Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 96

Chương 96: Đại Kết Cục (Thượng)

 

Một khi Nguyên Thủy Cổ Trận ập xuống, thành An Dương không một người nào có thể sống sót, Mộc Thanh không có thời gian suy nghĩ nhiều, cũng không thể làm gì khác.

Thượng cổ đại chiến năm đó nàng muốn phong ấn lối vào ma giới nên không thể phân thân, tiến thối lưỡng nan, cuối cùng lựa chọn hi sinh bản thân vãn hồi đại cục, mà nay thực lực của nàng mặc dù thua xa năm đó, nhưng lựa chọn vẫn như cũ.

Trận pháp phản phệ quá nặng, ngực giống như có tảng đá nặng nghìn cân phút chốc đè xuống, trong cổ họng tất cả đều là máu, trước mắt cũng bỗng chốc tối sầm, thân thể đứng không vững.

Nàng quỳ trên mặt đất không đứng dậy nổi, khớp tay cũng bắt đầu nứt nẻ, miệng vết thương không ngừng rỉ máu, cho dù vậy nàng cũng không dám có nửa phần lùi bước và do dự, chỉ có thể tiếp tục chống đỡ, nghẹn một hơi thở nắm chặt chuôi kiếm không dám buông tay.

Bởi vì Đông Xích muốn chừa đường lui cho bản thân, không ngoan tuyệt giống như thần tộc trong trận Côn Sơn năm đó, dẫn đến sức mạnh của trận pháp cũng yếu hơn, cho nên vừa rồi một kích toàn lực của Mộc Thanh mới có thể tạo thành hiệu quả rõ rệt như vậy.

Nguyên Thủy Cổ Trận bị rung chuyển, trở nên thiếu ổn định, kết giới xuất hiện vết nứt, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng rồi cũng chỉ dừng lại ở mức đó, không tiếp tục công kích Nguyên Thủy Cổ Trận sẽ bắt đầu tự hồi phục, đồng thời hấp thụ linh lực của Mộc Thanh.

Một chiêu vừa rồi đã hao hết tất cả linh lực của Mộc Thanh, nàng không thể phản kháng, chỉ có thể bị trận pháp áp chế.

Uy lực của trận pháp trong nháy mắt đè nặng lên người nàng, khiến nàng không cách nào thoát ly, ngay cả cử động cũng không được. Đáng sợ hơn nữa chính là Nguyên Thủy Cổ Trận không hút đủ linh lực trên người nàng nên bắt đầu chuyển sang hút sức mạnh từ hồn thể.

Mộc Thanh sau khi hồi sinh thân thể và linh lực đều dựa vào nguyên đan của Bạch Xu mà có, nhưng hồn phách và thần thức lại không phải, đó là thứ thuộc về nàng. Linh lực hao hết, cho dù thân thể mạnh đến mức nào cũng sẽ trở thành một cái xác không hồn, nhưng hồn thể của Mộc Thanh vẫn còn rất mạnh, đủ để tạm thời chống đỡ sự phản phệ đến từ Nguyên Thủy Cổ Trận.

Mộc Thanh cắn răng chịu đựng, quỳ gối bất động tại chỗ, sắc mặt của nàng tái nhợt như tờ giấy, giương mắt nhìn Bạch Xu.

Bạch Xu thấy Mộc Thanh bị thương đến mức này nên đã mất đi kiên trì dây dưa với Đông Xích, nàng nắm chặt chuôi kiếm, bộc phát thần lực đánh bay Đông Xích, bỏ mặc tất cả xông về phía Mộc Thanh.

“Sư tôn!”

Cảnh tượng này vô cùng tương tự, năm đó nàng bất lực, hiện tại cũng hoảng hốt không biết làm sao.

Mộc Thanh không muốn nàng đến, lạnh lùng nói: “Đừng tới đây! Ngăn cản Đông Xích!”

Hai người giao thủ cùng Đông Xích chính là muốn giữ chân nàng ta, Mộc Thanh bị thương thành như vậy cũng là để bảo toàn cục diện, hiện tại xúc động sẽ chỉ khiến mọi việc thất bại trong gang tấc, nghìn vạn lần không thể làm như vậy.

Bạch Xu dừng lại, trong lòng nàng vẫn hiểu đạo lý này.

Nhưng nàng không đành lòng, tương tự, nàng cũng hiểu rõ sư tôn của mình.

Sau đó, Đông Xích lần nữa hiện thân muốn nhân lúc này tập kích Bạch Xu. Mộc Thanh bất chấp tất cả, nàng biết đã không còn kịp nữa, lo lắng Bạch Xu cũng sẽ bị thương, vì vậy bất chấp sự an nguy của bản thân mà phóng thích hồn thể ngăn cản Đông Xích, suýt nữa xé rách hồn phách của bản thân.

Thật ra Bạch Xu có thể cản được, nhưng nàng không nghĩ tới Mộc Thanh có thể thay nàng đỡ lấy chiêu này,  nhất thời sửng sốt quay đầu nhìn lại.

Mộc Thanh vẫn duy trì tư thế cũ, tay chống trường kiếm, một chiêu vừa rồi tổn thương rất lớn, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, có lẽ là không muốn Bạch Xu lo lắng.

Lúc này nàng đã không thể bứt ra, chỉ có thể dựa vào Bạch Xu.

Nàng hiểu rất rõ, nếu như bản thân xảy ra chuyện gì, nghiệt đồ kia tất nhiên sẽ bỏ mặc tất cả xông lên bảo vệ nàng, cho nên nàng sẽ không để xảy ra tình huống này, thà rằng chịu đựng phản phệ, cho dù hồn thể cũng vô cùng đau đớn, nhưng nàng cũng không biểu hiện ra dù chỉ một chút.

Thật ra Mộc Thanh vẫn luôn biết rõ, Bạch Xu vì cứu nàng đã trả giá rất nhiều, cùng với tâm ý dành cho nàng những năm qua, chỉ là nàng tránh né không muốn đối mặt mà thôi.

Trước kia nàng là tôn thượng thanh cao tại thượng, lòng mang thiên hạ thương sinh mà đã quên bản thân cũng là một người có tình cảm, mọi việc đều bình tĩnh tự giữ, cho dù là đối với đồ đệ nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn này. Nàng không thể phân biệt rõ tình cảm của bản thân, chưa bao giờ muốn suy xét đến tột cùng địa vị của đối phương trong lòng nàng là gì, hoặc đối phương đối với nàng rốt cuộc là loại tình cảm gì, chỉ có một khắc vừa rồi lúc Đông Xích muốn tập kích Bạch Xu trong lòng nàng mới bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác khó có thể nói rõ.

Loại cảm giác này đã từng có, đã từng thể nghiệm lúc Nguyên Thủy Cổ Trận ở Côn Sơn áp xuống, nàng biết bản thân sắp chết, trong lòng bỗng nhiên nhớ đến một người, làm thế nào cũng không bỏ xuống được.

Năm đó nàng ung dung chịu chết, trong lòng hướng đến chính là thiên hạ thương sinh, ngoài ra còn thứ gì khác hay không lúc ấy chính nàng cũng không rõ, nhưng vừa rồi loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt.

Giữa thiên hạ thương sinh còn có một người đặc biệt mà nàng quan tâm, nàng che chở đối phương nhiều năm như vậy đến chết vẫn muốn che chở thêm một lần cuối cùng, cũng giống như vừa rồi.

Bạch Xu biết tình cảnh của Mộc Thanh lúc này, nàng siết chặt nắm tay, cuối cùng nghe lời Mộc Thanh mà chuyển sang cầm chân Đông Xích.

Đông Xích tất nhiên biết các nàng chỉ đang miễn cưỡng chống đỡ, chiêu thức càng thêm sắc bén ngoan độc, nàng ta biết Mộc Thanh nhất định kiên trì không được bao lâu, trầm tư chốc lát rồi bỗng nhiên thay đổi chủ ý.

Nếu các nàng muốn liên thủ kéo dài thời gian, vậy sao không thuận theo ý của các nàng, để xem Mộc Thanh sẽ bại trận trước hay là thế nào. Nàng ta âm thầm thôi động pháp chú, sau đó đánh vào Nguyên Thủy Cổ Trận đang dần chữa trị, những vết nứt dần dần biến mất, toàn bộ đại trận trong chớp mắt đã phục hồi như cũ.

Mà Mộc Thanh đang khó khăn chống đỡ càng thêm bất kham, thân thể bắt đầu chao đảo, cánh tay cũng đang run lên.

Rõ ràng Đông Xích vẫn còn hiệu chiêu, Mộc Thanh lại càng không dám để nàng ta được như ý, nàng cắn đầu lưỡi, cứ thế ngậm máu niệm pháp chú, dùng hồn thể làm cái giá đến chống lại Nguyên Thủy Cổ Trận.

“Tôn thượng cần gì phải miễn cưỡng, tiếp tục như thế sợ rằng sẽ hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội sống lại cũng không còn nữa…” Đông Xích châm chọc, cố ý nói như vậy nhằm kích thích Bạch Xu, nói xong nàng ta còn liếc nhìn Bạch Xu đang xông đến, dường như mang ý uy hiếp.

Bạch Xu làm sao không hiểu mục đích của Đông Xích, Mộc Thanh là nàng dùng nguyên đan để hồi sinh, hiện tại đối phương ở trong tình trạng gì nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Mộc Thanh bây giờ còn có thể tiếp tục chống đỡ, ngoại trừ mạnh mẽ mượn dùng sức mạnh từ hồn thể thì còn có thể là gì.

Phương thức sẽ gây tổn thương rất nặng đối với hồn phách, không đến lúc bất đắc dĩ tuyệt đối không thể dùng, nhưng lúc này tình thế bắt buộc, nếu không phải vậy Nguyên Thủy Cổ Trận đã sớm áp xuống.

Bạch Xu nét mặt bình tĩnh, tận hết sức lực bỏ qua những âm thanh huyên náo xung quanh, một chiêu đánh trúng đối phương.

Đông Xích quá mức đắc ý không kịp né tránh, nàng ta liên tục lui về phía sau, cho đến lúc va vào bức tường đã sụp đổ một nửa.

Ánh mắt Bạch Xu trở nên thâm trầm, nàng thu nhỏ thi thể của Dung Nguyệt đang nằm trên mặt đất, nắm chặt trong tay, đồng thời nâng mắt nhìn Đông Xích, dường như có thể bóp nát thi thể của bạch hồ bất cứ lúc nào.

Sắc mặt của Đông Xích bỗng chốc thay đổi.

“Dừng tay!”

Bạch Xu nâng cánh tay lên, làm ra tư thế chuẩn bị bóp nát bạch hồ. Đông Xích bỗng chốc luống cuống, cứ thể lỗ mãng xông lên, Bạch Xu lập tức trở tay thôi động dẫn lôi phù đánh vào đối phương.

Lại một tiếng nổ rung trời.

Hai người giao đấu, vốn dĩ Đông Xích dựa vào phương pháp bàn môn tà đạo ngăn chặn Bạch Xu, nhưng lúc này đã bị đánh đến không thể đánh trả, nào còn vẻ bình thản lúc trước.

Phòng ốc xung quanh sụp xuống càng ngày càng nhiều, ngay cả mặt đất đều bị đánh sụp.

Toàn bộ thành An Dương trở nên hỗn loạn, tiếng la hét nổi lên bốn phía, tất cả mọi người đều chạy giữ mạng, nhưng có trận pháp, cho dù những người đó liều mạng lao ra cổng thành nhưng rốt cuộc vẫn không cách nào ra ngoài được.

Nguyên Thủy Cổ Trận duy trì thời gian dài, vừa rồi lại được gia cố, phản phệ càng lúc càng nặng, Mộc Thanh gần như sắp ngã xuống nhưng lại không thể, ý thức của nàng đã bắt đầu phân tán, hồn thể trở nên vô cùng không ổn định.

Nàng khó có thể chịu đựng mà nghiêng đầu lo lắng nhìn về phía Bạch Xu, một lát sau nàng thu hồi ánh mắt, vô lực cụp mắt xuống.

Vốn là muốn lợi dụng thi thể của Dung Nguyệt để kéo chân Đông Xích, nhưng uy áp của Nguyên Thủy Cổ Trận càng lúc càng trầm trọng, nàng đã không thể chống đỡ được nữa, nếu còn tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm Đông Xích được như ý nguyện, đến lúc đó bất kể là bách tính và tu sĩ trong thành hay là nàng và Bạch Xu, tuyệt đối không một ai có kết cục tốt.

Nàng gian nan nuốt một ngụm máu, miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, sau đó cắn răng một cái, cắm trường kiếm sâu thêm hai phân.

Đúng lúc này, nhóm người Thanh Hư từ xa vội vã chạy tới, nhìn thấy nàng như vậy, nhịn không được hô: “Trường Trữ!”

Đáng tiếc Mộc Thanh không trả lời, chỉ chờ Thanh Hư đến gần nàng mới nhắc nhở nói: “Mang nàng đi…”

Thanh Hư sửng sốt: “Cái gì?”

Mộc Thanh lại chỗng đỡ không được mà nôn ra một ngụm máu, cực lực nói ra từng câu từng chữ: “Lát nữa… mang nàng… rời khỏi đây…”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!