất định phải đeo kính.”

Tân Mộc đỡ má: “Nhưng em cũng không muốn bị chị ấy mắng, chị ấy một khi tức giận thì rất hung dữ.”

Chu Côn Ngọc khẽ nghiêng đầu: “Em ấy dữ sao?”

Tân Mộc liếc nhìn Chu Côn Ngọc một cái.

Hàm ý là đang oán thầm: chị ấy dĩ nhiên không dám hung dữ với chị rồi!

Chu Côn Ngọc bật cười: “Được rồi chị biết rồi, chị sẽ giúp em.”

Nàng dẫn Tân Mộc đến cửa hàng mắt kính, nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào đón: “Hoan nghênh, xin hỏi hai vị cần gì?”

Chu Côn Ngọc khoác vai Tân Mộc: “Trước tiên đo độ mắt cho em ấy, có lẽ là em ấy bị cận rồi.”

Trong phòng do thị lực truyền đến tiếng kêu rên của Tân Mộc: “Em thật sự bị cận thị rồi sao!”

Chu Côn Ngọc ở ngoài cửa thấy em ấy ủ rũ bước ra: “Mắt trái hai độ, mắt phải một độ rưỡi.”

Tân Mộc thấp giọng hỏi Chu Côn Ngọc: “Thị lực của chị em tốt như vậy, sao em lại cận thị?”

Chu Côn Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Có phải lúc em học tập quá mệt mỏi sẽ âm thầm trốn ở trong chăn xem điện thoại hay không?”

“Em trốn ở trong chăn chơi trò chơi.” Tuy rằng trò chơi xếp hình hiện tại đã lỗi thời, nhưng chơi thực sự giúp giải tỏa áp lực, Tân Mộc tiếp tục than khóc: “Nhưng không đúng a, em thấy chị em cũng chơi! Tuy rằng trong chuồng dê của chị ấy chỉ có một con dê!”

“Sau này không được trốn ở trong chăn chơi điện thoại nữa, dưới tình trạng không đủ ánh sáng sẽ rất hại mắt.” Chu Côn Ngọc vừa đồng tình vừa buồn cười: “Em nên nghĩ thế này, đeo kính nhìn rất đẹp, nói không chừng còn có thể nâng cao giá trị nhan sắc của em.”

Nàng dẫn Tân Mộc đến trước tủ trưng bày: “Em chọn đi, thích loại gọng kính nào?”

Tân Mộc vẫn còn đắm chìm trong kinh khủng khi bị cận thị, em ấy ôm cánh tay Chu Côn Ngọc không tha.

Nhân viên cửa hàng cười hỏi: “Hai vị là chị em sao? Quan hệ thật tốt.”

Chu Côn Ngọc hé môi, vẫn chưa trả lời thì Tân Mộc đã nhìn quét qua những mẫu gọng kính trong tủ: “Phải, là chị em.”

Chu Côn Ngọc cảm thấy ấm áp trong lòng.

Nhớ đến câu nói của Tân Mộc: “Chúng ta hiện tại đã không còn cô độc nữa.”

Nàng mất đi một ít, lại nhận lại một ít, nhân sinh có lẽ chính là như vậy.

Tân Mộc chậm chạp không lựa chọn được, Chu Côn Ngọc lặng lẽ quan sát ánh mắt của em ấy, sau đó chủ động hỏi: “Gọng kính màu hổ phách này thế nào?”

Tân Mộc chần chờ một chút, rồi lắc đầu: “Có lẽ không thích hợp với em.”

“Thử đi.” Chu Côn Ngọc cười nói với nhân viên: “Làm phiền, tôi muốn thử cái này.”

Hai tay nàng nhẹ nhàng đỡ vai Tân Mộc, đẩy em ấy đến trước một tấm gương lớn: “Không phải rất đẹp sao?”

Tân Mộc quan sát trái phải: “Thôi đi, người khác sẽ nói em.”

“Nói em thế nào?”

“Dung mạo không xinh đẹp, còn đeo một cặp kính xa xỉ như vậy.”

Tuy rằng em ấy luôn tỏ ra vui vẻ cởi mở, nhưng từ nhỏ sức khỏe kém, thật ra khiến em ấy có một trái tim rất nhạy cảm.

Chu Côn Ngọc hai tay đỡ mặt Tân Mộc, cúi người dán sát vào mặt em ấy: “Để chị xem xem, ai dám nói em không xinh đẹp? Là hai hàng lông mi dày không xinh đẹp, hay là đôi mắt một mí thanh tú không xinh đẹp?”

Thật ra Tân Mộc cảm thấy dung mạo của bản thân không bằng Tân Kiều, từ nhỏ đã cảm thấy có lẽ là một người giống ba một người giống mẹ.

Lúc này em ấy bị Chu Côn Ngọc nhìn đến xấu hổ, không khỏi dời mắt né tránh: “Chị làm gì vậy?”

Chu Côn Ngọc cười nói: “Chị nói cho em biết một bí mật.”

Nàng kéo Tân Mộc ra một góc, hơi há miệng độ lộ hàm răng của mình: “Lúc nhỏ chị rất tự ti về răng của mình.”

“Sao lại như vậy?”

“Chị luôn cảm thấy chị có răng thỏ.”

Tân Mộc kinh ngạc: “Tuyệt đối không có.”

Chu Côn Ngọc gật đầu: “Hiện tại chị cũng không cảm thấy bản thân có răng thỏ.”

“Mộc Mộc, hiện tại em đang trong thời gian rất nhạy cảm đối với diện mạo bản thân, có lẽ sẽ vì một chút khuyết điểm nhỏ mà cảm thấy không vui, chờ em trưởng thành rồi, thế giới phong phú rồi, ánh mắt rộng hơn rồi, em sẽ phát hiện thật ra không có vấn đề gì cả, những đặc điểm trên mặt em đều rất hài hòa.”

“Nhưng em vẫn không thể chọn chiếc gọng kính kia.”

“Vì sao?”

“Chính là, quá đặc biệt, em sợ người khác chú ý đến em, nói em làm màu.”

“Vậy chờ sau này em trở thành tổng tài rồi, có người nói em quá hung dữ, em sẽ làm thế nào?”

“Vậy thì phải xem em dữ đúng chỗ hay không, nếu sai thì em sửa, nếu đúng thì người đó cố mà chịu đi.”

Chu Côn Ngọc cười nói: “Đúng vậy, nếu cảm thấy bản thân không làm sai, vì sao phải thay đổi chỉ vì cách nói của người khác?”

Tân Mộc nhìn vào trong gương.

“Chị Côn Ngọc.”

“Hả?” Chu Côn Ngọc cũng cùng em ấy nhìn vào gương, giúp em ấy vén một vài sợi tóc trên trán ra sau tai.

“Cho đến bây giờ chị em chưa từng nói với em những chuyện này, thật ra, chị ấy rất ít trò chuyện với em.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười đỡ lấy vai em ấy: “Nhưng chị của em đều là yên lặng mà làm, đúng không?”

“Em xem em ấy là dạng người gì, em học theo em ấy cũng sẽ không trở nên không tốt.”

Sau khi chọn gọng kính xong, Chu Côn Ngọc đưa cho nhân viên đi cắt kính: “Mấy ngày thì làm xong?”

“Nếu như làm gấp, hai ngày là được.”

Nàng hỏi Tân Mộc cô Mộc Mộc em có thể chờ chị một chút không? Nếu đã đến rồi, chị cũng muốn đo thị lực.”

Tân Mộc: “Được.”

Kết quả là hai mắt đều là một độ.

Gần đây Chu Côn Ngọc làm việc quá liều mạng, quả thật lúc mệt nhọc sẽ cảm thấy thị lực có sự giảm sút nhất định.

Nàng hỏi kỹ thuật viên: “Có cần đeo kính hay không?”

“Hằng ngày không cần đeo, nhưng buổi tối xem máy vi tính, đọc sách, cảm thấy đôi mắt đặc biệt mỏi thì đeo kính có số độ phù hợp có thể mang đến tác dụng bảo vệ nhất định.”

Chu Côn Ngọc: “Vậy tôi cũng cắt một cặp kính.”

Nhân viên cửa hàng đến: “Mời chị chọn một gọng kính.”

Chu Côn Ngọc hoàn toàn không cần đắn đo, lập tức chỉ một chiếc gọng kính trong tủ: “Cái này.”

Sau đó nàng chở Tân Mộc về nhà, vào đêm, nàng nằm trên chiếc giường chật hẹp của Tân Kiều, nhìn trần nhà có một khối vệt dài, dưới sự mài mòn của năm tháng từ lâu đã nhìn không ra đó là cái gì. Tắt đèn, đôi mắt thích ứng với bóng tối, lại nhìn lên trần nhà, trong bóng đêm mông lung, trần nhà nhìn giống như một tấm bản đồ cũ.

Chu Côn Ngọc chậm rãi khép hờ đôi mắt.

Có lẽ nhân sinh rốt cục đã xác định được phương hướng, Chu Côn Ngọc giống như một lữ khách lạc lối từ rất lâu rồi bỗng nhiên tìm được một tấm bản đồ, nàng chưa bao giờ ngủ ngon như thế.

Thứ tư tan ca, nàng đến lấy mắt kính, về nhà giao cho Tân Mộc: “Thử xem.”

Tân Mộc đeo lên: “Thực sự nhìn rõ hơn rất nhiều.”

Tân Mộc lại hỏi: “Kính của chị đâu?”

Chu Côn Ngọc lấy mắt kính ra đeo thử.

Tân Mộc nghẹn lời chốc lát.

Chu Côn Ngọc khẽ nghiêng đầu: “Xấu sao? Hiện tại vẫn còn sớm, chị đi đổi lại.”

Tân Mộc lập tức kéo nàng lại: “Đừng đổi, nhìn văn nhã bại hoại.”

Chu Côn Ngọc liếc mắt nhìn em ấy một cái: “Vậy đến cùng là đẹp hay xấu?”

Tân Mộc lẩm bẩm: “Văn nhã bại hoại không phải là rất hấp dẫn sao?”

Em ấy đang phát sầu thay chị của mình.

Làm sao chịu được a!

Chu Côn Ngọc khẽ nhếch khóe môi, Tân Mộc bừng tỉnh: “Hừ, rõ ràng chị biết bản thân đẹp.”

Chu Côn Ngọc: “Nhưng chị cũng muốn nghe em khăn chị a.”

“Mỗi ngày không biết có bao nhiêu người khen chị đẹp rồi.”

“Tạm cho là vậy đi.” Nàng đeo kính, một tay chống trên bàn học, hơi cúi người, mỉm cười liếc mắt nhìn Tân Mộc: “Nhưng em khen chị sao có thể giống nhau? Em là một người rất quan trọng đối với chị.”

Dưới mái nhà có ánh sao, sao đang từ đôi mắt màu hổ phách của Chu Côn Ngọc tràn ra ngoài.

Tim của Tân Mộc đập lỗi nhịp.

Em ấy đừng lo lắng cho chị mình nữa, nên lo lắng cho bản thân mình trước đi.

Tân Thành, Tân Kiều đã sớm thu dọn đồ đạc.

Huấn luyện kết thúc, cô lập tức lên tàu cao tốc quay về Bội Thành.

Sau đó chuyển sang tàu điện ngầm, ra khỏi trạm tàu điện lại vội vàng di chuyển, cảm nhận được gió thu phất qua bên tai.

Xưa nay khu chung cư cũ đối với cô là một chữ ‘nhà’ mà Tân Lôi viết xuống, sự xuất hiện của Chu Côn Ngọc, lúc đầu không đáng chú ý, nhưng sau hai ngày xa nhau, lại giống như một nét mực lan rộng trong lòng theo sự lớn dần của nhung nhớ, lại lần nữa tô đậm chữ ‘nhà’ ấy.

Từ nay về sau nhà cô có một nhân tố mới, nét chữ cứng cáp, dù lật sang trang mới vẫn có thể nhìn thấy vết mực nhợt nhạt in lại.

Tân Kiều bỗng nhiên có chút khẩn trương, cô vuốt lại mái tóc đuôi ngựa của mình, rồi lại chỉnh góc áo.

Chu Côn Ngọc sẽ ở dưới lầu chờ cô sao? Trong bóng đêm sâu dần, có lẽ nàng sẽ mặc một chiếc váy, khoác một chiếc áo lông, nhẹ nhàng lay động theo gió giống như sương mù, khuôn mặt lại được ánh đèn đường chiếu sáng, giống như một vàng trăng sáng giữa sương mù.

Nàng sẽ khoanh hai tay, tựa vào bức tường in hằng dấu vết của năm tháng, dịu dàng đến mức kỳ lạ.

Tân Kiều quải ba lô, bước chân lúc nhanh lúc chậm.

Nhanh là bởi vì cô muốn nhanh chóng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Chậm là bởi vì sợ Chu Côn Ngọc nhìn thấu sự khẩn trương của cô.

Từ trước đến nay cô là người ngay thẳng, cũng sẽ không có những tâm tư mâu thuẫn nhỏ nhặt như thế này.

Chu Côn Ngọc giống như một cơn mưa xuân, yên lặng mang đến sự thay đổi.

Từ rất xa, cô có thể trông thấy tòa chung cư cũ.

Trong lòng trống rỗng.

Dưới lầu vắng vẻ, cũng không có bóng dáng trong tưởng tượng của cô.

Tân Kiều một cước đá bay một hòn đá nhỏ trên mặt đường.

Chu Côn Ngọc cũng không giống như trong tưởng tượng của cô sao?

Cửa bảo vệ cuối cầu thang chật hẹp phát sinh tính cót két quen thuộc, cửa vừa mở, liền có thể nghe thấy giọng đọc tiếng Anh của Tân Mộc.

Tân Mộc ngồi trước bàn học, đèn bàn đã được Chu Côn Ngọc đổi thành một cái mới, tốt cho mắt hơn.

Lúc Tân Kiều đổi giày, phát hiện một việc rất kỳ quái — cô ra ngoài huấn luyện hai ngày, lúc này thật vất vả về đến nhà, Tân Mộc lại không ra đón cô.

“Tân Mộc.”

Tân Mộc ừ một tiếng, nhưng không quay đầu lại.

“Em trốn cái gì? Vì sao không cho chị thấy mặt em?”

Tân Kiều đột nhiên nghĩ: “Không phải em đi xăm hình đấy chứ?”

Tân Mộc lẩm bẩm: “Ai lại xăm hình lên mặt.”

“Em xoay người lại.”

Tân Mộc do dự, có lẽ là cảm thấy trước sau đều bị xử trảm, cho nên đành thỏa hiệp mà xoay người.

Tân Kiều lúc này mới thấy mắt kính trên mặt em ấy: “Em cận thị rồi?”

“Một chút.” Tân Mộc biện giải: “Mới hơi một độ thôi.”

“Không phải đã bảo em phải bảo vệ mắt rồi sao?” Tân Kiều có chút nóng nảy, âm lượng cũng tăng lên.

“Chị tạm thời đừng mắng em, chị Côn Ngọc tìm chị có việc, đang ở trong phòng chờ chị, chị vào phòng trước đi, sau khi trở ra rồi hãy mắng.”

Tân Kiều nghe đến Chu Côn Ngọc thì mới đi vào trong phòng, lúc đi ngang qua còn trừng Tân Mộc một cái.

Tân Mộc run lên.

Em ấy rất sợ.

Tân Kiều đẩy cửa ra mà sửng sốt.

Chu Côn Ngọc ngồi đánh chữ trước máy vi tính, nàng ngẩng đầu cười nói với cô: “Trở về rồi?”

Nàng nhẹ nhàng đỡ gọng kính bên tai.

Cặp mắt kính tơ vàng gác ở trên sống mũi, phản chiếu ánh sáng, càng khiến làn da của nàng sáng như ngọc, chủ yếu là nàng dáng vẻ đoan chính, chỉ một ánh mắt nhìn về phía người khác, sự mị hoặc trong đó đã giống như lơ đãng tràn ra ngoài.

Tân Kiều quải ba lô bước vào: “Chị cũng cận thị rồi?”

Lí do của Chu Côn Ngọc cũng giống như Tân Mộc: “Một chút.”

Trong lòng Tân Kiều bùng lửa giận: “Hai người, nhỏ như thế, lớn cũng thế.”

Chu Côn Ngọc khẽ cong khóe môi: “Thật sự tức giận rồi sao?”

Nàng lôi kéo Tân Kiều cúi người xuống, cánh môi dường như không cẩn thận chạm vào vành tai của Tân Kiều, nhẹ giọng thì thầm câu gì đó.

Tân Kiều thẳng lưng, hắng giọng một cái.

Cô hỏi Chu Côn Ngọc: “Chị còn bận bao lâu nữa mới xong?”

“Sắp xong rồi.”

“Em sắp xếp hành lý lại một chút, sau đó đi tắm.”

Tân Kiều đi ra ngoài, liếc mắt nhìn Tân Mộc đang ngồi trước bàn học.

Tân Mộc ngồi nghiêm chỉnh, chủ yếu là khuôn mặt của Tân Kiều quá lạnh lùng, cũng không biết Chu Côn Ngọc đã dỗ dành được cô hay chưa.

Em ấy rất sợ, chờ Tân Kiều đến mắng, nhưng Tân Kiều chỉ nói: “Bỏ đi, cận thị cũng có chỗ tốt của cận thị.”

Sau đó cô quải ba lô đi rồi.

Tân Mộc ngồi sửng sốt nửa ngày.

Em ấy trăm triệu lần không nghĩ tới, cuồng phong bạo vũ trong tưởng tượng lại biến thành một câu nhẹ nhàng như vậy.

Chỉ bởi vì Tân Kiều nhìn thấy dáng vẻ của chị Côn Ngọc khi đeo cặp mắt kính tơ vàng kia? Dáng vẻ vừa mê hoặc vừa cấm dục?

Chị Côn Ngọc! Giỏi a!

Tân Kiều tắm xong thì mang quần áo bẩn ném vào máy giặt.

Thu dọn xong tất cả, đổi thành Chu Côn Ngọc đi tắm, còn cô trở về phòng.

Cô không bật đèn, tựa vào đầu giường, quay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Hồi tưởng lại dáng vẻ đeo mắt kính làm việc của Chu Côn Ngọc vừa rồi, cô cảm thấy thật ra như vậy trái lại tốt hơn so với việc Chu Côn Ngọc chờ cô dưới lầu rất nhiều.

Có lẽ cô chính là thích một Chu Côn Ngọc như vậy, lý trí, mạnh mẽ, mục tiêu rõ ràng.

Hoa hồng dịu dàng cũng là nở ra từ bụi gai, chỉ có một người mạnh mẽ biết thưởng thức, không sợ bị thương mới có thể hái được đóa hoa kia.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cửa mở, Chu Côn Ngọc tựa vào khung cửa, mái tóc mới vừa sấy xong vẫn còn hơi ẩm ướt, đuôi tóc bình thường thẳng tắp có phần uốn lượn, rũ xuống bờ vai vô cùng câu người.

Hơn nàng còn đeo kính, nét mặt nghiêm trang, khoanh hai tay, quả thực giống như đến kiểm tra phòng của Tân Kiều.

Chính là bởi vì Tân Kiều đã từng chứng kiến một mặt này của Chu Côn Ngọc, từng mơ ước, từng ảo tưởng, Chu Côn Ngọc chỉ để lộ một mặt này ở trước mặt cô, vì thế mới càng đặc biệt hấp dẫn.

Cô mím môi không nói lời nào.

Chu Côn Ngọc đóng cửa lại, chầm chậm đến gần cô.

Áo ngủ tơ lụa, dài tay, thiết kế nhìn như bảo thủ rồi lại tràn ngập mỹ cảm phủ ở trên người Chu Côn Ngọc, đường nét lả lướt nhìn không sót chút gì.

Lay động theo từng bước chân của nàng.

Trái tim của Tân Kiều cũng lay động theo, nhưng cô vẫn duy trì lý trí: “Trước tiên nói cho em biết, hai ngày em đi công tác, phía gia đình chị có tình huống gì hay không?”

Chu Côn Ngọc một tay khoác lên vai cô, vẫn là dáng vẻ đoan trang ấy, giống như một bác sĩ đang kiên trì thương lượng với bệnh nhân: “Lát nữa hãy nói những chuyện này có được không? Hiện tại không muốn nói, bởi vì chị…”

Nàng khẽ cúi người, mái tóc dài buông xuống, ngữ khí lại trở nên quyến rũ chỉ dành riêng cho Tân Kiều: “Có chút nóng lòng.”

Hai mặt giao thác, phong tình được đẩy lên mức cao nhất, Tân Kiều không kìm chế được hô hấp.

Đổi lấy một tiếng cười của Chu Côn Ngọc, sau đó nàng ngồi lên đùi cô.

“Chờ một chút.” Một người thẳng thắn như Tân Kiều hiếm khi lại trở nên bối rối.

Chu Côn Ngọc dịu dàng dẫn dắt cô: “Nói.”

Tân Kiều do dự.

Ngón tay thon dài của Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng nâng cằm cô, đôi mắt khẽ nheo lại dưới cặp kính tơ vàng: “Nói hay không?”

Thật ra lúc này Tân Kiều đã muốn nói ra, dáng vẻ này của Chu Côn Ngọc khiến lý trí của cô hoàn toàn sụp đổ, nhưng cô phát hiện bản thân học xấu, cố ý mím môi không mở miệng.

Bởi vì cô biết, kế tiếp Chu Côn Ngọc sẽ cúi người đến gần cô, đầu lưỡi hóa thành một con dao dịu dàng, cạy mở đôi môi của cô, chờ đến lúc cô rơi vào sự dịu dàng vô hạn, nàng sẽ cắn vào đầu lưỡi của cô.

Cảm giác tê dại lan tràn tận cuốn lưỡi.

Sau đó Chu Côn Ngọc sẽ kéo giãn khoảng cách với cô: “Còn không nói?”

Mùi hương thoang thoảng hòa vào hô hấp, được bóng tối phóng đại vô hạn.

Một tay Tân Kiều khoác lên thắt lưng nàng, ghé sát vài tai nàng, dường như những lời tiếp theo, nói càng nhỏ thì càng bớt xấu hổ.

Tim đập như sấm thậm chí khiến cô không nghe rõ giọng nói của bản thân, nhưng Chu Côn Ngọc hiển nhiên nghe thấy, nàng cười nói: “Rất biết chơi a, đội trưởng Tân.”

Phía sau hờn dỗi, có một loại dung túng dịu dàng.

Tủ quần áo trong phòng Tân Kiều rất nhỏ, Chu Côn Ngọc chỉ có vài bộ quần áo trong ở trong đó, nàng  chậm rãi mở cửa tủ quần áo ra, lấy một bộ đúng ý Tân Kiều nhất.

Sau đó nàng cúi đầu, ngón tay thon dài cởi từng cúc áo ngủ.

Lúc trở lại bên cạnh Tân Kiều, trên người nàng chỉ còn một chiếc áo sơmi trắng.

Nàng ngồi trên đùi của Tân Kiều: “Hài lòng rồi chứ?”

Đương nhiên là đương nhiên là hài lòng, trên thực tế trang phục này của Chu Côn Ngọc hiệu quả còn vượt qua cả tưởng tượng của cô.

Sống lưng thẳng thắp, hai vai của áo sơmi trắng lại càng thẳng hơn, mắt kính tơ vàng văn nhã, nét mặt nghiêm trang, quả thực vẫn vô cùng cấm dục  giống như vị bác sĩ ngồi ghi đơn thuốc vào ban ngày.

Nhưng ánh mắt dười xuống chút nữa, bên dưới áo sơmi không hề bố trí phòng vệ.

Thắt lưng khẽ cong về phía trước,  hai tay ôm cổ Tân Kiều.

Trái tim của Tân Kiều đập nhanh đến sắp nổ, lập tức muốn hôn nàng.

Nhưng Chu Côn Ngọc lại giống như đang chơi đùa cùng cô, nàng kéo giãn khoảng cách với cô.

Tân Kiều: “Có ý gì?”

“Em hứa với chị một việc trước đã.”

“Việc Mộc Mộc cận thị, sau này cũng không được tìm em ấy tính sổ, chỉ có thể nói chuyện nhẹ nhàng.”

Tân Kiều hừ một tiếng: “Hiện tại chị và em ấy là một liên minh rồi đúng không?”

“Không thể sao?”

Chu Côn Ngọc giải phóng một tay, nâng cằm Tân Kiều, nhẹ nhàng lay động vài cái: “Em lập tức đồng ý đi, chị có hơi khó chịu.”

“Làm sao vậy?”

“Ngứa ngáy trong lòng.” Chu Côn Ngọc cong môi: “Được hay không?”

Tân Kiều cố lấy bình tĩnh: “Chính chị không phải là bác sĩ sao?”

“Phải.” Chu Côn Ngọc nở nụ cười: “Nhưng, chữa cho người khác không tự chữa bản thân.”

Ngay cả hô hấp cũng là vũ khí của nàng, bắt cóc vành tai của Tân Kiều.

Quảng nghĩ vi diệu trong giọng nói giống như kíp nổ một khắc trước khi cháy, hai người đều biết sau một giây yên lặng sẽ là nỗi nhung nhớ bùng nổ sau hai ngày xa cách.

Tân Kiều tinh thần điên đảo, nghĩ đến vừa rồi Tân Mộc mang mắt kính làm bài tập.

Tiểu nha đầu thật có tiền đồ.

Đồng minh em ấy tìm, thật quá lợi hại!

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!