Chương 82
Hai người nghỉ ngơi một hồi rồi lái xe về nhà.
Tân Mộc đã ngủ, trong nhà yên tĩnh. Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng mở cửa phòng Tân Mộc, đi vào nhìn xem em ấy ngủ ngon hay không.
Tiếng hít thở của Tân Mộc rất đều đặng, Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng kéo chăn cho em ấy rồi ra khỏi phòng, nhưng vẫn lo lắng liệu Tân Mộc đã ăn no hay chưa cho nên lại đến chỗ thùng rác trong phòng khách dể kiểm tra.
Quả nhiên có túi bánh quy trước đó nàng thoáng nhìn thấy, nó đã bị Tân Mộc tiêu diệt sạch sẽ.
Chu Côn Ngọc khẽ cong khóe môi, cảm thấy an tâm rồi.
Nàng cùng Tân Kiều nằm trên giường, chiếc giường này quá chật hẹp, hai người nằm cạnh nhau, hơi nghiêng người một chút, Tân Kiều ôm lấy vai nàng.
Chu Côn Ngọc nhợt nhạt ngáp một cái.
Tân Kiều nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.” Sau đó kề vào tai nàng, nói: “Ngủ ngon.”
Chu Côn Ngọc thực sự mệt nhọc, trong lúc mơ mơ màng màng nàng có một giấc mơ.
Trở lại lúc nhỏ, có một lần nàng thi không tốt — mặc dù vẫn xếp hạng nhất nhưng điểm số lại không cao như những lần trước đó.
Khi đó yêu cầu của Trầm Vận Chi đối với nàng là vô cùng nghiêm khắc, chính là Chu Thừa Hiên đã ngăn cản Trầm Vận Chi trách cứ nàng, sau đó ông ấy dẫn nàng vào phòng sách, không nỏi giận mà chỉ trầm giọng nói với nàng: “Cháu ở đây tự mình suy ngẫm đi.”
Phòng sách này đã bỏ trống từ lâu, chất đầy những món đồ cổ, trong không khí có mùi gỗ mốc meo nhàn nhạt, còn xen lẫn mùi của bụi bậm.
Để đảm bảo độ ẩm không khí trong phòng, đạt được điều kiện thích hợp cất giữ đồ cổ cho nên cửa sổ đều được đóng kín. Mà mỗi lần Chu Thừa Hiên bảo nàng ở đây suy ngẫm đều không cho phép nàng bật đèn.
Nàng dựa sát vào tường, ngón tay bấm mạnh vào trong vách.
Sức tưởng tượng của trẻ con vốn dĩ rất phong phú, trước mắt là bóng tối vô biên, dường như không có thứ gì, nhưng rồi lại dường như ẩn giấu rất nhiều thứ.
Lúc đầu nàng sẽ thử gõ cửa, nhưng sau này nàng cũng chỉ lẳng lặng đứng dựa vào tường, chờ mấy tiếng đồng hồ sau nếu Chu Thừa Hiên không lộ diện thì Trầm Vận Chi sẽ đến ‘phóng thích’ nàng, nàng đi theo phía sau Trầm Vận Chi, không khóc không làm loạn cũng không nói lời nào.
Nàng biết rất rõ, trong bóng tối vô tận vĩnh viễn chỉ có một mình nàng.
Có rất ít người biết, thật ra nàng có chút sợ bóng tối.
Không phải sợ hãi về mặt lý tính, mà chính là nỗi sợ từ trong lòng, tựa như rơi vào một hang động đen tối vĩnh viễn không thấy được đầu cùng.
Đến hiện tại, không biết vì sao nàng lại mơ thấy bản thân trở lại căn phòng ấy, không đèn, chỉ có bóng tối dày đặc vây lấy nàng.
Ngón tay nàng dùng sức ấn vào mặt tường theo thói quen, giống như tìm một điểm tựa cho bản thân.
Tân Kiều cũng đang ngủ, trong lúc ngủ cô mơ hồ cảm nhận được động tác của Chu Côn Ngọc, không tỉnh lại nhưng vẫn vô thức ôm Chu Côn Ngọc chặt hơn.
Trong mộng, Chu Côn Ngọc lúc nhỏ xuyên qua hai mươi năm thời gian, dùng một phương thức không tưởng thu được sự an ủi ngoài dự đoán.
Nàng cũng không tỉnh dậy, nhưng ôm Tân Kiều chặt hơn nữa.
Bóng tối trong mộng bắt đầu rút đi, không biết ánh nắng từ đâu chiếu đến, lần đầu tiên Chu Côn Ngọc thấy rõ dáng vẻ của phòng sách, thì ra thực sự chỉ là một số món đồ cổ, tấm bình phong tạo hình mộc mạc, mang theo phong cách thẩm mỹ trung dung của trước đây.
Tất cả sợ hãi, thì ra chỉ là sự tưởng tượng của nàng.
Sáng sớm tỉnh lại, lúc đánh răng Chu Côn Ngọc lại nghĩ đến giấc mộng đêm qua.
Nàng phát hiện trên thế giới thật ra có rất nhiều việc đều là như vậy, là tự bản thân phóng đại nỗi sợ lên.
Lúc nhỏ là đối với phòng sách, khi trưởng thành là đối với Chu Thừa Hiên.
Nàng vẫn luôn cảm thấy trong bóng tối sẽ ẩn giấu thứ gì đó khiến bản thân không thể chống đỡ nổi.
Thật ra chờ lúc nàng chân chính bước ra, mới phát hiện phản kháng không khó khăn như nàng đã tưởng tượng.
Tân Kiều nấu cháo, sau đó chiên trứng, lúc nàng vào giúp cô múc cháo, Tân Kiều hỏi: “Tối qua có phải chỉ nằm mơ hay không?”
Chu Côn Ngọc mỉm cười.
Đến bây giờ, có rất nhiều lời đã không cần phải nói nữa.
Có cái ôm xuyên qua thời không trong giấc mộng đêm qua là đủ rồi.
Ăn sáng xong Tân Kiều giặt sạch tấm drap giường tối qua.
Lúc mang phơi trên sân thượng thì Tân Mộc đi đến nhìn cô một cái rồi lại thở dài, lắc đầu chắp tay sau lưng mà bỏ đi.
Tân Kiều: “…”
Hiện tại mỗi ngày lúc đi làm tâm lý của Tân Kiều đều rất kỳ diệu.
Cô vừa không muốn, lại vừa thản nhiên.
Cô không muốn rời xa Chu Côn Ngọc, rồi lại chắc chắn lúc cô về nhà Chu Côn Ngọc nhất định sẽ ở nhà chờ cô.
Cô có phần chờ mong cảm giác chia ly rồi gặp lại như thế, bánh xe thời gian không ngừng xoay chuyển, các cô đi về phía trước, mỗi một ngày là một vòng xoay, năm tháng cô và Chu Côn Ngọc bên nhau lại tiến thêm một bước nhỏ.
Giống như liên tục góp nhặt những phiến là tràn ngập hồi ức ở trong tay, bất tri bất giác đã nhặt được một xấp dày.
Hôm nay trước khi cô đi làm Chu Côn Ngọc hỏi cô: “Kỳ thi lý thuyết thế nào rồi?”
Công tác phòng chống chất nổ không giống những công việc khác, kiến thức chuyên môn là vô cùng quan trọng, bao gồm điện tử, điện cơ, mỗi một năm đều sẽ có một lần kỳ thi lý thuyết.
Tân Kiều dừng một chút: “Cũng tốt.”
Thật ra hiện tại nói đến đề tài này là có phần nhạy cảm, trước đó cô từng đề cập với Chu Côn Ngọc một lần, nếu như muốn chuyển công tác thì đầu tiên phải thi đậu kỳ thi lý thuyết này.
Mà từ lúc Trần Hành Viễn thông báo rằng Tân Kiều có cơ hội chuyển công tác, hai người các cô vẫn chưa từng chính thức bàn bạc về chuyện này, ngược lại đều có phần lảng tránh.
Trong khoảng thời gian này, người bị việc học tập quấy nhiễu không chỉ có một mình Tân Kiều.
Sau đó không lâu, Tân Mộc sẽ nghênh đón kỳ thi cuối học kỳ.
Chu Côn Ngọc đã hẹn cuối tuần dọn nhà, nên vẫn sẽ tiếp tục ở lại chung cư cũ này một tuần, mỗi buổi chiều trở về đều thấy Tân Mộc than thở.
Lúc ăn cơm chiều, thậm chí còn nấc cục.
Chu Côn Ngọc vỗ lưng cho em ấy.
Thứ sáu Tân Kiều tan sở, giúp Chu Côn Ngọc thu dọn đồ đạc, hôm sau Chu Côn Ngọc hẹn công ty dọn nhà, ba người cùng nhau sắp xếp đồ đạc, Chu Côn Ngọc nhìn nội thất được bố trí chỉnh tề tỏ ra thoả mãn.
Nàng hỏi Tân Mộc: “Ngày mai mời em đi công viên trò chơi xem như cảm ơn, có được không?”
Tân Mộc bởi vì chịu áp lực thi cử nên không có tâm tình: “Bỏ đi, vẫn nên ở nhà học bài thì hơn.”
“Không thả lỏng đầu óc cũng không được.” Chu Côn Ngọc nói: “Hơn nữa là chị rút thưởng trúng được ba vé, đã sắp hết hạn rồi, nếu không sử dụng thì sẽ rất lãng phí.”
Đối với một đứa trẻ tiết kiệm như Tân Mộc, căn cứ không chấp nhận lãng phí cho nên quyết định đi cùng Chu Côn Ngọc.
Khi đó chỉ có Tân Kiều dựa vào trực giác của một cô gái đang yêu đương mà suy nghĩ: “Trúng thưởng? Công viên trò chơi? Có phải Chu Côn Ngọc đang ám chỉ điều gì hay không?”
Sáng sớm hôm sau, Chu Côn Ngọc gửi Wechat nhắc nhở Tân Mộc ăn mặc dày một chút, ba người sẽ tập hợp ở cổng công viên.
Tất cả các trò chơi đều là các trò lần trước Tân Mộc đã chơi, là một thiếu nữ mười bốn tuổi, em ấy chơi đến quên cả trời đất, hưng phấn miêu tả: “Lần trước chị Khả Ngọc nói…”
“Lần trước chị Khả Ngọc…”
Chu Côn Ngọc đi cùng hai người các cô, hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu trắng, tóc không giống cột lên giống như khi đi làm, mà xỏa trên vai, cả người toát lên vẻ dịu dàng, nghe Tân Mộc kể lại chuyện lần trước đi chơi cùng Chu Khả Ngọc, nàng liên tục gật đầu, ý cười trên môi càng lúc càng sâu sắc.
Tân Kiều điên cuồng nháy mắt với Tân Mộc, mà lúc này Tân Mộc đã không chú ý đến sự ám chỉ của cô nữa.
Tân Kiều chỉ đành đặt tay lên môi, ho khan một tiếng, nỗ lực ngắt lời Tân Mộc.
Tân Mộc lại hỏi: “Chị bị cảm sao? Sáng sớm hôm nay không phải chị Côn Ngọc đã cố ý nhắc nhở chúng ta mặc nhiều một chút rồi sao?”
Tân Kiều buông tay.
Hết cứu.
Đứa trẻ này hoàn toàn hết cứu nổi rồi.
Lúc ba người đến gần khu vực tàu lượn siêu tốc kích thích nhất trong truyền thuyết, nghe thấy những người trên đó liên tục kêu la thảm thiết.
Tân Mộc vỗ ngực: “Lần trước chúng ta và chị Khả Ngọc không chơi trò này, quá đáng sợ rồi!”
Chu Côn Ngọc dịu dàng mỉm cười, khoác vai em ấy: “Mộc Mộc.”
“Nghe nói trước đây em muốn tác hợp chị của em và chị Khả Ngọc?”
Tân Mộc lúc này mới phản ứng kịp, vẻ mặt khiếp sợ.
Gần đây em ấy chịu áp lực học tập quá lớn nên bị ngốc rồi sao? Vì sao hôm nay cả ngày luôn nhắc đến Chu Khả Ngọc?
Tân Mộc nói: “Không phải. Chị Côn Ngọc nghe em giải thích, khi đó em còn không biết chị và chị của em là nữ tài nữ mạo ông trời tác hợp cho, nhân viên tiền định, cấu kết làm càn….”
Chu Côn Ngọc cười dịu dàng hơn: “Vé của chúng ta là loại trọn gói, đây là hạng mục được yêu thích nhất, thật đúng lúc.”
Tân Mộc còn đang giãy dụa: “Chị Côn Ngọc, sau này em sẽ không như vậy nữa.”
Ngón tay của Chu Côn Ngọc gõ nhẹ lên vai em ấy: “Nếu không thì ăn cơm chị nấu, em chọn đi.”
Mẹ nó, chị ấy cười thật dịu dàng a! Dường như đang dịu dàng thì thầm thương lượng a! Dường như cung cấp hai lựa chọn tốt đẹp vô cùng a!
Trong lòng Tân Mộc yên lặng đổ lệ: “Em chọn đi tàu lượn.”
Hai người cùng nhau lên tàu lượn. Tân Kiều phải dưỡng thương cho nên đứng ở dưới nhìn.
Thắt dây an toàn xong, đoàn tàu ầm ầm rung động, Tân Mộc thét chói tai: “A —!”
Nhân viên công tác: “… Cô bé, còn chưa bắt đầu đâu.”
Tân Mộc: “Khụ khụ, ngại quá, hét hơi sớm.”
Rốt cục thân tàu bắt đầu chuyển động tiến về phía trước.
Tân Mộc bắt đầu hét to: “A a a —.”
Tất cả hành khách phía sau cũng hét theo em ấy: “A a a —!”
Tân Mộc: “Ác ác ác —!”
Tất cả hành khách cũng hét theo em ấy: “Ác ác ác —!”
Trong đó chỉ có một người không la hét — Chu Côn Ngọc.
Nàng từ đầu chỉ cuối nét mặt bình tĩnh, không chút dao động.
Xuống khỏi tàu lượn, chân Tân Mộc thoát lực, loạng choạng chạy đến ngồi trên ghế dài, hắng giọng mấy cái trái lại cảm thấy giống như vừa rồi đã giải phóng áp lực thi cử gần đây ra ngoài.
Chu Côn Ngọc mỉm cười nhìn em ấy.
Tân Mộc lúc này mới hiểu: “Chị cố ý dẫn em đi ngồi tàu lượn? Để em phát tiết áp lực.”
Em ấy lại hỏi: “Chị Côn Ngọc, chị thực sự không sợ sao?”
Chu Côn Ngọc lắc đầu.
Nàng thật sự không có cảm giác đối với những trò chơi này.
Từ trước đến nay người như các nàng đều chơi rất điên, nhảy bungie, trượt tuyết, nhảy dù, lướt sóng, những trò nhằm tạo cảm giác kích thích này đều không khiến nàng cảm thấy thú vị, càng đừng nói đến đi tàu lượn.
Tân Kiều cố ý trêu chọc Tân Mộc: “Em còn là em gái của cảnh sát đấy, chỉ như vậy đã sợ rồi sao?”
Không ngờ Chu Côn Ngọc chuyển ánh mắt về phía cô: “Còn chưa tới lượt em đâu, hiện tại em cùng chị ngồi vòng xoay ngựa gỗ, phải ngồi con màu hồng nhạt đầu đeo nơ, giơ tay chữ V chụp ảnh tự sướng.”
“… Vì sao?!”
Cô ngầu như thế nào a! Hướng nội như thế này a! Vì sao phải đối xử với cô như vậy!
Chu Côn Ngọc ghé vào tai cô: “Lần trước hai người cùng Khả Ngọc đến công viên trò chơi, lúc đó chị đến đầu phố tìm em, không phải em đã đuổi chị đi sao?”
Tân Kiều yên lặng thở dài.
Thiên đạo luân hồi, trời xanh không bỏ qua ai cả.
Tân Mộc cũng muốn chơi, vì vậy ba người cùng chơi vòng xoay ngựa gỗ. Tân Kiều phải tự chụp ảnh theo yêu cầu, Chu Côn Ngọc ở một bên cười thành tiếng.
Rời khỏi ngựa gỗ, Tân Mộc bỗng nhiên nhớ đến: “Chị, chờ đến lúc chị có thể chơi tàu lượn, chị nhất định cũng sẽ không sợ giống như chị Côn Ngọc đúng không?”
“Đương nhiên rồi.” Cô là người đã từng huấn luyện nhảy từ trên mái nhà xuống.
Tân Mộc vui mừng gật đầu.
Thật không hỗ là cảnh sát hình sự! Thật sự làm cho dân chúng nở mặt nở mày!
Chu Côn Ngọc đề nghị: “Chúng ta đi ăn cơm đi, sau đó sớm tìm vị trí tốt để xem biểu diễn pháo hoa.”
Tân Kiều: “Chờ một chút.”
Cô vững vàng tiến vào nhà vệ sinh, Chu Côn Ngọc cảm thấy không ổn lắm, nên cũng theo cô đi vào.
Chỉ nghe cô ‘oa’ một tiếng, nôn ra.
Chu Côn Ngọc: “…”
Tàu lượn là không thành vấn đề, nhưng vòng xoay ngựa gỗ loại này thật sự khiến cô chóng mặt a!
Chu Côn Ngọc mua cho cô một chai nước, để cô súc miệng.
Chờ Tân Kiều hoãn lại, ba người cùng đi nhà hàng, rồi lại cùng nhau đến lâu đài phía trước.
Sắc trời dần tối, có nhân viên bắt đầu phát phiếu, đi kèm là một cây bút có tạo hình đáng yêu: “Truyền thuyến nói ước nguyện dưới pháo hoa, điều ước sẽ thành hiện thực! Đây là hoạt động đặc biệt nhân dịp giáng sinh của chúng tôi, hoan nghênh mọi người cùng tham gia!”
Chu Côn Ngọc mỉm cười.
Tân Kiều biết nàng không tin những điều này, lớn lên trong một gia đình giống như Chu gia, Chu Côn Ngọc chưa bao giờ có loại ngây thơ này.
Nhưng lần này, lúc Tân Mộc tìm nhân viên để lấy một tấm phiếu, Chu Côn Ngọc cũng lấy một phiếu.
Tân Mộc cầm tấm phiếu viết một đoạn dài, còn che giấu không để cho Tân Kiều nhìn thấy.
Tân Kiều hoài nghi: “Em sẽ không ước nguyện yêu sớm đấy chứ?”
Tân Mộc: “Cái gì a!”
Chu Côn Ngọc cũng cúi đầu viết gì đó.
Tân Kiều liếc mắt nhìn nàng một cái, đúng lúc nàng thu bút nên không thấy được.
Trong lòng Tân Kiều hừ nhẹ một tiếng: sao hai người này đều không cho cô xem?
Đã đến giờ, pháo hoa rực rỡ bắn lên bầu trời, những đóa hoa ánh sáng nở rộ.
Bản tính của con người phần lớn đều hướng về phía ánh sáng, nhìn nó thiêu đốt, nhìn nó nhiệt liệt, nhìn nó phấn đấu quên mình, nhìn nó khuynh tẫn bản thân.
Tất cả kỳ tích tốt đẹp, phần lớn đều cần sự lạc quan và dũng khí như thế.
Rất nhiều người bắt đầu ước nguyện dưới pháo hoa, bao gồm Tân Mộc.
Còn Chu Côn Ngọc cũng chắp tay đứng cạnh Tân Kiều, tấm phiếu kẹp trong lòng bàn tay, đầu ngón tay chạm vào trán, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài như cánh bướm, Tân Kiều cũng không tin những chuyện này, nếu như ước nguyện dưới pháo hoa có tác dụng, thì sao lại có chuyện của Tân Lôi?
Nhưng tư thái thành kính của Chu Côn Ngọc khiến người ta động tâm.
Chờ Chu Côn Ngọc ước nguyện xong, hai tay mới buông xuống, Tân Kiều lặng lẽ nắm tay nàng giữa dòng người, cùng nhau sóng vai nhìn pháo hoa nở rộ.
Cô thấp giọng hỏi nàng: “Ước nguyện điều gì?”
Chu Côn Ngọc đưa tấm phiếu cho Tân Kiều xem.
Trên đó viết: “Vĩnh viễn bên nhau.”
Không phải ‘hạnh phúc bên nhau’ mà là ‘vĩnh viễn bên nhau’.
Các cô không cần bất cứ dự đoán nào, đây là nhân sinh của các cô, có rất nhiều khoảng trắng chờ các cô viết tiếp.
Đi đến thành công, đi đến thất bại, dũng cảm, bàng hoàng, phấn đấu quên mình, tạm thời buồn bã, vấp ngã, ngã rồi đứng lên.
Tất cả trải nghiệm, cuối cùng đều sẽ hóa thành ân điển của năm tháng.
Mà trong hành trình dài này, chỉ cần các nàng ở bên nhau là đủ rồi.
Chu Côn Ngọc là một người luôn luôn lý trí và tự giữ, nhưng cuối cùng vẫn giống như Tân Kiều, nói ra hai từ không để lại đường lui ấy — vĩnh viễn.
Tân Kiều khẽ mím môi: “Em nghĩ chị không tin vào ước nguyện.”
“Là không tin.” Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Chị là bác sĩ, là người theo chủ nghĩa duy vật một cách vô cùng kiên định.”
“Nhưng hiện tại có người khiến chị dù không tin cũng muốn cầu một tia may mắn.”
Từ ngày hôm đó, đường phố bắt đầu dán những tấm áp phích ông già Noel, trong các cửa hàng phát ra tiếng chuông đinh đương giòn tan.
Làm cho người ta cảm thấy chỉ cần ngửa đầu, dường như có thể nhìn thấy những chú tuần lộc đang kéo chiếc xe trượt tuyết chạy về phía chân trời.
Tân Kiều lại tạm thời không có tâm tình quan tâm đến sự náo nhiệt của ngày lễ, kỳ thi lý luận sắp tới, lại một cuối tuần về nhà, mãi cho đến buổi tối cô vẫn đang đọc sách.
Tuần này Chu Côn Ngọc cùng cô ở lại chung cư, tắm rửa xong thì mở cửa bước vào.
Tân Kiều nâng đầu lên một chút: “Sao lại không thay áo ngủ?”
Chu Côn Ngọc vẫn mặc áo sơmi trắng và quần tây, nhưng không phải bộ mặc ban ngày, áo sơmi phẳng phiu và quầy tây màu xám, khiến nàng lúc này thoạt nhìn giống một giác viên hơn là bác sĩ, bởi vì tràn ngập cảm giác chuyên nghiệp mà mang đến một loại hương vị của chủ nghĩa cấm dục.
Năm nay khu chung cư đã được cải tạo, hệ thống sưởi hơi hiệu quả khá tốt, Chu Côn Ngọc mặc như vậy cũng không cảm thấy lạnh.
Nàng chậm rãi bước đến, tựa vào Tân Kiều đang đọc sách ở đầu giường, trên người là hương thơm của sữa tắm xen lẫn mùi hương cơ thể của nàng, cộng thêm nhiệt độ ấp ám trong phòng.
“Bạn học Tân, học thế nào rồi?”
Tân Kiều lúc này mới chú ý đến, trong tay Chu Côn Ngọc đang cầm hộp mắt kính, lúc này mở ra, chậm rãi mang cặp kính tơ vàng lên, thoạt nhìn càng nhã nhặn, nhưng rồi khóe môi lại nở nụ cười quyến rũ mơ hồ.
“Bác sĩ Chu đến kiểm tra bài của em, thế nào?”
Đối mặt với đề nghị này của Chu Côn Ngọc, Tân Kiều mỉm cười xoắn quyển sách trong tay: “Kiểm tra thế nào?”
“Nghiêm túc một chút.” Chu Côn Ngọc đặt hộp kính lên tủ đầu giường, kéo giãn khoảng cách với cô, một tay chắp sau lưng, hơi tựa người vào bức tường phía sau.
Tường này được Chu Côn Ngọc dán giấy có màu sắc thanh nhã, ẩn đi vết rạn của năm tháng, mà Chu Côn Ngọc tựa vào trên đó, bởi vì bàn tay phía sau thắt lưng mà sống lưng rất thẳng.
Tóc nàng vừa mới gội xong, sấy khô chín phần, tản mạn buông xỏa. Điểm khác biệt này khiến cảm giác đoan trang xưa nay của nàng giảm đi một ít, mà hiển lộ sự mị hoặc tiềm tàng.
Ngón tay trắng nõn của nàng tùy ý vén mái tóc dài ra phía sau, đuôi tóc thấm ướt áo sơmi.
Bởi vì chiếc áo sơmi này của Chu Côn Ngọc rất phẳng, cũng bởi vì vết nước thẩm thấu Tân Kiều mới chú ý đến — dưới áo sơmi của Bác sĩ Chu, chính là, không có mặc gì cả.
Có người làm thầy người khác như vậy sao?
Chu Côn Ngọc vươn bàn tay từ phía sau lưng ra, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay bên kia: “Mới vừa vào lớp đã thất thần rồi?”
Tân Kiều nhìn Chu Côn Ngọc, khóe môi còn ôm lấy một chút ý cười mơ hồ.
Rõ ràng nàng biết biết sẽ dẫn phát suy nghĩ gì, hơn nữa cũng rất thoả mãn đối với kết quả này.
Nàng đưa tay đến trước mặt Tân Kiều: “Đưa sách cho chị.”
Tân Kiều đưa ra.
Chu Côn Ngọc: “Chị ra đề, em đọc cho chị nghe, nếu như đọc không được…”
Tân Kiều: “Thì sẽ như thế nào?”
Chu Côn Ngọc: “Lát nữa em sẽ biết, nhưng mà, em hẳn là sẽ không muốn đọc không được đâu.”
Ánh mắt của nàng lướt qua trang sách, tùy tiện chọn vài câu hỏi, đặt ra cho Tân Kiều.
Đối với có thiên phú hơn người đối với các loại mạch điện, nhưng các loại kiến thức lý thuyết, phân tích án lệ khó tránh có chỗ không nhớ rõ, việc này cần tốn nhiều công sức, trong lòng Tân Kiều có phần không nắm chắc.
Cũng may trong khoảng thời gian này cô coi như cần cù, câu hỏi của Chu Côn Ngọc cô đều trả lời được.
Chu Côn Ngọc: “Cũng không tệ lắm.”
Tân Kiều có chút kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên.”
Chu Côn Ngọc lại nhìn vào trang sách, ung dung đặt một câu hỏi.
Tân Kiều phát hiện Chu Côn Ngọc thực sự rất lợi hại. Chỉ như vậy nhìn một chút thì đã biết câu nào là câu hỏi khó, thật không hỗ là học phách của trường đại học y.
Xem ra mấy câu trước đó là Chu Côn Ngọc cố ý chọn câu đơn giản để cho cô nếm một chút ngon ngọt. Câu hỏi lần này Tân Kiều đáp không được.
Cô còn liều chết giãy dụa: “Chị nhắc em vài chữ đi.”
Chu Côn Ngọc rộng lượng nói: “Axeton.”
Tân Kiều: “Thêm vài chữ nữa.”
Chu Côn Ngọc gõ sách vào lòng bàn tay, áo sơmi trắng và kính tơ vàng, dáng vẻ đoan trang tao nhã như một nhà giáo, nhưng rồi áo sơmi lại bị nước thấm ước, đường nét bên trong vừa mơ hồ vừa rõ ràng.
Chu Côn Ngọc nói: “Em làm nũng một chút thì chị sẽ gợi ý cho em.”
Tân Kiều trầm thấp gọi nàng: “Bác sĩ Chu.”
Chu Côn Ngọc nở nụ cười: “Peroxy.”
Tân Kiều: “…Chị nhắc như vậy có khác gì không nhắc.”
Chu Côn Ngọc nghiêm trang nói: “Nói hết cho em biết rồi thì còn gì là kiểm tra bài nữa?”
Tân Kiều nhìn nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc.
Chu Côn Ngọc nghiêng đầu hỏi cô: “Rốt cục em có học hay không?”
Tân Kiều thở dài: “Có a.”
Nhưng học thuộc lòng quả thực khó khăn. Xen lẫn với các loại huấn luyện hằng ngày, khó tránh khỏi phân tâm.
Chu Côn Ngọc thong thả bước đến cạnh cô: “Đứng lên.”
“Làm gì?”
“Đứng lên.”
Chu Côn Ngọc khẽ cúi người, ghé vào cổ cô thì thầm: “Chị là một giáo viên truyền thống.”
“Có lúc nói nhiều đạo lý cũng vô dụng, không bằng phạt em.”
Nói xong nàng đưa tay đánh xuống.
Tân Kiều che cái mông, khó có thể tin mà nhìn nàng.
Chu Côn Ngọc đánh mông không hoàn toàn là đùa, mà mang theo một chút sức lực.
Rất kỳ lạ, Tân Kiều sinh ra một loại cảm giác… vui sướng.
Trong ánh mắt khó có thể tin của cô lúc này, có bất ngờ bởi vì Chu Côn Ngọc có thể làm ra động tác này, cũng có bất ngờ đối với phản ứng của bản thân.
Chu Côn Ngọc nhướng mày: “Thế nào, không hài lòng nên muốn phản kháng?”
Một người phương Nam, cố ý học theo khẩu âm của Bội Thành.
“Chị khuyên em suy nghĩ rõ ràng, bởi vì chị thưởng phạt phân minh, học không tốt sẽ bị phạt, học tốt thì được thưởng.”
Tân Kiều không nói lời nào.
Chu Côn Ngọc lách người đến trước mặt Tân Kiều.
Vòng eo của nàng quá mềm mại, thân trên hơi ngã về phía trước.Đè thấp giọng nói, mang chút ấm ách, giống như người cá mê hoặc thủy thủ nhảy xuống biển, rong biển quấn lấy giọng nói ẩm ướt từng chút cuốn lên cánh tay của Tân Kiều: “Em sờ không?”
“Học thuộc thì có thể.”
Thì ra hình thái tốt nhất của áo sơmi trắng không phải là thẳng tắp phẳng phiu, mà là dưới xúc cảm của ngón tay, Tân Kiều chỉ bằng vào tưởng tượng cũng biết rõ điều này.
Chu Côn Ngọc ném quyển sách trở lại trước mặt cô: “Cho em nửa tiếng đồng hồ.”
Tân Kiều lúc này mới phát hiện, trước đây cô học bài quả thực gian nan, không phải cô thật sự không được, mà là có rất nhiều tiềm lực chưa được kích phát.
Nửa tiếng đồng hồ sau bác sĩ Chu kiểm tra bài, cô có thể đối đáp trôi chảy.
Bác sĩ Chu là một vị giáo viên giữ chữ tín, nàng chậm rãi buông sách: “Em có muốn đi rửa tay trước hay không?”
Chờ Tân Kiều trở về phòng, bác sĩ Chu đã tựa vào đầu giường chơi đùa móng tay của bản thân.
Chiếc áo sơmi trắng trở thành phần thường cho việc học tập của cô, bác sĩ Chu hỏi cô: “Em muốn sờ không?”
Tân Kiều lập tức áp đến.
Tất cả nếp uốn đều là phần thưởng đối với cô, mà chiếc mặt nạ càng đoan trang càng làm cho người ta muốn phá hoại nó.
Tân Kiều nhắc nhở nàng: “Đây không phải căn hộ mới của chị.”
Cách âm không tốt.
Vẻ đoan trang rụt rè tràn ngập nguy cơ, bác sĩ Chu ra lệnh cho cô: “Nằm xuống.”
Giáo viên đương nhiên là người dẫn dắt, bản thân Chu Côn Ngọc khống chế tiết tấu, nhưng học sinh trẻ tuổi vẫn luôn mang theo sự lỗ mãng ngoài dự đoán mọi người, khiến mặt nạ đoan trang của nàng từng bước bị phá vỡ.
Tân Kiều thích từ dưới nhìn lên nàng, nhưng một người tùy cơ ứng biến thì hoàn toàn biết phải làm thế nào đảo ngược tình thế của hai người chỉ trong nháy mắt.
Chu Côn Ngọc tựa vào vai Tân Kiều, Tân Kiều bưng kín miệng Chu Côn Ngọc: “Bác sĩ Chu.”
“Xuỵt.”
Sáng sớm thứ hai sau khi huấn luyện xong, Dương Gia vò đầu: “A a a cuối tuần sẽ thi lý thuyết, làm sao bây giờ!”
Tân Kiều nhìn qua rất bình tĩnh.
“Tân tỷ chị thì sao, đều chuẩn bị xong rồi?”
Nét mặt Tân Kiều có phần mất tự nhiên: “Cũng tạm được.”
Dương Gia chỉ nghĩ cô luôn vững vàng cả lý thuyết lẫn thực hành, nên không hỏi nhiều.
Chỉ có Tân Kiều tự mình biết trong điện thoại của cô lưu một tin nhắn Chu Côn Ngọc gửi cô trước khi đi làm: “Đêm nay cũng phải học bài cho tốt a.”
“Nếu không, sẽ bị cô giáo phạt.”
Gần đây tương đối bình yên, nên lúc nhiệm vụ đến không khỏi khiến Tân Kiều căng thẳng.
“Chuẩn bị hành động!”
Lúc này là thời gian tương đối yên tĩnh, mọi người dựa theo quy trình đã diễn tập vô số lần, mang theo trang bị, lao tới hiện trường.