Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 65

Chương 65

 

Trưa chủ nhật, Chu Côn Ngọc nhận được điện thoại của Trầm Vận Chi: “A Ngọc, đến thẩm mỹ viện rồi sao?”

“Không có, còn mới từ bệnh viện về nhà.”

Trầm Vận Chi hôm nay đi gặp bạn bè, giới xã giao của các quý phu nhân cũng cần phải bồi đắp, cho nên bà không ở nhà.

“Sao còn chưa đi trang điểm làm tóc?”

“Mẹ, buổi tiệc lúc tám giờ, hiện tại đi cũng quá sớm rồi.”

“Con dành nhiều thời gian một chút, người ta sẽ giúp con trang điểm xinh đẹp hơn một chút.” Trầm Vận Chi cười nói: “Mẹ gọi điện thoại cũng không phải để hối thúc con, mà là muốn hỏi, loại trà thảo mộc hỗ trợ giấc ngủ lần trước mua cho con vẫn còn chứ?”

“Loại trà đó không hợp khẩu vị của con, nên đã tặng cho đồng nghiệp trong bệnh viện rồi.”

“Mẹ đột nhiên nghĩ đến, không phải A Huyên đêm nay sẽ ở cùng Tể Ngôn sao? Đứa trẻ này khó ngủ, mẹ sợ A Huyên nghỉ ngơi không tốt, nên nghĩ nếu như chỗ con còn trà, thì bảo con đưa cho A Huyên một ít.”

Chu Côn Ngọc gần như không để cuộc trò chuyện xuất hiện bất cứ khoảng nghỉ xấu hổ nào: “Đã hết rồi.”

“Được rồi, vậy bỏ đi, cũng không phải chuyện gì quan trọng.”

Trầm Vận Chi cúp máy.

Chu Côn Ngọc buông điện thoại, khóe môi khẽ cong.

Thật ra việc trà thảo dược tặng cho đồng nghiệp nàng đã từng nói vào một lần ăn trái cây sau bữa cơm.

Trầm Vận Chi người này rất tỉ mỉ, ngay cả lúc hoặc lớp hai bài tập nàng làm sau câu nào bà ấy cũng nhớ rõ, làm sao lại không nhớ việc này?

Mục đích gọi điện thoại không nằm ở trà thảo mộc, mà nằm ở hai từ trong câu cuối cùng — ‘ở cùng’.

Đại Mân Huyên và Chu Tể Ngôn ở cùng nhau.

Chu Côn Ngọc ở nhà làm việc cho đến bốn giờ chiều mới gọi một chiếc taxi đến thẩm mỹ viện.

Bởi vì lát nữa phải ngồi xe của Trần Tổ Minh cho nên nàng không tự mình lái xe, cũng không muốn tìm tài xế trong nhà.

Lúc đứng chờ xe trước cửa, bỗng nhiên nàng nhớ đến lần nàng và Đại Mân Huyên cùng Trầm Vận Chi tham gia tiệc rượu cách đây không lâu.

Cũng là như thế này, bên dưới bề ngoài hoàn mỹ, cất giấu linh hồn đang giãy dụa.

Có lẽ, chỉ có mình nàng giãy dụa, còn Đại Mân Huyên từ lâu đã chấp nhận số mệnh.

Thẩm mỹ viện vô cùng hiểu rõ xu hướng thẩm mỹ của Chu tam tiểu thư, cũng không cần nàng phải căn dặn tạo hình theo loại phong cách nào.

Lúc sấy tóc, nàng dùng điện thoại xem qua bản đồ của Thủy Thành.

Cách Bội Thành không xa, đi xe mất nửa tiếng đồng hồ, thời đại học Chu Côn Ngọc từng đến đó, hiện tại nhìn hình ảnh đã thấy nó rất khác với khi đó.

Phường rượu tuổi đời trăm năm, phường nhuộm thủ công, thư viện phong cách cổ xưa, đều đã được tu sửa hoàn thiện hơn.

Thời gian trong thành phố nhỏ trôi rất chậm rãi, lại nhiễm mùi rượu nhẹ nhàng, có phải rất bao dung hay không, sẽ làm cho người ta buông lỏng đề phòng, quên đi quá khứ.

Nàng không thể tưởng tượng hình ảnh Đại Mân Huyên ở cùng người khác.

Đại Mân Huyên là một người có cảm giác giới hạn rất mạnh, lúc Chu Côn Ngọc học năm nhất, Đại Mân Huyên học năm tư, các học sinh tổ chức một buổi du lịch kỷ niệm, nàng ấy mời cùng cùng tham gia, khiến nàng có chút vui mừng.

Trước đó các nàng tiếp xúc hoặc là ở Chu gia hoặc Đại gia, hoặc là trong bữa tiệc của bạn bè, hoặc là dưới táng cây ngô đồng trong sân trường.

Nói ngắn gọn, các nàng chưa từng chân chính ở cạnh nhau.

Mà đó là lần đầu tiên các nàng đi du lịch riêng, tuy rằng cũng chỉ đến Thủy Thành cách Bội Thành nửa tiếng đi xe.

Buổi tối cùng nhau ăn cơm xong, bạn học gọi Đại Mân Huyên đánh bài, Đại Mân Huyên cười nói: “Em gái mình đi ngủ rất sớm, mình phải đưa em ấy trở về phòng trước.”

Homestay cách âm không tốt lắm, hai người yên tĩnh ở trong phòng, không ngừng nghe thấy tiếng đánh bài cười đùa truyền đến từ những phòng bên cạnh.

Chu Côn Ngọc ngồi trên chiếc ghế trước sách, lấy một quyển sách ra đọc, Đại Mân Huyên ngồi trên sô pha cách nàng một đoạn, vén mái tóc dài khi đó còn chưa cắt, nói: “Chúng ta, đi tắm đi.”

“Ai tắm trước?”

Chu Côn Ngọc tiếp tục đọc sách: “Chị trước: ”

Khi đó trong lòng nàng có rất nhiều quấn quýt, muốn cho Đại Mân Huyên cho nàng một tín hiệu.

Căn nhà của hai nhà Chu, Đại đều rất rộng lớn, không cần phải dùng chung phòng tắm. Lúc này lúc này gian phòng nhỏ như vậy, nên cởi quần áo ở nơi nào? Tắm rửa xong có nên mặc nội y hay không?

Đại Mân Huyên nở nụ cười: “Được, chị trước.”

Đại Mân Huyên vào trong phòng tắm mới cởi quần áo, tắm rửa xong, đi ra tuy rằng không mặc nội y nhưng mặc một bộ đồ ngủ quy củ, một tay cầm khăn lông lau mái tóc ẩm ướt, một bên gọi Chu Côn Ngọc: “Em đi tắm đi.”

Chu Côn Ngọc đứng lên: “Được.”

Chờ chính nàng vào phòng tắm mới biết được trong phòng tắm không có nhiều vị trí để treo quần áo, Đại Mân Huyên cần phải cởi quần áo ở trong này, vậy có thể thấy được trong lòng nàng ấy có chút… ngại ngùng?

Chu Côn Ngọc cũng không biết hình dung bằng từ này có đúng hay không.

Nàng mở vòi sen, chăm chú nhìn cửa kính thủy tinh, tất cả đều là hơi nước vừa rồi còn đọng lại.

Vừa rồi Đại Mân Huyên đã tắm ở chỗ này.

Trong lòng nàng mơ hồ tuôn ra ra cảm giác vi diệu nào đó.

Nàng tắm xong, Đại Mân Huyên cũng đã sấy tóc xong, mái tóc yên tĩnh khoác trên bả vai, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn. Thật ra cằm của Đại Mân Huyên có phần anh khí, lại bị khí chất trầm ổn hiển lộ từ lúc nhỏ của nàng ấy che lấp, trở thành dáng vẻ nho nhã như hiện tại.

Nàng ấy đang xem một bộ phim điện ảnh cũ, Chu Côn Ngọc nhớ nó tên là 《Đoạt Bảo Kỳ Binh 》.

Chu Côn Ngọc cầm máy sấy tóc, hỏi: “Em sấy tóc sẽ không làm ồn chị chứ?”

Đại Mân Huyên chăm chú nhìn TV, lắc đầu.

Chu Côn Ngọc đưa lưng về phía Đại Mân Huyên, không nhìn thấy nét mặt của nàng ấy, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, chỉ có thể mơ hồ nghe được lời thoại trong bộ phim: “Ta phát hiện chỉ cần ngồi xuống suy nghĩ, đáp án tự nhiên sẽ xuất hiện.”

Chu Côn Ngọc phát hiện bản thân có chút khẩn trương, bởi vì tóc còn chưa khô mà nàng đã tắt máy sấy.

Sau đó chui vào trong chăn.

Bộ phim còn đang tiếp tục, Đại Mân Huyên vẫn ngồi yên lặng.

Chu Côn Ngọc cuộn người trong chăn, hỏi: “Bộ phim còn bao lâu?”

Đại Mân Huyên không trả lời, dường như xem rất chuyên chú.

Chu Côn Ngọc cũng không hỏi lại.

Nàng nằm trong chăn từ từ nhắm mắt lại, hô hấp bình ổn, thậm chí không trở mình, nhưng nàng vẫn không ngủ, mà nàng cảm thấy Đại Mân Huyên cũng biết nàng không ngủ.

Cho đến lúc TV vang lên OST cuối phim, Chu Côn Ngọc cũng không thể nói rõ bản thân là thở phào nhẹ nhõm hay là đè nén càng sâu.

Đại Mân Huyên tắt TV.

Tiếp theo là tắt đèn.

Chu Côn Ngọc khép hờ đôi mắt, nhưng nàng biết Đại Mân Huyên đang đứng bên giường.

Nàng siết chặt tấm chăn, ngón tay rơi vào vải bông mềm mại, siết chặt đến mức phát đau.

Trong phòng có hai chiếc giường, Đại Mân Huyên lại bò lên giường của nàng, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Hô hấp của Chu Côn Ngọc trong phút chốc gần như đình trệ, mở mắt ra chỉ thấy bóng tối, ngoài ra còn có thể nghe được tiếng huyên náo khi đánh bài không ngừng truyền đến từ sát vách: “Bốn con Nhị, nổ!”

Chu Côn Ngọc vẫn luôn cảm thấy ban đêm có chút âm thanh, trái lại càng làm nổi bật cảm giác yên tĩnh, nàng có thể nghe thấy nhịp tim thình thịch thình thịch, nhưng không thể nói rõ là đến từ lồng ngực của nàng hay là đến từ Đại Mân Huyên.

Nàng muốn xoay người, nhưng Đại Mân Huyên nhẹ giọng nói: “Đừng cử động.”

Đó là một cái ôm rất khắc chế.

Nơi hai người chân chính tiếp xúc da thịt, thật ra chỉ có hai mắt cá chân.

Năm ấy nàng đã mười chín tuổi, Đại Mân Huyên hai mươi hai, nếu nói hoàn toàn không phát hiện bầu không khí vi diệu giữa hai người thì thực sự có chút dối trá.

Lúc mùi hương cơ thể của vờn quanh vây lấy nàng, từ người chị duy nhất có nhiệt độ giữa đại trạch lạnh lẽo, cho đến đối tượng rung động ngây thơ thời thanh xuân, thời gian nàng và Đại Mân Huyên ở bên nhau thực sự rất nhiều, ngay cả chính nàng cũng rất khó nói rõ, đến cùng tâm thái bắt đầu thay đổi từ lúc nào.

Nàng lại một lần muốn xoay người, nhưng Đại Mân Huyên giữ lấy cánh tay nàng, lại nói một lần: “Đừng cử động.”

“Cứ như vậy.”

Nàng đưa tay lên, dò tìm trong chăn, nắm lấy đầu ngón tay của Đại Mân Huyên.

Đại Mân Huyên do dự rồi nắm lấy tay nàng.

Giữa tuyến huyên náo truyền đến từ phòng bên cạnh và tiếng tim đập, Chu Côn Ngọc không biết bản thân đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Sáng sớm hôm sau lúc mở mắt ra, Đại Mân Huyên đã quay về giường của mình.

Đại Mân Huyên có tâm tư giống như nàng sao? Cùng ngày các nàng sẽ theo các bạn học trở về Bội Thành, nàng không có bất cứ cơ hội nào để hỏi rõ Đại Mân Huyên chuyện này.

Qua qua thật lâu sau đó, Trầm Vận Chi tìm các nàng nói chuyện một lần, quan hệ của hai người đột nhiên xa cách.

Trong năm tháng thanh xuân của Chu Côn Ngọc, đó là một lần tiếp xúc thân mật nhất giữa các nàng.

Các nàng chưa bao giờ đi quá giới hạn.

Lúc này, cách chuyến du lịch ấy đã mười năm, Chu Côn Ngọc càng thêm thành thục đoan trang ngồi sấy tóc trong thẩm mỹ viện, chuyên viên trang điểm thấy nàng xem điện thoại di động, liếc mắt nhìn một cái: “Thủy Thành? Chu tiểu thư muốn đi du lịch sao?”

Chu Côn Ngọc cười nói: “Tùy tiện xem thôi, chờ có thời gian rồi nói.”

“Tuy rằng gần như vậy, nhưng cho đến bây giờ tôi còn chưa từng đến Thủy Thành.” Chuyên viên trang điểm hỏi nàng: “Chu tiểu thư từng đi chưa?”

“Từng đi một lần, lúc còn đại học.”

“Chơi vui không? Cô thích nơi đó không?”

Chu Côn Ngọc yên lặng một lúc mới trả lời: “Nói không rõ.”

Tâm tình ngay lúc đó đã bị chôn vùi trong nhiều lần gặp gỡ của những năm tháng sau này. Giống như một bức tranh cổ, màu sắc của khoáng vật rồi sẽ phai mờ trong không khí, đến khi cảnh sắc trên bức họa không còn nhìn rõ chi tiết, chỉ còn lại hình dạng thô thiển.

Thích không? Hoài niệm không?

Dường như thực sự đã nói không rõ nữa rồi.

Lúc trang điểm xong, đúng lúc nàng nhận được điện thoại của Trần Tổ Minh: “Đến đón cô được không?”

Chu Côn Ngọc lịch sự báo địa chỉ thẩm mỹ viện.

Cũng không phải là Trần Tổ Minh có bao nhiêu săn sóc, cũng không phải Chu Côn Ngọc hưởng thụ sự ân cần, hai người đều biết, đây là vì thể diện của Trần gia và Chu gia.

Lúc đi ra từ thẩm mỹ viện, chiếc xe cao cấp của Trần Tổ Minh đã chờ trước cửa, tài xế ở trong xe, còn anh ta tây trang giày da đứng bên cạnh xe.

Anh ta nhìn Chu Côn Ngọc cười nói: “Rất đẹp.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười đáp lại: “Anh cũng không kém.”

Mà hai người đều biết, đây chỉ là lời khen tặng khách sáo.

Trần Tổ Minh mời nàng lên xe, Chu Côn Ngọc ngồi trong xe suy nghĩ, lúc thực sự cảm thấy đối phương đẹp, sẽ không biểu đạt bằng lời mà là bằng ánh mắt.

Lần trước lúc Tân Kiều nhìn thấy nàng lười biếng cởi lễ phục, tuy rằng lòng tràn đầy phẫn nộ nhưng cung chạm nát ngân hà nơi đáy mắt, khiến nó tràn ra ngoài.

Từng giọt từng giọt, đều là kinh diễm.

Chu Côn Ngọc và Trần Tổ Minh đồng thời xuất hiện ở tiệc rượu, dẫn đến sự quan tâm không nhỏ.

Có một vị phu nhân rốt cục nhịn không được đến bắt chuyện, nhiệt tình cười hỏi: “Hai người đã xác định rồi?”

Chu Côn Ngọc mềm nhẹ cong môi: “Dì Liễu, thanh niên nam nữ tìm hiểu nhau là chuyện rất bình thường.”

Phu nhân đi rồi, Trần Tổ Minh hỏi: “Đây là có ý gì?”

Chu Côn Ngọc bình tĩnh nói: “Không thể nói quá chắc chắn, nếu như xuất hiện biến số, đối với danh tiếng hai nhà đều không tốt.”

Trần Tổ Minh: “Còn có thể có biến cố gì?”

Cuộc sống của anh ta là không có biến số.

Anh ta bị bạn bè gọi đi, Chu Côn Ngọc một mình cầm ly cocktail đưa mắt nhìn bốn phía, những người này mặc dù mặc những bộ lễ phục bất đồng, làm những kiểu tóc bất đồng, bưng những ly rượu bất đồng, nhưng bọn họ đều mang theo khuôn mặt mơ hồ, cuộc sống của bọn họ cũng không có biến số.

Nàng là một thành viên trong số họ, từ thời khắc sinh ra đã nhìn thấy điểm đến của mình, giống như một đoàn tàu nặng nề chạy trên đường ray.

Không giống Tân Kiều.

Tân Kiều mặt ngoài lãnh đạm bên dưới lại cất giấu đầy sự phẫn nộ, không bị bất kỳ ai khống chế, thậm chí không bị bản thân khống chế.

Đứng đến mệt mỏi, Chu Côn Ngọc tìm chỗ ngồi xuống, bên dưới khăn trải bàn nàng lặng lẽ cởi đôi giày cao gót, thả lỏng ngón chân của bản thân.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất giống nhân sinh của nàng.

Lộ ra trên mặt bàn là một mặt đoan trang ưu nhã không thể xoi mói.

Nhưng lúc không bị người nào phát hiện, nàng sẽ nổi loạn đến mức mặc áo lót ren màu đen hoa văn phức tạm bên dưới chiếc áo sơmi trắng, hoặc là âm thầm cởi giày cao gót ra dưới mặt bàn.

Sử dụng điện thoại trong buổi tiệc là thiếu lịch sự, nhưng Chu Côn Ngọc một tay đặt trong túi xách, để tâm xem điện thoại có rung hay không.

Nhưng ai sẽ liên lạc với nàng đây?

Một chỗ khác ở Bội Thành, trong căn chung cư cũ.

“Chị, đêm nay chị tản bộ tản bộ sao?”

“Chị?”

Tân Kiều lúc này mới lấy lại tinh thần: “Em ăn no rồi?”

Tân Mộc gật đầu: “Em hỏi chị có đi tản bộ không, chị phát ngốc cái gì vậy?”

Tân Kiều nhìn mặt bàn: “Sao trứng ăn hết còn khổ qua đều chừa lại? Kén ăn là không tốt.”

Tân Mộc không thể nhịn được nữa: “Chị biết vì sao người lớn không kén ăn không? Mua món ăn đều là do bản thân họ mua, thứ bản thân không thích ăn thì có thể không mua!”

Tân Kiều mỉm cười.

Cô là một người kiệm lời, nhưng Tân Mộc rất thích lải nhải, tính cách này giống với Tân Lôi.

Vừa rồi cô tận lực lãng tránh câu hỏi của Tân Mộc.

Có muốn đi ra ngoài hay không, cô còn chưa biết.

Chu Côn Ngọc có việc, cô đến Nam Hối Cảnh Uyển làm gì?

Rửa chén xong, Tân Mộc hỏi cô: “Chị, hôm nay có muốn mua gì hay không?”

“Hả?”

“Không phải chị nói sắp hết giấm rồi sao? Nếu như chị muốn ra tiệm tạp hóa mua thì em đi cùng với chị.”

Tân Kiều bỗng nhiên nhớ đến, trước đó, Tân Mộc cũng từ bỏ thời gian làm bài tập, cùng cô ra tiệm tạp hóa mua bột giặt.

Lần đó là bởi vì Tân Mộc muốn có món đồ chơi MC Donald mà cả lớp đều có kia, nhưng em ấy không nói lời nào, mà chỉ giống như một con vật nhỏ nương tựa bên cạnh Tân Kiều, hấp thu nhiệt độ cơ thể của cô, cùng cô đi một đoạn đường.

Tân Kiều biết bản thân không biết an ủi người khác, có lẽ trái lại là một phương thức tốt nhất.

Vì vậy cô lập tức đáp: “Được, chúng ta cùng đi mua giấm.”

Hai chị em cùng nhau xuống lầu, đi đến đầu phố, theo thường lệ là Tân Kiều đến cửa hàng tạp hóa mua giấm, còn Tân Mộc đứng dướng đèn đường chờ cô.

Chờ cô mang theo giấm trở về, liền nói với Tân Mộc: “Đi thôi.”

Tân Mộc gật đầu, đi theo bên cạnh cô.

Ngọn đèn đường ở cuối con đường cuối cùng cũng được sửa xong, mái ngói không cao, ánh đèn mờ nhạt tựa như phủ một màn sương, Tân Kiều thoáng nhìn thấy một con dế mèn ẩn nấp trong bụi cỏ.

Cô nở nụ cười, hỏi: “Mộc Mộc, em muốn nuôi dế không?”

Khi cô còn nhỏ, Tân Lôi từng bắt dế cho cô. Có lẽ chỉ có những đứa trẻ lớn lên ở những con phố cũ như thế này, mới từng thể nghiệm loại lạc thú này.

Tân Mộc mỉm cười gật đầu.

Tân Kiều đưa hũ giấm cho Tân Mộc: “Cầm đi.”

Cô bước đến bắt dế, không ngờ con dế vô cùng linh hoạt, cho dù động tác của cô đã vô cùng nhanh nhưng cũng bị nó nhanh chóng nhảy đến chân tường rồi trốn thoát.

Nếu như bắt được thì chắc hẳn sẽ là một ‘chiến tướng’, có thể đấu một trận với những con dế được nuôi khác.

Tân Kiều có chút đáng tiếc, đi trở về bên cạnh Tân Mộc.

Tân Mộc chê cười cô: “Còn làm cảnh sát đây, ngay cả một con dế cũng đấu không lại.”

Tân Kiều: “Đây là do chị nhường nó.”

Cô thoáng nhìn ngón tay dính bùn của mình, vỗ vỗ, nhưng vẫn xám xịt một mảnh.

Không biết vì sao, trong đầu đột nhiên toát ra bộ lễ phục xinh đẹp của Chu Côn Ngọc.

Trong cuộc sống của Tân Kiều là không có loại gấm vóc như thế, quá xa hoa sang quý, nhẹ nhàng nhẹ nhàng xoa một cái thì sẽ nhăn. Những nếp gấp thật sâu, phối hợp với làn da nhìn như có ánh trăng chảy xuôi trên người Chu Côn Ngọc.

Một Chu Côn Ngọc như thế từng nở rộ dưới tay cô, mà hiện tại thì sao? Có phải Chu Côn Ngọc đang ở một buổi tiệc rượu, ở bên cạnh Trần Tổ Minh, mặc một bộ lễ phục tương tự.

Mà cô đứng trên con phố bị thời gian vứt bỏ, tay dính đầy bùn do vừa rồi mới đi bắt dế.

Tân Kiều nhận lấy hũ giấm trong tay Tân Mộc, tiếp tục yên lặng cùng Tân Mộc đi về phía trước.

Bước chân rất nhẹ, thời gian trôi chậm, Tân Mộc bỗng nhiên mở miệng: “Chị.”

“Huh?”

“Có phải gần đây chị không vui hay không?”

Bước chân của Tân Kiều chậm lại, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Cô khẽ nhếch khóe môi: “Vì sao hỏi như vậy?”

“Không biết.” Tân Mộc nói: “Cảm giác.”

“Có đôi khi em cảm thấy chị vui vẻ hơn so với trước kia, có đôi khi lại cảm thấy chị u sầu hơn so với trước kia, mâu thuẫn mâu thuẫn.”

“Con nhóc này.” Tân Kiều cười: “Đừng nghĩ Đông nghĩ Tây giả vờ thâm trầm nữa.”

Cô cùng Tân Mộc trở về nhà, cùng Tân Mộc làm bài tập, cho đến khi Tân Mộc đi ngủ cô mới nhẹ nhàng ra cửa một lần nữa.

Chờ chuyến xe số 181, cô lên xe ngồi cạnh cửa sổ.

Đèn đường pha lẫn ánh trăng, biến thành lá vàng chảy vào ô cửa sổ, cô di chuyển sang bên cạnh một chút, trốn vào trong bóng tối.

Cô cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào, cô đã giống với Chu Côn Ngọc, không thích ánh sáng chiếu lên người mình.

Đến Nam Hối Cảnh Uyển, Tân Kiều xuống xe.

Lần trước Chu Côn Ngọc đã cho cô thẻ vào cổng và chìa khóa, cô lên lầu, mở cửa căn hộ 2803.

Bên trong tối đen như mực.

Dĩ nhiên, Chu Côn Ngọc không thể nào ở đây.

Cô mở đèn, ngồi trên sô pha nhìn xung quanh.

Đã tới đây vài lần, mỗi lần đều bị tâm tình mãnh liệu chi phối, hoặc là phẫn nộ, hoặc là nôn nóng, hoặc là dục niệm choáng váng đầu óc, dường như mọi thứ lại trở về dáng vẻ lúc các cô mới quen biết.

Nhưng nếu như đã không có cách nào với Chu Côn Ngọc, nếu như đã quyết tâm muốn hòa giải với Chu Côn Ngọc.

Hôm nay thừa dịp Chu Côn Ngọc không ở đây, cô muốn bình tâm tĩnh khí nhìn nơi này một chút.

Sau đó tự hỏi bản thân: Tân Kiều, cô sẽ không hối hận, đúng không?

Cô đứng lên, chậm rãi bước ra ban công, châm cho mình một điếu thuốc.

Điện thoại di động ngay trong túi quần, cô rất muốn lấy ra, gửi tin nhắn cho số điện thoại không lưu tên: “Chị đang ở đâu?”

Cô vẫn cho rằng bản thân không sợ bất cứ thứ gì, hiện tại cô mới phát hiện, thật ra cô sợ đáp án của Chu Côn Ngọc.

Cô chưa bao giờ là lựa chọn đầu tiên của bất kỳ ai.

Hiện tại, cô sợ cô cũng không phải là lựa chọn đầu tiên của Chu Côn Ngọc.

Đã từng, Tân Lôi lựa chọn tín ngưỡng, mẹ cô lựa chọn hư vinh, mà hiện tại cô sợ Chu Côn Ngọc sẽ lựa chọn quá khứ.

Chu gia là nơi Chu Côn Ngọc sinh sống hơn hai mươi năm, cho dù Chu Côn Ngọc yêu cô, nhưng cô thực sự có thể thắng sao?

Cho đến lúc phun ra một ngụm khói cuối cùng, cô cũng không nghĩ ra nguyên cớ.

Trước đó Tân Mộc nói, trong khoảng thời gian hòa thuận với Chu Côn Ngọc, có lúc cô thoạt nhìn rất vui vẻ, có lúc thoạt nhìn rất không vui.

Trực giác của trẻ con rất nhạy bén, mặc dù đã giải hòa, nhưng luôn không ngừng có những vấn đề khác xuất hiện, đâm vào nơi bất an nhất trong lòng cô.

Thời gian đã trễ, Tân Mộc ở nhà một mình, cô cần phải trở về.

Sau khi ra khỏi tòa nhà, ánh trăng chiếu xuống đường, khiến cô cảm thấy như mũi dao đâm vào lưng.

Cô vuốt ve sau gáy, quay đầu lại nhìn ban công căn hộ 2803.

Một ngày nào đó.

Một ngày nào đó cô sẽ trở lại dáng vẻ hiên ngang không sợ hãi ánh sáng, cùng Chu Côn Ngọc bình thản đi dưới ánh mặt trời, đi dưới ánh trăng, đúng chứ?

Thủy Thành cách Bội Thành hơn một trăm kilomet.

Khối kiến trúc mặt ngoài theo phong cách cổ xưa, nhưng nội bộ thật ra vô cùng hiện đại, trong phòng, Chu Tể Ngôn đang bàn việc hợp tác kế tiếp cùng khách hàng, Đại Mân Huyên cũng đang tiếp khách.

Chân chính có thể xách động nhân tâm cũng không phải là ngôn từ hùng hồn, mà là đồ vật yên lặng.

Đại Mân Huyên có thể mang đến công dụng như thế, ý cười nơi khóe môi Chu Tể Ngôn thêm sâu.

Công việc đã quyết định, Đại Mân Huyên bắt đầu xuất thần.

Nàng nhẹ giọng bắt chuyện: “Em đi nhà vệ sinh.”

Chu Tể Ngôn kéo ghế cho nàng, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy thắt lưng của nàng.

Đại Mân Huyên hơi cứng đờ, nhưng vẫn chưa biểu lộ ra ngoài.

Cho đến lúc vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại, chiếc mặt nạ bình tĩnh ung dung bỗng chốc bị phá vỡ.

Nàng nhìn bản thân trong gương, trong ánh mắt không phải không có do dự và sợ hãi.

Trước khi đến Thủy Thành, mẹ nàng đã thay nàng chuẩn bị hành lý, bà còn cố ý nhét vào vali một chiếc váy ngủ hai dây màu xanh sẫm.

Sau khi Chu gia và Đại gia bắt đầu thương lượn ngày kết hôn của hai người, tất cả mọi người đều biết ý nghĩa của chuyến đi này là gì.

Trước khi dự tiệc, hai người về phòng chuẩn bị một phen.

Hai người một phòng.

Khi đó vẫn chưa làm gì, Chu Tể Ngôn chỉ cởi cúc áo trên tay áo sơmi, vãn tay áo đi rửa tay thì Đại Mân Huyên đã bắt đầu khẩn trương.

Đến tuổi này còn chưa trải sự đời, có phải hơi hoang đường hay không.

Nhiều năm qua, nàng đang phong bế bản thân vì ai.

Biết rõ tất cả những việc này đều không có ý nghĩa.

Thật ra từ nhỏ nàng đã biết, để mối liên hệ giữa hai nhà càng thêm chặt chẽ, chuyện nàng và Chu Tể Ngôn kết hôn gần như đã là ván đã đóng thuyền.

Nàng hít sâu một hơi, lấy điện thoại trong túi xách ra, đầu ngón tay run rẩy.

Nàng mở khung hội thoại với Chu Côn Ngọc.

Nàng muốn nói gì? Nói nàng đến cùng vẫn sợ hãi khi đứng trước việc hiện thực hóa mối quan hệ với Chu Tể Ngôn?

Lẽ nào Chu Côn Ngọc sẽ đồng tình với nàng sao? Lẽ nào Chu Côn Ngọc có thể cho nàng một phương pháp giải quyết sao?

Đại Mân Huyên ném điện thoại trở lại túi xách, hai tay chống bồn rửa mặt, đầu cúi xuống rất thấp,

Hai nơi, hai loại tình cảnh, hai chiếc điện thoại, tác động tâm tư hỗn loạn của hai người.

Trăng lay động ngoài cửa sổ, chiếu lên người các nàng, là cùng một vầng trăng bất định.

Tiệc rượu đêm nay, Trần Tổ Minh dự định dự định ở lại lâu, việc rời tiệc sớm một chút cũng thể hiện địa vị thân phận.

Gia tộc của anh ta đã định sẵn anh ta sẽ là đối tượng được chúng tinh phủng nguyệt, không ít người lúc tiến chân cũng mỉm cười nhìn anh ta và Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc vén mái tóc, che khuất bả vai trắng tuyết.

Những người đó không nói gì, nhưng ánh mắt lại đang muốn nói những câu thành ngữ như — Trai tài gái sắc, môn đương hộ đối, ông trời tác hợp.

Làn da của Chu Côn Ngọc quá mỏng, cảm thấy bản thân bị những ánh mắt này đốt đến trăm nghìn lỗ thủng.

Trần Tổ Minh đưa nàng về nhà.

Chu Côn Ngọc nhìn chiếc xe rời đi, nàng bỗng nhiên nghĩ: anh ta muốn đi gặp tình nhân của mình sao?

Nàng không có lập trường khiển trách, bởi vì nàng và Tân Kiều cũng làm việc tương tự.

Bí ẩn mà bất kham, giấu ở sau lưng ánh trăng.

Chu Côn Ngọc, cô dựa vào cái gì cảm thấy bản thân cao quý hơn người khác? Bởi vì giữa cô và Tân Kiều có tình cảm chân chính mà giữa những người khác không có sao?

Làm sao cô biết giữa những người khác không có tình cảm?

Hơn nữa, chỉ cần nàng và Trần Tổ Minh đính hôn, Trần Tổ Minh và nam diễn viên kia, nàng và Tân Kiều, không phải đều sẽ được khái quát bằng bốn chữ trong miệng Tân Kiều sao — Yêu đương vụng trộm?

Sao nàng lại đặt Tân Kiều vào hoàn cảnh như vậy?

Chu Côn Ngọc thực sự không muốn ở lại trạch viện thấp thoáng trong rừng trúc này, nàng đón taxi về chung cư, vừa vào cửa rốt cục có thể đá rơi đôi giày cao gót đã dằn vặt nàng cả đêm.

Lúc đi vào trong, lại liếc mắt nhìn thấy bình ngôi sao đặt trên tủ gỗ.

Bước chân của Chu Côn Ngọc trì trệ, bỏ túi xách xuống, cầm lấy chiếc bình.

Thân là thân là chuyên viên gỡ bom, năng lực quan sát rất tốt, lúc mới đến nhà nàng thì đã chú ý đến chiếc bình này, bên trong chứa đầy những ngôi sao giấy do nàng xếp.

Ngón tay Chu Côn Ngọc vuốt ve bình thủy tinh, trong lòng hỏi bản thân: Nhìn thứ này làm gì? Lẽ nào những ngôi sao trong đó có thể chứng minh nàng từng là một người có lương tâm, cho nên xứng đáng ở bên cạnh Tân Kiều sao?

“Từng là.”

Chu Côn Ngọc khẽ nhếch khóe môi.

Chỉ cần nàng dùng bằng chứng trong tay đến đàm phán với Chu Thừa Hiên, thì nàng đâu còn lương tâm gì đáng nói.

Nếu muốn tốt đẹp ở bên cạnh Tân Kiều, thì nàng đã định trước phải vứt bỏ lương tâm của mình.

Nàng thở dài một hơi rồi đật chiếc bình trở lại chỗ cũ, cầm túi xách ra ngoài, đón một chiếc taxi.

Nàng không dũng khí để liên hệ Tân Kiều, nhưng chí ít nàng còn có thể đến Nam Hối Cảnh Uyển.

Đẩy cửa ra, trong phòng tối như mực.

Tân Kiều dĩ nhiên không ở nơi này, bởi vì nàng nói đêm nay có việc.

Nàng trực tiếp đá rơi giày cao gót, cũng lười mang dép lê, cứ thế sờ soạng đi vào phòng khách, rồi mới mệt mỏi mở một ngọn đèn trên sàn nhà, nàng ngồi trên sô pha, vẫn luôn cảm thấy xung quanh vươn vấn hương chanh trên người Tân Kiều.

Ảo giác quá mạnh mẽ, Tân Kiều đã một tuần không đến đây, nơi nào sao lại có mùi hương trên người cô?

Trong khoảng thời gian này Chu Côn Ngọc thực sự mệt mỏi, bị mùi rượu trong buổi tiệc nhiễm lên người, ngay cả đầu óc cũng choáng váng, nàng cứ thế nằm nghiêng trên sô pha.

Mái tóc dài buông xỏa, che khuất khuôn mặt nóng bừng cùng với đôi mắt khép hờ.

Mở mắt ra để làm gì, vẫn thấy không rõ con đường phía trước.

Thời gian trở lại trước đó.

Vừa rồi Tân Kiều sắp đến trước cổng tiểu khi thì túi tiền vào trong túi, mới phát hiện không có chìa khóa.

Cẩn thận ngẫm lại, cô cũng không móc chìa khóa ra ở bất cứ nơi nào trên đường.

Khả năng duy nhất chính là lúc ngồi trên sô pha ở Nam Hối Cảnh Uyển, chìa khóa đã rơi ra ngoài.

Cô chỉ đành đi ngược trở lại, bởi vì đi quá vội nên không muốn mở đèn khiến người khác chú ý, nên cô dùng đèn pin điện thoại tìm kiếm trên sô pha nhưng lại không tìm thấy, mà một chỗ khác cô đã đi qua là ban công, vì thế cô mở cửa ra ban công.

Không ngờ rằng Chu Côn Ngọc lại mở cửa bước vào, bởi vì ban công có rèm che nắng, nên nàng vẫn chưa nhìn thấy Tân Kiều.

Tân Kiều muốn lên tiếng gọi nàng, nhưng nhìn Chu Côn Ngọc mặc một bộ lễ phục dạ hội, không biết có phải vừa cùng Trần Tổ Minh đi xã giao hay không, cô siết chặt nắm tay, không hề lên tiếng.

Trong lúc do dự, cô thoáng nhìn thấy Chu Côn Ngọc nằm trên sô pha.

Tân Kiều đóng đèn pin, chậm rãi thở dài một hơi.

Để cô tạm thời trốn ở chỗ này một chút, vứt bỏ tất cả phẫn nộ, oán hận, uất ức, rối rắm, để cô yên tĩnh một chút, nhìn Chu Côn Ngọc gỡ bỏ lớp ngụy trang khi ngủ say.

Chu Côn Ngọc nằm trên sô pha nhưng còn chưa ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa cực kỳ nhẹ.

Nhất định là ảo giác, nàng không gọi thức ăn ngoài, cũng không có người khác tìm được nàng ở đây.

Nàng nằm bất động, qua một lúc, lần nữa có tiếng gõ cửa.

Chu Côn Ngọc chống người ngồi dậy, bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng: là Tân Kiều sao?

Vì sao Tân Kiều không dùng chìa khóa mở cửa?

Là muốn thử xem nàng có ở nhà hay không?

Nàng vội vã mang dép lê ra cửa, cũng không quên phòng bị mà nhìn qua mắt mèo, sợ không phải Tân Kiều mà là những người khác phát hiện nàng đang ở đây.

Mượn ánh sáng trên hành lang, trong mắt mèo xuất hiện một khuôn mặt nàng không tưởng tượng được.

Đó là người vốn nên ở một thành phố khác cách đây hàng trăm kilomet.

Chu Côn Ngọc mím môi, mở cửa.

Đại Mân Huyên nắm tay nàng: “A Ngọc, chị không làm được, không thể giao bản thân cho anh ấy được.”

“Người chị thích… là em.”

 

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!