Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Phiên Ngoại 1

Phiên ngoại 1.1

Tam Diệp Thảo (Tân Mộc & Điền Nguyên)

“Tổ trưởng Tân.”

“Chào buổi sáng, tổ trưởng Tân.”

Tại trụ sở chính của LingBao Advertising ở New York, một người phụ nữ bước đến với đôi giày cao gót đen tuyền, khẽ gật đầu: “Chào buổi sáng. Bản kế hoạch tôi yêu cầu đã hoàn thành chưa? Chuẩn bị họp ngay.”

Cô không phải kiểu mỹ nhân truyền thống, mắt một mí, lông mày rậm, làn da không trắng hẳn mà mang sắc lúa mạch khỏe khoắn, rất hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ hiện tại.

Ngay cả cách ăn mặc cũng vậy rõ ràng không hề dành quá nhiều thời gian cho chuyện phối đồ, lúc nào cũng là những bộ vest công sở tông đen, trắng, xám. Nhưng nhờ vào vóc dáng cao ráo cùng đường nét cơ thể rắn rỏi được duy trì qua những buổi tập gym, cô trông vô cùng sắc sảo và cuốn hút.

Người phụ nữ ấy chính là Tân Mộc, tổ trưởng tổ 1 của bộ phận marketing tại chi nhánh Bội Thành của LingBao Advertising.

Công ty đánh giá rất cao tiềm năng của cô, lần này đặc biệt cử cô dẫn đội đến trụ sở chính ở New York để làm việc trực tiếp với một hãng nước hoa, hãng này vừa tung ra một dòng sản phẩm nhắm vào thị trường châu Á.

Trong phòng họp, cô nhíu mày nhìn bài thuyết trình chiếu trên màn hình, hàng lông mày hơi cau lại.

Người đang ngồi trước máy tính là một nhân viên mới gia nhập tổ không lâu có đủ sự nhanh nhạy nhưng còn thiếu kinh nghiệm. Lúc này, người đó nín thở, không dám cử động.

Cuối cùng, sau một hồi im lặng, chỉ nhận lại hai chữ: “Làm lại.”

Nhân viên mới suýt khóc: “Tổ trưởng Tân, em đã tăng ca đến ba giờ sáng suốt một tuần nay rồi…”

“Tăng ca vô ích chỉ là lãng phí thời gian. Cả tổ bay đến tận New York để xử lý dự án này, mà nếu em đưa cho tôi một bản kế hoạch kiểu này, tôi thà để em về ngủ còn hơn. Em biết sai ở đâu không?”

Nhân viên mới lắc đầu.

“Tôi sẽ nói ngắn gọn ba điểm. Thứ nhất, em chọn sai đối thủ cạnh tranh để đối chiếu, nên các số liệu này hoàn toàn vô nghĩa…”

Bên cạnh, một đồng nghiệp khẽ đẩy nhân viên mới một cái, nhắc nhỏ: “Ghi chú nhanh đi.”

Nhân viên mới bừng tỉnh, vội mở tài liệu, gõ bàn phím lách cách.

Đến khi Tân Mộc dứt khoát kết thúc buổi họp và rời khỏi phòng, nhân viên mới mới dám thở phào, rầu rĩ than: “Tổ trưởng Tân dữ quá…”

Một đồng nghiệp lớn tuổi hơn trấn an cô: “Tính chị ấy hơi nóng, nhưng thực ra rất dễ làm việc cùng. Chị ấy chỉ muốn làm ra kết quả thực sự thôi, nếu không cũng chẳng thể mới 27 tuổi mà đã lên được vị trí tổ trưởng tổ 1 của bộ phận marketing ở LingBao – một công ty lớn như vậy đâu.”

Nhân viên mới len lén hỏi: “Chị ấy có phải có gia thế không? Em thấy tiếng Anh của chị ấy rất tốt, chẳng có chút giọng địa phương nào.”

Không ngờ đồng nghiệp lại đáp với giọng điệu đầy ngưỡng mộ: “Không đâu, tổ trưởng Tân thậm chí chưa từng đi du học, gia cảnh rất bình thường. Chị ấy xuất thân từ khu tập thể cũ ở phố cổ Bội Thành, tốt nghiệp đại học Thanh Đại rồi vào làm ở LingBao. Tất cả những gì chị ấy có hôm nay đều là nhờ thực lực mà giành được.”

Nói rồi vỗ vai động viên: “Nói chung, được phân vào tổ của chị ấy là may mắn của em đấy. Lần này còn được theo sang New York, chắc chắn sẽ học được rất nhiều.”

Nhân viên mới vẫn hơi tiu nghỉu: “Nhưng mà chị ấy thực sự rất dữ ấy…”

“Hay là em tận dụng lợi thế giới tính đi?” Một đồng nghiệp bông đùa.

Nhân viên mới lập tức hiểu ra tổ trưởng Tân thích phụ nữ nhưng trong thời đại bây giờ, lại còn là trong một công ty quảng cáo có môi trường quốc tế, chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

Dù vừa bị mắng nhưng máu tám chuyện vẫn trỗi dậy, nhân viên mới hào hứng hỏi: “Chị ấy có bạn gái chưa?”

“Có rồi nhé, vậy nên vừa rồi tôi nói chơi thôi, em đừng có ý định gì. Bạn gái tổ trưởng Tân xinh đẹp lắm đấy.”

“Là ai vậy?”

“Cụ thể làm nghề gì thì không rõ, nhưng chính là kiểu phụ nữ trưởng thành điển hình, vừa đoan trang vừa quyến rũ, tuyệt đối mê hoặc.”

“Chị Tân thích kiểu phụ nữ chín chắn như vậy à?”

“Ôi trời, ai mà không thích chị gái chứ?”

“Cũng đúng.”

“Tóm lại, em cứ theo tổ trưởng Tân mà làm việc cho tốt đi. Với đà phát triển này, hai ba năm nữa lên làm giám đốc trẻ nhất của bộ phận marketing cũng không phải chuyện không thể.”

“Hai ba năm nữa, chị ấy mới có ba mươi tuổi thôi nhỉ?”

“Đúng vậy, trong lịch sử LingBao, giám đốc trẻ nhất của bộ phận marketing chính là ba mươi tuổi.” Đồng nghiệp nhắc nhở: “Em mau tập trung vào phần kế hoạch mình phụ trách đi, một tuần nữa là phải thuyết trình với khách hàng rồi.”

“Vâng vâng, em biết rồi.”

“Mà nói mới nhớ, còn một tin đồn nữa này.”

“Gì cơ?”

Đồng nghiệp hạ giọng đầy bí mật: “Nghe nói giám đốc marketing bên phía khách hàng cũng là một mỹ nhân đó. Tốt nghiệp thạc sĩ Đại học Columbia, nghe bảo gia đình cũng có mối quan hệ rất rộng. Nhân sự của LingBao vẫn luôn muốn chiêu mộ cô ấy về.”

“Có khác gì phiên bản đối lập của tổ trưởng Tân không?”

“Chính xác.” Đồng nghiệp cảm thán: “Nếu người ta thật sự đồng ý nhảy việc sang đây, có khi thăng tiến còn nhanh hơn cả tổ trưởng Tân.”

Một tuần sau, toàn tổ đến công ty đối tác để họp. Ban đầu ai nấy đều mệt mỏi vì chuỗi ngày tăng ca liên tục, nhưng ngay khi giám đốc marketing bên phía khách hàng bước vào phòng họp, cả nhóm đều lập tức tỉnh táo

Cô ấy quá xinh đẹp.

Hơn nữa, là người gốc Á.

Làn da trắng sứ như phát sáng, nhưng không phải kiểu nhợt nhạt thiếu sức sống, mà hai gò má lại phơn phớt hồng tự nhiên, như màu máu ẩn hiện dưới làn da.

Mái tóc dài xoăn nhẹ, dưới ánh mặt trời lộ ra sắc nâu hạt dẻ, dày mượt xõa trên vai, đôi mắt cũng mang sắc trầm tương tự.

Khác với sự dứt khoát mạnh mẽ của tổ trưởng Tân, vị giám đốc này lại có vẻ lạnh lùng xa cách, dù nói chuyện với ai cũng giữ thái độ hờ hững, tạo cảm giác kiêu kỳ trời sinh.

Nhân viên mới ngây người nhìn cô ấy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ – đúng là hai phong cách đối lập hoàn toàn.

Vị giám đốc giới thiệu ngắn gọn: “Tôi họ Điền.”

Thì ra cũng là người Trung Quốc. Đám đông lập tức cảm thấy gần gũi hơn, ngoại trừ Tân Mộc vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính, không biểu lộ gì.

Nhưng khi cuộc họp bắt đầu, điều gây chú ý không còn là nhan sắc của vị giám đốc trẻ tuổi nữa.

Cô ấy rất giỏi, bản kế hoạch mà cả nhóm chuẩn bị kỹ lưỡng, cô ấy chỉ cần liếc mắt đã lập tức nắm bắt trọng điểm, đưa ra phân tích sắc bén về ưu nhược điểm của sản phẩm so với đối thủ cạnh tranh.

Đây chính là lý do vì sao vị trí tổ trưởng marketing tại LingBao không hề dễ ngồi. Cho dù bản kế hoạch có chuẩn bị hoàn hảo đến đâu, vẫn luôn cần phản ứng nhanh nhạy tại chỗ.

Tân Mộc không vội vàng, mở quyển sổ tay trước mặt – không phải máy tính, mà là một quyển sổ bìa da màu nâu sẫm.

Dù công nghệ điện tử phát triển đến đâu, cô vẫn giữ thói quen đọc sách giấy và ghi chú trên sổ tay.

Từng lập luận của cô đều rõ ràng, từng bước từng bước tháo gỡ các vấn đề mà bên đối tác đưa ra.

Cuối cùng, giám đốc Điền mím môi, khẽ gật đầu công nhận: “Các bạn chuẩn bị khá kỹ lưỡng.”

Hãng nước hoa lần này đầu tư không nhỏ vào chiến dịch marketing nhắm đến thị trường châu Á, vì vậy các công ty quảng cáo đều tranh giành dự án này. Trước khi LingBao tiếp quản, không biết đã có bao nhiêu đội ngũ bị đánh bại trước mặt vị giám đốc Điền này.

Cuối cùng, cô ấy đưa ra đề nghị: “Bản kế hoạch có thể tiếp tục điều chỉnh thêm. Nhưng tôi mong muốn toàn bộ đội ngũ của các bạn sẽ đến làm việc trực tiếp tại công ty chúng tôi trong thời gian tới, để có thể tìm hiểu sản phẩm một cách sâu sát nhất.”

Tân Mộc gật đầu: “Được.”

Trên đường ra khỏi tòa nhà, nhân viên mới ghé tai đồng nghiệp thì thầm: “Sao em cứ có cảm giác hai người đẹp này như kiểu đang đối đầu nhau ấy?”

“Dĩ nhiên rồi.” Đồng nghiệp đáp khẽ: “Nghe nói LingBao đã ra giá cực kỳ hấp dẫn cho giám đốc Điền. Nếu cô ấy đồng ý về đây và được cử sang chi nhánh Bội Thành, chẳng phải sẽ trở thành đối thủ trực tiếp của tổ trưởng Tân sao?”

Nhân viên mới cuối cùng cũng hiểu rõ cục diện, bắt đầu lo lắng không biết trong quá trình hợp tác sắp tới, hai người này có vì ‘cuộc chiến tiềm ẩn’ kia mà tranh chấp với nhau không, nhưng điều đó đã không xảy ra, cả hai đều cực kỳ chuyên nghiệp.

Cả hai chỉ đơn thuần bàn bạc công việc, chỉ có lúc Điền Nguyên chủ động đưa một ly cà phê cho tổ trưởng Tân, cô mới hơi dừng lại một chút, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Lúc nhận ly cà phê, cô đặc biệt chú ý, tuyệt đối không để đầu ngón tay chạm vào ngón tay của Điền Nguyên.

Dưới sự giám sát của hai “kẻ cuồng công việc” xinh đẹp này, cả đội ai nấy đều có cảm giác như bị lột một lớp da sau khi hoàn thành bản kế hoạch.

May mắn thay, kết quả rất khả quan. Kế hoạch được thông qua một cách suôn sẻ, phía khách hàng mời cả nhóm đến một quán bar đang nổi tiếng nhất ở New York để ăn mừng.

Sau vài vòng xã giao, Điền Nguyên nhận ra mình hơi say rồi.

Vốn dĩ cô có tính kiêu ngạo, thường ngày cũng chẳng có nhiều bạn bè. Lần này nếu không phải công ty nói rằng đối tác của LingBao đều là người Trung Quốc, cô cũng sẽ không đích thân tham dự buổi tiệc này.

Nhưng… thật sự chỉ vì lý do đó mà cô đến đây sao?

Cô khẽ nâng hàng mi mắt lạnh lẽo, nhìn về phía Tân Mộc, người đang ngồi chéo góc xa xa.

Tân Mộc đang trò chuyện cùng đồng nghiệp, cổ tay xoay nhẹ, vô thức lắc ly rượu trong tay, thậm chí không thèm liếc nhìn cô lấy một lần.

Điền Nguyên đứng dậy, một mình đi vào nhà vệ sinh.

Cô thực sự uống hơi nhiều, lúc rửa tay cảm thấy vành tai nóng bừng, giày cao gót giẫm trên sàn khiến mọi thứ xung quanh quay cuồng.

Cô loạng choạng lùi lại hai bước.

“Cẩn thận.”

Một bàn tay đỡ lấy cô từ phía sau. Điền Nguyên quay đầu lại, là Tân Mộc, thấy cô đã đứng vững, Tân Mộc liền định buông tay ra.

Cô cũng không rõ vì sao, có lẽ là hơi rượu cuồn cuộn trong huyết quản, cô liền trở tay nắm lấy cổ tay Tân Mộc, giữ chặt không buông: “Thật sự không nhận ra tôi sao?”

Tân Mộc vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Dĩ nhiên tôi nhận ra cô, giám đốc Điền.”

Điền Nguyên cúi đầu bật cười, làn da trắng lạnh lẽo của cô khi uống rượu lại hiện lên một sắc hồng diễm lệ.

Ánh mắt Tân Mộc lướt qua gò má cô một thoáng, rồi nhanh chóng rời đi.

Có lẽ chỉ đến giờ phút này, Điền Nguyên mới có cơ hội, có thể ở một không gian không người ngoài, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt đã xa cách nhiều năm của Tân Mộc.

Đôi kính gọng hổ phách năm nào đã được tháo bỏ, thay vào đó là kính áp tròng trong suốt.

Mái tóc dài suôn mượt ngày xưa đã được cắt thành kiểu lob ngang vai, phần đuôi cắt sắc gọn chạm nhẹ lên bờ vai.

Bộ vest xám đậm cùng đôi giày cao gót khiến khí chất của cô thêm phần sắc sảo và phóng khoáng.

Cô vẫn không phải là kiểu mỹ nhân theo chuẩn mực, nhưng diện mạo hiện tại của cô, đủ sức thu hút rất nhiều ánh mắt.

Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào nhà vệ sinh. Quán bar này nằm ngay trung tâm thành phố, diện tích nhà vệ sinh khá nhỏ.

Tân Mộc bị Điền Nguyên nắm chặt cổ tay, để nhường lối cho người khác vào, cô khẽ nghiêng người, tiến sát về phía Điền Nguyên.

Điền Nguyên bỗng nín thở.

Rõ ràng cô làm trong ngành nước hoa, vậy mà lại không thể phân biệt được mùi hương trên người Tân Mộc là loại nào.

Có lẽ đã hòa lẫn với mùi hương cơ thể đặc trưng của cô ấy – hương gừng cay nồng, xen lẫn chút ấm áp của cam ngọt, len lỏi đến chóp mũi của Điền Nguyên, hòa cùng hơi thở nóng rẫy của Tân Mộc.

Cứ như thể hơi thở của hai người đột nhiên hòa quyện vào nhau.

Điền Nguyên lòng rối như tơ, bỗng thấp giọng hỏi: “Không phải như đêm giao thừa năm lớp 9, khi cô đến tìm tôi và ngủ chung một giường đấy chứ?”

Tân Mộc hơi ngửa người ra sau, cuối cùng mới gọi tên cô: “Điền Nguyên.”

Điền Nguyên thở hắt ra.

Cô đang đánh cược, cược rằng Tân Mộc vẫn còn nhớ về cô giống như cô luôn nhớ về Tân Mộc vậy.

“Thời gian qua, tại sao cứ giả vờ không quen biết tôi?”

“Quen biết thì sao chứ?” Tân Mộc cười nhạt: “Chẳng lẽ cô sẽ dễ dàng thông qua kế hoạch của tôi hơn?”

Điền Nguyên lắc đầu.

Bất chợt, Tân Mộc giơ tay, rút tay khỏi ngón tay cô, đầu ngón tay khẽ lướt qua vành tai cô.

Tim Điền Nguyên run lên một nhịp đến lúc này cô mới nhận ra, Tân Mộc chỉ đưa tay lên nhặt sợi tóc rơi trên vai áo vest của cô. Sợi tóc kia cứ mãi vương vất trên mặt, khiến cằm cô có chút ngứa ngáy.

Rốt cuộc, Tân Mộc dùng nước hoa gì? Khi cổ tay cô ấy đưa tới gần, hơi thở khiến vành tai cô như nóng bừng trong hơi men.

Điền Nguyên đoán chắc là mình đã say rồi. Cô lại lần nữa nắm lấy cổ tay Tân Mộc, đặt lên chóp mũi, nhẹ nhàng hít một hơi.

Hơi thở của Tân Mộc khựng lại trong giây lát.

“Vậy thì sao chứ?” Tân Mộc nhìn cô: “Cô ở New York, tôi ở Bội Thành, ba mẹ và người thân của cô đều ở đây. Cô thật sự sẽ nhận lời mời của nhân sự LingBao, về làm việc ở Bội Thành sao?”

Thú thật, trước đó Điền Nguyên chưa từng nghĩ đến chuyện chuyển công tác.

Tân Mộc quan sát sắc mặt cô, rồi nhẹ nhàng rút tay về khỏi ngón tay cô: “Quen biết hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp nhau.”

“Cô ra ngoài trước đi, tôi sẽ ra sau.”

Nói xong, cô buông tay, một mình đi vào bên trong gian phòng vệ sinh. Tối hôm đó, cả hai không trò chuyện thêm nữa.

Điền Nguyên cũng không hiểu bản thân đang nghĩ gì, chỉ biết rằng cô không ngủ được, tinh thần căng thẳng đến lạ, thế là gọi xe về văn phòng, mở lại bản kế hoạch mà cô và Tân Mộc đã làm suốt thời gian qua, rà soát lại từng chi tiết.

Tối hôm sau, nhóm của Tân Mộc sẽ bay về nước. Buổi trưa hôm ấy, Điền Nguyên thay mặt công ty mời cả nhóm đi ăn, chọn một nhà hàng Nhật nổi tiếng gần trụ sở.

Uống rượu và ăn uống cùng nhau luôn là cách tốt nhất để kéo gần khoảng cách giữa con người với nhau.

Một buổi nhậu tối qua, cộng thêm bữa trưa hôm nay, còn hiệu quả hơn cả một tháng làm việc chung, khiến bầu không khí trở nên thân thiết hơn nhiều.

Đề tài câu chuyện cũng dần dần rẽ khỏi công việc. Đúng lúc này, điện thoại của Tân Mộc reo lên. Cô cúi mắt nhìn thoáng qua màn hình, rồi đứng dậy đi ra ngoài nghe máy.

Điền Nguyên theo bản năng nhìn theo bóng lưng cô, ngay sau đó liền nghe có người hỏi: “Giám đốc Điền, chị có người yêu chưa?”

Điền Nguyên sực tỉnh, khẽ đáp: “Chưa.”

“Ồ—” Một loạt giọng nói kéo dài trêu ghẹo: “Không thể tin được, nữ thần lại độc thân sao?”

Điền Nguyên cúi mắt, khẽ xoay ly súp miso trong tay, trên môi vẫn giữ nụ cười hờ hững, như thể vô tình hỏi:

“Nữ thần thì không thể độc thân sao?”

“Chẳng lẽ tổ trưởng Tân không còn độc thân à?”

Có người bật cười đáp: “Dĩ nhiên là không rồi.”

“Đừng nhìn chị ấy suốt ngày như một kẻ cuồng công việc, thực ra đã có bạn gái lâu rồi.”

Tim Điền Nguyên bỗng dưng siết lại. Nụ cười trên môi cô không đổi, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Mọi người chắc chắn chứ?”

“Nhìn thấy tận mắt mấy lần rồi! Bạn gái tổ trưởng Tân hay đến khu văn phòng tìm chị ấy ăn trưa.”

“Là một chị gái lớn tuổi hơn, cực kỳ có khí chất, rất xinh đẹp.”

Nụ cười của Điền Nguyên khựng lại nơi khóe môi: “Thì ra tổ trưởng Tân thích người lớn tuổi hơn sao.”

“Dĩ nhiên rồi, nói thật nhé, chúng tôi còn từng bàn tán sau lưng, thấy tổ trưởng Tân đúng kiểu hợp với một chị gái lớn tuổi hơn. Giờ mấy cặp đó đang hot lắm mà, gọi là gì nhỉ…”

“Chó con thích chị!”

“Hahaha, đúng đúng!”

“Giờ chắc tổ trưởng Tân đang nghe điện thoại của bạn gái đấy, mọi người nhìn đi…”

Cả bàn người theo hướng ánh nhìn, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa kính nhà hàng.

Bây giờ, Tân Mộc đã trưởng thành, cũng không còn hay cười như trước nữa, lúc nào cũng mang vẻ ngoài sắc sảo, mạnh mẽ.

Chỉ có lúc này, khi nghe điện thoại, cô lại cười thoải mái đến thế, khiến người ta thoáng nhìn thấy dấu vết của cô năm mười bốn, mười lăm tuổi , vẫn là một cô gái từng hoạt bát, vô tư.

Ngoài cửa sổ, một chiếc lá phong không rõ giống gì rơi xuống, mép lá sắc nhọn như cứa vào tim.

Điền Nguyên đưa tay day nhẹ thái dương, trong lòng tràn đầy hối hận.

Cô sao có thể không hiểu quy luật của thời gian chứ?

Từ khi tốt nghiệp cấp hai rồi theo bố mẹ ra nước ngoài, với bản tính kiêu ngạo của mình, cô không dễ dàng hòa nhập vào môi trường mới.

Thế là từng ngày từng đêm, cô xem hết bộ phim này đến bộ phim khác, đọc hết quyển sách này đến quyển sách khác, từng khung hình, từng trang giấy, xếp chồng lên nhau đủ để tạo thành một cuốn lịch dày cộp.

Cuộc sống của cô khép kín, thế nên thời gian đối với cô như ngừng trôi. Ngay giây phút nhìn thấy Tân Mộc, cô liền nhận ra ngay là người năm đó, vào đêm giao thừa năm lớp 9 chỉ vì một câu nói đùa của cô mà thật sự chạy đến dưới chung cư nhà cô, rồi cùng cô thức trọn một đêm.

Nhưng thời gian đối với Tân Mộc hiển nhiên không như vậy. Cô ấy đã vào được ngôi trường cấp ba mà mình mong muốn, với tính cách của cô ấy chắc chắn có không ít bạn bè.

Sau đó là đại học rồi đi làm, nhìn vào chặng đường mà cô ấy đã đi qua, rõ ràng là vô cùng suôn sẻ.

Bây giờ, cô ấy còn có một người bạn gái mà mình yêu thương sâu đậm.

Thời gian đã đưa Tân Mộc đi rất xa, rất xa, cô ấy còn có thể nhớ đến một người bạn cũ từ thời cấp hai như cô đã đủ để thấy Tân Mộc là người trọng tình nghĩa rồi.

Mà tối qua, trong nhà vệ sinh quán bar, cô lại còn tỏ ra mập mờ với cô ấy như thế…

Xấu hổ chết mất!

Khi Tân Mộc nghe điện thoại xong quay lại, vừa vặn nhìn thấy Điền Nguyên cứ xoa xoa thái dương, liền liếc cô một cái.

Điền Nguyên đứng dậy đi thanh toán, trong lòng hạ quyết tâm cả đời này sẽ không bao giờ nói thêm câu nào với Tân Mộc nữa.

Không ngờ lần này, chính Tân Mộc chủ động tìm đến: “Này.”

“Này.” Điền Nguyên vẫn giữ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như thường, nhưng trong đôi giày cao gót, ngón chân đã cuộn lại vì xấu hổ.

“Chiều nay có rảnh không?”

“Hỏi làm gì?”

“Có thể đi cùng tôi chọn nước hoa không?”

Điền Nguyên có chút khó hiểu: “Cô định đổi nước hoa à?”

“Không.” Tân Mộc khẽ mỉm cười: “Lần này qua Mỹ công tác, tôi muốn mua quà tặng. Cô am hiểu về nước hoa, có thể giúp tôi tham khảo một chút không?”

Điền Nguyên lập tức nhận ra cô ấy muốn mua quà cho bạn gái.

Cô cũng không rõ cảm giác của mình lúc này là gì. Muốn trốn tránh, nhưng cũng muốn đối diện trực tiếp, để bản thân không còn ôm bất kỳ suy nghĩ không nên có nào nữa.

Cô gật đầu: “Được.”

Buổi chiều hôm đó, trước khi ra sân bay, Điền Nguyên đưa Tân Mộc đi mua sắm. Thực ra, bản thân Tân Mộc cũng khá hiểu biết về nước hoa.

Hai người đi qua từng quầy, ban đầu cô đã ưng một mùi hương, nhưng Điền Nguyên lại gợi ý một loại khác: “Hương mới ra năm nay, có mùi nhài Sabah rất ấm áp, hòa với hương mộc lan Trung Quốc tạo nên cảm giác dịu dàng.”

Cô nhớ đến những gì đồng nghiệp của Tân Mộc mô tả về người bạn gái trưởng thành kia.

Không ngờ, Tân Mộc chẳng chút do dự mà lấy ngay loại nước hoa cô gợi ý: “Vậy lấy cái này đi.”

Cô hơi bất ngờ: “Tại sao?”

Dù gì, cô cũng hiểu rõ Tân Mộc là người có chính kiến mạnh mẽ, điều đó đã thể hiện rõ trong quá trình làm việc chung.

Tân Mộc cũng không giải thích nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp: “Tôi tin cô.”

Tim Điền Nguyên lại đập lỡ một nhịp.

Cô tự nhắc nhở bản thân: Hãy cắt đứt những rung động không nên có đi. Đây chẳng phải là lý do hôm nay cô đến chọn nước hoa cùng Tân Mộc sao?

Nhưng cô vẫn còn một câu hỏi cuối cùng muốn hỏi: “Rốt cuộc cô dùng nước hoa nào vậy?”

Tân Mộc liếc cô một cái: “Nếu sau này có cơ hội gặp lại cô ở trong nước, tôi sẽ nói cho cô biết.”

Tân Mộc cùng đồng nghiệp bay về nước, cả hai không còn liên lạc.

Mãi cho đến khi Tết Nguyên đán cận kề, công ty của Điền Nguyên có một chiến dịch quảng bá cần người sang Bội Thành giám sát thực hiện.

Cô chủ động xung phong: “Để tôi đi.”

Cô muốn gặp lại Tân Mộc một lần nữa.

Không vì lý do gì đặc biệt, dù sao thì Tân Mộc cũng đã có bạn gái.

Chỉ là cô làm trong ngành nước hoa, vậy mà mùi hương trên người Tân Mộc cứ như một bí ẩn, quẩn quanh trong đầu cô ngày đêm không dứt, khiến cô chẳng thể nào quên được.

Khi máy bay sắp hạ cánh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đã bao lâu rồi cô chưa quay lại quê nhà?

Tính từ khi tốt nghiệp cấp hai, đã hơn mười năm. Sau khi hạ cánh, cô tập trung xử lý công việc trước, trì hoãn suốt một tuần, cuối cùng mới lấy hết dũng khí gọi điện cho Tân Mộc.

Cô cố tỏ ra bình thản: “Tôi đang công tác ở Bội Thành, có rảnh đi ăn một bữa không?”

Giọng Tân Mộc còn hờ hững hơn: “Không rảnh.”

Ngón tay Điền Nguyên siết chặt điện thoại.

Không ngờ, Tân Mộc lại hỏi tiếp: “Hai ngày nữa, cô có rảnh không?”

Cô sững sờ: “Ngày đó chẳng phải là đêm giao thừa sao?”

“Đúng là đêm giao thừa.” Giọng Tân Mộc trầm ổn: “Cô về nước công tác lần này, chắc gia đình không đi cùng. Cô định một mình đón giao thừa à?”

“Dù sao nhìn cô thế này, chắc cũng chẳng có nhiều bạn bè.”

“Này!”

Tân Mộc hiếm khi bật cười, tiếng cười như một tia nắng lẻ loi giữa mùa đông va vào những khối băng lạnh giá.

Nhưng ngay sau đó, giọng điệu cô lại trở về vẻ bình thản thường ngày, cứ như tiếng cười kia chỉ là ảo giác của Điền Nguyên:

“Vậy hẹn gặp hai ngày nữa. Gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến đón cô.”

Đêm giao thừa.

Dù ăn mặc thế nào cũng cảm thấy quá trịnh trọng, cuối cùng Điền Nguyên quyết định mặc bộ đồ thường ngày, mang theo bó hoa đã đặt sẵn từ trước.

Tân Mộc đã đợi sẵn dưới khách sạn, lúc xuống lầu cô nhìn thấy Tân Mộc đang đứng dựa vào cửa xe BMW trắng, vẫn là bộ vest công sở thường ngày, bên ngoài khoác thêm chiếc áo dạ đen, cúi đầu tập trung gõ gì đó trên điện thoại.

Cô không vội bước đến, chỉ đứng xa xa nhìn, có lẽ do dư vị của ly nước chanh vừa uống còn sót lại, một chút chua xót len lỏi trong lòng.

Tập trung như vậy… là đang làm việc? Hay là…?

Nhắn tin với bạn gái sao?

Nói rằng cô ấy phải đưa một cô bạn cấp hai không biết nhìn tình huống về nhà đón Tết, thậm chí còn phải lái xe đến tận khách sạn đón, thật phiền phức?

Đúng lúc này, Tân Mộc vô tình ngẩng đầu lên, bắt gặp cảnh Điền Nguyên đứng dưới sảnh khách sạn, trên tay ôm một bó hoa.

Cô thoáng sững người.

Cả hai đồng thời né tránh ánh mắt đối phương.

Giữa họ chỉ có cơn gió nhẹ lùa qua, khẽ lay động hơi thở của mùa xuân trong đêm giao thừa, giữa băng tuyết đang chờ tan chảy.

Mãi cho đến khi Tân Mộc khẽ hắng giọng: “Không lên xe à?”

“À… cảm ơn.”

Trên đường đi, Điền Nguyên cúi đầu nhìn bó hoa trong lòng: “Tôi đến nhà cô đón Tết thế này, có ổn không?”

Theo phép lịch sự, đáng lẽ Tân Mộc nên nói một câu trấn an như “Không sao cả.”

Nhưng cô chỉ nắm chặt tay lái, không thèm liếc mắt sang: “Đã đến rồi còn hỏi làm gì.”

Trong lòng Điền Nguyên chợt nghẹn lại.

Chiếc xe dừng lại trước một khu chung cư cao cấp trong thành phố.

Chỉ nhìn qua cách bố trí đã biết giá nhà ở đây không hề rẻ.

Cả hai vào thang máy, mỗi tầng chỉ có một căn hộ.

Tân Mộc quẹt vân tay mở cửa, bước vào, giọng điệu mang theo ý cười nhàn nhạt: “Em về rồi.”

Một người phụ nữ bước ra, đôi mắt khẽ cong lên, nụ cười dịu dàng.

Chiếc váy xanh trên người cô ấy khiến người ta liên tưởng đến những nhành cây ven bờ sông, đôi mắt màu hổ phách lại càng thêm thanh nhã, tựa như dòng nước tĩnh lặng chảy qua năm tháng.

Điền Nguyên ngay lập tức nhận ra đây chính là người mà đồng nghiệp của Tân Mộc từng nhắc đến, bạn gái của cô ấy.

Hai người đã ở cùng nhau đến mức có thể về nhà chung đón giao thừa.

Sự thân mật giữa họ đã đạt đến mức ấy rồi sao?

Người phụ nữ nhẹ giọng hỏi: “Sao giờ này mới về? Công việc bận đến vậy sao?”

Ánh mắt của cô ấy cuốn lấy sự chú ý của Điền Nguyên.

Thật kỳ lạ, khoảnh khắc đó, cô không cảm thấy ghen tị.

Bất kỳ ai cũng sẽ bị người phụ nữ này thu hút thôi.

Dù không rõ tuổi tác, nhưng khuôn mặt cô ấy không hề để lộ dấu vết thời gian, vừa thanh lịch vừa xinh đẹp.

Dù đứng ở khoảng cách này, vẫn có thể thấy làn da của cô ấy mịn màng đến mức nào.

Sự chín chắn và điềm tĩnh trong phong thái ấy khiến người ta cảm nhận được dấu ấn mà năm tháng để lại.

Lần đầu tiên, Điền Nguyên nhận ra rằng trẻ tuổi hóa ra lại là một loại bất lợi lớn như vậy.

Tân Mộc giới thiệu: “Đây là bạn cấp hai của em, Điền Nguyên. Cô ấy về nước công tác một mình, không có nơi nào đón Tết, nên tôi gọi cô ấy qua đây.”

Điền Nguyên luôn có cảm giác ánh mắt của người phụ nữ kia nhìn mình có chút thâm ý.

Đúng lúc này, một người khác bước ra từ bếp, trên người vẫn còn mặc tạp dề.

Ngũ quan thanh tú, pha lẫn nét quật cường, đôi mắt như vì sao băng giá giữa bầu trời đêm.

Cô ấy vòng tay ôm lấy bờ vai của người phụ nữ mặc váy xanh, cất giọng trách cứ:

“Tân Mộc, nghe chị Côn Ngọc mắng chưa? Ngày thường bận rộn thì thôi, Tết đến cũng không chịu về sớm một chút.”

Tân Mộc nở nụ cười tinh nghịch: “Về sớm làm gì chứ? Về để nhìn hai người rắc cẩu lương à? Em nhìn suốt mười mấy năm rồi đấy, hai người không chán nhưng em thì chán lắm rồi!”

Cô ấy quay sang giới thiệu với Điền Nguyên: “Đây là chị tôi, Tân Kiều. Còn đây là chị Côn Ngọc, là chị dâu tôi.”

Điền Nguyên sững người — Chị… chị dâu?

Tân Mộc như chợt nhớ ra, bổ sung thêm: “À đúng rồi, năm đó vào đêm giao thừa lớp 9, tôi đến tìm cô, chính chị Côn Ngọc là người đưa tôi đi.”

Điền Nguyên: “…”

Thì ra là chị ấy.

Hôm lễ tốt nghiệp cấp hai của Tân Mộc, cô cũng có mặt, lẫn trong đám đông.

Hôm đó tâm trạng cô trồi sụt không yên, cũng chẳng để tâm quan sát nhiều.

Vừa rồi lúc mới gặp, cô đã cảm thấy Chu Côn Ngọc trông có chút quen mắt, nhưng lại không nhận ra ngay.

Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Hai cô gái nhỏ đừng đứng mãi nữa, vào sofa ngồi đi. Chị vào bếp giúp một tay, sắp có cơm tất niên rồi.”

Tân Mộc xắn tay áo, bước theo hai người kia vào bếp: “Thôi đi, chị Côn Ngọc, vẫn nên để tôi giúp chị của em thì hơn. Chị mà động tay, ai còn dám ăn nữa…”

Ba người khuất vào gian bếp.

Điền Nguyên một mình bước đến giá sách, định tìm một quyển để đọc.

Ánh mắt cô bất giác dừng lại trên cuốn Hai Kinh Thành của Dickens.

Cô đương nhiên nhớ cuốn sách này, chính tay cô đã chọn tặng, phiên bản mà cô cất công tìm kiếm.

Hơn mười năm trôi qua, gáy sách đã ngả vàng theo thời gian.

Chu Côn Ngọc bưng một đĩa nho từ bếp đi ra, thấy Điền Nguyên đứng trước giá sách, mỉm cười nói: “Em đừng có mà động vào cuốn Hai Kinh Thành của Mộc Mộc đấy. Em ấy coi cuốn sách đó như bảo bối, không cho ai mượn đâu.”

Điền Nguyên xoay đầu nhìn cô. Cô ấy nháy mắt với cô một cái, nụ cười mang theo chút trêu chọc.

Lúc này, từ trong bếp vọng ra tiếng gọi của Tân Kiều: “Côn Ngọc!”

Giọng Tân Mộc vang lên theo sau: “Chị ấy có giúp chị nấu được món nào đâu mà gọi, bao năm rồi vẫn không nhìn thấy chị ấy một phút là phải gọi, dính người thật đấy!”

Chu Côn Ngọc bật cười, quay sang nói với Điền Nguyên: “Nhưng mà, chị nghĩ nếu là em có lẽ Mộc Mộc sẽ không phiền nếu em đọc nó đâu.”

Nói xong, nàng rời đi, trở lại gian bếp.

Điền Nguyên cẩn thận rút cuốn Hai Kinh Thành khỏi giá sách.

Mở trang đầu tiên, cô nhìn thấy một chiếc bookmark ép từ cỏ ba lá.

Có ba lá  là một loài cây mọc bên bờ hồ, những cánh nhỏ li ti bám vào gấu quần của những người đi ngang qua, theo họ rong ruổi đến những miền xa thẳm.

Nên ý nghĩa của nó là — “Nỗi nhớ từ phương xa.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!