Chương 74
Thời tiết như vậy, ở trong phòng ngột ngạc đến mức làm cho người ta không thể thở nổi.
Chu Côn Ngọc cầm thẻ phòng, xoay người xuống lầu.
Một đứa trẻ vừa tan học chạy quá nhanh, vô ý đụng vào người nàng: “Xin lỗi dì!”
Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng mỉm cười, lắc đầu.
Lúc này mẹ của đứa trẻ đuổi theo từ phía sau: “Con chạy lung tung làm gì!”
Đứa trẻ thè lưỡi bỏ chạy.
Chu Côn Ngọc xa xa nhìn người mẹ khoác vai đứa trẻ, thầm nghĩ thật ra Đại Mân Huyên cũng không đủ tàn nhẫn.
Nếu đã dẫn nàng đến đây, ngại gì mà không nói rõ ràng.
Những vãn bối như các nàng có thể nghe đồn đãi về chuyện của Chu Tố Âm, chỉ là một góc của tảng băng chìm mà Chu Thừa Hiên để lộ ra bên ngoài.
Những thứ khiến người ta e sợ nhất vẫn ẩn giấu dưới mặt bước, giống như núi băng thầm trầm, người ta chỉ nhìn thấy cái bóng của nó cũng đủ để kích phát cơn ác mộng dưới biển sâu.
Nàng đi vào một siêu thị mini, đứng trước quầy thu ngân, hỏi: “Có thuốc lá không?” Sau đó nói tên loại thuốc lá Tân Kiều thường hút.
Nàng cầm gói thuốc lá đi ra ngoài, ngồi trên một chiếc ghế dài ven đường.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, nhưng nàng không hút mà chỉ nhìn làn khói lượn lờ.
Nàng lấy điện thoại ra, mở danh bạ tìm tên của Tân Kiều.
Ngón cái điểm nhẹ hai cái trên màn hình.
Lúc này, tại căn chung cư cũ ở Bội Thành.
Tân Kiều ngửa đầu tựa vào mép giường, ngẩn người nhìn điện thoại.
Trên màn hình hiển thị dãy số của Chu Côn Ngọc.
Tân Kiều ý thức được, cô nhất định sẽ không chủ động thực hiện cuộc gọi này.
Không phải cô cảm thấy Chu Côn Ngọc và Đại Mân Huyên ở cùng nhau nên sẽ không nhận cuộc gọi của cô.
Bất kể Chu Côn Ngọc và Đại Mân Huyên đi nơi nào, nếu như cô mở miệng gọi Chu Côn Ngọc trở về, cô tin tưởng, Chu Côn Ngọc sẽ trở về.
Nhưng cô bỏ điện thoại sang một bên.
Lúc này ‘cạch’ một tiếng, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, cô vô thức nheo mắt lại.
Sau đó mới nhìn rõ khuôn mặt của Tân Mộc: “Chị làm gì vậy? Đèn cũng không mở.”
“Chơi điện thoại.”
“Điện thoại đâu?”
Tân Kiều chỉ chỉ sang bên cạnh: “Chơi trò chơi cứ chết liên tục, tức giận.”
Tân Mộc có chút hoài nghi, nhưng không nói thêm gì, mà chỉ hỏi: “Buổi tối ăn thịt kho tàu, thịt bò, hay là vịt hầm dưa cải?”
“… Vẫn là mì ăn liền sao?” Tân Kiều đứng lên: “Để chị đi mua trứng về làm cơm chiên trứng vậy.”
“Không được!”
Tân Kiều vỗ vai em ấy: “Không sao, em đánh trứng giúp chị, chị cũng nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy rồi, thật sự không yếu ớt như thế.”
Trong phòng bếp, Tân Kiều nhìn Tân Mộc đánh trướng.
“Ai, vỏ trứng.”
Tân Mộc vớt nửa ngày cũng không vớt ra được: “Mặc kệ nó đi, ăn gì bổ nấy.”
Tân Kiều: “…”
Mặt cô hiện lên ý cười, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Cô nhất định sẽ không gọi điện thoại cho Chu Côn Ngọc là bởi vì nếu như cô mở miệng gọi Chu Côn Ngọc trở về, thì đó là lựa chọn của cô, mà không phải lựa chọn của Chu Côn Ngọc.
Cô phát hiện bản thân suy cho cùng vẫn kế thừa sự ngông nghênh của Tân Lôi.
Chu Côn Ngọc nên giống như một chú bồ câu tự do, trời đất rộng lớn, cô không muốn trở thành chiếc lồng sắt ràng buộc Chu Côn Ngọc.
Cô muốn Chu Côn Ngọc có thể tự do đưa ra tất cả lựa chọn, sau đó, vẫn như cũ nguyện ý bay trở về bên cạnh cô.
Bên kia, Hồ Thành.
Chu Côn Ngọc cất điện thoại đi, tiếp tục nhìn điếu thuốc trong tay.
Cuối cùng nàng vẫn không gọi điện thoại cho Tân Kiều.
Bởi vì nàng cảm thấy nếu như trong lúc bản thân hoang mang nhất, gọi cho Tân Kiều, như vậy nàng chẳng khác gì một người sợ đuối nước khi đối mặt với biển sâu, xem Tân Kiều như sợi dây thừng cứu mạng.
Tựa như sự bướng bỉnh của Tân Kiều từng khiến cho nàng tự hỏi: rốt cục nàng có thật sự yêu Tân Kiều hay không? Hay là xem Tân Kiều như công cụ giúp nàng thoát khỏi Chu gia và Đại Mân Huyên?
Nàng không muốn làm chuyện như vậy.
Nàng muốn tình yêu của bản thân đối với Tân Kiều là đơn giản nhất, thuần túy nhất.
Chờ điếu thuốc cháy hết, khuôn mặt của Đại Mân Huyên xuất hiện trong ánh nắng chiều.
Khí chất của nàng ấy xác thực rất nổi bật, mặc một chiếc áo khoác xám đứng ở ven đường, vạt áo mở rộng, phối hợp với mái tóc ngắn xoăn nhẹ và khuôn mặt sắc xảo, khí độ như thơ đẹp tựa hoa.
Rất nhiều người đi ngang qua đều nhìn nàng ấy.
Chu Côn Ngọc thấu hiểu bọn họ.
Đối với nàng mà nói, thời trung học, Đại Mân Huyên đã là nhân vật phong vân, nàng cũng từng trốn trong đội ngũ thực hiện nghi thức kéo cờ, lặng lẽ ngưỡng vọng Đại Mân Huyên làm chủ tịch hội học sinh đứng ở trên bục phát biểu.
Lúc này Đại Mân Huyên đứng trước mặt nàng, nhíu mày: “Em đang hút thuốc?”
Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Không hút, đốt chơi thôi.”
Nàng hiếm khi có cảm giác này, theo lý thuyết nụ cười dịu dàng như vậy hẳn là đã trở thành ký ức của cơ thể, chỉ cần kéo khóe môi lên thì có thể cười được rồi, nhưng mà lúc này nàng lại cảm thấy khóe miệng rất nặng, thậm chí không xác định bản thân có đang cười hay không.
Biết chuyện cũ của Chu Tố Ân, và đích thân nhìn thấy Chu Tố Âm là hai chuyện có sự khác biệt rất lớn.
Dưới ánh nắng tươi sáng, nàng rõ ràng nhìn thấy mái tóc bạc trắng và thưa thớt của bà ấy, những nếp nhăn trên khuôn mặt, bàn tay nổi đầy gân xanh và khô khốc như vỏ cây.
Mà sự thảm đạm, sự sụy đổ trong tín niệm, đều chỉ là kíp nổ.
Là một góc của núi băng lộ ra khỏi mặt biển màu lam ảm đạm.
Đại Mân Huyên vươn tay ra trước mặt nàng, muốn kéo nàng đứng lên: “Chị dẫn em đi ăn.”
Chu Côn Ngọc không nắm tay nàng ấy mà tự mình đứng lên.
Sau khi ăn xong, hai người trở lại khách sạn.
Gió thu của phía Nam và phía Bắc không giống nhau, thổi vào tâm tư khiến nó bết dính không thể tan đi.
Trở về phòng, Đại Mân Huyên nhìn nàng: “Hôm nay rất mệt mỏi phải không, muốn đi tắm sao?”
Chu Côn Ngọc gật đầu.
Nàng đi vào phòng tắm, tận lực chỉnh cao nhiệt độ của nước, làn da của nàng rất mỏng, màu sắc trắng nõn được cọ rửa trở nên ửng hồng.
Dường như từ nhỏ sinh trưởng ở Chu gia, nàng không nắm giữ được tiền đồ của bản thân, không nắm giữ được số phận của bản thân, thứ duy nhất có thể nắm giữ chính là cơ thể của mình.
Đây cũng là nguyên nhân nàng quen dùng đến những món đồ chơi ấy, ngoại trừ cơ thể này, còn có thứ gì chân chính thuộc về nàng đâu.
Nàng mặc áo ngủ, nằm vào trong chăn, đưa lưng về phía Đại Mân Huyên.
Trong phòng tắm ào ào tiếng nước, là Đại Mân Huyên đang tắm.
Tiếp đến ngay cả ngọn đèn cuối cùng cũng tắt đi, trong phòng rơi vào u ám và yên tĩnh.
Chu Côn Ngọc có chút mệt mỏi không mở mắt ra nổi, cho đến khi một bóng người tỏa ra mùi hương chát đắng lẳng lặng đứng bên giường.
Chu Côn Ngọc lúc này mới ý thức được — đêm nay nàng và Đại Mân Huyên ở chung một phòng, hơn nữa chỉ có hai người các nàng.
Đại Mân Huyên đứng trong bóng tối nhẹ giọng gọi tên nàng: “A Ngọc.”
Lúc này, trong căn chung cư cũ ở Bội Thành, Tân Kiều trở mình.
Cô lên giường từ sớm nhưng không ngủ được, cứ thế nằm ngửa nhìn trần nhà.
Thật ra không bật đèn, xung quanh là một mảnh u ám, không thể nhìn rõ thứ gì.
Tân Kiều không nhịn được mà suy nghĩ: Chu Côn Ngọc và Đại Mân Huyên đi cùng nhau, hiện tại, họ đang làm gì?
Trong phòng khách sạn tại Hồ Thành.
Trong bóng tối Đại Mân Huyên nhẹ nhàng ngồi vào bên giường của Chu Côn Ngọc, cách chăn, một tay đặt lên vai nàng.
Cơ thể của Chu Côn Ngọc trở nên cứng đờ.
Giọng nói của Đại Mân Huyên rất nhẹ: “Vì sao nhất định phải lựa chọn một con đường khó đi?”
Chu Côn Ngọc vẫn đưa lưng về phía Đại Mân Huyên.
Nghe nàng ấy nói xong câu đó, nàng ngồi dậy, xoay người đối mặt với nàng ấy, đồng thời đưa tay vuốt lại mái tóc xỏa tung trên vai.
“A tỷ, em có thể nắm tay chị không?”
Đại Mân Huyên ngẩn người.
Sau đó nàng ấy đưa tay ra.
Bóng tối là thổ nhưỡng, mùi hương xương bồ trên người Chu Côn Ngọc và mùi hương bạch chỉ trên người Đại Mân Huyên hóa thành dây leo hữu hình quấn lấy nhau.
Giọng nói của Đại Mân Huyên tựa như hồ điệp đậu trên dây leo: “A Ngọc.”
“Hôm thứ năm lúc chị nói với dì Vận Chi là muốn dẫn em đi, dì ấy đã ngầm đồng ý rồi.”
Giọng nói của Đại Mân Huyên rất ôn hòa, nhưng được bóng đêm phủ thêm một tầng mê hoặc: “Em hiểu điều này có ý nghĩa gì không?”
Nàng ấy nắm tay Chu Côn Ngọc: “Em xem, chúng ta thực sự chỉ cần trả giá một chút thì có thể đổi lấy tự do.”
Bóng đêm hóa thành đầm nước sâu thẳm, nàng ấy kéo Chu Côn Ngọc chìm vào trong đó. Trên thực tế từ nhỏ các nàng đã như vậy, hai người nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau.
Hương thơm trên người Đại Mân Huyên đang không ngừng mềm hoá ý chí của người đối diện.
Con đường nàng ấy chỉ dẫn cho Chu Côn Ngọc là con đường dễ đi nhất.
Giai đình còn đó, người thân còn đó, thậm chí người đã từng rung động vẫn còn đó. Nàng nhìn có vẻ như không mất đi thứ gì, ngoại trừ lương tâm của bản thân.
Mà lương tâm là gì?
Là thứ không nhìn thấy, không chạm tới.
Vài chục năm cuộc đời của Chu Côn Ngọc đều là như vậy.
Mà lúc này chỉ cần ngón tay nàng nhẹ nhàng nắm lấy, Đại Mân Huyên sẽ giống như thời tiết của phía Nam, sẵn sàn đón nhận nàng.
Vì sao nàng nhất định phải lựa chọn con đường khó đi hơn?
Nàng đang giãy dụa cái gì?
Đuôi mắt của Đại Mân Huyên hơi rũ xuống, che đi ánh nước, trong bóng tối, chỉ lộ ra tình ý với một người là nàng.
Chu Côn Ngọc bỗng nhiên cười khẽ.
Từ lúc này Đại Mân Huyên bắt đầu ý thức được, mục đích Chu Côn Ngọc muốn nắm tay nàng ấy có lẽ không giống như những gì nàng ấy tưởng tượng.
Đầu ngón tay của nàng ấy trở nên run rẩy, rồi Chu Côn Ngọc hỏi Chu Côn Ngọc: “Em cười cái gì?”
Chu Côn Ngọc chỉ cười, nàng đã sớm phát hiện, đôi mắt của Đại Mân Huyên và Tân Kiều rất khác nhau.
Mắt của Tân Kiều dù cho trong bóng đêm, trong lúc khát vọng nhất, cũng vẫn trong trẻo, giữa trắng và đen luôn có một đường ranh giới lạnh thấu xương.
“A tỷ.” Chu Côn Ngọc nói: “Lúc nhỏ khi em khổ sở, chị từng nắm tay em như vậy rất nhiều lần.”
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Chu Thừa Hiên sai người chon chú bồ câu đã chết trong rừng trúc, sợ hãi đến cả đêm không ngủ được.
Lúc nàng muốn một cái ôm của Trầm Vận Chi, nhưng lại bị Trầm Vận Chi lạnh lùng cự tuyệt.
Lúc nàng không đạt được thành tích tốt, Chu Thừa Hiên bảo Trầm Vận Chi răn dạy nàng, nhốt nàng vào trong phòng sách đồng thời không cho phép bật đèn.
Rất nhiều rất nhiều lúc, là Đại Mân Huyên lặng lẽ xuất hiện, nắm lấy tay nàng.
Khi đó tay của Đại Mân Huyên rất ấm áp, ấm áp giống như sự an ủi duy nhất trong trạch viện lạnh lẽo ấy.
Về sau các nàng trưởng thành, sau khi Trầm Vận Chi tìm các nàng nói chuyện một lần, Đại Mân Huyên chủ động cắt đứt sóng ngầm đang lặng lẽ dâng lên giữa hai người.
Nhưng Chu Côn Ngọc cảm thấy, thật ra nàng chưa từng chân chính oán trách Đại Mân Huyên.
Nàng vẫn luôn nhớ rõ Đại Mân Huyên lúc nhỏ nhiều lần nắm tay nàng, bàn tay ấy mềm mại và ấm áp.
Đại Mân Huyên là một con người có nhiệt độ.
Cho nên sau này, lúc phóng viên kia tìm đến nàng, nói cho các nàng biết chuyện cũ của Chu Thừa Hiên, nàng cũng rất hoang mang, lần lượt thương lượng với Đại Mân Huyên, chuyện này đến cùng nên xử lý như thế nào.
Nàng không phải không có khiếp đảm, có lẽ điều nàng muốn chẳng qua là Đại Mân Huyên đứng về phía nàng, nói với nàng một câu: “A Ngọc, em yên tâm mà làm đi, chị vĩnh viễn là hậu thuẫn của em.”
Đó rõ ràng là a tỷ mà nàng tin cậy từ nhỏ, ngưỡng vọng từ nhỏ. Một người có đôi tay ấm áp như vậy, sao có thể là một người không có lương tâm.
Đây là lần đầu tiên sau khi trưởng thành Chu Côn Ngọc nghiêm túc, quyến luyến nắm tay Đại Mân Huyên giống như lúc nhỏ.
Đại Mân Huyên dần dần ý thức được — Đây là một hồi từ biệt.
Hai đóa hoa cùng một gốc sinh trưởng nơi đại trạch u ám, chung quy đã trưởng thành theo hai hướng bất đồng, một đóa hướng về phía âm u, một đóa hướng về phía ánh sáng.
Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng thả tay Đại Mân Huyên, nàng không phải không lưu luyến, tựa như nàng đối diện với ba mươi năm nhân sinh đã qua, không phải là không có lưu luyến.
Nhưng nàng cười nói: “A tỷ, chị biết vì sao em đồng ý cùng chị đến nơi này không? Bởi vì em muốn xem thử, sau khi gặp bà cô, em còn có thể không chút dao động hay không.”
“Em nghiêm túc nói với chị một lần nữa, em chỉ yêu một người, em ấy tên là Tân Kiều. Lúc này đây, xin hãy nhớ kỹ tên của em ấy, bởi vì trong nhân sinh sau này, chỉ cần chị nhìn thấy em, thì sẽ thấy em ấy.”
Sáng sớm chủ nhật, Tân Kiều đang đứng chống tay lên chiếc bàn trong phòng bếp, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng của mùa thu cuối cùng cũng không còn chói mắt nữa.
Tân Mộc vốn dĩ đang đánh răng, lúc này lại tiến đến, ngậm bàn chãi đánh răng đứng trước mặt cô: “Chị cháng váng đầu a?”
“A?”
“Chị chống tay lên mặt bàn làm gì? Không phảichị vào bếp để chiên trứng sao?”
“À.” Tân Kiều cầm lấy hai quả trứng.
Tân Mộc lấy làm lạ mà liếc nhìn cô một cái: “Rốt cục chị làm sao vậy?”
Tân Kiều: “Không làm sao, có lẽ là bị thương nghỉ ngơi quá lâu, nhàn rỗi đến hoảng hốt.”
Tân Mộc trừng cô: “Nên cho chị mỗi ngày đến đội cảnh sát tập chạy, như vậy chị mới chịu yên tĩnh!”
Tân Kiều cầu xin: “Chị có thể tưới hoa không? Dùng tay phải.”
Tân Mộc nhìn thấy cô thực sự nhàn đến khó chịu: “Chị đứng ở đây, em đi lấy bình tưới nước.”
Chờ Tân Mộc đi học bài, Tân Kiều vừa tưới hoa vừa hồi tưởng, từ sáng sớm thì cô đã bắt đầu thất thần, bởi vì trong lòng khó tránh bất an.
Cô vĩnh viễn sợ bản thân không phải là lựa chọn đầu tiên của Chu Côn Ngọc.
Sợ Chu Côn Ngọc lựa chọn quá khứ, mà không lựa chọn cô.
Nếu cô không bị thương, lúc này cô sẽ hút một điếu thuốc, nhưng cô sợ bị Tân Mộc mắng đến máu chó thấm đầu.
Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, tay tưới hoa của Tân Kiều chợt dừng lại.
Phản ứng đầu tiên của cô là: Lúc này cô đang mặc một chiếc áo T-shirt giặt đến giãn ra, hoa văn núi tuyết trược ngực đã bị giặt đến phai màu, bên dưới chiếc áo khoác bóng chày là một chiếc quần ngủ trắng đen.
Nếu không có khuôn mặt thanh tú dù không trang điểm của cô, bộ dạng này thật sự không có cách nào đi gặp người khác.
Cô nghĩ: Sáng sớm thức dậy tại sao lại không thay quần áo?
Lúc này mới lúc này mới phát hiện, trong lòng cô vẫn luôn tin tưởng rằng Chu Côn Ngọc sẽ trở về.
Cô đang đợi Chu Côn Ngọc.
Lúc này tiếng gõ cửa trở nên dồn dập, cô muốn thay quần áo cũng không còn kịp rồi.
Cô buông bình tưới nước, một tay vuốt lại đuôi ngựa, bước chân vội vã đi mở cửa.
Cửa bảo vệ có phần gỉ sét phát ra tiếng rít, trong buổi sáng mùa thua nghe có chút chói tai.
Tân Kiều tim đập như sấm, cùng bác gái ngoài cửa hai mặt nhìn nhau.
Bác gái này là người Tân Kiều quen biết, chính là người cô thường xuyên gặp ở công việc lúc chạy bộ buổi sáng, cầm chiếc quạt đến nhắc nhở cô trời lạnh rồi đừng mặc áo ngắn tay nữa.
Bác gái nhìn Tân Kiều sửng sốt: “Cô gái, không ngờ cháu lại là thợ may a.”
Tân Kiều: “Thợ may?”
Bác gái móc ra một mảnh giấy được gấp kỹ: “Đội dẫn vũ của chúng tôi muốn may đồng phục, các chị em của bác đề cử một thợ may, bác tìm theo địa chỉ, không ngờ lại tìm được cháu.”
Tân Kiều mở mảnh giấy ra xem: “Bác gái, bác tìm nhầm địa chỉ rồi, chỗ bác muốn tìm là số 303, còn đây là số 33.”
“A! Nhìn thiếu số không!”
Tiễn bác gái đi, trái tim Tân Kiều còn đang kinh hoảng, còn chưa chấp nhận sự thật người gõ cửa không phải là Chu Côn Ngọc.
Cô quay lại trong phòng, nhìn Tân Mộc vùi đầu làm bài tập.
Nghĩ thầm: Chu Côn Ngọc thực sự còn có thể đến tìm cô sao?
Cô đoán không được Đại Mân Huyên sẽ dẫn Chu Côn Ngọc đi chỗ nào, nhưng vào thời điểm mất chốt này, nhất định không phải là một nơi bình thường.
Có lẽ một chuyến lữ hành này, sẽ trở thành ranh giới vĩnh viễn giữa nhân sinh của các cô.
Cô ở tại con phố cũ sái đầy ánh nắng của cô, Chu Côn Ngọc ở tại đại trạch thấp thoáng trong rừng trúc của nàng.
Tân Kiều bản thân bản thân: Sẽ tiếc nuối sao?
Nhất định sẽ.
Nhưng loại tiếc nuối này đến hiện tại, dường như đã không chỉ là tiếc nuối của ái tình.
Mà còn có một loại một loại tiếc nuối đối với nhân sinh của Chu Côn Ngọc.
Linh hồn của Chu Côn Ngọc và nhân sinh vốn có của nàng cách một vách đá, Tân Kiều có thể nhận thấy được.
Cũng không phải không thể thông cảm cho Chu Côn Ngọc.
Thử nghĩ, nếu như Tân Lôi lôi kéo cô đi làm một việc, dù cho giá trị quan của cô không ủng hộ, nhưng cô thực sự có thể cự tuyệt sao?
Lúc này lại có tiếng gõ cửa, giống hệt như vừa rồi.
Tân Kiều không nhịn được mà tặc lưỡi: Đừng lại là người của đội dân vũ đến may đồng phục đi?
Cô mở cửa ra: “Cháu không phải thợ may…”
Đối diện với khuôn mặt của Chu Côn Ngọc ở ngoài cửa.
Chu Côn Ngọc sao lại gõ cửa gấp như vậy? Không phải nàng làm chuyện gì cũng nhẹ nhàng chậm rãi sao?
Mà ánh nắng sớm chiếu xuyên qua hành lang, chiếu lên nửa bên mặt của nàng, nàng khoanh hai tay, mặc một chiếc áo khoác đứng dưới ánh nắng, bóng dáng lộ ra vài phần cô độc.
Tân Kiều mấp máy môi, tay lại nhanh hơn não.
Cô muốn kéo Chu Côn Ngọc vào trong nhà.
Sau khi chân chính nhìn thấy Chu Côn Ngọc, cô hoàn toàn không còn tâm tư suy nghĩ đến chiếc áo T-shirt phai màu và quần ngủ sọc caro trắng đen nữa.
Nhưng mà Chu Côn Ngọc lại né tránh tay cô, nét mặt rất nghiêm túc: “Chị có lời muốn nói với em.”
Tân Kiều: “Chị muốn vào nhà nói, hay là em cùng chị ra ngoài nói.”
Chu Côn Ngọc suy nghĩ một chút, hỏi: “Mộc Mộc đâu?”
“Làm bài tập trong phòng khách.”
“Vậy vào phòng em nói đi, chị vào chào hỏi em ấy một tiếng.”
Tân Kiều dùng khẩu hình tố cáo: “Em nói cho chị biết, em ấy muốn tác hợp em và Chu Khả Ngọc.”
Chu Côn Ngọc: “Là hàng xóm kia của em?”
“Phải.”
“Vậy em nói như thế nào?”
Tân Kiều nở nụ cười: “Em còn có thể nói như thế nào?”
Lúc này giọng nói của Tân Mộc vang lên trong phòng khách: “Chị à, ai vậy?”
Vừa rồi có một bác gái đi nhầm địa chỉ tìm thợ may, em ấy đã nghe thấy. Nhưng lúc này Tân Kiều đi mở cửa, giọng nói lại đè thấp, thì thầm nói gì đó?
Sau đó em ấy nghe thấy Chu Côn Ngọc đi vào, Tân Kiều khoanh tay đứng ở một bên.
Chu Côn Ngọc dịu dàng cười nói: “Mộc Mộc, là chị.”
Tân Mộc không hé răng, bật người nhìn Tân Kiều một cái.
Ánh mắt này có ý là: Thì ra người chị luôn chờ chính là chị ấy.
Tân Kiều có chút chột dạ: “Em tiếp tục làm bài đi, bọn chị trò chuyện một chút.”
Cô dẫn Chu Côn Ngọc vào phòng của mình, lúc đóng cửa lại thì nghe Tân Mộc nhỏ giọng lầm bầm: “Còn hai người bọn chị, cũng không biết người ta có bằng lòng ‘hai người’ với chị hay không.”
Trong phòng chỉ có một cái ghế, Chu Côn Ngọc ngồi xuống, Tân Kiều ngồi trên giường.
“Nói đi.”
Thật ra Tân Kiều rất khẩn trương, cô không biết Chu Côn Ngọc muốn nói gì.
Nhưng càng khẩn trương, cô càng có suy nghĩ chết sớm siêu sinh sớm.
Chu Côn Ngọc mở miệng: “Hôm qua a tỷ dẫn chị đến Hồ Thành, sáng nay trở về, mới vừa xuống máy bay, chị từ sân bay đón xe đến đây.”
“À…” Tân Kiều hỏi: “Hai người đi làm gì?”
“Đến một viện dưỡng lão.” Chu Côn Ngọc giải thích: “Bà cô của chị đang ở đó.”
Trên thực tế đó là một buổi sáng mùa thu thời tiết đặc biệt tốt, Tân Kiều quen sáng sớm rời giường sẽ kéo rèm cửa sổ ra, để ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh.
Cô ngồi trong nắng sớm ấm áp, Chu Côn Ngọc Chu Côn Ngọc nói, không biết vì sao sống lưng lại phát lạnh.
Chu Côn Ngọc: “Cho nên a tỷ dẫn chị đến đó, là muốn nhắc nhở chị, nếu như đối nghịch với ông nội, một khi thất bại chị sẽ trở thành một con dơi.”
Người nhà chán ghét vứt bỏ kẻ phản bội là nàng, mà quần thể của Tân Kiều có thể chân chính mở lòng đón nhận nàng sao?
Động vật có vú xem nàng là loài chim, loài chim lại xem nàng là động vật có vú, từ nay về sau trên thế gian sẽ không còn ai thật sự xem nàng là đồng loại.
Chu Côn Ngọc: “Chị muốn nói cho em biết một việc.”
Tân Kiều siết chặt ngón tay: “Chị nói đi.”
Nếu như trước đó cô rất tự tin đối với việc Chu Côn Ngọc đến tìm cô, thì hiện tại cô đã hoàn toàn không cách nào dự đoán được Chu Côn Ngọc muốn nói chuyện gì.
Lúc biết Chu Côn Ngọc bị đặt vào trong hoàn cảnh nào, cô bỗng nhiên cảm thấy cho dù Chu Côn Ngọc lựa chọn lùi bước, cô cũng chỉ có thể thản nhiên chấp nhận.
Từ nhỏ lớn lên ở Chu gia, Chu Côn Ngọc mới trưởng thành dáng vẻ hiện tại — dáng vẻ mà cô yêu, dáng vẻ mà cô hận, dáng vẻ mà cô không thể tránh được.
Cô cam nguyện vì Chu Côn Ngọc đi khiêu chiến cả thế giới, nhưng những năm tháng đã qua là một phần trên người Chu Côn Ngọc, như vậy cô phải đi khiêu chiến ai đây?
Chu Côn Ngọc: “Em đã gặp ông nội chị, bởi vì bệnh của Mộc Mộc em nhất định cũng từng nghe về ông ấy. Ông ấy là người sáng tạo ra phương pháp giải phẫu TR, dùng xác xuất thành công trăm phần trăm một đêm thành danh, đưa Từ Mục phát triển trở thành tập đoàn y khoa lớn nhất trong nước.”
“Nhưng em không biết chính là, tất cả mọi người không biết chính là, đôi tay cầm dao phẫu thuật cứu người của ông ấy cũng từng làm hại đến mạng người.”
Tân Kiều ngẩn ra.
Chu Côn Ngọc cảm thấy, có thể nàng nên cảm ơn người yêu của nàng là một chuyên viên gỡ bom có tinh thần kiên định.
Tuy rằng nội tâm Tân Kiều tiềm tàng rất nhiều phẫn nộ nhưng cô là một người có tâm trí vững vàng, cô khôi phục bình tĩnh, ý bảo Chu Côn Ngọc tiếp tục nói.
“Lúc phương pháp phẫu thuật mới phát triển, thật ra là có tính mạo hiểm nhất định, bản thân ông nội hiểu rất rõ điều này, nhưng dưới tình huống không báo cho bệnh nhân và người nhà biết đầy đủ về nguy cơ có thể xảy ra, tiến hành phẫu thuật cho ba bệnh nhân nguy kịch, sau đó bọn họ đều không thể bước xuống bàn mổ.”
“Ông nội biết có nguy cơ, cho nên ca phẫu thuật được tiến hành dưới danh nghĩa của bác sĩ khác. Năm đó đã bồi thường rất nhiều tiền cho gia đình bệnh nhân, những nhân viên y tế biết nội tình cũng dùng các loại lý do rời khỏi Từ Mục, cho nên chuyện này chưa từng bị phơi bày ra ánh sáng.”
Tân Kiều: “Chị làm sao mà biết được?”
“Một phóng viên đến tìm chị và a tỷ, ông ấy sắp về hưu, không tìm được chứng cứ gì về sự cố năm đó, trong lòng không bỏ xuống được chuyện này cho nên hy vọng bọn chị từ nội bộ tìm biện pháp, chuyện này nếu như vẫn tiếp tục che giấu, ảnh hưởng có lẽ không chỉ là ba mạng người mà thôi.”
Tân Kiều cũng đủ thông minh: “Ừm, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của toàn bộ khoa ngoại lồng ngực.”
“Đúng vậy, ví dụ như những bác sĩ sau này vì muốn noi theo ông nội, một mực theo đuổi xác xuất thành công một trăm phần trăm để bản thân công thành danh toại, rất có khả năng sẽ làm lỡ tiến trình một số nghiên cứu về phương pháp giải phẫu. Dù sao mỗi loại phương pháp giải phẫu mới đều phải trải qua quá trình từ chưa hoàn thiện đến hoàn thiện, đây mới là quy luật khách quan.”
“Chị muốn nói với em chính là…” Chu Côn Ngọc mỉm cười, Tân Kiều phát hiện nàng cười rất vô tư: “Chị biết chuyện này đã hơn một năm, trong một năm này, chị luôn tìm kiếm chứng cứ của năm đó, mà chị quả thật đã tìm được.”
“Nhưng suy nghĩ của chị là, muốn dùng chứng cứ này đàm phán với ông nội, đổi lại việc không cần phải đính hôn, chị muốn ở bên cạnh em.”
“Chị biết bản thân là một người mềm yếu, không nghĩ đến việc trực tiếp công bố chuyện này, bởi vì chị sợ, sợ bức ông nội nóng nảy, chị không biết ông ấy sẽ đối xử với chị như thế nào, cũng không biết ông ấy sẽ đối xử với em và Mộc Mộc như thế nào.”
Tân Kiều thở dài một hơi.
“Vậy chị… đã làm như vậy sao?”
“Không, rất nhiều lần lời đến bên miệng rồi lại không nói ra được.”
“Vì sao?”
“Bởi vì chị yêu em.” Chu Côn Ngọc nhìn vào đôi mắt trong sáng của Tân Kiều: “Còn bởi vì chị cũng muốn yêu bản thân mình.”
Đêm qua, Đại Mân Huyên khuyên bảo nàng, đôi mắt của Tân Kiều đã hiện lên trong đầu nàng.
Vì sao nhất định phải lựa chọn con đường khó đi, nàng phát hiện thật ra bản thân luôn có sẵn đáp án — Nếu như không làm như vậy, nàng sẽ vĩnh viễn chán ghét chính nàng.
Cho nên nàng đến đây, nói ra bí mật âm u nhất của bản thân: “Có thể trước đây chị là một người không có lương tâm.”
“Nhưng hiện tại chị có, lương tâm của chị chính là em.”
Là đôi mắt trắng đen rõ ràng gần như lạnh thấu xương của em. Là sống lưng luôn thẳng thắp của em. Là tư thái bình thản tiến bước dưới ánh trăng của em.
Chu Côn Ngọc đứng lên.
“Chị đi đâu?”
“Chị đi giải quyết chuyện này.” Chu Côn Ngọc nói: “Về phần em, em có thể suy nghĩ xem có thể chấp nhận một người mềm yếu như chị hay không, có thể chấp nhận việc chị đã từng muốn dùng bí mật âm u này để đổi lấy tương lai với em hay không.”
“Có thể chấp nhận người yêu của em, là một người không hoàn mỹ như thế hay không.”
Tân Kiều: “Nếu như em không thể thì sao? Chị còn muốn đi giải quyết chuyện năm đó nữa không?”
Chu Côn Ngọc gật đầu: “Ừm, muốn đi.”
“Chuyện này không chỉ liên quan đến em, mà phần lớn là liên quan đến bản thân chị.”
Tân Kiều nở nụ cười, dường như chính là muốn nghe Chu Côn Ngọc nói những lời này.
“Chị dự định giải quyết thế nào? Sẽ khiến bản thân gặp nguy hiểm sao?”
Chu Côn Ngọc khẽ cong khóe môi.
Tân Kiều phát hiện, Chu Côn Ngọc đến cùng vẫn là cháu gái của Chu Thừa Hiên. Nụ cười thong dong bày mưu tính kế như vậy, cũng từng xuất hiện trên gương mặt nho nhã của Chu Thừa Hiên.
Có thể vị phóng viên kia tìm đến Chu Côn Ngọc chính là bởi vì chỉ có hậu nhân Chu Thừa Hiên tự tay bồi dưỡng mới có thể đối phó được ông ấy.
Trong ánh mắt của Chu Côn Ngọc có sắc bén, nhưng nàng cười rất dịu dàng: “Chị cũng không phải anh hùng, chị là hồ ly.”