Ôm Đầu, Ngồi Xuống! – Chương 41

Mùa hè vốn là mặc ít, lại bị Nặc Nhất Nhất không đầu không đuôi cọ vào như vậy, thân thể cùng tâm hồn của Hàn Nại đều giống như có lửa, nàng dùng sức muốn đẩy hai chân đáng ghét của Nặc Nhất Nhất ra, nhưng Nặc cảnh quan thế nào bỏ được buông ra một cái gối băng mát lạnh như vậy, nhất là sau khi uống rượu, khí lực của cô trở nên lớn hơn, giống như thuốc cao dán da chó mà bám dính Hàn Nại không chịu buông ra.

“Nặc Nhất Nhất!!!”

Hàn Nại gọi tên Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan không để ý tới nàng, tiếp tục ôm gối ôm mềm mại của mình.

Hàn Nại hít sâu một hơi, mạnh xoay người lại, xoay người một cái đem Nặc Nhất Nhất đặt ở dưới thân: “Là ngươi mạo phạm ta trước.”

Mạo phạm ta trước?

Nặc Nhất Nhất uống say nào có cảm giác được bản thân đã mạo phạm ai đó, trong mông lung, cô cảm giác thân thể giống như bị sóng biển áp đảo, cảm giác mềm mại tê dại từng đợt kéo đến, cô muốn mở miệng xin giúp đỡ, nhưng miệng lại bị một loại mềm mại khác ngăn chặn, xao động nóng bỏng, khiến cả người cô khó chịu.

Hàn Nại giở trò, hôn đến tận hứng, Nặc Nhất Nhất thơm mềm như vậy cũng sẽ không nói những lời kỳ quái phá hủy bầu không khí, nhưng rốt cuộc là say rượu, Hàn Nại cũng không đến mức liền đem cô làm thịt, lúc tay dời xuống vùng bụng, Nặc cảnh quan theo bản năng có phản ứng tự vệ, hai chân cô kẹp lấy tay của Hàn Nại, híp mắt, hỗn độn nhìn nàng: “Hàn Nại?”

Trong mắt Hàn Nại đều là lửa, gật đầu một cái.

“Có phải là Hàn Nại không?”

Nặc Nhất Nhất nỉ non lặp lại, Hàn Nại dùng giọng nói khẳng định: “Phải.”

“Nga.”

Khi lấy được hoàn toàn khẳng định cùng tán thành, cả người Nặc Nhất Nhất bắt đầu thả lỏng, tay cùng chân cũng bắt đầu thư giãn, hoàn toàn tín nhiệm không hề đề phòng. Hàn Nại nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất thật lâu, cuối cùng hôn một cái lên xương quai xanh của cô, Hàn Nại thở hổn hển nằm trên giường một hồi, nàng lại đứng dậy đi tắm nước lạnh.

Mấy năm nay, bên cạnh cũng không có người bầu bạn, chưa bao giờ có loại cảm giác này, nhưng từ khi  gặp gỡ Nặc Nhất Nhất, da thịt gần gũi mang đến cảm giác ngọt ngào như thuốc phiện, thế nào cũng cọ rửa không xong

Chờ Hàn Nại tắm rửa xong lại về phòng ngủ, đã là một giờ sáng, nàng nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất, đặt một nụ hôn lên môi cô.

— ngủ ngon, bảo bối.

Có một số việc, nàng phải bắt đầu chuẩn bị, như vậy mới có thể cho Nặc Nhất Nhất một hứa hẹn, một ước hẹn đến già.

* * * * * *

Nặc cảnh quan một đêm ngon giấc, sáng hôm sau lúc rời giường đầu dĩ nhiên không hề đau.

Bởi vì là thứ bảy, Hàn Nại khó được một ngày nghỉ ngơi, nàng đang ở phòng khách đọc sách, sau khi rời giường Nặc Nhất Nhất mơ hồ một lát, thế nào cũng nhớ không nổi chuyện ngày hôm qua.

Thân thể vẫn còn có chút mềm yếu, nhất là đầu, mơ hồ như cũng có chút mê muội, Nặc Nhất Nhất ôm gối đầu của Hàn Nại ngửi nửa ngày, cô đến phòng tắm, chờ lúc cởi xong quần áo Nặc Nhất Nhất nhìn thân thể của chính mình trong gương, có chút sửng sốt.

Xương quai xanh…..dấu đỏ đó là gì?

Lấy tắm rửa xong rất nhanh, Nặc Nhất Nhất mặc quần áo xong liền vọt ra, còn chạy đến phòng khách, thấy Hàn Nại, cô mở to hai mắt.

“Thế nào không thổi khô tóc?”

Hàn Nại nhìn cô, Nặc Nhất Nhất chật vật hỏi: “Ngày hôm qua….. Ngày hôm qua ta đã làm gì?”

“Ngươi còn hỏi ta?”

Hàn Nại lạnh lùng liếc mắt nhìn cô: “Sau này không đủ tửu lượng thì đừng uống, chỉ giỏi uống rượu làm càn.”

“….. Ân, ta còn làm chuyện gì khác không, hay vẫn một mực ngủ trong phòng?”

Nặc cảnh quan nghiêm túc cực kỳ, Hàn Nại nhướng mày nhìn cô: “Nếu không ngươi nghĩ là ngủ ở nơi nào?”

Hàn Nại ngồi trên ghế mây liếc nhìn cô, Nặc cảnh quan vừa nghe lời này liền yên tâm, cô chạy đến bên cạnh Hàn Nại, ôm nàng.

“Sáng sớm còn chưa tỉnh rượu sao? Để tóc ướt làm gì?”

Hàn Nại vuốt tóc Nặc Nhất Nhất nói, Nặc Nhất Nhất sâu đậm hít một hơi hương khí trong ngực nàng, ngẩng đầu dùng đôi mắt trong suốt nhìn nàng: “Ngươi đã hôn ta?”

Một câu nói khiến Hàn Nại đỏ mặt, Hàn Nại cắn môi nhìn cô: “Ngươi có ấn tượng?”

Nặc Nhất Nhất tiếc nuối lắc đầu: “Chỉ là lưu lại dấu vết.”

Nói xong, Nặc Nhất Nhất cũng không ngại xấu hổ, trực tiếp xốc lên áo ngủ cho Hàn Nại nhìn một chút, Hàn Nại nhìn dấu hôn đỏ sậm, ánh mắt lập tức dời đi nơi khác.

Nặc Nhất Nhất bị hành vi kẻ trộm không chấp nhận mình là trộm của Hàn Nại chọc cười, cô vui vẻ lắc lắc Hàn Nại: “Thì ra ngươi thích ta như vậy a?”

“Nếu không thì sao?” Hàn Nại nhéo mũi cô, nhìn vào ánh mắt của Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất không biết xấu hổ mà làm nũng: “Ngươi nói sớm đi, nói sớm ta sẽ không uống say, hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ, ngay cả dư vị cũng không có, ai nha thật là đáng tiếc, ngươi đã làm gì rồi? Nói cho cùng đều đã cởi, thế nào không cởi luôn nội y? Người ta nói mặc cái này ngủ không tốt đối với cơ thể.”

“Nháo cái gì, mau làm cơm đi.”

Hàn Nại cũng không muốn sáng sớm cùng Nặc Nhất Nhất thảo luận đề tài “khẩu vị nặng” như vậy, Nặc Nhất Nhất được ngọt ngào trong lòng ấm áp, cô lại ôm dính Hàn Nại một hồi, thỏa mãn đến phòng bếp làm cơm,.

Cô hài lòng, là bởi vì cô rốt cuộc biết phân lượng của bản thân trong lòng Hàn Nại.

Nặc Nhất Nhất xốc chảo, toét miệng cười tâm tình thật tốt, cô hiện tại yêu chết nữ nhân khẩu thị tâm phi này, ở chung lâu ngày Hàn Nại tính tình như vậy trái lại có một loại tình thú riêng.

Một bàn bữa sáng phong phú dưới tay Nặc cảnh quan rất nhanh đã được mang lên, Hàn Nại bị Nặc Nhất Nhất nuôi đến kén ăn rồi, hiện tại ở bên ngoài ăn cái gì cũng không ngon, cảm thấy không bằng Nặc Nhất Nhất nấu, Nặc cảnh quan nghe xong thật vui vẻ, nuôi tâm một người không bằng nuôi dạ dày người đó, đây là giáo huấn lâu đời, mặc kệ thế nào, Hàn Nại cả đời này đều phải rơi vào trong tay cô.

“Hôm nay ngươi nghỉ ngơi sao?”

Trong lúc ăn cơm, Nặc cảnh quan tràn ngập mong đợi nhìn Hàn Nại, Hàn Nại nhìn cô, gật đầu. Tuy rằng nghỉ ngơi nhưng Hàn Nại vẫn có rất nhiều chuyện phải xử lý, nhưng nàng lại không đành lòng cự tuyệt sự mong đợi trong mắt Nặc Nhất Nhất, cũng tốt, coi như cho mình một ngày nghỉ đi, người luôn luôn muốn nghỉ ngơi, thời gian ở cùng vợ mình luôn luôn phải quý trọng, chuyện công tác toàn bộ đều có thể để sau.

Vừa nhìn Hàn Nại gật đầu Nặc Nhất Nhất liền vui vẻ, cô bắt đầu lên kế hoạch: “Ngươi nói chúng ta nói như thế nào cũng đã nói yêu đương một thời gian, ngươi cũng đừng luôn cao cao tại thượng như vậy, không phải trung tâm thương mại chính là hội quán cao cấp sao, theo ta thể hội một chút sinh hoạt của tiểu bần dân, thế nào?”

Hàn Nại dùng khóe mắt liếc nhìn cô, biết Nặc cảnh quan lại là đầy mình giảo hoạt.

Nặc cảnh quan hoàn toàn đắm chìm trong tưởng tượng của bản thân: “Chúng ta trước tiên sẽ đi xem phim, xem phim xong thì ăn trưa, buổi chiều cùng đi tàu điện, buổi tối trở lại ăn buổi tối dưới ánh nến, thế nào?”

Hàn Nại nhìn cô: “Ngươi là đang trưng cầu ý kiến của ta?”

Nặc cảnh quan nhìn nàng như vậy, lắc đầu: “Được rồi, cứ quyết định như vậy.”

Hàn Nại: “…..”

Mặc kệ thế nào, Hàn tổng vẫn bị Nặc Nhất Nhất lôi ra ngoài thể nghiệm cuộc sống của thường dân.

Lúc xếp hàng mua vé xem phim, nhìn xung quanh dòng người qua lại, Hàn Nại nhịn không được nhíu mày.

Nặc Nhất Nhất mua vé xong nhìn nàng như vậy liền vội vàng chạy đến, đem túi bỏng ngô lớn nhét vào trong lòng nàng, cười nói: “Không có cách nào, hôm nay là ngày nghỉ, người tương đối nhiều, ai nha, ta biết ngươi thích yên tĩnh, nhưng cũng không  thể luôn không tiếp xúc đám đông a.”

Hàn Nại nhìn bỏng ngô trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn Nặc Nhất Nhất: “Ngươi là heo sao? Không phải mới ăn xong sao?”

Nặc Nhất Nhất liếc mắt: “Cái này gọi là tình thú, ai nha, không phải ta ghét bỏ, ngươi nói những tổng tài các ngươi  cuộc sống có lạc thú gì, mỗi ngày đều là công việc, nếu không thì là tiệc tùng linh đình, quá nhàm chán, nhân sinh cứ như vậy qua cả đời tất cả đều bị những chuyện buồn phiến chiếm hết.”

“Tiệc tùng linh đình? Ngươi nên xem xét cách dùng từ.”

Hàn Nại nở nụ cười, hôm nay nàng một bộ quần áo màu trắng, thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái, trang điểm nhẹ tăng thêm một phần thanh xuân tịnh lệ. Nàng cười như vậy xung quanh có không ít ánh mắt dán đến.

Nặc cảnh quan cảm thấy được, trong nháy mắt cảm thấy không vui, cô kéo Hàn Nại  một cái, đem nàng kéo đến phía sau mình: “Uy uy uy, ngươi cười vui vẻ như vậy làm gì?”

“Ngươi nói cái gì?” Hàn Nại nhéo cô một cái: “Ta không cười ngươi nói ta mặt khối băng, ta cười ngươi lại không cho, Nặc Nhất Nhất, ngươi bây giờ thật là có khí chất tổng tài.”

Nặc cảnh quan cũng không muốn đem chút lòng dạ hẹp hòi của mình nói cho Hàn Nại biết, cô chọn là một bộ phim thanh xuân ái tình, đến giờ vào rạp, cô nắm tay Hàn Nại vào rạp chiếu phim.

Vào rạp chiếu phim, ở trung tâm có điều hòa, hơn nữa trong rạp cũng không phải rất đông, Hàn Nại cũng không cảm thấy không được tự nhiên nữa.

Nặc Nhất Nhất tâm tình không tệ, bộ phim mới bắt đầu mười phút cô đã ăn nửa túi bỏng ngô, Hàn Nại vẫn chăm chú xem phim, cô quay đầu nhìn sườn mặt nghiêm túc của Hàn Nại không nhịn được muốn cười, người này không phải là có chứng ép buộc đi, vô luận như thế nào cũng không chịu lãng phí thời gian.

“Ăn một chút đi.”

Nặc Nhất Nhất đem bỏng đưa tới bên miệng Hàn Nại, Hàn Nại chăm chú xem phim theo bản năng há miệng ra ăn, tay của Nặc cảnh quan chạm vào đôi môi mềm mại, thoáng cái mặt đã đỏ bừng, may là rạp chiếu phim rất tối, tất cả mọi người bận xem phim không ai phản ứng cô. Nhưng cứ như vậy từng chút một,  trái tim yên tĩnh của Nặc cảnh quan không có cách nào bình tĩnh, cô thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hàn Nại, có chút lo nghĩ.

Hết lần này tới lần khác Hàn tổng xem rất chăm chú, nhìn cũng không nhìn Nặc Nhất Nhất một cái, càng về sau Nặc cảnh quan càng không nhịn được, quay đầu thật nhanh hôn một cái.

Kết quả….

Bởi vì rạp chiếu phim quá mờ, hơn nữa tâm tình khẩn trương, nụ hôn của Nặc cảnh quan trực tiếp hôn lên mắt Hàn tổng, Hàn Nại thiếu chút nữa phẫn nộ rồi: “Một miệng bỏng ngô của ngươi là không có chỗ lau nên lau lên mắt ta sao?”

Nặc cảnh quan bĩu môi ủy khuất.

Hàn Nại cầm khăn giấy lau mí mắt, liếc nhìn Nặc Nhất Nhất, nhìn thấy cô dáng vẻ ủ rũ cúi đầu, thở dài, vươn tay nắm lấy tay cô.

Thân thể Nặc cảnh quan run lên, ngẩng đầu nhìn Hàn Nại, Hàn Nại cho cô nhìn thấy chỉ là sườn mặt, nhưng bàn tay nắm chặt lại làm cho Nặc Nhất Nhất tâm tình thật tốt, cô nhịn không được vươn tay ôm lấy cánh tay Hàn Nại, Hàn Nại lần này cũng không cự tuyệt, nàng thuận thế đem đầu tựa vào vai Nặc Nhất Nhất.

Không phải lãng mạn như trong tưởng tượng, nhưng so với tưởng tượng còn ngọt ngào hơn.

Hàn Nại cứ như vậy tựa vào vai Nặc Nhất Nhất, Nặc cảnh quan cảm giác mình lại muốn say, vị đạo trên người Hàn Nại thật sự rất dễ chịu, nhất là trong hoàn cảnh hôn ám, thị giác không phát huy hết tác dụng, phát huy tốt nhất chính là khứu giác. Mà Nặc cảnh quan hết lần này tới lần khác là loại người có khứu giác đặc biệt mẫn cảm, từ lần đầu tiên ngửi được mùi hương trên người Hàn Nại cô đã cảm thấy không thể nào quên.

Sau khi hết phim, Nặc Nhất Nhất như trước nắm tay Hàn Nại ra ngoài, cô quay đầu nhìn Hàn Nại.”Thế nào, hay không?”

Hàn Nại nhìn cô đánh giá: “Từ góc độ đầu tư thương nghiệp mà nói, kết hợp đề tài hot cùng diễn viên đang nổi coi như thành công, nhưng từ góc độ thị trường mà phân tích, bộ phim này hiển nhiên không có thông qua nghiên cứu tiền sản xuất, mọi người —”

“Ai a, Hàn tổng của ta, được rồi a!”

Nặc cảnh quan thiếu chút nữa bịt tai, cô đã biết nữ nhân nhà cô không giống người thường.

“Đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm đi?”

Nặc cảnh quan chỉ vào quán ăn trước mặt, Hàn Nại liếc cô một cái: “Ngươi còn đói? Không phải vẫn ăn không ngừng miệng sao?”

“Không phải là ta sợ ngươi đói sao?” Nặc cảnh quan có chút ngượng ngùng, Hàn Nại mới vừa muốn nói chuyện lại thấy được bóng người quen thuộc trong đám người, đôi mắt nheo lại, buông lỏng tay của Nặc Nhất Nhất ra,  hai tay ôm cùng một chỗ, trong nháy mắt hàn khí quấn thân.

Không giải thích được nhìn một chút bàn tay bị bỏ qua của mình, Nặc cảnh quan nhìn Hàn Nại: “Làm sao vậy?”

Mà xa xa người kia đã đi vào, hắn ngạc nhiên nhìn Nặc Nhất Nhất: “Nhất Nhất, thật là ngươi?”

Nặc Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn lên, hít một hơi khí lạnh: “Lý Nguyên?”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!