Chương 87
Sáng sớm hôm sau, Tân Kiều đi chung xe taxi đến cửa hàng hoa của dì Quan rồi kiểm tra đồ đạc một lần: Khăn lau, chén đĩa, mứt quýt, táo, khô bò, còn có loại rượu Tân Lôi thích nhất lúc sinh thời.
Sáng sớm căn chung cư cũ vô cùng yên ắng, Tân Mộc nhìn ra bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa bảo vệ gỉ sắt đóng chặt.
Em ấy lo lắng hỏi: “Chị Côn Ngọc hôm nay có đến không?”
Dù sao hai người này dường như đang giận nhau.
Tân Kiều ngữ khí nhẹ nhàng rồi lại rất chắc chắn: “Chị ấy sẽ đến.”
Tân Kiều đẩy cửa ra, một tiếng rít chói tai phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng, cô quải ba lô, cùng Tân Mộc xuống lầu.
Đi trên đường, không khí lạnh xông thẳng vào xoang mũi, mang đến cảm giác lạnh lẽo sâu sắc, lan tràn đến huyệt Thái Dương rồi lan tận đến lỗ tai.
Tân Kiều nâng tay xoa nhẹ vành tai.
Cô không thích loại cảm giác này, không thể nói là lạnh hay là khó chịu.
Ra đến đầu phố, ánh sáng mặt trời rốt cục bắt đầu phủ xuống chút sắc vàng, một chiếc Porche màu trắng chìm trong ánh nắng, hiện ra đường nét xa xỉ và nhu hòa.
Có lẽ Chu Côn Ngọc vẫn luôn nhìn vào trong con phố, các cô vừa đến gần, Chu Côn Ngọc lập tức lái xe đến gần.
“Chị Côn Ngọc.”
Tâm tình của Tân Mộc phấn chấn hơn một chút, tránh đi tay của Tân Kiều, lập tức chạy đến bên cạnh Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc ôm lấy em ấy.
Trước kia, bất kể Tân Mộc tỏ ra chính chắn trưởng thành đến đâu, thì đến lúc thật sự sắp đi tảo mộ, em ấy vẫn lộ ra chút sa sút.
Chu Côn Ngọc ôm Tân Mộc, hơi cúi người thì thầm gì đó vào tai em ấy.
Tân Kiều không đoán được nội dung, ngày này năm trước bất kể cô muốn an ủi Tân Mộc đến mức nào thì ngoài miệng cũng không tìm được một câu nào để nói, vì thế chỉ có thể rơi vào sự yên lặng lâu dài.
Cô quải ba lô đến gần.
Chu Côn Ngọc đứng dậy, đứng ngược nắng khiến đường nét của nàng phủ thêm viền vàng, nàng mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, cả người có vẻ nghiêm túc và trang trọng.
Nàng gật đầu với Tân Kiều, Tân Kiều cũng gật đầu với nàng.
Tân Mộc: “Chị, lên xe đi.”
Tân Kiều: “Chờ một chút.”
Chu Côn Ngọc khoác vai Tân Mộc, lẳng lặng nhìn cô.
Hôm nay là ngày giỗ của Tân Lôi, trên mặt Chu Côn Ngọc cũng không treo nụ cười thường thấy, cộng thêm ánh mắt như thế, khiến Tân Kiều cảm thấy Chu Côn Ngọc là hoàn toàn biết cô muốn nói gì.
“Chị có thể lái xe đến nghĩa trang rồi gặp bọn em ở đó không?”
“Hôm nay, em muốn cùng Mộc Mộc đi giao thông công cộng.”
Hôm nay là ngày giỗ của Tân Lôi, cô không có cách nào ngồi trên chiếc Porche tràn ngập hương tùng hương của Chu Côn Ngọc, hệ thống sưởi hơi che đậy tất cả lạnh lẽo, thoải mái đi đến nghĩa trang.
Tầng lớp ấy có cuộc sống quá mức hậu đãi, nuôi dưỡng tâm tính một số người trở nên tham lam.
Dù cho cướp đi sinh mệnh của ba cô, cũng sẽ nghĩ cách lợi dụng tiền tài quyền thế của bản thân để trốn tránh sự trừng phạt.
Chu Côn Ngọc hiểu cô, nên có một loại bình tĩnh như đã nằm trong dự đoán, trái lại Tân Mộc phản ứng nằm ngoài dự đoán của cô.
Tân Mộc nói: “Vậy chị Côn Ngọc, lát nữa chúng ta gặp lại.”
Chu Côn Ngọc gật đầu, buông em ấy ra.
Tân Mộc đi trở lại bên cạnh Tân Kiều, hai chị em nhìn theo bóng lưng Chu Côn Ngọc bước lên chiếc Porche màu trắng rồi lái đi xa.
Sau đó hai người sóng vai đến trạm tàu điện.
Không khí lạnh lẽo không ngừng ập đến, đầu óc cũng không ngừng phát đau do khí lạnh tràn vào mũi và tai, trong lòng Tân Kiều lại thoáng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô mở miệng hỏi: “Không cảm thấy chị ra vẻ sao?”
Tân Mộc: “Là rất ra vẻ.”
Tân Kiều: “Vậy em còn đi cùng chị làm gì, sao không ngồi xe của chị ấy.”
Tân Mộc: “Em còn không hiểu chị sao, chị sợ hãi, em phải đi cùng chị.”
Tân Kiều: “Chị sợ cái gì?”
Tân Mộc: “Sợ chị quá quen với chị Côn Ngọc, sẽ trở nên không giống chính chị nữa.”
“Sợ chị trở nên không giống bản thân, chị sẽ không thích bản thân nữa, còn nữa, chị Côn Ngọc cũng sẽ không yên chị nữa.”
Tân Kiều bỗng chốc yên lặng.
Trên con đường mười phần chen chúc, những tia nắng ban mai hình thành những vầng sáng ngũ sắc.
Tân Kiều hít mũi: “Chị nhát gan như vậy, em sẽ cười chị sao?”
Tân Mộc lắc đầu: “Em không cười chị, em sẽ ở bên cạnh chị.”
“Dù sao lúc nhỏ em sợ sét, chị nhất định không hiểu sét thì có gì đáng sợ nhưng chị cũng không cười em mà vẫn ngủ cùng em.”
“Hiện tại, em cũng không phải hoàn toàn hiểu được nỗi sợ của chị, nhưng em cũng sẽ không cười chị.”
Tân Kiều xoa đầu Tân Mộc, cảm thán một tiếng: “Haiz.”
Tân Mộc cũng giả vờ thành thục cảm thán một tiếng: “Haiz.”
Tân Kiều: “Yêu đương thật khó, đúng không?”
Tân Mộc gật đầu: “Hiện tại em xem như đã biết rồi.”
Tân Kiều: “Cho nên em nghìn vạn lần đừng yêu sớm.”
Tân Mộc hừ một tiếng: “Chị quản em.”
“Chị còn không hiểu rõ, em có thể hiểu rõ sao?”
“Chuyện này cũng rất khó nói.”
Tân Kiều ôm chầm Tân Mộc: “Em thật sự yêu sớm rồi sao?”
Tân Mộc giãy dụa: “Không có.”
Bầu không khí có phần khoan khoái hơn một chút, tàu điện đến trạm, hai chị em cùng nhau lên tàu.
Nhưng mà càng đến gần nghĩa trang Tân Mộc lại càng ít nói, sáng sớm ánh nắng ẩn vào tầng mây màu hổ phách, Tân Kiều theo đó mà yên lặng.
Là một loại cảm giác như sắp có tuyết rơi, rồi lại không rơi được, gió lớn như vậy, cuốn lấy mái tóc của người đi đường.
Điều này trái lại che khuất đi khuôn mặt, làm cho người ta không cần lao tâm suy nghĩ đến cùng nên dùng nét mặt như thế nào để đối mặt với một ngày như thế.
Trước cổng bãi đỗ xe của nghĩa trang, xa xa Tân Kiều đã trông thấy chiếc Porche màu trắng.
Xe của Chu Côn Ngọc cũng giống như con người nàng, có khí chất thanh thuần.
Nàng ôm một bó hoa đứng chờ cạnh bãi đỗ xe.
Tân Kiều dẫn Tân Mộc đi qua: “Chờ lâu rồi sao?”
“Không có.”
Tân Kiều sợ nàng lạnh: “Sao không chờ ở trong xe?”
Chu Côn Ngọc yên lặng không nói.
Tân Kiều cũng yên lặng giây lát: “Chúng ta cùng nhau vào đi thôi.”
Đến gần mộ của Tân Lôi, Tân Kiều vẫn đến phòng quản lý mượn một cây chổi giống như hàng năm, sau đó quét sạch lá cây và bụi bẩn quanh mộ.
Chỉ là năm nay gió lớn, lá khô thoáng chốc bay tán loạn, một chiếc lá khô bay đến dưới chân Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc giơ chân giúp cô giẫm lên nó.
Tân Kiều rũ mắt: “Cảm ơn.”
Sau đó cô lấy khăn lâu trong ba lô ra, đi đến một bên vặn vòi nước để thấm ướt rồi quay trở lại lau bia mộ cho Tân Lôi.
Chu Côn Ngọc chăm chú nhìn ngón tay bị đông lạnh của cô, thấp giọng hỏi Tân Mộc: “Gần đây không có nước nóng sao?”
Tân Mộc lắc đầu: “Không có.”
Thật ra bản thân Tân Kiều không ngại dùng nước lạnh.
Hơi lạnh ngấm vào ngón tay, giống như kim châm đâm vào khớp xương, cảm giác đau đớn ấy thấm vào tận lòng cô, dường như đang nhắc nhở cô vĩnh viễn đừng quên Tân Lôi.
Mà những chuyện vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày là thứ làm cho người ta dễ bỏ qua nhất, giống như bụi bẩn dần che phủ bia mộ, tích tụ từng chút một theo ngày tháng.
Tân Kiều tỉ mỉ lau sạch bia mộ, khuôn mặt anh khí chính trực của Tân Lôi trở nên rõ ràng.
Tân Kiều lại giống như hàng năm, đoan đoan chính chính bày chiếc đĩa ra, rồi lại xếp mứt quýt, táo, khô bò, rót đầy một ly rượu mà Tân Lôi yêu thích lúc còn sống.
Sau đó cô dùng một tờ giấy lót trên mặt đất, sợ bị gió thổi đi nên vẫn luôn ngồi xổm tự tay ấn xuống, mái tóc bị gió thổi loạn hoàn toàn che đi khuôn mặt của cô, cô không biết nên dùng nét mặt gì để gọi Tân Mộc: “Đến bái tế đi.”
Tân Mộc đi qua, cung kính dập đầu.
Tân Kiều cũng làm như thế.
Cho đến khi bái xong cô mới vén mái tóc mất trật tự ra phía sau, để lộ ra đôi mắt trắng đen rõ ràng, nhìn chăm chú vào tấm ảnh in trên mộ bia.
Một lúc lâu sau cô mới nhẹ giọng gọi Chu Côn Ngọc: “Đến đặt hoa đi.”
Chu Côn Ngọc ôm bó hoa từ tốn bước đến: “Chào chú, cháu là Chu Côn Ngọc, là bạn gái của Tân Kiều.”
Sống mũi của Tân Kiều bỗng nhiên ê ẩm, giống như tác dụng chậm của không khí lạnh đã tập kích cô từ sáng nay đến bây giờ mới phát tác.
Cô nhìn Chu Côn Ngọc đặt bó hoa xuống trước mộ Tân Lôi rồi lại chăm chú, đoan chính, dùng tư thế cúi người chín mươi cúi lạy ba lần.
Rất nhiều năm trước đây, lúc Tân Kiều tảo mộ cho Tân Lôi chưa từng rơi lệ.
Nhưng mà lúc này đây rốt cuộc không nhịn được mà cúi đầu, đè lấy khóe mắt của bản thân.
Đầu ngón tay cảm thấy ấm áp.
Đuôi mắt liếc nhìn Tân Mộc, thấy em ấy cũng đang cúi đầu, là khóc sao?
Tân Kiều rất khó miêu tả tâm tình của bản thân lúc này.
Nếu như không phải cô và Chu Côn Ngọc có xung đột trong quan niệm, như vậy cô sẽ chỉ có bình thản và cảm động, còn có vui mừng khi để Tân Lôi chứng khiến tất cả.
Nhưng lúc này, cô bị lấp đầy, ủ rũ, mâu thuẫn, đủ loại tâm tình quấn lấy cô, Chu Côn Ngọc bái xong thì lui về phía sau, đè thấp giọng nói với cô: “Chị cảm thấy rất may mắn vì bản thân đã vạch trần chuyện cũ của ông nội.”
“Hiện tại rốt cục chị đã có thể đến trước mộ của ba em, thản nhiên nói ra những lời này.”
Giữa thanh thiên bạch nhật, ở trước mặt người thân quan trọng nhất.
Chu Côn Ngọc quay đầu nhìn cô, vén mái tóc đen dài bị gió thổi loạn ra sau tai: “Chị là bạn gái của em, đúng không?”
Tân Kiều gật đầu.
Chu Côn Ngọc bỗng nhiên có chút không đành lòng.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Tân Kiều lộ ra nét mặt như thế.
Tân Kiều không phải luôn giữ tâm thái tích cực, có đôi khi cô sẽ mất tinh thần, ít nói, trong lòng chôn vùi sự phẫn nộ mơ hồ, giống như một ngọn núi lửa đang ngủ say.
Nhưng đây là lần đầu tiên Chu Côn Ngọc nhìn thấy loại bi thương này trên mặt Tân Kiều, khóe mắt rũ xuống, lộ ra một chút ửng hồng.
Đây cũng là lần đầu tiên mà một người lớn lên ở Chu gia như Chu Côn Ngọc cảm thấy phiền chán tâm kế sâu xa của bản thân.
Vì sao nàng phải bức Tân Kiều đến nông nỗi này.
Nàng bước lên phía trước, ôm lấy Tân Kiều.
Bả vai Tân Kiều thoạt nhìn rất căng thẳng, nhưng khoảnh khắc nàng chạm vào lại lập tức mềm hoá, cúi đầu tựa vào vai nàng, tựa như ngày ấy vùi đầu vào vai nàng ở dưới tòa nhà chung cư.
Chu Côn Ngọc yên lặng nhìn ảnh chụp của Tân Lôi trên bia mộ.
Lời tự giới thiệu vừa rồi của nàng hiển nhiên là xuất phát từ trong lòng, nhưng đồng thời nàng quả thật cũng đang dùng đạo đức đến ràng buộc Tân Kiều.
Nàng đang chỉ ra sự nỗ lực của bản thân, chỉ ra thân phận của bản thân, chỉ ra trách nhiệm của Tân Kiều đối với nàng.
Nếu như là trước đây, cho dù nàng thích dùng mưu kế thao túng nhân tâm, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như lúc này. Chu Côn Ngọc dùng đạo đức đến ràng buộc người khác? Đùa cái gì vậy, nàng có sự kiêu ngạo của mình.
Nhưng hiện tại, nàng cũng không ngại làm như vậy, nếu như điều này có thể khiến Tân Kiều đồng ý chuyển công tác, rời xa tuyến đầu.
Chu Côn Ngọc nhìn tấm ảnh đen trắng của Tân Lôi mà suy nghĩ: chú cũng sẽ muốn Tân Kiều chuyển công tác sao?
Không biết ôm bao lâu, gió càng lúc càng lớn, áo khoác của Chu Côn Ngọc bị thổi bay phất phới, không ngừng phất vào quần jean của Tân Kiều.
Tân Kiều ngẩng đầu lên từ bả vai của Chu Côn Ngọc, xoa nhẹ đôi mắt.
Chu Côn Ngọc một tay cắm trong túi áo khoác, một tay xoa gáy của cô, khoác vai cô đi đến bên cạnh Tân Mộc.
Nụ cười của nàng đạm nhạt nhu hòa: “Mộc Mộc lạnh không? Chúng ta đi ăn được không?”
Tân Mộc gật đầu.
Nàng lại hỏi Tân Kiều: “Có thể đi xe của chị không?” Tân Kiều gật đầu.
Ba người cùng nhau lên chiếc Porche, Chu Côn Ngọc chuyển động vô lăng.
Tân Kiều xoay khuôn mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nhìn tùng bách sum suê hay là nhìn nghĩa trang càng lúc càng xa hay là không nhìn gì cả.
Có lẽ là không nhìn gì cả, bởi vì Chu Côn Ngọc mở máy sưởi, nhiệt độ trong xe tăng lên, cửa sổ xe bịt kín một tầng hơi nước, nhưng khuôn mặt của Tân Kiều cũng không hề quay lại.
Cô cứ thế ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chu Côn Ngọc dùng đạo đức ràng buộc là có tác dụng, dù sao hiện tại Tân Kiều cũng đã thành thật ngồi trên xe nàng.
Nhưng nàng bỗng nhiên có chút mệt mỏi.
Nàng giẫm phanh, nhìn đèn đỏ ở phía trước.
“Chị Côn Ngọc.”
Tân Mộc ngồi ở phía sau gọi nàng.
Chu Côn Ngọc lấy lại tinh thần thì mới phát hiện không biết đèn đã chuyển xanh từ khi nào.
Nàng đạp nhẹ chân ga, khởi động xe, chỉ chốc lát sau đã chở Tân Kiều và Tân Mộc đến một nhà hàng.
Nàng biết nhà hàng này thông qua Thịnh Ninh Nhi, cô ấy đã tìm ra một số nhà hàng giá không cao nhưng danh tiếng tốt, nhóm người Thịnh Ninh Nhi coi đây là một loại lạc thú, có lẽ là một cách để họ thể nghiệm cuộc sống.
Thật ra lúc này ăn trưa có vẻ hơi sớm, nhưng thời tiết vô cùng lạnh lẽo khiến nặng lượng của thức ăn mang đến tiêu thụ rất nhanh, dạ dày rất nhanh đã trống rỗng.
Ngoài cửa sổ gió lạnh không ngừng, hệ thống máy sưởi trong nhà hàng mang đến cảm giác thoải mái.
Tân Mộc yên lặng, lại qua một lúc thì cởi áo khoác của mình ra.
Chu Côn Ngọc cũng cởi áo khoác.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo lông bó sát, cổ áo cao ôm lấy chiếc cổ thiên nga, tóc đen xỏa trên vai, lộ ra khuôn mặt thanh lệ.
Chu Côn Ngọc như thế mang đến cảm giác nghiêm nghị hơn so với ngày thường, nàng nhìn Tân Kiều đang lật xem thực đơn ở đối diện.
Ánh mắt của Tân Kiều lướt qua giá của mỗi một món ăn, có lẽ đang suy nghĩ, đây là mức giá cô có thể chấp nhận được.
Chu Côn Ngọc nhẹ giọng hỏi: “Muốn ăn gì?”
Tân Kiều khép thực đơn lại: “Chị chọn đi.”
Cô thoạt nhìn rất uể oải.
Chu Côn Ngọc lại hỏi: “Mộc Mộc thì sao?”
Tân Mộc nhìn Tân Kiều một cái: “Chị Côn Ngọc, vẫn là chị chọn đi.”
Chu Côn Ngọc nhớ lại ánh mắt của Tân Mộc từng dừng lại trên vài món, vì thế nàng lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã thực đơn, nhưng Tân Kiều đã nhanh chóng đưa điện thoại của mình ra: “Dùng của em đi.”
Với sự từng trải của Chu Côn Ngọc, thật ra nàng cũng không thể đồng cảm, từ những tiểu tiết trong cuộc sống hằng ngày, hôm nay chị trả tiền, ngày mai em trả tiền, thật sự cần tính toán nhiều như vậy sao?
Nhưng nàng vẫn nhận lấy điện thoại.
Nàng gọi vài món có thể Tân Mộc sẽ thích ăn rồi lại chọn thêm một nồi cháo gà nấu với gừng thái sợi.
Trong nhà hàng thời điểm này chỉ có bàn của các nàng, nên món ăn được dọn lên rất nhanh.
Sủi cảo trong veo, thịt xiên mềm mại. Quả hạch đào ngọt béo vào dạ dày, thức ăn là sự an ủi trực tiếp nhất, xua đi cảm giác lạnh lẽo.
Cháo gà được mang lên, Chu Côn Ngọc múc cho Tân Mộc một chén rồi lại múc một chén cho Tân Kiều.
Tân Kiều nhận lấy, nói lời cảm ơn, sau đó cúi đầu yên lặng khuấy cháo.
Đậu xanh cùng với thịt gà trên dưới chìm nổi, hạt gạo mềm dẻo giống như tâm tư nhão dính của ai đó.
Chu Côn Ngọc mở miệng: “Mộc Mộc, chuẩn bị cho kỳ thi đến đâu rồi?”
Tân Mộc thở dài: “Có thể nắm chắc nằm trong ba thứ hạng đầu, nhưng hạng nhất đến cùng sẽ thuộc về em hay là Điền Nguyên thì thật sự không biết được.”
Chu Côn Ngọc: “Em ấy cũng chăm chỉ học tập mỗi ngày giống như em sao?”
Tân Mộc bĩu môi: “Cậu ấy sẽ không, mỗi ngày ở trong lớp lôi kéo hết người này đến người khác nói chuyện phiếm, dường như cậu ấy chưa bao giờ học tập, ai không biết cậu ấy về nhà âm thầm học đến nửa đêm kia chứ.”
Chu Côn Ngọc nhếch môi: “Em ấy có tìm em nói chuyện phiếm không?”
Tân Mộc bị một con tôm bóc vỏ làm nghẹn, vỗ ngực mấy cái: “Em mới không muốn nói chuyện với cậu ấy, ai rãnh mà nói chuyện.”
Tân Kiều ngồi đối diện vùi đầu ăn cháo, yên lặng lắng nghe.
Năm trước trong ngày giỗ của Tân Lôi, Tân Mộc tinh thần sa sút xuống tận đáy, hiện tại Chu Côn Ngọc trò chuyện với em ấy, ngược lại tốt hơn nhiều.
Chỉ là không ngờ đề tài lại bị kéo đến chỗ cô.
“Còn em?” Chu Côn Ngọc cũng không ngẩng đầu nhìn cô, mà chỉ cúi đầu nhìn hơi nước bốc lên từ trong chén, dùng muỗng khuấy nhẹ, ánh bạc lạnh lẽo dường như hòa hợp thành một thể với ngón tay của nàng.
“Em thi thế nào rồi?”
Tân Kiều cũng chăm chú nhìn cháo trong chén, điểm này hai người trái lại vô cùng ăn ý.
Tân Kiều nói đúng sự thật: “Hẳn là cũng không tệ lắm.”
Chu Côn Ngọc đạm nhạt cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
Trong nụ cười có một loại vui mừng chân thực.
Tân Kiều cúi đầu uống một ngụm cháo, đầu lưỡi nóng bừng.
Chu Côn Ngọc cười như thế thật quá dịu dàng.
Chu Côn Ngọc đứng trước mộ Tân Lôi tự giới thiệu là bạn gái của Tân Kiều cũng quá dịu dàng.
Đối mặt với một Chu Côn Ngọc như vậy, rất nhiều lời Tân Kiều căn bản không thể nói ra miệng.
Cô muốn nói, cô đã tham gia kỳ thi, đồng thời phát huy toàn lực là vì muốn cho sự nỗ lực của bản thân trong thời gian qua một câu trả lời.
Cô muốn nói, hôm nay lúc tảo mộ nhìn ảnh chụp của Tân Lôi, cô biết bản thân hiện tại nên làm gì.
Nhưng tất cả những lời này đều bị sự dịu dàng, bị nụ cười và cả một chén cháo ấm áp của Chu Côn Ngọc làm nghẹn ở trong lòng, nhổ không ra, nuốt không trôi.
Khiến cô rất khó chịu.
Ăn xong ba người cùng nhau trở về căn hộ của Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc hỏi Tân Mộc: “Buổi chiều muốn nghỉ ngơi một chút không? Chị cùng em xem phim.”
Tân Mộc lắc đầu: “Em muốn tiếp tục làm bài tập.”
So với năm ngoái, tâm tình của em ấy không dao động nhiều như vậy nữa, cũng có thể tiếp tục quỹ đạo cuộc sống bình thường.
Chỉ là trước khi cầm bút lên, em ấy nhìn Tân Kiều một cái.
Tân Kiều cũng không cảm thấy bản thân có bao nhiêu nhạy cảm, nhưng không ngờ cô lại thoáng chốc lĩnh ngộ được một loại hàm nghĩa — Tân Mộc là muốn hỏi, em ấy sẽ không mất đi một Chu Côn Ngọc dịu dàng an ủi em ấy như thế, đúng không?
Tân Kiều sẽ không đến mức chia tay với Chu Côn Ngọc chứ?
Tân Kiều yên lặng không nói gì.
Chu Côn Ngọc ngồi bên kia bàn bắt đầu làm việc.
Tân Kiều một mình ngồi trên sô pha, nhìn gió thổi qua ô cửa sổ, sau đó cô bỗng nhiên đứng lên: “Chu Côn Ngọc.”
“Chị có thể cùng em vào phòng một chút không?”
Cả quá trình Tân Mộc đều cúi đầu múa bút thành văn, làm như chưa hề nghe thấy, xứng đáng với bổn phận là một vật trang trí.
Chu Côn Ngọc đứng lên.
Tân Kiều đi ở phía trước, tiếng dép của Chu Côn Ngọc theo ở phía sau cô.
Tân Kiều mở cửa phòng, phòng ngủ rèm cửa sổ đóng chặt, trong một mảnh bóng tối dày đặc, tất cả đều là mùi hương trên người Chu Côn Ngọc.
Ánh sáng duy nhất đến từ hành lang phía sau Chu Côn Ngọc, chờ Chu Côn Ngọc theo vào, nhẹ nhàng ẩn sau cánh cửa, ánh sáng trong phòng cũng biến mất.
Tân Kiều xoay người, hai người đứng đối diện, có một khoảng cách vi diệu, có thể nghe thấy hô hấp của đối phương.
Chu Côn Ngọc không bật đèn, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn tìm chị nói chuyện gì?”
Nàng đã sớm nhìn ra Tân Kiều có lời muốn nói nhưng vẫn luôn nghẹn ở trong lòng.
Chờ đôi mắt dần thích ứng với bóng tối Tân Kiều mới phát hiện bóng tối của ban ngày chung quy vẫn khác với ban đêm, không phải bóng tối theo nghĩa tuyệt đối mà tương tự với một loại tro bụi mật độ cao.
Hai người dường như đang đứng trong một màn sương cạnh bờ hồ lúc hoàng hôn.
Tân Kiều bỗng nhiên đưa tay, nắm chặt cổ tay của Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc hoàn toàn không có phòng bị, gần như lập túc ngã vào trong lòng Tân Kiều.
Tân Kiều thuận thế ôm lấy thắt lưng của Chu Côn Ngọc, ôm rất chặt, rồi trực tiếp hôn lên môi nàng.
Nụ hôn của cô vội vã, càn quấy, Chu Côn Ngọc cũng không hỏi cô vì sao lại như vậy mà chỉ trì trệ một giây rồi bắt đầu đáp lại.
Bước chân của Tân Kiều lui về phía sau rất mất trật tự, thảm lông mềm mại đón lấy hai người đang té ngã.
Tân Kiều ngước nhìn khuôn mặt của Chu Côn Ngọc, lại phát hiện bản thân thấy không rõ, cô nhắm mắt lại, trái lại có thể cảm thụ được hàng mi của Chu Côn Ngọc khẽ run, hô hấp nhẹ nhàng.
Trong tai Tân Kiều có thể nghe được tiếng gió thổi ngoài cửa sổ nhưng máy điều hòa trong phòng vô cùng ấm áp, lập tức bắt đầu xuất mồ hôi.
Chu Côn Ngọc yên lặng, hô hấp gấp gáp thay thế tất cả lời muốn nói, chiếc áo lông mang theo một chút mùi nhang khói bị ném sang một bên, da thịt mềm nhẵn mồ hôi dính ướt.
Nàng rướn người về phía trước, mở ngăn kéo tủ đầu giường, rồi ném cho Tân Kiều vật gì đó.
Điều này miễn cho Tân Kiều việc đi rửa tay phiền phức, cô mở mắt ra, không thấy rõ biểu cảm của Chu Côn Ngọc, chỉ có thể nhìn thấy đường nét của nàng.
Tại thời khắc hai người trực diện trao đổi linh hồn, cô bị một loại bản năng cuồng nhiệt thôi thúc, gọi một tiếng: “Chu Côn Ngọc.”
Chu Côn Ngọc nâng tay che miệng cô, ngay cả lòng bàn tay cũng ướt đẫm.
Bên ngoài là tiếng gió gào thét, trong phòng khách Tân Mộc yên tĩnh làm bài tập.
Tân Kiều không lên tiếng nữa, cho đến khi cô ôm chặt Chu Côn Ngọc vào trong lòng.
Chu Côn Ngọc nằm vòng tay của cô, khẽ vén mái tóc dài ra phía sau.
Cho đến khi hô hấp hoàn toàn bình ổn, Chu Côn Ngọc dùng giọng nói bình tĩnh nhu hòa giống như ngày thường, nàng nói: “Nói đi.”
Trái lại là Tân Kiều yên lặng không nói gì.
Chu Côn Ngọc: “Em sớm muộn gì cũng sẽ nói, không phải sao?”
“Em không phải loại người có thể đè nén được.”
Tân Kiều nghĩ thầm: Vì sao cô lại là một người như thế.
Nhưng nếu cô không phải người như vậy, ngay từ đầu Chu Côn Ngọc còn có thể thích cô sao.
Trong bóng tối Tân Kiều khẽ hé môi.
“Em…”
Chu Côn Ngọc lẳng lặng chờ cô nói tiếp.
“Về việc chuyển công tác, em vẫn rất bối rối. Cho đến hôm nay đi tảo mộ cho ba, em đã suy nghĩ rõ ràng.”
“Trước đây em rất oán trách ba, cảm thấy Mộc Mộc đã như vậy rồi vì sao ba nhất định phải đứng ở tuyến đầu, thích làm anh hùng đến vậy sao.”
“Lúc đó ba mỉm cười nói với em một câu, ba cũng không có cách nào khác, ai bảo đôi tay này của em trời sinh chính là để làm chuyên viên chất nổ.”
“Khi đó em không hiểu, hiện tại đến phiên bản thân em, em dường như đã hiểu được vì sao ông ấy nói như vậy.”
Cô giơ đôi tay của mình lên: “Chu Côn Ngọc, nhiều năm qua em trải qua bao nhiêu huấn luyện, chị cũng biết em là một người rất cứng đầu, dù cực khổ đến suýt chút nữa bật khóc nhưng người người đều nói em trời sinh là chuyên viên chất nổ, kỹ thuật và tâm tính của em tốt hơn người khách, dù là sau khi bị thương em cũng có lòng tin có thể trở lại trạng thái trước đây, đây là điểm mạnh của em.”
“Em không phải muốn nghe người khác ca ngợi, cũng không phải muốn đóng vai anh hùng. Chờ sau này em có kinh nghiệm, thực sự có thể chuyển sang công việc hành chính, ưu hoá tiến trình, bảo đảm sự an toàn của càng nhiều chuyên viên, khi đó lòng em cam tâm tình nguyện. Nhưng hiện tại không phải em nhất định muốn đứng ở tuyến đầu, mà là em biết, em chỉ thích hợp đứng ở tuyến đầu.”
Trong phòng u ám, ngầm chiếm lấy nhịp tim của hai người.
“Em đang cùng chị nói chuyện tương lai sao?” Chu Côn Ngọc rốt cục mở miệng: “Nhưng chị là một bác sĩ, chị hiểu rất rõ một điều chính là em căn bản không thể nói rõ tương lai và biến cố cái nào sẽ đến trước.”
Nói xong câu này, Chu Côn Ngọc yên lặng.
Tân Kiều nằm trong lòng nàng, nghe nhịp tim của nàng, biết trong sự yên lặng của nàng lúc này là một loại bi thương.
Tơ liễu phất phới giữ gió xuân xen lẫn cát bụi phủ kín cả thành phố tựa như Mạc Bắc.
Lá khô bị giẫm xào xạc dưới chân xen lẫn cung tường thành lũy được lá phong nhuộm thành một mảnh đỏ rực.
Tuyết rơi đầy vai của mùa đông xen lẫn triển vọng cùng nhau đi đến bạc đầu.
Các cô vốn dĩ có thể yên tĩnh nhìn thời gian trôi qua, cùng với có thể dắt tay trải qua cuộc sống hàng ngày.
Lúc này ở trong lòng Chu Côn Ngọc, tất cả đều biến thành một tòa tháp gỗ lung lay sắp đổ.
Không biết lúc nào Tân Kiều sẽ vô ý rút mất một khối gỗ dưới đáy tháp, cả ngọn tháp sẽ ầm ầm sụp xuống.
Tân Kiều nói: “Đây là nghề nghiệp của bọn em, bọn em chính là đứng ở vị trí này, giống như lúc dịch bệnh bộc phát, tất cả mọi người đều mang khẩu trang đóng cửa không ra ngoài nhưng bác sĩ các chị lại phải đi vào khu cách ly để làm việc, khi đó chị có thể không đi sao?”
“Em đây là tráo đổi khái niệm.”
Trạng thái của Chu Côn Ngọc khiến trong lòng Tân Kiều bị một loại sợ hãi vô tận bao phủ.
Thủy triều bao phủ cô đến từ tận sâu trong lòng cô, cũng đến từ ánh mắt Tân Mộc nhìn cô trước khi bắt đầu làm bài tập — Các cô đều rất sợ mất đi Chu Côn Ngọc.
Tân Kiều đột nhiên nói: “Em không muốn chia tay chị.”
Chu Côn Ngọc: “Chị nói muốn chia tay sao?”
Tân Kiều: “Hiện tại chị cũng không nói khác.”
Tựa như Tân Kiều từng định nghĩa, nói cho cùng Chu Côn Ngọc là người tốt, đến lúc này nàng vẫn dịu dàng ôm Tân Kiều.
Nhưng Tân Kiều biết, sự sợ hãi đối với biến cố trong tương lai sẽ ngày đêm chôn trong lòng Chu Côn Ngọc, cho đến một ngày Chu Côn Ngọc không cách nào chịu đựng được nữa, hai người sẽ càng lúc càng xa.
Hiện tại Tân Kiều muốn nói với nàng: “Không phải chị ích kỷ, là em ích kỷ, nhưng Chu Côn Ngọc, chị có thể đừng chia tay em được không.”
“Em sẽ cố gắng tập luyện, chị cũng biết em là một chuyên viên giỏi, em sẽ không để bản thân rơi vào nguy hiểm.”
“Trước kia không phải chị muốn nghe em cầu xin chị sao? Em xin chị, có được không.”
“Ngoại trừ chuyện này, cái gì em cũng nghe theo chị.”
“Em vẫn muốn ở bên chị.”
Cô hoàn toàn nhận rõ rồi, cô cũng không phải là vĩnh viễn sáng sủa tích cực, cô cũng sẽ hoảng sợ uể oải, cũng sẽ lòng tràn đầy sợ hãi.
Cô cúi đầu lẩm bẩm nói: “Em yêu chị, Chu Côn Ngọc.”
Chu Côn Ngọc dịu dàng ôm vai cô: “Em thực sự rất ích kỷ, Tân Kiều.”
“Đừng tàn nhẫn với chị như vậy, được không?”
Tân Kiều yên lặng không nói.
Từ nhỏ bởi vì sức khỏe Tân Mộc không tốt, gia cảnh của các cô cũng không tốt, về sau Tân Lôi qua đời, tình cảnh càng gian nan, Tân Kiều hiểu chuyện từ rất, ‘ích kỷ’, ‘tùy hứng’, ‘khát cầu’ những từ ngữ này xưa nay vô duyên đối với cô.
Cô duy nhất một lần ích kỷ lại bị Chu Côn Ngọc bác bỏ một cách tàn khốc.
Sự tàn khốc của người khác, có thể là bởi vì không yêu.
Mà sự tàn khốc của các cô, trái lại là bởi vì yêu nhau.
Chu Côn Ngọc dùng giọng nói dịu dàng như thế để thông báo một điều vô cùng tàn nhẫn: “Bởi vì chị cũng rất yêu em, cho nên trước khi em đồng ý để tương lai đến trước, khi em vẫn còn đứng ở tuyến đầu, em bảo chị làm sao vượt qua được?”
“Xin lỗi, chị không có cách nào chịu đựng nỗi sợ hãi như vậy.”