Chương 60
Chu Côn Ngọc cũng không biết bản thân đã ngủ từ lúc nào.
Nàng không kéo rèm cửa sổ, lúc mở mắt sắc trang mang một chút màu hoa hồng, rồi lại nhìn lạnh lẽo hơn so với ban ngày, khiến nàng rất nhanh ý thức được bản thân lại nghênh đón một buổi sáng mùa xuân.
Tay rất tê, nàng chống người muốn ngồi dậy, nhìn áo sơmi và quần tây nhăn nhíu trên người, mới chợt nhớ nàng nằm trên sô pha ngủ cả một đêm.
Cũng may hôm nay không cần đi làm, tránh được xấu hổ khi không kịp về nhà thay quần áo, mà phải mặc bộ quần áo nhăn nheo như thế đến Từ Mục.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu khiến nàng cong môi tự giễu.
Tốt, mặc dù ngủ trên sô pha một đêm, nhưng nàng vẫn là Chu Côn Ngọc lý trí.
Bàn chãi đánh răng và khăn mặt đều có đủ, sau khi rửa mặt nàng chải đầu, một lần nữa buộc tóc, sau đó cầm túi xách vội vã xuống lầu.
So với căn hộ cao cấp của nàng, nơi này hiển nhiên có hơi thở cuộc sống hơn, mặc dù là sáng thứ sáu, sáng sớm tiểu khu vẫn bày đủ loại hàng quán điểm tâm, hoặc sạp bán trái cây, lòng non, bánh thịt nướng, rất nhiều người cuối tuần còn phải đi làm, hoặc là muốn dẫn con cái đi học thêm, bước chân vội vã miêu tả sự nhộn nhịp của đường phố.
Nơi này khác với khu chung cư cao cấp lạnh lẽo vắng lặng, dĩ nhiên, cũng không giống với khu chung cư cũ bị thời gian bỏ quên của Tân Kiều mà nằm ở ranh giới giữa hai loại đó, vị trí nửa vời.
Tối qua nàng đi taxi đến, lúc này vội vã đi đến bên đường, gọi một chiếc taxi cho bản thân. Không thể nói rõ là chờ đợi một đêm khiến nàng mệt mỏi hay là đường phố quen thuộc khiến nàng muốn chạy trốn.
Trở về nhà, nàng tiến vào phòng tắm, xối ướt mái tóc đen của bản thân, hai tay ôm lấy hai bả vai, thầm nghĩ: nàng khẩn cấp muốn đi tắm là vì cái gì? Xấu hổ, tịch mịch, hay là sợ hãi việc càng ngày càng xa cách với Tân Kiều?
Chu Côn Ngọc cũng không biết lúc nàng đang tắm, Tân Kiều đã đến Nam Hối Cảnh Uyển.
Tân Kiều cảm thấy bản thân rất khó hiểu, rõ ràng là ra ngoài chạy bộ buổi sáng, thậm chí còn mặc trang phục thể thao và giày chạy bộ, vì sao lại ngồi lên xe bus, cứ thể đến nơi này.
Trước cổng tiểu khu có đủ loại hàng quán, trong đó cửa hàng bán bánh thịt nướng là buôn bán tốt nhất.
Tân Kiều chậm rãi đi qua.
Cô không thể lý giải đối với hành vi hoang đường của bản thân, điều này khiến cô hận không thể mua một cách bánh nướng nhân thịt rồi trực tiếp rời đi.
Phía trước có bốn người xếp hàng, cô di chuyển từng bước theo bước tiến của hàng người.
Đến phiên cô.
Chủ quán là một thanh niên trẻ tuổi, đeo mắt kính nhìn có chút phong độ của người trí thức, động tác trong tay cũng rất lưu loát: “Muốn mua hương vị gì? Đề cử nhân thập cẩm.”
Tân Kiều hé môi.
“Không cần.” Cô nói một câu như thế rồi bỏ đi.
Người xếp hàng phía sau cô lấy làm kỳ lạ nhìn cô một cái.
Cô đi về phía cổng của tiểu khu, trong lúc lo lắng bản thân không có thẻ vào cổng thì làm sao vào trong, cô phát hiện tiểu khu quản lý cũng không nghiêm ngặt giống như khu chung cư cao cấp của Chu Côn Ngọc, cô đi theo hai bác gái vừa ra ngoài mua thức ăn vào trong, cứ thế mà vào, bảo vệ cũng không hỏi cô một câu nào.
Sau khi vào tiểu khu, Tân Kiều rất muốn làm bộ như bản thân không nhớ rõ địa chỉ.
Nhưng cô phát hiện số nhà cũng giống như bốn chữ Nam Hối Cảnh Uyển, đều đã khắc vào trong đầu cô.
Cô tìm được tòa nhà số 5 lô 2, sau đó đi thang máy lên tầng 28.
Vì sao Chu Côn Ngọc lại hẹn cô gặp mặt tại đây?
Nhà của ai? Của Chu Côn Ngọc sao?
Cô cũng không gõ cửa, tiếng mở cửa đột ngột truyền đến khiến cô giật mình, theo bản năng lui lại nửa bước rồi mới nhận ra âm thanh đó đến từ phía sau, là hàng xóm ra ngoài, nhìn thấy cô đứng trước cửa liền dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô vài lần.
Nếu cô có dáng vẻ khả nghi một chút, có lẽ sẽ gặp kết cục bị báo cảnh sát.
Cô bỗng nhiên nghĩ, đây có phải là nhà bạn bè của Chu Côn Ngọc hay không?
Có phải sẽ là một người xa lạ ra mở cửa cho cô hay không?
Cô nên nói như thế nào?
Sáng sớm cô mặc trang phục vận động và giày chạy bộ đứng ở chỗ này, trong đầu là một mảnh hỗn độn.
Cuối cùng, một tia nắng chiếu lên hành lang khiến cô bừng tỉnh, cô cúi đầu nhếch khóe môi, trực tiếp xoay người rời đi.
Mẹ nó, mặc kệ đây là đâu.
Cô căn bản không nên đến.
Thứ sáu, Thịnh Ninh Nhi nhận được điện thoại của Chu Côn Ngọc: “Ra ngoài uống rượu không?”
Thịnh Ninh Nhi cười nói: “Cậu mời?”
Chu Côn Ngọc hời hợt: “Được.”
Thịnh Ninh Nhi: “Vì sao mời khách?”
Chu Côn Ngọc: “Có lẽ là cậu xinh đẹp, mà mình lại thích cái đẹp.”
Thịnh Ninh Nhi cười to: “A Ngọc, miệng thật ngọt, sợ nhất là loại người câu dẫn còn không tự biết như cậu.”
Chu Côn Ngọc cúp máy, trong lòng nghĩ: câu dẫn mà không tự biết?
Sao có thể, đó là bởi vì nàng biết Thịnh Ninh Nhi thích được khen tặng, nếu nói như vậy cuộc hẹn đêm nay nhất định sẽ thành.
Người nàng chân chính câu dẫn, chỉ có một.
Cũng phải nàng không tự biết, mà là không nghĩ đến bản thân sẽ sa vào trong đó.
Nàng chuẩn bị ra cửa, uống rượu của Thịnh Ninh Nhi và uống rượu của Đại Mân Huyên rất khác nhau, lắc xúc xắc, đấu rượu, là những hoạt động thông thường, sau khi uống đủ, sẽ ra sàn nhảy.
Chu Côn Ngọc theo thường lệ ngồi ở góc sô pha, Thịnh Ninh Nhi đến kéo tay nàng, nàng mỉm cười từ chối: “Mình bận rộn cả tuần, buông tha mình đi, để mình nghỉ ngơi.”
Sau đó lại nói: “Muốn mình khiêu vũ cũng được, nhưng mình muốn tính phí, buổi tối hôm nay cậu trả tiền.”
Thịnh Ninh Nhi không giống với Chu Côn Ngọc, bản thân không có thu nhập, tuy rằng tiền tiêu vặt rất nhiều nhưng lại tiêu tiền như nước, dĩ nhiên không tiếp chiêu này.
Chu Côn Ngọc đổi lấy nửa khắc thanh nhàn, một tay cầm ly nước trái cây, cổ tay thanh mảnh xoay nhẹ hai vòng, hệ thống ánh sáng của quán bar được thiết kế tỉ mỉ, làm cho ngũ quan mờ ảo, nhưng ánh mắt lại trong suốt như nước.
Chiếu ra một chút ánh nước, trở thành sương mù lượn lờ trên bờ sông.
Trên một chiếc ghế sô pha khác, một cô gái có mái tóc dài ngồi khoanh hai tay, mặt không cảm xúc nhìn quần ma loạn vũ trên sàn nhảy. Có lẽ là buồn chán, ánh mắt của cô ấy nhìn sang bên cạnh, thoáng thấy Chu Côn Ngọc.
Người phụ nữ trước mặt, mặc áo sơmi thẳng thóm, quần tây màu hổ phách, mái tóc dài suông mượt xỏa sau đầu, khuôn mặt rất thanh tú, trang điểm quá mức nhẹ nhàng.
Nhưng nếu như nói nàng lạnh lẽo, chi bằng nói nàng không thú vị, cổ tay lộ ra dưới ống tay áo được xắn lên một đoạn, khuỷu tay xinh đẹp gác trên đầu gối, lộ ra một đoạn cổ chân trơn bóng, dường như đang lắc lư theo giai điệu của chính mình, tùy ý lắc lư vài cái.
Ngẫu nhiên bộc lộ một chút phong tình gần như khó có thể nắm bắt, sẽ làm người ta càng thêm phần hiếu kỳ đối với diện mạo thật của nàng.
Cô gái bước đến: “Nếu cảm thấy buồn chán, vậy có muốn đi cùng tôi không?”
Chu Côn Ngọc bật cười: “Cái gì?”
Thái độ của nàng rất tốt, cũng không bởi vì sự tiếp cận đột ngột này mà tỏ vẻ không hài lòng. Bởi vì đôi mắt này khiến nàng nhớ đến Tân Kiều.
Sạch sẽ, quật cường, lạnh thấu xương, thậm chí lộ ra một chút cao ngạo.
Nhưng, không, đây không phải Tân Kiều.
Trong sự sạch sẽ của Tân Kiều còn xen lẫn cảm giác lõi đời, cho nên sạch sẽ lại càng thêm sạch sẽ.
Trong sự quật cường của Tân Kiều có sự giả ý thỏa hiệp đối với nhân sinh, thỉnh thoảng lộ ra một chút sa sút.
Còn có sự lạnh nhạt của Tân Kiều, cũng không tùy ý hiển lộ, mà bị che giấu dưới nụ cười lãnh đạm.
Chu Côn Ngọc xoay nhẹ cổ tay, nghĩ: trên thế giới chỉ có một Tân Kiều, sẽ không có ai thực sự giống với em ấy.
Nàng lắc đầu, chỉ vào sàn nhảy: “Tôi không cảm thấy buồn chán, tôi muốn ra đó tìm bạn của mình.”
Cô gái kia nhún vai, cũng không dây dưa nữa mà xoay người rời đi.
Chu Côn Ngọc quả nhiên đứng lên, nhưng không bước vào sàn nhảy mà thong thả bước đến trước quầy bar, mỉm cười đến gần bartender: “Xin chào, đi làm rồi?”
“Chu tiểu thư.” Bartender mỉm cười nhìn nàng: “Chờ một lát, tôi làm cho cô một ly mặt trời mọc.”
Anh ta tướng mạo điển trai, tài pha chế xuất chúng, một ly mặt trời mọc không có cồn chính là chiêu bài của anh ta.
Thử nghĩ, có thể gột rửa tất cả đen tối, đem tất cả chân tướng xấu hổ phơi bày dưới ánh nắng, ‘mặt trời mọc’ Trở nên được yêu thích, vậy ly ‘mặt trời mọc’ này lợi hại cỡ nào?
Chu Côn Ngọc nhấp một ngụm, ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta.
Anh ta mỉm cười đến gần.
Quán bar này có nhiều thiên kim thế gia, thích cùng những người đẹp trai như anh ta ôn tồn vài phút, sau đó cho một xấp tiền dày, đây là chuyện bình thường.
Dĩ nhiên khi ra khỏi đây, anh ta là một người bình thường mua bánh rán ăn sáng, đi làm bằng phương tiện công cộng, những thiên kim tiểu thư ôm chó cảnh ngồi siêu xe cũng sẽ không nhìn anh ta nhiều một cái.
Nhìn thấu điểm này, một lòng chỉ muốn cầm tiền, tâm tình sẽ trở nên bình thản rất nhiều.
Chu tiểu thư nhất quán vẫn duy trì khoảng cách với mọi người, nhưng người trong giới này, lại có người nào là thật sự sạch sẽ.
Nhưng mà lúc này Chu tiểu thư ghé vào bên tai anh ta, lại nói: “Nghe nói anh bán sim điện thoại? Dùng danh nghĩa của người khác để đăng ký, căn bản không điều tra được đến chỗ tôi?”
Đây là việc kinh doanh trong âm thầm của anh ta. Thay những người thuộc tầng lớp này giữ lấy bí mật nhỏ của bản thân.
Chu tiểu thư ghé vào tai anh ta: “Tôi muốn mua một cái, đặt ở dưới miếng lót ly cho tôi, tôi đưa tiền mặt, sẽ để ở…”
Giọng nói càng thêm trầm thấp, nói ra một vị trí bí mật bên ngoài quán bar.
Bartender làm theo lời căn dặn, giao thẻ sim cho nàng.
Người tìm anh ta mua sim giả không hề ít, mỗi người đều có bí mật, cũng không người nào cẩn thận giống như Chu tiểu thư.
Bí mật nàng muốn che giấu là gì?
Anh ta không kịp tìm tòi nghiên cứu, Chu tiểu thư đã xoay người rời đi, môi nở nụ cười, dường như thực sự là đến uống một ly nước trái cây mà thôi.
Chu Côn Ngọc hoàn thành nhiệm vụ đêm nay, an tâm ngồi trở lại sô pha, chờ Thịnh Ninh Nhi các nàng nhảy xong, uống đợt rượu thứ hai, sau đó lần lượt đưa các nàng đã say không còn biết gì vào trong xe.
Trở lại căn hộ chung cư, nàng tẩy đi mùi rượu trên người, bản thân nàng đến quán bar chưa bao giờ uống rượu, cho nên hiện tại rất thanh tỉnh.
Nàng tìm được một chiếc điện thoại cũ, cắm thẻ sim vào.
Nếu Tân Kiều đến điểm hẹn đúng thời gian ghi trên mảnh giấy, nàng thậm chí ngay cả thẻ sim này cũng không cần phải mua.
Đến cùng người chụp lén nàng và Tân Kiều là ai, nàng còn chưa xác định, nàng có đối tượng hoài nghi nhưng vẫn chưa có bằng chứng, cho nên càng cẩn thận càng tốt.
Mua một cái sim cũng phải mượn việc bạn bè uống rượu đến che lấp, cho dù lại bị chụp ảnh cũng nhìn không ra bất cứ kẽ hở nào, nàng chính là người thận trọng như vậy.
Khởi động máy, màn hình bật sáng.
Nàng nhập số điện thoại di động của Tân Kiều vào mục người nhận, chỉ nhắn đi hai chữ: “Là chị.”
Dừng một hồi: “Buổi chiều hai giờ ngày mai gặp nhau, được không?”
Nàng buông điện thoại di động, suy nghĩ một chút lại cầm lên, một lần nữa nhắn lại địa chỉ: “Đường XX, khu phố 8, Nam Hối Cảnh Uyển, tòa nhà số 5 lô số 2, căn hộ số 2803.”
Nàng cũng không tuyệt đối tín nhiệm vào thẻ sim không chính chủ này, nên không muốn thảo luận nhiều trong tin nhắn.
Sau khi gửi tin nhắn xong, nàng phát hiện bản thân lâm vào một loại lo sợ nghi hoặc.
Nàng không chắc chắn về Tân Kiều.
Mặc dù Tân Kiều từng nói sẽ vĩnh viễn tin tưởng nàng, nhưng sau khi nàng làm ra ‘hành động’ như vậy, Tân Kiều thực sự còn có thể tiếp tục tin tưởng nàng sao?
Rất có khả năng ngay cả mảnh giấy nàng đưa Tân Kiều cũng chưa từng mở ra xem.
Một giờ sáng, Tân Kiều đã ngủ.
Cũng không biết vì sao cô ngủ không an ổn, bỗng nhiên tỉnh giấc.
Sau đó cô phát hiện bản thân là bị âm báo tin nhắn của điện thoại đặt trên đầu giường đánh thức.
Thường ngày cô huấn luyện mệt mỏi, theo lý thuyết âm báo rất nhỏ như vậy sẽ không làm cô giật mình tỉnh giấc, nhưng đêm nay thật kỳ lạ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô có dự cảm đưa tay sờ lấy điện thoại.
Không phải ‘ngày lễ vui vẻ, gạo ngon giảm đến nửa giá’ cũng không phải ‘không cần thế chấp, chúng tôi cho vay lên đến 30 vạn’, chỉ có hai chữ vô cùng đơn giản đập vào đôi mắt sương mù của Tân Kiều – ‘là chị’.
Tân Kiều tỉnh táo lại.
Ngoại trừ Chu Côn Ngọc còn có thể là ai?
Lại có hai tin nhắn gửi đến, lần thứ hai hẹn cô gặp mặt.
Đồng thời còn nhắn lại địa chỉ một lần nữa.
Chủ nhật, Chu Côn Ngọc bắt xe đến Nam Hối Cảnh Uyển, đảo quanh hai vòng rồi mới theo dòng người lẫn khuất vào tiểu khu.
Giữa thành phố rộng lớn, nàng tận lực thuê nhà ở một tiểu khu mật độ dân cư cao, ăn mặc bình thường để tránh gây chú ý.
Mở cửa phòng số 2803, nàng thả túi xách xuống sô pha.
Vốn định mang theo máy tính bảng để làm việc, nhưng suy nghĩ một chút nàng vẫn quyết định không mang. Tựa hồ làm như vậy chính là thừa nhận hôm nay Tân Kiều cũng sẽ không đến.
Vì vậy, nàng lại nghênh đón khoảng thời gian chờ đợi trong vô vị.
Không thể nhịn được nữa mà mở TV, kênh điện ảnh đúng lúc đang phát bộ phim 《Kỳ Nghỉ La Mã 》
Nàng bật cười, tất cả dường như đang tái diễn lại buổi tối thứ năm đầy chật vật của nàng.
Nụ cười biến mất trên khuôn mặt, nàng lại một lần nữa tắt tiếng TV, căn phòng yên tĩnh đầy áp lực giống như đáy biển, đồn ép từng bong bong khí ra bên ngoài.
Nàng lại nói không rõ là đang phân cao thấp với bản thân hay là phân cao thấp với Tân Kiều, lại một lần nữa cố chấp chờ đợi ở nơi này.
Hai giờ chiều, tại khu chung cư cũ.
Thời tiết dần nóng lên, nhưng vẫn chưa thật sự nóng đến mức giống như mùa hè, Tân Kiều ở trong nhà bếp dùng thau hứng đầy nước lạnh, rửa quả dưa hấu đầu tiên của năm nay. Tân Mộc đang làm bài tập, vẫn luôn cảm thấy buổi chiều như vậy làm cho người ta buồn ngủ.
Tân Kiều ra ban công phơi chăn, giũ tấm drap giường ướt sũng, những giọt nước bắn ra làm Tân Mộc run rẩy, lập tức thanh tỉnh không ít. Tân Mộc buông bút bước đến ban công: “Để em giúp chị.”
Tân Kiều: “Không cần, em làm bài tập đi.”
Tân Mộc: “Hôm nay vì sao chị đột nhiên muốn tổng vệ sinh? Giặt nhiều chăm drap như vậy.”
Tân Kiều liếc mắt nhìn em ấy một cái: “Thời tiết tốt.”
“Nga.” Tân Mộc nhìn cô phơi drap giường lên sào: “Chị, chờ hết mùa hè em sẽ lên cấp ba, thật đáng sợ.”
“Thi trung học a. Nếu thi không đậu thì không thể thi đại học. Không thi đại học, thì không thể trở thành tổng tài. Vậy nhân sinh của em làm sao bước lên đỉnh cao được?”
“Sẽ không.”
“Chị làm sao biết?”
“Bởi vì mỗi ngày em đều chăm chỉ học tập.” Tân Kiều nói: “Việc học tập không phải như vậy sao? Cũng giống như chị huấn luyện mỗi ngày, chỉ cần nỗ lực thì sẽ nhận được hồi báo.”
Tân Mộc gật đầu: “Chị nói như vậy, em dường như cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi, không ngờ chị còn biết an ủi người khác, chị đã trở nên dịu dàng rồi.”
Tân Kiều: “Chị vốn dĩ rất dịu dàng.”
Tân Mộc lớn tiếng ‘ồ’ lên.
“Chờ em làm tổng tài rồi, sẽ không cần phải học tập nữa, đến lúc đó nhân viên nào không nghe lời thì em sẽ mở một căn phòng chuyên dụng, nhốt bọn họ vào trong đó bắt họ làm bài thi cấp ba.”
Tân Kiều hé môi, rồi lại không nói.
Thật ra cô muốn nói, học tập đã xem là một việc tốt đẹp rồi, cũng giống như việc huấn luyện của cô, chờ Tân Mộc ra xã hội sẽ phát hiện, trên đời này thật ra những việc nỗ lực sẽ nhận được hồi báo ít đến có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ví dụ như, có lẽ sẽ rất khó thăng tiến trong công việc.
Ví dụ như, Chu Côn Ngọc.
Nhưng nếu một ngày nào đó Tân Mộc nhận rõ điểm này, Tân Kiều nghĩ, vẫn không nên sớm nói cho em ấy biết hiện thực tàn khốc này.
Cô quả thật giặt chăn drap và quần áo, bận rộn đến bốn giờ chiều, phát hiện đã hết thuốc lá, nên đến cửa hàng tạp hóa ở đầu phố mua một gói. Vốn định hút, rồi lại cảm thấy thời gian này người đến người đi sẽ không được tự nhiên.
Đang chuẩn bị quay về chung cư, đúng lúc Chu Khả Ngọc đeo túi xách đi đến.
“Hôm nay vẫn tăng ca sao?”
Chu Khả Ngọc vẻ mặt mệt mỏi mỉm cười: “Đã lâu không được nghỉ cuối tuần rồi.” Nàng lại hỏi Tân Kiều: “Mộc Mộc ở nhà sao? Lần trước khảo sát vẫn còn mấy vấn đề nhỏ cần bổ sung, lúc nào em ấy rãnh rỗi, chị sẽ đến tìm em ấy một chuyến.”
“Bây giờ chị đến đi, em ấy đã học cả ngày rồi, tôi thấy em ấy cũng rất mệt mỏi, đúng lúc chị có thể giúp em ấy thư giản đầu óc.”
Tân Kiều và Chu Khả Ngọc cùng nhau đi về phía chung cư.
Tân Mộc nghe thấy động tĩnh, mỉm cười chào hỏi: “Chị Khả Ngọc.”
“Mộc Mộc, chị có mấy vấn đề muốn hỏi em, có quấy rầy em hay không?”
“Không có, chị vào đi.”
Chu Khả Ngọc trong bao trong túi xách móc ra một bản ghi chép, đi đến trước bàn học, Tân Mộc kéo một cái ghế cho nàng ngồi, sóng vai ngồi cạnh nhau.
Tân Kiều một mình đi vào phòng bếp, nhìn dưa hấu đang ngâm trong chậu nước đá. Lúc này nếu đặt trong tủ lạnh thì sẽ rất lạnh, cho nên cô mới ngâm nước đá như vậy.
Chỉ chốc lát sau, mùi hương thanh mát của dưa hấu bay đến, làm cho người ta nhớ đến luồn gió thổi ra từ chiếc quạt điện cũ vào đầu hạ.
Chu Khả Ngọc đột nhiên bị kéo vào một nơi sâu trong ký ức, ở quên hương của nàng, năm tháng cũng chậm rãi như thế, dường như hòa tan vào cuối xuân rồi ngưng đọng không tiếp tục về phía trước.
Trong tầm mắt là ngón tay thon dài trắng nõn của Tân Kiều, cô bưng một đĩa dưa hấu được cắt thành từng miếng hình trăng non: “Ăn dưa đi.”
Tân Mộc bật cười thành tiếng.
Tân Kiều liếc xéo em ấy một cái.
Tân Mộc: “Chị, hiện tại ăn dưa đã không hiểu theo nghĩa đen nữa rồi.”
Chu Khả Ngọc hỏi Tân Kiều: “Tay em làm sao vậy?”
“Huh?” Tân Kiều lúc này mới chú ý đến: “Vừa rồi lúc phơi drap giường bị dây phơi đồ cọ phải.”
Tân Mộc: “Chị nên dùng băng cá nhân dán lên đi, chị làm việc nhà phải thường xuyên đụng nước.”
“Băng cá nhân trong nhà dùng hết rồi, lát nữa chị đi mua.”
Chu Khả Ngọc mở túi xách của mình ra, lấy cho cô một chiếc băng cá nhân: “Đúng lúc chị có mang theo, em cầm dùng tạm đi.”
“Cảm ơn, bao nhiêu tiền? Tôi chuyển khoản cho chị.”
“Đừng khách sáo như vậy. Nếu nói như em, tiền dưa hấu hôm nay có phải tôi cũng nên trả lại cho em không?”
Tân Mộc lại bật cười. Tân Kiều lúc này mới gật đầu. Chu Khả Ngọc cầm lấy một miếng dưa, cắn một ngụm, hương vị thơm ngọt lan tỏa trong miệng.
Tân Kiều xoay người trở về phòng ngủ, lúc trở ra trên ngón tay đã dán băng cá nhân, trên vai đeo túi xách.
Tân Mộc cắn dưa hấu, liếc mắt nhìn cô: “Muốn đi ra ngoài?”
“Phải, muốn đi mua một đôi giày chạy bộ.” Thật ra là muốn đi mua một ít vật liệu, các đồng nghiệp thường tự mô phỏng bom rồi cho đối phương tháo gỡ, xem như một loại huấn luyện rất quan trọng.
Chu Khả Ngọc một mực yên lặng nhìn Tân Kiều, bất ngờ va phải ánh mắt của Tân Kiều vô ý nhìn đến, nàng ngẩn người, ánh mắt của hai người chạm nhau.
Tân Kiều rất đạm nhiên, nhẹ nhàng gật đầu: “Hai người từ từ ăn, chị đi ra ngoài một chút.”
Cô bước đi rất bình thản, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở trước cửa.
Chu Khả Ngọc chăm chú nhìn miếng dưa hấu đã cắn hai ngụm, bên dưới dấu răng là một hạt dưa có phần ngã màu trắng, loại dưa này không phải hoàn toàn không có hạt, nhưng rồi hạt lại không phát triển đầy đủ giống như dưa có hạt, là một sự pha trộn rất vi diệu, giống như một loại tâm tình vi diệu nào đó bất chợt nảy sinh.
Tân Mộc gọi một tiếng: “Chị Khả Ngọc, chị xuất thần cái gì đây?”
Chu Khả Ngọc cười lắc đầu: “Không có, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
Tân Kiều quải túi xách đi ra đầu phố, lúc này còn có chút ánh nắng, cô không khỏi nheo mắt lại.
Ra khỏi con phố rẽ trái, một đường đi đến trạm tàu điện. Tiếng ve kêu râm rang, ánh mắt của cô vô ý thức dừng trên biển bảo của trạm tàu điện.
Tuyến 181.
Chuyển hai trạm xe nữa, thì có thể đến Nam Hối Cảnh Uyển.
Lần trước cô không đi từ trạm này đến Nam Hối Cảnh Uyển, mà là trạm ở gần công viên, vì sao cô lại quen thuộc đối với tuyến đường 181 như vậy?
Bởi vì cô đã tra trên mạng.
Cô phát hiện bản thân không thể rảnh rỗi, bởi vì một khi rãnh rỗi thì sẽ nghĩ đến tin nhắn Chu Côn Ngọc gửi cho cô, cho nên sau khi làm tổng vệ sinh xong cô quyết định xuất môn đi mua nguyên vật liệu, để bản thân suy nghĩ đến chuyện công việc.
Nhưng lúc này đến trạm tàu điện, lẽ nào chính là đang cho cô cơ hội đến Nam Hối Cảnh Uyển?
Tân Kiều khẽ cong khóe môi, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.
Nam Hối Cảnh Uyển, Chu Côn Ngọc lại xem hết bộ phim 《Kỳ Nghỉ La Mã 》 một lần nữa.
Tuy rằng nàng tắt tiếng, nhưng những dòng credit long trọng hiện lên vẫn làm nổi bật bầu không khí tịch liêu trong hòng, ngoài cửa sổ mặt trời dần lặn, kéo ra một chiếc bóng dài trên mặt tường trắng tuyết.
Sắp đến hoàng hôn rồi, Tân Kiều còn không đến.
Ánh nắng màu da cam tẩy đi sự ung dung thong thả trên người, không ngừng khuyến đại sự tịch mịch, tầng tầng lớp lớp làm sâu sắc thêm màu sắc của nó, nhân tâm tựa như giấy Tuyên Thành bị vo thành một khối đầy nếp nhăn.
Đến lúc này, trong lòng Chu Côn Ngọc đã hiểu rõ.
Tân Kiều luôn làm bạn với ánh nắng, hôm nay cũng sẽ không đến.
Thứ hai đi làm, Chu Côn Ngọc có ba ca phẫu thuật.
Lúc hoàn thành ca phẫu thuật cuối cùng, bước chân của nàng có chút lảo đảo.
Nàng cảm thấy đây là điềm báo tuột huyết áp, bước chân vội vã đi về phía siêu thị bệnh viện.
Xa xa nhìn thấy rất nhiều người xếp hàng trước quầy thu ngân, khiến người ta muốn ngất đi.
Bỗng nhiên có người hỏi: “Chị muốn mua thứ gì?”
Chu Côn Ngọc dừng bước, cảm thấy giọng nói này mang một chút cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nàng quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt mà nàng không thể ngờ đến.
“Là cô.” Chu Côn Ngọc: “Tôi đã quên hỏi tên cô.”
Chính là cô gái lần trước bắt chuyện với nàng trong quán bar.
“Đào Hân.”
Thoát ly ánh đèn mờ ảo trong quán bar, khuôn mặt đắm chìm dưới ánh nắng chiều, ngũ quan thanh tú, càng có vẻ giống với Tân Kiều hơn.
Nhất là đôi mắt kia, trong sạch sẽ lộ ra vẻ quật cường.
Cô ấy lại hỏi nàng một lần nữa: “Chị muốn mua thứ gì?”
Chu Côn Ngọc chợt bừng tỉnh, trả lời cô ấy: “Sữa.”
Đào Hân từ trong túi xách lấy ra một hộp sữa, đưa cho nàng: “Nhìn chị có vẻ không được khỏe, đừng đi xếp hàng nữa, uống đi.”
Chu Côn Ngọc do dự chốc lát.
Đào Hân khẽ cong môi mỉm cười: “Chị cũng không phải là bác sĩ tôi muốn tìm, cho chị một hộp sữa cũng không tính là hối lộ đúng không? Hay là chị chuyển tiền trả tôi, bốn tệ.”
Chu Côn Ngọc mỉm cười nhận lấy, cắm uống hút uống một ngụm.
Nhiệt lượng rót vào trong cơ thể, thể lực bắt đầu hồi phục, cảm giác đầu choáng mắt hoa cũng dần dần rút đi.
Chu Côn Ngọc hỏi: “Sao lại đến bệnh viện?”
“Bà của tôi bị gãy xương, tôi đưa bà đến nằm viện.”
“Cô gặp tôi, dường như không phải tình cờ.”
“Tôi nghe mọi người nói chị là bác sĩ.”
Trong phạm vi xã giao của Chu Côn Ngọc, có lẽ không ai không biết Chu tam tiểu thư. Đào Hân gia cảnh cũng không tốt, cùng các tiểu thư đến quán bar cũng là nhằm tìm kiếm thùng vàng đầu tiên chuẩn bị mở công ty của riêng mình.
“Tôi đối với đã cố ý xem danh sách bác sĩ trên bản thông tin, không biết tấm nào là của chị.”
Lời này lộ ra một chút mờ ám, Chu Côn Ngọc đoan trang tao nhã mỉm cười, tự hỏi làm thế nào một lần nữa kéo cuộc đối thoại trở lại khoảng cách an toàn.
Giữa người trưởng thành với nhau thật ra không cần nhiều lời, nàng không tiếp tục đề tài đã đủ khiến Đào Hân hiểu ý mỉm cười: “Vậy tôi đi trước.”
Mặt trời chiều cho bóng lưng của Đào Hân thêm một lớp lăng kính, Chu Côn Ngọc nhìn tấm lưng kia, nghĩ: nếu như nàng muốn theo đuổi Đào Hân, cần mất bao nhiêu thời gian?
Khiến một linh hồn quật cường bất tuân, đến từ một tầng lớp hoàn toàn bất đồng từng chút bị nghiền nát dưới tay nàng, cúi đầu xưng thần với nàng, lúc này đây, nàng cần mất bao nhiêu thời gian?
Nếu như nàng cảm thấy trò chơi này thú vị, mà Tân Kiều lại không hề để ý đến nàng, vậy nàng có thể tiếp tục bắt đầu một màn chơi mới hay không?
Nếu như nàng muốn, còn có thể chơi màn thứ ba, màn thứ tư…
Giống như những người xung quanh nàng, có người thích lặn, sẽ luôn khiêu chiến những địa điểm lặn khác nhau, người yêu thích leo núi, sẽ tìm đến những vách núi khác nhau.
Trò chơi sao, luôn là càng mới mẻ càng kích thích, không phải sao?
Nàng yên lặng bước đi, không nhìn bóng lưng của Đào Hân nữa.
Bởi vì, thứ nàng cần không phải là trò chơi.
Nàng cần chính là Tân Kiều.
Thứ ba, lúc đêm khuya, điện thoại Chu Côn Ngọc đặt trên đầu giường rung lên.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, biểu hiện một giờ lẻ năm phút.
Sau khi phản ứng kịp, nàng thoáng chốc ngồi dậy — chiếc điện thoại này là chiếc cô dùng cho thẻ sim mới mua.
Mà số điện thoại này hẳn là chỉ có một người biết.
Nàng cầm lấy điện thoại trong tay.
Dãy số kia nàng đã quá quen thuộc.
Nàng bỗng nhiên có chút khẩn trương: gọi điện thoại? Nàng không dám gọi điện thoại cho Tân Kiều.
Thật ra nàng có rất nhiều tính toán, rất nhiều suy nghĩ, người luôn luôn dũng cảm hơn nàng, là Tân Kiều.
Tân Kiều gọi điện thoại cho nàng là muốn nói gì?
Nếu không bắt máy, cuộc gọi sẽ kết thúc.
Chu Côn Ngọc bắt máy: “Alo?”
Bên kia im lặng.
Chu Côn Ngọc ý thức được, giọng nói của bản thân lúc mới vừa tỉnh ngủ nghe có chút khàn khàn, một từ đơn giản bị nàng nói quá mức mờ ám, ngữ điệu như vậy không nên dễ dàng để cho người ngoài nghe thấy.
Trong mắt Tân Kiều, có thể các nàng từ lâu đã không còn thân thiết nữa.
Trong phòng ngủ u tối yên tĩnh, gió mát từ máy điều hòa tập kích, ấm áp nhanh chóng lui bước, làm cho cánh tay nàng nổi da gà.
Chu Côn Ngọc ôm lấy hai đầu gối bên dưới tấm chăn.
“Tân Kiều.” Nàng nhẹ giọng gọi tên cô: “Là chị.”
Bên kia vẫn im lặng.
Rốt cục giọng nói của Tân Kiều vang lên.
Cũng là hai từ đơn giản: “Biết rồi.”
Ngữ khí rất lạnh nhạt, nhưng này hai từ này đã kéo gần khoảng cách không thể nghi ngờ — cô biết là nàng, cũng chỉ có thể là nàng, cũng giống như việc nàng không thể chấp nhận được người khác, Tân Kiều cũng chỉ có một mình nàng.
Sống mũi của Chu Côn Ngọc bỗng nhiên có chút ê ẩm, nhưng nàng quy kết điều này cho việc mở điều hòa lên quá sớm.
Nàng tắt điều hòa, điều khiển từ xa ‘tích’ một tiếng, trở thành âm thanh duy nhất trong cuộc hội thoại của hai người.
Rốt cục Tân Kiều hỏi: “Chị tìm tôi, có chuyện gì?”
Trái tim Chu Côn Ngọc lần thứ hai chìm xuống.
Không còn thân mật, Tân Kiều kiệm lời, cách nói chuyện lại trở về với những câu đơn ngắn ngủi, cũng thiếu đi sự ôn tồn vốn chỉ dành cho nàng.
Nàng trả lời: “Chị có chuyện muốn nói với em.”
Tân Kiều vẫn ngắn gọn như cũ: “Vậy thì nói đi.”
“Cần gặp mặt để nói với em.”
Nàng cảm thấy Tân Kiều nhất định sẽ cự tuyệt.
Không có gì là nhất định phải gặp mặt mới có thể nói, đơn giản là sau khi gặp mặt, dưới tác dụng của da thịt ấm áp, ánh mắt dịu dàng và những cảm quan khác dường như có thể khiến nàng có nhiều quân cờ trong tay hơn, nhằm đánh tan phòng tuyến của Tân Kiều.
Không nghĩ tới Tân Kiều lại nói: “Hiện tại được không?”
Chu Côn Ngọc sửng sốt: “Em thuận tiện không?”
Tân Kiều: “Ừm.”
“Vậy…” Chu Côn Ngọc vội vã xuống giường, trong bóng tối nàng không giẫm đúng đôi dép lên trên sàn nhà: “Gặp ở Nam Hối Cảnh Uyển?”
Đây là một câu hỏi nhưng Tân Kiều bên kia trực tiếp cúp máy.
Chu Côn Ngọc lảo đảo muốn lập tức đi thay quần áo, mũi chân vô tình va vào góc tủ, nàng không kịp kêu đau mà chỉ sờ soạng vách tường mở đèn lên.
Thật vất vả Tân Kiều mới đồng ý gặp nàng, nàng lại phát hiện trong lòng mình càng thêm hoảng hốt.
Tân Kiều là muốn yêu cầu nàng đừng quấy rầy em ấy nữa sao? Đây sẽ là lần cuối cùng các nàng gặp nhau sao?!