Trong phòng ngủ, Tân Kiều kéo rèm cửa sổ lại: “Chu Côn Ngọc.”
“Cởi áo sơmi ra.”
Chu Côn Ngọc đứng bất động nhìn cô.
Tân Kiều tự mình làm mẫu, cởi chiếc áo khoác bóng chày dày cộm của mình ra.
Trong phòng nhỏ chật hẹp, rèm cửa sổ không hoàn chỉnh, khi kéo lại vẫn còn một cái khe, ánh nắng chiếu vào, vết mổ trên vai trái của Chu Côn Ngọc từng được Chu Côn Ngọc tự tay xử lý càng trở nên rõ ràng.
Tân Kiều nói với Chu Côn Ngọc: “Nhanh lên, máy sưởi của căn nhà này hoạt động không tốt, rất lạnh.”
Chu Côn Ngọc đứng lên, chậm rãi làm theo lời cô.
Quần áo là một sự tồn tại thần kỳ, mặc nó vào, người ta xuất hiện trong địa vị xã hội của mình, cởi ra, dường như trong nháy mắt cũng chỉ còn lại chính bản thân.
Chu Côn Ngọc đi đến trước mặt Tân Kiều.
Vai trái của Tân Kiều vẫn chưa linh hoạt như cũ, vì vậy cô nâng tay phải lên, ôm lấy thắt lưng thon gầy của Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc bị sức lực của cô kéo về phía trước, ép chặt vào lòng cô, rồi lại được nhiệt độ cơ thể của cô đón nhận.
Hai người đều trắng, nhưng trắng của Tân Kiều là một loại trắng có mật độ rất cao, mà Chu Côn Ngọc lại có phần trong suốt, mặt trời chiều xuống, lộ ra huyết quản màu xanh nhạt.
Tân Kiều ôm chặt lấy nàng: “Chị sẽ không biến thành con dơi.”
Hàng mi dài của Chu Côn Ngọc chớp động.
Nàng chuyển mắt nhìn xung quanh.
Hoàn toàn không phải là nàng ghét bỏ nơi này đơn sơ, chỉ là sinh mệnh của nàng chưa bao giờ sinh trưởng ở chỗ này, không giống Tân Kiều, trong huyết quản cũng mang theo hương vị của từng cành cây ngọn cỏ nơi con phố cũ này.
Cho nên Đại Mân Huyên khẳng định: “Em sẽ biến thành con dơi.”
Ông nội sẽ kiêng kỵ em, anh hai sẽ đề phòng em, em vẫn có thể về nhà ăn cơm, đón tết, thậm chí mẹ vẫn sẽ mỉm cười chào đón em, nhưng em biết, tất cả đều đã thay đổi.
Trạch viện nơi em lớn lên sẽ không còn người nào thật lòng đón nhận em.
Mà Tân Kiều, một người trưởng thành trong hoàn cảnh hoàn toàn bất đồng, lại có thể thực sự hoàn toàn tin tưởng em sao?
Nhưng Tân Kiều hỏi: “Chị nhìn đi đâu vậy?”
Sau đó nhẹ nhàng xoay mặt của nàng lại.
Hai người đứng rất gần, trong đôi mắt của Tân Kiều chỉ có một mình nàng.
Tân Kiều nói: “Trước khi gặp chị, chuyện yêu một người quá xa vời đối với em, cho nên em cũng suy nghĩ rất nhiều, tình yêu đối với em đến cùng có ý nghĩa gì.”
“Chu Côn Ngọc, yêu là tâm nguyện ban đầu.”
“Tâm nguyện ban đầu là thứ vĩnh viễn không cần hoài nghi.”
“Cho nên, em sẽ vĩnh viễn tin tưởng chị.”
Chu Côn Ngọc hỏi: “Cho dù trước đây chị đã từng lừa gạt em sao?”
Tân Kiều nói: “Đúng vậy.”
Yêu là bướng bỉnh, là khờ dại, là thẳng tiến không lùi bước, là dũng khí thả người nhảy xuống vách núi.
Chu Côn Ngọc nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tân Kiều.
Tân Kiều mang theo thần sắc như vậy nói với nàng: “Chị không cần sợ, bởi vì em sẽ vĩnh viễn là đồng loại của chị.”
Cô cúi đầu hôn nàng.
Hôn là có nhiệt độ, Tân Kiều khẽ mút lấy môi nàng, nhiệt ý lan tràn.
Nếu hôn môi cũng có thể kiên trì giống như đánh lửa, thì trong lòng Chu Côn Ngọc chắn chắn sẽ bị đốt nóng.
Nhưng điều Tân Kiều muốn hiển nhiên không chỉ là một nụ hôn.
Chu Côn Ngọc nhắc nhở: “Mộc Mộc ở bên ngoài.”
Căn chung cư cũ này rõ ràng là cách âm không tốt.
Tân Kiều: “Chị đừng phát ra tiếng.”
Chu Côn Ngọc cân nhắc đến mức độ phù hợp giữa hai người các nàng, điều này thật sự là có chút khó khăn.
Nàng thấp giọng nói với Tân Kiều: “Em nằm đi.”
Trên vai là vết sẹo bóng loáng, nàng sợ Tân Kiều lộn xộn.
Tân Kiều không bài xích: “Được.”
Cô vẫn luôn nhìn thẳng vào nàng, phối hợp với nàng.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh nắng len qua khe hẹp của rèm cửa sổ, một phần khuôn mặt của Tân Kiều bị chiếu sáng, những hạt bụi thật nhỏ quanh quẩn trên hàng mi.
Chu Côn Ngọc cách một khoảng cách, cũng biết trong đôi mắt đen láy kia tất cả đều là nàng.
Bên ngoài truyền đến tiếng cọt kẹt, là Tân Mộc đi vào nhà vệ sinh, tiếng nước ào ào truyền đến, sau đó Tân Mộc lại ngồi trở lại bàn tiếp tục làm bài tập.
Lúc này đang buổi hoàng hôn, Chu Côn Ngọc ở trong căn phòng nhỏ chỉ có một vài tia nắng màu vàng nhạt chiếu vào của Tân Kiều, tấm lưng tràn đầy mồ hôi.
Cách âm không tốt khiến nàng có thể nghe thấy tiếng bước chân của Tân Mộc, tiếng chó sủa truyền đến từ tầng khác, thậm chí còn có tiếng chào hỏi của hai bác gái nào đó ở trên phố.
Điều này làm cho nàng sản sinh một loại cảm giác kỳ lại tựa như đang dựng phim, lúc này nàng vẫn có sự liên kết với thế giới, rồi lại an phận ở một góc, cùng Tân Kiều làm những việc rất riêng tư.
Giây phút Tân Kiều khẳng định: “Em sẽ vĩnh viễn làm đồng loại của chị.” Tân Kiều nhìn có vẻ bình thản, nhưng thật ra cô vừa thông minh vừa nhạy cảm.
Cô có thể nhận ra Chu Côn Ngọc cũng giống như bà cô đang ở viện dưỡng lão của nàng, là kẻ ngoại tộc trong tòa trạch viện u ám, mặt ngoài có đôi cánh trắng tinh, nhưng bên dưới đôi cánh trắng lại cất giấu một sợi lông vũ khác màu.
Mà sợi lông vũ kia, gọi là tình yêu.
Trạch viện ẩn khuất trong rừng trúc làm sao có thể trồng ra hoa hướng dương, người như vậy tất nhiên sẽ đau khổ giãy dụa.
Tân Kiều biết, hôm nay Chu Côn Ngọc cũng không cảm thấy ngạo nghễ sao khi thực hiện được những mưu tính của mình, ngược lại nàng rất cô đơn.
Không phải vì cổ phần, chẳng qua là trong lòng nàng vẫn mơ hồ ôm ấp khát vọng đối với tình thân, mà ngày hôm nay, hy vọng ấy cuối cùng đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Tân Kiều không giỏi ăn nói, nhiệt độ cơ thể mới là cách an ủi trực tiếp nhất.
Chu Côn Ngọc không dám phát ra tiếng, mà chỉ hóa thành hô hấp kết dính tựa như kéo tơ. Cảm xúc trong lòng và cơ thể quả thật có liên kết với nhau, trái tim bị ánh sáng trắng nhợt của trạch viện Chu gia nhấn chìm, lúc này không ngừng được lấp đầy theo từng nhịp ma sát.
Nàng thoát lực ngã xuống, trong lòng có phút chốc hoảng hốt.
Tân Kiều nâng cánh tay bị thương ôm lấy lưng nàng: “Sợ cái gì.”
“Em sẽ đỡ lấy chị.”
“Em sẽ vĩnh viễn đỡ được chị.”
Chu Côn Ngọc nhắm mắt lại.
Nàng không phải một người thích khóc, sau khi thành niên nàng rất hiếm khi rơi lệ, lần đầu tiên là vì Tân Kiều, lần thứ hai vẫn là vì Tân Kiều, điều này thậm chí làm cho nàng khó có thể tưởng tượng.
Nhưng cảm giác ê ẩm nơi đáy mắt cũng không khiến người ta chán ghét, mà chỉ cảm thấy ấm áp mà thôi.
Nàng không dám thổ lộ khao khát đối với tình cảm, đối với lương tâm, đối với tín ngưỡng, bởi vì ở nơi trạch viện ấy những điều này sẽ bị cho là cực kỳ buồn cười.
Ông trời cuối cùng cũng dùng một phương thức khác hồi đáp lại nàng.
Trên đời này vĩnh viễn có một người bằng lòng làm quân bài chưa lật của nàng, mỗi một lần nàng ngã xuống sẽ vững vàng đỡ lấy nàng.
Chu Côn Ngọc an lòng, nhẹ nhàng ôm lấy Tân Kiều. Nàng hỏi Tân Kiều: “Vì sao đồng ý tha thứ cho chị?”
“Cái gì?”
“Trước đó chị lừa gạt em, đồng thời trong chuyện của ông nội, có một khoảng thời gian, chị quả thật muốn vĩnh viễn giấu diếm.” Chu Côn Ngọc hỏi: “Theo góc nhìn của em, chị có còn là người tốt không?”
Đầu ngón tay của Tân Kiều nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen óng của nàng: “Chị cảm thấy, thế nào là người tốt?”
Chu Côn Ngọc không lên tiếng.
“Chị nghĩ rằng em không có những suy nghĩ âm u sao?” Tân Kiều thấp giọng nói: “Sao có thể, cũng không phải đang quay phim truyền hình.”
“Em có, thậm chí còn nhiều hơn so với chị.”
“Năm đó sau khi ba em gặp tai nạn, ông nội của tên nhà giàu kia tìm gặp em, hứa hẹn bồi thường cho em một số tiền rất lớn, trong mắt em lúc mười tám tuổi, đó quả thực là con số trên trời. Chị cho rằng em chưa từng nghĩ đến việc chấp nhận bồi thường sao?”
“Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, em được phân công vào đội phòng chống chất nổ, chị nghĩ rằng em không biết sẽ nguy hiểm sao? Thật ra có những khoảnh khắc cảm thấy khó khăn nhất, em cũng âm u nghĩ rằng, bất kể ba hay mẹ em đều đã đi rồi, nếu như em thực sự gặp chuyện, như vậy cũng xem như một loại giải thoát, Mộc Mộc không phải trách nhiệm của em nữa, mà đãi ngộ của gia đình liệt sĩ rất tốt, sẽ có người chăm sóc cho em ấy.”
Chu Côn Ngọc yên lặng không nói gì, nhìn hạt bụi mịn bay lượn trên lông mi của Tân Kiều.
“Suy nghĩ âm u mỗi người đều có.” Tân Kiều nói: “Nhưng Chu Côn Ngọc, người tốt chính là người vĩnh viễn không bước qua ranh giới, chân chính hiện thực hóa những suy nghĩ âm u kia.”
“Cho nên không cần hoài nghi, chị là người tốt.”
Hai người ôm nhau nằm một chút, Chu Côn Ngọc phát hiện quá mức kiềm chế âm thanh quả thực sẽ khiến người ta ách giọng: “Có phải chúng ta nên đi ăn hay không?”
Tân Kiều ôm nàng: “Không vội, ôm một chút nữa.”
Trong phòng khách Tân Mộc đặt búi xuống, ngưng thần lắng nghe một chút động tĩnh, lẩm bẩm nói: “Còn chưa xong sao? Không ngờ lại lâu như vậy.”
Rốt cục, hai người trong phòng đi ra ngoài.
Tân Mộc trừng mắt nhìn Tân Kiều.
Người nào đây, đã mấy giờ rồi! Để em gái ruột của mình chịu đói như vậy!
Có lẽ ý khiển trách trong ánh mắt của em ấy quá mạnh mẽ, Tân Kiều nhất thời không biết nên nói thế nào, Chu Côn Ngọc lôi kéo Tân Kiều, Tân Kiều thối lui một bước, còn bản thân nàng lại nở nụ cười.
Nàng đến cạnh bàn, chắp tay sau lưng nhìn bài tập tiếng Anh của Tân Mộc mới vừa làm xong, nhỏ giọng nói: “Sai một câu rồi.”
“A?” Lập tức lập tức cúi đầu nhìn.
Chu Côn Ngọc thừa cơ đặt hai tay trên vai em ấy, cho em ấy một cái ôm, mái tóc mềm mượt buông xuống, ngữ điệu cũng mềm nhẹ như thế: “Ăn cơm trước đi, ăn xong chị sẽ nói cho em biết sau câu nào, được không?”
Cái ôm bất ngờ này đầu tiên là khiến Tân Mộc cứng đờ, rồi chậm rãi thả lỏng trong mùi hương thanh nhã của nàng.
Tân Mộc thở dài.
Haiz, cũng không thể trách chị cô không kiềm chế được.
Tân Mộc bĩu môi: “Được rồi, ăn món gì? Hiện tại nấu cơm cũng quá trễ rồi.”
Chu Côn Ngọc đề nghị: “Ăn quán mì ở đầu phố, được không?”
Ba người cùng nhau đi ra ngoài.
Đường phố cũ chật hẹp, Chu Côn Ngọc và Tân Mộc đi sóng vai nhau.
Tân Kiều hai tay cắm trong túi áo đi theo phía sau hai người kia.
Giọng nói của Chu Côn Ngọc dịu dàng như ánh trăng, hỏi Tân Mộc một số chuyện trong trường học.
Tân Mộc câu có câu không trả lời nàng, khóe mắt liên tục liếc nhìn Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc mặc áo sơmi phối với một chiếc áo khoác vàng nhạt, quầy tây màu xám tro cùng với giày bệt màu da dê, mái tóc dài mềm mượt xỏa trên vai, lúc mỉm cười, cả người đoan trang một cách kỳ lạ.
Tân Mộc nghĩ thầm, người lớn thật là dối trá.
Bề ngoài nhìn như thế, nhưng giữa ban ngày ban mặt, trời còn chưa tối đã ở cách vách của một thiếu nữ mười bốn tuổi như em ấy làm ra việc như vậy!
“Này.”
Lúc này Tân Kiều ở phía sau gọi một tiếng.
Chu Côn Ngọc và Tân Mộc đồng thời dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Tân Kiều nở nụ cười.
Tân Mộc chấn động.
Từ trước đến nay Tân Kiều không phải người thích cười, cô sẽ cười trong lúc nói chuyện với Tân Mộc, lúc xem video ngắn cô cũng sẽ cười, ngũ quan kéo gần nhau hơn một chút, mi tâm có một nếp nhăn nhỏ nhỏ.
Nhưng cho đến lúc này Tân Mộc mới phát hiện, trước đó Tân Kiều chưa bao giờ chân chính mỉm cười một cách phóng khoáng như vậy.
Giống như một chiếc lọ thủy tinh cũ, nhìn như trong suốt, người ta cho rằng đã lau sạch nó rồi, cho đến một ngày, người ta dùng loại dụng cụ lau chùi mới lau đến mức nó thực sự không nhiễm một hạt bụi, người ta mới có thể phát hiện, thì ra nhiều năm trước kia, nó chưa bao giờ chân chính sạch sẽ.
Hiện tại Tân Kiều nở nụ cười trong suốt giống như thủy tinh, ánh trăng ló dạng, ánh sáng màu trắng nhạt chiếu lên mặt cô, màu sắc của lông mi và tròng mắt trở nên nhạt hơn, khiến cả người cô tỏa ra một cảm giác ấm áp.
Cô cười nói: “Bỏ đi, không có gì.”
Tân Mộc hỏi: “Đến cùng là việc gì?”
Tân Kiều: “Vốn dĩ muốn hỏi hai người muốn ăn mì chay hay là mì thịt bò, nhưng thôi, vào quán rồi hãy nói.”
“Chỉ có vậy thôi?” Tân Mộc trừng cô một cái.
Không có chuyện tìm chuyện để nói.
Tân Mộc xoay người tiếp tục cùng Chu Côn Ngọc đi về phía trước, Tân Kiều cúi đầu mỉm cười.
Ngẩng đầu, nhìn thấy bóng lưng của Chu Côn Ngọc cũng bị ánh trăng chiếu xuống, một tay khoác lên vai Tân Mộc, tay kia chắp ở sau lưng, ngón trỏ thon dài giơ lên, ngay cả ngón tay cũng bị ánh trăng nhuộm thành trong suốt.
Nàng khẽ ngoắc tay với Tân Kiều.
Tân Kiều không nhịn được mà bật cười.
Cô bước nhanh hơn, trở đi song song với hai người các nàng.
Tân Mộc liếc cô một cái: “Chị làm gì? Đường hẹp như vậy.”
Tân Kiều: “Có sao đâu, cũng không có người khác.”
Cô chậm rãi trả lời Tân Mộc, đồng thời một tay lặng lẽ tìm đến sau lưng Chu Côn Ngọc, nhéo ngón tay đang câu lấy tay cô.
Tay của Chu Côn Ngọc thật sự mềm mại.
Giống như gió xuân thổi qua, rồi lại hữu hình, làm cho cõi lòng được lấp đầy.
Không muốn buông ra.
Ba người đi đến quán mì, loại quán nhỏ trong khu phố này cũng không có gì đặc biệt, chỉ có mì thịt bò và mì chay.
Tân Kiều hỏi Chu Côn Ngọc: “Ăn mì thịt bò được không?”
Tân Mộc ở một bên âm thầm chậc lưỡi: Đây là hao phí thể lực, nên phải ăn thịt a.
Tân Kiều lại hỏi em ấy: “Còn em, ăn gì?”
Tân Mộc: “Em dĩ nhiên cũng ăn mì thịt bò a!”
Em ấy làm bài tập lâu như vậy a! Không khổ cực sao! Vận động đầu óc không tiêu hao năng lượng sao!
Ba người gọi ba tô mì thịt bò, Tân Kiều nói với Chu Côn Ngọc: “Ăn nhiều một chút, chị gầy đi rồi.”
Chu Côn Ngọc mỉm cười gật đầu.
Mỗi lần Tân Mộc đến ăn quán mì này rõ ràng đều không thể ăn cay, nhưng luôn thích thêm rất thơm dầu ớt, lúc này một bên ăn mì một bên đấu tranh với nước mũi của bản thân.
Tân Kiều: “Nói với em một chuyện.”
Tân Mộc: “Chuyện gì?”
Tân Kiều: “Cũng không thể gọi là nói chuyện, chuẩn xác mà nói, là là giới thiếu một người.”
Tân Mộc: “Ai a.”
Tân Kiều chỉ vào Chu Côn Ngọc: “Giới thiệu lại, đây là bạn gái của chị.”
Tân Mộc bị dầu ớt làm sặc, mặt đỏ tận mang tai.
Sau đó vùi đầu tiếp tục ăn mì: “Tạm thời đừng nói chuyện này, về nhà rồi nói.”
Trên đường trở về chung cư, Tân Mộc một mình cúi đầu đi ở phía trước.
Tân Kiều và Chu Côn Ngọc đi theo phía sau em ấy, hai người không khỏi liếc nhìn nhau.
Tân Kiều suy nghĩ, có phải Tân Mộc ghen tị hay không.
Tuy rằng Tân Mộc rất thích Chu Côn Ngọc, đồng thời cũng luôn để tâm việc cô có yêu đương hay không.
Nhưng lúc chân chính đối mặt, lại là một chuyện khác.
Nhiều năm qua cô và Tân Mộc sống nương tựa lẫn nhau, chỉ có hai người các cô, nếu như Tân Mộc trưởng thành có đối tượng yêu đương, có lẽ cô cũng sẽ rất hụt hẫng.
Tân Mộc có hiểu chuyện thế nào cũng chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi, vẫn sẽ có dục vọng chiếm hữu quấy phá.
Nên nói chuyện này với Tân Mộc như thế nào đây.
Cô đang nghĩ đến mấy bộ phim truyền hình tình cảm gia đình, những gia đình tái hôn thường hay nói: “Hiện tại không phải dì ấy cướp đi ba, mà là có thêm một người yêu thương con như ba.”
Suy nghĩ như vậy, ba người đã về đến nhà.
Tân Mộc dọn một cái ghế, chính mình ngồi sang một bên, rồi chỉ vào sô pha, bảo Tân Kiều và Chu Côn Ngọc: “Ngồi.”
Tân Kiều và Chu Côn Ngọc nhìn nhau rồi ngồi xuống.
Tân Mộc vẻ mặt nghiêm túc nói với Tân Kiều: “Em hỏi chị, chị thích chị Côn Ngọc ở điểm gì?”
“A?” Tân Kiều ngây người, cong môi cười đáp: “Chị ấy xinh đẹp.”
“Nghiêm túc một chút.”
Tân Kiều: “Chị cũng không biết mình thích chị ấy ở điểm nào.”
“Bởi vì chị ấy là chị ấy, cho nên chị thích, như vậy đúng không?”
Tân Mộc suy nghĩ một chút, chấp nhận đáp án này.
Lại hỏi Chu Côn Ngọc: “Vậy chị thích chị em ở điểm nào?”
“Thích cách em ấy làm chị thích bản thân mình.”
Tân Mộc bị xoay một vòng theo logic của nàng.
Sau đó em ấy thở dài: “Hai người suy nghĩ kỹ rồi, là thật sự muốn chính thức yêu đương sao?”
“Quan hệ thể xác đơn thuần không thể thỏa mãn các chị sao?”
Tân Kiều rất là khiếp sợ: “Mộc Mộc…”
Tân Mộc khoát tay: “Đừng nói em mới mười bốn tuổi, nói không chừng em còn hiểu nhiều hơn chị.”
Em ấy lại học: “Hai người có biết tình huống giống như hai người, muốn ở bên nhau sẽ khó khăn đến mức nào không?”
Tân Kiều: “Khó khăn đến mức nào?”
“Chị Côn Ngọc rất có tiền, có tiền đến mức có thể dùng quay phim truyền hình, quá chênh lệch với cuộc sống của chúng ta.”
Chu Côn Ngọc: “Mộc Mộc, em muốn nói gì?”
“Chị Côn Ngọc là một vị bác sĩ có tiền, chị của em là một hình cảnh không có tiền, hai người ở bên nhau, như vậy sẽ ở chung hay ở riêng? Nhà do ai mua? Tiền cơm ai chịu? Tiền điện nước ai đóng?”
Chu Côn Ngọc cúi đầu nở nụ cười.
Tân Kiều tiếp tục khiếp sợ: Cô vốn dĩ cho rằng việc bản thân phải đối mặt là dục vọng chiếm hữu của trẻ con trong nhà, không ngờ lại là một gia trưởng tận tình khuyên bảo.
Nếu còn nói tiếp, không chừng còn muốn hai người các nàng mang sổ hộ khẩu và thẻ lương ra.
Tân Mộc chỉ vào Tân Kiều: “Chị phát ngốc cái gì, hôm nay chị nghiêm túc nói chuyện này với em, vẻ mặt giống như muốn cùng người ta hứa hẹn cả đời, chị không nghĩ đến những vẫn đề này sao?”
“Yêu đương không phải chuyện đùa! Không nên suy tính việc tương lai sao!”
Chu Côn Ngọc: “Mộc Mộc, để chị trả lời em.”
“Sau này số lần chị về nhà ông nội hẳn là sẽ giảm rất nhiều. Chị có một căn hộ chung cư, chính là căn hộ em từng đến, là do tự chị mua, có thể xem như nhà riêng của chị. Nhưng, nói như thế nào đây, hiện tại chị không muốn tiếp tục ở chỗ đó nữa, mà muốn có một bắt đầu hoàn toàn mới cho nên sẽ mua một căn hộ khác ở gần nhà các em một chút.”
“Về phần chị em và em, nhất định luyến tiếc căn nhà ba em để lại, nên chị sẽ không miễn cưỡng, chị có thể thỉnh thoảng đến ở đây, hai người cũng có thể thỉnh thoảng đến ở nhà chị, như vậy là được rồi.”
“Sau này phí điện nước, sinh hoạt phí, còn có học phí của em, chị và chị em sẽ cùng nhau chia sẻ, mỗi tháng mỗi người sẽ trích ra một nửa tiền lương, dùng không hết thì tích lũy lại.”
Tân Mộc: “Vậy không phải chị chịu thiệt rồi sao? Chị kiếm nhiều tiền hơn so với chị em.”
“Chị chịu thiệt sao?” Chu Côn Ngọc chớp mắt: “Không phải mỗi người đều trích ra một nửa tiền lương rồi sao?”
Tân Mộc bị lý luận của nàng xoay vòng.
Cuối cùng thở dài: “Hai người thật sự muốn ở bên nhau sẽ phải muốn chiến rất nhiều thứ.”
Chu Côn Ngọc không nhịn được mà cúi đầu cười.
Nàng đứng lên: “Chờ một chút a, Mộc Mộc.”
Tân Mộc: “Chị đi đâu? Em còn chưa nói xong.”
Chu Côn Ngọc cầm một chai Coca vừa mua trên đường về, đưa vào trong tay em ấy: “Khát không? Vừa uống vừa nói.”
Tân Mộc uống một ngụm: “Cái gì chứ, không nghiêm túc gì cả.”
Chu Côn Ngọc mỉm cười nhìn em ấy.
“Mặc kệ các chị.” Tân Mộc vò mẻ không sợ sứt, ngồi xuống bàn học vừa uống Coca vừa làm bài tập.
Còn lại Tân Kiều và Chu Côn Ngọc ngồi cùng nhau, ngồi rất gần, đầu gối chạm nhau, cô thấp giọng hỏi: “Chị suy nghĩ những chuyện này từ lúc nào?”
“Chưa nghĩ đến sớm như vậy.” Chu Côn Ngọc nói: “Chẳng qua lúc Mộc Mộc hỏi, tự nhiên nghĩ như vậy.”
“Thật ra, chúng ta là nên suy nghĩ chuyện này rõ ràng một chút. Chị thích hai từ vừa rồi Mộc Mộc nói, tương lai.”
“Tân Kiều, chị và em không phải nhất thời hưng khởi, chị hy vọng tương lai của chị vẫn luôn có em.”
Tân Kiều nắm tay nàng, ánh mắt buông xuống, nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau: “Em lại không ngốc.”
“Thật vất vả mới nắm được tay chị, em sẽ vĩnh viễn không buông ra.”
Bởi vì vết thương của Tân Kiều vẫn chưa khỏi hẳn, nên trong khoảng thời gian này Chu Côn Ngọc dự định đến ở nhà Tân Kiều, để thuận tiện chăm sóc.
Buổi tối Tân Kiều cùng nàng về nhà riêng một chuyến đề lấy đồ. Chu Côn Ngọc: “Em bị thương, đừng động tay vào, chị sẽ thu dọn rất nhanh.”
Trên đường lái xe trở về nhà cũ, Tân Kiều lo lắng nên hỏi lại một lần: “Chị thực sự có thể ở quen sao?”
Chu Côn Ngọc khẽ cong khóe môi: “Đuổi chị sao? Đội trưởng Tân.”
Tay của Tân Kiều đặt trên tay vịn, tay của Chu Côn Ngọc buông xuống, ngón trỏ gõ nhẹ hai cái, rồi mềm nhẹ vẽ vòng tròn trên mu bàn tay của cô. Nàng thoải mái mỉm cười trong gió đêm của mùa thu.
Bàn tay Tân Kiều như có điện chạy qua, cứ thế lan đến cánh tay, khiến từng lỗ chân lông đều giãn ra.
Cô phát hiện Chu Côn Ngọc tuyệt đối là yêu tinh, tất cả trêu chọc đều che giấu dưới vỏ bọc dịu dàng.
Giống như lông mảnh trên cánh hoa, không bắt mắt, nhưng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, sẽ mang đến cảm giác ngứa ngáy.
Sau cổ của cô ửng đỏ một mảnh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng nghĩ: sợ cái gì a, đã là bạn gái chính thức rồi.
Cô trở tay nắm lấy tay Chu Côn Ngọc, rồi mới thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ, đè thấp giọng nói: “Không có.”
Chu Côn Ngọc nhìn tình hình giao thông phía trước rồi khẽ mỉm cười.
Đèn xe mờ ảo, dung nhan của Chu Côn Ngọc trở nên mơ hồ giống như một bức ảnh cũ, đường nét có một loại cảm giác dịu dàng, làm cho người ta muốn hôn lên.
Thậm chí, không chỉ là hôn.
Tân Kiều dời mắt.
Chu Côn Ngọc tuyệt đối biết cô đang suy nghĩ gì, cho nên nàng dùng giọng nói xen lẫn một chút mê hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Thấy cô mím môi không đáp lời, nàng lại dùng ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô: “Làm sao vậy nha?”
Tân Kiều hận không thể rút tay mình lại: “Chị đừng trêu chọc em.”
Xe chạy đến đầu phố, Tân Kiều giúp Chu Côn Ngọc tìm vị trí đậu xe, rồi lại dùng cánh tay không bị thương kéo vali giúp nàng.
Về đến nhà, tắm rửa xong, Chu Côn Ngọc mềm mại rút vào lòng cô.
Tân Kiều chạm phải một mảnh trơn bóng trong chăn, phát hiện Chu Côn Ngọc không có mặc áo ngủ, rất là khiếp sợ: “Không phải đã bảo chị đừng trêu chọc em rồi sao?”
“Đội trưởng Tân, buổi chiều một lần, hiện tại không được nữa rồi sao.”
Tân Kiều: “…”
Chu Côn Ngọc khẽ cười một tiếng, rồi ngồi dậy mặc áo ngủ vào.
Tân Kiều nằm trên giường, nhìn tấm lưng xinh đẹp như ngọc: “Chu Côn Ngọc, chị chính là đang trêu chọc em.”
Yêu tinh này, nhất định biết lúc cô ở trên xe đã bị quyến rũ.
“Chị không trêu chọc em.” Chu Côn Ngọc nằm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô: “Ngày mai em trở về sở cảnh sát rồi, đêm nay không nên nghỉ ngơi cho tốt sao?”
“Chị chỉ muốn để em lưu luyến chị nhiều một chút.”
Đầu ngón tay của nàng rất nhẹ nhàng, cách lớp áo ngủ, lướt qua vết thương trên vai Tân Kiều: “Như vậy có phải em cũng sẽ thêm phần lưu luyến đối với thế giới này hay không?”
Tân Kiều biết Chu Côn Ngọc lo lắng cho cô, dù sao công việc chuyên viên gỡ bom, có lúc thực sự nói không rõ ngày mai và chuyện ngoài ý muốn cái nào sẽ đến trước.
Cô ôm lấy Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc khép hờ đôi mắt: “Ngủ đi.”
Có lẽ cái ôm của của rất ấm áp.
Có lẽ là hương chanh trên người Tân Kiều đã thấm đẫm drap giường, giống như một cái ôm thứ hai.
Có lẽ thật sự đúng như Tân Kiều đã nói, không thẹn với lương tâm, hàng đêm yên giấc.
Hô hấp của Chu Côn Ngọc dần trở nên đều đặng, nép trong vòng tay của người yêu, nàng dường như đã thật lâu, thật lâu, không ngủ một giấc ngon như vậy.