Chương 84
Chu Côn Ngọc bắt xe trở về Nhuận Viên Nhất Phẩm.
Sau khi tắm xong, nàng lấy điện thoại ra chuẩn bị xem tin nhắn trong nhóm công việc.
Ánh mắt nhìn vào màn hình, thông báo có cuộc gọi nhỡ từ Đại Mân Huyên, bởi vì nàng không chạm vào nên thông báo vẫn hiển thị cho đến lúc này.
Chu Côn Ngọc xóa dòng thông báo kia đi, mở nhóm công việc lên.
Trong khoảng thời gian này nàng chưa từng quay về trạch viện Chu gia, cho nên ngoại trừ gặp nhau lúc làm việc ở Từ Mục thì đây là lần đầu tiên Đại Mân Huyên liên lạc với nàng.
Đại Mân Huyên còn liên hệ với nàng để làm gì?
Bất kể trong quá khứ các nàng từng như thế nào thì hiện tại nàng liên thủ cùng Chu Tể Ngôn, từ nay về sau Chu Tể Ngôn nể trọng nàng đồng thời cũng đề phòng nàng, mà phía sau Đại Mân Huyên chính là Đại gia, cố nhiên là muốn đứng về phía Chu Tể Ngôn, từ nay về sau các nàng sẽ thuộc về hai thế giới, không phải sao?
Nàng cũng không gọi lại cho Đại Mân Huyên.
Buổi tối thứ ba, Chu Côn Ngọc đang làm việc, điện thoại nhận được một cuộc gọi video.
Chu Côn Ngọc nhìn một cái, là Tân Kiều.
Hai người các nàng đều có công việc cần phải làm, cũng không phải là mỗi ngày gặp mặt, rất nhiều việc điều không nói ra miệng, chỉ có mỗi ngày ‘chào buổi sáng’ và ‘chúc ngủ ngon’ là đều đặng.
Chu Côn Ngọc bắt máy, khuôn mặt thanh tú của Tân Kiều xuất hiện trên màn hình.
Tân Kiều vĩnh viễn không ý thức được bản thân xinh đẹp cỡ nào, vĩnh viễn buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra vầng trán trơn bóng.
Nhưng mà Chu Côn Ngọc thực sự thích nhìn vẻ quật cường của cô, sống mũi cao thẳng, theo thói quen khẽ mím khóe môi.
Lúc ngũ quan mà nàng quen thuộc xuất hiện trên màn hình, rồi lại bởi vì khoảng cách mà lộ ra sự bất đồng so với lúc các nàng đối mặt, dụ dỗ Chu Côn Ngọc khiến nàng muốn đưa tay sờ vào.
Nàng dịu dàng cười nói: “Sao lại gọi video?”
Tân Kiều ở bên kia dường như đang hờn dỗi, một lát sau mới thở dài, nhìn vào màn hình trầm thấp gọi một tiếng: “Tỷ tỷ.”
Tim của Chu Côn Ngọc đập lỡ nhịp.
Rõ ràng trò chơi làm nũng này là nàng nghĩ ra trước, nhưng không ngờ lực sát thương đối với bản thân lại lớn như vậy.
Chu Côn Ngọc hỏi: “Em đã phạm sai lầm gì rồi?”
“Tuần này không chịu học bài?”
Tân Kiều: “Không phải chuyện này.”
“Là trong đội muốn tổ chức tiệc tất niên, thật phiền a.”
Chu Côn Ngọc đã đoán được, ý cười càng sâu: “Không phải là em bị buộc biểu diễn tiết mục đấy chứ?”
Tân Kiều lại thở dài một hơi: “Lúc rút thăm vận may không tốt.”
Cô hỏi Chu Côn Ngọc: “Chị có thể giúp em tìm một bài thơ không? Có chút liên quan đến công việc của em là được rồi. Ngắn gọn một chút, đừng quá khó học.”
Chu Côn Ngọc: “Em định đọc thơ? Quá thiếu thành ý rồi.”
Tân Kiều: “Nếu không còn có thể thế nào? Cái khác thì em không biết.”
Chu Côn Ngọc: “Hát thì sao? Mộc Mộc nói em hát rất êm tai.”
“Em vẫn chưa nói cho chị biết, vì sao không thích hát?”
Trước khi Tân Lôi qua đời, cô rất thích hát.
Từ ‘Biển Cả Một Tiếng Cười’ bừa bãi phóng khoáng, cho đến những bài hát lâu đời, cô đều thích hát. Trước kia lúc dẫn Tân Kiều lên núi, cha con hai người vây quanh đống lửa trại, Tân Lôi khảy cành cây, khuôn mặt được ánh lửa chiếu rọi, trong miệng vẫn luôn thích ngâm nga vài câu hát.
Những bài hát tiếng Anh, tiếng Nga Tân Kiều biết, đều là nghe được từ chỗ Tân Lôi.
Bản thân Tân Lôi hát mệt rồi thì ngậm ngọn cỏ trong miệng khuyến khích cô: “Con gái ngoan, hát một bài đi.”
Về sau Tân Lôi qua đời, cô cũng không hát nữa.
Duy nhất một lần cúp điện, khi đó cô mới vừa tốt nghiệp đại học, Tân Mộc lại bị bệnh, cuộc sống ở trong giai đoạn khó khăn nhất, như bóp chặt yết hầu của cô, đè cô xuống đất dày xéo cả người đầy bụi bẩn, không còn chút tinh lực dư thừa nào, ngay cả nến trong nhà cũng đã dùng hết chưa kịp mua.
Cô sợ Tân Mộc lạnh cho nên ôm Tân Mộc vào lòng. Trong bóng tối, cô lại lo lắng Tân Mộc sẽ sợ hãi.
Vì vậy cô nhẹ nhàng mở miệng, hát cho Tân Mộc nghe một ca khúc tiếng Anh trước đây Tân Lôi rất thích hát.
Lúc này cô thẳng thắn thành khẩn kể cho Chu Côn Ngọc nghe những chuyện cũ này: “Sau khi ba em qua đời, em thực sự không có tinh thần và sức lực, cũng không có tâm tình ca hát nữa.”
Chu Côn Ngọc: “Hiện tại thì sao, vẫn không có sao?”
Tân Kiều yên lặng.
Lúc Chu Côn Ngọc trêu chọc nàng, khóe mắt luôn nhếch lên: “Em từng hứa sẽ hát cho chị nghe.”
Tân Kiều hiểu ý của Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc muốn cô giống như gặp được mùa xuân, một lần nữa có được vui sướng trong cuộc sống.
Tân Kiều dừng một chút: “Nhưng, hát cái gì?”
Chu Côn Ngọc cười khẽ: “Nào có ai hát cho người ta nghe, còn bắt người ta lựa chọn?”
“Em muốn hát gì cho chị nghe, lẽ nào, em không biết sao?”
Treo video, Tân Kiều thừa dịp Tân Mộc ngủ, quét dọn toàn bộ căn hộ, sau khi tắm xong thì nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay.
Ca hát, là việc đã lâu chưa làm. Cô lại nhớ có một lần vô tình nghe một ca khúc tiếng Anh trong điện thoại, cô đã đánh dấu yêu thích, bởi vì ca từ khiến cô nhớ đến Chu Côn Ngọc.
Lúc này cô tìm bài hát ấy ra, một mình lẳng lặng nằm nghe: ”
We sat on a roof, named every star
Shared every bruise and showed every scar
Hope has its proof put your hand in mine
Life has a beautiful, crazy design.”
(Ngồi trên mái nhà đặt tên cho mỗi một vì sao
Phơi bày mỗi vết bầm, bộc lộ từng vết sẹo
Hy vọng được chứng nhân, nắm tay em trong tay tôi.
Cuộc sống là một bản thiết kế vừa điên rồ vừa xinh đẹp.)
Trước mắt Tân Kiều, trần nhà bị năm tháng nhuốm màu vàng nhạt, bóng tối lan tràn thành một mảnh tinh không.
Lúc nhỏ, Tân Lôi từng dẫn cô đi ngắm sao ở một cánh đồng bát ngát.
Về sau, Chu Côn Ngọc và cô đêm khuya nằm trong lều vải ngưỡng vọng tinh không.
Tinh tú trong mắt cô là một loại ý nghĩa đặc biệt.
Nhỏ bé như đốm lửa, đối mặt với bóng tối vô tận, nhưng chưa từng mất đi ánh sáng của bản thân.
Ca khúc này hát về ngôi sao, cũng hát về tình yêu, sự chia sẻ và tìm lại nhiệt tình trong cuộc sống.
Xác thực, rất cảm động.
Buổi tối thứ tư, Tân Kiều nhận được tin nhắn Wechat của Chu Côn Ngọc: “Ngày mai chị không tăng ca, sẽ đến đón em tan sở.”
Thứ năm, lúc cô tam sở chuẩn bị ra về, đúng lúc chạm mặt Cung Viễn.
Hai người cùng nhau đi ra cổng, Cung Viễn hỏi: “Cuối tuần này sẽ thi lý thuyết, chuẩn bị thế nào rồi?”
Cuối tuần là sang năm mới, người người nhà nhà chuẩn bị đón tết, các cô lại không thể nghỉ ngơi, phải đi làm như thường ngày, sau đó chính là kỳ thi lý thuyết được sắp xếp vào sáng thứ hai.
Tân Kiều: “Hẳn là… tạm ổn.”
Cung Viễn nghĩ cô lo lắng vì kỳ thi, nhưng thật ra cô đang lo lắng đêm nay bác sĩ Chu lại muốn đánh vào lưng cô.
Có chút kích thích.
Cung Viễn cổ vũ: “Thi cho tốt, nếu như muốn chuyển công tác, thành tích kỳ thi lần này vẫn rất quan trọng đúng không? Công việc này của chúng ta nếu như vẫn luôn đứng ở tuyết đầu, xác thực rất nguy hiểm.”
“Cung Viễn.”
“Huh?”
“Cậu sẽ cảm thấy tôi là đào binh sao?”
Cung Viễn sửng sốt: “Sao cậu lại nghĩ như vậy? Công việc hành chính cũng rất quan trọng.”
“Nếu như không phải vì ba tôi, cơ hội chuyển công tác lần này còn có thể rơi vào trên đầu tôi sao? Kinh nghiệm của tôi căn bản còn chưa đủ.”
Cung Viễn lại không nghe rõ những lời này của cô, cười nói: “Bác sĩ Chu đến đón cậu kìa.”
Cách đó không xa đỗ một chiếc Porche màu trắng, Chu Côn Ngọc mặc áo khoác dài màu trắng tựa vào đầu xe, mái tóc buộc đơn giản, thời gian làm việc nàng hầu như không trang điểm, nhưng ngũ quan thực sự quá xuất chúng, nhất là đôi mắt ấy, trong suốt như chứa đầy nước.
Cung Viễn và Tân Kiều cùng nhau tiến đến, bởi vì trước đây từng gặp mặt lúc quyên tặng thiết bị nên Chu Côn Ngọc cũng ôn hòa chào hỏi cậu ấy.
Cung Viễn cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Chu Côn Ngọc vui đùa một câu: “Trong giờ hành chính, gặp tôi càng ít càng tốt.”
Dù sao nàng cũng là bác sĩ.
Tân Kiều hỏi Chu Côn Ngọc: “Nhà Cung Viễn tiện đường, thuận tiện tiễn cậu ấy một đoạn không?”
Chu Côn Ngọc: “Dĩ nhiên.”
Cung Viễn: “Đừng đừng, không cần.”
Chu Côn Ngọc: “Đừng khách sáo như vậy, chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Cung Viễn: “Tôi thật sự không phải khách sáo, tôi và Lục Tình có hẹn rồi, cô ấy sẽ đến tìm tôi, chúng tôi cùng đi ăn rồi mua sắm một số đồ dùng, xong việc đi tàu điện ngầm về là được rồi.”
Lục Tình là bạn gái của Cung Viễn, hai người bọn họ đều là bạn thời trung học của Tân Kiều.
Cung Viễn nói đùa một câu với Tân Kiều: “Nào có ai thuận tiện như cậu?”
Tân Kiều sửng sốt.
Sau khi tạm biệt Cung Viễn, Tân Kiều lên xe của Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc chuyển tay lái, chiếc xe hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Nàng lái xe thong thả mà nhàn nhã, thậm chí có phần lười biếng, tư thái đặc biệt xinh đẹp. Đối mặt tình trạng kẹt xe nàng cũng không gấp, một tay đặt trên bản điều khiển.
Trước sau là ánh đèn xe, trên là ánh đèn đường, hội tụ trong lòng bàn tay nàng hình thành một con sông quang ảnh chập chờn.
Ngón tay của Chu Côn Ngọc thon dài tựa như thủy tảo câu người, rồi lại chậm chạp không đợi được có người đáp lại.
Nàng nhìn Tân Kiều rồi ‘haiz’ một tiếng.
Tân Kiều đang xuất thần, nghe nàng lên tiếng mới đặt tay vào lòng bàn tay nàng, hai người nhẹ nhàng nắm tay, Tân Kiều một lần nữa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thoạt nhìn như cô đang xem dòng xe cộ ùng tắc.
Thực tế cô đang suy nghĩ bắt đầu từ lúc nào mà cô dần quen với một số tiện nghi mà Chu Côn Ngọc mang đến?
Lúc Chu Côn Ngọc đến đón cô, cô cảm thấy vô cùng bình thường, còn thuận lý thành chương đề nghị tiễn Cung Viễn một đoạn.
Trái lại là một câu vui đùa ‘nào có ai thuận tiện như cậu’ của Cung Viễn đã thức tỉnh cô.
Mặc dù Chu Côn Ngọc hiện tại đã thoát ly Chu gia, nhưng Chu Thừa Hiên và nàng vẫn duy trì sự hòa bình cuối cùng, bất kể là tiền tài, tài nguyên hay là nhân mạch Chu Côn Ngọc đang nắm giữ đều có thể mang đến cho nàng rất nhiều đặc quyền thuộc về giai cấp của nàng.
Tân Kiều yêu chính là con người của Chu Côn Ngọc, nhưng cũng không đồng nghĩa cô giảng hòa với toàn bộ tầng lớp đó.
Nói vậy, cô vẫn là cô sao?
Vấn đề này nếu đặt ở thường ngày, có lẽ sẽ không khiến cô nghĩ nhiều như vậy, nhưng chuyện chuyển công tác đặt ở trong lòng, cô vẫn luôn không nhịn được mà suy nghĩ: Hiện tại chuyển công tác, chẳng phải là dựa vào ba của cô sao?
Như vậy thì có khác gì với những người dựa vào tài nguyên trong tay mưu cầu lợi ích riêng cho bản thân?
Mà bởi vì tuyến đầu nguy hiểm, cho nên cô muốn né tránh sao?
Chu Côn Ngọc gãi gãi lòng bàn tay của cô: “Chúng ta đi đón Mộc Mộc, cuối tuần này đến Nhuận Viên Nhất Phẩm ở được không? Hôm qua một người bạn gửi cho chị một ít cá tam văn, còn rất tươi, có thể cho Mộc Mộc nếm thử.”
“Tân Kiều?”
Tân Kiều lấy lại tinh thần: “Nha, được.”
Cô biết Chu Côn Ngọc có ý tốt, không cần phải quấn quýt trong lòng.
Cô sớm gửi tin nhắn Wechat cho Tân Mộc, xe chạy đến đầu phố, Tân Mộc đã quải cặp sách chờ sẵn.
Em ấy mở cửa trước, mỉm cười nhìn Tân Kiều.
Chu Côn Ngọc phụ họa: “Em xuống phía dưới, chị muốn ngồi cùng Mộc Mộc.”
Tân Kiều cản thán một tiếng, đổi xuống ngồi ở ghế sau.
Như vậy ngược lại thuận tiện cho cô ngẩn người.
Cho đến khi Tân Mộc gọi hai tiếng: “Chị, chị.”
Tân Kiều: “Hả?”
“Đến rồi, xuống xe đi, chị ngẩn người cái gì vậy?”
Tân Kiều lúc này mới phát hiện, Chu Côn Ngọc đã lái xe vào tầng hầm.
Cô quải ba lô xuống xe, ba người cùng nhau trở về căn hộ.
Chu Côn Ngọc hỏi cô: “Hôm qua chị mua vài loại nguyên liệu, em đến nấu sao?”
Tân Kiều đeo tạp dề: “Được.”
Chu Côn Ngọc đi ra ngoài xem Tân Mộc học bài, giải đáp vài bài tập mà em ấy không biết làm.
Nàng trở lại phòng bếp xem thử, thấy Tân Kiều đã nấu sắp xong rồi, liền xung phong nhận việc: “Để chị cắt cá.”
Tân Kiều hất cằm: “Dao ở đây.”
Chu Côn Ngọc lắc đầu: “Phải dùng loại dao khác.”
Tân Kiều vừa xào thức ăn vừa liếc mắt nhìn, thấy Chu Côn Ngọc từ trong tủ bát lấy ra một con dao mới tinh, phát hiện cô đang nhìn, nàng giải thích: “Chị vừa mới mua, cắt cá tam văn dùng loại dao này sẽ tốt hơn.”
Đây là cuộc sống của Chu Côn Ngọc, để cắt một con cá, mua một con dao chuyên dụng.
Nàng rời khỏi Chu gia nhưng cuộc sống của Chu gia đã in dấu ấn thật sâu trên người nàng.
“Tân Kiều.”
“Hả?”
“Thức ăn trong chảo sắp khét rồi.”
“Nha!”
Xào món ăn xong bưng lên bàn, Chu Côn Ngọc cũng bày ra một đĩa cá tam văn.
Nàng nhắc nhở Tân Mộc: “Chấm một ít mù tạc, cẩn thận cay.”
Nàng lại hỏi Tân Kiều: “Em không ăn sao?”
Tân Kiều gặp một miếng cho vào trong miệng.
Quả thật thơm ngon, giống như bơ tan trong miệng, là hương vị tốt đẹp cô chưa từng thử qua.
Lúc rửa chén, Chu Côn Ngọc ôm thắt lưng của cô: “Hôm nay em làm sao vậy?”
“Khẩn trương vì cuộc thi sao?”
Tân Kiều lắc đầu.
Cô cũng không thích quấn quýt thẳng thắn như vậy, nhưng nói ra suy nghĩ trong lòng, Chu Côn Ngọc thực sự có thể thấu hiểu sao?
Có thể là cô quá khác người.
Giai cấp nói đến cùng là một thứ rất hư vô, nhưng lại thiết thực in vào mỗi một chi tiết trong cuộc sống.
Giống như một hạt gạo rơi trên drap giường, một hạt hai hạt, có thể hai người cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng theo thời gian những chi tiết này tích lũy càng ngày càng nhiều, hai người có thể chịu được hay không?
Chu Côn Ngọc dịu dàng dỗ dành cô: “Cuộc thi không có vấn đề gì, đêm nay chơi trò một lần nữa, Bác sĩ Chu sẽ giúp em chuẩn bị tốt, được không?”
Tân Kiều yên lặng rửa chén.
Cô phát hiện bản thân quả thật muốn cùng Chu Côn Ngọc thân mật, thậm chí lúc Tân Mộc còn đang học bài ở phòng khách cô đã sớm lôi kéo Chu Côn Ngọc trở về phòng tắm.
Cô mồ hôi nhễ nhại, nhìn tư thái phập phồng của Chu Côn Ngọc, kéo mắt kính tơ vàng và áo sơmi trắng xuống, sau đó chính là mồ hôi tuôn không ngừng.
Chí ít trong thời khắc này, cô và Chu Côn Ngọc hòa hợp nhất thể, không thể chia lìa.
Ngoại trừ điện thoại một lần vang lên trên tủ đầu giường.
Chu Côn Ngọc ngồi trên người Tân Kiều liếc nhìn điện thoại một cái.
Tân Kiều gần như lập tức từ trên nét mặt của nàng nhìn ra người gọi đến là ai, cho dù là thời khắc như vậy.
Là Đại Mân Huyên.
Tâm tư của Tân Kiều hỗn loạn trong nháy mắt.
Kết thúc có chút qua loa, Chu Côn Ngọc hư thoát nằm một chút, nói: “Chị đi tắm.”
Lúc ra khỏi phòng tắm, nàng tựa vào đầu giường: “Em muốn nói chuyện không?”
Tân Kiều nằm bên cạnh nàng, ngưỡng mặt nhìn trần nhà.
Chu Côn Ngọc tắt đèn, toàn bộ phòng ngủ rơi vào một mảnh hắc ám.
Tân Kiều phát hiện hoàn cảnh như vậy quả thật rất tốt để nói chuyện: “Chị ấy còn tìm chị làm gì?”
“Chị không biết.” Chu Côn Ngọc nói: “Em cần chị gọi lạ cho chị ấy không? Chị có thể hỏi xem.”
Tân Kiều suy nghĩ một chút: “Bỏ đi.”
Cô nghiêng người, dùng cánh tay ôm thắt lưng của Chu Côn Ngọc: “Chị đã nói em không cần lo lắng.”
Chu Côn Ngọc vỗ lưng cô: “Đúng vậy, chị đã nói rồi.”
Chu Côn Ngọc có sự quật cường và kiêu ngạo của bản thân, nhưng Tân Kiều cảm thấy nàng chung quy là dịu dàng, chỉ cần mỗi lần Tân Kiều vươn tay, nàng sẽ luôn khoan dung tiếp nhận, sẽ không khiến Tân Kiều khó xử.
Lúc này nàng nằm xuống, ở trong chăn rút vào lòng Tân Kiều.
“Tân Kiều.”
“Huh?”
“Tân Kiều.”
“Sao vậy?”
Trong bóng tối Chu Côn Ngọc đặt tay lên ngực cô.
Dưới bàn tay của Chu Côn Ngọc, Tân Kiều cảm thấy nhịp tim của bản thân càng trở nên rõ ràng: thình thịch, thình thịch.
Chu Côn Ngọc ghé vào tai cô, nhẹ nhàng cắn vào vành tai cô.
Nhịp tim của Tân Kiều rối loạn.
Sau đó cánh môi của Chu Côn Ngọc dán sát vào tai cô: “Rất yêu em.”
Nhịp tim là đóa hoa sức sống bừng bừng, nở rộ dưới lòng bàn tay của Chu Côn Ngọc, hiển lộ một đêm xuân khó có thể che giấu.
Ngón tay Chu Côn Ngọc khẽ cong, vẽ một vòng tròn trên ngực cô, đầu ngón tay điểm nhẹ: “Em cũng yêu chị, đúng không?”
Chu Côn Ngọc trời sinh là cổ thuật sư, tình cảm là cổ trùng nàng thả vào lòng Tân Kiều, nhột đến phát đau.
Tân Kiều dùng cánh tay ôm lấy vòng em thanh mảnh của nàng: “Đúng vậy.”
Bất kể có bao nhiêu vấn đề, đây mới là điều quan trọng nhất.
Buổi chiều thứ sáu, ba người biến bàn ăn rộng lớn trở thành bàn làm việc.
Chu Côn Ngọc nhìn máy tính bảng, Tân Kiều không muốn cho Tân Mộc phát hiện công việc thực sự của mình nên lựa chọn một quyển sách lý luận không liên quan đến chất nổ, còn Tân Mộc thì đang làm bài tập, mỗi người một việc.
Đến bốn giờ chiều, Chu Côn Ngọc đề nghị: “Chúng ta đi ra ngoài mua sắm có được không?”
Tân Kiều và Tân Mộc trăm miệng một lời: “Không đi!”
Ở dưới bàn, Chu Côn Ngọc dùng mũi chân nhẹ nhàng đá vào bắp chân Tân Kiều, chiếc dép lắc lư có cảm giác lung lay sắp đổ.
Tân Kiều nghiêm nghị nói: “Thật sự không đi, thứ hai thi rồi.”
Cô là con gái của Tân Lôi, bất kể thực hành hay lý thuyết cô đều không thể làm cho ba cô mất mặt.
Chu Côn Ngọc giận dỗi liếc cô một cái: “Em học đủ rồi, đi ra ngoài thư giãn đầu óc.”
Ngôn ngữ tràn ra một chút mờ ám, gợi nhớ đến ‘trò chơi Bác sĩ Chu’ tối qua.
Tân Kiều: “…”
Nếu như cô không nghe theo, liệu Chu Côn Ngọc có nói tiếp hay không?
Tân Mộc kiên quyết hơn so với cô: “Em thật sự không đi! Sắp thi cuối kỳ rồi, em thực sự vẫn chưa học xong!”
Chu Côn Ngọc: “Bình thường em chăm chỉ như vậy, sao còn thi không tốt?”
Tân Kiều cũng cảm thấy kỳ lạ: “Năm trước cũng không thấy em khẩn trương như vậy.”
“Bây giờ không phải đầu tháng ba rồi sao?” Tân Mộc sờ lỗ tai của mình: “Còn nữa, học kỳ này lớp em có một học sinh chuyển trường tên là Điền Nguyên, có người nói gia cảnh bạn ấy đặc biệt tốt, mỗi ngày ngẩng đầu cao ngạo giống như một con chim cánh cụt vậy, đã vậy thành thích còn rất tốt, năm trước mục tiêu của em là đạt nằm trong ba hạng đầu, năm nay em nhất định phải giành được hạng nhất từ trong tay bạn ấy.”
Tân Kiều: “Rất có chí khí.”
Chu Côn Ngọc: “Học sinh chuyển trường có xinh đẹp không?”
Tân Mộc nghẹn lời, cúi đầu viết vài chữ mới trầm giọng nói: “Cũng tạm.”
Chu Côn Ngọc khẽ cong khóe môi.
“Em thật sự không đi sao? Chị muốn dẫn chị của em đi…” Chu Côn Ngọc tiến đến bên tai Tân Mộc, thì thầm gì đó.
Đôi mắt Tân Mộc trừng to: “Thật sao?”
Nhưng nội tâm em ấy vẫn từ chối, đau đớn hạ quyết tâm: “Không! Em vẫn muốn ở nhà học bài! Chị chụp ảnh cho em xem là được rồi!”
Chu Côn Ngọc thỏa hiệp: “Được rồi.”
Nàng càng hiểu rõ trọng lượng của bạn học chim cánh cụt trong lòng Tân Mộc rồi.
Chu Côn Ngọc gọi Tân Kiều: “Vậy em đi cùng chị.”
Hai người thay quần áo, xuống đến bãi xe, Chu Côn Ngọc lái xe ra khỏi khu chung cư.
Tân Kiều hỏi: “Đi đâu a?”
Chu Côn Ngọc: “Đi dạo phố, dẫn em ra ngoài thư giãn đầu óc.”
Tân Kiều: “Vừa rồi chị nói với Mộc Mộc là muốn dẫn em đi dạo phố?”
Chu Côn Ngọc: “Đúng vậy.”
Tân Kiều: “Vậy em ấy phản ứng mạnh như vậy làm gì?”
“Em đi dạo phố.” Chu Côn Ngọc nhân lúc đèn đỏ quay đầu nhìn cô: “Chuyện này lẽ nào không đáng ngạc nhiên sao?”
Tân Kiều tán thành: “Được rồi.”
Trước đây cô quả thật không có thời gian nhàn hạ thoải mái đi dạo phố.
Hai người chạy đến bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, đi vào thang máy, Chu Côn Ngọc một tay ôm thắt lưng của Tân Kiều.
Tân Kiều bỗng nhiên cảm thấy bản thân giống như một cô gái nhỏ.
Cho đến khi vào trung tâm thương mại, đoàn người bỗng nhiên trở nên đông đúc, Chu Côn Ngọc yên lăng buông cô ra, đồng thời giữ khoảng cách.
Chính là khoảng cách vi diệu này khiến người bên ngoài nhìn vào muốn phán đoán quan hệ của các nàng như thế nào cũng được.
Bạn bè, người quen, thậm chí là đồng nghiệp có phần thân thiết.
Trong lòng Tân Kiều mơ hồ dâng lên cảm giác không được tự nhiên.
Nhưng cô cũng biết Chu Côn Ngọc lưu ý những việc này, dù sao công việc của các nàng điều tương đối đặc thù. Nghĩ thông suốt rồi cũng nhanh chóng thoải mái trở lại, vốn dĩ tình cảm của các nàng cũng không cần chứng minh ở trước mặt người ngoài.
Hai người cùng nhau đi vào trung tâm thương mại, Tân Kiều hỏi: “Chị muốn mua thứ gì sao?”
Chu Côn Ngọc: “Váy.”
Tân Kiều: “Ách.”
Chu Côn Ngọc: “Cho em.”
Tân Kiều: “A?!”
Chu Côn Ngọc: “Nếu không đến tiệc tất niên em mặc cái gì lên sân khấu?”
Bởi vì trong đội phải làm việc liên tục, cho nên tiệc tất niên lần này được sắp xếp vào ngay trước giao thừa.
Chu Côn Ngọc đã dựa theo yêu cầu của Tân Kiều chọn cho cô một bài thơ, ngâm thơ hoặc đọc diễn cảm thì tùy thuộc vào chính cô, nàng cũng không hỏi lại nữa.
Tân Kiều: “Sẽ mặc bình thường, dù sao thì có đánh chết em cũng không mặc váy!”
Chu Côn Ngọc: “Sao lại bài xích như vậy?”
Tân Kiều nhất thời nghẹn lời.
Vì sao bài xích, cô cũng nói không rõ, chỉ là từ sau khi Tân Lôi qua đời cuộc sống dần biến cô thành dáng vẻ thô kệch như vậy.
Cô không có tinh thần và sức lực ca hát, cũng không có thanh nhàn mặc váy, tư thái như vậy quá yểu điệu, không thích hợp với một người mà mỗi dây thần kinh đều căng thẳng giống như cô.
Nhưng tinh tế hồi tưởng lại, sau khi quen biết Chu Côn Ngọc, cô đang thay đổi từng chút một.
Cô sẽ bắt đầu tưới hoa trên sân thượng.
Lúc nhìn Chu Côn Ngọc trang điểm cô sẽ cảm thấy đó là một hình ảnh rất đẹp.
Cô sẽ tựa vào vai Chu Côn Ngọc làm nũng gọi tỷ tỷ.
Huống hồ Chu Côn Ngọc lúc này thấp giọng dụ dỗ cô: “Chị mua một món đồ chơi mới, rất kích thích.”
Tân Kiều theo nàng đi vào quầy bán quần áo.
Thừa dịp Chu Côn Ngọc nói chuyện với nhân viên cửa hàng, cô lén lúc xem giá.
Chu Côn Ngọc rất tinh tế, lựa chọn một thương hiệu phù hợp với điều kiện kinh tế của cô.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình đề cử: “Nếu như là vị tiểu thư này mặc, có thể thử cái này, ngực nhỏ cũng không sao, rất tôn dáng.”
Tân Kiều: “!!!”
Đây là nói ai ngực nhỏ?
Cô ngực nhỏ thì đã sao? Cơ thể nhẹ nhàng còn giúp cô chạy nhanh hơn đấy!
Chu Côn Ngọc mỉm cười lắc đầu, hỏi Tân Kiều: “Chính em chọn hay là chị giúp em chọn?”
Tân Kiều ít nhiều có phần không được tự nhiên: “Chị giúp em đi.”
Ngón tay thon dài của Chu Côn Ngọc lướt qua một loạt váy.
Từ trước đến nay nàng mục tiêu rõ ràng, cầm lấy một cái trong đó đưa cho Tân Kiều: “Thử đi.”
Nhân viên cửa hàng lại nhiệt tình nói: “Nếu như không tiện kéo khóa thì tôi có thể cùng vào phòng thử đồ để giúp cô điều chỉnh.”
Tân Kiều hít một ngụm khí lạnh, lập túc lui ba bước.
Chu Côn Ngọc uyển chuyển cười nói: “Không cần, tôi giúp em ấy là được rồi.”
Tuy rằng nàng đang cười nhưng lại phát ra khí thế không cho người ta cự tuyệt.
Nhân viên cửa hàng thất vọng nói: “A, vậy được rồi.”
Chu Côn Ngọcv đưa Tân Kiều vào phòng thử đồ, Tân Kiều trước khi bước vào còn đáng thương nhìn nàng: “Chị nhất định phải trông chừng ở đây, đừng để cô ấy vào.”
Chu Côn Ngọc mím môi: “Được, chị biết rồi.”
Tân Kiều cảm thấy trong thế giới mua sắm này, cô giống như một cô gái nhỏ cần Chu Côn Ngọc bảo vệ.
Mà hiện tại, cô gái nhỏ phải mặc váy rồi.
Lần trước mặc váy là lúc nào?
Lúc Tân Lôi còn sống.
Tân Kiều chậm rãi thở ra một hơi, mặc chiếc váy lên người.
Không thể không nói, váy Chu Côn Ngọc chọn rất thích hợp với cô.
Màu xám nhạt, sẽ không quá nổi bật làm cho cô không được tự nhiên, nhưng cảm giác mềm mại buông xõa quả thật làm nổi bật nét nhu hòa ngày thường bị Tân Kiều giấu kín.
Tân Kiều nhất thời không thể nói rõ tư vị trong lòng.
Cô nâng tay, tháo dây buộc tóc xuống, vén tóc sang hai bên, thả lỏng bả vai.
Khuôn mặt của cô đã có sự thành thục của tuổi hai mươi tám, nhưng xỏa tóc mặc váy như vậy lại là trạng thái từ trước năm mười tám tuổi của cô.
Cô của hiện tại và cô của trước kia, bởi vì một chiếc váy do Chu Côn Ngọc chọn mà gặp gỡ một cách kỳ diệu.
Có lẽ vì cô nửa ngày cũng không lên tiếng, Chu Côn Ngọc ở bên ngoài khẽ gõ cửa: “Thế nào? Kích thước vừa vặn không?”
Tân Kiều: “Cũng được.”
Chu Côn Ngọc: “Ra ngoài cho chị xem thử.”
Tân Kiều không nói lời nào.
Chu Côn Ngọc: “Vậy thì chị vào trong?”
Tân Kiều vẫn không nói lời nào, mà chỉ nhẹ nhàng mở cửa.
Chu Côn Ngọc đẩy cửa đi vào.
Tân Kiều thật ra rất sợ Chu Côn Ngọc biểu hiện quá kinh ngạc, khoa trương khen ngợi cô xinh đẹp gì đó.
Nhưng Chu Côn Ngọc không có, nàng chỉ cong cong khóe mắt, từ phía sau dịu dàng ôm lấy cô.
Tân Kiều nhìn hình ảnh hai người ôm nhau trong gương, hai tay Chu Côn Ngọc đặt trước bụng của cô, đầu tựa vào vai cô, cùng cô thưởng thức cảnh tượng trong gương.
Nàng dịu dàng nói: “Rất thích hợp, cô gái nhỏ.”
Như là đang nói với cô của hiện tại, cũng như là đang nói với cô của trước năm mười tám tuổi.
Giọng nói dịu dàng tựa như xóa đi những năm tháng Tân Kiều phải một mình trải qua khổ cực, toi luyện, giãy dụa.
Khiến cô sớm biết trước mười năm sau sẽ có một cái ôm như thế, bao dung đón lấy cô, mang cô tìm lại sự mềm mại của bản thân.
Tân Kiều rũ mi: “Cảm ơn.”
Với tính cách của cô, cô không nói được nhiều lời hơn nữa.
Nhưng cô cảm thấy Chu Côn Ngọc nhất định hiểu cô đang cảm ơn điều gì.
Chu Côn Ngọc nâng tay lên, vén mái tóc của cô ra sau tai, khẽ hôn lên vành tai của cô, rồi nở nụ cười.