Chương 589: Nhìn ta
“Thảo nào tin nhắn Dạ gửi tới có chút kỳ lạ, cũng không giống như những lời nàng sẽ nói.” Sư Thanh Y biết được chân tướng, nhất thời dở khóc dở cười: “Quân sư như Chu Thương cũng quá kém rồi, toàn cho ra những chủ ý tồi.”
Dù sao thì nàng cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Mặc kệ Chu Thương làm sao, Dạ tìm Chu Thương làm quân sư, thật ra là chuyện tốt.” Lạc Thần nhìn về phía Trường Sinh: “Dạ tự biết bản thân không giỏi nói chuyện, cho nên cố ý đi hỏi người khác, đủ thấy nàng có bao nhiêu coi trọng đối với việc nhắn tin cùng ngươi.”
“Đúng vậy.” Sư Thanh Y càng thêm vui mừng.
Nụ cười của Trường Sinh xen lẫn vẻ thỏa mãn, liên tục gật đầu, rồi lại có phần khổ não.”Nhưng ta nên trả lời thế nào mới tốt.”
Lạc Thần nói: “Dựa theo tâm ý của ngươi là được rồi.”
“Không sai, ngươi muốn trả lời thế nào thì trả lời thế đó.” Sư Thanh Y đứng dậy, xoa đầu Trường Sinh: “Ta phải đi làm điểm tâm, nếu không mọi người thức dậy trễ như vậy sẽ đói bụng.”
Lạc Thần cũng đi cùng.
Ánh mắt của Trường Sinh có chút đáng thương: “Hai người các ngươi đều muốn đến phòng bếp sao?”
Lạc Thần nói: “Ta đi giúp Thanh Y.”
Sư Thanh Y hơi khom lưng, dỗ dành Trường Sinh đang ngồi trên sô pha: “Lúc ngươi và Dạ trò chuyện, thật ra khó tránh sẽ liên quan đến một số việc riêng tư, có thể càng về sau việc riêng tư càng nhiều, ta và Lạc Thần không tiện luôn ở bên cạnh giúp ngươi, then chốt vẫn phải dựa vào bản thân.”
Trường Sinh lập tức nói.” Ta cùng với các ngươi cũng không có gì riêng tư phải giấu diếm.”
“Hiện tại ngươi và Dạ vừa mới bắt đầu trò chuyện, chờ sau này thời gian lâu dài, ngươi tự nhiên sẽ biết vẫn có những việc riêng tư.” Sư Thanh Y dịu dàng mỉm cười, cũng không vạch trần mà chỉ để lại đủ không gian cho Trường Sinh: “Dĩ nhiên, nếu như ngươi gặp phải chuyện gì không hiểu hoặc là có chỗ nào khó xử, bất cứ lúc nào đều có thể tới tìm bọn ta, chúng ta cùng nhau thương lượng.”
“Được.” Trường Sinh vô cùng nghe lời: “Vậy ta tiếp tục trò chuyện với Dạ.”
Sư Thanh Y và Lạc Thần đến phòng bếp, Trường Sinh lại tiếp tục nhắn tin.
Nàng suy nghĩ chốc lát, quyết định tiếp tục đề tài hôm nay thời tiết tốt của Dạ, thuận thế nói tiếp: “Hôm nay ta chạy bộ trong thôn, thời tiết bên ngoài chắc chắn là rất tốt. Chỉ là lúc ta chạy ngang chỗ ở của ngươi, rèm cửa sổ phòng ngươi vẫn chưa mở ra nên ta chưa từng nhìn thấy ngươi.”
Bên kia Dạ nhìn thấy, hỏi: “Chạy qua lúc nào?”
“Bảy giờ ba mươi.” Hôm nay Trường Sinh đã quen với phương thức tính thời gian của hiện đại: “Sau này mỗi ngày ta đều sẽ chạy bộ buổi sáng.”
Dạ trả lời: “Vậy bảy giờ mỗi ngày ta sẽ kéo rèm cửa sổ ra.”
Trường Sinh biết thói quen của Dạ, mỗi ngày đều thức dậy rất sớm, nên thức lúc bảy giờ cũng sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Dạ.
Nhưng nàng lo lắng nếu như rèm cửa sổ mở quá lâu, sẽ có điều bất tiện, với tính cách của Dạ, nàng ấy cũng không hy vọng người khác có nhiều hơn cơ hội nhìn thấy phòng ngủ của mình, nhất là khi còn có ngự giả đang ẩn nấp trong bóng tối. Đây cũng là nguyên nhân vì sao phần lớn thời gian Dạ đều đóng kín rèm cửa sổ, thỉnh thoảng Dạ đứng trước cửa sổ mới có thể hé ra một chút để nhìn ra bên ngoài.
Trường Sinh vội vã gõ chữ, trong lòng nàng nôn nóng, nhưng tốc độ gõ chữ lại quá chậm: “Không cần mở ra sớm như vậy, hơn nữa chỉ cần hé một khe nhỏ, ta sẽ hiểu được, mà người khác cũng sẽ không nhìn rõ phòng của ngươi.”
Nàng nhớ đến kế hoạch cho buổi chiều, lại tiếp tục nói chi tiết cho Dạ biết: “Buổi chiều ta cũng sẽ chạy bộ, ước chừng lúc sáu giờ ba mươi.”
Dạ trả lời nàng: “Được.”
Dạ trả lời một từ mang nghĩa đồng ý này, là nhanh nhất cũng là thuận tiện nhất. Gõ xong, nàng úp màn hình điện thoại xuống, nhìn về phía Lông Xám Trắng.
Lông Xám Trắng cảm giác được ánh mắt của Dạ, cả người giật thót, lập tức đứng thẳng.
Hắn và Đồ tỷ hôm qua đến bên kia xem rương đồ cổ, ăn xong bữa trưa, sáng sớm hôm nay Đồ tỷ thậm chí còn gọi hắn đến, chủ động hỏi hắn nên nhắn tin trò chuyện như thế nào, hắn quả thực thụ sủng nhược kinh. Nhìn Đồ tỷ dường như đối với hắn tốt hơn trước đây, dù sao trước đây Đồ tỷ ngay cả nhìn cũng lười nhìn nhắn một cái, trên cơ bản chỉ nói chuyện với lão đại, nhưng hiện tại lúc hắn đối mặt với Đồ tỷ, trong lòng vẫn không tránh khỏi sợ hãi.
Dù sao thì các huynh đệ đều kiêng kỵ nàng, rồi lại phải dựa vào nàng, bởi vì Đồ tỷ là chủ thuê của bọn họ, là người bỏ tiền ra.
“… Đồ tỷ, ngươi nhắn thời tiết thật đẹp xong rồi sao, hữu dụng không?” Lông Xám Trắng thở cũng không dám thở mạnh.
Dù sao thì hắn hoàn toàn không dám nhìn điện thoại di động của Dạ, Dạ cũng không dự định cho hắn xem, mà chỉ hỏi hắn nên trò chuyện với người khác như thế nào, hắn ở ngay bên cạnh chỉ chiêu, gợi ý cho Dạ một số câu thường dùng lúc trò chuyện.
“Hữu dụng.” Dạ nói hắn hữu dụng nhưng sắc mặt không hề thay đổi, ngữ khí cũng nghe không ra bất cứ cảm giác thoả mãn nào.
Vì vậy Lông Xám Trắng cũng không dám phỏng đoán suy nghĩ của nàng, thậm chí còn suy nghĩ Đồ tỷ nhàn nhạt nói hữu dụng, có phải là đang nói mát hay không?
Dạ cúi đầu, thao tác trên điện thoại của mình.
Qua một lúc, điện thoại di động của Lông Xám Trắng rung lên, hắn mở ra xem, không ngờ Đồ tỷ lại chuyển cho hắn một số tiền.
Lông Xám Trắng: “…”
“… Đây là ý gì?” Lông Xám Trắng trợn tròn mắt.
“Trả thù lao lần này.” Dạ nói với hắn: “Được rồi, ngươi đi đi.”
Lông Xám Trắng phát ngốc, hắn chưa từng nghĩ tới giúp người khác nhắn tin một chút còn có thể kiếm được tiền, hơn nữa con số còn không nhỏ.
“… Vâng, vâng.” Lông Xám Trắng không dám hỏi nhiều, liên tục nói vâng, rồi chuẩn bị rời đi.
“Sau này cùng ta đến căn nhà bên kia vài chuyến, xem rương đồ cổ.” Dạ gọi hắn lại, ánh mắt không có chút nhiệt độ: “Đừng nói lung tung, nếu không sẽ giết ngươi.”
Lông Xám Trắng: “…”
Đồ tỷ lại muốn một lời không hợp thì giết chết hắn, cái mạng nhỏ này của hắn cũng sắp bị hù dọa bay mất rồi.
Hôm qua lúc hắn ở trong nhà đã cảm thấy bản thân như lọt vào trong sương mù, hắn không ngốc, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra điều kỳ lạ trong việc này, tuy rằng không nhìn thấy màn hình điện thoại nhưng cũng đoán được vừa rồi Đồ tỷ hẳn là đang nói chuyện với một trong những người ở bên kia.
Đồ tỷ cũng nói nếu tiết lộ ra ngoài thì sẽ giết hắn. Đồ tỷ người này, Lông Xám Trắng vẫn luôn cảm thấy nàng không giống với người khác, cho rằng hắn hữu dụng thì sẽ cho hắn tiền, nhưng nếu như hắn làm không tốt, Đồ tỷ nhất định sẽ thực sự giết hắn, hơn nữa còn lại loại không chút lưu tình, hắn nào dám nói bậy.
Lông Xám Trắng rất thức thời: “… Đồ tỷ ngươi yên tâm, ta một chữ cũng sẽ không nó ra ngoài. Ta không biết gì cả, ngươi có chuyện gì có thể tìm ta bất cứ lúc nào.”
Dạ gật đầu.
Lông Xám Trắng lập tức rời đi.
Dạ đi đến trước bàn, đoan chính ngồi xuống, tiếp tục nhắn tin với Trường Sinh: “Vừa rồi có việc, hiện tại có thể tiếp tục luyện đánh chữ.”
Trường Sinh thấy tin nhắn của nàng ấy, không hiểu soa lại cảm thấy nàng ấy nghiêm túc đến mức đáng yêu, nên hỏi nàng ấy: “Khi nào ngươi đến bên này làm mẫu cho Ngư Thiển?”
Dạ trả lời: “Vài ngày nữa. Hai ngày này ta sẽ dạy lý thuyết cho nàng thông qua video.”
Trường Sinh: “Buổi sáng ta có thể đến phòng của Ngư Thiển dư thính không?”
Dạ: “Có thể.”
“A Cẩn A Lạc các nàng có thể đến không?”
“Đều có thể.”
Các nàng ngươi một câu ta một câu, cuộc trò chuyện rốt cục từ kỳ kỳ quái quái dần đi vào quỹ đạo.
Mỗi lần Trường Sinh gõ chữ xong, thỉnh thoảng sẽ kết hợp với những biểu tượng cảm xúc đáng yêu, có lẽ Dạ chưa từng thấy loại biểu tượng này, rồi lại cảm thấy chúng rất thích hợp với Trường Sinh, mỗi một biểu tượng Trường Sinh gửi cho nàng, nàng đều sẽ lưu lại trong điện thoại của mình.
Sư Thanh Y vẫy khô nước trên tay, cùng Lạc Thần đến cửa phòng bếp nhìn chốc lát, nhìn thấy Trường Sinh điện thoại ngón tay liên tục gõ chữ trên màn hình, trên mặt hiện lên nụ cười đơn thuần.
“Xem ra là trò chuyện rất vui vẻ.” Sư Thanh Y nhất thời yên tâm, nàng nhìn Lạc Thần một cái.
“Ừm.” Lạc Thần gật đầu.
Mọi người trong nhà cũng lần lượt thức dậy, chờ Sư Thanh Y làm điểm tâm xong, Trường Sinh đặc biệt chạy một chuyến đến quán ăn, mang bánh rán và bánh cuốn hành thái Sư Thanh Y làm giao cho ông chủ, căn dặn hắn lát nữa sẽ có người đến ăn, nhờ hắn giúp đỡ hâm nóng rồi hãy mang lên. Ông chủ nhận tiền của nàng, dĩ nhiên đồng ý.
Buổi sáng, Dạ và Ngư Thiển tiến hành trò chuyện thông qua video call nhằm truyền dạy cơ sở của ngự thuật.
Ngư Thiển cố định điện thoại của mình, chào hỏi với Dạ thông qua màn hình: “Dạ cô nương, làm phiền ngươi rồi.”
Dạ đang cầm cây sáo đen tuyền của mình, đơn giản gật đầu.
Dạ đang dạy học, Trường Sinh dĩ nhiên sẽ đến xem. Sư Thanh Y am hiểu thổi sáo, đồng thời cũng cảm thấy hứng thú đối với các loại thuật pháp huyền diệu, dù sao thì cũng không có việc gì làm, nên dựa vào tinh thần hiếu học mà đến nghe giảng, nàng cảm thấy bản thân hiểu rõ ngự thuật hơn một chút thì đến lúc đối đầu với ngự giả kia cũng sẽ thêm phần giúp ích, Lạc Thần cũng đến cùng với nàng.
Âm Ca trong âm thầm luôn muốn so bì với Trường Sinh, nhìn thấy Trường Sinh đang ở bên cạnh Sư Thanh Y, tuy rằng không rên một tiếng nhưng cũng theo đến.
Thiên Thiên đối với ngự thuật có rất nhiều khát vọng, về phần Vũ Lâm Hanh, chính là không chịu ngồi yên cho nên đến tham gia náo nhiệt.
Thậm chí ngay cả A Mai vốn rất sợ Dạ cũng đã đến. Nàng cảm thấy hiện tại bản thân tàng hình, Dạ không nhìn thấy nàng cho nên lá gan cũng to lên mà đến tham gia buổi học của nữ nhân đáng sợ.
Trong phòng Ngư Thiển ngồi đầy người.
Mỗi một tiết ngự thuật căn bản kéo dài bốn mươi phút, trung gian nghỉ ngơi năm phút.
Lúc học, tất cả mọi người chăm chú nghe giảng, có vấn đề gì còn có thể giơ tay đặt câu hỏi, Dạ giải đáp ngay trong điện thoại. Về phần thời gian nghỉ ngơi, mọi người có thể yên tĩnh giao lưu một phen, chia sẻ kinh nghiệm học tập, điều này ngược lại sẽ nâng cao hiệu suất so với việc Ngư Thiển học một mình, trong lúc đó Sư Thanh Y còn chuẩn bị trà bánh cho các nàng.
Ngư Thiển thông minh, vì Trạc Xuyên nàng càng phải liều mạng, đến buổi tối vẫn còn đang nỗ lực ôn tập kiến thức căn bản. Trước khi đi ngủ cũng làm theo lời dặn của Dạ, ngồi bên cạnh Trạc Xuyên không ngừng ngâm nga từ khúc có ca văn của Bạch Giao.
Tuy rằng Trạc Xuyên không hề có phản ứng, nhưng Ngư Thiển một khắc cũng không dám ngơi nghỉ.
Buổi trưa hôm sau, Sư Thanh Y và Lạc Thần cố ý không ngủ trưa mà xuống hang động một lần nữa.
Bởi vì e ngại lúc Sư Thanh Y tức giận tâm tình dễ mất kiểm soát, mà trước đó các nàng đã thăm dò được một phần hang động, vốn dĩ quyết định chia ra từng giai đoạn để thăm dò, mỗi ngày điều tra hai tiếng đồng hồ. Nhưng sau đó bởi vì mộ địa gia tộc Nhất Thủy nảy sinh biến cố, ngay sau đó lại cuốn vào mộng cảnh, trải qua nhiều khúc chiết dẫn đến việc thăm dò hang động cũng chỉ có thể tạm thời đình chỉ.
Lần này mục đích của các nàng vô cùng rõ ràng, không phải đi thăm dò mà là dọc theo con đường đã đi qua từ trước đó, điều tra một lần nữa, đi nhanh về nhanh.
Bởi vì lúc đó các nàng đã đánh dấu vị trí, đồng thời lắp đặt camera mini, đã vài ngày trôi qua, cũng đến lúc phải thu về rồi.
Dọc đường Sư Thanh Y tỉ mỉ quan sát, không phát hiện có gì khác biệt so với trước đó.
Lúc đi đến con đường có hai tầng bích hoạ, đồng xu được nàng bỏ lại trước đó đã biến mất.
Sư Thanh Y nhìn mặt đất trống rỗng, cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nàng đã sớm đoán được loại kết quả này.
Lạc Thần lại ngẩng đầu nhìn camera mini được giấu kín trên bích hoạ.
Âm Ca nói vật dùng đánh dấu lần nào cũng sẽ biến mất, cũng không biết camera có ghi lại được hình ảnh gì hay không.
Hai người lấy camera mini xuống, sau đó lập tức trở về.
Hành lý của Vũ Lâm Hanh đầy đủ mọi thứ, còn mang theo máy tính bảng siêu mỏng, Sư Thanh Y mang máy tính của nàng ấy về phòng, Vũ Lâm Hanh cũng đã đến, sau đó các nàng cắm thẻ nhớ trong camera vào máy tính bảng, mở video được ghi lại.
Góc độ của camera là cố định, hình ảnh vẫn luôn ở trạng thái tĩnh, rồi lại không buông tha mỗi một chi tiết. Ba người nhìn chằm chằm màn hình, không dám lơi lỏng.
Cho đến khi Sư Thanh Y nhìn thấy đồng xu di chuyển.
“Tua ngược lại, thả chậm tốc độ.” Sư Thanh Y mệt mỏi xoa nhẹ mi tâm, nói.
Vũ Lâm Hanh tua ngược đoạn phim, thả chậm tốc độ phát.
Trong hình ảnh, đồng xu ngay từ đầu vẫn nằm yên tại chỗ, nhưng chỉ phút chốc nó lại đột nhiên di chuyển, giống như bị thứ gì đó chạm vào, sau đó càng lên càng cao, mãi cho đến vị trí gần ba thước cách mặt đất thì chợt biến mất.
Vũ Lâm Hanh không thể tin được vào hai mắt của mình, tua lại một lần nữa.
“Đây là thứ quái quỷ gì?” Vũ Lâm Hanh nói: “Hố đen ở vị trí đó? Hút vào trong?”
Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị: “… Tạm thời không rõ lắm.”
Lạc Thần trầm ngâm chốc lát, nói: “Tiếp tục xem.”
Chỉ là kế tiếp, trong video không xuất hiện bất cứ thay đổi gì. Quá trình xem video giám sát này cực độ khô khan, xem cho đến lúc Dạ sắp bắt đầu chương trình học buổi chiều cũng không nhìn ra được manh mối gì, ba người chỉ đành tạm dừng, tạm thời đi nghe giảng bài trước.
Chờ buổi tối có thời gian, Sư Thanh Y tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, mái tóc ướt sũng, nhìn thấy Lạc Thần ngồi xem máy tính bảng, dáng người thẳng tắp, nàng ấy còn đang xem video.
“Nghỉ ngơi một chút đi.” Sư Thanh Y đau lòng Lạc Thần: “Nhìn lâu như vậy, sẽ mỏi mắt.”
“Không sao.” Lạc Thần nhẹ giọng nói.
Sư Thanh Y đi đến phía sau nàng ấy, vừa lau tóc vừa đối diện với ánh mắt của nàng ấy.
Cũng không biết qua bao lâu, Sư Thanh Y không dùng máy sấy tóc, tóc cũng đã sắp lau khô, ánh mắt của Lạc Thần vốn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính chợt thay đổi.
Trái tim của Sư Thanh Y cũng trầm xuống, nàng buông khăn mặt, hai tay khẩn trương bám lấy vai Lạc Thần.
Trong video xuất hiện một người.
Người đó toàn thân quấn kín bởi chiếc áo choàng đen, vóc dáng cực kỳ tương tự người áo đen trong mộng cảnh. Nhưng trong mộng cảnh có đến hai người áo đen, Sư Thanh Y cũng không phân biệt được người xuất hiện trong video rốt cục là người nào.
Nhưng nàng có thể khẳng định, tuyệt đối đã từng gặp trong mộng cảnh, chính là một trong hai người đó.
Sư Thanh Y lập tức xem thời gian trên video: “Đây là buổi tối trước khi chúng ta vào mộng cảnh.”
Lúc đó nàng uống say, ở trước mặt Lạc Thần hồ đồ cả đêm. Đó thật sự là một đêm khiến nàng cả đời khó quên, không ngờ trong lúc nàng uống say, trong mê cung dưới hang động lại xuất hiện hình ảnh này.
Lạc Thần nhíu mày, chỉ vào nam nhân theo sau người áo đen trong đoạn video, thấp giọng nói: “Họ Lâm.”
Dưới hang động, camera luôn ở trong chế độ ban đêm, thật ra không dễ nhận diện, Sư Thanh Y tập trung nhìn kỹ, phát hiện quả thật là rất giống Lâm ca trong bức ảnh Nhất Thủy gửi đến.
“Lâm ca này và người áo đen có liên quan đến nhau.” Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Xem ra quan hệ còn rất mật thiết.
Nhưng chuyện càng làm cho nàng sợ hãi vẫn còn ở phía sau.
Bởi vì phía sau người áo đen và Lâm ca, còn có một nhóm người. Trong nhóm có khoảng mười người, xếp thành một hàng dài, bước chân cứng nhắc, Sư Thanh Y phóng đại hình ảnh, thậm chí có thể nhìn thấy không ít người trong số đó có diện mạo mơ hồ, máu me be bét.
Đây đều là… thi thể.
Trước đó lúc nàng rời khỏi mộ địa gia tộc của Nhất Thủy, đã từ trong miệng Vũ Lâm Hanh biết được Lâm ca dùng thuật cản thi, điều này đồng nghĩa Lâm ca có năng lực điều khiển thi thể. Lúc này nhìn bộ dạng của những thi thể kia, có vẻ giống như người trong thôn hoặc lân cận, mà trong thôn gần đây cũng có nhiều vụ án mất tích.
Người áo đen đi phía trước, Lâm ca theo ở phía sau, nhóm thi thể lắc lư di chuyển, lần lượt lướt qua camera.
Sau một lúc lâu, người áo đen phía trước đột nhiên dừng lại.
Hắn chậm rãi nghiêng mặt đi, nhìn chằm chằm bức bích hoạ, đầu càng nâng càng cao.
Trái tim Sư Thanh Y cũng sắp nhảy lên đến cổ họng.
Sau đó người áo đen nhìn về phía Lâm ca, đưa tay chỉ một cổ thi thể ở phía sau. Lâm ca hiểu ý của hắn, mệnh lệnh cho cổ thi thể kia đến trước mặt người áo đen, cổ thi thể không hề có thần trí, chỉ căn cứ theo lời nói của Lâm ca, tự mình cởi áo, để lộ ra tấm lưng lạnh lẽo trắng bệch.
Người áo đen bảo thi thể lộ lưng đến gần một chút, từ video cho thấy, hắn dường như cố ý để lưng của thi thể này lọt vào trung tâm của ống kính.
Sư Thanh Y không biết hắn muốn gì, tay ôm cổ Lạc Thần, ngón tay vô thức siết chặt.
Tuy rằng đây là chuyện đã xảy ra, sau vài ngày mới xem lại, nhưng được camera giám sát tái hiện lại thông qua phương thức này, nàng cảm giác giống như bản thân đang ở dưới hang động, yết hầu bị bóp nghẹt, hít thở không thông.
Lạc Thần đưa tay nhẹ nhàng phủ lên ngón tay nàng.
Hai người tiếp tục xem.
Người áo đen dùng chủy thủ rạch lên lưng thi thể, từng đường từng đường, dường như đang viết chữ.
Trên lưng thi thể máu tươi nhễ nhại, không ngừng chảy xuống.
Đây là một thi thể mới chết gần đây.
Chờ hắn viết xong, còn cố ý đứng bên cạnh thi thể, chậm rãi nghiêng đầu nhìn lên.
Từ hình ảnh cho thấy, dường như người áo đen đang cố ý nhìn vào camera. Cả người hắn quấn kín kẽ, ngay cả khuôn mặt cũng bị che kín, chỉ lộ ra hai lỗ nhỏ đen kịt, hoàn toàn không biết hắn có bộ dạng gì.
Hô hấp của Sư Thanh Y chợt ngừng lại.
Nàng nhìn thấy mấy chữ viết đẫm máu trên lưng thi thể: “Các ngươi đang nhìn ta?”
Người áo đen cầm con dao găm đính đầy máu, tuy rằng Sư Thanh Y không nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhưng vẫn luôn cảm thấy hắn đang cười.