Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 69

Chương 69

Hơn một tiếng đồng hồ đi xe, các nàng đến một trạm xe lửa gần Kính Sơn, tài xế địa phương lái xe đến đón, xe buýt lái trên đường núi thì quá nguy hiểm, cho nên các nàng được chia làm thành hai nhóm đi hai chiếc xe nhỏ hơn.

Đường núi gồ ghề, mưa như trút nước, trên núi cuồn cuộn đá vụn xen lẫn bùn đất thỉnh thoảng lại rơi xuống.

Cho dù là Tần Tri không phải lần đầu tiên đến Kính Sơn, lúc ngồi bên cạnh Chu Côn Ngọc cũng không khỏi siết chặt nắm tay.

Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng chạm vào vai cô ấy, nhẹ giọng cười nói: “Không sao, nhìn vị tài xế này có vẻ kinh nghiệm rất phong phú.”

Tần Tri cũng cong môi mỉm cười với nàng, đè thấp giọng nói: “Cô có sợ không?”

Chu Côn Ngọc nhẹ giọng trả lời: “Sợ.”

Nếu thật sự bất hạnh bị đá vụn rơi trúng, hoặc là vô ý trượt khỏi đường núi mà rơi xuống vách núi, sợ rằng các nàng thật sự sẽ bỏ mạng ở nơi này.

Nhưng Chu Côn Ngọc có tư tâm của chính nàng.

Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, đến Kính Sơn một chuyến, liệu có thể thật sự chuộc tội cho chút lương tâm ít ỏi còn sót lại của nàng hay không.

Buổi tối nàng có thể ngủ yên giấc hay không.

Lại lái xe hơn hai giờ đồng hồ, đến một đoạn đường mà ngay cả xe cũng không chạy được nữa, mọi người xuống xe cõng theo trang thiết bị, bắt đầu đi bộ vào thôn trấn xa xôi hẻo lánh sâu trong núi.

Quần áo của mọi người đều dính bùn, lúc vất vả vào đến thôn thì bộ dạng đã chật vật rối bù, không kịp nghỉ ngơi, mọi người khoác áo blouse trắng, thừa dịp trời còn sáng, tranh thủ thời gian bắt đầu khám chữa bệnh.

Những trường hợp nhẹ thì sử dụng thuốc để tạm thời khống chế bệnh tình, tình huống nguy cấp thì nghĩ biện pháp nhân lúc trời chưa đổ mưa đưa đến bệnh viện địa phương, chờ nhóm người Chu Côn Ngọc đến bệnh viện để tiến hành phẫu thuật.

Nhóm người bận rộn đến chạng vạng, đến lúc này mọi người có thời gian uống một ngụm nước.

Chu Côn Ngọc ngồi trong một cái sân nho nhỏ, ngay cả băng ghế cũng dính đầy bùn đất, mái tóc dài mềm mượt bết dính trên trán, ngôn ngữ địa phương của thôn dân nàng nghe câu hiểu câu không, có lẽ họ đang nói cảm ơn các nàng.

Chu Côn Ngọc dịu dàng mỉm cười: “Không có gì, là việc nên làm.”

Nàng nhớ rất rõ, chính lúc nàng nói những lời này thì có một nhóm người bước vào trong sân.

Các bác sĩ nâng mắt nhìn, cũng chính lúc này Chu Côn Ngọc nhìn thấy khuôn mặt của Tân Kiều.

Dự cảm của nàng là đúng, nàng đối với Tân Kiều luôn luôn có một loại cảm ứng đặc biệt như vậy, đội cảnh sát đến Kính Sơn chấp hành nhiệm vụ mà nhân viên ga tàu đã nói đến, thực sự là đội của Tân Kiều.

Bên dưới chiếc mũ bảo hộ, gương mặt trắng nõn không biết đã dính đầy bùn đất từ lúc nào, càng tôn lên đôi mắt sáng quắc.

Tân Kiều rốt cuộc đến chấp hành nhiệm vụ gì?

Lúc này trưởng thôn lên tiếng chào hỏi: “Các đồng chí đội gỡ bom, đến ăn cơm thôi.”

Nét mặt của Tân Kiều vẫn là rất trầm tĩnh, lúc nhìn vào trong sân, ánh mắt quét đến trên mặt Chu Côn Ngọc thì lập tức dừng lại.

Trưởng thôn giới thiệu: “Đây là các đồng chí bác sĩ đến khám chữa bệnh từ thiện, mọi người đều vất vả rồi.”

Cung Viễn: “A, đây không phải bác sĩ Chu sao…”

Cậu ta muốn tiến lên bắt chuyện, Tân Kiều lập tức kéo cậu ta lại: “Đừng đi.”

Cung Viễn quay đầu lại: “?”

Tân Kiều: “Đều là đến làm nhiệm vụ, đừng quấy rầy nhau.”

Cuối cùng lại thêm một câu: “Cũng không phải thân quen gì.”

Cung Viễn bị cô thuyết phục, nên khẽ gật đầu.

Tân Kiều bưng hộp cơm đã nguội lạnh từ lâu — không phải cơm hợp đúng nghĩa, mà là cơm nước do thôn dân chuẩn bị, được đựng trong một cái tô tráng men.

Không đủ ghế, nên Tân Kiều vừa đứng tô cơm vừa đứng ăn.

Các bác sĩ muốn nhường chỗ ngồi, nhưng bọn họ lại không muốn.

Chu Côn Ngọc nhìn Tân Kiều, quai hàm phồng lên, quả nhiên giống như nàng dự đoán, ngoại trừ giây đầu tiên ánh mắt dừng trên người nàng thì cô không nhìn nàng một lần nào nữa.

Chu Côn Ngọc thấp giọng hỏi trưởng thôn: “Bọn họ là chuyên viên gỡ bom?”

“Đúng vậy, thôn chúng tôi đang làm đường, năm nay trời mưa kéo dài, đường hầm sụp lún, các nhân viên phòng cháy chữa cháy cũng đến hỗ trợ, mà trước đó trong đường hầm gửi tin tức nói đào phải một thứ nghi ngờ là bom, cô cũng biết là gần thôn chúng tôi còn có một bãi bom mìn, thật không ngờ ngoại vi cũng có.”

“Các đồng chí cảnh sát này vừa giúp đỡ cứu viện, vừa chờ đào thông đường hầm để đi vào vô hiệu quả bom.”

Chu Côn Ngọc lập tức hỏi: “Trong đường hầm bị sập còn có công nhân bị mắc kẹt sao?”

“Có hai công nhân đang trực, nhưng thông qua liên hệ bộ đàm cho thấy bọn họ đều bình an, sau khi cứu ra được sẽ đưa đến bệnh viện, đồng chí bác sĩ cứ yên tâm.”

Chu Côn Ngọc gật đầu, lại một lần nữa nhìn về phía Tân Kiều.

Đội của Tân Kiều sau khi đến Kính Sơn vẫn luôn hỗ trợ cứu người, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, lúc này khuôn mặt lộ ra vẻ uể oải, ngay cả lúc ăn cơm hai tay cũng nặng nề, nhưng cơ thể có phần đơn bạc ấy vẫn kiên trì chống đỡ.

Cảm giác trong lòng Chu Côn Ngọc đối với Tân Kiều lại dâng lên — Tân Kiều giống như một thân cây, tư thái cao ngất, sừng sững hướng thẳng lên trời cao.

Không thứ gì có thể ép cong được cô, vừa quật cường vừa kiêu ngạo, mang theo sức sống gần như ngang tàng.

Thật ra Chu Côn Ngọc vô cùng lo lắng, nhưng sống lưng thẳng tắp của Tân Kiều dường như khiến Chu Côn Ngọc yên lòng.

Quật cường như vậy, tất cả đều sẽ ổn thôi.

Đội gỡ bom ăn cơm xong, lại vội vã rời đi.

Nhóm người Chu Côn Ngọc tạm thời nghỉ ngơi chốc lát rồi cũng tiếp tục công việc.

Buổi tối không dự định ra khỏi thôn mà sẽ phân tán ở lại trong nhà người dân.

Chu Côn Ngọc và Tần Tri được phân đến nhà một bà cụ mái tóc bạc trắng, bà cụ nhất quyết muồn nhường giường của mình cho các nàng, nhưng các nàng lập tức cự tuyệt.

Bà cụ không lay chuyển được, chỉ đành dẫn hai người đến một căn phòng khác: “Vậy các cháu ngủ ở phòng của con trai và con dâu bà đi, bọn họ đã lên thành phố làm việc, căn phòng này cũng bỏ trống.”

Chỉ là một chiếc giường đất truyền thống, bên trên lót một lớp cỏ tranh thật dày. Kính Sơn ở nơi hẻo lánh giao thông bế tắc, kinh tế quả thật lạc hậu, đây cũng chính là nguyên nhân bất kể khó khăn cỡ nào cũng phải xây đường hầm qua núi.

Bà cụ lại tìm hai cái chậu cho các nàng rửa mặt, mưa to mấy ngày liền, nước trong giếng đã lẫn mùi bùn đất.

Bà cụ hỏi: “Các cháu đều đến từ Bội Thành, không quen đúng không?”

Chu Côn Ngọc cười nói: “Bà ơi, lúc chúng cháu khám chữa bệnh miễn phí, cũng đã đi qua rất nhiều nơi, không có gì không quen. Bà đừng lo lắng, mau đi nghỉ đi.”

Nàng và Tần Tri rửa mặt đơn giản sau đó lên giường, bông vải trong chăn đã sắp vón cục. Tần Tri tắt đèn nhẹ giọng hỏi: “Giường có cứng không?”

Chu Côn Ngọc nói thật: “Có một chút.”

Hai người nhẹ nhàng nở nụ cười.

Đây là đoạn đối thoại duy nhất giữa hai người trước khi đi ngủ, rất nhanh các nàng đã nặng nề chìm vào giấc ngủ. Chu Côn Ngọc cảm thấy bản thân đến Kính Sơn là một quyết định đúng đắn — không biết là bởi vì quá mệt mỏi, hay là bởi vì hành động mạo hiểm đi khám chữa bệnh miễn phí này đã an ủi phần nào lương tâm của nàng, chí ít ở chỗ này nàng có thể ngủ ngon.

Ngày hôm sau việc khám chữa bệnh được tiếp tục. Lúc nhóm người Chu Côn Ngọc đến đội mưa đến nhà một hộ gia đình sâu trong núi, đúng lúc có thể trông thấy đường hầm đã được căng dây bảo vệ, cách rất xa rất xa, cho nên Chu Côn Ngọc chỉ có thể thoáng nhìn thấy màu cam của nhân viên đội phòng cháy chữa cháy.

Trưởng thôn đi cùng các nàng, nhận thấy ánh mắt của nàng, cảm khái nói: “Bọn họ rất giỏi, đây đều là những người mạo hiểm tính mạng của mình để cứu mạng người khác.”

Chu Côn Ngọc bỗng nhiên nghĩ: chờ sau khi đường hầm được khai thông, công tác gỡ bom của Tân Kiều cũng sẽ là như vậy sao?

Lấy thân mạo hiểm, cứu lại sinh mệnh, mang theo một khang nhiệt huyết bất kể được mất?

Lần đầu tiên Chu Côn Ngọc chân thật cảm nhận được người làm công việc như vậy là phải có tâm huyết.

Nàng cho rằng bản thân sẽ lo lắng, nhưng chuyện đến trước mắt nàng lại bản thân phát hiện bản thân rất bình tĩnh — là một loại bình tĩnh bởi vì thực hiện xong chức trách của bản thân, không thẹn với sứ mệnh, một loại bình tĩnh không thẹn với lương tâm.

Nàng và Tân Kiều đều là như vậy, không cần xem đối phương quá mức nhu nhược.

Người được khám bệnh lần này chính là một cụ bà, cháu gái nhỏ đứng ở một bên, sợ hãi ôm một con thỏ bông cũ kỹ, hai lỗ tai và chân của nó đều có vết rách.

Bé gái kéo Chu Côn Ngọc vào một góc, nhỏ giọng hỏi: “Bà nội của cháu có phải không sống được nữa rồi không?”

Chu Côn Ngọc chua xót trong lòng, nhẹ nhàng sờ đầu cô bé: “Ai nói?”

Cô bé cắn khóe môi: “Bọn họ đều nói loại bệnh này không thể chữa được, nói bà nội sống không được lâu nữa.” Bàn chân mang chiếc giày vải cũ rách ma sát trên mặt đất: “Chờ bà nội đi rồi, chỉ còn lại một mình cháu.”

Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng kéo cô bé vào trong lòng: “Bà nội cháu sẽ không đi, dì cam đoan.”

Thật ra làm bác sĩ, nàng rất ít khi nói ra lời hứa hẹn như vậy.

Việc này đi ngược lại với phẩm chất nghề nghiệp của nàng, dù sao trong quá trình chữa bệnh tất cả tình huống đều có khả năng phát sinh, mà bác sĩ cũng không phải là thần tiên.

Nhưng lúc này cô bé tựa như chim non run rẩy trong lòng nàng, ôm lấy nàng tựa như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn nàng, đôi mắt trắng đen rõ ràng ấy làm cho nàng nhớ đến Tân Kiều: “Thật vậy sao?”

“Ừm, bà nội chỉ cần làm phẫu thuật mà thôi.”

“Phẫu thuật gì?”

Chu Côn Ngọc tận lực dùng cách dễ hiểu nhất để giải thích cho cô bé nghe: “Dì là bác sĩ, chính là người chuyên làm việc này, cho nên cháu không cần sợ, hiểu chưa?”

Cô bé khóc lớn.

Ở trong bóng tối bôn ba đã lâu, lúc nhìn thấy ánh rạng đông, phản ứng đầu tiên của người không phải cười, mà là khóc.

Trái tim của Chu Côn Ngọc thắt lại.

Nàng bỗng nhiên nghĩ, năm đó bởi vì Chu Thừa Hiên không thông báo đầy đủ về nguy cơ của ca mỗ mà một bà cụ đã chết trên bàn mỗ, bà ấy cũng sẽ là một sự tồn tại vô cùng quan trọng đối với một người nào đó sao?

Bà ấy cũng đến từ vùng ngoại thành, con trai và con dâu nhận lấy tiền bồi thường của Từ Mục, nhưng nghe nói bà ấy còn có một đứa cháu gái, cô bé kia có phải cũng tựa vào trên khuông cửa gần như mục nát, bên chân là một chú chó nhỏ đã lớn lên cùng cô bé, ngóng trông người bà lên thành phố phẫu thuật trở về?

Chu Côn Ngọc rũ mi xoay người, không dám nhìn vào đôi mắt của cô bé kia nữa.

Các nàng để lại thuốc men, sau đó lại sắp xếp thời gian, chờ mưa nhỏ đi thì sẽ đưa bà cụ đến bệnh viện, lúc chuẩn bị rời đi, một bàn tay nho nhỏ kéo tay Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc quay đầu lại.

Cô bé nhét một nắm kẹo vào tay nàng: “Dì bác sĩ, cái này cho dì.”

“Dì không thể nhận.”

“Đây là kẹo ngon nhất của .” Cô bé ngại ngùng cười.

Đó là một nắm kẹo gói bằng giấy kiếng với đủ mọi màu sắc, hiện tại đã không còn phổ biến.

Nhìn vẻ ngoài thì có thể liên tưởng đến đủ loại hương vị kết hợp từ phẩm màu và đường hoá học, nhưng được cô bé nâng niu trong tay, khiến những viên kẹo này có vẻ rất quý trọng.

Đôi mắt của cô bé sáng long lanh, tựa như giấy gói kẹo kia, nhỏ giọng nói với cô: “Dì bác sĩ, sau này lớn lên cháu cũng muốn trở thành một người giống như dì.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười dịu dàng: “Dì là người như thế nào?”

“Sẽ cứu mạng người.”

Trái tim Chu Côn Ngọc nhói lên.

Nàng là cứu người, hay là coi thường mạng người?

Cũng may lần này để đảo bảo thể lực, nàng không mang theo chocolate đen mà là loại chocolate sữa giàu năng lượng, nàng từ trong túi áo móc ra hết cho cô bé, rồi nói: “Chờ dì quay về Bội Thành sẽ nghĩ biện pháp gửi sách cho cháu, cháu phải cố gắng học tập.”

Cô bé dùng sức gật đầu.

Chu Côn Ngọc nhìn nét mặt của cô bé, không thể nghi ngờ rằng tương lai lại có thêm một cô bé mang theo tín niệm kiên định, cõng cặp sách bước ra khỏi núi lớn, theo đuổi tương lai của bản thân.

Khám chữa bệnh kéo dài cả một ngày, cho đến lúc hoàng hôn buông xuống, nhóm người Chu Côn Ngọc trở lại mảnh sân hôm qau để nghỉ ngơi và ăn cơm chiều.

Nàng lao lực trong thời gian dài, tinh thần và thể lực đều đã sắp đến cực hạn, cảm giác hoa mắt kéo đến, bước chân lảo đảo.

Bên cạnh có người đưa tay đỡ lấy nàng: “Cẩn thận.”

Cánh tay truyền đến sức lực và xúc cảm quen thuộc, mới khiến nàng ý thức được người đỡ nàng chính là Tân Kiều.

Người chống đỡ nàng lúc nàng không còn chút sức lực nào, là Tân Kiều.

Nàng mỉm cười quay đầu lại: “Cảm ơn.”

Tân Kiều đạm nhạt gật đầu, chờ nàng đứng vững thì buông tay ra, sau đó cùng đồng đội đi vào trong sân.

Các cô cũng là đến ăn cơm chiều.

Tân Kiều bưng tô cơm cùng Cung Viễn đứng dưới mái hiên, không nhìn thấy Chu Côn Ngọc, trong đầu lại không ngừng hồi tưởng lại vẻ mặt uể oải khó nén của Chu Côn Ngọc, cô không nhịn được mà suy nghĩ: người như Chu Côn Ngọc, chịu đựng được việc khám chữa bệnh cường độ cao như vậy sao?

Rất nhanh đã ăn cơm xong, Tân Kiều và Cung Viễn trốn vào một góc tường, thương lượng phương án tháo gỡ bom sau khi đường hầm được khai thông.

Sau đó Tân Kiều gật đầu với Cung Viễn: “Cậu đi trước, tôi hút một điếu thuốc thư giản.”

Cung Viễn đi trước, Tân Kiều dự định hút thuốc để lấy lại tinh thần.

Mới vừa bật lửa, cổng tre phía sau đã chi nha một tiếng, Chu Côn Ngọc từ bên trong bước đến: “Xin lỗi, chị không muốn nghe trộm, chẳng qua là đang rửa tay ở chỗ này mà thôi.”

“Chờ sau khi đường hầm được khai thông, người vào trong gỡ bom… là em?”

Tân Kiều nhìn Chu Côn Ngọc một cái.

Có một giây phút nào đó, cô rất lo lắng Chu Côn Ngọc sẽ ngăn cản cô.

Nhưng Chu Côn Ngọc không nói nữa, mà chỉ đưa một bàn tay trắng mịn đến trước mặt cô.

Tân Kiều sửng sốt.

Đó là một nắm kẹo được gói bằng giấy màu truyền thống, sao Chu Côn Ngọc lại có loại kẹo này?

Chu Côn Ngọc nhẹ giọng giải thích: “Lúc khám chữa bệnh, được một cô bé tặng.”

Nàng nhìn khuôn mặt vừa thanh tú vừa quật cường của Tân Kiều.

Khuôn mặt ấy dính đầy bụi đất, chỉ mới hai ba ngày, môi đã bắt đầu tróc da, nhưng như thế lại càng làm nổi bật đôi mắt lánh lánh như sau Mai.

Mà sau khi Tân Kiều quan sát hồi lâu, lần đầu tiên nhìn kỹ Chu Côn Ngọc.

Cô phát hiện bản thân chưa bao giờ gặp qua một Chu Côn Ngọc như vậy.

Khuôn mặt luôn luôn thanh thoát ưu nhã không biết dính thứ gì, bị cọ bẩn, mái tóc dài óng mượt ngày thường tùy ý buộc thành đuôi ngựa, có phần lộn xộn, tóc dường như đã lâu không gội nên bết dính ở trên đầu.

Vẻ mặt của nàng rất uể oải, nhưng đôi mắt trong suốt như dòng suối ấy vẫn nhu hòa và kiên định như nước.

Ai có thể nghĩ đến dòng như nhìn như nhu hòa, mới là sự tồn tại ngoan cường nhất trên đời này chứ.

Chảy không ngừng, bất kể dùng loại hình dạng nào, bất kể gặp phải trở ngại gì, dòng nước vẫn chảy theo hướng của mình.

Tân Kiều bỗng nhiên cảm thấy Chu Côn Ngọc rất đẹp.

Nhưng bất kể quan hệ của các nàng hiện tại ra sao, hay là trường hợp lúc này, cô đều không có cách nào đối với Chu Côn Ngọc nói ra những lời này.

Cô cũng rất khó phỏng đoán lúc Chu Côn Ngọc nhìn cô thì trong lòng là loại tâm tình gì.

Chu Côn Ngọc nhìn thấy cô không nhận, liền nhét kẹo vào trong tay cô: “Ăn một viên rồi hãy đi, số còn lại, chờ em bình an trở ra rồi hãy ăn.”

Nói xong nàng lập tức rời đi.

“Chu Côn Ngọc.” Tân Kiều nhìn bóng lưng của nàng, hô lên một tiếng.

Chu Côn Ngọc quay đầu lại.

Tân Kiều ném lại cho nàng một viên kẹo: “Đón lấy.”

Chu Côn Ngọc tạm thời đứng lại.

Sự ăn ý trên thân thể của hai người thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn vào thời khắc này, hai người đã cách một khoảng xa nhưng Chu Côn Ngọc vẫn chuẩn xác tiếp được viên kẹo cô ném qua.

Nàng mỉm cười với cô, rồi xoay người tiếp tục đi.

Tân Kiều cũng cong khóe môi, cất nắm kẹo vào trong túi.

Ba ngày khám chữa bệnh, thời gian chặt chẽ, bởi vì Chu Côn Ngọc và các đồng nghiệp còn phải đến bệnh viện địa phương để làm phẫu thuật cho những ca bệnh nặng, cho nên đêm cuối cùng ở lại trong thôn, các nàng gần như làm việc suốt đêm.

Sau khi kết thúc, bởi vì mưa đã ít đi, cho nên xe của các nàng có thể vào sâu hơn một chút so với lúc lên núi, các nàng đi bộ ra khỏi thôn, chất trang thiết bị lên xe, sau đó bản thân cũng lên xe chuẩn bị rời đi, lúc này bóng đêm cũng sắp sửa qua đi.

Chu Côn Ngọc tựa vào cửa sổ xe, tay chân đều trở nên nặng nề.

Không chỉ là nàng, tất cả các đồng nghiệp bên cạnh tinh thần đều căng thẳng đến cực hạn.

Nhưng các nàng không thể ngủ, một khi thả lỏng tinh thần thì trong khoảng thời gian ngắn rất khó tập trung trở lại để đối mặt với những ca phẫu thuật sắp tới ở bệnh viện.

Lúc này có người đề nghị: “Chúng ta hát một bài đi.”

“Hát cái gì?”

Có người vui đùa hát một câu: “Chợt lóe chợt lóe ánh sao sáng, đầy trời đều là những vì sao…”

Các đồng nghiệp trong xe đều bật cười.

Mọi người trên xe đều có tính cách hướng nội, nên không ai hát tiếp, trong xe lại trở về yên tĩnh, nhưng mọi người vẫn cố gắng chống đỡ, theo xe cộ xóc nảy, nhìn bóng đêm xung quanh.

Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng hạ cửa kính xe xuống một chút.

Tần Tri nhẹ giọng hỏi nàng: “Cô đang nhìn gì vậy?”

“Hiếm khi trời không có mưa.” Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Tôi nhìn xem có sao hay không.”

“Có không?”

“Có.”

Rời xa ánh đèn đô thị, màn trời đen kịt  cũng giống như lời bài hát mà đồng nghiệp vừa hát, lấp la lấp lánh, những vì sao rải rác, số lượng tuy không nhiều nhưng lại rất chói mắt.

Khiến nàng nhớ đến một đôi mắt trắng đen rõ ràng, nó cũng lấp lánh như thế.

Chu Côn Ngọc tựa vào cửa sổ xe, mái tóc mất trật tự rũ xuống trên trán, nàng mặc kệ, cứ thế ngưng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời gian chầm chập trôi qua, xe xóc nảy trên đường núi, dường như sắc trời đang thay đổi theo mỗi một phút trôi qua.

Không biết từ lúc nào, ánh sáng dần chiếm cứ, tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua bóng tối.

Lúc Chu Côn Ngọc ngồi cạnh cửa sổ xe, đắm chìm trong tia nắng ban mai, nàng lại một lần nữa nhớ đến câu nói của Tân Kiều — “Không thẹn với lương tâm, hàng đêm yên giấc.”

Chu Côn Ngọc ý thức được bản thân của hiện tại chính là như vậy: Lúc khám chữa bệnh miễn phí nàng dốc hết sức mình, cho nên hiện tại nàng ngồi ở chỗ này, mặc cho ánh nắng chiếu lên người, nàng không thẹn với lương tâm.

Vùng núi Kính Sơn, lúc này là thời cơ tốt nhất để đội phòng cháy chữa cháy nổ thông đường hầm đang bị đất đá vùi lấp.

Hai công nhân bị kẹt đã được cứu ra, kế tiếp chính là việc dọn dẹp đường hầm, tạo điều kiện thuận lợi cho đội gỡ bom vào trong, tránh để lại bất cứ nguy cơ nào dưới dạng thời tiết cực đoan này.

Tân Kiều và Cung Viễn ở một bên đợi lệnh, trải qua phân tích tình huống hiện trường, nhiệm vụ lần nhận được giao cho tổ của Tân Kiều. Phán đoán của Tân Lôi đối với cô ngay từ đầu là không hề sai, cô là hạt giống tốt, can đảm cẩn trọng, những năm qua trở thành con át chủ bài của đội, cô cũng tích lũy ngày càng nhiều kinh nghiệm.

Cung Viễn liếc nhìn cô một cái.

Tân Kiều nhếch khóe môi: “Lo lắng cho tôi?”

Cung Viễn: “Nào có.” Căn cứ hiện trường, vật thể được nghi là bom lần này hẳn là tương tự những quả bom còn sót lại ở bãi bom mìm bên kia, đối với loại bom này thật ra bọn họ từng có nghiên cứu, trong lòng đều biết rõ.

“Chẳng qua là, trong khoảng thời gian này mưa rất nhiều.” Cung Viễn căn dặn Tân Kiều: “Không biếp đường hầm sẽ lại sập lúc nào, động tác của cậu phải nhanh một chút.”

“Biết rồi.” Tân Kiều lấy ra một viên kẹo, lột đi giấy gói bên ngoài rồi nhét vào trong miệng.

Tối qua cô không ở nơi này giúp đỡ mà tranh thủ để bản thân ngủ đủ giấc, một viên kẹo lúc này là nhằm bổ sung năng lượng.

Cung Viễn nhìn cô mím môi ngậm viên kẹo: “Từ đâu có kẹo? Cậu mang theo?”

Tân Kiều nhìn đường hầm phía trước, nơi đó sắp trở thành ‘chiến trường’ của cô, trong tay đón lấy một cây gậy tiếp sức, do đội phòng cháy chữa cháy trao cho cô.

Cô không trả lời Cung Viễn, Cung Viễn tận lực trò chuyện với cô: “Cho tôi một viên.”

“Không cho.” Lúc này đây Tân Kiều trả lời rất nhanh, cô nhìn thấy đội phòng cháy chữa cháy bên kia đường hầm ra tín hiệu, trước khi vào đường hầm, cô tranh thủ thời gian nhai nát viên kẹo trong miệng.

Sau đó gọi Cung Viễn: “Đi thôi, nhờ đội hỗ trợ mặc trang phục bảo hộ cho tôi.”

Cung Viễn vĩnh viễn ghi nhớ dáng vẻ của Tân Kiều vào thời khắc này.

Thật ra cô đang cười, không thấy khẩn trương, một đôi trắng đen rõ ràng được hơi nước của núi non gột rửa càng trở nên lóng lánh, Cung Viễn hỏi: “Cậu cười cái gì?”

Khóe môi của cô khẽ cong: “Tôi đang cười vì viên kẹo này rất ngọt.”

Bên kia, Chu Côn Ngọc và đồng nghiệp đã đến bệnh viện địa phương, lập tức bắt đầu công việc.

Rất nhiều bệnh nhân không thể tiếp tục kéo dài, phẫu thuật sớm một phút thì thêm một phần hy vọng.

Đối mặt cục diện phức tạp, nét mặt của Chu Côn Ngọc không còn vẻ ôn hòa như ngày thường.

Nàng hiểu rất rõ, muốn làm tốt cương vị một bác sĩ, nhiều lúc cần sự kiên quyết, thậm chí là tàn nhẫn, phải vứt bỏ tất cả nhân tố tình cảm, đưa ra phán đoán lý trí nhất, không thể hoảng hốt, không thể sợ hãi.

Quan trong nhất là, tay cầm dao mỗ không được phép run.

So với y học thì việc này gần với khảo nghiệm ý chí hơn.

Nàng kéo căng tinh thần, liên tục tiến hành phẫu thuật dẫn đến tiêu hao cực đại đối với tinh thần lẫn thể lực.

Thời gian nghỉ giữa hai ca phẫu thuật, có người đưa cho nàng một viên chocolate sữa, Chu Côn Ngọc bóc vỏ, cho vào miệng nhấm nuốt từng ngụm lớn.

Viên kẹo Tân Kiều ném lại cho nàng, nàng không ăn mà vẫn cất trong túi, giống như một lá bùa hộ mệnh nho nhỏ.

Thứ nó bảo hộ không phải là nàng, mà là người nàng nhớ thương trong lòng.

Kết thúc hai ca phẫu thuật do Chu Côn Ngọc phục trách, nàng pha một tách cà phê hòa tan, thong thả bước đến cạnhcửa sổ ngồi nghỉ ngơi.

Thời tiết thế này không có chút cảm sáng quang đãng của cuối thu, hơi nước trong không khí tựa như một bàn tay ẩm ướt, bịt chặt lấy mũi miệng, làm cho người ta hô hấp cũng khó khăn.

Nàng còn không thể nghỉ ngơi, không thể thả lỏng, mà phải tiếp tục quan tâm tình trạng của bệnh nhân sau khi phẫu thuật.

Dưới loại tình huống này, bàn đến hương vị của cà phê là quá xa xỉ, nó chỉ là một loại ‘thuốc’ dùng để duy trì tinh thần mà thôi.

Một đồng nghiệp tiến đến, cũng bưng một ly giấy chứa cà phê, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Bỗng nhiên, cà phê màu nâu đậm trong ly của Chu Côn Ngọc nổi gợn sóng, một vòng lại một vòng.

Tiếp đó nàng phát hiện, đó là vì tay mình vô cớ run lên.

Bác sĩ đối diện nở nụ cười uể oải: “Bác sĩ Chu, quá mệt mỏi rồi sao.”

Chu Côn Ngọc đáp lại bằng nụ cười hòa nhã: “Ừm, đúng vậy.”

Nàng là một người không tin thần phật, nhưng lúc này nhìn bầu trời phía xa, nàng thành kính cầu xin thần phật: “Nguyện cho người còn đang ở lại trên núi, còn mệt mỏi hơn so với nàng được vô tai vô ách, bình an trở về.”

Dù cho, nhân sinh sau này của nàng sẽ không bao giờ có thể cùng người đó ở bên nhau nữa.

Vùng núi Kính Sơn, hiện trường đường hầm.

Tân Kiều mặc trang phục bảo hộ tiến vào bên trong, nhóm người Cung Viễn canh giữ ở bên ngoài, thở cũng không dám thở mạnh.

Tân Kiều dùng tia X quang phân tích kết cấu quả bom, giống như phán đoán sơ bộ của cô, quả bom này cũng giống như những quả còn sót lại ở bãi bom mìn, thật ra nguyên lý kích nổ cũng không phức tạp.

Khó càng thêm khó, dưới điều kiện cực đoan như vậy đường hầm rất khó được dọn dẹp sạch sẽ, đội phòng cháy chữa cháy cũng không phải là đội gỡ bom chuyên nghiệp, cho nên cũng không thể đấn gần quả bom để dọn dẹp, dẫn đến hiện trường thiết bằng phẳng, nếu Tân Kiều mặc trang phục bảo hộ sẽ rất khó ổn định trọng tâm để thực hiện các thao tác.

Nàng tạm thời rời khỏi đường hầm, thương lượng với các đồng đội, sau đó xin chỉ thị từ cấp trên rồi cởi trang phục bảo hộ để vào trong tiến hành thao tác.

“Có nắm chắc hay không?”

“Có, nhất định phải có, loại bom còn sót lại ở Kính Sơn không phải chúng ta đã luyện tập rất nhiều lần rồi sao?” Thật ra những lời này Tân Kiều nói một cách rất bình tĩnh, không hề thể hiện tâm tình gì, giống như đang nói một chuyện đương nhiên ‘mùa xuân đến, cho nên hoa nở’.

Trái lại làm cho người ta thấy được quyết tâm và kiêu ngạo của cô, cô quả thật nắm chắc.

“Đồng ý.”

Tân Kiều gật đầu, ra hiệu đội hậu cần đến để tháo trang phục bảo hộ nặng 35kg ra: “Vào đi.”

Cung Viễn hé môi, cuối cùng chỉ nói: “Được.”

Loại tình huống này, bất kể là căn dặn cô ‘cẩn thận một chút’ hay là ‘đừng phân tâm’ đều sẽ tăng thêm áp lực tinh thần cho Tân Kiều.

Cô một mình dùng thân thể bước lên lưỡi đao sinh tử.

Nhìn bóng lưng của Tân Kiều, ngay cả hô hấp của Cung Viễn cũng trì trệ.

Nhưng nói thật, loại tình huống này đều là những đồng đội chờ đợi bên ngoài khẩn trương hơn so với người vào trong gỡ bom. Tân Kiều thích lúc làm nhiệm vụ chí ít tất cả quyền chủ động đều nắm giữ trong tay cô.

Cô mang theo bộ đàm nhằm trao đổi thông tin với đồng đội bất cứ lúc nào.

Nguyên lý kích nổ của quả bom này không quá phức tạp, đối với cô mà nói, cũng chỉ là một thử thách nhỏ.

Cẩn thận tháo gỡ, lấy thuốc nổ ra, rút ngòi nổ…

Cung Viễn và đồng đội ở bên ngoài chờ đợi, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cậu ta cũng không cảm thấy đau, cho đến khi bộ đàm truyền đến tiếng ho nhẹ của Tân Kiều, trái tim của cậu ta nhảy lên đến cổ họng.

Sau đó mới nghe được giọng nói lộ ra một chút kiêu ngạo của Tân Kiều: “Hai quả bom, đều xử lý xong rồi.”

Cung Viễn thở dài một hơi: “Thật tốt quá, cậu lập tức ra ngoài đi.”

“Được.”

Nhưng mà.

Trước đó vài ngày mưa to không dứt, đến cùng đã ảnh hướng đến kết cấu và độ ổn định của ngọn núi, đường hầm vất vả lắm mới được khai không lại truyền đến một tiếng chấn động.

“Oanh!”

Vừa rồi còn có thể trông thấy bóng dáng của Tân Kiều, nhưng lúc này cô đã biến mất giữa mênh mông bụi bặm.

Một chốc yên tĩnh như chết.

Không ai sợ hãi thét lên, cũng không ai kinh hoảng, mọi người yên lặng tiến lên, bắt đầu nghĩ biện pháp cứu viện.

Tâm tình là vô nghĩ trong lúc này, nó sẽ chỉ làm lãng phí thời gian.

Không biết qua bao lâu, lúc một khối đất đá sụp xuống rốt cục được di dời, bọn họ phát hiện ra Tân Kiều, ngực trái bị một thanh thép cắm xuyên qua.

Chu Côn Ngọc quan sát xong tình hình của một bệnh nhâu sau phẫu thuật, cảm thấy đầu óc chợt ngưng trệ.

Dạ dày không quá thoải mái, cũng không muốn uống cà phê nữa, nàng ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế chờ màu xanh lam, đỡ lấy sau gáy của mình, ngưng suy nghĩ để bản thân lấy lại tinh thần.

Cho nên lúc một trận ầm ĩ truyền vào trong tai, đại não của nàng cũng không lập tức xử lý tốt những thông tin vừa tiếp nhận được.

“Là chuyên viên gỡ bom đến từ Bội Thành?”

“Đường hầm sao lại sụp xuống lần nữa?”

“Lồng ngực bị một thanh thép đâm xuyên?”

“Mau đi tìm bác sĩ khoa ngoại lồng ngực! Không phải có một nhóm bác sĩ đến từ Bội Thành sao? Hiện tại có thể tiến hành phẫu thuật không?”

Chu Côn Ngọc ngơ ngác ngồi đó, chỉ là lúc nghe đến một câu cuối cùng, nàng theo bản năng đứng lên: “Có.”

Nàng bắt đầu chạy qua bên kia, càng chạy càng cảm thấy không đúng.

Đại não bắt đầu từng bước xử lý tin tức hai tai mới vừa tiếp nhận — chuyên viên gỡ bom đến từ Bội Thành.

“Đường hầm lại sụp xuống lần nữa.”

“Lồng ngực bị thanh thép đâm xuyên.”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!