Chương 55
Sáng sớm hôm sau Chu Côn Ngọc tỉnh lại, làm một bác sĩ, nàng biết rõ cảm giác rung động phần lớn là do hormone tác động, mà thứ có thể dễ dàng phá vỡ loại cảm giác rung động này chính là khuôn mặt phù thũng và mái tóc lộn xộn sáng sớm thức dậy.
Nhưng nàng cầm điều khiển từ xa mở rèm cửa sổ lên, mượn ánh nắng nhìn khuôn mặt của Tân Kiều trước mắt mình.
Tân Kiều ngủ rất say, hô hấp ổn định nhẹ nhàng.
Mí mắt của Tân Kiều không sâu, lúc mở mắt, đứng giữa ranh giới mắt một mí và mắt hai mí, điều này làm cho nét thanh tú của cô thêm vài phần sắc bén. Lông mi rất dài, lúc này dịu ngoan rũ xuống, khiến cô giống như một chú chó nhỏ. Mà chóp mũi cũng rất thanh tú, cằm nhọn, bởi vì ngủ lâu khuôn mặt có chút phì nộn, có vẻ trẻ con hơn so với bình thường.
Chu Côn Ngọc nói thầm trong lòng: thật đáng yêu.
Nàng một mặt tự hỏi bản thân: Không phải cô là một người lý trí sao, loại cảm giác vô cớ cảm thấy đối phương đáng yêu này từ đâu mà ra? Một mặt lại than thở thật ra nàng rất may mắn.
Thật tốt, tình cảm của nàng không phải giày thủy tinh của Cô Bé Lọ Lem, không biến mất sau tiếng chuông điểm mười hai giờ, cho dù đắm chìm trong ánh nắng của buổi sáng hôm sau, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Dưới trong ánh mắt dịu dàng của nàng, Tân Kiều mở đôi mắt mông lung.
Vừa thấy nàng chăm chú nhìn mình, cô sợ đến bật dậy.
Chu Côn Ngọc nở nụ cười.
Tân Kiều nghi hoặc đưa tay sờ mặt mình, Chu Côn Ngọc nói: “Yên tâm, chị không dùng son môi vẽ bậy lên mặt em.”
Tân Kiều hỏi: “Đồng hồ báo thức đã reo rồi sao? Vì sao em không nghe thấy?”
“Vẫn chưa, là chị dậy quá sớm.”
Nàng xuống giường rửa mặt, rồi lại nghĩ đến đồ dùng rửa mặt còn đang ở trong vali, nên đi lấy rồi mới bước đi thong thả vào nhà vệ sinh.
Sáng sớm Tân Kiều phải trở về Bội Thành, cũng sắp đến giờ nên cô không ngủ nữa, mà tựa vào đầu giường ngồi ngẩn người.
Cô không mặc áo ngủ tơ tằm giống như Chu Côn Ngọc, mà mặc một chiếc áo thun cũ, cổ áo đã có phần giãn ra, để lộ nửa bờ vai trắng nõn, nét mặt rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ, thoạt nhìn vẫn có phần trẻ con.
Chu Côn Ngọc cười nói: “Em có muốn đi rửa mặt trước hay không?”
Tân Kiều mờ mịt xuống giường, sau đó đứng trước bồn rửa mặt, hỏi Chu Côn Ngọc: “Chị muốn trang điểm sao?”
“Phải.” Chu Côn Ngọc cầm túi trang điểm đi vào nhà vệ sinh.
Tân Kiều không rời đi, mà tựa vào khung cửa.
Chu Côn Ngọc thông qua tấm gương liếc nhìn cô một cái: “Làm gì?”
Tân Kiều: “Không làm gì, chỉ nhìn thôi.”
Thật ra cô đối với việc trang điểm không có ấn tượng tốt đẹp gì.
Trước đây ấn tượng của cô đối với trang điểm, đến từ mẹ cô lúc cô còn nhỏ. Mẹ cô luôn thích uốn tóc xoăn theo trào lưu thịnh hành vào thập niên chín mươi, khuôn mặt đánh phấn đến trắng bệch, son môi đỏ tươi tràn cả viền môi, làm cho người ta liên tưởng đến yêu quái ăn thịt trẻ con trong phim kịnh dị.
Khách quan mà nói, mẹ cô rất xinh đẹp, lúc nhỏ cô chủ quan đánh giá xấu hình ảnh của bà ấy, phần lớn đến từ tâm lý vừa yêu vừa hận của cô.
Cho nên khi trưởng thành cô không thích trang điểm, một là bởi vì xác thực bị cuộc sống ép tới không thở nổi, hai là bởi vì cô chán ghét việc trang điểm. Trong lòng cô, trang điểm liên quan trực tiếp đến những hồi ức không tốt đẹp.
Nhưng Chu Côn Ngọc thì khác, lần trước ở khu du lịch trượt tuyết cô từng thấy nàng trang điểm, lần này vẫn còn muốn nhìn.
Kem nền của Chu Côn Ngọc cùng màu với nước da của nàng, dịch thể nhàn nhạt phủ một lớp mỏng trên da. Nàng không trang điểm mắt, mà chỉ kẻ mày một cách đơn giản, son môi màu sắc rất nhạt tô điểm cánh môi, giống như màu sắc thật sự của bản thân nàng.
Cả người nàng nhìn vào vẫn sạch sẽ như thế, chỉ là có tinh thần hơn không ít.
Nàng thông qua tấm gương nhìn Tân Kiều một cái: “Chưa từng trang điểm sao?”
Tân Kiều lắc đầu.
Nàng giơ thỏi son lên: “Để chị tô son cho em?”
Tân Kiều chạy trối chết. Cứu mạng a! Yêu tinh sáng sớm đã muốn hạ độc người ta rồi!
Chu Côn Ngọc cười đến hai vai run lên, Tân Kiều cũng không chạy nữa, mà đứng lại nhìn nàng.
Ánh nắng buổi sáng chiếu qua khung cửa sổ, khiến khuôn mặt trắng nõn của Chu Côn Ngọc gần như trong suốt, những hạt bụi mịn quẩn quanh khiêu vũ trên hàng mi của nàng.
Tân Kiều nghĩ, bên dưới chiếc mặt nạ đoan trang tao nhã của Chu Côn Ngọc, cất giấu dục niệm bồng bột và một linh hồn dịu dàng đến mức nào, đây hình như chính là Chu Côn Ngọc trong nhận thức của cô khi mới quen biết.
Chu Côn Ngọc mặc áo sơmi và váy chứ nhất: “Chị phải đến hội trường sớm một chút.”
“Ừm, em cũng phải đi rồi.”
“Gặp lại ở Bội Thành?”
“Được.” Tân Kiều nhìn Chu Côn Ngọc, nhớ đến nửa đêm hôm qua mơ mơ màng màng nghe Chu Côn Ngọc nói một câu: “Chị sẽ không đối xử với em tệ hơn nữa.”
Làm sao bây giờ, cô cũng không có biện pháp.
Chỉ cần Chu Côn Ngọc nói, cô sẽ tin tưởng.
Sau khi Chu Côn Ngọc kết thúc tập huấn trở lại Bội Thành, thì nhận được điện thoại từ một số điện thoại xa lạ.
Mỗi lần người này gọi cho nàng đều dùng những số điện thoại khác nhau, nhưng dường như nàng có trực giác, biết là anh ta.
Sau khi tan ca, Chu Côn Ngọc lái xe đến một công viên ở ngoại ô thành phố. Lúc trước nơi này từng rất náo nhiệt, nhưng theo một sự phát triển của một số khu trò chơi quy mô lớn, loại công viên kiểu cũ lấy tản bộ chèo thuyền làm cơ sở dần dần xuống dốc.
Bóng đêm tĩnh lặng như nước, vài chiến thuyền từ lâu đã không người chèo đậu ở xa xa. Chu Côn Ngọc ngồi trên băng ghế ven hồ, nhìn mặt hồ, rõ ràng đang vào xuân nhưng không biết những phiến lá khô từ đâu rơi xuống, nhìn giống như một ngày mùa thu.
Không biết qua bao lâu, một người đàn ông mặc áo khoác dài giống như trang phục mùa thu thong thả bước đến, tay cầm một tờ báo đã quá hạn từ lâu, mái tóc hoa râm hai bên thái dương cho thấy ông ấy đã không còn trẻ tuổi, cũng giống như công viên đã tiến vào tuổi xế chiều.
Ông ấy kéo một cái chân tàn tật, tập tễnh đến ngồi ở một bên khác của băng ghế, duy trì khoảng cách với Chu Côn Ngọc, chăm chú đọc tờ báo trong tay, tựa như hai người xa lạ ngẫu nhiên ngồi xuống cùng một băng ghế.
Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, không biết bao lâu bao lâu, người đàn ông mở miệng: “Chu tiểu thư, suy nghĩ thế nào rồi?”
Ông ấy đội mũ lưỡi trai, cần phải có đủ ánh sáng mới có thể nhìn thấy một vết sẹo thật sâu trên lông mày của ông ấy. Chân tàn tật, vết sẹo, cộng thêm giọng nói trầm thấp, nếu như là người hiểu rõ giới truyền thông của Bội Thành, đến lúc này đã có thể ý thức được, ông ấy là một phóng viên tên Nhuế Thao.
Người này đã từng đưa tin về đường dây buôn ma túy xuyên biên giới, mỏ than vi phạm quy định an toàn, cũng từng theo một nhà địa chất học thâm nhập hiện trường. Dường như để điều tra chân tướng, ông ấy có thể bất chấp tất cả.
Đến bây giờ, ông ấy giống như một người già ngồi ở công viên cũ kỹ này, phong cách đưa tin cấp tiến của ông ấy cũng không phải phong cách phổ biến trong giới. Đến tuổi về hưu, vẫn còn một sự việc duy nhất mà trong lòng ông ấy vẫn không bỏ xuống được.
Chu Côn Ngọc nhẹ giọng trả lời ông ấy: “Nhuế tiên sinh, hôm nay ra gặp mặt ông, chính là muốn nói cho ông biết, chứng cứ mà ông cần, tôi không tìm được.”
Mỗi một tin tức qua tay Nhuế Thao đều có một câu trả lời thỏa đáng đối với xã hội, đối với bản thân. Chỉ duy nhất lúc còn trẻ, từng điều tra một sự cố chữa bệnh ở tập đoàn Từ Mục là không có đáp án.
Khi đó Chu Thừa Hiên sáng tạo ra một phương pháp giải phẫu mới, danh tiếng lên cao, xác xuất thành công trăm phần trăm, hấp dẫn không ít đầu tư cho tập đoàn Từ Mục. Cũng là bắt đầu từ khi đó, quy mô của Từ Mục dần mở rộng, trở thành tập đoàn y tế lớn nổi danh trong và ngoài nước, đồng thời cũng nhanh chóng cổ phần hóa, bán cổ phiếu ra thị trường.
Sự cố chữa bệnh năm đó Nhuế Thao quan tâm là ca mỗ qua tay một bác sĩ của Từ Mục. Nhưng trong quá trình điều tra ông ấy phát hiện, người tiến hành phẫu thuật thật ra là Chu Thừa Hiên.
Nhuế Thao điều tra sâu thêm, phát hiện đây không phải trường hợp duy nhất, mà còn có hai ca mỗ khác tình huống tương đồng.
Nói cách khác, bác sĩ Chu Thừa Hiên nổi danh ‘cha đẻ của phương pháp giải phẫu TR’, dưới tình huống không báo cáo đầy đủ nguy cơ của phương pháp giải phẫu, không tôn trọng quyền được biết của bệnh nhân và gia đình, đã dựa vào phán đoán của bản thân tiến hành thăm dò giới hạn của phương pháp TR, cuối cùng dẫn đến cái chết của ba bệnh nhân.
Căn bản không phải trăm phần trăm như đã tuyên bố.
Phương pháp giải phẫu TR lúc mới sáng lập, là có tính mạo hiểm nhất định.
Nhưng Chu Thừa Hiên quá cẩn thận, Từ Mục lại là tập đoàn y khoa do hai nhà Chu, Đại sáng lập, hiển nhiên sẽ cung cấp đầy đủ phương tiện cho ông ấy, cho nên sự việc năm đó cứ như vậy mà bị che lấp.
Nhuế Thao theo đuổi nhiều năm, vẫn không bỏ xuống được.
Lúc sắp về hưu, ông ấy tìm đến hai vị bác sĩ trẻ tuổi của hai nhà Chu, Đại để nói ra tất cả chuyện cũ năm đó, nhờ các nàng bằng vào lương tâm của bác sĩ, đi nói chuyện với Chu Thừa Hiên, hoặc là tìm được chứng cứ của năm đó, công bố chuyện này ra ngoài.
Chu Côn Ngọc lúc này ngồi ở ven hồ, nói với Nhuế Thao: “Năm đó ông nội đã chấp nhận bồi thường, vì sao còn muốn cắn chặt không buông?”
“Chu tiểu thư, cô cũng là bác sĩ, không phải cô nên hiểu rất rõ hay sao?” Giọng nói của Nhuế Thao rất nặng nề, từng câu từng chữ tựa như ném vào trong hồ: “Năm đó xác xuất thành công của phương pháp mới căn bản không phải trăm phần trăm, ông Chu lại xem đó là mục tiêu hành nghiệp, ông ấy lại trở thành mục tiêu của bao nhiêu bác sĩ thế hệ theo sau, vì đạt được danh tiếng tương tự, lúc sáng tạo ra một phương pháp giải phẫu mới đều sẽ có xu hướng bảo thủ, dẫn đến bao nhiêu phương pháp đã bị vứt bỏ ngay trong quá tình nghiên cứu, hoặc là khiến bao nhiêu bệnh tật vốn có hy vọng chữa trị cuối cùng lại không nhìn thấy hy vọng.”
“Đó là ba mạng người, nhưng đứng ở địa vị của ông Chu, đó cũng không chỉ là ba mạng người, đó là ảnh hưởng đối với sự phát triển của toàn bộ khoa ngoại tim mạch.”
“Tôi sắp về hưu rồi, hiện tại cho dù công bố chuyện này, cũng không thể đổi lấy danh tiếng gì cho tôi. Ông Chu cũng về hưu đã lâu, chuyện năm đó cũng đã quá hạn truy tố rồi.”
“Cho nên chuyện này là cô ra mặt công khai cũng được, ông Chu tự mình ra mặt xin lỗi cũng được, tôi chỉ muốn một lời giải thích. Những người năm đó chết trên bàn mổ, không xứng đáng nhận được lời giải thích sao? Những bác sĩ khoa ngoại tim mạch bị ảnh hưởng đến tận vài chục năm sau này không xứng nhận được lời giải thích sao?”
“Tôi biết năm đó Từ Mục đã bồi thường, của tiền, nhưng Chu tiểu thư.” Một câu cuối cùng ông ấy đè thấp giọng, nghe tựa như phát ra từ bụi bậm của thời gian: “Đó là mạng người.”
Chu Côn Ngọc hít sâu một hơi, đứng lên: “Xin lỗi, tôi không thể xác định lời ông nói có phải sự thật hay không, tôi cũng không tìm được bất cứ chứng cứ gì của chuyện năm đó.”
“Cô rõ ràng biết đó là sự thật, tôi đã nói cho cô biết tình huống, người nhà của những bệnh nhân năm đó, tôi không tìm được chứng cứ, nhưng cô là người trong nội bộ Từ Mục thì lại khác.”
Chu Côn Ngọc lắc đầu: “Nhuế tiên sinh, hy vọng sau này ông đừng đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa.”
Nàng đứng lên, bước nhanh rời khỏi nơi này.
Cây cối trong công viên này không có sức sống, liên tiếp hai phiến lá rơi xuống vai nàng, giống như muốn vùi lấp thứ gì đó.
Chu Côn Ngọc nâng ánh mắt nhìn táng cây, thật ra trong lòng nàng biết rất rõ, thứ nàng vùi lấp, là lương tâm của nàng.
Nàng không phải không đi tìm chứng cứ, chỉ là sau khi tìm được chứng cứ, nàng sẽ không sử dụng theo cách mà Nhuế Thao mong đợi.
Buổi trưa chủ nhật, Chu Côn Ngọc ăn cơm ở căn tin, thấy y tá Hà Chiếu mới vừa vào bệnh viện năm ngoái ngồi nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, trong khay ăn trước mặt chỉ có hai món ăn chay.
Chu Côn Ngọc không đến quấy rầy, mà chờ sau khi Hà Chiếu quay về phòng làm việc, nàng đến gõ cửa.
“Bác sĩ Chu?”
Chu Côn Ngọc mỉm cười đi vào, đưa cho cô ấy một cái sandwich: “Em không ăn thịt bò, buổi trưa ở căn tin chưa ăn no đúng không?”
Hà Chiếu sửng sốt: “Làm sao chị biết em không ăn thịt bò?”
Ánh mắt Chu Côn Ngọc rất ôn hòa: “Trước đây đi liên hoan, đã chú ý đến.” Nàng đưa sandwich đến trước mặt Hà Chiếu: “Lần trước em mời cả phòng uống trà sữa, cái này xem như đáp lễ, được không?”
Hà Chiếu lúc này mới nhận lấy: “Cảm ơn bác sĩ Chu.”
Chu Côn Ngọc chính là như vậy, đối nhân xử thế từ trước đến nay đều thoả đáng, sẽ không từ trên cao nhìn xuống làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Lúc Hà Chiếu mới vừa vào bệnh viện, cũng khó tránh sản sinh cảm giác khoảng cách với vị bác sĩ Chu tướng mạo hoàn mỹ, tính cách hoàn mỹ, gia thế hoàn mỹ, nhưng sau khi tiếp xúc một khoảng thời gian, cô ấy phát hiện xác thực không thể nào ghé nàng được.
Chu Côn Ngọc mỉm cười nói chuyện phiếm với cô ấy: “Lần trước lúc liên hoan, nghe nói trước đây cô của em cũng là y tá của Từ Mục?”
“Vâng, chính là cô em nói đãi ngộ của Từ Mục rất tốt, cho nên em mới muốn thi vào. Dù sao cũng là Từ Mục a, lúc đầu em cũng không ôm hy vọng gì, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người muốn dùng mối quan hệ…” Cô ấy bỗng nhiên dừng lại, ngượng ngùng nói: “Bác sĩ Chu, em không phải có ý đó.”
Mới vừa vào bệnh viện, luôn nghe một ít tin đồn về Chu Côn Ngọc, cảm thấy thành tích của nàng hiện tại không thoát khỏi quan hệ với gia thế của nàng, chỉ sau khi tiếp xúc một thời gian, mới có thể phát hiện thực lực của nàng hoàn toàn xứng đáng với địa vị hiện tại.
Hà Chiếu cho rằng hai chữ ‘quan hệ’ sẽ chạm vào vảy ngược, nhưng Chu Côn Ngọc không để tâm, chỉ mỉm cười: “Nếu thuận tiện thì cho tôi thông tin liên lạc của cô em, chúng tôi đang lập kế hoạch ghi lại lịch sử bệnh viện, muốn tìm bà ấy trò chuyện. Mặt khác, nói đến quan hệ, gần đây không phải em muốn thị ISPN* sao? Nếu muốn tham gia khóa học trực tuyến, cần tôi dùng quan hệ sắp xếp lại lịch trực cho em không?”
ISPN*: chứng chỉ ý tá quốc tế.
Hà Chiếu trợn tròn mắt.
“Đùa em thôi.” Chu Côn Ngọc cong môi: “Từ Mục vốn dĩ có chế độ này, sẽ tạo điều kiện cho công nhân viên muốn tiến tu. Việc sắp xếp lịch trực ban của em, y tá trưởng liên hệ với em.”
“Nhưng nếu chị không nói cho em biết, thì em cũng không biết.” Hà Chiếu mỉm cười với nàng: “Bác sĩ Chu, cảm ơn.”
Chu Côn Ngọc lắc đầu.
Nàng phát hiện mình rất ghét người khác hiểu lầm những việc nàng làm xuất phát từ lòng tốt.
Làm một người Chu gia hợp quy chuẩn, lòng tốt chưa bao giờ là động lực để các nàng làm một chuyện gì đó. Thận trọng, mỗi một hành động đều có mục đích của chính mình.
Nàng hòa nhã mỉm cười, trước khi đi nàng còn nhắc nhở Hà Chiếu: “Nhớ cho tôi phương thức liên hệ của cô em.”
“Được, bác sĩ Chu.”
Hôm nay Chu Côn Ngọc hiếm khi không tăng ca, vốn dĩ hẹn Tân Kiều gặp mặt, nhưng lúc tan ca lại nhận được điện thoại của Chu Thừa Hiên.
Ngón tay thon dài của nàng ấn lên huyệt Thái Dương của bản thân: “Alo, ông nội.”
“A Ngọc, giúp ông gặp Tổ Minh lấy một phần văn kiện. Các cháu cũng thuận tiện gặp nhau một chút.”
“Vâng.”
Có lẽ bởi vì nàng ngoan ngoãn cái gì cũng không hỏi đã khiến Chu Thừa Hiên cảm thấy hài lòng: “Vất vả cho cháu rồi, thực sự là đứa cháu ngoan của Chu gia.”
Chu Côn Ngọc gọi điện thoại cho Trần Tổ Minh, hỏi rõ địa chỉ rồi lái xe đến đó.
Trần Tổ Minh đứng trước câu lạc bộ chờ nàng, cửa xe vừa mở ta, mùi rượu nồng nặc đã bay đến.
“Anh đã xã giao xong rồi?”
“Ừm, không có cách nào, còn phải đến buổi tiệc tiếp theo.” Trần Tổ Minh hỏi: “Cô vào trong ăn chút gì đó, sau đó, có thể đưa tôi đến buổi tiệc kia không?”
“Không ăn nữa.” Chu Côn Ngọc nói: “Cho tôi địa chỉ đi.”
Trần Tổ Minh rõ ràng đã uống nhiều, tựa vào lưng ghế, đôi mắt khép hờ, gọi điện thoại cho mẹ anh ta: “Ừm, con hiện tại đang đến… Không lái xe, Chu tiểu thư đưa con đi…”
Chu Côn Ngọc nắm vô lăng, khẽ mỉm cười.
Đối với người như các tôi, nào có đạo lý đi một chuyến tay không.
Một mặt để Chu Thừa Hiên an tâm, một mặt để mẹ của Trần Tổ Minh an tâm.
Trần Tổ Minh sau khi cúp máy vẫn nhíu mày, cảm giác uống say thật không dễ chịu, bàn chuyện làm ăn cũng không phải là dễ dàng.
Lúc này điện thoại di động lại đổ chuông.
Trần Tổ Minh liếc nhìn.
“Nghe đi.” Chu Côn Ngọc trầm ổn nói: “Tôi biết là ai.”
Trần Tổ Minh bắt máy: “Alo?”
Một giọng nam truyền đến, trong xe yên tĩnh, ngay cả Chu Côn Ngọc cũng có thể nghe rõ đối phương đang nói gần đây bản thân tức ngực, giống như oán giận, kì thực vô cùng thân thiết.
Trần Tổ Minh hiển nhiên là thích điều này, cố lấy tinh thần trò chuyện vài câu, hứa hẹn xã giao xong sẽ đến thăm cậu ta, sau đó mới cúp máy.
Chu Côn Ngọc chuyển vô lăng rẽ trái: “Anh nên khuyên anh ta cai thuốc lá.”
Trần Tổ Minh nhìn Chu Côn Ngọc một cái.
Chu Côn Ngọc lái xe vững vàng, đưa Trần Tổ Minh đến câu lạc bộ tổ chức tiệc, sau đó Trần Tổ Minh đưa nàng một bản hợp đồng: “Hợp đồng lần trước đưa đến nhà cô, Chu lão tiên sinh sửa lại một số chi tiết, luật sư phía chúng tôi đã xem qua, không có bên này gì.”
Chu Côn Ngọc nhận lấy: “Được, tôi sẽ đưa cho ông nội.”
Trần Tổ Minh đưa tay ra trước mặt nàng: “Hợp tác vui vẻ.”
Chu Côn Ngọc nở nụ cười.
Nàng đang cười, cười vì sao mỗi lần gặp mặt Trần Tổ Minh đều tràn đầy cảm giác hợp tác làm ăn.
Mà bất luận nàng đang cười cái gì, nụ cười của nàng trong mắt người khác vĩnh viễn luôn lịch thiệp, thoả đáng.
Nàng và Trần Tổ Minh bắt tay, lúc nàng muốn thu tay lại, một chút nhất thời nắm lấy không buông.
Chu Côn Ngọc nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh.
Trần Tổ Minh: “Người như cô, là thật sự không có trái tim đúng không?”
Anh ta dĩ nhiên biết Chu Côn Ngọc không có tình cảm gì với mình, nhưng cho dù là dục vọng chiếm hữu hay tư tưởng trọng sĩ diện quấy phá, vì sao nàng vẫn có thể không chút cảm giác lúc anh ta nói chuyện điện thoại với tình nhân?
Chu Côn Ngọc mỉm cười nhắc nhở anh ta: “Anh sắp bị muộn rồi.”
Chu Côn Ngọc mang hợp đồng về cho Chu Thừa Hiên, bản hợp đồng này đã quyết định xong, muốn ký nhưng lại phải chờ đến lúc nàng và Trần Tổ Minh có tiến triển thực tế.
Mọi người trong trạch viện đang ăn trái cây, lúc Chu Thừa Hiên căn dặn nàng phải quan tâm Trần Tổ Minh nhiều hơn, nàng vẫn luôn chăm chú nhìn miếng táo dần bị oxy hóa trên đĩa.
Vẫn luôn cảm thấy trong không khí có mùi rất ngọt, lúc này bắt đầu xen lẫn mùi thối rữa.
Rốt cục đến lúc Chu Thừa Hiên đi nghỉ, nàng mới lái xe quay về căn hộ của mình, trước khi xuống xe nàng ngửi ống tay áo, bởi vì từng bắt tay, nên trên đó lưu lại mùi nước hoa nam của Trần Tổ Minh.
Nàng cầm lấy lọ nước hoa trong xe, nhỏ hai giọt lên cổ tay áo.
Cho đến lúc mở cửa nhà, ánh đèn chiếu ra từ bên trong.
Khóe môi cong nhẹ của Chu Côn Ngọc rốt cục thả lỏng.
Đi vào phòng khách, thấy Tân Kiều đang ngồi ở trước bàn, nhìn máy tính bảng.
Tân Kiều thấy nàng vào cửa, ngẩng đầu nói: “Trở về rồi.”
Tân Kiều thỉnh thoảng phải xem một số tài liệu online, nên Chu Côn Ngọc đã cho cô mật khẩu máy tính bảng để cô sử dụng.
Chu Côn Ngọc buông túi xách, lách đến phía sau cô, hai tay khoát lên vai cô, thân thể hơi cúi xuống, hôn nhẹ lên tai cô: “Chờ sốt ruột rồi?”
Tân Kiều nắm tay nàng, tránh đi một chút: “Sao mùi nước hoa lại nồng như vậy?”
“Không cẩn thận chạm ngã lọ nước hoa trên xe.” Nàng tiếp tục thổi khí vào vành tai Tân Kiều.
Tân Kiều bị nhọt nên né tránh: “Đừng đùa, đến đây.”
Chu Côn Ngọc ngồi vào bên cạnh cô, đổi một góc độ đi đối phó lỗ tai của cô: “Hôm nay muốn làm trên sô pha sao? Em đoán xem trong khe sô pha ẩn dấu thứ gì?”
“Chu Côn Ngọc!” Tân Kiều đỡ lấy hai vai nàng, kéo giãn cự ly: “Sao chị lại…”
Chu Côn Ngọc biết rõ còn cố hỏi: “Cái gì?”
Tân Kiều mím môi không nói.
Chu Côn Ngọc vẻ mặt nghiêm túc: “Tân tiểu thư xinh đẹp, tôi thấy sắc nảy lòng tham.”
Tân Kiều còn rất thú vị.
Tân Kiều lắc đầu: “Không muốn.”
“Không phải ở bên nhau thì nhất định phải làm việc này, cũng có thể không làm gì cả.”
Chu Côn Ngọc nghiêng đầu nhìn cô.
Tân Kiều: “Chị nhìn có vẻ rất mệt mỏi.”
Cô đề nghị: “Chúng ta không làm gì cả, xem một bộ phim thôi, được không?”
Đuôi lông mày của Chu Côn Ngọc khẽ động: “Xem loại phim em dùng để học kỹ thuật sao?”
Tân Kiều nghẹn lời: “Không phải, chính là… phim bình thường.”
“Vậy loại phim em dùng để học kỹ thuật là không bình thường sao?” Chu Côn Ngọc: “Có bao nhiêu không bình thường? Chị cũng muốn xem.”
Tân Kiều nói không lại nàng, đơn giản trực tiếp mở một trang web xem phim, ngón tay thon dài thao tác trên máy tính bản: “Xem một bộ phim, thả lỏng một chút không tốt sao?”
Ánh mắt Chu Côn Ngọc trở nên dịu dàng: “Ừm.”
Có thể là hương thơm quen thuộc, độ sáng thích hợp, sô pha mềm mại, khiến người ta thả lỏng.
Cũng có thể là bởi vì Tân Kiều đang ở bên cạnh, mang đến mùi hương và nhiệt độ khiến người ta an tâm.
Tân Kiều hỏi: “Bộ này thế nào?”
“Được.”
Tân Kiều nhấn nút phát, rồi chuyển sang chế độ toàn màn hình: “Có thể xem miễn phí.”
Cô ngã người ra sau, lộ ra hai chân của mình, rồi lại đặt một cái gối lên đùi, vỗ nhẹ vài cái: “Nằm lên không?”
Chu Côn Ngọc mỉm cười, nhấc chân lên sô pha, nằm lên đùi Tân Kiều.
Cho đến lúc này nàng mới phát hiện, bản thân thực sự mệt mỏi.
Trong khoảng thời gian này phải thận trọng, quả thật khiến thần kinh căng thẳng.
Ánh mắt Trần Tổ Minh nhìn nàng đêm nay, khiến nàng biết Trần Tổ Minh suy nghĩ về nàng như thế nào — một món đồ sứ không có tình cảm.
Nhưng nàng làm sao lại không có tình cảm, không có trái tim?
Nàng nằm trên đùi Tân Kiều, mặc cho ngón tay của Tân Kiều như có như không cuốn lấy vài sợi tóc rũ xuống bên má.
Lúc Chu Côn Ngọc mở mắt ra lần nữa, mới phát hiện bản thân đã ngủ quên.
Trên màn hình, bộ phim vẫn còn đang chiếu, chỉ là bỏ qua quá nhiều tình tiết, nàng đã hoàn toàn theo không kịp diễn biến câu chuyện.
Nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn một chút, phát hiện Tân Kiều cũng đang ngủ, đầu ngã ra sau, lưng tựa vào sô pha, lúc ngủ vẻ lạnh nhạt trên gương mặt đã biến mất, vẫn luôn trẻ con một ít so với bình thường.
Chu Côn Ngọc bỗng nhiên rất muốn đưa tay bóp một chút.
Nhưng như vậy Tân Kiều nhất định sẽ tỉnh dậy.
Vậy, hôn một chút thì sao?
Chu Côn Ngọc cúi người đến gần.
Dáng môi của Tân Kiều rất đẹp, sắc môi không đậm, lại vừa đúng mức, sẽ không làm cho người ta cảm thấy không có huyết sắc. Nếu mùi hương trên người cô giống như quả chanh, thì hô hấp lại giống như cỏ xanh phơi dưới ánh nắng.
Chu Côn Ngọc cảm thấy cả người Tân Kiều đều sạch sẽ, tươi mát.
Nàng nghĩ, Tân Kiều sẽ nhìn nhận tất cả những việc nàng làm như thế nào?
Sẽ chán ghét nàng đến cùng cực sao?
Đây không phải thế giới của Tân Kiều. Trong thế giới của Tân Kiều tất cả đều là bằng phẳng, phơi bày dưới ánh mặt trời, phơi bày dưới ánh trăng. Mà thế giới của Chu Côn Ngọc lại là rừng trúc tràn ngập sương mù, tất cả đều lẩn khuất trong bóng tối, không thể nhìn rõ.
Tân Kiều là người đi dưới ánh mặt trời, mà các nàng là những chiếc bóng mơ hồ.
Lúc này Tân Kiều chậm rãi nở mắt, giọng nói ấm ách gọi nàng: “Chu Côn Ngọc.”
Chu Côn Ngọc mỉm cười trả lời: “Huh?”
“Chị muốn hôn trộm em phải không?” Tân Kiều nhấc nửa mí mắt nhìn nàng, dáng vẻ tựa lưng vào sô pha cũng rất thản nhiên.
Chu Côn Ngọc thừa nhận: “Phải.”
Tân Kiều hỏi: “Vậy tại sao chị không hôn?”
Chu Côn Ngọc nghĩ thầm, bởi vì chị không dám.
Nàng kéo Tân Kiều vào thế giớ trò chơi của nàng, hiện tại rung động rồi, mới cảm thấy bản thân tàn nhẫn.
Nếu để cho người khác biết nàng và Tân Kiều ở bên nhau, bao nhiêu người sẽ mắng Tân Kiều tham hư vinh và trèo cao.
Không ai biết, người thật sự tự ti chính là nàng.
Trong trò chơi trước kia nàng chỉ muốn Tân Kiều cúi đầu, hiện tại lại sợ bản thân thực sự làm thay đổi Tân Kiều, làm bẩn Tân Kiều.
Gương mặt say ngủ quá mức sạch sẽ ấy khiến nàng không dám hôn, nàng đưa tay kéo Tân Kiều dậy: “Mộc Mộc ở nhà một mình, em cần phải trở về.”
Tân Kiều: “Em cũng ngủ quên sao?”
“Ừm.”
“Bộ phim…”
“Lần sau xem tiếp đi.” Chu Côn Ngọc nở nụ cười: “Xem lại từ đầu.”
Nàng đưa Tân Kiều ra cửa, Tân Kiều do dự chốc lát, xoay người lại nói với nàng: “Thật ra vừa rồi em có chút không vui.”
“Vì sao?”
“Bởi vì em ngủ quên, thời gian chúng ta ở chung vốn dĩ đã không nhiều, mà em lại ngủ quên, em cảm thấy rất lãng phí.”
“Chị cũng ngủ quên a.”
“Chị ngủ, em không ngủ thì sẽ không tính là lãng phí.”
Nhìn chị ngủ, có lẽ cũng là một loại tiêu khiển.
Lời này dĩ nhiên Tân Kiều không nói ra miệng, Chu Côn Ngọc duy trì yên lặng, che giấu tình ý trong đó.
Tân Kiều lại nói: “Hiện tại em không tức giận nữa.”
“Bởi vì qua hôm nay còn có ngày mai, mỗi ngày trôi qua, mùa xuân sẽ đến. Em nhớ chị đã nói mùa xuân sẽ mặc váy xanh, thật ra em rất muốn nhìn.”
“Chúng ta còn có rất nhiều ngày mai, nếu vậy dùng một ngày đến xem phim, buổi tối cùng nhau ngủ, cũng không tính là quá xa xỉ.”
Chu Côn Ngọc đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô: “Phải, mùa xuân chị sẽ mặc váy xanh.”
Sau khi Tân Kiều xuống lầu, lại ngước mắt nhìn lên tầng lầu của Chu Côn Ngọc.
Ban công thoáng đãng, không nhiều hoa cỏ và vật trang trí giống những căn hộ khác, tựa như ấn tượng đầu tiên Chu Côn Ngọc mang đến, căn bản nhìn không thấu.
Tân Kiều hít sâu, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.
Cô không ngốc, cô biết tình huống trong nhà Chu Côn Ngọc có lẽ phức tạp vượt quá tưởng tượng của cô.
Còn cô, những lời vừa rồi cô nói với Chu Côn Ngọc thực sự là đơn thuần sao?
Cô đang nói cho Chu Côn Ngọc biết, đang ám chỉ Chu Côn Ngọc: Trong lòng em mong đợi có tương lai vô hạn cùng với chị, chị nhất định đừng để em thất vọng.
Từ lúc nào cô đã học được cách nói chuyện quanh co như vậy?
Cô đá nhẹ hòn đá trên đường, là bởi vì cô cũng không hài lòng một bản thân như vậy.
Nguyện ánh trăng có thể chiếu sáng cô một chút, trong lòng cô tự nói với bản thân: cô phải ngay thẳng a, Tân Kiều.
Thứ sáu, Chu Côn Ngọc dành thời gian đến thư viện.
Bời vì nơi này có lượng lớn sách chuyên ngành không cho người ngoài mượn, chỉ có thể lưu hành nội bộ, cho nên Chu Côn Ngọc xuất hiện cũng không có vẻ đột ngột.
Nàng đứng trước giá sách, ngón tay thon dài đặt lên một quyển sách, mắt nhìn lưng sách, sau đó dùng chút sức lực kéo nó ra.
Khu vực sách tư liệu lịch sử có rất ít người đến, cho nên cũng không ai để ý đến nàng, lúc nàng làm những hành động này, đồng thời cũng đang nói chuyện với một người phụ nữ ở bên kia giá sách.
Người phụ nữ nhận được thông tin liên lạc Chu Côn Ngọc cung cấp: “Những nhân viên y tế năm đó tôi đã liên hệ không ít người, tuy rằng bọn họ bởi vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà nghỉ việc, nhưng đều ngậm miệng không nói đối với chuyện năm đó. Số điện thoại cô mới đưa, cũng đừng ôm hy vọng quá lớn.”
“Từ điểm này mà nói, tôi không thể không bội phục ông Chu.”
Người phụ nữ tóc ngắn, dáng người cao gầy, thoạt nhìn không đáng chú ý này chính là thám tử tư Chu Côn Ngọc mời đến. Tuổi nghề không ít, rất ít có người làm việc kín đáo như vậy.
“Cứ thử đi, cũng không có điểm đột phá nào khác.” Chu Côn Ngọc thả nhẹ giọng nói.
Không tìm được chứng cứ, nàng ngay cả lợi thế đàm phán với Chu Thừa Hiên cũng không có!