Phiên Ngoại 2
Lễ trao giải (Khách mời: Úc Khê, Giang Y) (Toàn văn hoàn)
Bội Thành, hậu trường lễ trao giải “Cô ấy · Sức mạnh” hằng năm.
Giang Y khoác lên mình một chiếc đầm dạ hội màu đen tuyền, phần tà bó sát lấy đôi chân dài, tạo thành dáng đuôi cá mềm mại.
Cô sở hữu một vóc dáng đặc biệt nhìn tổng thể thì thanh mảnh, eo nhỏ như nhành liễu, nhưng nếu chỉ nhìn vào vòng ngực đầy đặn hay đôi chân thon dài, thì lại không hề mang vẻ gầy gò đơn điệu, mà giống như một trái cây chín mọng sau năm tháng kết tinh.
Cô chống khuỷu tay lên thành ghế sofa, bàn tay khẽ nâng cằm.
Lớp trang điểm trên gương mặt rất nhạt, gần như không có trang sức, chỉ có đôi hoa tai kim cương tròn nhỏ lấp lánh bên tai.
Mà thực ra, với khuôn mặt sắc sảo đầy vẻ quyến rũ này, cô cũng chẳng cần thêm bất cứ thứ gì nữa.
Bộ trang phục này rất hợp với bối cảnh lễ trao giải hôm nay, trang trọng mà vẫn thanh lịch.
Nhưng lúc này, trên môi cô lại mang theo một nụ cười lười biếng, vừa gợi cảm lại vừa có chút cưng chiều, đôi mắt dài nhẹ nhàng liếc nhìn người đang ngồi đối diện.
Người đối diện với cô là Úc Khê, đang khoác trên mình bộ đồng phục màu xanh, mái tóc đã dài ra một chút, chạm nhẹ lên bờ vai.
Chỉ là khuôn mặt bướng bỉnh của cô ấy vẫn không vì thế mà trở nên dịu dàng hơn.
Hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ đang bực dọc.
Giang Y mỉm cười, nhấc chân một chút.
Đôi giày cao gót cô mang hơi rộng nửa size, chỉ cần khẽ nhấc chân là nó chông chênh trên mũi giày, cô khẽ gập ngón chân lại – “cạch” – giày rơi xuống đất.
Tiếng gót giày nện xuống sàn vang lên, như thể có thứ gì đó khẽ gõ vào tim người khác, hòa cùng nụ cười phong tình của cô.
Cô nhấc mũi chân, nhẹ nhàng cọ lên bắp chân Úc Khê, động tác nhẹ như lông vũ bị cơn gió khẽ đẩy qua, ngưa ngứa, khiến lòng người bỗng chốc xao động.
Cuối cùng, Úc Khê không nhịn được mà bật cười.
Giang Y dịu dàng trêu chọc: “Được rồi, bé con.”
Úc Khê chợt nhớ ra mình đang giận dỗi, lập tức nghiêm mặt: “Chỉ là em thấy mấy kiểu hình thức này thật lãng phí thời gian. Thời gian của em có hạn, dùng để nghiên cứu và ở bên chị không tốt hơn sao?”
“Cái giải thưởng này có ăn được đâu, năm nào cũng trao cho em, không thấy phiền à?”
Giang Y bật cười khúc khích, giọng nói không giấu được sự kiêu hãnh: “Ai bảo năm nào em cũng có đóng góp to lớn cho ngành kỹ thuật hàng không vũ trụ chứ?”
Cô ghé sát lại, thì thầm đầy bí ẩn: “Hơn nữa, năm nay em sẽ không thấy lãng phí thời gian đâu.”
“Em đoán xem chị sẽ trao giải cho ai?”
Úc Khê chẳng mấy hứng thú: “Dù sao cũng không phải em.”
Nếu người trao giải là Giang Y, cô ấy còn có chút hứng thú lên sân khấu nhận giải. Nhưng Giang Y đã tiết lộ trước là không phải chị ấy.
Giang Y hạ giọng, nói khẽ: “Là Tân Kiều.”
Úc Khê lập tức tỉnh táo hẳn: “Thật sao?”
Năm nay, Tân Kiều hai mươi chín tuổi.
Cô ấy là một chuyên viên rà phá bom mìn tại Bội Thành.
Công việc rà phá bom mìn là một nghề nghiệp vô cùng đặc thù. Nhiều người lựa chọn không tiết lộ với gia đình và những người thân cận, sợ họ lo lắng, sợ gây ra gánh nặng tâm lý.
Tân Kiều cũng vậy, chỉ đến khi gia đình biết được nghề nghiệp của cô, và khi trọng tâm công việc của cô bắt đầu chuyển hướng, những câu chuyện về cô mới dần xuất hiện trên các bản tin.
Lúc ấy, mọi người mới hay rằng, đằng sau sự bình yên của thành phố, có một nữ chuyên viên rà phá bom mìn xuất sắc như vậy. Cô ấy bình tĩnh, tay vững, khả năng phán đoán chính xác.
Cô đã nhiều lần lập công, cả cá nhân lẫn tập thể, và cũng đã nhiều lần nhận được các bằng khen, danh hiệu từ hệ thống.
Trong một cuộc phỏng vấn, cô từng chia sẻ khi suy nghĩ của bản thân ngày càng chín chắn, kinh nghiệm ngày càng dày dặn, trọng tâm công việc của cô cũng dần chuyển sang nghiên cứu kỹ thuật và tối ưu hóa quy trình.
Cô bắt đầu tham gia giảng dạy trong các buổi hội thảo của hệ thống, cũng đã viết một số bài nghiên cứu như “Kinh nghiệm thành công trong việc tháo gỡ bom thủy ngân”, “Nâng cao ý thức phòng chống chất nổ từ cơ sở”, và đăng trên các tạp chí chuyên ngành về phòng chống bom mìn.
Úc Khê không có nhiều thời gian rảnh ngoài công việc, nhưng thật lạ, cô ấy lại từng xem qua không ít bài phỏng vấn của Tân Kiều.
Câu nói “thị tài ngạo vật” (tự cao vì tài năng) đặt lên người khác có thể khiến người ta khó chịu, nhưng trên người Tân Kiều, lại hoàn toàn không.
Người khiến Úc Khê thật sự tâm phục, không nhiều mà Tân Kiều là một trong số đó.
Trong một buổi phỏng vấn, MC từng hỏi cô: “Từ làm việc thực tế đến nghiên cứu và viết luận, trong quá trình chuyển đổi trọng tâm công việc, cô có thấy khó thích ứng không?”
Tân Kiều thẳng thắn đáp: “Ban đầu đúng là không quen.”
“Nhưng cô vẫn viết được rất nhiều bài luận xuất sắc, đem đến kinh nghiệm quý báu cho các chuyên viên rà phá bom khác.”
Trên khuôn mặt vốn luôn lạnh nhạt của Tân Kiều, hiếm khi xuất hiện nụ cười.
Nhưng lúc đó, cô thực sự khẽ cười một cái, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng rực rỡ.
“Bởi vì tôi có một người thầy rất giỏi.”
Hôm đó, Giang Y đang xem kịch bản, tình cờ liếc mắt một cái, cô giật mình, ghé sát vào Úc Khê: “Ồ, cô bé này cũng biết cười đấy à?”
Úc Khê lập tức xụ mặt: “Chị gọi ai là cô bé hả?”
Giang Y mỉm cười, hôn nhẹ lên má cô ấy: “Được rồi, chị rút lại.”
Sau đó, nàng giải thích:”Em không thấy cô ấy có chút gì đó giống em sao? Chị thấy cô ấy liền cảm thấy thân thuộc.”
“Giống ở đâu?”
“Đương nhiên không phải là nét mặt.” Giang Y nói: “Về ngoại hình thì em sắc sảo hơn cô ấy một chút. Chị muốn nói về cảm giác, cả hai đều có sự mạnh mẽ và sạch sẽ, mang theo một chút cố chấp.”
Nàng ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Đều giống như một cái cây vậy.”
Sau đó bật cười: “Mặc dù là hai giống loài khác nhau.”
Lúc này, khi biết Giang Y sẽ trao giải cho Tân Kiều, dù Úc Khê rất tán thưởng cô ấy, nhưng nhớ đến những lời nhận xét đầy ưu ái của Giang Y, cô bỗng cảnh giác:
“Cô ấy sẽ không thích chị đấy chứ?”
Giang Y bật cười đến rung cả vai: “Em đang nghĩ cái gì thế?”
Úc Khê chống cằm: “Không, chị nhìn thái độ của cô ấy khi nhắc đến ‘người thầy’ trong bài phỏng vấn kìa. Chắc chắn là thích kiểu phụ nữ lớn tuổi hơn, mà chị thì…”
Là một “chị gái trưởng thành” vừa dịu dàng, vừa quyến rũ.
Sức sát thương của kiểu người như Giang Y, không cần bàn cãi.
Người khác thích Giang Y?
Úc Khê trước giờ không để tâm.
Nhưng… hừm, khó chịu thật.
Giang Y đứng dậy, bước từng bước mềm mại về phía cô, rồi đưa tay ấn nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Đừng có suy diễn lung tung nữa, chị đi vệ sinh đây, lát nữa đến giờ chuẩn bị lên sân khấu rồi.”
Lễ trao giải này đề cao những tấm gương phụ nữ truyền cảm hứng, mọi thứ đều đơn giản, không khoa trương.
Nhà vệ sinh cũng là khu vực dùng chung cho các phòng nghỉ trong hậu trường.
Giang Y chẳng có chút kiêu kỳ nào của một nữ diễn viên hàng đầu, nên cũng chẳng để tâm chuyện đó.
Nhưng khi đi ngang qua một căn phòng, cánh cửa hơi hé mở, cô vô tình liếc vào bên trong.
Bên trong, một người phụ nữ trẻ tuổi đang tựa vào bàn trang điểm.
Một tay chống trên mặt bàn, chiếc sơ mi trắng cài kín tận nút cổ, phối cùng chân váy chữ A.
Với khí chất đoan trang và thanh lịch này, nghề nghiệp của cô ấy không khó đoán.
Giáo viên? Nếu không thì…bác sĩ?
Dáng vẻ đoan trang, nhưng trong từng đường nét lại lộ ra một chút quyến rũ ẩn sâu trong cốt tủy.
Lúc này, nàng đang một tay ôm lấy eo một người phụ nữ khác, người kia nghiêng người về phía trước, áp sát vào nàng.
Hai người hôn nhau đầy say đắm.
Giang Y chỉ vô tình liếc qua một cái, nhưng lại không khỏi cảm thấy rung động.
Tư thế họ hôn nhau, khiến cô liên tưởng đến điều gì nhỉ?
Nghĩ đến những nhành liễu ven hồ quấn lấy cơn gió xuân.
Nghĩ đến những gợn sóng trên mặt hồ, tầng tầng lớp lớp lan tỏa.
Nghĩ đến một mùa xuân căng tràn sức sống.
Họ dường như không nhận ra rằng cánh cửa phòng nghỉ có chút vấn đề, từ lúc nào đã để hé ra một khe nhỏ.
Giang Y định lên tiếng nhắc nhở, nhưng nghĩ lại, cảm thấy cũng chẳng cần thiết.
Họ thản nhiên đến vậy, đường hoàng đến vậy.
Sau khi từ nhà vệ sinh trở về, Giang Y nở nụ cười với Úc Khê:
“Em không cần lo lắng đâu, cô ấy có người thầy khác rồi.”
Úc Khê nhướng mày: “Sao chị biết?”
Giang Y chớp mắt tinh nghịch: “Chị vừa phát hiện ra một bí mật.”
Úc Khê: “Ai cơ?”
Giang Y cười nhạt: “Lát nữa lên sân khấu, em sẽ biết thôi.”
Cuối cùng, lễ trao giải “Cô ấy · Sức mạnh” chính thức bắt đầu.
Mỗi năm, giải thưởng này đều vinh danh mười người phụ nữ xuất sắc nhất trong nhiều lĩnh vực khác nhau trên cả nước.
Úc Khê năm nào cũng nhận giải, bản thân cô đã không còn cảm giác gì nữa, nhưng fan hâm mộ đang xem livestream thì vô cùng phấn khích:
“AAAAA Úc tổng công! Vừa ngầu vừa quyến rũ!”
“Năm nay Giang Y cũng là khách mời trao giải kìa! Ban tổ chức thật quá đáng, sao không để Giang Y trao giải cho Úc tổng công chứ?!”
“Tôi không quan tâm! Trong lòng tôi, giải thưởng này chính là do Giang Y trao cho Úc Khê! Xem xong livestream tôi sẽ cắt video, đảm bảo chỉnh sửa thành cảnh hai người đối diện nhau trao giải, rải đường đến mười ký đường luôn!”
Sự bất mãn của fan couple chỉ vơi đi đôi chút khi họ nhận ra, Giang Y sẽ trao giải cho Tân Kiều.
Có người lại bắt đầu spam bình luận: “Thôi được, ban tổ chức cũng không đến nỗi tệ lắm. Nếu là Tân Kiều, thì đúng là xứng đáng để Giang Y trao giải cho cô ấy.”
Sau khi những câu chuyện của Tân Kiều được truyền thông đưa tin, rất nhiều người đã xúc động trước những gì cô làm.
Và còn một điểm quan trọng nữa, cô chính là “nữ thần nhan sắc” thế hệ tiếp theo, sau Úc Khê.
Thông thường, với vẻ đẹp đậm nét quyến rũ của Giang Y, khi đứng cùng phần lớn các nữ minh tinh khác, cô đều chiếm trọn sự nổi bật.
Nhưng khi hiếm hoi bị phóng viên chụp chung với Úc Khê, thần thái hai người lại không hề đối lập hay lấn át nhau.
Lúc này, khi Giang Y trao giải cho Tân Kiều, fan hâm mộ cũng có cảm giác tương tự.
Giang Y khoác lên mình bộ đầm đen, dáng người uyển chuyển, nâng chiếc cúp pha lê nhỏ trao cho Tân Kiều, mỉm cười nhẹ nhàng:”Chúc mừng.”
Tân Kiều nhận lấy, gương mặt điềm nhiên gật đầu một cái:”Cảm ơn.”
Bình luận trong livestream lại bùng nổ:
“AAAAA nữ thần xinh đẹp quá! Tôi chết mất!”
“Nữ thần có mệt không? Mỗi ngày đều phải hạ phàm như thế này.”
“Cô ấy vừa cười với Tân Kiều kìa! Hahahaha Úc tổng công chắc tức chết rồi.”
“Nữ thần vừa cười với Tân Kiều mà cô ấy lại không đáp lại! Không cười luôn!”
“Mọi người có nhận ra điều kỳ diệu không? Tân Kiều không hề bị Giang Y lấn át nhan sắc! Tôi chính thức tuyên bố, nữ thần nhan sắc thế hệ mới đã ra đời!”
Nhan sắc của Tân Kiều và Úc Khê thuộc cùng một kiểu, khí chất sắc bén không hề bị vẻ đẹp đậm nét của Giang Y áp đảo.
Hàng mày thanh thoát nhưng mang theo chút bướng bỉnh, đôi mắt sáng như sao trời mùa đông.
Ngũ quan của cô không sắc nét như Úc Khê, nhưng so với vẻ lạnh lùng trong trẻo của Úc Khê, cô lại mang một sức sống tràn trề, ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài có phần lãnh đạm.
Lưng cô thẳng tắp, cả người mang một nét cuốn hút đầy mâu thuẫn, điềm tĩnh nhưng lại bừng bừng năng lượng.
Sự khác biệt ấy đến từ môi trường trưởng thành của họ. Sự lạnh lẽo sắc sảo của Úc Khê được nuôi dưỡng từ những ngọn núi xa xôi, nơi không có sự ô nhiễm.
Còn sự lãnh đạm của Tân Kiều, là được rèn giũa từ những con hẻm cũ kỹ của thành phố.
Sau khi Giang Y lùi xuống, MC bước lên sân khấu: “Năm nay là lần đầu tiên bạn nhận được giải thưởng này. Xin hỏi, cảm xúc của bạn lúc này ra sao?”
Tân Kiều: “Cũng bình thường.”
MC: “…”
“Vậy, bạn có thể chia sẻ về những năm tháng gắn bó với công việc rà phá bom mìn không?”
Tân Kiều: “Chỉ là làm những việc mà tôi nghĩ là mình nên làm.”
MC: “…”
Lời tuyên thệ về trách nhiệm và lý tưởng đâu rồi?!
Những bài diễn văn dài dòng đầy cảm xúc đâu rồi?!
Tại sao chỉ vỏn vẹn một câu đã muốn kết thúc phỏng vấn thế này?!
Còn nữa! Phải khóc chứ! Nói đến những khoảnh khắc nguy hiểm, đến sự hi sinh, phải nghẹn ngào chứ! Có vậy khán giả mới cảm động mà rơi nước mắt chứ!
Lúc này, MC đã chắc chắn: Xuất hiện rồi! Đối tượng phỏng vấn khó nhằn hơn cả Úc Khê đã xuất hiện!
Cùng lúc đó, nhân lúc MC vẫn đang xoay sở tìm cách dẫn dắt, cuối cùng Tân Kiều cũng có cơ hội đảo mắt tìm kiếm một người giữa hàng ghế khán giả.
Tân Mộc bận học, không thể đến tham dự buổi ghi hình.
Vậy nên trong lòng cô, chỉ có duy nhất một gương mặt mà cô đang tìm kiếm.
Cô nhìn thấy rồi.
Thậm chí, cô chẳng cần phải tìm kiếm quá lâu, bởi vì Chu Côn Ngọc luôn nổi bật giữa đám đông.
Làn da trắng mịn như bạch ngọc ánh lên dưới ánh đèn.
Vóc dáng dịu dàng mềm mại như thể một loài thực vật sinh trưởng dưới nước.
Nhưng điều Tân Kiều yêu thích nhất vẫn là đôi mắt màu hổ phách của nàng, là ánh mắt gợi nhớ đến những dòng sông êm ả.
Ban đầu, Tân Kiều chẳng hề nghĩ rằng chiếc cúp pha lê trong tay có bất kỳ ý nghĩa gì, cô chưa bao giờ đặt nặng những thứ này.
Thế nhưng lần đầu tiên, dưới ánh nhìn dịu dàng mang theo ý cười của Chu Côn Ngọc, trong lòng cô lại dâng lên một chút tự hào.
Tân Kiều cúi đầu, khóe môi không kiềm được mà khẽ cong lên.
Khoảnh khắc ấy không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của những người đang xem livestream:
“TÔI KHÔNG NHÌN NHẦM ĐẤY CHỨ? TÂN KIỀU VỪA CƯỜI SAO?!”
“Tôi xem bao nhiêu cuộc phỏng vấn của cô ấy rồi, cứ tưởng cô ấy bị liệt cơ mặt chứ!”
“Giang Y cười với cô ấy cũng không thấy cô ấy cười lại, thế rốt cuộc vừa rồi cô ấy đang cười với ai?!”
“ĐẠO DIỄN! CHUYỂN CAMERA VỀ KHÁN ĐÀI NGAY! CHẮC CHẮN CÓ CHUYỆN! KHÔNG PHẢI LÀ MỘT CP MỚI SẮP RA ĐỜI ĐẤY CHỨ?!”
Tất nhiên, đạo diễn sẽ không dễ dàng chiều lòng khán giả mà lia máy quay về phía khán đài.
Nhưng Úc Khê, người đang đứng sau cánh gà chuẩn bị lên sân khấu chụp ảnh lưu niệm, có thể theo ánh mắt của Tân Kiều mà nhìn xuống khán đài.
Cô nhanh chóng xác định được gương mặt đó.
Hóa ra, người có thể thu hút và chạm đến trái tim Tân Kiều, chính là nàng ấy.
Thoạt nhìn, nàng mang vẻ dịu dàng, nhã nhặn. Nhưng ở bên Giang Y nhiều năm, Úc Khê đã học được cách nhìn người, cô ấy có một sự cứng cỏi và khao khát chinh phục không hề thua kém Tân Kiều.
Lúc này, nàng hướng mắt lên sân khấu, khẽ chớp mắt với Tân Kiều, như ngụ ý: “Nể mặt em chút đi.”
Người như Tân Kiều ghét mấy trò hình thức, những lễ nghi rườm rà vậy mà bây giờ, cô lại ngoan ngoãn đối diện với ống kính, mở miệng nói:
“Thực ra, tôi còn một vài điều muốn chia sẻ.”
“Sự xuất hiện của tôi hôm nay, là để mọi người biết rằng, bên cạnh chúng ta, có rất nhiều nữ chuyên viên rà phá bom mìn xuất sắc, họ cống hiến hết mình nhưng vẫn ẩn danh.”
“Những bữa cơm yên bình chúng ta ăn, những lần đi dạo, những bộ phim chúng ta xem, đằng sau tất cả đều có công sức của họ. Tôi không phải người phụ nữ duy nhất trong ngành này. Tôi chỉ là một đại diện, giúp mọi người nhận thức rằng họ vẫn luôn tồn tại. Không có nghề nghiệp nào được định sẵn là ‘phụ nữ không thể làm’ hay ‘không phù hợp với phụ nữ’.”
“Họ mạnh mẽ, kiên cường, nhưng cũng rất tinh tế, dịu dàng. Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến gia đình của họ, bởi vì sau mỗi lần dũng cảm lao vào nguy hiểm, chính gia đình là điểm tựa để họ kiên trì đối mặt với thế giới này.”
“Cảm ơn. Em yêu chị.”
Không chỉ bình luận trên livestream nổ tung, mà ngay cả khán đài cũng dậy sóng:
“CÔ ẤY VỪA TỎ TÌNH VỚI AI?!”
“Chưa nghe nói là đã kết hôn mà?”
“Chắc là mẹ cô ấy rồi.”
“Không chừng là dì ấy đấy.”
“Cũng có thể là bà ngoại.”
Chu Côn Ngọc: “…”
Cô ngồi dưới khán đài, nghe xung quanh bàn tán không ngớt. Nhìn thấy mình từ người yêu bỗng dưng bị nâng lên tận mẹ, dì, rồi bà ngoại, hai bên thái dương giật nhẹ hai cái.
Sau lễ trao giải, Chu Côn Ngọc tìm đến hậu trường gặp Tân Kiều, hai người dự định cùng nhau rời đi.
“Cảnh sát Tân.”
Cả hai quay đầu lại, nhìn thấy Úc Khê trong bộ đồng phục hàng không vũ trụ màu xanh đậm đang bước đến.
Bên cạnh cô là Giang Y trong chiếc đầm dạ hội đen, khoác hờ chiếc blazer trên vai một cách tùy ý.
Úc Khê nói thẳng: “Tôi chỉ muốn nói với cô một câu—cô rất giỏi.”
Giang Y chớp mắt, nở nụ cười đầy phong tình: “Cô bé này không dễ gì công nhận ai đâu.”
Tân Kiều vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường lệ: “Ồ, cảm ơn.”
Úc Khê: “…”
Chu Côn Ngọc khẽ đẩy nhẹ Tân Kiều một cái.
Lúc này, cuối cùng Tân Kiều cũng bật cười: “Đùa thôi, thực ra tôi cũng rất ngưỡng mộ cô.”
“Nhà tôi còn từng lắp ráp mô hình phiên bản kỷ niệm của con tàu vũ trụ cô thiết kế đấy. Giờ vẫn còn trưng bày trong tủ.”
Úc Khê cũng nở nụ cười, đưa một tay ra.
Chu Côn Ngọc và Giang Y cùng liếc mắt nhìn.
Bắt tay sao?
Với hai con người đều ghét hình thức và bướng bỉnh đến chết như họ, hành động này có hơi quá trịnh trọng rồi nhỉ?
Nhưng Tân Kiều và Úc Khê chỉ lặng lẽ nhìn nhau. Cuối cùng, họ không bắt tay, mà chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng đập vào nhau một cái vang dội giữa không trung.
“Cố gắng nhé.”
“Ừ, cô cũng vậy.”
Cả hai đều là kiểu người hành động thực tế, cũng không cần thêm lời thừa thãi.
Họ chỉ cười nhẹ, rồi chia tay nhau tại đó.
Lễ trao giải được ghi hình vào một buổi chiều xuân.
Khi bước ra khỏi trường quay, mặt trời đang dần chìm xuống, nhưng trước khi hoàn toàn trở thành hoàng hôn, nó vẫn cố vẫy vùng, tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ cuối cùng.
Hàng liễu ven đường được ánh nắng chiếu rọi, xanh mướt một màu.
Chu Côn Ngọc định bước về phía bãi đỗ xe, nhưng Tân Kiều kéo tay nàng lại:”Đi dạo một lát đi.”
Ngày thường hai người đều bận rộn, buổi chiều hôm nay trống lịch vì lễ trao giải, quả là một cơ hội hiếm hoi để thư giãn.
Đi bên cạnh nhau một lúc, Chu Côn Ngọc bỗng hỏi:”Em thấy Giang Y có đẹp không?”
“Cái gì?”
“Ảnh hậu Giang Y, vừa rồi cô ấy đứng gần thế trao giải cho em mà. Người ta vẫn bảo cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất trong giới giải trí. Em thấy thế nào?”
Tân Kiều giơ tay che miệng: “Vậy mà em không để ý kỹ, thiệt thòi lớn rồi.”
Chu Côn Ngọc híp mắt: “Giả quá.”
Tân Kiều bật cười: “Cô ấy đúng là rất đẹp, một vẻ đẹp rực rỡ, sắc sảo. Nhưng vậy thì sao chứ?”
Cô lặp lại một câu mà Chu Côn Ngọc từng nói với mình: “Không ai giống chị cả.”
Hai người bước đi giữa nắng xuân, gió nhẹ lướt qua, mang theo những cánh bông liễu lất phất bay.
Một cánh nhỏ vương lên hàng mày của Tân Kiều. Chu Côn Ngọc đưa tay nhẹ nhàng gỡ xuống.
“Nhận giải này, em có vui không?”
Tân Kiều suy nghĩ một chút: “Việc khiến nhiều người chú ý đến vai trò của phụ nữ trong ngành rà phá bom mìn là rất tốt. Nhưng mà…” cô cúi đầu nhìn chiếc cúp pha lê trong tay, “thay vì cái này, thà phát năm cân gạo còn hơn.”
Chu Côn Ngọc: “…”
Gió xuân khe khẽ thì thầm những lời dịu dàng. Tân Kiều nắm lấy tay Chu Côn Ngọc, nhẹ nhàng đung đưa hai cái, giọng hạ xuống thật khẽ: “Chị.”
Trái tim Chu Côn Ngọc bỗng dưng hẫng một nhịp.
Tân Kiều: “Chị mua kem cho em được không?”
Trên thế giới này, sự công nhận và phần thưởng duy nhất mà cô muốn chỉ đến từ Chu Côn Ngọc.
Hiếm khi nào Tân Kiều làm nũng, khiến ánh mắt của Chu Côn Ngọc càng thêm dịu dàng:”Được, cô bé ngốc.”
Đi thêm một đoạn, hai người nhìn thấy một siêu thị ven đường, liền rẽ vào.
Chu Côn Ngọc chỉ vào tủ đông: “Chọn đi, thích cái nào cũng được.”
Tân Kiều mỉm cười chọn đi chọn lại, cuối cùng vẫn chọn vị sữa tươi đơn giản nhất.
Hai người lại nắm tay nhau, tìm một chiếc ghế dài ven đường ngồi xuống.
Hàng liễu đong đưa theo cơn gió xuân, như những chiếc xích đu dành cho đàn bướm trắng.
Tân Kiều từ tốn thưởng thức cây kem trong tay, ngắm nhìn con phố trước mặt, chợt có cảm giác giống như mình đang được sống lại quãng thời gian thiếu vắng của tuổi thơ.
Mẹ cô xinh đẹp, thích cờ bạc, thích ăn diện.
Sau này, khi Tân Mộc ra đời, bị chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh, tài chính gia đình lập tức lao dốc, rơi vào tình trạng túng quẫn.
Từ nhỏ đến lớn, Tân Kiều dường như luôn phải trưởng thành quá sớm, đóng vai đứa trẻ hiểu chuyện.
Cô không đòi đồ chơi, không vòi vĩnh quà vặt. Niềm vui lớn nhất là những ngày nghỉ, Tân Lôi đưa cô đi vùng ngoại ô bắt đom đóm.
Cô làm rất nhiều việc nhà, nhưng đổi lại chỉ là một cái nhướn mày của mẹ rồi sau đó, mẹ cô vẫn bỏ đi theo một người đàn ông giàu có.
Khi đó, Tân Lôi vẫn chưa xảy ra chuyện, còn Tân Mộc vẫn chưa tròn ba tuổi.
Có lẽ, bệnh tim bẩm sinh của Tân Mộc chính là sợi rơm cuối cùng khiến bà ấy quyết định rời bỏ họ.
Sau này, Tân Kiều có từng nhớ về mẹ không?
Cô nhận ra rằng, mình không dám nghĩ đến.
Chỉ là mỗi lần nhìn những đứa trẻ khác ngồi bên đường, vô tư cầm kem ăn, cô mới bất giác nhận ra mình chưa từng có một khoảng thời gian thơ ấu hồn nhiên và thảnh thơi như thế.
Nhân sinh của cô dường như đã thiếu đi một đoạn như vậy nhưng bây giờ nó lại được bù đắp theo một cách thật đặc biệt.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ dám đòi hỏi điều gì nhưng bây giờ, cuối cùng cô đã có thể làm nũng đồi một cây kem.
Cô quay sang nhìn Chu Côn Ngọc. Nàng ngồi bên cạnh, trên môi vương nét cười, cùng cô ngắm nhìn con phố phía trước, dịu dàng tựa như mùa xuân.
“Nhìn chị làm gì thế?”
Nàng cười nhẹ, hỏi một câu:”Muốn chia cho chị một chút kem à?”
Tân Kiều hào phóng đưa kem về phía nàng nhưng Chu Côn Ngọc nghiêng đầu tránh đi, một tay khẽ đỡ lấy mặt cô, đôi môi mềm mại áp xuống.
Hàng liễu trở thành lớp màn che hoàn hảo nhất. Giữa con phố vắng vẻ trong ngày xuân, họ lặng lẽ trao nhau một nụ hôn.
Cơn gió xuân dịu dàng cuốn lấy những sợi tóc của họ, quấn quýt đan xen vào nhau, cũng giống như chính môi lưỡi của họ lúc này.
Chu Côn Ngọc mỉm cười buông Tân Kiều ra, đôi mắt cong lên, khẽ khen một câu: “Ngọt quá.”
Là nói kem ngọt, hay là nói cô ngọt.
Dưới ánh nắng xuân, vành tai Tân Kiều dần ửng đỏ.
Thời điểm thật hoàn hảo, chỉ sau khi họ kết thúc nụ hôn, mới có một cô gái tình cờ đi ngang qua.
Tân Kiều tiếp tục liếm cây kem sắp tan chảy, ánh mắt vô thức lướt qua chiếc váy màu xanh lục của cô gái đó.
Chu Côn Ngọc ghé sát bên tai cô, giọng nói nhẹ như cơn gió thoảng: “Sau này, chị sẽ có rất nhiều, rất nhiều chiếc váy xanh lục.”
Những chiếc váy mềm mại hơn, những chiếc váy dịu dàng hơn, những chiếc váy như cơn gió xuân, lướt qua bắp chân em, mang theo hơi thở của sự sống.
Tân Kiều mỉm cườ, nếu là trước đây, với tính cách của mình, chắc chắn cô sẽ háo hức muốn ngay lập tức nhìn thấy những chiếc váy đó nhưng bây giờ, cô lại chẳng còn vội vàng nữa.
Chu Côn Ngọc vốn là một tay chơi lão luyện, mà đây rõ ràng lại là một trò chơi mới của nàng, trêu chọc, khơi gợi, giữ cô trong sự chờ đợi.
Cô đã có đủ thời gian để kiên nhẫn chờ đợi những chiếc váy xanh lục trong tưởng tượng của mình xuất hiện.
Cô khẽ gọi:”Chu Côn Ngọc.”
“Ừm?”
Dường như cũng chẳng có gì để nói thêm, tất cả những suy nghĩ trong lòng, cuối cùng chỉ đọng lại trong một câu ngắn gọn:”Mùa xuân thật đẹp.”
Vì có chị ở đây.
Sau khi ăn hết cây kem, hai người đứng dậy, nắm tay nhau đi về phía bãi đỗ xe.
“Giờ cũng vừa lúc tan học.” Tân Kiều đề nghị: “Chúng ta đi đón Mộc Mộc nhé?”
Chu Côn Ngọc mỉm cười gật đầu: “Chị cũng đang nghĩ vậy.”
Chu Côn Ngọc lái xe đến trường.
Tân Mộc đeo cặp sách, đứng chờ bên lề đường.
Lên xe, cô nhắc ngay: “Chị, cho em xem cúp nào.”
“Có gì đáng xem đâu.”
“Oai chứ sao! Để em chụp lại, đem khoe với đám bạn, chẳng phải rất có thể diện sao?”
Tân Mộc chụp xong, lập tức gửi ảnh sang cho Tân Kiều: “Chị xem đi, em chụp đẹp lắm! Chị cũng lưu một tấm đi.”
Tân Kiều mở khóa điện thoại, Tân Mộc vô tình liếc qua màn hình, đã lâu như vậy, nhưng hình nền của chị cô vẫn chưa từng thay đổi, vẫn là tấm ảnh cô chụp năm đó, khi ba người chèo thuyền trên Trừng Hải vào một mùa xuân xa xôi.
Một góc tà váy xanh lục của Chu Côn Ngọc, ánh nắng lấp lánh rải xuống, phản chiếu trên lớp vải như những cánh bướm nhỏ đang bay lượn.
Giống hệt đôi mắt luôn sáng ngời, luôn mang theo nụ cười nhẹ nhàng của cô ấy.
Ba người cùng nhau lái xe về nhà.
“Hay là chúng ta mua bánh kem đi, coi như mừng chị được nhận giải?”
“Nói thật đi, Mộc Mộc, có phải em chỉ là muốn ăn không?”
“Làm gì có! Em nhớ hôm trước chị Côn Ngọc có nhắc đến, hình như hơi thèm đồ ngọt một chút.”
Tân Kiều quay sang hỏi: “Chị muốn ăn sao?”
Chu Côn Ngọc nhẹ gật đầu.
“Vậy thì mua thôi.”
“CÁI GÌ?!” Tân Mộc kêu lên: “Sao chị lại thiên vị thế?! Em rốt cuộc có phải em gái ruột của chị không?!”
Chu Côn Ngọc cầm vô lăng, khóe môi khẽ cong lên. Có lẽ ngay từ ngày đầu tiên gặp Tân Kiều, cô đã lập kế hoạch từng bước, từng bước một.
Bây giờ, cô vẫn chẳng hề thay đổi.
Những chiếc váy xanh lục, cũng có thể trở thành một nước cờ trong tay cô, khiến cuộc sống này thú vị hơn từng chút một.
Người phải tính toán giỏi chứ, nếu không làm sao từ một căn trạch viện ẩn sâu sau rừng trúc nàng có thể từng bước tiến vào mùa xuân rực rỡ như hôm nay?
Một cuộc sống giản dị nhưng ấm áp, cuối cùng cũng nằm trong tay nàng.
—Toàn văn hoàn—