Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 67

Chương 67

 

Tân Kiều là một người rất coi trọng trong sạch và rõ ràng.

Trong thế giới của cô không có vùng xám, cô biết rõ chính là vùng xám giao nhau giữa trắng và đen đã khiến chân tướng cái chết của Tân Lôi không thể sáng tỏ, khiến phú nhị đại gây tai nạn kia trốn khỏi trừng phạt.

Vùng xám duy nhất cô chấp nhận chính là vì Chu Côn Ngọc. Bất kể cô có bao nhiêu đau khổ, khó qua, bối rối, vì Chu Côn Ngọc, cô vẫn làm.

Cô vốn tưởng rằng, Chu Côn Ngọc chính là người như vậy.

Nhưng hiện nay xem ra Chu Côn Ngọc cũng biết rõ như vậy thật không minh bạch, bất cứ ai cũng không chấp nhận được, ngay cả bản thân Chu Côn Ngọc cũng không chấp nhận được.

Chu Côn Ngọc yên lặng ngồi hồi lâu, mới chậm rãi thở dài một hơi: “Tân Kiều, trước đó chị đã từng nói với em, chị vốn dĩ muốn chờ mọi việc hoàn toàn giải quyết xong mới trở lại tìm em, nhưng, không dễ dàng như vậy.”

“Có bao nhiêu không dễ dàng?”

Chu Côn Ngọc lại lần nữa rơi vào yên lặng.

“Chu Côn Ngọc, em không ngốc, cục diện này chị đã kéo dài lâu như vậy rồi, lẽ nào thật sự phương pháp giải phẫu mà chị nói có thể giải quyết đượ sao? Đến cùng chị đang giấu em chuyện gì?”

Chu Côn Ngọc nâng ánh mắt nhìn về phía cô.

“Nếu như chuyện của Đại Mân Huyên là bản thân chị nói cho em biết, mà không phải để hôm nay em chứng kiến tình huống như vậy, thì sẽ cũng không đến mức khó chấp nhận như hiện tại.”

Chu Côn Ngọc vuốt ve ngón tay của mình.

“Chị tin tưởng em, được không? Em yêu chị hơn so với chị tưởng tượng, gia đình chị đến cùng là xảy ra chuyện gì, chị nói cho em biết, để em cùng chị gánh vác.”

Mi tâm của Chu Côn Ngọc khẽ nhíu lại, nếu như Tân Kiều không phải một chuyên viên gỡ bom có năng lực quan sát xuất chúng, nhất định sẽ không nắm bắt được.

“Chị từng hứa sẽ không gạt em. Lần trước bị chụp lén, chị đã lừa gạt em một lần, thực sự, đừng lừa gạt em nữa.”

Ngữ khí của Tân Kiều giống như một chú chó nó đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt chờ chủ nhân trở về, chỉ cần người đó vươn tay sờ đầu cô, liền đối với sẽ ngửa chiếc bụng mềm mại lên trước mặt người đó.

Chu Côn Ngọc hé môi.

Tân Kiều lẳng lặng đứng chờ nàng.

“Nếu như…” Chu Côn Ngọc hỏi: “Nếu như chị không phải người tốt thì sao?”

“Chị có ý gì?”

Chu Côn Ngọc nở nụ cười.

“Nói cho chị biết.”

Chu Côn Ngọc khẽ cong khóe môi: “Chị vốn dĩ không phải là người tốt, chị vẫn luôn bắt nạt em, còn để em thấy cảnh tượng a tỷ đến tìm chị, đúng không?”

Tân Kiều đứng trước mặt nàng.

“Chị vẫn không muốn nói đúng không? Chị tình nguyện để em giống như đêm nay, hoặc là trong tương lai, tận mắt thấy một sự thật em rất khó chấp nhận.”

“Chị tình nguyện đặt em vào hoàn cảnh như vậy, nhưng cũng không muốn chính miệng nói cho em biết đúng không?”

“Chu Côn Ngọc, em thực sự rất muốn rất muốn ở bên chị. Nhưng chị như vậy, em làm sao ở bên chị đây?”

Chu Côn Ngọc ngồi cúi đầu bất động, ánh đèn quả thật quá lạnh lẽo, chiếu đến sống lưng nàng phát lạnh.

Tân Kiều lại đứng hồi lâu, cho nàng rất nhiều cơ hội mở miệng, cũng giống như đang cho tình cảm của hai người rất nhiều lối ra.

Nhưng nàng  làm sao có thể mở miệng? Vừa rồi nàng đã thử hỏi Tân Kiều một câu, phản ứng của Tân Kiều đủ để xóa đi tất cả dũng khí của nàng.

Để Tân Kiều biết nàng dùng lương tâm đi đổi tương lai của hai người, như vậy hai người càng không thể nào tiếp tục ở bên nhau.

Tân Kiều cuối cùng mỉm cười — bất đắc dĩ rồi, từ bỏ rồi, thỏa hiệp rồi.

Cô đi về phía cửa.

“Tân Kiều.”

Chu Côn Ngọc không có bất cứ sức lực nào để mở miệng giữ Tân Kiều lại, chẳng qua là trái tim của nàng đã lấn át lý trí, theo bản năng mà gọi một tiếng.

Bước chân của Tân Kiều bị kiềm hãm, đưa lưng về phía nàng, không hề xoay người lại.

“Tân Kiều.” Giọng nói của Chu Côn Ngọc rất thấp cũng rất nhẹ: “Quay đầu lại, được chứ?”

Nàng không có bất cứ lợi thế nào, hiện tại lời hứa hẹn Tân Kiều từng cho nàng chính là điểm tựa duy nhất.

Thật ra nàng không làm được việc nàng đã hứa với Tân Kiều, nàng hứa vĩnh viễn sẽ không lừa gạt Tân Kiều, Tân Kiều hiện tại không quay đầu lại thì nàng có thể làm gì?

Nhưng Tân Kiều đến cùng vẫn quay đầu lại vì nàng, nhìn nàng.

Trái tim của Chu Côn Ngọc hung hăng co rút.

Tân Kiều chậm rãi trở lại trước mặt nàng, ngồi xổm bên chân nàng, nắm lấy tay nàng.

Cô dùng sức siết chặt đầu ngón tay của nàng, rồi khẽ nhéo một cái: “Chị biết, nếu như em là lựa chọn đầu tiên của chị, như vậy em có thể cho chị bất cứ thứ gì. Là thật, cái gì cũng có thể.”

Chu Côn Ngọc khép hờ đôi mắt.

” Nhưng nói đến cùng, chị không tin em, chị không dám nói bí mật của chị cho em biết. Điều này làm cho một người đào tim đào phổi tin tưởng chị như em, có vẻ giống một kẻ ngu si.”

Chu Côn Ngọc mở mắt ra nhìn cô.

“Vậy thì Chu Côn Ngọc, chí ít, chị có thể nói cho em biết một việc cuối cùng được không?”

Nét mặt của Chu Côn Ngọc đông cứng lại, có lẽ bởi vì một tia dịu dàng cuối cùng khó có thể ức chế trong mắt cô.

“Chiếc váy màu xanh chị sẽ mặc vào mùa xuân, rốt cuộc, nhìn như thế nào?”

Trái tim Chu Côn Ngọc vô cùng đau đớn.

Tân Kiều hỏi nàng vấn đề này, dường như muốn giải quyết xong một chút tiếc nuối cuối cùng giữa hai người — các nàng rốt cục đã cùng nhau vượt qua mùa xuân, nhưng rồi chỉ có thể dùng tần suất mỗi tuần một lần, yêu đương vụng trộm trong căn nhà thuê này, đến cuối cùng cô vẫn chưa nhìn thấy Chu Côn Ngọc mặc chiếc váy màu xanh vào mùa xuân.

Chu Côn Ngọc lẽ ra nên đánh chết cũng không mở miệng.

Một người xấu như nàng, lẽ ra nên dùng chiếc váy màu xanh kia níu kéo Tân Kiều, để Tân Kiều hận nàng, nhớ đến nàng.

Nhưng nàng nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tân Kiều, một người cao ngạo quật cường như vậy, đuôi mắt lại hiện lên một chút ửng hồng khó có thể khắc chế, đôi môi mím chặt.

Nàng phát hiện Tân Kiều nói sau một câu.

Giữa các nàng, nói đến cùng, vẫn là nàng đau lòng Tân Kiều nhiều hơn Tân Kiều đau lòng nàng.

Nàng mỉm cười, nói: “Chiếc váy màu xanh đó a.”

Giọng nói của nàng rất dịu dàng, tựa như đang kể một câu chuyện, mùa xuân trong rừng cây gió lay táng lá, chú gấu nhỏ ôm bình mật lăn xuống: “Rất dài, đến mắt cá chân của chị, chất liệu vải rất mỏng rất mềm mại, khi gió thổi làn váy sẽ nhẹ nhàng lay động, trên đó có rất nhiều đóa hoa nhỏ màu trắng, tựa như hoa tuyến mùa đông không cam lòng tan biến mà đọng trên mặt cỏ mùa xuân, rồi lại lưu luyến thời gian, lưu luyến đến mùa hè.”

Tân Kiều gật đầu: “Biết rồi.”

Cô đứng lên: “Tạm biệt, Chu Côn Ngọc.”

Cô chính là người như vậy, tạm biệt cũng phải hiên ngang rộng rãi, không để lại tiếc nuối.

Rõ ràng thật vất vả mới quyết tâm giải hòa, nhưng tình thế lại chuyển biến đột ngột.

Mà mùa hè không phải một mùa thích hợp để thất tình.

Tân Kiều phát hiện bản thân huấn luyện quá khắc khổ, dường như muốn đem tất cả bi thương bức ra khỏi cơ thể cùng với mồ hôi, sau đó cô phát hiện phía sau cổ áo là nơi dễ tích tụ mồ hôi, hiện tại đã nổi rôm.

Giống như tâm tình của cô, vừa đau vừa ngứa.

Cô lười quan tâm.

Buổi tối về nhà, cô tắm rửa thay chiếc áo thun cũ, cổ áo đã giãn ra sau nhiều lần giặt, rồi đứng trong phòng bếp cắt dưa hấu.

Tân Mộc ngửi thấy mùi thơm, lại liếc mắt nhìn sau cổ của cô: “Chị nổi rôm rồi!”

Từng đốm đỏ nổi lên, bị ánh đèn trong phòng chiếu rõ ràng.

Tân Mộc cười nửa ngày: “Không phải chỉ trẻ con mới nổi rôm sao?”

“Chị còn nhớ không, lúc nhỏ em nổi rôm, mỗi lần tắm rửa xong chị sẽ bôi phấn rôm cho em.” Tân Mộc hỏi: “Nhà của chúng ta còn phấn rôm không?”

Tân Kiều: “Tám trăm năm không dùng, nào còn thứ đó.”

Tân Mộc: “Em đi mua.”

“Không cần!”

Tân Mộc đã cầm cái chìa khóa chạy chạy ra nhanh như chớp.

Chỉ chốc lát sau, em ấy lại cầm một lọ phấn rôm trở về.

Tân Kiều bất đắc dĩ mỉm cười: Đây là cảm thấy bản thân trưởng thành, trái lại muốn chăm sóc cho cô.

Tân Kiều bưng dưa hấu lên bàn trà ở phòng khách, Tân Mộc mở lọ phấn rôm, mùi hương dễ chịu lan tỏa, Tân Kiều lập tức dời đĩa dưa hấu sang một bên: “Em cẩn thận một chút.”

Tân Mộc có chút hưng phấn: “Chị, mau cúi đầu xuống.”

Cảm giác lạnh lẽo ập vào gáy, giống như bạc hà, rồi lại lạnh hơn so với bạc hà, kích thích cánh tay nổi da gà, mà Tân Mộc cho quá nhiều phấn, mùi hương lan tỏa nơi chóp mũi, khiến hai người ho khan.

Tân Mộc lại cười nửa ngày.

Tân Kiều gọi em ấy: “Đừng đùa, mau tắm thay quần áo rồi ra ăn dưa hấu.”

“Được.”

Tân Kiều ngồi chờ trên chiếc sô pha chật hẹp, trong phòng tắm Tân Mộc ngâm nga một đoạn ca từ tiếng Anh, xen lẫn tiếng nước mơ hồ truyền đến.

Cô ngẩng đầu, cảm thấy trần nhà sao lại thấp như vậy, cũng không biết trên màn trời xanh đen bên ngoài có mơ hồ điểm xuyến những ngôi sao hay không.

Tân Mộc tắm rửa xong, mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, bên dưới là quần đùi, màu hồng nhạt đã giặt đến phai màu trở thành trắng nhạt, hai chiếc túi trên áo hình hai cái đầu gấu nhỏ.

Mà bất kể áo ngủ ấu trĩ ra sao, thiếu nữ dài dài chân dài đã mơ hồ có xu thế quá độ thành người lớn.

Tân Kiều có chút cảm giác thành tựu, đồng thời cũng có chút cô đơn.

Tân Mộc ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô chậm rãi phe phẩy chiếc quạt mà Tân Lôi để lại, chất giấy nguyên bản màu trắng lúc này đã ngã vàng, mà bốn chữ lớn ‘hiếm được hồ đồ’ vẫn ngay ngắn rõ ràng.

Cô quạt gió về phía Tân Mộc, khiến đuôi tóc của Tân Mộc lay động.

“Ăn không?”

“Ăn.”

Tân Kiều buông chiếc quạt, vung tay lên, giống như tướng quân đang ra lệnh.

Cô và Tân Mộc mỗi người cầm một miếng dưa, cô thích cắt miếng lớn, vùi mặt vào ăn, khóe miệng dính đầy chất lỏng, ăn một cách sảng khoái.

Lúc Tân Mộc buông vỏ dưa xuống, không nhịn được mà nấc lên một tiếng, rồi cười khanh khách nói: “Thật sảng khoái!”

Tân Kiều lại một lần nữa cảm thấy, mùa hè không phải một mùa thích hợp để thất tình.

Dưa hấu thanh ngọt, mùi phấn rôm dễ chịu, phẩy chiếc quạt giấy theo tiết tấu nhẹ nhàng, bầu trời đêm có lẽ rất mênh mông.

Tất cả thuộc về mùa hè đều phục vụ cho niềm vui, bi thương trong lòng có vẻ không phù hợp với nó, giống như bong bóng không ngừng được bơm hơi nhưng lại bị người ta bỏ quên ở một góc, nó càng bơm càng lớn, trái lại làm cho người ta càng không dám chạm đến.

Bởi vì không biết nó sẽ vỡ lúc nào.

Cho đến vài tuần sau, có một lần Tân Kiều đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Lúc áp chân lên ghế đá để giãn cơ, một bác gái dùng chiếc quạt giấy có gắn vải lụa đỏ vỗ lên lưng cô: “Cô gái, bác nói a, nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”

Tân Kiều lấy lại tinh thần: “Bác gái, bác gọi cháu sao?”

“Gọi cháu vài tiếng cháu cũng không nghe thấy.” Bác gái nói: “Bác thấy cháu thường xuyên đến chạy bộ buổi sáng.”

Tân Kiều gật đầu: “Vâng.”

Cô nghĩ thầm, cuối cùng bác gái này cũng nhớ rõ cô rồi.

“Bác chỉ muốn nhắc nhở cháu một tiếng, đừng mặc áo ngắn tay nữa, cháu xem hôm nay rất lạnh.”

Tân Kiều mờ mịt ngưng mắt.

Lúc này cô mới phát hiện, không biết từ lúc nào, lá cây xanh ngắt đã bắt đầu ngã vàng, ánh nắng thiếu phần gay gắt mà trở nên ấm áp, bác gái mặc một chiếc áo đỏ có tay áo kiểu đèn lồng, mà bên cạnh bất kể là người chạy bộ hay là tản bộ đều đã thay áo tay dài từ lâu.

Chiếc bong bóng không ngừng được bơm hơi từ cuối hè trong lòng cô, đột nhiên ‘bụp’ một tiếng, giống như chạm phải một cây kim sắc nhọn, cứ thế nổ tung.

Cô bỗng nhiên ý thức được, mùa xuân đã qua đi lâu rồi, ngay cả mùa hè cũng trôi qua, sau này cho dù ngẫu nhiên gặp lại Chu Côn Ngọc cũng không cần lo lắng Chu Côn Ngọc sẽ mặc chiếc váy màu xanh kia nữa.

Cô thở dài một hơi, tiếp đó là bi thương cuồn cuộn kéo đến.

Cô gật đầu với bác gái: “Cảm ơn bác.”

Cô chạy bộ về nhà, nói với Tân Mộc đang ngồi học tiếng Anh: “Chị đột nhiên có hơi mệt, muốn ngủ thêm một lát, đừng gọi chị.”

Tân Mộc lấy làm kỳ lạ mà nhìn cô một cái, trong miệng còn lẩm bẩm đọc ‘every one is born”

Tân Kiều trở về phòng, dùng tư thế thai nhi nằm trong cơ thể mẹ nằm cuộn người trên giường.

Kỳ quái, rõ ràng cô cảm thấy trong cơ thể có rất nhiều nước mắt, nó nên giống  giống như một trận mưa cuối hè, lúc bắt đến thời khắc chuyển giao với mùa thu thì tràn ra như mở miệng cống.

Nhưng cô khóc không được, nằm một chút, hít mũi, rồi ngồi dậy.

Buổi chiều, Tân Kiều dẫn Tân Mộc đi mua những thứ cần thiết cho ngày cuối tuần, thuận tiện mua cho em ấy một suất MC Donald’s dành cho trẻ em.

Nhưng Tân Mộc cằn nhằn cô: “Sắp thi tháng rồi, em khẩn trương muốn chết.” Cùng lúc đó hai người nghênh đón một tin dữ đến từ nhân viên bán hàng: “Mô hình SpongeBob và Patrick Star đều đã hết rồi, chỉ còn Squidward và ông Krabs, em muốn lấy cái nào?”

Tân Mộc hóa đá tại chỗ: “Em không muốn cái nào cả!”

Tân Kiều cảm thấy nhiều lúc Tân Mộc ăn MC Donald’s thật ra cũng không phải là muốn ăn, mà chỉ là muốn món đồ chơi được tặng kèm mà thôi.

Nhìn khuôn mặt như sắp khóc của em ấy, cô nói với nhân viên cửa hàng: “Làm phiền cô hỏi giúp tôi, xem chi nhánh nào còn hàng có được không?”

Nhân viên cửa hàng có lòng tốt, sau khi gọi điện thoại thì báo cho các cô biết địa chỉ của một chi nhánh, Tân Kiều nhìn thời gian: “Mau, đi tàu điện ngầm đến đó, hẳn là còn kịp.”

Tân Mộc nhảy dựng lên.

Nhân viên cửa hàng nói cho các cô biết cửa hàng nằm trong trung tâm thương mại CBD, nơi đó lưu lượng người rất lớn, cho nên chuẩn bị rất nhiều tặng phẩm.

Tân Kiều vội vã mở cửa đi ra ngoài, thiếu chút nữa đụng phải một đứa bé, cô lập tức xin lỗi.

MC Donald’s luôn ồn ào náo nhiệt, chóp mũi tràn ngập mùi hương của khoai tây chiên và gà chiên.

Lúc xếp hàng, sau sáu người thì đến lượt các cô, Tân Mộc trông mong hỏi: “Còn SpongeBob và Patrick Star không?”

“Không có.”

“A?!”

Tân Kiều: “Là một cửa hàng chi nhánh khác gọi điện thoại đến hỏi, nói chỗ các cô vẫn còn tặng phẩm nên chúng tôi mới đến đây.”

“Đúng vậy, vừa rồi vẫn còn, nhưng có người mua mười phần, cho nên đã hết rồi.” Nhân viên cửa hàng cũng rất khó xử: “Thực sự xin lỗi, chúng tôi tặng hai món ngọt cho hai vị có được không?”

Tân Mộc lắc đầu, thất vọng xen lẫn một chút tức giận.

Tân Kiều: “Có muốn mua phần Squidward và ông Krabs gì gì đó không? “Nghe có vẻ không lợi hại bằng SpongeBob sao?”

Tân Mộc vẫn lắc đầu, kéo tay cô: “Đi thôi, em không muốn ăn nữa.”

Hai người ra khỏi cửa hàng, Tân Kiều dẫn Tân Mộc đến trạm tàu điện gần trung tâm thương mại, bỗng nhiên bỗng nhiên lôi kéo cô: “Chị Côn Ngọc.”

Thật ra khi đó đại não của Tân Kiều vẫn chưa kịp phản ứng, ánh mắt nhìn theo ngón tay của Tân Mộc.

Cho đến khi thoáng nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ dịu dàng kia, đại não của cô mới  truyền đạt cho cô một thông tin: Là Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc và hai người bạn đứng trước cửa hàng mỹ phẩm, dường như đang chọn nước hoa, một người trong số đó hẳn là Thịnh Ninh Nhi hay gì đó, trước đây Tân Kiều đã từng gặp ở quán bar.

Nhân viên bán hàng vô cùng nhiệt tình, hoàn toàn khác với dáng vẻ phùng mang trợn mắt mà cư dân mạng thường miêu tả, Chu Côn Ngọc nói cười vui vẻ, cầm một mẫu giấy thử hương nước hoa, vẩy nhẹ giữa giữa không trung, chóp mũi nhẹ nhàng ngửi thử.

Nhân viên bán hàng trò chuyện với Thịnh Ninh Nhi, không biết Chu Côn Ngọc có cảm thấy buồn chán hay không, ánh mắt vô thức lướt sang bên này, trên mặt vẫn nở nụ cười.

Lúc nhìn thấy Tân Kiều, thậm chí nàng không dừng lại một khắc, ánh mắt tiếp tục dời đi.

Lúc quay đầu nói chuyện với nhân viên bán hàng, trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười ưu nhã, mũi giày cao gót khẽ nhấc lên, điểm nhẹ trên mặt đất.

Phong cách trang hoàng của quầy chuyên doanh toát lên vẻ xa hoa, Chu Côn Ngọc và Thịnh Ninh Nhi cùng đi thanh toán, Tân Kiều không cần tận lực đi thăm dò giá cả cũng biết một lọ nước hoa trong đó bằng nửa tháng sinh hoạt phí của người bình thường.

Tân Mộc: “Chị Côn Ngọc dường như không nhìn thấy chúng ta, để em gọi chị ấy.”

Tân Kiều kéo em ấy lại: “Chị ấy nhìn thấy chúng ta.”

Chu Côn Ngọc không có bất cứ biểu hiện gì, nhưng cô có thể khẳng định Chu Côn Ngọc đã nhìn thấy cô.

Tân Mộc: “Không thể nào, nếu nhìn thấy vì sao không chào hỏi chúng ta.”

Tân Kiều: “Bởi vì chị và chị ấy…”

Cô dừng một chút, mới nói: “Chia tay rồi.”

Tân Mộc thoáng chốc quay đầu nhìn về phía cô.

Tân Kiều cảm thấy Tân Mộc sẽ chất vấn cô, ví dụ như: “Hai người vì sao lại chia tay? Có phải tính cách của chị quá kém chọc giận người ta hay không?”

Dù sao Tân Mộc thực sự rất thích rất thích Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc từng cùng Du Hoài Viễn cứu mạng Tân Mộc. Trong ngày giỗ của Tân Lôi nàng từng cho em ấy một cái ôm ấm áp. Từng trao đổi với em ấy rất nhiều chuyện mà ngay cả Tân Kiều cũng nghe không hiểu. Từng cùng em ấy tựa đầu trên sô pha cùng nhau xem phim.

Hôm nay bôn ba hai nơi lại không mua được phần MC Donald có tặng phẩm đặc biệt, Tân Mộc trong lúc thất vọng dường như rất có lý do để chất vấn cô.

Nhưng Tân Mộc chỉ kéo tay cô: “Đi, chị ấy không để ý đến chị, vậy chúng ta cũng không để ý đến chị ấy.”

Tân Kiều có chút bất ngờ: “Không phải em rất thích chị ấy sao?”

“Chị ấy… chị ấy có năng lực hơn chị, dịu dàng hơn chị, biết an ủi em hơn chị. Nếu như là chị ấy, hẳn là sẽ dễ dàng tìm mua cho em một món đồ chơi…”

Món đồ chơi MC Donal’s cô đã từng mua không được trên Cá Mặn, Chu Côn Ngọc cũng rất nhẹ nhàng tìm được.

Tân Mộc lại kéo tay cô đi, cô hỏi: “Đi đâu?”

Sau đó cô mới phát hiện, Tân Mộc kéo cô trở vào cửa hàng MC Donald’s, em ấy gọi một phần ăn dành cho thiếu nhi, rồi nói với nhân viên cửa hàng: “Đóng gói, tặng phẩm thì em lấy Squidward.”

“Được.”

Tân Mộc lại kéo cô ra khỏi hàng, lắc lắc món đồ chơi trong tay: “Squidward cũng tốt, SpongeBob và Spatrick Star cũng không quan trọng đến mức đó.”

“Em có thể rất thích rất thích người khác, nhưng chỉ có chị mới là chị của em.”

“Chị ấy làm chị thương tâm, em sẽ không thích chị ấy nữa.”

Em không hỏi nguyên do, mà sẽ luôn đứng về phía chị.

Trong MC Donald’s người đến người đi, Tân Kiều vỗ vai Tân Mộc: “Chị đột nhiên muốn đi nhà vệ sinh, em ngồi chờ chị một lát.”

Cô vội vã đi vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại.

Thậm chí vẫn chưa kịp dùng tay che mặt, nước mắt đã tràn mi.

Cô cảm thấy mỗi lần bản thân có thể khóc ra đều là ở những nơi kỳ quái.

Lần trước là ở công viên trong lúc chạy bộ buổi sáng, bên cạnh có rất nhiều người lớn tuổi đang đánh vào thân cây, cũng không biết vì sao họ cảm thấy như vậy có thể rèn luyện thân thể.

Lần này là ở nhà vệ sinh của MC Donald’s, còn có thể mơ hồ ngửi thấy mùi khoai tây chiên và gà rán, khiến bi thương nhiễm đầy vị dầu.

Cô không dám nâng tay dụi mắt, sợ lát nữa đi ra ngoài bị Tân Mộc nhìn ra, cho nên cứ thế cúi đầu, tùy ý từng giọt nước mắt tràn ra bên ngoài.

Mùa hè đổ một trận mưa rào cuối cùng lúc mùa thu đã đến, tựa như một lễ truy điệu cuối cùng.

Tân Kiều biết, mối tình đầu trăm nghìn lỗ thủng của cô, cuối cùng, cứ thế qua đi.

Cô cúi đầu bước ra khỏi buồng vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, rồi lại dùng khăn giấy lau khô.

Cô nhìn bản thân trong gương, vẫn còn tốt.

Sau đó đi ra ngoài tìm được Tân Mộc: “Đi thôi.”

Tân Mộc kéo tay cô đi đến trạm tàu điện.

Tân Kiều kéo tay ra: “Ai nha, thật buồn nôn.”

Tân Mộc: “Làm sao vậy? Lúc nhỏ cũng không phải chưa từng nắm tay.”

Nhấp mím môi, tùy ý em ấy nắm tay cô.

Một chỗ khác trong trung tâm thương mại, trước cửa hàng thịt nướng mới nổi trên mạng xếp một hàng dài.

Thịnh Ninh Nhi cầm thẻ miễn xếp hàng, trực tiếp đi vào: “Đi dạo đến chân mình phát đau rồi!”

Một người bạn cười nói: “Sức chiến đấu của cậu luôn rất tốt mà.”

Hai người trò chuyện, nói gần đây quá buồn chán, muốn đi Úc ngắm Đằm Hutt.

Chu Côn Ngọc uống một ly trà trái cây, nàng xưa nay ít nói, cho nên lúc này nàng không nói gì cũng không có vẻ kỳ lạ.

Vừa rồi nàng dĩ nhiên đã nhìn thấy Tân Kiều.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, không thể nói rõ là cảm giác gì.

Tân Kiều dường như đã gầy đu một chút, khuôn mặt thanh tú dường như lạnh lẽo hơn, đôi mắt dù cách xa như vậy vẫn nhìn rất rõ ràng, dường như còn lấp lánh hơn so với trong trí nhớ của nàng.

Nàng biết Tân Kiều nhìn nàng như thế nào.

Nói cười vui vẻ, cuộc sống bình thường.

Một lần rung động, giống như gió mát của ngày mùa hè, thổi đến rồi đi, không để lại bất cứ vết tích gì.

Nàng cũng tự khuyên bản thân như thế.

Vì sao nhất định phải lựa chọn con đường khó khăn như vậy.

Lùi lại một bước, là khiến Tân Kiều vĩnh viễn cùng nàng trốn ở trong bóng tối. Tiến tới một bước, là mất đi lương tâm, dùng chứng cứ năm xưa đi đàm phán với Chu Thừa Hiên. Nàng đã bị ép đến sắp phát điên.

Nhưng một người mất đi lương tâm, làm sao ở bên cạnh một người như Tân Kiều?

Chi bằng giống như hiện tại, cắt đứt liên hệ với Tân Kiều, cũng xem như thằn lằn đứt đuôi, cho cả hai một cuộc sống mới, qua một thời gian vết thương khép lại, cái đuôi mới lại mọc ra, Tân Kiều có thể bình thản đi dưới ánh mặt trời, còn nàng tiếp tục lẫn tránh trong bóng tối của quen thuộc của bản thân.

Nàng nên quay về làm một người Chu gia hợp tiêu chuẩn, chỉ cần đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tân Kiều đừng nhiều lần làm nàng đau đớn.

Nàng có thể lựa chọn một con đường khác đơn giản hơn. Đính hôn với Trần Tổ Minh, giấu diếm chuyện cũ của Chu Thừa Hiên, tiếp tục trải qua cuộc sống hậu đãi, trở thành đối tượng được người người ca ngợi.

Thậm chí, Đại Mân Huyên còn có thể trở thành niềm an ủi duy nhất của nàng giống như trước đây.

Nhưng vì sao mỗi lần đối mặt với nụ cười nho nhã của Chu Thừa Hiên, nàng lại muốn xé rách chuyện cũ kia ra. Mỗi lần nàng đối mặt ánh mắt muốn nói lại thôi của Đại Mân Huyên, nàng chỉ muốn trốn chạy thật xa.

Nàng tiêu cực qua ngày, nhưng vừa rồi gặp lại Tân Kiều, lần đầu tiên nàng phát hiện bản thân còn có tính năng động chủ quan — nàng muốn đuổi theo Tân Kiều.

Nhưng đuổi theo rồi thì sao?

Nàng không nghĩ ra, cho nên chỉ có thể ngồi ở chỗ này, uống ly trà trái cây đã trống rỗng trước mặt.

Sau đó khuyên giải an ủi bản thân: Mùa thu đã đến, gió mùa hè cũng nên đi rồi.

Sáng sớm thứ ba, Chu Côn Ngọc chuẩn bị ra ngoài đi làm, Trầm Vận Chi đến hỏi nàng: “A Ngọc, ngày mai là sinh nhật của con, con muốn ăn gì? Mẹ sẽ căn dặn bảo mẫu chuẩn bị.”

Chu Côn Ngọc cười nói: “Đều được, con không kén ăn.”

Trong giờ nghỉ trưa, y tá đến gọi nàng: “Bác sĩ Chu, hôm nay là sinh nhật Hà Chiếu, chúng tôi đã đặt bánh kem, chị cũng cùng đến ăn đi.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười đứng lên: “Được.”

Đi vào phòng nghỉ, một nhóm người vây quanh một chiếc bánh kem, đang xôn xao muốn đội chiến nón sinh nhật bằng giấy cho Hà Chiếu, Hà Chiếu còn có một chút xấu hổ.

Y tá nhắc nhở các cô: “Bác sĩ Chu đến.”

“Bác sĩ Chu, mau tới, chỉ chờ chị thôi.”

Chu Côn Ngọc bước vào, từ trong túi áo bluose móc ra một thỏi son môi nho nhỏ, bao bì thiết kế tinh xảo: “Hà Chiếu, sinh nhật vui vẻ.”

Thật ra là một thương hiệu rất đắt tiền, nhưng bởi vì chỉ là một thỏi son nhỏ cho nên giá cả cũng không đến mức khiến người ta có gánh nặng trong lòng.

Có người ồn ào: “Wow, bác sĩ Chu thật tốt với cô, Hà Chiếu thật hạnh phúc!”

Bên cạnh có người đẩy nhẹ cô ấy một cái: “Lẽ nào sinh nhật cô bác sĩ Chu không tặng quà cho cô sao? Lọ kem dưỡng da tay cô dùng mỗi ngày là từ đâu ra?”

Tất cả mọi người cười rộ lên, Chu Côn Ngọc nháy mắt với Hà Chiếu.

Nàng săn sóc, đối xử bình đẳng với mọi người, vì vậy Hà Chiếu cũng có thể nhận lấy món quà nhỏ của nàng mà không có áp lực trong lòng.

“Happy brithday to you!Happy brithday to you!Happy brithday to you!…”

“Thọ tinh, mau đến cắt bánh kem!”

Một miếng bánh kem hình tam giác đáng yêu được chia cho Chu Côn Ngọc, nàng dùng muỗng nhựa trong suốt ăn một miếng: “Rất ngon.”

Có người nói: “Chúng tôi mừng sinh nhật cho mọi người, nhưng cũng không biết sinh nhật của bác sĩ Chu, bác sĩ Chu thật thần bí nha.”

Chu Côn Ngọc khẽ nhướng mày: “Chính là muốn mọi người quên sinh nhật của tôi mới tốt, tôi muốn trở thành yêu tinh trường sinh bất lão trong lòng mọi người.”

“Bác sĩ Chu, từ khi xây dựng chủ nghĩa xã hội thì không cho chép con người thành tinh nữa rồi.”

Sau một hồi cười nói, tất cả mọi người tản đi.

Trước đây Chu Côn Ngọc không để lộ ngày sinh nhật của bản thân là để tránh mọi người tổ chức mừng sinh nhật cho nàng, nếu không người người đều đến trả nợ nhân tình cho nàng, điều đó sẽ tạo thành gánh nặng cho người khác.

Nhưng đến hiện tại, Chu Côn Ngọc cảm thấy may mắn vì không có ai biết sinh nhật của nàng.

Sinh ra là người của Chu gia, thật sự là một việc đáng ăn mừng sao?

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!