Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 79

Chương 79

 

Đêm cuối thu sao có thể kiều diễm giống như đêm mùa xuân.

Sau một hồi mê loạn, hai người nằm trên chiếc giường chật hẹp của Tân Kiều, Tân Kiều một tay khoác lên vòng eo thon gầy của Chu Côn Ngọc: “Hiện tại có thể nói rồi chứ, hai ngày nay, phía gia đình chị có động tĩnh gì không?”

Chu Côn Ngọc do dự chốc lát.

“Này, em không phải là bạn gái của chị sao?”

Câu này vốn nên là một câu nói dịu dàng, nhưng ngữ khí của Tân Kiều quả thực giống như đang nói ’em không phải chị em tốt giúp chị không tiếc mạng sống sao’.

Chu Côn Ngọc nở nụ cười.

Nghĩ kỹ, quan hệ của các nàng quả thật có chút giống như vậy, là người yêu triền miên bên nhau, cũng là chiến hữu kề vai chiến đấu, lần ở Kính Sơn là như thế, đối mặt cuộc sống cũng là như thế.

“Được, chị nói.”

Tân Kiều nghe nói Chu Thừa Hiên đến tìm nàng: “Ông ấy có ý gì?”

“Không biết.” Giọng nói của Chu Côn Ngọc lộ ra vẻ hoang mang hiếm thấy: “Chị có thể nhìn thấu mọi người, nhưng không nhìn thấu ông ấy, dù sao chị cũng là ông ấy một tay dạy dỗ.”

Hai người yên lặng một hồi, Chu Côn Ngọc mới hỏi: “Còn em? Bên kia có chuyện gì không?”

“Trước khi em đến Tân Thành, đội trưởng Trần có tìm em.”

“Chuyện gì?”

“Chú ấy nói em bị thương, thao tác muốn khôi phục trình độ trước đây sẽ cần phải luyện tập rất cực khổ, lại cân nhắc việc em lập công ở Kính Sơn, ba em lại là lão tiền bối trong đội, nên có thể chuyển công tác cho em.”

Chu Côn Ngọc thoáng chốc ngưng thở: “Em… nghĩ như thế nào?”

“Em không biết, em nói với đội trưởng Trần là cần thời gian suy nghĩ.”

Thứ hai, Tân Kiều thức dậy sớm, rón ra rón rén không đánh thức Chu Côn Ngọc bên cạnh, thay quần áo vận động rồi đi ra ngoài chạy bộ.

Không khí se lạnh làm cho người ta cảm thấy sảng khoái, chờ lúc cô trở về, theo đường phố cũ trở lại tòa nhà chung cư, thì nghe có người gọi cô: “Tân Kiều.”

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Chu Khả Ngọc đang đứng phía sau cô.

Trong tay nàng còn cầm theo một túi bánh quẩy, hỏi: “Ăn điểm tâm rồi sao?”

“Vẫn chưa.”

“Đúng lúc chị mua hơi nhiều.” Nàng hùng hồn đưa cho cô một phần: “Cầm đi.”

“Không cần không cần, em tự mua.”

“Cầm đi, vốn dĩ bạn chị nói muốn đến nhà chơi, hiện tại lại thả bồ câu, một mình chị ăn không hết cũng lãng phí.”

Lúc này lại có một giọng nói dịu dàng vang lên: “Tân Kiều.”

Không ngờ Chu Côn Ngọc lại xuống lầu đón cô.

Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, thiếu đi một chút nghiêm túc, thêm một phần mềm mại.

Tân Kiều nghe thấy lại cảm thấy sợ hãi, thầm nghĩ: xong rồi.

Cô từng nói với Chu Côn Ngọc rằng Chu Khả Ngọc từng có ý khác với cô.

Hiện tại sáng sớm, Chu Khả Ngọc lại tặng điểm tâm cho cô, trên người mặc một chiếc áo ngủ san hô giống như mấy bác gái, tuy rằng bên ngoài là chiếc áo khoác dày, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng, có vẻ như quan hệ hàng xóng lầu trên lầu dưới của hai người các cô rất thân thiết!

Chu Côn Ngọc sẽ không ghen chứ?

Thật ra trước đó cô đã từng lo lắng việc này, chẳng qua không nghĩ tới cảnh tượng này lại trình diễn sớm như vậy, sáng sớm đã mà bắt đầu rồi.

Cô quay đầu lại nhìn Chu Côn Ngọc: “Chị…”

Cô muốn nói ‘chị đừng hiểu lầm’, nhưng lời đến bên miệng thì cô lại do dự, một là sợ không tôn trọng đối với Chu Khả Ngọc, hai là sợ có vẻ như Chu Côn Ngọc lòng dạ hẹp hòi.

Trái lại Chu Khả Ngọc ló đầu ra từ phía sau cô: “Chị Côn Ngọc, chào buổi sáng a.”

Chị Côn Ngọc?

Chu Côn Ngọc mỉm cười bước đến, nàng mới vừa rửa mặt, thái dương hồng hào, mặt mộc dưới nắng sớm có vẻ trong suốt: “Khả Ngọc, chào buổi sáng.”

Khả… Ngọc?

Hai người này không nên gọi đối phương là ‘Chu tiểu thư’ sao?

Chu Khả Ngọc đưa túi bánh quẩy Tân Kiều nửa ngày không chịu nhận cho Chu Côn Ngọc: “Em mua hơi nhiều, cầm ăn đi.”

“Là mua ở cửa hàng đầu phố sao?” Chu Côn Ngọc thản nhiên nhận lấy: “Cảm ơn, chị thích nhất là ăn bánh của cửa hàng đó.”

Chu Khả Ngọc bỗng nhiên tiến đến gần: “Mắt của chị…”

“Thế nào?”

“Hình như dính một sợi lông mi, không nhột sao?”

“Có một chút, em có thể nhìn rõ sao? Lấy xuống giúp chị đi.”

“Có thể.” Chu Khả Ngọc tỉ mỉ quan sát một phen: “Đừng dùng tay, bẩn a, em thổi giúp chị.”

“Phù —”

Khiếp sợ trong lòng khiến Tân Kiều thối lui nửa bước: mới sáng sớm hai người này đang làm cái gì vậy? Đứng gần như vậy! Chu Khả Ngọc thậm chí còn mặc áo ngủ!

Mùi giấm nồng nặc tràn ra từ trong lòng cô.

Hết lần này tới lần khác Chu Khả Ngọc còn gọi Chu Côn Ngọc: “Chị Côn Ngọc, chị có thể cùng em đi ra đây một chút không?”

Chu Côn Ngọc từ trước đến nay vẫn nhã nhặn như vậy: “Được.”

Hai người đi đến dưới một táng cây Diệp đã rụng hơn nửa số lá, hai tay Chu Côn Ngọc quấn chặt áo lông, tư thái tao nhã, lại khiến cảnh thu có vẻ không quá tiêu điều.

Chu Khả Ngọc thấp giọng nói gì đó, Chu Côn Ngọc khẽ gật đầu.

Tân Kiều thực sự không nhịn được nữa mà đến gần: “Nói gì thế?”

Chu Khả Ngọc lập tức không nói nữa.

Trong lòng Tân Kiều toát ra một ý nghĩ hoang đường — Chu Khả Ngọc sẽ không thích Chu Côn Ngọc chứ?

Chu Côn Ngọc lúc này mới dọn đến ở bao lâu a?

Người phụ nữ này đến cùng là yêu tinh gì?

Có lẽ nhìn thấy nét mặt của cô ngày càng nghiêm trọng, Chu Khả Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, Tân Kiều, nói cho em biết cũng không có gì, nhưng em tuyệt đối đừng nói cho người khác biết.”

Tân Kiều: “Ừm.”

Chu Khả Ngọc: “Hiện tại chị đang gặp phải bình cảnh, công việc dặm chân không tiến triển, chị Côn Ngọc giúp chị tìm một khóa học online về xây dựng ý tưởng, nói là bạn của chị ấy từng học, rất hữu dụng đối với việc dẫn dắt tư duy, nhưng có yêu cầu sàn lọc nhất định với học viên, nên chị muốn hỏi chị ấy xem nên chuẩn bị như thế nào.”

Nàng lại cường điệu một lần: “Tân Kiều em tuyệt đối đừng nói với người khác, nếu như chị thi không đậu, sẽ rất mất mặt.”

Chu Côn Ngọc cười nói: “Em sẽ thi đậu. Huống hồ, không đậu kỳ này còn có kỳ khác, đừng cho bản thân áp lực quá lớn.”

“Ừm, em biết, vậy em về đây, hai người cũng mau trở về ăn điểm tâm đi, lát nữa sẽ nguội mất.”

Chu Khả Ngọc nói xong lại nhìn Tân Kiều một cái, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng nàng vẫn không nhịn được mà nhẹ giọng nói: “Tân Kiều, em nên biển hiện cho tốt a.”

Nói xong thì vội vã đi rồi.

Chờ một chút! Loại ngữ khí ‘âm thầm tranh đầu’ này là như thế nào!

Loại ngữ điệu ‘cả thế giới đều không xứng với chị Côn Ngọc của tôi’ này lại là thế nào!

Tân Kiều đã đoán đúng là sẽ có tình tiết ghen tuông, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới bản thân lại đoán sai đối tượng sẽ phát ghen.

Cô khẽ kéo tay Chu Côn Ngọc: “Chị thật lợi hại a.”

Chu Côn Ngọc mỉm cưới dưới ánh nắng.

Cô cảm thấy Chu Côn Ngọc quả thật là một sự tồn tại rất thần kỳ.

Từ lúc hai người bắt đầu quen biết, Chu Côn Ngọc đã cảm thấy bản thân không phải người tốt. Cho dù đến hiện tại, từ sau khi Chu Côn Ngọc bộc bạch nội tâm, nàng vẫn cảm thấy bản thân ích kỷ, tất cả đều là vì cảm xúc của bản thân.

Nhưng một người như thế, vẫn làm những chuyện như ‘tặng hoa cho người tay vẫn còn thơm’.

Tân Kiều cảm thấy, những thiện ý này của Chu Côn Ngọc có lúc quả thật là một loại thủ đoạn, dùng để bảo hộ bề ngoài của của bản thân.

Nhưng nếu như Chu Côn Ngọc vẫn luôn giữ vững thói quen này, làm cả đời, như vậy rốt cuộc đó là giả nhân giả nghĩa hay là thiện ý chân chính?

Một mình Chu Côn Ngọc không đủ để thay đổi cái nhìn của Tân Kiều đối với cả một tầng lớp người, nhưng lại đủ để dẫn phát rất nhiều suy nghĩ của Tân Kiều.

Mà lúc này cô còn có một nghi vấn, kéo tay Chu Côn Ngọc hỏi: “Chị đối với tất cả mọi người đều tốt như vậy, hay là chỉ tốt với mỗi em?”

“Em nói xem?”

Ánh nắng sớm hóa thành từng sợi trong ánh mắt, giống như đường văn của loại vỏ ốc nào đó trên bãi biển, mà nụ cười của Chu Côn Ngọc tựa như sóng biển, nhộn nhạo đánh vào nhân tâm, cánh môi còn sót lại vẻ trơn bóng từ tối qua.

Tân Kiều bỗng nhiên rất muốn hôn nàng.

Khát vọng hôn môi Chu Côn Ngọc không lúc nào không có, lúc hoàng hôn đường hoàng phủ xuống tòa chung cư, nơi đầu phố chật hẹp tràn ngập ánh tà dương, thậm chí trong thời khắc Chu Côn Ngọc nằm ngủ bên cạnh cô.

Sự khiếp đảm của cô đến từ sự điên cuồng trong nội tâm, bởi vì cô không biết có phải Chu Côn Ngọc cũng có loại khát vọng tương tự đối với cô hay không.

Nếu như tình yêu của cô dành cho Chu Côn Ngọc vượt xa tình yêu Chu Côn Ngọc dành cho cô, vậy thì nên làm sao bây giờ?

Trong lòng Tân Kiều bỗng nhói lên một chút.

Nhưng cô lập tức trở nên thản nhiên đối diện Chu Côn Ngọc.

Cho dù cô yêu Chu Côn Ngọc nhiều hơn, vậy thì đã sao?

Cô chưa bao giờ tính toán đối với Chu Côn Ngọc, chưa bao giờ là trao đổi ngang hàng.

Cô nhảy vào sàn đấu, Chu Côn Ngọc là giới hạn duy nhất của cô, cô ôm lấy sự dũng cảm, việc cô có thể làm chỉ là siết chặt hai tay, dốc hết toàn lực chạy về phía trước.

Cô thản nhiên, không hề giữ lại, cho dù có một ngày phải chia tay, cô cũng sẽ không tiếc nuối, bởi vì cô đã thiêu đốt tất cả nhiệt tình cho Chu Côn Ngọc.

Nhưng các cô sao lại chia tay đây?

Dưới ánh nắng, ánh mắt của Chu Côn Ngọc càng trở nên ôn hòa, hàng mi dài biến thành chiếc lưới, tiếp tục in bóng kể lại sự quyến luyến của đêm qua.

Có hàng xóm đi ngang qua chỗ các nàng, lên tiếng chào hỏi Tân Kiều rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Chu Côn Ngọc khẽ hé môi, dùng khẩu hình nói với cô: “Chị muốn hôn em.”

Tân Kiều yên tâm rồi, nụ cười càng thêm phần bình thản.

Có người đi ngang qua, các nàng làm sao có thể hôn môi.

Chu Côn Ngọc cúi đầu cười khẽ, ngón cái điểm nhẹ lên cánh môi của mình.

Sau đó nàng đưa tay ra, khẽ nâng cằm Tân Kiều, ngón cái chạm nhẹ vào khóe môi của cô, rồi nhẹ nhàng ma sát.

Cả vành tai của Tân Kiều đều nổi da gà, xúc cảm tê dại như điện giật lan tràn khắp toàn thân.

Cô bắt lấy cổ tay của Chu Côn Ngọc, kéo nàng lên lầu, bất chấp Tân Mộc đang làm bài tập trong phòng khách, kéo Chu Côn Ngọc vào phòng rồi đóng cửa lại, cuối cùng hôn lên môi nàng.

Đầu lưỡi của Chu Côn Ngọc dường như đã chờ đợi hồi lâu, quấn quýt lấy cô, nhưng khoảnh khắc chạm nhau, từ mãnh liệt lại biến thành dịu dàng.

Ánh nắng sớm chiếu xuyên qua cửa sổ, giống như khoảnh khắc đáng quý được người ta xé thành từng mảnh rồi mang đi cất kỹ.

Từ giờ trở đi các cô đã hiểu được ý nghĩa của câu ‘tế thủy trường lưu’, nụ hôn kéo dài, từng chút tùng chút một.

Cho đến khi Tân Mộc nhìn thấy bánh quẩy trên bàn sắp nguội lạnh, không thể nhịn được nữa mà đến gõ cửa phòng Tân Kiều: “Tân Kiều, giữa ban ngày ban mặt, chị đủ rồi đấy.”

Chu Côn Ngọc cười khẽ đẩy Tân Kiều ra: “Bánh quẩy sắp nguội rồi.”

Tân Mộc hỗ trợ khiêng bàn tròn ra, cháo trắng là Tân Kiều nấu từ sáng sớm, lúc này vừa được múc ra, ba chén cháo vẫn còn nóng hầm hập.

Tân Mộc nhìn bánh quẩy có chút khổ não: “Thường xuyên ăn cái này, có bị béo phì hay không?”

Tân Kiều quan sát đến em ấy: “Chị cảm thấy…”

Tân Mộc khiếp đảm xoa mặt mình: “Thế nào, mặt tròn rồi sao?”

Chu Côn Ngọc cười nói: “Em ấy đùa em thôi, em học tập cường độ lớn như vậy thỉnh thoảng ăn món chiên cũng sẽ không béo. Huống hồ lượng dầu mỡ thích hợp mới có lợi với nữ giới…” Nàng ghé vào tai Tân Mộc nói câu gì đó.

“Thật sao?” Tân Mộc liếc mắt nhìn ngực của Chu Côn Ngọc, sau đó gắp một cái bánh quẩy, bắt đầu ăn từng miếng lớn mà không chút gánh nặng tâm lý.

Em ấy không phải vì lấy lòng ai, nhưng có một thân hình hoàn mỹ giống như Chu Côn Ngọc, mỗi ngày tự ngắm nhìn thôi cũng đủ hài lòng rồi.

Chu Côn Ngọc luôn rất khắc chế trong việc ăn uống, nàng cũng gấp bánh quẩy cắn một ngụm, vị bánh rán xốp giòn nhất thời lan tràn trong miệng.

Nàng hài lòng nheo đôi mắt lại.

Luận bánh quẩy, quán ven đường là số một.

Lúc này một áng mây kéo đến, ánh nắng ngoài cửa sổ bị che đi một ít, nhưng ánh mắt của người bên cạnh nàng lại sáng quắc.

Nàng vừa nhìn sang, ánh mắt ấy lại nhẹ nhàng dời đi, vùi đầu ăn cháo trong chén.

Tân Mộc dập đũa xuống bàn: “Bữa cơm này không thể nào ăn nổi nữa.”

Tân Kiều kéo đĩa bánh quẩy về phía mình: “Chị có thể ăn.”

Tân Mộc kéo trở về: “Bỏ đi, em đành cố mà ăn, để tránh chị ăn đến phát phì, như vậy thì ai leo lên ban công bắt mèo giúp bà Lưu.”

Lúc này có người gõ cửa.

Tân Mộc cắn bánh quẩy nhìn một cái: “Sáng sớm, ai a?”

Tân Kiều buông đũa đứng lên: “Sẽ không phải là người nào đến tìm thợ may nữa chứ.”

Lần trước thì có một bác gái nhìn lầm địa chỉ, đến trước cửa nhà cô tìm thợ may để may đồng phục dân vũ.

Cửa mở, không phải bác gái ăn mặc loè loẹt, mà chính là Chu Thừa Hiên, rất nho nhã mỉm cười gật đầu với Tân Kiều.

Tân Kiều mím môi: “Vào đi.”

Cô dẫn ông ấy vào nhà, vẻ mặt của Chu Côn Ngọc cũng không ngạc nhiên: “Ông nội, đã ăn sáng chưa?”

Lúc này thời gian còn sớm, dựa theo thói quen để suy đoán, Chu Thừa Hiên hẳn là mới vừa chăm đàn bồ câu xong thì trực tiếp bảo tài xế lái xe đến đây.

Quả nhiên Chu Thừa Hiên trả lời: “Vẫn chưa.”

Tân Kiều gọi Tân Mộc: “Cùng chị vào phòng ăn đi.”

Bàn ăn để lại cho Chu Côn Ngọc và Chu Thừa Hiên.

Chu Côn Ngọc vào phòng bếp múc một chén cháo cho Chu Thừa Hiên, sau đó đẩy một chiếc bánh quẩy chưa ăn qua cho ông ấy: “Ông nếm thử đi.”

Chu Thừa Hiên ngồi bất động, nhìn xung quanh một vòng: “Cháu chính là vì muốn ở một chỗ như thế này, ăn những món như thế này?”

Ngữ khí của Chu Côn Ngọc rất bình thản: “Cháu cảm thấy rất tốt.”

“Nhất là bánh quẩy này.” Nàng mỉm cười: “Ông thật sự nên nếm thử, nhất định là hương vị mà đầu bếp Michelin không làm được.”

Chu Thừa Hiên cũng không chấp nhận lời mời, cười một cách thản nhiên giống như nàng: “A Ngọc, cháu cũng biết căn cơ của ông là Từ Mục, các cháu làm náo loạn như vậy, ông muốn chiếm lại lãnh địa, cũng không phải là không thể, chẳng qua là phải phí chút công sức mà thôi.”

Chu Côn Ngọc yên lặng.

Chu Thừa Hiên: “Ông nói cho cháu biết, nhân sinh không có nhiều đường để lui, nhưng nhiều năm qua, ông vẫn cảm thấy ông là người giống với ông nhất, cho nên ông cho cháu một cơ hội quay đầu.”

“Chỉ cần cháu dựa theo quy tắc của gia tộc, quỳ xuống nhận lỗi với ông.” Chu Thừa Hiên nói: “Ông có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, cháu trở về tiếp tục làm cháu gái ngoan của ông, còn phía anh cháu, ông dĩ nhiên sẽ xử lý.”

Thật ra chuyện tới bước này, Chu Côn Ngọc cũng không cho rằng việc hoàng đế và thái tử ác giao đấu với nhau, thắng lợi nhất định sẽ là Chu Thừa Hiên.

Chẳng qua tư thái Chu Thừa Hiên đến tìm nàng làm đồng minh, lại khiến nàng đột nhiên hiểu được lúc mới quen, những thủ đoạn cô sử dụng đối với Tân Kiều rốt cuộc từ đâu mà đến.

Nàng từ nhỏ đã như thế, Chu Thừa Hiên rất giỏi thao túng tâm lý.

Bày mưu tính kế, nụ cười nho nhã, khiến người ta tận đáy lòng cảm thấy, nào có tình huống gì mà ông ấy không xử lý được?

Hiện tại phục tùng ông ấy, vẫn còn kịp.

“Chu Côn Ngọc, đừng quỳ.”

Tân Kiều từ trong phòng đi ra, cô nói với Chu Thừa Hiên: “Xin lỗi, căn nhà này cách âm không tốt, còn nữa, tôi quả thật nhịn không được mà cố ý lắng nghe, bởi vì tôi quan tâm chị ấy.”

Chu Thừa Hiên mỉm cười: “Thế nào, cô muốn quỳ xuống thay A Ngọc? Cũng có thể.”

Ông ấy đã sớm nhìn ra Tân Kiều là một con người quật cường.

Quả nhiên Tân Kiều lắc đầu: “Tôi không quỳ.”

Chu Thừa Hiên chuyển hướng sang Chu Côn Ngọc: “Nhìn xem cháu đã yêu người nào, cháu có quan trọng hơn tự tôn của người ta không? Người ta tự biết bên nào nặng bên nào nhẹ.”

Tân Kiều: “Chu Côn Ngọc, em sẽ không quỳ thay chị.”

“Bởi vì chúng ta ở bên nhau, không phải để từ bỏ tự tôn, mà vì giữ gìn tự tôn của nhau.”

“Em không cho phép chị quỳ trước bất cứ ai, em muốn kéo chị đi về phía trước.”

“Đi làm chuyện chị cho rằng là đúng, đừng quay đầu lại.”

Chu Côn Ngọc khẽ động khóe môi: “Em hoảng hốt cái gì? Chị đã nói muốn quỳ khi nào?”

Chu Thừa Hiên không để tâm, chỉ hỏi Tân Kiều: “Biết đánh cờ tướng không?”

“Biết một chút.”

Cô biết chơi cờ là do Tân Lôi dạy, trẻ con khó tránh hiếu động, nhưng lúc đó Tân Lôi sẽ dùng việc chơi cờ để rèn luyện cô.

Hiện tại nghĩ lại, chơi cờ rất thích hợp để chuyên viên chất nổ rèn luyện tâm tính, dạy người ta gạt bỏ tất cả phiền nhiễu từ bên ngoài, tập trung tinh thần.

“Tôi thấy dưới lầu có một chiếc bàn đá, vẽ bàn cờ. Đi thôi, mang theo cờ của cô, cùng tôi đánh một ván.”

Chu Côn Ngọc nhìn Tân Kiều một cái.

Tân Kiều khẽ lắc đầu, ý bảo cô không sao, rồi lại dùng khẩu hình hỏi nàng: “Thế nào, không tin em sao?”

Chu Côn Ngọc mỉm cười.

Tân Kiều mang theo bộ cờ tướng Tân Lôi để lại, cùng Chu Thừa Hiên xuống lầu.

Chu Côn Ngọc gõ cửa phòng của Tân Mộc: “Mộc Mộc, bọn họ đi xuống lầu, nếu như em ăn xong rồi thì ra ngoài học bài đi.”

Tân Mộc cầm chén đĩa ra ngoài, bản thân ngồi vào trước bàn học.

Căn nhà này cách âm quả thật không tốt, em ấy cũng mơ hồ nghe thấy một chút. Nhưng em ấy hiểu chuyện, nên cái gì cũng không hỏi.

Trên bàn đá dưới lầu.

Chu Thừa Hiên từ lâu đã không quen với việc đánh cờ ở nơi như vậy, lúc còn trẻ, ông ấy cũng từng cùng những cụ ông ở quê nhà đánh cờ như thế. Quân cờ gỗ thô ráp, dùng lâu ngày quân cờ sẽ nứt ra tạo thành những đường văn xấu xí, một chút cũng không xứng tay.

Còn có bàn cờ, chẳng qua là mấy đường được khắc trên bàn đá, quân cờ đặt xuống, phát ra âm thanh không dễ nghe.

Chỉ duy nhất những nước cờ của Tân Kiều là khiến ông ấy cảm thấy có vài phần hứng thú.

Hiện tại trong số những người trẻ tuổi, có rất ít người có tài đánh cờ như vậy.

Ông ấy tập trung tinh thần, tạm thời quên đi sự cũ kỹ của con phố này, tập trung vào ván cờ.

Sau mấy nước cờ, Tân Kiều ăn quân tượng, Chu Thừa Hiên tặc lưỡi.

Ông ấy vừa trầm tư vừa chậm rãi nói: “Thật ra A Ngọc vẫn quá ngây thơ.”

Tân Kiều: “Vì sao nói vậy?”

Chu Thừa Hiên: “Nó nhìn vào cô, cảm thấy trên thế giới luôn luôn có người tốt, đúng không?”

“Thật ra, cái gì là tốt, cái gì là xấu?”

“Năm đó tôi vì nghiên cứu ra phương pháp giải phẫu mới, quả thật quá cấp tiến, nhưng nếu không có sự cấp tiến của tôi, nào có sự đột phá của phương pháp mới? Trăm ngàn người được tôi cứu sống, lại tính như thế nào?”

Tân Kiều không lý luận với ông ấy, không rơi vào lý luận của ông ấy.

Chu Thừa Hiên rốt cục hạ cờ, mỉm cười: “Tốt lắm, người trẻ tuổi, không ngờ còn rất bình tĩnh, không tệ.”

“Tôi gặp riêng cô, là muốn cho cô một cơ hội.”

“Người thanh niên năm đó hại ba cô gặp tai nạn, cậu ta họ Úy Trì, đúng không?”

Tân Kiều sững sốt.

“Nói thẳng một chút, tôi đương nhiên là đã điều tra cô, cô là chuyên viên chất nổ xuất sắc. Vậy thì tôi nói cho cô biết một việc, Úy Trì không phải vẫn luôn ở nước ngoài, thật ra thỉnh thoảng cậu ta sẽ âm thầm về nước, đây là những câu lạc bộ cậu ta thường đến, tôi có thể cho cô biết địa chỉ.”

Chu Thừa Hiên đưa ra một phòng bì.

“Ở nước ngoài nhiều năm, cậu ta đột nhiên thích đồ cổ. Tôi nghe nói, gần đây cậu ta mới vừa mua một quả bom còn sót lại từ thời nhà Thanh.”

Tân Kiều biết Úy Trì rất điên, nếu không năm đó cậu ta cũng sẽ không lái xe đến mức đó.

“Chuyện của ba cô năm đó, đến nay cô vẫn một mực muốn tìm nhân chứng mục kích, nhưng căn bản không tìm được, đúng không? Tôi đã điều tra, quả bom cậu ta mua, còn chưa hoàn toàn vô hiệu, vẫn có khả năng phát nổ.”

“Chỉ cần sắp xếp chu đáo chặt chẽ một chút, dẫn cậu ta đến câu lạc bộ trực thuộc khu vực của sở cảnh sát các cô, nếu như người chấp hành nhiệm vụ chính là cô…”

Chu Thừa Hiên chỉ nói đến đây, rồi mỉm cười với Tân Kiều, nhất quán nho nhã.

Tân Kiều rũ mi, chăm chú nhìn quân cờ trong tay.

Bỗng nhiên cô phát hiện, Chu Thừa Hiên quả thật là điều tra cô rất kỹ.

Chu Thừa Hiên đề nghị đánh cờ, đâu chỉ vì đơn độc gọi cô xuống nói chuyện. Chu Thừa Hiên căn bản biết kỹ thuật chơi cờ của Tân Kiều là do Tân Lôi dạy, cho nên bộ cờ sử dụng cũng là do Tân Lôi để lại.

Phẫn nộ trong lòng Tân Kiều ẩn giấu rất nhiều năm, có lẽ, cũng chỉ cần một chút chi tiết thì có thể bùng phát.

Cô làm sao không biết tìm nhân chứng mục kích là việc cực kỳ khó khăn.

Nói quá một chút thì một mạng đền một mạng, có thể đây là cái giá mà tên công tử nhà giàu kia phải trả, mà cậu ta lại sống tiêu dao nhiều năm như vậy.

Tân Kiều không thể phủ nhận, trong lòng không phải chưa từng toát ra những suy nghĩ âm u này.

Chu Thừa Hiên: “Cô cũng biết, chỉ cần A Ngọc đứng về phía tôi, tôi không phải không thể chấp nhận việc hai người âm thầm qua lại.”

Tân Kiều bỗng nhiên đọc ra một dãy số: “014755.”

Chu Thừa Hiên nhìn cô.

“Ông đã điều tra kỹ như vậy, nhất định cũng biết đây là số hiệu cảnh sát năm đó của ba tôi, đúng không? Sau khi ông ấy mất, số hiệu này đã viễn viễn được niêm phong.”

“Về sau, tôi vào đội phòng chống chất nổ, muốn kế thừa số hiệu của ba tôi. Từng làm rất nhiều đơn xin, lãnh đạo cũng giúp tôi nghĩ rất nhiều cách nhưng không được, bởi vì có quy định, chỉ có một trường hợp được dùng lại số hiệu cũ, chính là con cái của liệt sĩ cũng là cảnh sát.”

“Ba tôi rõ ràng là một chuyên viên chất nổ làm công việc nguy hiểm nhất, tôi luôn lo lắng ông ấy sẽ gặp tai nạn nghề nghiệp. Nhưng cuối cùng, ông ấy vẫn an toàn sau nhiều lần đối mặt nguy hiểm trong nhiệm vụ, thế mà lại qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ.”

“Cho nên ông ấy không phải liệt sĩ, tôi ngay cả số hiệu cảnh sát của ông ấy cũng không kế thừa được. Ông nói tôi có hận Úy Trì hay không? Tôi hận muốn chết.”

“Nhưng mà ông Chu, tôi kể cho ông nghe một câu chuyện.”

Chu Thừa Hiên gật đầu: “Cô kể đi.”

“Làm cảnh sát, tôi và ba tôi, đều từng tiếp xúc với không ít phần tử tội phạm.”

“Những người đó, cơ bản có thể chia làm hai loại.”

“Một loại là xấu, trời sinh đã có nhân cách phản xã hội. Một loại khác là thảm, chính là những người thường sinh hoạt bên cạnh chúng ta, nhưng bị cuộc sống bức bách vào hoàn cảnh nhất định, cho nên bí quá hoá liều.”

“Thông thường lúc đối mặt loại người này, sẽ có một loại cảm giác đặc biệt quen thuộc, bởi vì nét mặt của họ, ngữ điệu của họ, đều sẽ làm người ta nhớ đến hàng xóm của mình, hoặc là bất cứ người nào ngẫu nhiên gặp trên đường, hoặc là, khiến người ta nghĩ đến chính bản thân.”

“Khi chúng ta còn chưa bị cuộc sống bức vào đường cùng, ai lại có thể nói bản thân nhất định sẽ không tha hóa trở thành như thế?”

Chu Thừa Hiên tiếp tục quan sát sắc mặt của cô.

Nhân sinh tích lũy, kinh nghiệm thương trường, khiến ánh mắt của ông ấy còn độc hơn cả Chu Côn Ngọc. Ông ấy nhìn người luôn luôn rất chuẩn, Tân Kiều tựa như cọ dại sinh trưởng nơi con phố cũ này, nhìn yếu ớt nhưng gặp được mùa xuân sẽ giương nanh múa vuốt tràn đầy sức sống, người như vậy là rất kiên cường.

“Lúc nhỏ, tôi không biết ba mình là chuyên gia chất nổ, cho rằng ông ấy chỉ là một cảnh sát bình thường, có một lần ông ấy phối hợp thẩm vấn, tôi chờ ông ấy, nhìn thấy dáng vẻ của một phạm nhân cho nên tôi hỏi ba, rõ ràng nhìn rất người thường giống như chúng ta, vì sao lại trở thành người xấu.”

“Ba tôi nói, anh ta quả thật là giống như chúng ta, sẽ sợ hãi, sẽ áy náy, sau khi bị bắt sẽ nghĩ đến những việc hoang đường bản thân đã làm mà khóc rống, nhưng pháp luật vẫn sẽ cho anh ta sự chế tài nên có, thân phận phạm nhân sẽ in dấu vết vĩnh viễn lên anh ta, chỉ bởi vì anh ta đã quên năm chữ.”

Chu Thừa Hiên nhìn Tân Kiều.

Cô gái trẻ tuổi trước mắt môi đỏ răng trắng, nhìn có vẻ lanh lợi xinh đẹp, ánh nắng chiếu lên người cô cùng cô hợp thành một thể, tựa như cô chính là một phần của ánh nắng.

Môi cô rõ ràng phun ra năm chữ: “Có việc không nên làm.”

“Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm.”

Đây là giáo huấn quan tọng nhất Tân Lôi để lại cho Tân Kiều.

Mỗi một người bình thường đều có khả năng trở thành tội phạm, nhưng có một số người sống trong thế giới tràn đầy ánh sáng, có một số người trượt dần về phía vực sâu tội ác, chỉ bởi vì một quyết định trong khoảnh khắc nào đó, bọn họ đã quên năm từ rất đơn giản — có việc không nên làm.

Tân Kiều nói với Chu Thừa Hiên: “Đối với tôi, có hai việc tôi có khả năng làm, nhưng không nên làm.”

“Thứ nhất, tôi quả thật có thể nghĩ biện pháp động tay động chân với Úy Trì, xét về mặt kỹ thuật thì tôi có thể làm được, nhưng tôi không thể làm.”

“Thứ hai, tôi quả thật có thể âm thầm qua lại với Chu Côn Ngọc, bởi vì tôi rất yêu chị ấy, nhưng tôi không thể.”

“Ông Chu, dường như ông chưa từng nhìn thấy tôi mặc cảnh phục đúng không?” Diện mạo trẻ trung tự mang khí khái: “Ông không biết, số hiệu của mỗi cảnh sát đều có sáu chữ số, nhưng của tôi là mười hai số.”

“Tôi mang theo cả số hiệu của ba tôi, cùng nhau sống. Ông cảm thấy, tôi có thể phản bội ý nghĩa của sáu con số đó sao?”

“Còn nữa, tôi thực sự muốn hỏi ông, cả đời ông làm được rất nhiều việc, nhưng ông đã làm được năm từ đơn giản mà ba tôi nói chưa?”

Chu Thừa Hiên chậm rãi thở dài một hơi.

Gia đình ông ấy xem như vọng tộc phía Nam, từ nhỏ đã dựa theo quy củ, ông ấy cũng đọc không ít sách cổ. ‘Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm’, ông vẫn nhớ câu này xuất phát từ Mạnh Tử, không tính là một câu nói mang tính tuyên truyền giác ngộ lớn lao, chỉ là đạo lý đơn giản đến thậm chí có phần mộc mạc, lúc nhỏ ông ấy từng học, về sau thì đã quên.

Lúc này bị một người trẻ tuổi mà ông ấy thậm chí không để vào trong mắt nói ra, dưới ánh nắng sớm, trong gió mát, trong cuộc sống đã bị rất nhiều bụi bậm phủ đầy.

Cho dù ông đã cứu rất nhiều rất nhiều mạng người thì đã sao?

Lúc đối mặt với ba mạng người năm đó, ông đã quên năm chữ quan trọng nhất — có việc không nên làm.

Ông đã bỏ qua, ông vốn dĩ không nên bước qua ranh giới ấy.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!