Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 80

Chương 80

Chu Thừa Hiên chăm chú nhìn thế cờ trên bàn.

Kỳ nghệ của ông dĩ nhiên không thể nào thua kém Tân Kiều, chẳng qua là quanh năm sống trong trạch viện thấp thoáng giữa rừng trúc, lúc này đột ngột bại lộ dưới ánh nắng, trong lúc hoảng hốt đã đi sau một nước cờ.

Ông hé môi, hối tiếc một nước cờ, cũng may vẫn còn khả năng cứu vãn.

Nhưng nhân sinh tựa như nước chảy hoa rơi, làm cho có thể cho người ta cơ hội đi lại nước cờ.

Ông ấy mỉm cười chịu thua, đứng lên nói với Tân Kiều: “Đi thôi, lên lầu tìm A Ngọc.”

Tầng năm tòa nhà chung cư, Chu Côn Ngọc đang cùng Tân Mộc làm bài tập, Tân Mộc có một đề toán không hiểu, học bá Chu Côn Ngọc bận rộn giảng giải cho em ấy.

Nghe tiếng bước chân, nàng rất bình tĩnh đứng dậy mở cửa: “Ông nội.”

“Hôm nay ông đến là muốn hỏi cháu, cuối tuần cuối tuần có thể cùng ông đến một chỗ không?”

Chu Côn Ngọc gật đầu: “Được.”

Sau khi Chu Thừa Hiên rời đi, Chu Côn Ngọc hỏi Tân Kiều: “Ông nội nói gì với em?”

Khi đó hai người đang cắt trái cây trong phòng bếp, Tân Kiều cong môi cười: “Nói tài đánh cờ của em không bằng ông ấy, nhưng nhờ may mắn, thắng ông ấy một ván.”

“Thật ra em nào phải may mắn? Ông ấy trọng sỉ diện, không chịu nhận thua mà thôi.”

Nói xong cô còn bĩu môi, ra hiệu Tân Mộc còn đang ở phòng khách.

Chu Côn Ngọc gật đầu.

Hai người thu dọn phòng bếp xong rồi cùng nhau đi xuống lầu mua nguyên liệu nấu ăn.

Tân Kiều chăm chú nhìn cái bóng lay động dưới chân mình, bị ánh nắng cuối thu miêu tả một cách sinh động: “Ông nội chị nói với em, thật ra thiếu gia nhà giàu năm đó hại ba em gặp tai nạn bây giờ vẫn thường xuyên về nước.”

Cô thuật lại toàn bộ sự cuộc đối thoại cho Chu Côn Ngọc nghe.

Chu Côn Ngọc hỏi: “Cự tuyệt ông ấy rồi, em có hối hận không?”

“Hối hận muốn chết.” Tân Kiều: “Chị cũng biết gia đình truyền thống như gia đình em, thanh minh và ngày giỗ tảo mộ tảo mộ đều phải quỳ xuống, thù cha không báo.. ‘thù cha’ từ này có phải nghe rất võ hiệp hay không?”

Chu Côn Ngọc biết trong lòng cô khó chịu, cho nên không nói lời nào mà chỉ yên lặng nghe cô nói.

“Mỗi người đều sẽ có những ý nghĩ âm u, em cũng có thoáng chốc nghĩ đến, có phải chỉ cần cầu xin ông ấy một tiếng, thì ông ấy sẽ giúp em giải quyết chuyện này? Dựa vào bản thân em tự đi tìm nhân chứng mục kích năm đó, không biết phải tìm đến năm tháng nào.”

“Nhưng…” Chu Côn Ngọc tiếp lời.

Tân Kiều khẽ cong khóe môi: “Nhưng…”

Đúng vậy, những suy nghĩ âm u mỗi người đều có.

Nhưng đối với người tốt như Tân Kiều, nhân sinh luôn luôn có ‘nhưng’.

Có một số ranh giới, bất kể như thế nào cũng không được bước qua.

Chu Côn Ngọc khoác tay Tân Kiều: “Không phải một mình em tìm.”

“Chị sẽ cùng em.”

“Chị sẽ không dùng phương pháp của ông ấy, chúng ta sẽ nghiêm túc tìm kiếm, để sau này em gặp lại ba mình, sẽ không cần lo lắng phải nói thế nào với ông ấy về phương pháp tìm nhân chứng.”

Tân Kiều mỉm cười, nhéo nhẹ bàn tay Chu Côn Ngọc đang khoác lên cánh tay cô.

Trời trong xanh, một đàn bồ câu vỗ cánh bay qua, mang theo tiếng kêu quen thuộc.

Tân Kiều ngẩng đầu nhìn, không biết vì sao có một chú bồ câu lạc đường, tách khỏi đàn chim.

Là lạc đường, hay là tự do?

Vấn đề này, Chu Côn Ngọc ở bên cạnh cô có đáp án.

Cô hỏi Chu Côn Ngọc: “Còn chị, ông ấy muốn dẫn chị đi đâu?”

“Không biết.” Chu Côn Ngọc rất bình tĩnh: “Sự việc đến bước này, bất kể ông ấy muốn dẫn chị đi đâu, chị đều sẽ cùng ông ấy đi chuyến này.”

Xem ông ấy còn những lá bài gì.

Thư ký của Chu Thừa Hiên nhanh chóng gửi vé máy bay cho Chu Côn Ngọc.

Thì ra, Chu Thừa Hiên dự định dẫn Chu Côn Ngọc quay về quê nhà ở phía Nam một chuyến.

Thứ bảy, Chu Côn Ngọc thu thập hành lý chuẩn bị xuất phát.

Tân Kiều ít nhiều có chút lo lắng: “Ông ấy tìm em nói chuyện của ba em, tìm chị là muốn nói chuyện gì? Còn cố ý dẫn chị về quê.”

Chu Côn Ngọc hỏi: “Thế nào, lo lắng cho chị sao?”

“Nếu không…” Nàng khẽ nhướng mày: “Em đi cùng chị đi?”

Tân Kiều lắc đầu: “Em không đi.”

Em muốn chị đưa ra lựa chọn vì chính bản thân, dũng cảm tiến về phía em.

Giữa chúng ta, không nên có ràng buộc, mà nên hoàn toàn dựa vào tình yêu và sự tin tưởng chân thành.

Chu Côn Ngọc đến sân bay, cùng Chu Thừa Hiên bay về Tô Thành.

Chu Thừa Hiên sắp xếp xe đến đón, lái đến vùng sông nước phụ cận.

Nơi này chính là quê hương của nàng, cảnh sắc nhìn vào trong mắt đều có cảm giác quen thuộc.

Xe chạy trên đường, xuất hiện trước mắt chính là một tòa kiến trúc thấp bé, diện tích không lớn, nhưng ngói xám tường xám tự có một loại cảm giác nghiêm túc chuyên nghiệp.

Tấm biển gỗ trước cửa đã loang lổ theo năm tháng, mấy chữ lớn ‘học viên Tế Chi’ nổi bật trên lớp sơn màu đen.

Lấy châm ngôn ‘mạng người quan trọng, quý như ngàn vàng, cứu một mạng người, đức lưu hậu thế.’

Xét trên toàn quốc, học viện y học này cũng không nổi danh, nhưng bởi vì có vài vị danh y của địa phương tọa trấn, về sau lại có vài vị đều được xếp vào top đầu trong nghề.

Chu Thừa Hiên cũng là hoàn thành y học vỡ lòng của bản thân ở nơi này.

Chu gia nhiều đời theo nghề y, ông cố đã sớm nhận ra ông nội là hạt giống tốt cho ngành y. Sau khi tốt nghiệp, ông ấy đến Bội Thành tiếp tục đào tạo sâu.

Chí hướng của vài đại gia tộc đều đặt lên người ông ấy, rốt cục bắt đầu sáng lập tập đoàn Từ Mục.

Ông ấy cưới một người phụ nữ có giúp ích rất lớn cho sự nghiệp của mình, lúc chọn vợ cho con trai cũng nhằm mục đích tương tự. Tập đoàn Từ Mục trong tay ông ấy đã từ chỗ không có tiếng tăm gì trở thành tập đoàn đứng đầu toàn quốc, không biết bắt đầu lúc nào lúc nào, ông ấy buông bỏ dao mỗ, trở thành một thương nhân thủ đoạn cao thâm.

Tập đoàn phát triển cần sự tập quyền cao độ, cho nên lúc ông ấy bài trừ những thế lực đối lập, không phải không ngoan độc.

Lúc này, ông ấy và Chu Côn Ngọc ngồi trên ghế cạnh sân vận động của học viện, nhìn những thiếu niên vui vẻ vận động lau mồ hôi trên sân bóng.

Ông ấy cũng đã từng là một người trong số họ.

Tràn đầy ý chí và nhiệt huyết.

Ông nhớ rất rõ có một ngày ba đến tìm ông, vẻ mặt nghiêm túc đứng cạnh sân vận động: “A Hiên.”

Ông rùng mình, ném quả bóng cho đồng đôi, nhanh chóng đi về phía ba mình.

“Con còn có thời gian đi chơi sao?” Ba chỉ nói một câu như thế, rồi chắp tay bỏ đi.

Từ nhỏ không biết có bao nhiêu người khen ông là kỳ tài, ông cũng sớm biết, vài đại gia tộc đã chuẩn bị tích lũy, muốn để ông hoàn thành đại nghiệp khai sáng tập đoàn Từ Mục.

Chu Thừa Hiên khẽ nheo đôi mắt mờ đục, ngồi dưới ánh nắng, nhìn quỹ đạo của quả bóng được ném mạnh vào rỗ, tựa như phát ra quang vựng.

Bóng rổ chỉ là một vật mang tính biểu trưng.

Ông ấy đã từ bỏ bao nhiêu thứ đây?

Cô gái khiến bản thân rung động thời thanh xuân.

Từ nhỏ người em gái thân cận khăng khít duy nhất từ thuở nhỏ.

Lúc này đưa cháu gái duy nhất ngồi cạnh ông ấy, phòng bị đến mức giữ một khoảng cách, nàng hỏi: “Ông nội, đến nơi này làm gì?”

Chu Thừa Hiên nở nụ cười: “A Ngọc, ông đã sớm biết cháu lòng phản nghịch.”

“Ông vốn đang lo lắng, cháu sẽ dẫn ông đến học viện này, để ông nhìn thấy bảng hiệu sớm đã loang lổ, nhìn bốn chữ ‘học viện Tế Chi’, nói với ông, mạng người quan trọng, quý như ngàn vàng.”

“Nếu thực sự như vậy, ông sẽ rất thất vọng.” Chu Thừa Hiên nói: “Ngây thơ như vậy, đâu giống cháu gái do Chu Thừa Hiên dạy dỗ.”

Khóe môi Chu Côn Ngọc cong lên, dịu dàng, cũng có thể lập tức nhìn thấu dụng ý giống như ông ấy: “Nếu ông đã dẫn cháu đến đây, hẳn là sẽ nói cho cháu biết, kế tiếp ông chuẩn bị ra bài gì, đúng chứ?”

Chu Tể Ngôn muốn nắm được tập đoàn Từ Mục nào có đơn giản như vậy.

Chu Thừa Hiên ra hiệu nàng mở cặp táp của ông ấy, lấy ra một phần văn kiện.

Chu Côn Ngọc cúi đầu lật xem, trong lòng kinh sợ, nhưng không thể hiện ra mặt.

Chu Thừa Hiên chuyển tất cả cổ phần đứng tên mình cho Chu Tể Ngôn.

“Ông chuẩn bị mở một buổi họp báo, sẽ không thừa nhận khuyết điểm, mà sẽ thanh minh cho bản thân.”

Chu Côn Ngọc cất tập văn kiện, nhìn phía Chu Thừa Hiên.

Đến lúc này, nàng bỗng nhiên hiểu được Chu Thừa Hiên đang làm gì.

Để đấu sức cùng Chu Thừa Hiên, nàng mới bắt đầu thâm nhập tìm hiểu tình hình tài vụ của tập đoàn, Từ Mục là một tập đoàn lâu đời, đường lối kinh doanh thiên hướng truyền thống, những tập đoàn mới nổi như Nghi Mỹ dã tâm bừng bừng, đường lối kinh doanh của Từ Mục từ lâu đã không thể cạnh tranh áp đảo nhưng vẻ bề ngoài.

Chu Thừa Hiên tuổi tác không quá lớn, tuyên bố thoái vị ngay thời điểm này, giao chiếc chiến thuyền lại cho người cầm lái trẻ tuổi hơn, người người đều sẽ hoài nghi người thừa kế thiếu kinh nghiệm, có lẽ sẽ dao động đến căn cơ của Từ Mục.

Chu Côn Ngọc bỗng nhiên hiểu rõ, vì sao nàng và Chu Tể Ngôn lại có thể thuận lợi tổ chức buổi họp báo.

Đó là Chu Thừa Hiên buông tay để cho các nàng tổ chức.

Chu Thừa Hiên một tay sáng lập Từ Mục, hiện tại ông ấy muốn sử dụng chính bản thân, hoàn thành nghi thức hiến tế cuối cùng dành cho Từ Mục.

Dùng danh dự của ông ấy, danh vọng của ông ấy, sự nghiệp chữa bệnh cả đời của ông ấy.

Ông ấy không thừa nhận sai lầm, người người đều mắng ông ấy, như vậy cũng sẽ càng thiên hướng ủng hộ người trẻ tuổi thay thế nắm quyền.

Chu Côn Ngọc cúi đầu, trào phúng khẽ động khóe môi.

Cũng không biết là đối với Chu Thừa Hiên, hay là đối với toàn bộ gia tộc.

Bị đè nén lâu ngày nơi đại trạch u ám, mỗi người các nàng đều điên cuồng, nhưng ai lại điên qua Chu Thừa Hiên?

Vì sự phát triển của gia tộc, ông ấy ngay cả bản thân cũng có thể vứt bỏ được, thả người nhảy vào lò lửa, biến bản thân thành cành củi khiến ngọn cửa càng cháy càng lớn.

Không bao lâu nữa, Chu Côn Ngọc vốn nhạy bén sẽ phát hiện, Chu Thừa Hiên liên tiếp xuất hiện những triệu chứng như tiêu hóa kém, đồng thời dần trở nên gầy gò.

Sau nữa, nàng sẽ phát hiện Chu Thừa Hiên mắc ung thư tuyến tuỵ, bản thân Chu Thừa Hiên làm bác sĩ nên biết rất rõ, loại ung thư này được xưng là ‘vua của các loại ung thư’, căn bản không thể chữa trị.

Lúc này, ông ngồi giữa sân trường xanh biếc, nhìn ánh nắng phủ xuống sân vận động: “A Ngọc, nhớ chữ ‘tâm’ lúc nhỏ ông dạy cháu viết không?”

“Chữ tâm chia làm ba phần, đó là đang nhắc nhở cháu, phía trước phía sau đều là đôi mắt, cháu đều phải lưu ý, như vậy mới có thể sống được lâu, đi được xa hơn.”

“Đối với anh hai cháu, cháu phải đề phòng. Cháu là đứa cháu giống với ông nhất, đừng để bị hoàn cảnh nuốt mất.”

Chu Côn Ngọc hỏi một vấn đề cuối cùng: “Ông nội, sau khi ông từ chức, sẽ đến thăm bà cô chứ?”

Chu Thừa Hiên lắc đầu, nhân sinh như nước chảy, nào có đường rút lui?

Mất đi, chính là không tìm lại được nữa.

Đêm đó hai người bay trở về Bội Thành, Chu gia cử tài xế đến đón.

Chu Côn Ngọc tạm biệt Chu Thừa Hiên tại sân bay, Chu Thừa Hiên không nói thêm gì nữa, mà chỉ phất tay với nàng: “Đi đi. Nhớ kỹ, ích kỷ một chút, ngoan độc một chút.”

Chu Côn Ngọc đứng tại chỗ, nhìn xe của Chu Thừa Hiên đi xa.

Nàng bắt xe đến trước cửa sở cảnh sát của Tân Kiều.

Tính toán thời gian Tân Kiều tan sở, nàng gọi cho Tân Kiều.

“Alo?”

Giọng nói của Tân Kiều dù lúc chiều tối vẫn phát ra một chút độ ấm của ánh nắng, khiến Chu Côn Ngọc giống như đang đắm mình trong ánh nắng chiều, đôi mắt khẽ cong: “Alo.”

Sau đó nàng hờn dỗi: “Một người bình thường không xem điện thoại di động, lần này lại bắt máy rất nhanh a.”

“Bởi vì nghĩ có lẽ chị sẽ gọi điện thoại cho em.” Tân Kiều hỏi: “Trở về rồi?”

“Ừm.” Chu Côn Ngọc hỏi: “Còn em, tan sở chưa?”

“Chờ một chút, hôm nay phải làm huấn luyện phục hồi, chờ em đi thay quần áo.”

“Em bắt đầu huấn luyện rồi?”

“Yên tâm, không ảnh hưởng đến vết thương trên vai trái.” Tân Kiều lại hỏi: “Chuyện của ông nội chị đã giải quyết xong rồi?”

“Chờ em ra ngoài, sẽ chậm rãi nói với em.”

Cả ngày bôn ba khiến nàng thực sự có chút mệt mỏi, đứng dưới tàng cây, một tay chắp sau lưng, thân thể mềm nhẹ tựa vào thân cây.

Vốn dĩ nàng có thể trực tiếp quay về chung cư, sau khi Tân Kiều tan sở cũng sẽ về nhà.

Nhưng nàng lại đến đây, nghĩ rằng gặp Tân Kiều sớm nửa tiếng đồng hồ cũng tốt. Mặc dù chỉ là chờ ở đây, cách chỗ làm của Tân Kiều gần hơn một chút, nhưng cái lạnh trong không khí cũng khiến người ta cảm thấy thả lỏng.

Đang là thời điểm chuyển giao giữa mùa thu và mùa đông, không khí ấm lạnh đan xen, đầu ngón tay của Chu Côn Ngọc cũng trở nên hơi lạnh.

Nàng không thể nói trong lòng hiện tại không chút mất mát, lần này cùng Chu Thừa Hiên trở về quê nhà một chuyến, quả thật mang đến cho nàng một loại chấn động.

Nhưng đồng thời, nàng cũng cảm thấy nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

Trước chuyến đi, trên vai của nàng dường như luôn bị thứ gì đó đè nặng, nàng nhìn thế giới này thông qua lăng kính mạng tên ‘nên là’.

Mà hiện tại, những thứ đó đột nhiên biến mất.

Nàng dường nhưng mất đi thân phận ‘người  của Chu gia’, đồng thời lại tìm được chính bản thân.

Lúc nàng một lần nữa bắt đầu quan sát thế giới này, nàng không hề suy đoán mọi người, tất cả mọi viện ‘nên là’ như thế nào, ‘nên là’ mang ý nghĩa gì.

Ở trước mặt nàng, cây cũng chỉ là cây, trơ trụi, mang theo một chút se lạnh của thời tiết.

Đèn cũng chỉ là đèn, treo ở trước siêu thị mini, chiếu lên một chú mèo hoang nhàn nhã bước chậm.

Đen là đen, hoa cỏ là hoa cỏ, thế giới quay về bản chất chân thực nhất, giống như mỹ nhân chưa trải qua trang điểm, lộ ra từng đường vân trên da.

Nàng bình yên rồi, trái tim đập vững vàng trong lồng ngực.

Lúc này Tân Kiều trong điện thoại gọi nàng một tiếng: “Chu Côn Ngọc.”

“Lẽ nào chị không phải đến để hôn em sao?”

Chu Côn Ngọc ý thức được điều gì đó, lập tức ngẩng đầu.

Giữa cây cối, ngọn đèn, bóng đêm, hoa cỏ vừa rồi, Tân Kiều đã đổi lại thường phục, mỉm cười tiến về phía nàng, điện thoại di động vẫn đặt ở bên tai.

Cô bước đến trước mặt Chu Côn Ngọc mới cất điện thoại, trên người tỏa ra hương chanh nhàn nhạt tươi mát.

Chu Côn Ngọc khẽ nhướng mày: “Còn đang ở trước cửa sở cảnh sát, đội trưởng Tân không sợ ảnh hưởng sao?”

Tân Kiều mỉm cười: “Vậy chờ về nhà.”

“Hiện tại thì sao?”

“Hiện tại a, ngồi ở đây một chút.”

Tân Kiều dẫn nàng vào một góc, chỉ vào chiếc ghế dài ven đường.

“Giữa mùa đông, em không sợ lạnh sao?”

” Chính là không muốn về nhà nhanh như vậy.” Tân Kiều hiếm khi tỏ vẻ ngượng ngùng: “Về nhà có Mộc Mộc, cũng không phải thế giới hai người.”

Lúc này Tân Mộc đang cầm bút anh dũng làm bài tập, bỗng nhiên hắt xì một cái thật to.

Chu Côn Ngọc mỉm cười ngồi xuống, Tân Kiều nói: “Chờ em một chút.” Sau đó bản thân đi vào một siêu thị ven đường, chỉ chốc lát sau đã trở lại, ngồi vào bên cạnh nàng, đưa cho nàng một ly trà sữa nóng.

Chu Côn Ngọc cầm trong tay để sưởi ấm.

Hai người yên lặng chốc lát, Tân Kiều: “Chuyện đó…”

“Hả?”

Tân Kiều gãi đầu: “Em cũng không biết nên nói gì.”

Chu Côn Ngọc cười khẽ một tiếng: “Không cần cố gắng nói gì cả.”

“Chỉ cần lẳng lặng ngồi một hồi là tốt rồi.”

Trong mắt người ngoài, là bởi vì gia cảnh, tầng lớp, hoàn cảnh sống chênh lệch quá lớn, cho nên đề tài chung đã ít lại càng ít.

Đối với Tân Kiều, là bởi vì rất nhiều lời không tất yếu phải nói ra với Chu Côn Ngọc.

Sự giao lưu giữa các nàng, hòa lẫn trong mỗi một cái ôm, cái hôn, trong lúc triền miên, thậm chí trong không khí những lúc yên lặng ngồi cùng nhau thế này.

Tân Kiều mắt nhìn phía trước, trên cành cây phía xa, bắt đầu treo những dây đèn chớp nhỏ, khung cảnh như vậy làm cho người ta nghĩ đến lễ Giáng Sinh sắp đến.

Cô thường không để tâm đế những ngày lễ này, bởi vì không có sức lực, cũng không có tâm tư.

Nhưng năm nay sau khi trải qua một mùa thu vô cùng dài, Chu Côn Ngọc lẳng lặng ngồi bên cạnh cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ly trà sữa, phát ra âm thanh ma sát rất khẽ.

Cô bỗng nhiên sinh ra rất nhiều chờ mong đối với ngày lễ sắp tới.

Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn Chu Côn Ngọc một cái, khuôn mặt ưu nhã cũng đang nhìn phía trước, ánh mắt cũng nhìn cùng một hướng với cô.

“Chu Côn Ngọc.” Tân Kiều nhẹ giọng hỏi: “Chị cũng đang nghĩ giống em sao?”

Chu Côn Ngọc căn bản không cần hỏi cô đang suy nghĩ gì, mà chỉ cong môi gật đầu.

Sau nayf mỗi một ngày lễ, đều sẽ cùng nhau trải qua.

Giải quyết đại sự vẫn luôn đặt ở trong lòng, Chu Côn Ngọc bắt đầu đi xem nhà.

Nàng tìm môi giới, yêu cầu đưa ra rất rõ ràng: “Không cần quá xa xỉ, bốn phòng ngủ, lắp đặt thiết bị phù hợp sở thích của tôi, có thể vào ở ngay lập tức.”

Môi giới hỏi: “Giá cả thì sao? Có yêu cầu gì không?”

Chu Côn Ngọc: “Trong phạm vi giá thị trường, đều có thể chấp nhận.”

“Trả tiền mặt.”

Môi giới phấn khởi: “Được! Cuối tuần này tôi sẽ dẫn cô đi xem nhà.”

Tân Kiều tan sở về nhà, Chu Côn Ngọc nói việc này với cô.

Tân Mộc có chút luyến tiếc: “Chị ở đây, không phải rất tốt sao?”

Chu Côn Ngọc cười nói: “Em trưởng thành rồi, dù sao cũng cần có không gian riêng. Hơn nữa chị thường tăng ca, luôn trở về rất khuya, sẽ ảnh hưởng em nghỉ ngơi.”

Quả thật, căn chung cư này của các cô quá nhỏ, cách âm lại không tốt.

Chu Côn Ngọc xoa đầu Tân Mộc: “Huống hồ chỉ là đổi chỗ ở mà thôi, em và chị em có thể đến ở, cũng không phải chúng ta phải xa nhau.”

Thứ bảy, môi giới hẹn các nàng gặp ở một khu dân cư.

Tân Mộc: “Sắp thi cuối kỳ rồi, em sẽ không đi, phải ở nhà làm bài tập.”

Chu Côn Ngọc: “Được, vậy chị chụp ảnh cho em xem.”

Lúc xem nhà, đỗ xe không quá thuận tiện, nên nàng và Tân Kiều bắt taxi đến đó. Lúc xuống xe, môi giới nhiệt tình chào đón: “Chu tiểu thư đúng không?”

Lần này nàng mua nhà không ưu tiên giá cả xa xỉ, mà tiếp cận thế giới của người bình thường hơn, thân phận ‘Chu tam tiểu thư’ đã không còn là giấy thông hành vạn năng.

Môi giới chỉ dựa vào bộ quần áo đắt tiền, giày cao gót tinh xảo, khí chất ưu nhã của nàng để phán đoán nàng nhất định chính là một đại gia, mua nhà trả tiền một lần.

Lại nhìn Tân Kiều ăn mặc tùy ý ở phía sau nàng: “Hai vị là?”

Chu Côn Ngọc: “Bạn bè.”

Tân Kiều khẽ mím môi, nhưng cũng không nói gì.

Môi giới vừa đi vừa giới thiệu: “Hôm nay chúng ta sẽ xem bốn căn hộ, tôi sẽ chậm rãi giới thiệu.”

Chu Côn Ngọc mặc áo khoác lông dê trắng, dây thắt lưng lỏng lẻo buộc bên hông, thần thái đoan chính, dáng người lại khó giấu yểu điệu.

Nàng nhẹ nhàng nói: “Không cần xem bốn căn còn lại.”

“Trực tiếp đi xem căn giá cao nhất.”

Môi giới sợ ngây người.

Cái gì là phú bà! Chính là đây! Không chút dài dòng!

Anh ta cảm thấy bản thân đã sắp nghênh đón thời khắc tươi sáng nhất trong sự nghiệp, kinh sợ dẫn Chu Côn Ngọc đi: “Chị, mời chị đi bên này.”

Tân Kiều ở một bên tắc lưỡi.

Chị cái gì mà chị, cô còn chưa gọi Chu Côn Ngọc là ‘chị’.

Thật ra lý luận của Chu Côn Ngọc rất đơn giản, lúc không thể nhanh chóng phán đoán phẩm chất của một món hàng, giá cả chính là tiêu chuẩn so sánh đơn giản nhất.

Nếu như một món hàng có thể tồn tại trên thị trường với mức giá nào đó, vậy đó là đã trải qua nhiều lần kiểm nghiệm của thị trường, nhận được sự tán thành.

Nàng muốn xem căn hộ có chất lượng tốt nhất, như vậy thì nên lựa chọn căn có giá cao nhất.

Môi giới dẫn các nàng đến lầu hai mươi sáu, mở cửa dẫn các nàng vào: “Chủ nhà đã xuất ngoại, cho nên muốn xử lý tài sản ở trong nước, căn hộ này mới trang hoàng một năm, căn bản chưa có người ở, chị xem nội thất ở nơi này, là chủ nhà tìm một nhà thiết kế có tiếng về thiết kế, chỉ riêng chi phí trang trí nội thất đã bằng nửa giá trị căn hộ, chị mua căn này nhất định có lời.”

Tân Kiều nhìn xung quanh.

Trắng đen là màu chủ đạo, cũng không nhìn thấy những vật trang trí phong cách Châu Âu như đèn chùm thủy tinh, trái lại thiên hướng thanh nhã, quả thật phù hợp với Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều cũng là sau khi quen biết Chu Côn Ngọc thì mới biết, thì ra bàn ăn của nhà giàu thường là đá cẩm thạch thiên nhiên, giá đủ để mua vài m2 đất.

Mà ánh mắt của Chu Côn Ngọc chỉ nhàn nhạt, trực tiếp đi đến sân thượng, khiến một làn gió mang một chút se lạnh của mùa đông phất qua mái tóc.

Trước đó nàng đã cân nhắc việc mua biệt thự, như vậy sẽ yên tĩnh không bị quấy rầy, nhưng sau khi rời khỏi trạch viện thấp thoáng trong rừng trúc của Chu gia, nàng phát hiện một vị trí cao sẽ cho nàng một loại cảm giác thoáng đãng mà từ lâu nàng không có, cộng thêm việc nàng cũng không muốn quá xa xỉ.

Tân Kiều chậm rãi bước đến cạnh nàng, nàng cười hỏi: “Thích không?”

Tân Kiều chỉ nói: “Chị thích là được rồi.”

Chu Côn Ngọc và Tân Kiều trở lại trong nhà, nói với người môi giới: “Có thể phiền anh ra ngoài chờ chúng tôi một chút không? Chúng tôi cần thương lượng một chút.”

Người môi giới: “Không thành vấn đề, chị, các chị cứ từ từ xem, từ từ thương lượng.”

Sau khi người môi giới rời đi, Chu Côn Ngọc lấy điện thoại ra, quay toàn cảnh, cận cảnh một vòng căn hộ, sau đó lôi kéo Tân Kiều ngồi trên sô pha: “Ngồi một chút.”

Nàng gửi video cho Tân Mộc, rồi lại dịu dàng gửi một tin nhắn thoại: “Mộc Mộc, nhìn xem thích không?”

Một lát sau Tân Mộc trả lời: “Rất tốt, thích hợp với chị.”

“Vậy em cảm thấy chị em có thích hay không?”

Tân Mộc nở nụ cười: “Không phải hai người đang ở đó sao? Hỏi ta làm gì?”

Chu Côn Ngọc: “Em ấy không chịu nói, muốn chị đoán, nên chị chỉ đành nhờ em hỗ trợ.”

“Chị ấy hẳn là cũng thích, chị ấy thích đơn giản, không thích loè loẹt.”

“Được, chị biết rồi.”

Chu Côn Ngọc cất điện thoại, hơn nghiêng người, khuỷu tay chống trên đầu gối, nâng má nhìn Tân Kiều: “Mộc Mộc nói em hẳn là thích, em có muốn tự nói hay không, đến cùng là có thích căn hộ này hay không?”

Tân Kiều không nói lời nào.

Chu Côn Ngọc: “Vậy… em có thích chị ở trong căn hộ này không?”

Nàng nhích lại gần Tân Kiều, đầu gối nhẹ nhàng tựa vào đầu gối của Tân Kiều.

Tân Kiều không nhịn được nữa: “Chị thật sự rất lợi hại chị có biết hay không?”

Cô quả thật thích dáng vẻ của Chu Côn Ngọc khi ở trong phòng, vừa lười biếng vừa tự nhiên, rất phù hợp với khí chất của Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc: “Vừa rồi có phải em tức giận hay không?”

Tân Kiều: “Em tức giận cái gì?”

Chu Côn Ngọc: “Chị nói với người môi giới chúng ta là bạn bè.”

Tân Kiều rũ mi, lông mi thật dài khẽ chớp động.

Chu Côn Ngọc: “Chẳng qua chị cảm thấy không cần phải nói việc riêng của chúng ta cho một người xa lạ, có thể sẽ mang đến phiền phức không cần thiết.”

Tân Kiều: “Quan hệ của chúng ta sẽ phải giấu diếm đồng nghiệp của mỗi bên, việc này thì em hiểu, dù sao tính chất công việc của chúng ta đều tương đối đặc biệt. Nhưng đối với người xa lạ, cũng cần phải nói dối sao?”

Chu Côn Ngọc: “Như vậy đối với em được xem là nói dối?”

Tân Kiều yên lặng.

Chu Côn Ngọc: “Trong xã hội hiện đại, hai người thoạt nhìn không có giao điểm, nhưng chỉ cần không quá sáu người hai bên đã có thể thành lập liên hệ, nếu như người môi giới này trùng hợp quen biết bất cứ người nào bên cạnh chúng ta, như vậy có thể mang đến phiền phức hay không?”

Tân Kiều thở dài một hơi.

Chu Côn Ngọc: “Chị biết em thích tất cả đều quang minh chính đại, chúng ta hiện tại quả thật cũng có thể như vậy, nhưng đây chỉ là một chút tiểu xảo để tránh phiền phức mà thôi.”

Sau khi giải quyết tất cả phiền toái lớn, đây là lần đầu tiên Tân Kiều cảm thấy lý niệm cuộc sống của cô và Chu Côn Ngọc có chút bất đồng.

Chu Côn Ngọc vỗ vỗ sô pha: “Em thích sô pha này không?”

Tân Kiều nhìn xuống.

Chu Côn Ngọc: “Vậy em có thích ở trên chiếc sô pha này…” Nàng ghé vào tai Tân Kiều, tinh tế miêu tả chút gì đó.

Lỗ tai Tân Kiều đỏ bừng: “Chu Côn Ngọc, chị muốn mua nhà chính là vì việc này sao?”

Chu Côn Ngọc thản nhiên gật đầu: “Đây là một trong những nguyên nhân.”

Sau đó hôn vào vành tai của đỏ bừng của Tân Kiều.

“Thương lượng với em một việc nghiêm túc.”

“Việc gì?”

“Chị muốn thanh toán hết trong một lần, nhưng còn thiếu một ít tiền.”

“Thiếu bao nhiêu?”

“Năm mươi nghìn.”

Chu Côn Ngọc hỏi: “Em có số tiền này không?”

Tân Kiều gật đầu: “Có.”

Từ sau khi Tân Mộc làm phẫu thuật xong, cô đã có một chút tiền tiết kiệm.

Tân Kiều lấy điện thoại ra: “Hiện tại em sẽ chuyển cho chị.”

“Chờ một chút.” Tay của Chu Côn Ngọc phủ lên tay cô, nửa đùa nửa thật nói: “Chị không trả lại, có được không?”

Tân Kiều nghiêm túc gật đầu: “Có thể.”

“Thật sao?”

“Việc này có gì phải gạt chị.”

“Được, vậy chị thật sự không trả lại.” Chu Côn Ngọc cong mắt cười nói: “Chờ đến lúc làm giấy tờ, sẽ thêm tên em vào.”

Tân Kiều nhìn nàng nửa ngày: “Chu Côn Ngọc, chị không sao chứ?”

“Căn hộ hơn ba trăm ngàn, chị chỉ lấy của em năm mươi ngàn, sau đó sẽ thêm tên em vào giấy tờ?”

Cô lúc này mới phản ứng kịp: “Chị căn bản không thiếu năm mươi ngàn này, đúng không?”

Chu Côn Ngọc ngồi thẳng, không hề vui đùa nữa: “Tân Kiều, chị chỉ muốn nói với em, trong kế hoạch tương lai của chị, có em.”

“Nơi này tương lai sẽ là nhà của chị, cho nên chị muốn em tham dự cùng chị.”

Một câu nói nhẹ nhàng chạm vào trái tim Tân Kiều.

“Vậy thì không cần thêm tên.” Tân Kiều nhìn nàng: “Chị nghĩ như vậy là đủ rồi.”

Chu Côn Ngọc nhìn cô một hồi, đôi mắt cong cong, một tay đỡ lấy gáy cô rồi hôn lên môi cô.

Ánh nắng mùa đông không gay gắt, nhưng tiếp cận chính ngọ cũng không đến mức ảm đạm, những tia nắng xuyên qua cửa kính, dùng đường viền màu vàng nhạt miêu tả hai người đang ôm hôn.

Tân Kiều nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của nàng.

Rất kỳ diệu, Chu Côn Ngọc thoáng chốc đã có cảm giác nơi này là nhà của mình.

Sau khi buông Tân Kiều ra, nàng lại ghé vào tai Tân Kiều: “Chị muốn mua nhà, còn có một nguyên nhân rất quan trọng.”

“Nhà cũ cách âm quá kém, một chút âm thanh cũng không thể phát ra.”

“Mỗi lần đều nhịn rất… vất vả.”

 

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!