Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 6

Chương 6: Được không, chị

 

Liên tục làm việc mấy ngày, thật vất vả La Thanh Mộng mới có thể nghỉ ngơi, cô đã sắp xếp xong kế hoạch cho ba ngày này, buổi tối sẽ cho tự nấu cho mình vài món ăn ngon, tự thưởng cho bản thân, sau đó ngâm bồn tắm lớn đắp mặt nạ, rót một ly rượu đỏ, tắm rửa xong ngồi trước cửa sổ nghe nhạc đọc sách, tận hưởng cuộc sống.

Bởi vì nhà trọ cũ hoàn cảnh hữu hạn, việc ngâm bồn tắm đối với cô là điều xa xỉ, rượu đỏ là đổi thưởng được trong lúc đi siêu thị, có ngon hay không cô cũng không biết, nhưng một chai hơn một trăm tệ cô đã cảm thấy rất đắt.

Cô vẫn chưa mở chai rượu đỏ này là bởi vì cảm thấy tùy tiện uống sẽ rất lãng phí, nhưng hôm nay cô rất muốn nếm thử.

Kế hoạch của La Thanh Mộng lúc này đã bị đảo loạn, cô rất tức giận, ngâm mình trong bồn tắm lớn, rượu đỏ cũng đã rót nhưng đôi mắt lại nhìn trừng trừng vào bước tường trước mặt.

Người so với người tức chết người, lần trước tụ tập trong nhà Lý An, cô nghe các đồng nghiệp nữ của Lý An thảo luận lúc đi spa bọn họ đều lựa chọn tắm bằng rượu đỏ, thật xa xỉ.

La Thanh Mộng không thường xuyên uống rượu, chỉ uống một chút đã ngà ngà say, cô uống gần nửa ly, mùi vị đắng chát không dễ uống, cô đứng dậy từ bồn tắm, đầu óc choáng váng, thân thể nóng bừng, cô mặc áo tắm rồi ra phòng khách mở TV lên xem.

La Thanh Mộng cảm thấy bản thân quá uất ức, cô đến nơi này ở không phải vì tức giận Thu Thư Tuyết bọn họ sao, thế nào cuối cùng vẫn là cô rơi vào cảnh khốn cùng. Vì vậy cô cố sức quấn chặt áo ngủ, men say nổi lên, cô liền đi đến trước cửa căn hộ của Thu Thư Tuyết, giơ tay dùng sức gõ cửa, gõ xong lại tiếp tục dùng sức ấn chuông cửa.

Làm xong loại chuyện bất lịch sự này, cô nhấc chân chạy về nhà mình rồi lập tức đóng cửa lại, sau đó híp mắt nhìn vào mắt mèo.

Cô chạy đủ nhanh nên một giây sau Thu Thư Tuyết ra mở cửa thì không nhìn thấy cô, đầu tiên Thu Thư Tuyết nhìn về phía thang máy, không thấy người nào liền nhíu mày, vẻ mặt vô cùng mờ mịt, sau đó lại nhìn về phía nhà của La Thanh Mộng, hẳn là cô ấy không ngờ rằng La Thanh Mộng sẽ làm chuyện như vậy.

Tâm tình của La Thanh Mộng tốt đẹp hơn, sau đó cô cũng không đi gõ cửa nhà đối diện nữa, cô biết chỉ cần Thu Thư Tuyết không ngốc thì hiện tại sẽ ngồi xổm trước cửa chờ bắt tận mặt cô.

Cô trở vào phòng, liếc mắt nhìn vài quyển sách nhét trong ngăn tủ, cô dọn sách ra phòng sách để xem, mỗi một quyển chất lượng đều rất tốt, bên ngoài là lớp niêm phong bằng gỗ, kèm theo rất nhiều tặng phẩm, bao gôm một đóa hoa uất kim hương khô màu đen và rất nhiều bưu thiếp.

Đúng lúc hôm nay có thể đọc sách.

La Thanh Mộng mở TV lên, chọn kênh âm nhạc, chủ nhà rất biết hưởng thụ cuộc sống cho nên đã đăng ký dịch vụ truyền hình trực tiếp, muốn xem cái gì cũng có, La Thanh Mộng không đăng nhập bằng tài khoản của mình mà tiếp tục nghe danh sách nhạc của đối phương.

Ca khúc đầu tiên là Moonlight, âm điệu du dương, cô lật vài trang sách, không nhịn được nhìn phụ đề bài hát trên TV.

Thực sự rất sắc tình.

“I just wanna get high with my lover.”

Tôi chỉ muốn đắm chìm trong dục vọng cùng người mình yêu.

Veo una mu? eca cuando miro en el espejo

Đứng trước gương cho rằng bản thân nhìn thấy một người đẹp

Kiss kiss

Hôn say đắm

Looking dolly I think I may go out tonight

Mị lực vô hạn tôi nghĩ đêm nay có lẽ nên ra ngoài

I just wanna ride get high in the moonlight

Tôi chỉ muốn rong ruổi dưới ánh trăng để hai người cùng trầm luân

Get high with you

Cùng em bay cao

Get higher and higher with you

Chúng ta cùng lên cao hơn cao hơn nữa

Let’s go to the moon

Hãy cùng nhau lên mặt trăng…”

La Thanh Mộng nghe vậy không khỏi trừng lớn đôi mắt, cô lại nghĩ đến đêm hôm đó, cảm giác cẩn trọng từng chút, rồi lại tùy ý làm càn, quả thực không khác gì những ca từ này.

Đêm đó, cô vẫn luôn dùng tay che mắt lại, căn bản không chú ý đến ánh trăng, mà chỉ nhớ kỹ tay của Thu Thư Tuyết rất trắng, nhìn nhiều một chút liền suy đắm muốn chết dưới bàn tay đó…

Cô cúi đầu lật một trang sách, chương đầu tiên viết về bắt nguồn của thần thoại Cthulhu, giới thiệu vắn tắt viết: “Chúng ta tồn tại trong một thế giới thần bí, bóng tối là sự bắt nguồn của đại dương, lúc thủy triều lên, chúng ta không cách nào giương buồm ngược gió…”

Vô duyên vô cớ cô cảm thấy tức giận.

La Thanh Mộng bật người ngồi dậy cất quyển sách vào trong giá sách, cô rất thích bố cục của căn nhà này, giường ngủ đặt cạnh cửa sổ, mà cửa sổ có thể kéo ngang hoặc kéo dọc, buổi tối về nhà mệt mỏi có thể ngồi trên giường quan sát thành phố bên ngoài.

Thuộc về loại phòng ngủ trong mơ.

Giá sách cũng rất đẹp, nhưng sách lại không nhiều.

Nếu như có tiền cô sẽ mua thêm vài quyển sách để thêm vào, cũng không biết chủ nhà khi nào mới trở về, lúc đầu cô ấy nói chỉ cho thuê hai tháng.

La Thanh Mộng nghĩ đến đây lại cảm thấy khổ sở, đi ra ngoài uống một ngụm rượu sau đó lại đến trước cửa nhà Thu Thư Tuyết không ngừng gõ cửa, gõ xong lại đá một cước rồi dùng sức nhấn chuông, sau khi làm xong thì lập tức trở về nhà tiếp tục thông qua mắt mèo nhìn động tĩnh của Thu Thư Tuyết.

Lần này Thu Thư Tuyết không nhìn về phía thang máy nữa, cô ấy chỉ khoanh hai tay trực tiếp nhìn về phía nhà cô, cô ấy hẳn là vừa mới tắm xong, dùng kẹp vấn tóc lên cao, cần cổ vẫn còn ẩm ướt, thoạt nhìn có phần chật vật.

Không cần nói cũng biết trong lòng La Thanh Mộng có bao nhiêu đắc ý.

Cô nghĩ, đợi lát nữa sau khi đắp mặt nạ xong thì sẽ đi ngủ, còn đêm nay Thu Thư Tuyết sợ là không có cách nào ngủ ngon, trong mộng cũng là cảnh cô ấy bị cô đè đầu cưỡi cổ.

Tâm tình của La Thanh Mộng tốt hơn rất nhiều.

Nghĩ vậy, cô chuẩn bị thu ánh mắt lại, nhưng Thu Thư Tuyết lại đột nhiên kéo áo tắm của mình xuống, để lộ ra dây áo cùng với đường viền ren màu đen của áo lót, đồng thời còn nghiêng đầu nhìn vào mắt mèo trên cửa nhà cô.

“Lẳng lơ.” La Thanh Mộng mắng thầm, nhưng ánh mắt lại không nhịn được nhìn thêm mấy cái.

Cô trở vào phòng nằm lên giường, điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên nhấp nháy, trên màn hình là một lời mời kết bạn, còn kèm theo tin nhắn: “Chị, nội y siêu đẹp, siêu thoải mái, đừng gõ cửa nhà em nữa, buổi tối em sẽ không ngủ được.”

Cô cứ gõ, cứ gõ, gõ chết cô ta.

La Thanh Mộng không trả lời, hơn nữa còn xóa bỏ lời mời kết bạn của Thu Thư Tuyết, nhưng rất nhanh trên màn hình lại hiện lên một tin nhắn: “Nếu không em sẽ mặc nội y của chị, đến gõ cửa nhà chị, chặn đường chị nha.”

La Thanh Mộng ngưng cả hô hấp.

Lúc này cô mới hiểu ra, đúng vậy, đúng là như vậy.

Thu Thư Tuyết muốn bắt được cô cũng rất dễ dàng, buổi tối hai người vẫn ở cùng một tầng lầu, đến lúc đó Thu Thư Tuyết chặn trước cửa nhà cô thì phải làm sao, xé rách da mặt với cô ấy sao? Cô đấu lại cô ấy sao?

Nếu như đánh nhau với Thu Thư Tuyết, cô bị thương cũng không sao, chịu đựng một chút sẽ vượt qua, nhưng nếu như cô cào rách mặt Thu Thư Tuyết thì cô sẽ phải đền tiền thuốc men và tiền thẩm mỹ xóa sẹo.

Tuy rằng cô rất muốn cào nát mặt Thu Thư Tuyết, để cô ấy và Lý An bị thương tích nặng nề a!

Đáng tiếc hiện tại về mặt nào đó pháp luật vẫn bảo vệ tiểu tam.

La Thanh Mộng cũng hiểu được bản thân cho dù tức giận đến đâu cũng không thể phán đoán sai đối tượng trả thù chủ yếu, đúng là cô muốn đánh Thu Thư Tuyết nhưng Lý An mới là kẻ đê tiện nhất.

Cô sờ sờ ngón tay của mình, là có một chút móng tay, còn móng tay của Thu Thư Tuyết lại vô cùng gọn gàng, lúc sờ vào đặc biệt thoải mái.

Nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc cô chỉ còn lại mấy từ ngữ.

“Moonlight, moonlight. Kiss, kiss…”

La Thanh Mộng lập tức kéo chăn trùm lên người, quấn bản thân thật chặt, cả đầu cũng không lộ ra ngoài, cứ thế nghẹn lấy, ánh trăng… hôm nay thật tròn.

Cô trùm kín đầu ngủ cả một đêm, sáng sớm thức dậy da mặt đầy dầu, cô sợ nổi mụn nên lập tức ngồi dậy rửa mặt rồi đắp mặt nạ. Sau khi bảo dưỡng mặt mình xong, cô mở nhạc lên đi vào phòng bếp làm bữa sáng, tuy rằng ăn một mình nhưng vẫn muốn ăn phong phú một chút, vì thế cô hấp một chiếc bánh bao, làm một phần mì trứng thịt bằm, sau khi chế biến xong thịt bằm, cô cho thêm một ít gừng vào để nấu mì, sau đó vớt ra, nước dùng vừa thơm vừa ngọt, cô bưng đến phòng khách vừa ăn vừa xem phim điện ảnh, chậm rãi hưởng thụ cuộc sống.

Cảm giác đặc biệt hạnh phúc và thỏa mãn.

Lúc ăn mỳ, điện thoại chợt nhấp nháy, là Thần Hân gửi tin nhắn cho cô, nói hôm qua có một khách hàng đặt trước sách trên ứng dụng, nhìn thấy hai chữ ‘đặt trước’, cô theo bản năng nghĩ đến Thu Thư Tuyết, tình huống lúng túng hôm qua khiến đầu óc cô kẹt cứng trong chốc lát, sau đó cô tiếp tục xem phim thêm mười phút rồi mới quay đầu xem điện thoại.

Thần Hân: “Nhưng hôm nay anh ta vừa đến thanh toán, em vẫn phải tiếp tục ưu đãi giá giống như hôm qua sao?”

La Thanh Mộng: “Điểm tích lũy của anh ta là bao nhiêu?”

Thần Hân: “Chỉ là hội viên bình thường, không nạp tiền.”

La Thanh Mộng: “Vậy em nói với anh ta, em có thể dành cho anh ta loại ưu đãi lớn nhất đối với bậc hội viên bình thường, hội viên nạp trên 300 tệ mới có thể nhận được ưu đã như hôm qua, hơn nữa còn có thể tích điểm, ngày kỷ niệm thành lập cửa hàng sẽ được tặng quà, nếu như anh ta có con thì em tặng thêm sticker, còn nếu con anh ta đã đi học thì tặng sổ tay.”

Thần Hân: “Oa, chị Thanh Mộng, lợi hại!”

Thật ra giá cả đều tương đương nhau, nhưng nhiều có thêm hội viên thì khác, bởi vì ông chủ thích có nhiều hội viên, hơn nữa hội viên nhiều cuối tháng các cô cũng có thể được trích hoa hồng.

La Thanh Mộng tiếp tục ăn mỳ.

Cô suy nghĩ một chút, lại trả lời thêm một tin nhắn.

“Nếu như không có chuyện quan trọng thì đừng nhắn tin cho chị, hôm nay chị nghỉ phép.”

Thần Hân không trả lời cô, có lẽ là đang bận làm việc.

La Thanh Mộng ăn sáng xong, mang tâm tình rất tốt mà đi rửa chén, kế hoạch của cô hôm nay là ở trong nhà cả ngày, nhưng cô không có thú cưng bầu bạn, ở nhà cả ngày sẽ có một chút buồn chán. Trước đây thứ sáu cô đều sẽ đến nhà Lý An nấu cơm cho anh ta, cùng anh xem phim tại nhà, hiện tại ngẫm lại bản thân cô thực sự rất… thấp hèn!

Một cô gái suốt ngày chỉ biết nấu cơm cho đàn ông sẽ gặp bất hạnh!

Nếu đã nghĩ đến Lý An, La Thanh Mộng cũng sẽ không tiếp tục ở nhà chờ đợi nữa, cô chuẩn bị đơn giản, thay một bộ quần áo muốn đi tìm Lý An, chặn đường anh ta, buộc anh ta trả tiền.

La Thanh Mộng không am hiểu cách trang điểm, nên cô dựa theo hướng dẫn trên mạng bôi chút kem nền, dùng loại son môi màu ấm, sau đó cầm túi xách ra cửa.

Cô mới vừa thay giày ra cửa thì đã gặp phải Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết mặc một chiếc áo diệt cổ chữ V, bên ngoài là một chiếc áo khoác mỏng, cách ăn mặc đặc biệt phóng đãng, dưới cổ áo chữ V còn có thể nhìn thấy nội y viền ren.

La Thanh Mộng trợn to đôi mắt.

Thu Thư Tuyết chậm rãi mở miệng: “Chị, thơm quá a.”

La Thanh Mộng lùi lại mấy bước, căn bản không dám đến gần Thu Thư Tuyết, cô ngửi ngửi bản thân, cô hôm nay chỉ dùng kem dưỡng và kem nền, cái gì thơm quá!

Sợ bản thân lại trúng kế của Thu Thư Tuyến, La Thanh Mộng bật người tiến về phía trước, nhìn chằm chằm vào ngực cô ấy: “Cô không biết xấu hổ sao, cô thật sự dám mặc nội y của tôi, cô…” Cô nghiến răng: “Thật sự đáng ghê tởm!”

La Thanh Mộng nghĩ đến việc nội y bản thân dùng hai trăm tệ để mua lại bị Thu Thư Tuyết mặc, tâm can đều đau nhức.

“Nga… chị nói cái này sao.” Thu Thư Tuyết kéo dây áo, lộ ra một nửa cho cô xem, nói: “Đây là của em, chị còn nói chị không mua giống em.”

Khuôn mặt La Thanh Mộng lập tức đỏ bừng.

Cô lập tức trấn an bản thân, không được, không thể yếu thế. Người nên tức giận là cô, vì vậy cô đứng thẳng người, nhíu mày nói: “Cô mang nội y trả lại cho tôi.”

“Được rồi.” Thu Thư Tuyết đẩy cửa ra một chút, kiện hàng chuyển phát nhanh của La Thanh Mộng đặt ngay cạnh cửa, mà Thu Thư Tuyết giống như ngứa tay, một hồi đẩy cửa một hồi kéo cửa, La Thanh Mộng nhìn thấy có hai kiện bị mở ra, một kiện trong số đó có kiểu dáng giống hệt bộ nội y Thu Thư Tuyết đang mặc trên người.

La Thanh Mộng tức giận. Cô đã bị Thu Thư Tuyết sờ soạng, hôn môi vài lần, nên cũng không ngốc, Thu Thư Tuyết rõ ràng là cố ý, lần này cô dĩ nhiên sẽ không vào nhà Thu Thư Tuyết ngồi, cô nói: “Cô lấy ở đâu thì trả lại chỗ đó.”

Ngón tay Thu Thư Tuyết khẽ cong, khép cửa lại sau đó đứng thẳng, bước đến gần La Thanh Mộng, dường như không muốn để La Thanh Mộng đi.

La Thanh Mộng nóng lòng nói: “Cô còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Có thể.” Thu Thư Tuyết nói.

La Thanh Mộng mím môi, cảnh sát đến cô phải nói như thế nào.

Thu Thư Tuyết lại nói: “Quần áo a, trả cho chị. Vừa rồi em nói rất thơm là chỉ bữa sáng chị nấu rất thơm, em ngửi thấy liền tỉnh ngủ, chị để cho em vào nhà chị ăn một bữa cơm, sau đó em sẽ trả quần áo lại cho chị.”

La Thanh Mộng muốn nói rằng không thể.

Nhưng Thu Thư Tuyết đã giành nói trước: “Nguyên liệu em mua, nhưng nhiều quá em không cầm hết, lát nữa chúng ta đi siêu thị chị tùy ý chọn mua, em sẽ trả tiền, chị cứ tính đi, chị sẽ không bị thiệt. Hơn nữa cũng không cần vào nhà em lấy quần áo, em sẽ tự mình đưa đến nhà chị.”

Trong lòng La Thanh Mộng bắt đầu dao động, cô rất ít khi tính toán chi li, nhưng nếu như đi siêu thị tính như thế nào cô cũng sẽ không chịu thiệt.

Đi siêu thị mua đồ, một mạch mua mấy vạn tệ xem có lỗ chết cô ta hay không.

Dù sao quần áo của cô cũng chỉ đáng giá mấy trăm tệ.

Thu Thư Tuyết thật sự là không biết xuống bếp, mười ngón không dính nước, căn bản không biết giá cả củi gạo dầu muối, siêu thị lớn cái gì cũng có bán.

Ghê tởm, nhưng lại có chút động lòng.

Thu Thư Tuyết nhận thấy cô đang tính toán trong lòng, liền yên tĩnh chờ cô, một lát sau mới chậm rãi nói: “Dù sao… Nội y của chị em cũng mặc không vừa.”Cô ấy liếc mắt nhìn xuống ngực của La Thanh Mộng một cái: “Của chị thật lớn.”

Hô hấp của La Thanh Mộng có chút gấp gáp, khuôn mặt nóng bừng.

Thu Thư Tuyết nói xong lại nhìn cánh cửa tự động phía sau cô còn đang hiện thông báo ‘chưa khóa’, liền nói: “Đồng ý đi, chị.”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!