Đồ Đệ Có Liêm Sĩ – Chương 5

Chương 5: Nhiệt Ý

Một người một yêu, cộng thêm một con thỏ nhát gan, tạm thời ở tại Côn Sơn hoang vu, miễn cưỡng xem như hòa thuận. Từ sau khi có ăn có ở, Bạch Xu trôi qua phải nói là thoải mái tự tại, ngủ dậy thì ăn, không có chuyện gì thì nằm sấp trên nóc nhà phơi nắng, không có nắng thì ở trong phòng đùa giỡn con thỏ, đáng thương cho con thỏ, ngày ngày sợ đêm đêm sợ, hồi hộp lo lắng, không có ngày nào thanh thản.

Mộc Thanh đối với việc này mắt nhắm mắt mở, chỉ lúc nghiệt chướng kia đặc biệt quá đáng nàng mới ra tay.

Hôm nay trời trong không tuyết, mặt trời lên cao thiên không vạn lý, ngay cả gió lạnh cũng không thổi, Bạch Xu mang theo thỏ nằm ở trước cửa, dương quang ấm áp vừa vặn chiếu xuống, thích hợp để ngủ trưa. Nàng quen khi dễ thỏ rừng, hơn phân nửa thân thể đều đề trên lưng đối phương, hoàn toàn xem người ta như một cái đệm mềm mại, nàng lười nhác hé mắt tắm nắng, con thỏ không dám phản kháng, nằm ngay đơ như khúc gỗ, rất sợ vừa cử động sẽ bị cắn chết.

Mộc Thanh bàng quan mặc kệ nghiệt chướng kia tác uy tác phúc, không quản.

Dù sao Bạch Xu ít khi yên tĩnh như vậy, hai ngày nay nàng trên lủi xuống nhảy, nhìn thấy cái gì cũng ngạc nhiên, ngay cả một cây bút lông cũng có thể khiều nửa ngày, tối qua còn bất cẩn đánh đổ nghiên mực, khiến mức sái khắp sàng, nếu không phải Mộc Thanh ngăn cản đúng lúc sợ rằng nàng còn có thể nếm thử mùi vị của mực nước.

Yêu quái chưa hiểu sự đời chính là như vậy, vô tri hiếu kỳ đối với tất cả sự vật thế gian, trách cứ cũng vô dụng, chỉ có thể dạy từng thứ một.

Mặt trời ngã về tây, ngoài cửa dần dần u ám, thỉnh thoảng gió lạnh thổi qua. Bạch Xu rốt cục buông con thỏ ra, bò đến nằm sấp trên đùi Mộc Thanh, nàng coi như biết điều, không làm phiền đối phương tĩnh tọa.

Mộc Thanh cũng tùy ý nàng, cho đến lúc trời sắp tối mới xuống bếp nhóm lửa chuẩn bị nấu ăn.

Trong nhẫn trữ vật có không ít nguyên liệu nấu ăn, đều là các đệ tử trong tông môn tri kỷ chuẩn bị trước khi đến đây, đêm nay nàng dự định nấu sủi cảo, trong thời tiết âm lãnh như vậy có thể uống một ngụm canh nóng là đáng hưởng thụ nhất.

Bạch Xu chờ ở bên cạnh, thấy nàng luôn từ hư không biến ra vài thứ, kinh ngạc không ngớt, liền vòng quanh đối phương nhìn đông nhìn tây muốn xem rõ ràng nguyên do.

Mộc Thanh đẩy nàng ra, nhẫn nại giải thích một phen. Bạch Xu cái hiểu cái không, tiếp đến lại hiếu kỳ nhìn chằm chằm nhẫn trữ vật, nàng nhẹ nhàng nhảy lên thớt, dùng chân trước bám vào tay trái của Mộc Thanh, nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát.

Trên nhẫn trữ vật có thần thức của chủ nhân, ngoài khắc không thể mở ra, Mộc Thanh để nàng xem xét một chút rồi thu tay lại, tiếp tục làm sủi cảo, mặt không đổi sắc mà hướng dẫn từng bước:” Dưới chân núi có một chỗ có thể mua những thứ này, ăn mặc công cụ, đều có thể dùng tiền mua.”

Bạch Xu nghi hoặc vẫy vẫy đuôi, ngẩng đầu nhìn nàng:” Tiền?”

” Tiền đồng, bạc vụn.” Mộc Thanh nói:” Còn có vàng lá.”

Bạch Xu không biết những thứ đó rốt cuộc là vật gì, Mộc Thanh không giải thích nhiều, gói sủi cảo xong nàng rửa tay, lúc này mới lấy ra một đồng tiền cho Bạch Xu nhìn, cũng dạy nàng ấy một lượng bạc có thể đổi bao nhiêu đồng tiền, vàng lá lại giá trị bao nhiêu, một đồng tiền có thể mua một cái bánh bao, một lượng bạc có thể mua một thạch gạo, mọi việc như thế.

” Một thạch?”

*Một thạch: tương đương với 120 cân (hoặc 100 lít)

Mộc Thanh tinh tế giải thích như thế nào là thăng, đấu, thạch, tiền, lạng, cân. (Các đơn vị đo trọng lượng của TQ cổ đại)

Những thứ này đều là thế gian dùng, về phần tu tiên giới là dùng linh thạch, đan dược để buôn bán trao đổi, mặt khác còn có thể dùng đồ vật….vân vân. Bạch Xu như lọt vào trong sương mù, như nghe thiên thư.

Mộc Thanh cũng nói một chút về những thứ khác, ví dụ như món ăn đặc sắc các nơi trong thiên hạ, từ các món nướng Lưỡng Nghiêm đến món cay Xuyên Thục, lại đến canh hầm phương Bắc, nữ nhi hồng của Sơn Âm, rượu Thanh Diệp của Phần Dương, trà Long Tĩnh Tây Hồ, Bích Loa Xuân của Động Đình, còn có hoa quế cao, bánh bột, mứt táo… Mượn đó kể cho Bạch Xu những phồn thịnh bên ngoài.

Đại Xuyên nhiều núi, Tần Hoài ánh đèn không tắt, Tái Bắc quanh năm tứ bề báo hiệu bất ổn, đại mạc hoang tàn vắng vẻ… Tất cả đều là những cảnh sắc mà kẻ bị trói buộc nơi Côn Sơn không thể nhìn thấy được.

” Hai môn ba phái bốn tông, có biết không?”

Bạch Xu tất nhiên là không biết.

Cái gọi là hai môn ba phái bốn tông, chính là chỉ những thế lực nổi danh hơn nữa có uy vọng ở Tu Chân Giới hiện nay, hai môn là Thiên Cơ Môn và Thái Nhất Môn, ba phái là Nhất Tuyến Thiên, Phiêu Miểu Phong và Vô Cực Sơn, bốn tông còn lại là Lưu Vân Tông, Tẩy Kiếm Tông, Hóa Đan Tông và Phượng Linh Tông. Dĩ nhiên, còn có những gia tộc hùng mạnh nằm ngoài, giống như Giang Nam Liễu gia, Giang Bắc Lục gia, kẻ lợi hại không phải số ít, chỉ là xuất phát từ các loại nguyên do không thể được liệt vào danh sách.

Bạch Xu nghe mà sửng sốt, nàng chưa từng ra bên ngoài, không biết đại thế giới rốt cục có bao nhiêu rộng lớn, đối với nàng mà nói Côn Sơn đã đủ lớn, dù sao cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng rời khỏi đây.

” Ngươi ở đâu?” Nàng hỏi, lắc lắc đuôi.

Mộc Thanh không trả lời, không muốn nói cho nàng biết, mà chỉ nâng tay đẩy nàng ra.

“Mặc y phục vào trước, lát nữa đến nhóm lửa.”

Bạch Xu không muốn:” Không nhóm lửa….”

Mộc Thanh nhàn nhạt nói:” Không làm việc không có ăn, tùy ngươi.”

Đôi tai Bạch Xu tức thì rũ xuống, lề mề một lúc lâu mới dùng chân phải lay Mộc Thanh, được một tấc lại muốn tiến một thước nói:” A Xu muốn ăn bạch cao.”

Đối phương không để ý đến nàng, mí mắt cũng không nâng một chút.

Nàng một chút cũng không có ánh mắt, lại nói:” Còn có gà nướng đất sét.”

Hôm qua ngay cả nói còn nói không lưu loát, nhắc tới thức ăn trái lại không hề vấp váp, cũng không nói lắp nữa. Mộc Thanh bất vi sở động, đẩy móng vuốt của nàng ra.

Bạch Xu không tình nguyện nhảy xuống khỏi kệ bếp, đến sát vách mặc y phục vào rồi trở lại, nàng vẫn hữu dụng, chí ít biết nhóm lửa, củi đốt cháy lớn, ấm áp dễ chịu, chỉ chốc lát sau cả thân thể đều trở nên nóng hổi.

Nghiệt chướng này luôn làm vài chuyện bất thường, bởi vì mùa đông sưởi ấm quá thoải mái mà cầm cái đuôi lên sưởi, đuôi cũng sắp vói vào trong bếp lửa, ngọn lửa đỏ lay động, vài lần suýt nữa đốt tới chóp đuôi nhưng nàng vẫn không chút sợ hãi. Mộc Thanh lơ đãng liếc mắt nhìn thấy hành vi của nghiệt chướng này càng không thể nhìn nổi, cách khoảng không kéo đuôi nàng của nàng ấy xuống.

Bạch Xu không hiểu mà nhìn về phía bên này, không rõ đây là ý gì.

Mộc Thanh bưng sủi cảo đến, chậm rãi nói:” Thêm hai cây củi, đừng để lửa tắt.”

” Không tắt…” Bạch Xu bật người nói.

Mộc Thanh xoay người làm nước chấm trước.

Nước cuồn cuộn sôi trào, hơi nước nghi ngút, Mộc Thanh không nhanh không chậm thả sủi cảo vào nồi, nàng khuấy động đáy nồi một lát sau mới cho thêm một chén nhỏ nước lạnh, lúc nước sôi lên lần nữa, sủi cảo trắng nõn đều nổi lên, hương thơm quanh quẩn.

Bạch Xu đứng lên nhìn, cũng không sợ bị hơi nước huân nóng, Mộc Thanh lập tức kéo nàng ra, nàng lại tham ăn mà hít ngửi, đôi mắt nhìn chằm chằm sủi cảo trong nồi.

” Bưng nước chấm ra trước, đừng đứng ở chỗ này.” Mộc Thanh nói.

Nàng lên tiếng, nhưng cũng không chịu đi mà chỉ bưng nước chấm đứng chờ ở một bên.

Đêm nay không chỉ có sủi cảo, còn có một đĩa thịt bò nhỏ.

Mộc Thanh không ăn thịt bò, toàn bộ đều cho Bạch Xu ăn. Ở phương diện ẩm thực Phượng Linh Tông có rất ít quy củ, ăn chay ăn mặn đều được, chỉ là người tu hành không thể quá trọng việc ăn uống, vì vậy bình thường nàng cơ bản chỉ ăn cháo trắng vào buổi sáng, thỉnh thoảng uống trà.

Bạch Xu đã lâu không ăn mặn rốt cục nếm được vị thịt, nàng ôm bát gắp không ngơi tay, một đĩa thịt bò rất nhanh đã thấy đáy, ngay cả nước canh sủi cảo nàng cũng không buông tha, hai tay cầm bát uống sạch sẽ, giống như tám đời chưa ăn cơm.

Mộc Thanh yên lặng không nói gì, ăn xong, nàng hái vài lá rau cho thỏ ăn. Con thỏ lần này thông minh, cẩn cẩn dực dực kéo lá rau vào cuối giường, ẩn núp mà ăn, rất sợ bị nghiệt chướng nào đó gây tai họa.

Trễ chút nữa, Mộc Thanh đến sơn động bên kia để tắm.

Hai người các nàng trước sau đi vào tắm rửa. Bạch Xu không nguyện ý tắm, trước kia nàng đều là lăn trong tuyết vài vòng là xong, không rõ vì sao cần phải xuống nước, vì vậy chỉ ở trong nước ngâm thời gian một chén trà nhỏ, ngay cả y phục cũng không mặc đã ra ngoài.

Nghiệt chướng này thật sự vụng về, đã vài ngày mà vẫn không mặc tốt y phục, vạt áo nhăn nhúm, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài, vừa nhìn đã có thể nhìn thấy khối mềm mại no đủ, nhưng nàng vẫn hồn nhiên không cảm thấy có gì không thích hợp, hấp tấp ra ngoài. Cảnh tượng này thực sự hương diễm, Mộc Thanh ngẩn ra chốc lát, nàng quay mặt đi, trầm giọng nói:”Kéo vạt áo lại.”

Bạch Xu cúi đầu xem xét, tùy tiện lôi kéo:”Kéo rồi.”

Nhưng mà căn bản không khép lại, vẫn còn lộ ra.

Nàng là một con yêu quái, trời sinh tự có da lông, mấy năm nay chưa từng mặc y phục, không biết như thế nào là xấu hổ, y phủ chỉ cần khoác lên người là xong việc, đâu thèm quan tâm mặc thành bộ dạng gì. Mộc Thanh thần sắc lộ vẻ mất tự nhiên, lát sau nàng rốt cuộc vẫn ra tay chỉnh lại giúp nàng ấy, cũng ngay lúc này, Bạch Xu không an phận cử động, ngón tay hơi lạnh không cẩn thận chạm vào nơi ấm áp.

Ngón tay cứng đờ một chút, Mộc Thanh mặt không biểu tình chỉnh lý lại từng kiện y phục.

” Đi thôi, trở về.”

Đêm nay trăng sáng sao thưa, ánh sáng màu ngân bạch như nước sái trên mặt tuyết, tứu cố mang mang, xa xa là hư không vô tận, nhìn không thấy giới hạn, trời và đất tựa như giao cùng một chỗ, trong không khí tản mát hương hoa mai nhàn nhạt hợp lòng người.

Hơi lạnh thấm vào xương, nhất là sau khi tắm xong, Bạch Xu sợ lạnh nên sẽ bất giác dựa vào gần Mộc Thanh.

Trở lại nhà gỗ, Mộc Thanh liền ngồi đọc sách, cho đến nửa đêm mới lên giường nghỉ tạm, mà Bạch Xu vừa vào cửa đã chạy đến trên giường quấn thành một cuộn, không bao lâu đã biến trở lại bản thể, tự tại lăn một vòng trên giường rồi ngủ thiếp đi. Nàng đã làm ầm ĩ nhiều ngày, tràn đầy tinh lực nhảy lên nhảy xuống, ban ngày thì đùa giỡn thỏ rừng, đêm đến thì lăn qua lăn lại không chịu ngồi dậy, đầu vừa chạm gối đã nặng nề ngủ thiếp đi.

Mộc Thanh nhìn nắm lông trắng ngủ mặt hướng lên trời ở trên giường, đôi mắt đen láy như mực khẽ buông xuống, có gió thổi vào, hỏa quang le lói chớp động suýt tắt.

Đêm xuống, Mộc Thanh thổi tắt đèn, đến trước giường cởi ngoại bào, xốc góc chăn lên nằm vào trong, nàng nhìn bạch hồ còn đang ngủ say trên chăn, cuối cùng nâng tay nhấc nghiệt chướng kia lên, nhét vào trong chăn.

Bạch Xu ngủ rất trầm, như vậy cũng không tỉnh dậy, chỉ có cái đuôi bỗng nhiên lay động.

Không lâu sau, dường như cảm giác được bên cạnh tương đối ấm áp, nghiệt chướng kia vô thức dùng đuôi quấn lấy lưng của Mộc Thanh. Sắc mặt Mộc Thanh khẽ đổi, nhưng rốt cuộc vẫn không tính toán với nàng, mặc kệ.

Bóng đêm nồng đậm nặng nề, tĩnh mịch.

Không bao lâu, ngay cả Mộc Thanh cũng chìm vào giấc ngủ.

Đến lúc này vẫn tường an vô sự, tất cả đều bình thản yên ổn.

Ước chừng đến giờ mẹo. Mộc Thanh dần dần cảm thấy có chút nóng, tay nàng dường như bị một cổ lực đạo cuốn lấy, có thứ gì đó đè nặng nàng, nhiệt ý kia cũng càng lúc càng bất thường, theo đó là hương thơm như có như không, giống như lửa đang thiêu đốt, làm cho nàng có chút khó chịu.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!