Chương 75
Chu Côn Ngọc trở lại trạch viện Chu gia.
Nàng hỏi dì bảo mẫu: “Ông nội đâu?”
“Đã ăn xong bữa trưa rồi tản bộ tiêu thực rồi.”
Chu Côn Ngọc gật đầu: “Vậy cháu sẽ đợi một lát.”
Bảo mẫu pha trà thảo mộc cho nàng, nàng nhấp một ngụm rồi buông tách trà, hương vị trong veo lan tỏa trong miệng, nàng nhìn cánh hoa hồng nở ra trong nước trà nhạt màu.
Bóng cây được ánh nắng in xuống theo một góc độ vừa phải, đồng hồ để bàn kiểu cũ phát ra âm thanh tích tắc, trên bàn trà đặt quyển sách 《Tam Ngôn Nhị Phách 》thường đọc, lúc nhỏ Chu Côn Ngọc rất thích nghe câu truyện trong quyển sách này.
Đây thực sự là một khung cảnh yên tĩnh, khiến nàng ý thức được, bất kể nàng có muốn trốn chạy đến mức nào, mà nơi này, quả thật là gốc rễ nơi nàng trưởng thành ba mươi năm qua.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Chu Thừa Hiên giao áo khoác cho dì bảo mẫu, xoa nhẹ lên bụng của mình, đi về phía nàng: “A Ngọc, không phải cháu đã ra ngoài với A Huyên rồi sao?”
“Vâng, mới trở về sáng nay.” Chu Côn Ngọc mở miệng: “Ông nội, cháu có lời muốn nói với ông.”
Chu Thừa Hiên trầm tĩnh ngồi xuống: “Cháu chờ một chút.”
Đầu tiên là gọi thư ký: “Con bồ câu hôm qua đưa đến bệnh viện thú y thế nào rồi?”
“Bệnh cũ, nếu không phẫu thuật thì sẽ không bay được nữa. Nhưng dù sao thể chất vốn đã không tốt, nếu như phẫu thuật, tính mạo hiểm rất cao, có thể sẽ chết.”
“Làm phẫu thuật đi.” Chu Thừa Hiên cầm khăn mặt bảo mẫu đưa đến, bắt đầu lau tay: “Một con bồ câu không thể bay được, còn có thể gọi là bồ câu sao?”
Chu Côn Ngọc nhìn ngón tay của ông ấy.
Động tác của ông ấy vấn không nhanh không chậm như vậy, bất kể ông ấy có dự đoán được chuyện lớn sắp xảy ra hay không, ông ấy đều giữ dáng vẻ thong dong. Nhiều lúc chỉ bằng một ít động thái của ông ấy, cũng đủ để khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi trong lòng, người ta sẽ theo bản năng cho rằng, tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế của ông ấy.
Ông ấy phất tay để thư ký ra ngoài, rồi mới cười hỏi Chu Côn Ngọc: “Muốn nói gì với ông?”
Giọng điệu có ý cười, nhưng ánh mắt lại không cười.
Chu Côn Ngọc hồi tưởng lại, từ nhỏ đến lớn có bao nhiêu lần bất đồng suy nghĩ với Chu Thừa Hiên, còn không dám mở miệng thì đã bị dáng vẻ này của Chu Thừa Hiên hù dọa lui bước?
Lúc này nàng ngồi đối diện Chu Thừa Hiên, mỉm cười đoan trang ưu nhã như thường ngày. Nói thật, nếu không trải qua đau khổ giãy dụa trong thời gian dài như vậy rồi mới hạ quyết tâm, nói không chừng nàng đã thật sự lâm trận bỏ chạy.
Vấn đề đầu tiên nàng hỏi là: “Ông nội, nhiều năm qua, ông ngủ ngon giấc không?”
Đó là phương thức nói chuyện của người Chu gia.
Bọn họ sẽ không giậm chân chỉ trích: “Ông còn nhớ rõ ba mạng người kia không?”
Bọn họ đoan trang tao nhã, ung dung ngồi ở chỗ này, cánh hoa hồng chìm nổi trong chung trà gốm sứ, nước trà tỏa ra hơi nước lượn lờ, giống như bất cứ một ngày bình yên nào khác.
Chu Côn Ngọc vừa hỏi như vậy, Chu Thừa Hiên dĩ nhiên nghe hiểu.
Ông ấy cười nói: “A Ngọc, có phải cháu cảm thấy ông vô dụng rồi không? Có lẽ cháu đã quên, đôi tay này của ông cũng từng cầm dao phẫu thuật, ở trên bàn mổ đã cứu không ít sinh mệnh, vì sao ông lại ngủ không ngon?”
Chu Thừa Hiên đang vòng vo ám chỉ nàng.
Ba mạng người, so với vô số mạng người Chu Thừa Hiên đã cứu được, có đáng là gì?
Chu Côn Ngọc nghĩ thầm: Thực sự là như vậy sao?
Một bác sĩ chân chính có lương tâm, sẽ coi thường dù chỉ là một mạng người sao?
Nàng mỉm cười dịu dàng, hàng mi dài rũ xuống, tư thái dịu ngoan ở trước mặt Chu Thừa Hiên vẫn giống hệt như ngày xưa, nàng không tranh luận với Chu Thừa Hiên, mà nói chuyện thứ hai: “Ông nội, cháu không thể đính hôn với thiếu gia nhà họ Trần, cháu có người yêu rồi.”
Chu Thừa Hiên khẽ nhíu mày.
Đối với việc này ông ấy không khỏi bộc lộ một chút kinh ngạc, cũng không phải kinh ngạc vì Chu Côn Ngọc có người yêu.
Ông ấy biết tất cả mọi chuyện, tựa như chiếc đồng hồ cổ đặt ở góc tường, mỗi một lần hô hấp, mỗi một lần chớp mắt, đều như quả lắc đồng hồ chậm rãi chuyển động, định nghĩa ngày đêm của trạch viện này.
Ông ấy chính là quy tắc, không gì không biết.
Chân chính làm ông ấy cảm thấy bất ngờ chính là lúc Chu Côn Ngọc nói chuyện thứ nhất, vẫn duy trì hình thức nói chuyện của bọn họ, mà lúc nói đến chuyện thứ hai, lại trực tiếp đến mức không giống người của Chu gia.
Ông ấy lấy lui làm tiếng: “A Ngọc, ông cũng từng có tuổi trẻ, cháu có người yêu, cũng không phải là vấn đề.”
Chỉ cần cháu ngoan ngoãn đính hôn rồi kết hôn.
Chu Côn Ngọc lắc đầu: “Cháu không muốn dùng phương thức như vậy để ở bên cạnh em ấy.”
Chu Thừa Hiên mỉm cười: “Tân Kiều, đúng không? Chuyên viên gỡ bom trẻ tuổi, nghe nói cô ấy có một đứa em gái thành tích cũng không tệ lắm, nhưng cháu có từng hỏi cô ấy, em gái cô ấy muốn thi vào trường trung học nào hay không?”
Đâu chỉ là nghe nói.
Chu Côn Ngọc đã biết trước, tình huống của Tân Kiều và Tân Mộc nhất định đã bị Chu Thừa Hiên điều tra rõ ràng.
Với năng lực của Chu Thừa Hiên, chỉ cần động ngón tay thì đã có thể khiến chị em Tân Kiều vô lực chống đỡ.
Nhưng, còn có nàng.
Còn có nàng, người được một tay Chu Thừa Hiên dạy dỗ.
Thật ra nàng rất khẩn trương, lúc người ta sắp đặt chân lên đỉnh núi cao mà từ nhỏ bản thân ngưỡng vọng, người ta sẽ lo sợ bất an, sẽ nghĩ: Tôi thật sự có thể làm được sao?
Dù cho người đó đã trải qua ngày đêm luyện tập, biết bản thân có thể chuẩn bị đầy đủ năng lực.
Nhưng trong lòng vĩnh viễn nhớ rõ cảm giác lúc nhỏ bản thân đứng dưới chân núi xa xa nhìn lên đỉnh núi, nhìn đến mỏi cổ, độ cao như vậy khiến người ta cảm thấy cuộc đời này cũng không thể nào vượt qua được.
Nàng ngồi ở chỗ này, nói chuyện thứ ba của ngày hôm nay: “Cháu đã chuyển nhượng cổ phần của mình.”
“Chuyển nhượng cho ai?”
Chu Côn Ngọc vẫn cười rất ôn hòa: “Anh hai.”
Chu Thừa Hiên cũng mỉm cười: “Trước đó vì để anh cháu thuận tiện trong công việc, ông đã chuyển cho nó một số cổ phần, hiện tại số cổ phần của nó và cháu cộng lại, là ba mươi chín phần trăm, thực sự là không ít.”
“Nhưng đứa trẻ Tể Nghiêu này, từ nhỏ đã giữ rất chặt những thứ của mình, nhất định sẽ không từ bỏ cổ phần của mình, các cháu không cần nghĩ đến cổ phần của nó.”
“Cho nên…” Chu Thừa Hiên cầm lấy hai quả cầu sắt trên bàn, bình thản nói: “Ông vẫn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn.”
Chu Côn Ngọc cầm túi xách đứng lên, vẫn là tư thái cháu gái quan tâm ông nội: “Hôm nay ông đã uống thuốc hạ huyết áp chưa?”
“Huh? Vẫn chưa.”
“Chờ mẹ gặp Trần phu nhân trở về, nhớ bảo mẹ cho ông uống thuốc.” Chu Côn Ngọc hơi cúi người, dường như đặc biệt thân thiết nói: “Mấy ngày này, thuốc hạ huyết áp của ông là không thể thiếu.”
Chu Thừa Hiên đối diện với đôi mắt cười của nàng.
Một lớp màu nền bất đồng, vẽ ra tâm tình bất đồng, giống như đôi mắt của bồ câu. Bề ngoài là nhu nhã, tầng thứ hai là giảo hoạt, mà tầng sâu nhất, có thể cũng giống như Chu Thừa Hiên, là lạnh lùng tàn khốc.
Nàng mỉm cười nhìn Chu Thừa Hiên một cái, sau đó cầm túi xách rời đi.
Chu Thừa Hiên gọi thư ký: “Tôi mới được tặng một ít trà Vân Nam thượng hạng, gọi điện thoại cho mấy ông bạn già của tôi, nếu như rãnh rỗi, buổi chiều mời đến nhà uống trà.”
Này làm những việc này là có chút dư thừa.
Dù sao chuyện trong tập đoàn không có gì là ông ấy không biết. Nếu như cấp quản lý thật sự có biến động, ông ấy đã nghe được động tĩnh từ lâu rồi.
Ông ấy là người đa nghi, cũng không chịu uỷ quyền quá nhiều, đối với con cháu cũng không phải không có sự đề phòng. Tuy rằng cộng cả cổ phần của những nguyên lão năm đó cùng ông ấy xâu dựng giang sơn, cộng thêm cả phần của Chu Tể Ngôn và Chu Côn Ngọc cũng không thể nhiều hơn so với của ông ấy.
Thư ký trở lại nói, các nguyên lão đều nói có thời gian, buổi tối sẽ đến.
Nhìn bề ngoài tất cả vẫn bình thường.
Ngày hôm sau, trong khu chung cư cũ.
Trường học của Tân Mộc được mượn dùng làm trường thi, cho nên được nghỉ một ngày.
Tân Kiều cầm cầm bình nước lên sân thượng tưới hoa, không biết Tân Mộc buông bút từ khi nào, khoanh hai tay, tựa vào khung cửa liếc xéo cô: “Chị à, gần đây chị tưới hoa quá siêng năng rồi, chị không sợ khiến chúng chết đuối sao?”
“Hả?” Tân Kiều buông bình nước, hoàn hồn hỏi Tân Mộc: “Buổi trưa muốn ăn gì? Viết thương của chị thật sự đã lành lại rồi, em để chị nấu cơm đi, cũng không tiện nhiều lần làm phiền Chu Khả Ngọc.”
“Không được, nấu ăn tốn nhiều sức.” Tân Mộc suy nghĩ một chút: “Nếu không thì chị làm thịt bằm chưng trứng đi? Ăn chung với cơm trắng.”
“Cũng được.”
Tân Kiều buông bình nước đi vào phòng bếp, Tân Mộc đi phía sau cô.
Tân Kiều quay đầu lại: “Em theo chị làm gì?”
“Ai đi theo chị, không phải em còn phải tiếp tục làm bài tập sao?”
“… À.”
Tân Mộc một lần nữa cầm lấy bút, nhìn vào bóng lưng của Tân Kiều.
Em ấy cảm thấy Tân Kiều hai ngày nay có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể nói cụ thể là lạ ở chỗ nào.
Tân Kiều vào phòng bếp, bưng chiếc nồi hấp ra, nấu nước rồi đánh trứng cho vào nồi, thịt bằm đã được xào sơ qua, cuối cùng lúc thêm vào trứng không cần cho thêm gia vị cũng đã đã tỏa hương bốn phía.
Cô rót một ít xì dầu, rắc chút bột hạt thông.
Tân Kiều nhìn trứng chưng vàng óng, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy rất hoảng hốt.
Trước khi quen biết Chu Côn Ngọc, cô không có khái niệm gì đối với tập đoàn Từ Mục, thỉnh thoảng nhìn thấy Chu Tể Ngôn trên tạp chí, cảm thấy có chút giả vờ, giống như sắp kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Sau khi có khúc mắt với Chu Côn Ngọc, cô tận mắt chứng kiến sự khó xử của Chu Côn Ngọc, bản thân cũng từng âm thầm tìm độc tin tức, lúc này mới sinh ra một chút cảm giác chân thực đối với tập đoàn Từ Mục.
Cô không biết Chu Côn Ngọc muốn giải quyết như thế nào.
Việc này cách cuộc sống của cô thực sự quá xa xôi.
Mới vừa rồi cô tưới hoa trên sân thượng, nhìn lớp đất ẩm ướt, bên dưới tòa nhà ba cậu bé nhân lúc thời tiết còn chưa trở lạnh đứng thành một hình tam giác chơi đá cầu.
Lúc này cô vào phòng bếp chưng trứng, trong hương vị cuộc sống, tưởng tượng ra Chu Côn Ngọc bên kia là cảnh tượng đao quang kiếm ảnh như thế nào.
Mãi cho đến lúc rửa chén, không biết cô đã nhìn điện thoại bao nhiêu lần.
Chu Côn Ngọc còn không liên lạc với cô.
Sau khi rửa chén xong thì ra ngoài vứt rác, buổi chiều Tân Mộc tiếp tục làm bài tập, còn cô thì trốn ở trong phòng âm thầm xem sách lý luận về kỹ thuật gỡ bom.
Cho đến khi Tân Mộc mệt mỏi ngồi vào sô pha nghỉ ngơi mười phút, cầm điện thoại di động lên chơi một chút.
Tân Kiều nghe được động tĩnh, chuẩn bị ra ngoài gọt chút trái cây cho em ấy.
Tân Mộc ngẩng đầu: “Chị, cả nước có mấy cái Từ Mục?”
“Dĩ nhiên chỉ có một.”
“Chính là của gia đình chị Côn Ngọc, đúng không?”
“Ừm.”
“Vậy nhà chị Côn Ngọc đã xảy ra chuyện, tập đoàn truyền ta tin xấu.” Tân Mộc đưa điện thoại cho Tân Kiều.
Tân Kiều nóng nảy, đi vội đến sô pha, cầm lấy điện thoại.
Đó là một trang tin tức, tập đoàn Từ Mục tổ chức buổi họp báo, thừa nhận sự cố chữa bệnh hơn mười năm trước của người sáng lập tập toàn là Chu Thừa Hiên, đồng thời xin lỗi toàn bộ người nhà của những bệnh nhân năm đó, toàn bộ ngành y khoa, và cả xã hội.
Với quy mô và độ ảnh hưởng của tập đoàn Từ Mục, chuyện này nhanh chóng thu hút sự quan tâm, trực tiếp lên xu hướng trên Weibo.
Rất nhiều ảnh chụp và video ngắn được chia sẻ, hiện trường buổi họp báo, Chu Tể Ngôn mặc âu phục màu trắng, cúi đầu hơn chín mươi độ, làm cho người ta không nhìn thấy khuôn mặt nho nhã được di truyền từ Chu Thừa Hiên.
Khu vực bình luận điên cuồn cập nhật: “Chu Thừa Hiên vì sao không xuất hiện? Có phải bị bắt ngồi từ rồi không?”
“Đã qua thời hạn truy tố rồi, hiện tại chỉ ảnh hưởng đối với danh dự cá nhân của Chu Thừa Hiên, đồng thời cũng ảnh hưởng đối với tập đoàn Từ Mục, giá cổ phiếu của Từ Mục lần này gặp nguy rồi.”
“Vì sao Từ Mục lại tự công bố chuyện này?”
“Đâu thể nào là tự công bố? Nhất định là bị đối thủ cạnh tranh nắm nhược điểm, tập đoàn Nghi Mỹ gần đây không phải rất mạnh sao.”
“So với việc bị đối thủ đâm sau lưng, thì tự mình đứng ra mở họp báo, nắm giữ quyền chủ động trong tay, thực sự là tay lão luyện trong ngành quan hệ công chúng.”
Chỉ có Tân Kiều biết, người nắm giữ chứng cứ chuyện cũ của Chu Thừa Hiên căn bản không phải đối thủ cạnh tranh gì cả, mà chính là Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc cũng không xuất hiện trong buổi họp báo.
“Chị?”
“Hả?” Tân Kiều hoàn hồn.
Tân Mộc hỏi: “Chị đã từng gặp ông nội của chị Côn Ngọc rồi sao?”
“Từng gặp một lần.”
“Ông ấy như thế nào?”
Thật ra đã qua lâu như vậy, khuôn mặt nho nhã của Chu Thừa Hiên trong lòng Tân Kiều cũng trở nên mơ hồ, cô chỉ nhớ một ít: “Ông ấy có đôi tay ấm áp và khô ráo.”
Tựa như lần đầu tiên cô nhìn thấy ông nội của gã phú nhị đại kia.
Ông lão vẻ ngoài nho nhã, đi đến nắm tay cô, tay ông ấy giống như lá cây bị năm tháng làm khô héo, chạm vào vẫn ấm áp, ông ấy xin lỗi đối với cái chết của ba cô, Tân Kiều một lần cho rằng, một ông lão có đôi tay như thế, là đáng tin cậy.
“Không ngờ a.” Tân Mộc cảm thán một tiếng.
Hậu trường buổi họp báo.
Chu Tể Ngôn ngồi trong phòng nghỉ, đang cởi khuy áo của chiếc sơmi được đặt may thủ công của mình, thư ký cầm máy tính bản ở một bên nói chuyện công việc với anh ta.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.”
Ngoài cửa là khuôn mặt tươi cười đoan trang tao nhã của Chu Côn Ngọc.
“Tam tiểu thư.” Thư ký tất cung tất kính.
Chu Tể Ngôn bảo thư ký: “Cô ra ngoài trước đi.”
Thư ký đi ngang qua Chu Côn Ngọc, lại gật đầu với Chu Côn Ngọc một cái, sau đó đóng cửa lại giúp hai người.
“Tam muội, ngồi đi.”
Chu Côn Ngọc cười hỏi: “Đang xem giá cổ phiếu? Thế nào rồi?”
“Căn cứ tình hình hiện tại, hẳn là không khác biệt nhiều so với dự đoán của chúng ta.” Chu Tể Ngôn nói thẳng: “Tổn thất nặng nề.”
Chu Côn Ngọc khẽ nhếch khóe môi: “Anh hai, anh cũng thật dám bỏ vốn.”
Chu Tể Ngôn liếc nhìn nàng một cái: “Tam muội, em cũng rất chịu bỏ vốn.”
Chu Côn Ngọc cũng không phải người ngây thơ gì.
Nàng một tay cầm chuyện cũ của Chu Thừa Hiên thì đã sao? Một khi lựa chọn công bố ra ngoài, nàng sẽ đối nghịch với cả tập đoàn Từ Mục. Không chỉ một mình Chu Thừa Hiên sẽ đối phó nàng mà từ trên xuống dưới của Từ Mục cũng sẽ đối phó nàng.
Cho dù Chu Côn Ngọc là một con hồ ly, nhưng muốn dùng sức lực của bản thân để lật đổ cả một vương triều, nào có dễ dàng như vậy?
Nàng cũng không ngây thơ mà suy nghĩ như vậy.
So với việc lật đổ một vương triều, việc nàng chân chính có khả năng làm được chính là thúc đẩy vương triều thay đổi.
Chu Thừa Hiên thủ đoạn cao siêu, cẩn thận kín đáo, nhược điểm duy nhất của loại người này có lẽ chính là đa nghi và chuyên quyền. Mặc dù đã lui về hậu phương, nhưng ông ấy vẫn ngồi sau rèm chấp chính ở Từ Mục giống như một bóng ma.
Chu Tể Ngôn tuổi gần bốn mươi, nói thẳng ra là một con rối bị Chu Thừa Hiên đẩy ra phía trước để che mắt.
Nhưng Chu Tể Ngôn đến cùng cũng kế thừa dã tâm của Chu Thừa Hiên, như cứ tiếp tục như vậy, lẽ nào phải chờ đến lúc tuổi trẻ đi qua, anh ta vẫn phải làm một thái tử không có quyền lên tiếng?
Huống hồ, anh ta không phải không biết, Chu Tấn Bằng đứng về phía con riêng, nếu cứ tiếp tục kéo dài, thế cục sẽ càng trở nên phức tạp, tập đoàn Từ Mục cuối cùng sẽ thuộc về ai cũng sẽ rất khó nói.
Chu Tể Ngôn cần một cơ hội, như vậy, Chu Côn Ngọc sẽ cho anh ta một cơ hội.
Chuyện cũ của Chu Thừa Hiên bị công bố, chiếc chiến hạm như Từ Mục tất nhiên gặp tổn hại nghiêm trọng, nhưng Chu Tể Ngôn đủ nhẫn tâm, một con thuyền xa hoa không thuộc về anh ta, và một con thuyền trăm ngàn lỗ thủng nhưng thuộc về anh ta, rất dễ chọn lựa.
Anh ta còn trẻ tuổi, có rất nhiều thời gian để sửa chữa.
Chu Côn Ngọc chuyển nhượng cổ phần của mình cho anh ta, nếu như những cổ đông khác vì lợi ích chung của Từ Mục mà phản chiến, buộc Chu Thừa Hiên trở thành một quân cờ mà tập đoàn phải từ bỏ, như vậy bọn họ sẽ liền có khả năng thành công.
Lần tạo phản bất ngờ này, Chu Tể Ngôn sẽ từ vị trí ‘người thừa kế tương lai của tập đoàn Từ Mục’ biến thành ‘người nắm quyền của tập đoàn Từ Mục’.
Chu Tể Ngôn hỏi: “Tam muội, em muốn gì?”
Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Muốn anh bảo đảm bình an của chị em nhà họ Tân.”
“Còn gì nữa không?”
Chu Côn Ngọc khẽ nhếch khóe môi.
Đây là người nhà Chu gia bọn họ.
“Từ bỏ cổ phần công ty…” Một câu nói ra vô cùng đơn giản, thật là lúc rất nhiều tài phú và quyền thế đi đôi với nó bày ra trước mặt, có bao nhiêu người có thể chân chính buông tay?
Chỉ vì một đoạn tình cảm? Người như Chu Tể Ngôn tuyệt đối sẽ không tin.
Chu Côn Ngọc nói: “Em muốn có quyền quản lý kinh doanh của một vài bệnh viện, chia hoa hồng hàng năm theo tỷ lệ đã ấn định.”
Chu Tể Ngôn trầm ngâm một chút.
“Hiện tại trong cơ cấu doanh thu của toàn bộ tập đoàn, mảng kinh doanh bệnh viện đã không còn là chủ yếu nữa.”
“Vậy vì sao em lại muốn bệnh viện?”
Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Em xuất thân ngành y, việc kinh doanh dĩ nhiên không thể so với anh, bệnh viện bệnh viện ít nhiều cũng có liên quan đến chuyên môn của em, cũng sẽ không để em cảm thấy em vô dụng.”
Chu Tể Ngôn nghiền ngẫm nhìn nàng.
Con thỏ xảo quyệt chết, con chó săn bị nấu chín, Chu Côn Ngọc không phải không phòng bị anh ta.
Từ Mục là bệnh viện tư nhân, đi theo con đường ‘y học và kinh doanh riêng biệt’, kinh nghiệm của Chu Côn Ngọc không đủ để đảm nhiệm chức viện trưởng của bất cứ bệnh viện nào, nhưng nàng muốn có quyền quản lý, có quyền quyết định đối với tài chính và phương hướng phát triển của bệnh viện.
“Anh hai, anh cần em.”
Cuối cùng Chu Tể Ngôn cũng thỏa hiệp: “Được rồi.”
Chu Côn Ngọc bưng chung trà trước mặt, nhấp một ngụm. Chu Tể Ngôn kế thừa thói quen của Chu Thừa Hiên, trà là khẩu vị, cũng là ý vị, đi đến đâu đều bảo thư ký mang theo bộ dụng cụ pha trà này.
Chu Côn Ngọc làm sao không phải như vậy?
Nhớ lúc nhỏ sinh bệnh, khi đó ông nội và ba mẹ đều đi nước ngoài tìm kiếm đối tác, người đến trường đón nàng chỉ có Chu Tể Ngôn.
Khi đó Chu Tể Ngôn chỉ là một thiếu niên mới vừa lên trung học, được tài xế chở đến trường, Chu Côn Ngọc còn nhớ rõ nàng tựa vào ghế sau, nép vào trong lòng Chu Tể Ngôn, Chu Tể Ngôn mới chạy ra sau tiết học thể dục, trên người có mùi mồ hôi sau khi đánh bóng rổ xong.
Đó là một trong số ít lần nàng và Chu Tể Ngôn thân cận.
Giống như bất cứ một đôi anh em bình thường nào khác.
Nhưng hiện nay nàng ngồi đối diện anh ta, nàng đang tính toán, cũng không thể đòi hỏi quá ít, nếu không sẽ khiến anh ta hoài nghi nàng có mục đích khác, nhưng cũng không thể đòi hỏi quá nhiều, khiến anh ta hoài nghi nàng dã tâm bừng bừng.
Đây chính là gia tộc của nàng, nào có cái gì gọi là một lần vất vả cả đời an nhàn đây?
Nàng chẳng qua chỉ đang dùng một con sói, để bản thân tạm thời thoát khỏi miệng hổ mà thôi. Sau này thế cục thay đổi, hai anh em nàng có thể trở mặt với nhau hay không?
Đó là chuyện sau này.
Chu Côn Ngọc thật sự không lo lắng quá nhiều.
Thận trọng, nơm nớp lo sợ, nàng từ nhỏ đã hưởng thụ bao nhiêu tài nguyên của Chu gia, đây là cái giá nàng phải gánh chịu, cũng là bản lĩnh nàng học tập được.
Chu Côn Ngọc uống trà xong thì đứng lên: “Anh hai, trong bệnh viện còn có việc, em đi trước.”
Chu Tể Ngôn gật đầu: “Lá bài của chúng ta đã đánh ra, kế tiếp chỉ chờ xem ông nội ra bài thế nào.”
Trước khi Chu Côn Ngọc quay về Từ Mục, nàng lái xe đến trạch viện Chu gia một chuyến.
Đó là một buổi trưa ấm áp, nàng ngửa đầu ngồi trong xe, có thể trông thấy đàn bồ câu Chu Thừa Hiên nuôi dưỡng, vỗ cánh bay giữa bầu trời thu màu tro xám.
Nàng cảm thấy bản thân có chút buồn cười.
Chuyện này kéo dài lâu như vậy, nàng rốt cục phát hiện là bởi vì tâm lý của bản thân, đến cùng vẫn giữ một loại khao khát ngây thơ — nếu như nàng kéo dài lâu hơn một chút, Chu Thừa Hiên sẽ có thêm cơ hội suy nghĩ thông suốt, đến lúc nàng đi tìm Chu Thừa Hiên nói chuyện này, ông ấy sẽ đồng ý tự mình đứng ra thừa nhận sai lầm.
Nhưng một câu nói của Chu Thừa Hiên đủ để đánh vỡ ảo tưởng ngây thơ này của nàng.
Có thể làm một người Chu gia, nàng cũng chưa từng thật sự ngây thơ.
Nàng không vào nhà mà trực tiếp lái xe rời đi.
Chu Thừa Hiên ngồi ngay ngắn trong phòng, nhất định có thể nghe thấy động tĩnh nàng lái xe rời khỏi, nhưng tất cả gợn sóng đều ẩn giấu dưới tiếng còi gọi đàn bồ câu.
Ông nội, ông nên cảm ơn chính mình vì đã dạy dỗ cháu thành dáng vẻ này.
Người có thể chân chính đánh bại ông, chỉ có thể là hậu nhân của ông.
Chu Côn Ngọc quay về bệnh viện xử lý một số công việc thì nhận được Wechat của Tân Kiều: “Hôm nay có tăng ca không?”
“Không có, đang chuẩn bị tan ca.”
Tân Kiều gọi điện thoại đến: “Em đang ở trước cửa bệnh viện.”
Chu Côn Ngọc ngưỡng cằm tựa vào ghế dựa, văn phòng của nàng tầm nhìn rất tốt, rèm cửa sổ buông xuống một nửa, có thể từ cửa sổ nhìn thấy ánh tà dương màu cam nhạt cuối mùa thu: “Em đến làm gì?”
Tân Kiều bên kia dừng một chút.
“Đến đón bạn gái em tan ca.”
Chu Côn Ngọc ngẩn người, khóe môi cong lên.
Nàng bước đến trước cửa sổ, đầu ngón tay mềm mại vén rèm lên, nhìn mặt trời chiều ngoài cửa sổ: “Nói lại lần nữa xem.”
“Em nói, em đến đón bạn gái em tan ca.”
Đến hiện tại, các nàng rốt cục có thể đứng dưới ánh mặt trời, dưới ánh trăng, dưới ánh sao, bình thản nói ra hai từ ấp ủ đã lâu — bạn gái.
Chu Côn Ngọc thu dọn đồ đạc vào túi xách rồi rời khỏi văn phòng, lái xe ra cửa Từ Mục, tìm được Tân Kiều đang đứng ở nơi đó.
Việc này không khó, bởi vì bất kể lúc nào, bóng lưng của Tân Kiều vĩnh viễn dễ nhận ra như thế, thẳng tắp giống như một gốc cây chỉ hướng trời xanh, vĩnh viễn không chịu khom lưng.
Tân Kiều mở cửa ghế phụ, lên xe.
Chu Côn Ngọc nhìn cô cài dây an toàn, mở miệng hỏi: “Thấy tin tức rồi?”
“Ừm.” Tân Kiều hỏi: “Sự việc sẽ trở nên thế nào?”
“Trở thành vua sư tử trẻ tuổi và lão sư tử đấu đá, con hồ ly như chị thì trốn ở một bên xem náo nhiệt.” Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng mỉm cười.
“Cái giá phải trả là gì?”
Chu Côn Ngọc sẽ không lừa gạt Tân Kiều nữa, nàng nói rất thẳng thắn: “Chuyển nhượng tất cả cổ phần trong tay, đồng thời để lộ ra thủ đoạn của bản thân ở trước mặt anh hai, từ nay về sau anh ấy sẽ đề phòng chị, có lẽ sau này chị sẽ lại một lần nữa bị cuốn vào thế cục phức tạp.”
Tân Kiều mím môi.
“Nhưng chị từ nhỏ đã hưởng thụ rất nhiều tài nguyên của Chu gia, cái giá này không phải là chị nên trả sao?”
“Hơn nữa…” Lúc Chu Côn Ngọc cong môi mỉm cười, nét mặt đoan trang tao nhã sẽ lộ ra một phần mị hoặc: “Chị từ một người vô cùng có tiền, biến thành một người tương đối có tiền, điều này có thể khiến đội trưởng Tân xưa nay ghét người giàu trở nên thích chị hơn một chút hay không?”
Tân Kiều không trả lời, chỉ bảo nàng: “Lái xe.”
“Đi đâu?”
“Về nhà em.”
Dọc đường, Tân Kiều âm thầm nhìn Chu Côn Ngọc.
Lúc Chu Côn Ngọc không cố ý mỉm cười, nét mặt của nàng rất bình thản, nhìn bóng cây, người đi đường, những tấm áp phích cực đại bên ngoài trung tâm thương mại lần lượt lướt qua ngoài cửa sổ.
Yên tĩnh đến thậm chí có một chút cô độc.
Nàng dừng xe ở đầu phố, cùng Tân Kiều sóng vai đi vào con phố chật hẹp.
Đi vào tòa nhà chung cư cũ, Tân Kiều lấy chìa khóa ra mở cửa, thông báo một tiếng với Tân Mộc đang ngồi làm bài tập: “Chị Côn Ngọc đến.”
Yêu?
Tân Mộc cầm bút, tạm thời không quay đầu lại mà chỉ chăm chú nhìn chữ ‘y’ trên giấy, đôi mắt trừng to giống như chuông đồng.
Ngữ điệu của chị cô khi nói ‘Chị Côn Ngọc’ nghe rất dịu dàng a.
Hai người này là tình huống gì? Làm lành rồi?
Tân Mộc lúc này mới buông bút, đi ra cửa: “Chị Côn Ngọc.”
Chu Côn Ngọc đang đổi dép, ngẩng đầu mỉm cười với em ấy: “Mộc Mộc.”
Sau đó nàng tự nhiên khoác vai Tân Mộc.
Tân Mộc liếc mắt nhìn chị mình một cái, thấy cô đứng ở đó giả vờ làm sói đuôi to, ra vẻ nghiêm trang.
Tân Mộc thực sự nhịn không được nữa, dùng cánh tay ôm lại Chu Côn Ngọc, ngửi lấy hương thơm thoang thoảng trên người nàng.
Lúc này Tân Kiều mới nói: “Đủ rồi.”
“A?”
“Chị nói em ôm đủ rồi, trở lại làm bài tập đi.” Tân Kiều nói với Chu Côn Ngọc: “Chị theo em vào đây.”
Tân Mộc đứng tại chỗ nhìn hai người lớn đi vào trong phòng của Tân Kiều.
Tân Kiều còn khóa trái cửa.
Hắc!
Ánh mắt của Tân Mộc hận không thể trừng xuyên qua cửa: ban ngày ban mặt, lanh lảnh Càn Khôn, hai người này vào phòng ngủ thì thôi đi, ban ngày ban mặt, còn khóa cửa làm gì?
Tân Mộc không cam lòng ngồi trở lại bàn học tiếp tục làm bài tập.