Chương 93: Đáng Trách
Khi đó Dung Nguyệt không để tâm những lời nói của một đứa trẻ, liền bình thản nói: “Đều như nhau.”
Đông Xích nét mặt nhàn nhạt không nói gì, cũng không biết nàng ta đang suy nghĩ gì.
Sau đó đi vòng một vòng lớn, cuối cùng Đông Xích trở thành thủ hạ của Dung Nguyệt, bái người này làm sư tôn, được đối phương nuôi lớn.
Dung Nguyệt người này xưa nay tính tình tản mạn cho đến bây giờ chưa từng tuân thủ quy tắc, bên cạnh bỗng nhiên có thêm một hài tử nên không quen, thật ra nàng không muốn thu dưỡng Đông Xích nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận đưa nàng ta đi.
Hai người ở chung tương đối lãnh đạm, sư phụ không giống sư phụ, đồ đệ không giống đồ đệ, Dung Nguyệt thường xuyên không về nhà mười năm thì có tám đều ở bên ngoài, có lúc tâm tình tốt đẹp sẽ mang chút thức ăn trở về, nhưng cũng không gọi Đông Xích đến ăn mà chỉ tùy tiện nắm lên bàn.
Đông Xích sẽ không chủ động thân cận nàng, cũng sẽ không ăn những thứ nàng mang về, nhìn thấy nàng cũng rất hờ hững, tính tình quái gở khó có thể tiếp xúc.
Như vậy lâu ngày, cũng không xuất hiện bất cứ mâu thuẫn gì.
Nhưng không biết lý do gì, Dung Nguyệt đột nhiên bắt đầu thường xuyên về nhà, lúc nhàn hạ cũng sẽ dạy Đông Xích vài chiêu, dẫn người ra ngoài đi dạo.
Bạch Nhược Trần thỉnh thoảng đến thăm, nhớ kỹ lời phó thác của Minh Khê không nhẫn tâm bỏ mặc Đông Xích.
Khoảng thời gian đó xem như là thời gian tự tại đáng quý nhất trong nhân sinh của Đông Xích, tất cả đều tốt đẹp, mặc dù bình đạm nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với những ngày tháng dày vò không hạn cuối trước kia.
Đó là năm thứ hai sau khi Minh Khê chết, Đông Xích lại lần nữa lỡ tay đả thương người khác, lấy đi tính mệnh của đối phương, cũng với phương thức giống như trước kia.
Người đó cũng là đồ đệ của Dung Nguyệt, sư tỷ trên danh nghĩa của Đông Xích. Vị sư tỷ này tính cách không tốt, xưa nay độc mồm độc miệng, đối với Đông Xích bất mãn đã lâu, Đông Xích vốn dĩ không muốn động thủ nhưng nghe không lọt tai những lời trào phúng của đối phương.
Sư tỷ quanh co ám chỉ Minh Khê là kẻ điên, còn Đông Xích là nghiệt chủng không ai cần, mẫu thân đã chết còn vọng tưởng dựa dẫm vào cây đại thụ là Dung Nguyệt.
Cho nên Đông Xích giết nàng ta.
Giết người là chuyện lớn, Đông Xích lẽ ra nên hoảng loạn sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy sư tỷ sợ hãi giãy dụa trước mặt mình, ngay cả tiếng cầu cứu cũng không thốt lên được, chỉ có thể mặc cho nàng ta xâu xé, trong lòng Đông Xích vô cùng bình tĩnh, nàng ta cứ thế bóp chặt yết hầu của sư tỷ, hút lấy tu vi của đối phương, sức lực từng chút tăng thêm, cuối cùng không chút cảm xúc mà giương mắt nhìn, từ đầu đến cuối đều vô cùng lãnh đạm, dường như chỉ đang làm một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cả người sư tỷ nhanh chóng trở nên khô quắt, sau đó hoàn toàn hóa thành hư vô, nàng ta mới chậm rãi đứng dậy, thản nhiên rời đi.
Không ai phát hiện chuyện này, cũng không người nào nhận thấy điều bất thường, mọi người chỉ cho rằng sư tỷ đột nhiên mất tích, ai nấy đi tìm, nhưng từ đầu chí cuối không tìm được một chút tung tích.
Đông Xích không thể dung nạp lượng lớn tu vi nên lại sinh bệnh một lần, cơ thể hư nhược rất nhiều, nhưng lần này nàng ta không biểu hiện ra ngoài giống như lần đầu mà vẫn chịu đựng, miễn cưỡng vượt qua.
Lại một năm trôi qua, nàng ta gia nhập Hộ Vệ Doanh, từng bước thăng tiến.
Thời gian Dung Nguyệt ở nhà cũng nhiều hơn, đối với nàng ta cũng coi như quan tâm, cho dù ngoài miệng không nói được mấy câu nhưng đối đãi Đông Xích vẫn cực kỳ tốt, Dung Nguyệt bao che khuyết điểm, cho dù bản thân đối đãi Đông Xích khắt khe đến mức nào cũng không cho phép người khác khi dễ đồ đệ của mình, nên vẫn luôn âm thầm trải đường cho Đông Xích.
Cùng là bán thần hồ tộc, Dung Nguyệt phản đối Bạch Nhược Trần lập Bạch Xu làm người kế vị, nhưng đối với đồ đệ của mình lại không để tâm, ngoài mặt phản đối chèn ép nhưng thực tế lại mắt nhắm mắt mở, bất kể Đông Xích làm gì nàng cũng mặc kệ, cho nên Đông Xích ở Hộ Vệ Doanh một đường thăng tiến, địa vị càng ngày càng cao. Dung Nguyệt biết Đông Xích không phải thần hồ tộc thuần chủng, nhưng lại làm như cái gì cũng không biết, lại càng không kiểm chứng.
Một năm này hai sư đồ chung sống xem như hòa hợp, không xa cách giống như trước đây, Đông Xích dựa theo con đường Dung Nguyệt sắp xếp cho mình, từng bước đi tới.
Nếu như không phải một ngày nào đó Dung Nguyệt đột nhiên mang về một tiểu tình nhân có lẽ tất cả cũng sẽ không thay đổi, vẫn còn có thể tiếp tục phát triển theo quỹ đạo, nhưng vạn sự không phải lúc nào cũng thuận theo ý người.
Đêm đó có chút khô nóng, Đông Xích bưng canh giải nhiệt đến chỗ Dung Nguyệt, vốn dĩ muốn biểu lộ tâm ý, nhưng không ngờ lại bắt gặp một cảnh tượng bất kham như vậy.
Dung Nguyệt thường ngày cao ngạo không ngờ cũng có một mặt khó có thể kiềm chế như vậy, nàng cùng nữ tử kia dây dưa, hai chân siết chặt khó chia lìa, hiển nhiên vô cùng triền miên quấn quýt.
Cửa phòng không đóng kín, Đông Xích cứ thế bưng canh đứng ở bên ngoài. Dung Nguyệt biết có người đến nhưng cũng không quan tâm, tiểu tình nhân cũng nhìn thấy bóng dáng của Đông Xích, chẳng những không chút e thẹn trái lại còn nâng khuôn mặt mười phần quyến rũ, cánh tay bạch ngọc bám lấy bờ vai Dung Nguyệt, lúc đối diện với ánh mắt của Đông Xích ngoài cửa, nàng ta còn nâng chân lên kẹp lấy eo Dung Nguyệt.
Đông Xích đứng bên ngoài gần nửa khắc, đợi lúc bên trong hoàn toàn an tĩnh lại mới lạnh nhạt xoay người đi.
Dung Nguyệt không giải thích, cũng không cần giải thích, nàng là trưởng lão của thần hồ tộc, nuôi một tình nhân mà thôi, không tới phiên người khác xen vào.
Tiểu tình nhân vốn là thủ hạ của Dung Nguyệt, một khi đắc thế liền bắt đầu làm càn, cử chỉ hành vi không kiêng chút kiêng dè, có lúc còn ở trước mặt Đông Xích trực tiếp ngồi trên người Dung Nguyệt, làm như không có xương mà tựa vào lòng Dung Nguyệt. Nàng ta dường như có chút kiêng kỵ Đông Xích, hoặc là đã nhận ra gì đó nên thường xuyên cố ý làm ra những hành động không cần thiết cho Đông Xích xem.
Ví dụ như đêm nào đó, Đông Xích và Dung Nguyệt đang bàn công việc trong thư phòng, nàng ta quần áo mỏng manh đi vào phòng, mượn lý do giúp Dung Nguyệt mài mực để ở lại, chờ nói xong công việc, Đông Xích vừa ra khỏi cửa nàng ta đã y phục lỏng lẻo ôm lấy Dung Nguyệt, cố ý làm ra một chút âm thanh mờ ám.
Đông Xích đờ đẫn đứng trước cửa, một chân vừa mới bước ra, bất động một lúc mới lạnh lùng khép cửa lại.
Có một số việc Dung Nguyệt rõ ràng đã nhận ra nhưng vẫn giả vờ không biết, dung túng tình nhân kiêu ngạo lỗ mãng.
Đông Xích hỏi: “Ngươi thích nàng ta?”
Đông Xích cho rằng Dung Nguyệt tất nhiên thích nàng ta, bằng không vì sao lại mang về nuôi dưỡng bên cạnh, còn làm đến mức độ này.
Nhưng Dung Nguyệt lại trả lời: “Không phải nàng ta.”
Không phải tiểu tình nhân, mà là một người khác.
Đông Xích không nói chuyện mà chỉ rũ mắt nhìn xuống đất.
Khi đó Đông Xích còn chưa đủ hiểu biết Dung Nguyệt, về sau đã biết người Dung Nguyệt ngưỡng mộ trong lòng chính là vị tôn thượng được vạn người kính ngưỡng.
Tiểu tình nhân dung mạo có vài phần tương tự Mộc Thanh, cho nên mới được Dung Nguyệt thu nhận.
Lại một buổi sáng sớm, Đông Xích mang trà đến cho Dung Nguyệt, lúc ấy tiểu tình nhân mới vừa tỉnh dậy từ trên giường, còn đang thay y phục, cứ thế quang lỏa ở trước mặt Đông Xích không chút kiêng kỵ, chậm rãi mặc từng kiện y phục, Dung Nguyệt nhàn nhã nằm trên giường, nhìn thấy hành động này cũng không hề ngăn căn.
Cho đến khi tiểu tình nhân ra ngoài, Đông Xích mới tự mình châm trà cho Dung Nguyệt.
Dung Nguyệt chưa mặc y phục, nàng có chút mệt mỏi nằm sấp trên giường, tấm lưng trơn bóng hiển lộ ra ngoài, chăn đắp đến eo. Nàng không nhận lấy chén trà mà chỉ nhắm mắt nói: “Bóp vai cho ta.”
Đông Xích liền buông chén trà, lên tiếng trả lời: “Vâng.”
Sau đó tiến lên quy củ bóp vai đấm lưng cho Dung Nguyệt.
Hai sư đồ không ai lên tiếng, cũng không biết trải qua bao lâu Dung Nguyệt mới chống người ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn Đông Xích.
Đông Xích lập tức rũ mắt, không dám nhìn lung tung.
Dung Nguyệt nâng tay vuốt ve khuôn mặt Đông Xích, ngón tay mơn trớn, hàm ý sâu xa nói: “Đừng động tâm tư không nên có…”
Đông Xích im lặng không nói.
Về sau, Đông Xích dẫn dụ tiểu tình nhân ra ngoài rồi giết chết.
Nàng ta không hút tu vi của tiểu tình nhân mà dứt khoát dùng kiếm giết chết.
Dung Nguyệt phát hiện ra việc này, chẳng những không để lộ ra ngoài mà còn nghĩ cách phong tỏa tin tức, đêm đó trong thư phòng, Dung Nguyệt hung hăng tát vào mặt Đông Xích, bảo nàng ta nếu còn làm bậy thì tự mình cút đi.
“Đừng ép ta phải ra tay với ngươi.” Dung Nguyệt nói.
Đông Xích không có phản ứng gì, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Sư tôn luyến tiếc?”
Dung Nguyệt không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Vì sao giết nàng ta?”
Ánh mắt Đông Xích trầm lặng như hồ nước chết, không chút gợn sóng, lát sau mới không chút cảm xúc nói: “Chỉ là kẻ thế thân, sư tôn tìm kẻ khác là được rồi.”
Lời còn chưa dứt, lại đổi lấy một cái tát của Dung Nguyệt.
Dung Nguyệt đánh người rất nặng tay, trong miệng Đông Xích cũng cảm nhận được vị máu. Đêm đó hai người một mực giằng co trong thư phòng, Đông Xích quỳ trên mặt đất thẳng đến hừng đông Dung Nguyệt cũng không cho nàng ta đứng lên.
Cái chết của tiểu tình nhân khiến mối quan hệ sư đồ vốn đã không thân thiết xuất hiện ngăn cách lớn hơn, Dung Nguyệt không còn thường xuyên trở về nhà giống như trước đây, mười ngày nửa tháng cũng không thấy bóng dáng, có lẽ là cố ý trốn tránh.
Đông Xích cũng không đi tìm nàng, suốt ngày ở Hộ Vệ Doanh không về nhà.
Nhưng nửa năm sau hai người vẫn giải hòa, tuy rằng đã không thể trở lại như lúc trước nhưng quan hệ cũng không đến mức căng thẳng.
Dung Nguyệt không tìm người thế thân nữa, nhưng đối với Mộc Thanh vẫn trước sau như một, thỉnh thoảng sẽ lấy danh nghĩ thăm bạn cũ để tiếp cận, ở trước mặt Đông Xích cũng không hề che giấu.
Mà Đông Xích cũng sẽ không ra tay với Mộc Thanh, nàng ta không có năng lực đó.
Những năm này, Đông Xích dần dần hiểu biết thân thế của mình, còn nhỏ chịu đòn còn không hiểu, chỉ nghe Minh Khê lúc phát điên sẽ gọi tên Đại Vu, dần dần lớn lên nàng ta mới biết nam nhân mà Minh Khê luôn nhắc mãi chính là phụ thân của nàng ta, cũng chính là kẻ tạo nên tất cả những khổ sở nàng ta phải chịu.
Đông Xích là tạp chủng, trong thân thể chảy dòng máu của ma tộc, là sự tồn tại không được cả hai bên chính tà chấp nhận, nếu không phải Bạch Nhược Trần đã đặt phong ấn trên người để âm thầm bảo vệ, thì nàng ta đã bị phát hiện từ lâu, cũng không biết sẽ có kết cuộc gì.
Có lẽ là thiên tính quấy phá, hoặc là trời sinh tâm thuật bất chính, Đông Xích bắt đầu âm thầm tu luyện vu thuật, nghiên cứu cấm thuật.
Đông Xích dùng những loại thuật pháp tà môn này lên người Dung Nguyệt, thần không biết quỷ không hay dẫn dụ Dung Nguyệt nhập ma, cùng nàng ta rơi vào vực sâu vạn trượng. Khởi điểm nàng ta sợ hãi, không dám lộ liễu quá mức lo lắng sẽ lộ ra sơ hở, nhưng về sau càng lúc càng mất khống chế.
Có thể là huyết mạch như thế nên Đông Xích tu luyện vu thuật như cá gặp nước, có thể nói là thiên hạ kỳ tài, so với tu luyện chính đạo nhanh hơn rất nhiều, tu vi của nàng ta ngày càng cao, bản lĩnh khống chế nhân tâm cũng càng lúc càng thành thạo, thậm chí có một lần thiếu chút nữa khiến Dung Nguyệt trầm luân cùng mình.
Nàng ta quá cẩn thận, Dung Nguyệt không hề phát hiện, mãi đến sau này vẫn không hay không biết.
Nhưng như thế còn chưa đủ, nàng ta muốn không chỉ những chuyện này.
Con đường không thể quay đầu, càng đi càng xa.
Trong lúc thượng cổ đại chiến nàng ta đã tìm được con đường phù hợp với mình, vì vậy âm thầm giúp Vu Tộc xâm nhập Thiên Tiệm Thập Tam Thành, dẫn đến ma vật điên cuồng tấn công nơi này, chờ lúc các bên thương vong thảm trọng nàng ta tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình, dùng thời gian ba nghìn năm để sắp đặt, chỉ chờ đến ngày thu lưới.
Trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, chờ đợi hoàn toàn không uổng công.
A Lương mất đi tác dụng nàng ta không nương tay giết chết, Dung Nguyệt không nghe lời, nàng ta liền chế thành con rối, Mộc Thanh và Bạch Xu muốn ngán đường, nàng ta sẽ gạt bỏ các nàng.
Đông Xích thong thả nói, xem các nàng là người nghe cuối cùng, dù sao thì các nàng cũng sẽ nhanh chóng bị giết.
Mộc Thanh yên lặng nhìn Bạch xu, sau đó lại nhìn kẻ điên đã hoàn toàn mất đi lý trí.