Chương 73
Đại Mân Huyên đi ra sân, nhìn thấy Chu Côn Ngọc đứng dưới ánh sáng yếu ớt của đèn trang trí, tay cầm điện thoại, có vẻ như vừa gửi xong tin nhắn.
Gần đây nàng thực sự gầy đi rất nhiều, bóng dáng mảnh khảnh có vẻ vô cùng cô độc.
Đại Mân Huyên bước đến: “Đã quyết định rồi, em có thể quay về nhà nghỉ ngơi, sáng mai chị đến đón em, vé máy bay chị sẽ đặt, trễ chút nữa sẽ nói cho em biết thời gian xuất phát.”
Chu Côn Ngọc đang muốn đi về phía bãi đỗ xe.
“Chờ một chút.”
Đại Mân Huyên bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo ống tay áo của nàng.
Một khắc đó không hiểu vì sao Chu Côn Ngọc lại cảm thấy động tác này quả thực giống như hình ảnh phản chiếu mối quan hệ của nàng và Đại Mân Huyên — đã từng rất gần gũi, rồi lại vĩnh viễn chỉ có thể dùng phương thức như gần như xa thế này.
Đại Mân Huyên nắm ống tay áo của nàng, dẫn nàng đến dưới một táng cây.
Là một cây phong.
Mùa thu lá đó rơi thành một tầng dày đặc dưới táng cây, nhưng bởi vì hình dạng lá xinh đẹp, cho nên Chu trạch chưa bao giờ bảo người đến quét dọn.
Chu Côn Ngọc yên lặng nhìn, trong đêm thu có phần tịch liêu, giống như một ngọn lửa nhỏ, mang đến cảm giác ấm áp.
Đại Mân Huyên đi xung quanh, từ trái sang phải lại từ phải sang trái, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười nhìn nàng: “Đến đây.”
Đây là thú vui của các nàng lúc còn nhỏ, trong trạch viện ngay cả thời gian cũng trở nên chậm rãi, phiến lá bị phơi khô, một khi giẫm lên sẽ phát ra âm thanh xào xạc, từ ánh lửa biến thành pháo hoa, rồi lại trở thành một sự vui vẻ bí ẩn vụn vỡ.
Hiện tại các nàng đều đã trưởng thành, Đại Mân Huyên giẫm lên đống lá khô, chưa đi được hai bước đi đến cuối.
Chu Côn Ngọc yên lặng nhìn nàng ấy, nhưng cũng không bước đến.
Đúng vậy, các nàng đều đã trưởng thành, áp lực phải đối mặt từ lâu đã không còn là việc thành tích thi tháng có đứng thứ nhất hay không, hoặc là tài nghệ có thể tăng thêm vinh dự cho gia đình trong giới xã giao hay không.
Mà trở thành một thứ thiết thực hơn, đó là hôn nhân, con đường nhân sinh suốt quãng đời còn lại đi cùng một người không có tình cảm, ngoài ra còn có cả mạng người.
Tất cả từ lâu đã không còn là việc mà giẫm lên lá phong trong vườn thì có thể phát tiết ra được nữa.
Nàng yên lặng đứng một hồi: “A tỷ, em đi trước.”
Đại Mân Huyên dừng bước, đứng dưới táng cây nhìn bóng lưng của nàng đi xa dần.
Ánh đèn cắt sân vườn thành hai thế giới, mạ vàng cho bóng lưng của Chu Côn Ngọc, mà Đại Mân Huyên lại đứng dưới táng cây.
Đại Mân Huyên chợt cảm thấy, người quen thuộc nhất từ nhỏ đến lớn, không biết từ khi nào đã đi xa đến vậy.
Mà trong lúc Chu Côn Ngọc đi về phía xe của mình, nàng lấy điện thoại ra xem.
Nàng đã nhắn tin cho Tân Kiều, nhưng Tân Kiều vẫn không phản hồi.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Tân Kiều ở trong phòng bếp giằng co với Tân Mộc: “Cầu xin em, để chị nấu một bữa cơm đi.”
Tân Mộc quơ đôi đũa: “Không được! Chị đi ra ngoài! Em sẽ nhanh chóng nấu mì, chị chờ ăn là được rồi.”
“Không phải, Mộc Mộc, em xem vết mổ của chị đã cắt chỉ một khoảng thời gian rồi, mỗi ngày có thể ăn có thể uống có thể đi có thể ngủ, hôm qua tưới hoa, tản bộ, cũng không có vấn đề gì, em để chị nấu cơm đi có được không.”
“Chị thật là…” Tân Mộc trừng cô: “Cho chị nghỉ ngơi chị còn có ý kiến?”
“Chủ yếu là mỗi ngày ăn mì em nấu, đều khiến chị một vấn đề một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Vì sao nhân loại phải tiến hóa trở thành loài đứng đầu chuỗi thức ăn.”
“… Đi ra ngoài!”
Lúc này có người gõ cửa, Tân Mộc tạm thời buông đũa chạy đi mở cửa, em ấy giống như gặp được cứu tinh, gọi một tiếng: “Chị Khả Ngọc!”
Thật ra đừng nói Tân Kiều, em ấy ăn mì mình nấu cung đã ăn phát chán rồi, trên thứ năm đến bây giờ, thịt kho tàu, thịt bò, dưa chua, các loại hương vị mì gói đều đã được em ấy luân phiên ăn một lần.
Vấn đề là chỉ có gói gia vị cũng vô dụng, em ấy nấu mì một là sẽ chưa chín hai là sẽ chín rụt, có thể nói ‘ngay cả gói gia vị cũng không cứu vớt được tài nấu ăn này’.
Tân Kiều nhìn thấy Chu Khả Ngọc mang theo một túi đồ ăn đi vào, lập tức uyển chuyển cự tuyệt: “Mỗi ngày chị đã làm đã đủ vất vả rồi, không nền làm phiền chị nữa.”
“Không có việc gì, hiếm khi hôm nay chị không tăng ca, mỗi ngày ăn ở bên ngoài cũng không tốt, muốn nấu một bữa cơm, bản thân chị một mình ăn không hết, sẽ rất lãng phí.”
Tân Kiều: “Thực sự không cần.”
“Không phải chị làm cho em, là làm cho Mộc Mộc, cảm ơn Mộc Mộc lần trước làm bảng khảo sát, giúp chị thuận lợi qua ải.”
Tân Mộc chọc vào Tân Kiều: “Được rồi chị à, chị xem như hưởng ké hào quang của em đi.”
Chu Khả Ngọc mỉm cười đeo tạp dề: “Hai người đều ra ngoài đi, phòng bếp nhỏ, đừng làm trở ngại chị phát huy.”
Chu Khả Ngọc động tác lưu loát, rất nhanh đã làm xong hai món ăn một canh, Tân Mộc dọn chiếc bàn tròn ra: “Chị Khả Ngọc, sau này ai ở bên cạnh chị chắc chắn sẽ được hưởng phúc.”
Chu Khả Ngọc chỉ mỉm cười.
Tân Kiều gọi Tân Mộc: “Lập tức rửa tay đi, hiện tại trời lạnh, thức ăn sẽ nhanh nguội.”
Nếu đánh giá khách quan, tài nấu ăn của Chu Khả Ngọc vẫn chưa đến mức đăng phong tạo cực, nhưng Tân Mộc sau khi ăn mì một tuần liền, ăn được những món này khiến người ta muốn rơi lệ: “Không nói nữa, chị cũng đừng nói nữa.”
Chu Khả Ngọc cầm chén mỉm cười.
Ăn cơm xong, Tân Kiều nói: “Để chị rửa chén.”
Tân Mộc: “Đừng! Chị ngồi đi, để em!”
Tân Kiều: “Em còn trượt tay một lần nữa, chúng ta sẽ không còn chén ăn cơm.”
Tân Lôi qua đời rất sớm, mà Tân Mộc từ nhỏ sức khỏe không tốt, Tân Kiều yêu thương em ấy, cho nên trong phạm vi năng lực sẽ dành cho em ấy sự nuông chiều tối đa, cho nên năng lực làm việc của Tân Mộc thật sự đáng lo ngại.
Tân Mộc: “Như vậy đi, em rửa, chị chỉ đạo, được rồi chứ?”
Tân Kiều chuyển hướng nói với Chu Khả Ngọc: “Vậy chị ngồi một chút, Mộc Mộc lấy cho chị một quả táo.”
Tân Mộc chạy vào trong bếp lấy ra một quả táo: “Yên tâm, đã rửa rồi.”
Chu Khả Ngọc nhận lấy: “Đây là lần trước Chu tiểu thư mua?”
“Đúng vậy, còn rất ngọt, chị nếm thử đi.”
Tân Kiều theo Tân Mộc vào phòng bếp: “Em hôm nay làm sao vậy? Còn để người ta nấu cơm cho chúng ta, làm phiền người ta.”
Tân Mộc liếc cô một cái: “Ăn một bữa cơm cũng không có gì đi? Chúng ta là hàng xóm, trước đây cùng nhau ăn cơm, cùng đi công viên trò chơi, cũng không phải chưa từng tiếp xúc, sao lúc này chị lại chú ý như vậy?”
Tân Kiều khẽ mím môi.
Tân Mộc: “Được rồi, em thừa nhận em có một chút cố ý. Để chị Khả Ngọc nấu cơm, không phải hai người sẽ có càng nhiều thời gian ở chung sao?”
Tân Kiều: “Thế nào, em còn muốn tác hợp cho bọn chị sao? Không phải em thích… người đó sao?”
Tân Mộc: “Ai a?”
Tân Kiều: “Không ai cả.”
Tân Mộc.”Em thích, nhưng em có thích hay không chỉ là thứ yếu.” Em ấy lắc lắc ngón trỏ: “Chị à, chị ấy quá lợi hại, giống như yêu tinh, em sợ chị bị chị ấy khi dễ đến khóc. Em cũng không phải nhất định phải phải tác hợp chị với ai, em chỉ muốn nói rằng chị vẫn còn lựa chọn khác, chị biết không?”
“Chị bị khi dễ khi dễ phát khóc?” Tân Kiều trầm thấp cười một tiếng: “Coi thường chị sao?”
“Không phải em coi thường chị, hai người cũng chia tay rồi, lần trước chị ấy lại đến tìm chị, vậy sau này thì sao? Chị ấy nói rõ ràng với chị rồi sao?”
Tân Kiều thiếu chút nữa thốt ra câu ‘đêm nay chị ấy sẽ nói rõ ràng’.
Cô lúc này mới phát hiện những lời này đã xoay quanh cả một ngày trong đầu cô.
Bất kể mạnh miệng thế nào, nhưng cô phát hiện trong lòng thật ra vẫn ôm chờ mong đối với Chu Côn Ngọc.
Nhưng lúc này cô nhẫn nhịn, chỉ nói: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào.”
Tân Mộc lẩm bẩm một câu: “Chị cho rằng em không hiểu sao? Em hiểu hết.”
Tân Mộc xoay người đi rửa chén, một bàn tay vô tình ấn lên vai em ấy: “Tân Mộc, có phải em yêu sớm hay không?”
Tân Mộc hận không thể vùi mặt vào bồn rửa chén: “Không có, không thể nào.”
Tân Kiều: “Em cẩn thận một chút, em cầm chén như vậy có thể không vỡ sao?” Đi qua bước đến làm mẫu: “Cầm thế này.”
“Biết rồi.”
“Vậy em chậm rãi rửa đi, chị đi ra ngoài trước.”
Tân Kiều đi ra ngoài, thấy Chu Khả Ngọc ngồi ăn táo trên sô pha phòng khách, cũng không biết nàng ấy đang suy nghĩ gì.
Cô bước đến, ngồi xuống, Chu Khả Ngọc nâng ánh mắt nhìn cô một cái, mỉm cười: “Thật ra em đã cảm giác được rồi đúng không?”
Tân Kiều trầm thấp đáp: “Ừm.”
Hai người trưởng thành, đâu cần Tân Mộc đến tác hợp.
Hiện tại Tân Kiều đối với tình cảm cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, cô có thể cảm giác được tâm thái của Chu Khả Ngọc đối với cô xuất hiện một chút thay đổi. Dĩ nhiên, cô phản ứng có phần chậm chập, sau khi tinh tế nhớ lại mới phát hiện có lẽ bắt đầu từ hôm Chu Khả Ngọc đến nhà cô, cô đưa cho Chu Khả Ngọc một miếng dưa hấu.
Chu Khả Ngọc nói một cách bình thản: “Chị quả thật có nghĩ đến, em và Chu tiểu thư trải qua khó khăn như vậy, liệu có phải hai chúng ta càng phù hợp với nhau hơn hay không.”
Nàng ném cùi táo vào thùng rác, hỏi Tân Kiều: “Có thuốc lá không?” Rồi lại nghĩ đến Tân Mộc đang ở nhà: “Vẫn nên thôi đi.”
Tân Kiều: “Chị thích thích em sao?”
Chu Khả Ngọc cong khóe môi.
Nào có người hỏi trực tiếp như vậy, Tân Kiều quả nhiên là Tân Kiều.
“Muốn nghe lời thật lòng?”
“Ừm.”
“Cũng không phải yêu thích một cách cuồng nhiệt, chính là ở lầu trên lầu dưới, hôm nay chị giúp em, ngày mai em giúp chị, dần dần cảm thấy em là một người tốt. Lúc chị tốt nghiệp đại học thì đã chia tay với bạn gái, đã rất lâu không yêu đương rồi.”
“Một mình lăn lộn ở thành phố lớn, vẫn sẽ cảm thấy…” Chu Khả Ngọc nghĩ kĩ: “Cô đơn?” Nàng vừa nói vừa cười: “Từ ngữ này có phải quá văn nghệ hay không?”
“Sẽ muốn tìm một người phù hợp cùng nhau chung sống. Tan ca sớm thì cùng nhau nấu cơm, tăng ca quá muộn thì cùng nhau nấu mì, chị cũng có tận lực điều chỉnh lịch nghỉ khớp với lịch nghỉ của em, cùng nhau dẫn Mộc Mộc đi công viên trò chơi giống như lần trước, hoặc là đi xem phim.” Chu Khả Ngọc không hè che lấp: “Chị cảm thấy chúng ta rất thích hợp ở bên nhau, chị thậm chí có thể tưởng tượng ra những ngày tháng như vậy.”
Tân Kiều: “Nhưng thích là thích, không phải là phù hợp.”
Chu Khả Ngọc: “Phải, chị đã phát hiện.”
“Từ vừa rồi lúc nấu cơm, em thỉnh thoảng nhìn ra cửa, thế nào, đêm nay Chu tiểu thư sẽ đến?”
Tân Kiều gật đầu.
“Thật ra từ trong ánh mắt của em chị đã nhận ra, bất kể như thế nào, em cũng sẽ không buông bỏ cô ấy.”
Tân Kiều thở dài một hơi: “Thích một người….”
Chu Khả Ngọc nói tiếp: “Giống như cơn lốc.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười. Thời đại học Chu Khả Ngọc cũng đã trải qua cảm xúc như vậy, sự rung động khi thích một người căn bản không phải do bản thân khống chế, người đó giống như cơn lốc, cuốn sạch đến ngọn cỏ cuối cùng trong thế giới của người kia, nào có chỗ để lẫn trốn.
Nhưng sau khi bước vào xã hội, vẫn luôn cảm thấy rung động không còn là chuyện quan trọng nhất đời người, gặp phải đối tượng có khả năng nảy sinh rung động mãnh liệt thì phản ứng đầu tiên là né tránh, vẫn luôn muốn tìm một người phù hợp với bản thân, một người có tính ổn định, để ngày tháng trôi qua một cách bình lặng nhưng cũng không đến mức cô độc.
Sao lại trở nên như vậy.
Chu Khả Ngọc nhìn Tân Kiều, cười nói: “Chị cảm thấy em rất ngầu em biết không.”
Thích một người mà cả thế giới đều biết hai người không hợp nhau.
Mặc kệ ranh giới có bao nhiêu xa, vẫn không để lại đường lui cho bản thân.
Chu Khả Ngọc hỏi: “Em có nghĩ đến hay không, nếu như cuối cùng hai người thực sự không thể ở bên nhau, em phải làm sao bây giờ?”
“Không nghĩ tới, bởi vì không nghĩ ra.” Tân Kiều nở nụ cười: “Có lẽ sẽ hận chị ấy cả đời, biến thành quỷ cũng phải rung giường của chị ấy.”
Chu Khả Ngọc bật cười: “Đến cùng em thích cô ấy ở điểm nào?”
Tân Kiều nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Nghĩ đến Chu Côn Ngọc đoan trang ở trước mặt người khác nhưng phía sau lại vô cùng tinh ranh.
Nghĩ đến dáng vẻ nghiêm trang của Chu Côn Ngọc khi mặc áo blouse trắng và cả dáng vẻ run rẩy nở rộ dưới người cô.
Nghĩ đến đôi mắt màu hổ phách tựa bồ câu của Chu Côn Ngọc, bên trong chứa đầy màu sắc của mùa xuân.
Nghĩ đến nàng lúc đầu ngạo mạn và tàn khốc, nghĩ đến nàng sau khi động tâm do dự và nhát gan.
Cũng nghĩ đến dáng vẻ uể oải nhưng trong ánh mắt lại toát lên sự kiên định của nàng lúc chữa bệnh từ thiện, cùng với dáng vẻ khi cuộn người ngủ mười phút bên cạnh cô rồi lại một lần nữa bước ra ‘chiến trường’.
Sau đó Tân Kiều cong môi cười với Chu Khả Ngọc: “Em không biết.”
“Em thậm chí cũng không thể nói rõ, đến cùng em thích chị ấy bởi vì mặt tốt hay là không tốt của chị ấy.”
Chu Khả Ngọc cũng nở nụ cười, trong giọng nói xen lẫn một chút cô đơn: “Thật tốt, không biết cả đời này có thể có một người dốc hết sức lực thích chị giống như em thích cô ấy hay không.”
Tân Kiều: “Sẽ có.”
Chỉ cần kẻ trên thế gian này, những kẻ ngốc giống như cô nhiều hơn một chút.
“Mượn lời may mắn của em.” Chu Khả Ngọc cong môi cười nói: “Nhưng mà, em cũng đừng hối hận.”
“Thích cô ấy, phiền phức hơn so với thích chị rất nhiều.”
Tân Kiều cũng nở nụ cười.
“Là rất phiền.” Nói như vậy nói một câu như thế, rồi nâng ngón tay lên, gõ hai cái lên bàn trà.
Sau khi Chu Khả Ngọc về nhà, Tân Kiều tắm rửa rồi ra ngoài, lại nhìn về phía cửa.
Vừa rồi Tân Mộc nghe thấy cô tắm xong, liền cầm khăn tắm và áo ngủ chuẩn bị đi tắm.
Sau đó em ấy nhìn ra cửa một cái: “Có kẻ trộm?”
Tân Kiều buồn cười: “Em có thể đừng miệng quạ như vậy không?”
“Sợ cái gì, chị không phải là hình cảnh sao, bọn họ cái này gọi là giao hàng tận cửa.” Tân Mộc tiến vào phòng tắm: “Em đi tắm đây.”
Tân Kiều rất muốn hút một điếu thuốc, rồi lại sợ Tân Mộc ra ngoài sẽ ngửi thấy.
Đang do dự có nên xuống lầu hay không thì Chu Côn Ngọc đã gửi một tin nhắn Wechat: “Đêm nay chị tạm thời không đến, sáng mai phải cùng a tỷ đi đến một nơi.”
“Chờ chị giải quyết xong chuyện này, sẽ đến tìm em, chờ chị được không?”
Tân Kiều thở dài một hơi.
Nhớ đến một câu vui đùa vừa rồi của Chu Khả Ngọc: “Em cũng đừng hối hận, thích cô ấy, phiền phức hơn so với thích chị nhiều.”
Tân Kiều không hối hận, sự yêu thích của cô là ánh trăng, thẳng thắn chiếu xuống mặt đất, sẽ không bởi vì gặp trở ngại mà linh hoạt chuyển hướng, cho nên hối hận cũng vô dụng.
Trở về phòng, cô tựa vào đầu giường, ngơ ngác nhìn ánh trăng xuyên qua cửa sổ.
Cô chỉ là hồi tưởng đến dáng vẻ của Chu Côn Ngọc và Đại Mân Huyên ở bên nhau đêm hôm đó, bỗng nhiên nghĩ: Chu Côn Ngọc sẽ còn trở về sao?
Chu Côn Ngọc trở lại căn hộ chung cư, nhận được tin nhắn của Đại Mân Huyên: “Sáng mai bảy giờ tới đón em ra sân bay.”
Nàng buông điện thoại, mở nước vòi sen.
Dòng nước ào ào xối xuống, Chu Côn Ngọc khẽ vuốt mặt mình.
Đêm nay nàng quyết định tạm thời không đi tìm Tân Kiều là bởi vì nàng cảm thấy, đến tìm cô trước khi sự việc được giải quyết xong thì cũng giống như Tân Kiều đã nói, đó là bắt nạt, là vô trách nhiệm.
Mà Tân Kiều vẫn không trả lời tin nhắn của nàng.
Sáng sớm hôm sau, Chu Côn Ngọc rời giường thu dọn đơn giản, Đại Mân Huyên gửi tin nhắn: “Chị đến trước khu chung cư rồi.”
Đại Mân Huyên bắt xe đến, không dùng tài xế trong nhà.
Lữ trình lần này, cố gắng kín tiếng và lặng lẽ nhất có thể.
Chu Côn Ngọc ngồi vào trong xe, hạ cửa kính xuống một chút.
Mùa xuân dần trôi qua, mùa thu trở nên giống như tro tàn sau khi ngọn lửa thiêu đốt, ngay cả gió cũng có màu hổ phách, thổi vào trong mắt, nếu không có Tân Kiều soi sáng, ngay cả đôi mắt cũng sẽ biến thành xám xịt giống như mắt bồ câu.
Đại Mân Huyên và nàng ngồi ở ghế sau: “Ngủ ngon không?”
Chu Côn Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ừ.”
Đây cũng không phải là lời nói dối, sau khi hạ quyết tâm, nàng luôn có cảm giác bình thản, giấc ngủ quả thật tốt hơn so với trước đây rất nhiều.
Nàng chỉ là đã rất nhớ Tân Kiều mà thôi.
Xe lái đến sân bay, Đại Mân Huyên đi lấy vé rồi cùng nàng đến cổng an ninh.
Chu Côn Ngọc cúi đầu nhìn vé máy bay, điểm đến viết rõ ràng ‘Tô Thành’.
Nàng vẫn đứng yên lặng xếp hàng.
Đại Mân Huyên: “Em đã đoán được.”
“Phải.”
Hành trình gần hai tiếng đồng hồ, máy bay lướt qua bầu trời xám xịt.
Vừa ra khỏi máy bay, Chu Côn Ngọc nhất thời cảm thấy giống như đi vào một hồ nước.
Phía nam độ ẩm không khí quá cao, nhất là Bội Thành vào mùa thu có xu hướng khô ráo, khiến loại đối lập này càng trở nên rõ ràng.
Đại Mân Huyên đã đặt xe trước, bản thân lái xe chở Chu Côn Ngọc rời sân bay.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, các nàng đến Hồ Thành.
Lại lái một hồi, một tòa kiến trúc màu trắng nhạt xuất hiện trong tầm mắt.
Đại Mân Huyên nhìn sườn mặt của nàng: “Muốn xuống xe không?”
Chu Côn Ngọc gật đầu: “Thật ra, em vẫn luôn muốn đến thăm.”
Viện trưởng đã chờ sẵn, từ xa xa trông thấy hai bóng dáng yểu điệu bước đến, một người tóc ngắn xoăn nhẹ, ung dung trầm tĩnh, một người tuổi tác không lớn nhưng lại lộ ra khí chất trầm ổn, tóc đen dài như áo choàng, khuôn mặt thanh tú vô cùng đoan trang.
Viện trưởng đến trước mặt chào hỏi nàng: “Là đến thăm bà Chu sao?”
“Vâng, đã hẹn trước với bà.”
“Nhiều năm qua, không ai đến thăm hỏi bà ấy.” Viện trưởng dẫn hai người vào trong: “Hai vị đi theo tôi.”
Đại Mân Huyên thả chậm bước chân để viện trưởng đi trước, nàng thấp giọng thì thầm bên tai một tiếng: “Đừng trách chị tàn nhẫn.”
Đến một hành lang âm u ánh nắng không chiếu đến, tầm mắt bị hạn chế, kéo theo bản năng thả chậm bước chân.
Sau đó, một dãy phòng an dưỡng xuất hiện trước mắt.
Viện trưởng giới thiệu: “Bà Chu đang ở phòng 1024.”
Đại Mân Huyên và Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng đi qua.
Mở cửa ra, một bà lão có thể nhìn ra vẻ xinh đẹp lúc còn trẻ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía các nàng lại vô cùng trống rỗng.
Đại Mân Huyên chấn động trong lòng.
Chu Côn Ngọc trái lại bình tĩnh hơn so với nàng ấy, nàng bước đến, ngồi xỗm bên chân bà lão, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bà cô.”
Đối mặt với người lạ, bà lão bỗng chốc trở nên hoảng hốt giống như một đứa trẻ.
Ánh mắt tràn ngập phòng bị, thế giới trong mắt bà ấy tràn đầy cạm bẫy và nguy hiểm.
Trong lúc này, viện trưởng sải bước đến gần, kéo Chu Côn Ngọc ra, Chu Côn Ngọc mất trọng tâm, được viện trưởng đỡ lấy mới khó khăn đứng vững, nàng quay đầu nhìn lại, thì ra là bà lão vừa rồi thoạt nhìn đặc biệt hoang mang đang giơ cao bàn tay, dường như dốc hết toàn lực mà đánh xuống.
Viện trưởng cất cao giọng gọi ra bên ngoài: “Tiểu Dương!”
Một y tá vội vã tiến vào, kéo bà lão đang thở hổn hển vào trong lòng, trấn an tâm tình quá mức kích động của bà ấy: “Không có việc gì nữa.”
Giọng nói của bà lão đặc biệt khô cằn, giống như lá khô mùa thu bị rút đi chút hơi nước cuối cùng, trầm đục phát ra từ trong cổ họng: “Có người muốn hại em! Anh hai, anh mau đến cứu em!”
Chu Côn Ngọc và Đại Mân Huyên là bác sĩ ngoại khoa, đã từng gặp rất nhiều việc tàn khốc, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến các nàng kinh hãi.
Thật ra khi đó ánh nắng vừa đủ, ánh sáng trắng nhạt từ trước cửa sổ chiếu vào, khiến cánh hoa của một chậu hoa lan trắng cũng có vẻ trong suốt. Chẳng qua có lúc những thứ quá xinh đẹp lại dùng để phụ trợ cho sự tàn nhẫn, có một khoảnh khắc nào đó, ánh mắt của bà lão khiến người ta chấn động.
Tràn đầy không tín nhiệm đối với thế giới, đó là một người trong lòng không có chỗ nương tựa, thế giới đối với bà ấy đã trở thành một cái hố đen, bà ấy không ngừng rơi xuống, không ai kéo lên được.
Ai có thể tin tưởng, đây là đứa em gái đã từ chỉ trích Chu Thừa Hiên.
Đại Mân Huyên đứng bên cửa sổ, hàm ý trong câu ‘đừng trách chị tàn nhẫn’ vừa rồi chính là dù sao nàng ấy cũng phải dẫn Chu Côn Ngọc đến chứng kiến kết cục của kẻ phản bội lại gia tộc.
Y tá còn đang trấn an: “Không ai muốn hại bà, sắp ăn cơm rồi, hôm nay ăn cháo bí đỏ bà thích nhất, cháu đút cho bà, có được không?”
Y tá muốn tạm thời buông bà lão ra, nhưng bà ấy lại ôm chặt lấy cô ấy, viện trưởng nói: “Cháu ở đây đi, để tôi đi lấy giúp cháu.”
Viện trưởng đi ra ngoài bưng khay ăn, trên đó có một chén cháo bí đỏ và một miếng bánh kem.
Chu Côn Ngọc yên lặng nhìn y tá đút cơm một hồi, bước đến thả nhẹ giọng nói: “Có thể để tôi thử không?”
“Nhưng mà…”
Chu Côn Ngọc mỉm cười với cô ấy: “Lúc nhỏ tôi bị bệnh, bà cô cũng từng đút cơm cho tôi ăn.”
Y tá nhìn phía viện trưởng, viện trưởng gật đầu cô ấy mới thối lui, giao chiếc muỗng cho Chu Côn Ngọc.
Dù sao nhiều năm qua, chưa bao giờ có người nhà đến thăm bà ấy.
Chu Côn Ngọc ngồi trên ghế tròn, múc một muỗng cháo bí đỏ đút cho bà lão, bà ấy bất ngờ hất tay, muỗng cháo đổ hết lên người nàng .
Chu Côn Ngọc cũng không giận, mà chỉ rút khăn giấy, lau sạch cháu bí đỏ đổ trên váy, rồi lại múc một muỗng khác: “Cháu kể sự tích Trương Trọng Cảnh cho bà nghe, có được không?”
Bà lão trừng mắt nhìn nàng, nàng dịu dàng mỉm cười.
Đại Mân Huyên nhìn ý cười trên môi Chu Côn Ngọc, trong lòng cảm thấy chua xót.
Nàng ấy còn nhớ lúc nhỏ có lần Chu Côn Ngọc sinh bệnh, Chu Tố Âm đến thăm, khi đó Chu Côn Ngọc chỉ mới mấy tuổi, thuốc lại đắng kinh người, nàng cũng không dám oán giận với Trầm Vận Chi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đắng đến tái nhợt.
Chu Tố Âm ngồi vào bên giường, hôm đó bà ấy đã đút Chu Côn Ngọc ăn loại cháo gì? Không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ giọng nói của bà rất trầm ổn khiến người ta an lòng, mái tóc đen dài buộc ở sau đầu, cười hỏi Chu Côn Ngọc: “Bà kể sự tích y thánh Trương Trọng Cảnh cho cháu nghe có được không?”
Hiện tại đổi thành Chu Côn Ngọc đút cháo cho bà ấy.
Viện trưởng nhắc nhở: “Chu tiểu thư, dựa theo quy định của chúng tôi, thời gian thăm hỏi mỗi ngày là có hạn.”
“Được rồi.” Cuối cùng Chu Côn Ngọc nắm tay bà lão, lúc muốn rút tay lại, bà ấy chần chờ rồi siết nhẹ tay cô: “Anh trai tôi đâu? Cô có quen biết anh ấy không?”
Trong lòng Chu Côn Ngọc nhói lên một chút.
Chu Tố Âm còn nhớ rõ Chu Thừa Hiên, cuối cùng còn sót lại trong lòng bà ấy là tình cảm tốt đẹp giữ hai anh em lúc còn nhỏ.
Nàng và Đại Mân Huyên theo viện trưởng ra ngoài, Đại Mân Huyên căn dặn: “Xin hãy chăm sóc tốt cho bà ấy.”
“Đây là dĩ nhiên.” Viện trưởng gật đầu đồng ý: “Các cô cũng đã thấy, viện dưỡng lão của chúng tôi điều kiện rất tốt. Dù sao đây cũng là ông Chu đầu tư xây dựng, các khoảng đóng góp hàng năm cũng không hề ít.”
Hai người ra khỏi viên dưỡng lão, trở lại trên xe do Đại Mân Huyên thuê đến.
Chu Côn Ngọc ngồi trên ghế phụ, thắt dây an toàn cho bản thân, rồi lại nâng ánh mắt nhìn kiến trúc màu trắng nhạt cách đó không xa.
Nàng nói: “Em nhớ từ lúc chúng ta còn nhỏ, quan hệ giữa bà cô và ông nội đã không tốt.”
“Bà không thường xuyên đến nhà của chúng ta, nhưng chúng ta lúc nhỏ vẫn có thể thường xuyên nghe thấy tên bà, bởi vì bà là một bác sĩ nhi khoa vô cùng ưu tú, danh vọng ngang với ông nội.”
Về sau, Chu Tố Âm và Chu Thừa Hiên mâu thuẫn trong đường lối phát triển tập đoàn, đến mức không thể cứu vãn.
Sau đó, Chu Tố Ân phẫn hận rời khỏi Từ Mục, ở trong giới y học Bội Thành cũng vấp phải trắc trở ở khắp nơi, thất bại vài lần cuối cùng rời khỏi phương Bắc trở lại thành phố nhỏ phía Nam, làm bác sĩ nhi khoa ở một bệnh viện.
Lại qua vài năm, bà ly hôn, tình trạng tinh thần cũng thay đổi đột ngột, có người nói là bởi vì làm một nghiên cứu đã lâu nhưng không được giới y học tán thành, điều này đã hoàn toàn kéo suy sụp ý chí của bà.
Đến cùng vì sao không được tán thành? Có liên quan đến Chu Thừa Hiên hay không?
Chân tướng trong đó, những vãn bối như Chu Côn Ngọc và Đại Mân Huyên sẽ không thể nào biết.
Rất dễ tưởng tượng ra dáng vẻ của Chu Tố Âm trong vài tháng cuối cùng lúc còn tỉnh táo.
Thu nhập giảm sút đồng thời còn phải bỏ chi phí nghiên cứu, hậu kỳ gần như có thể dùng hai chữ ‘nghèo khó’ để hình dung. Chồng bà ấy không biết là bởi vì không thể cộng khổ hay là xuất phát từ nguyên nhân nào khác mà rời bỏ bà ấy, mỗi ngày bà ấy trầm uất từ bệnh viện về nhà, đối mặt với căn nhà hiu quạnh.
Nhất là ngày lễ ngày tết, sự cô độc giống như dao nhọn, nhiều lần cắt vào trong tim.
Đánh mất cuộc sống hậu đãi không đáng sợ, chân chính khiến người ta khó có thể chịu đựng chính là mất đi gốc rễ ở trong cuộc sống.
Bất kể là giới y học hay là trong cuộc sống, không một người nào thật lòng đón nhận bà ấy. Chu Tố Âm trưởng thành trong hoàn cảnh được hậu đãi, tự có kiêu ngạo của mình, giống như đồ sứ mỏng manh, càng xinh đẹp càng dễ vỡ.
Chu Côn Ngọc nghĩ, có lẽ Chu Thừa Hiên vẫn chưa đủ tàn nhẫn.
Ông ấy đầu tư xây dựng nên viện dưỡng lão này, không cho phép bất cứ người thân nào đến thăm hỏi, cũng xem như bảo toàn sự tôn nghiêm cuối cùng cho Chu Tố Âm vốn luôn ngạo nghễ.
Có thể, ông ấy nên để mỗi một người trong gia đình đến xem kết cục của Chu Tố Âm, như vậy người có can đảm phản bội gia tộc, liệu có phải sẽ càng ít hơn hay không.
Chu Côn Ngọc nhếch môi trào phúng, Đại Mân Huyên liếc nhìn nàng một cái, váy chữ nhất màu đen đoan trang tao nhã, trên đó còn loang lổ dấu vết của cháo bí đỏ.
Đại Mân Huyên khởi động xe, sau khi lái được một đoạn, Chu Côn Ngọc ý thức được: “Không đến sân bay sao?”
“Lần này chị đến đây, giáo sư Chúc nhờ chị đến gặp một người bạn học trước đây của cô ấy, chị đưa em về khách sạn, sáng mai chúng ta quay về Bội Thành, được không?”
Chờ xe dừng lại, Chu Côn Ngọc theo Đại Mân Huyên xuống xe, vào khách sạn nhận thẻ phòng.
Đại Mân Huyên trực tiếp rời đi, còn nàng đi thang máy lên lầu.
Vì sao khách sạn ở vùng sông nước Giang Nam nhất định phải trang trí nội thất bằng gỗ, dường như đi ngược thời gian, mở cửa sổ gỗ ra thì có thể nhìn thấy mặt hồ lấp lánh.
Chu Côn Ngọc buông túi xách xuống, mở cửa sổ ra.
Từ góc độ của nàng không nhìn thấy mặt hồ, nhưng độ ẩm trong không khí làm cho người ta cảm thấy giống như đang ngâm mình trong nước.
Nàng rất hoài nghi Đại Mân Huyên thật sự quản lý thời gian chặt chẽ đến mức này, hay gặp người khác chỉ là lý do.
Nhằm cho nàng một khoảng thời gian, để cảm nhận vừa rồi ở viện dưỡng lão tựa như bụi bặm trong hồ, từng giọt từng giọt lắng xuống.
Biến thành bài bồi dưới đáy hồ, khiến cảm giác sợ hãi trở nên rõ ràng hơn.
Chu Côn Ngọc lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Được, nếu Đại Mân Huyên muốn nàng thể nghiệm cảm giác này, vậy thì nàng sẽ thể nghiệm đến cùng.
Sau đó nhìn lại quyết định trong lòng mình đến cùng có thay đổi hay không.