Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 57

Chương 57

Chu Côn Ngọc khẽ cong khóe môi, nhìn Tân Kiều: “Làm sao vậy?”

Tân Kiều: “Nhìn chị có vẻ rất mệt mỏi.”

Chu Côn Ngọc hất nhẹ mái tóc: “Trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi không tốt.”

Vì sao?

Một bên cùng cô chu toàn, một bên lại đang lo lắng chuyện đính hôn sao?

Tân Kiều khẽ mím môi, hỏi: “Hôm nay sẽ làm gì?”

Chu Côn Ngọc nở nụ cười: “Em muốn làm gì?”

“Đi dạo công viên một chút không?”

Chu Côn Ngọc vô cùng kinh ngạc mà nhìn cô.

Tân Kiều phát hiện Chu Côn Ngọc có một thói quen, nàng thích đứng trong bóng tối, trong bóng râm, thậm chí trong phòng khách nàng cũng quen tính đứng dưới chiếc bóng của rèm cửa sổ.

Vì sao nàng không dám đứng dưới ánh mặt trời.

Tân Kiều càng muốn kéo nàng ra ngoài phơi nắng.

Chu Côn Ngọc đồng ý: “Được, chị đi thay quần áo.”

Tân Kiều ngồi chờ ở phòng khách, nghe thấy Chu Côn Ngọc gọi cô: “Tân Kiều.”

Cô bước đến, mở cửa ra.

Đèn phòng ngủ không biết đã tắt từ lúc nào, đôi mắt không thích ứng với bóng tối đột nhiên bao phủ, không bắt được bóng dáng của Chu Côn Ngọc, một bóng người đột nhiên quấn lấy cô: “Chị không muốn ra ngoài.”

Nàng tiện tay đóng cánh cửa bên cạnh Tân Kiều.

Tư thái nói chuyện của Chu Côn Ngọc không thể nói rõ là đang thì thầm hay là khẽ hôn vành tai Tân Kiều, hai tay nàng ôm cổ Tân Kiều, đôi môi mềm mại chạm nhẹ như có như không.

Nàng căn bản không thay quần áo, hỏi: “Không ra ngoài, được không?”

Lúc Chu Côn Ngọc nói lời này, đã hoàn toàn bại lộ khát vọng, trong phòng vẫn chưa mở cửa sổ, đêm qua Chu Côn Ngọc ngủ ở chỗ này cho nên mỗi một phân tử không khí đều mang theo hương thơm cơ thể của nàng, biến thành một tấm lưới bắt lấy Tân Kiều.

Hai người lảo đảo ngã xuống giường, Chu Côn Ngọc ôm lấy cổ cô liên tục hôn cô, đồng thời một tay mở ngăn kéo tủ đầu giường.

Không mở rèm cửa sổ khiến ánh nắng không thể lọt vào phòng, thần hôn điên đảo, Tân Kiều giống như chìm vào đáy hồ, nước hồ nuốt chửng lấy cô.

Tay của Chu Côn Ngọc lùi khỏi tủ đầu giường, trong tay có thêm một vật nhỏ màu trắng: “Muốn thử không?”

Tân Kiều liếc mắt nhìn một cái, đó là vật Chu Côn Ngọc từng sử dụng trong lần cô nhìn thấy Chu Côn Ngọc trong phòng tắm.

Chu Côn Ngọc vẫn luôn thích đẩy bản thân đến ranh giới mất khống chế, vì sao? Tân Kiều nghĩ, có lẽ là bởi vì trong lòng Chu Côn Ngọc luôn luôn có rất nhiều mâu thuẫn, đúng không?

Cô yên lặng chấp nhận.

Không biết có bao nhiêu người dùng sự thông minh tài trí phát huy vào việc này, chỉ cần tần suất thay đổi rất nhỏ cũng có thể mang đến hiệu quả bất đồng.

Thật ra Chu Côn Ngọc đã lâu không sử dụng đến, cho nên hiệu quả của nó cộng thêm Tân Kiều, khiến nàng có chút không lường trước được. Nhưng nàng cũng không bảo dừng, Tân Kiều nhìn nét mặt của nàng, vẫn luôn cảm thấy có đôi lúc dường như giây tiếp theo nàng sẽ lập tức tan biến.

Sau khi kết thúc, phòng ngủ bỗng chốc rơi vào yên tĩnh.

Tân Kiều muốn đưa tay bật đèn, lại bị Chu Côn Ngọc bắt lấy cổ tay: “Đừng.”

Cho dù là Chu Côn Ngọc, cũng không muốn giữa ban ngày đối mặt với đống hỗn độn này, Tân Kiều nghĩ thầm, Chu Côn Ngọc phá vỡ toàn bộ giới hạn như vậy, có thể khiến tâm lý của cô cảm thấy thăng bằng không?

Chu Côn Ngọc khẽ đẩy cô: “Nằm sang bên kia một chút.”

Hai người cùng nhau né tránh chỗ ẩm ướt, Chu Côn Ngọc nằm đưa lưng về phía cô, tùy ý cô ôm nàng, ngay cả đường cong cơ thể của hai người cũng phù hợp với nhau giống như hai mảnh ghép.

Không biết qua bao lâu, Tân Kiều hỏi nàng một câu: “Đi dạo công viên được không?”

Đây là lần thứ hai cô mở miệng hỏi vấn đề này.

Lúc này xúc cảm của Tân Kiều chịu ảnh hưởng từ nhịp tim của Chu Côn Ngọc. Mà theo từng nhịp hô hấp của Chu Côn Ngọc, nhịp tim của nàng thậm chí cũng không nhanh hơn so với thường ngày.

Điều này làm cho Tân Kiều hoàn toàn không thể phỏng đoán được tâm tình của Chu Côn Ngọc lúc này.

Trong phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Tân Kiều cũng có thể nghe rõ nhịp tim của bản thân, từng nhịp đánh vào tấm lưng mảnh mai của Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc cong chân lại, móng tay cào xuống drap giường, phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ.

Ngữ điệu của nàng có phần biếng nhác: “Chị không có sức lực cùng em đi dạo công viên.”

Tân Kiều thu tay lại, sờ lấy điện thoại trên tủ đầu giường, thao tác trên màn hình.

Chu Côn Ngọc yên lặng, nhưng giọng nói thanh nhã của nàng lại quanh quẩn trong phòng.

“Cảm ơn.”

“Tôi cảm thấy anh ấy rất tốt.”

Rất khác với ngữ điệu lười biếng vừa rồi của Chu Côn Ngọc, trong đoạn ghi âm giọng nói của nàng nghe rất trong trẻo, sang quý, giống như một tấm vải lụa không chút tỳ vết.

Tân Kiều nhớ đến đàn bồ câu cô đã nhìn thấy vào lần đầu tiên đến trạch viện Chu gia, bộ lông óng mượt tựa gấm vóc, cũng mang đến cho người ta cảm giác tương tự.

Cô cho rằng Chu Côn Ngọc sẽ hoảng hốt, trên thực tế Chu Côn Ngọc rất bình tĩnh, thậm chí ngay cả tư thế của hai người cũng không có thay đổi, nàng vẫn tựa vào lòng Tân Kiều giống như trước đó, hai người dùng một loại thân mật quỷ dị lẳng lặng nghe xong đoạn ghi âm này.

Là Chu Côn Ngọc lên tiếng trước: “Thì ra em nghe được chính là đoạn ghi âm này.”

Nàng tìm lấy điện thoại của bản thân: “Chị còn cho rằng, sẽ là một đoạn khác.”

Nàng mở một đoạn ghi âm khác, nhấn nút phát.

Trong phòng lại một lần nữa vang lên giọng nói của Chu Côn Ngọc.

“Đây, là trò chơi của con.”

“Việc này không phải còn thú vị hơn so với ông nội thuần hóa bồ câu sao?”

“Đám súc sinh kia, đều quá dễ dàng rồi.”

Mỗi một lần hô hấp, Tân Kiều đều có thể nghe thấy âm thanh từng trang giấy bị đốt cháy trong lòng, trên giấy từng viết đầy tin cậy, hiện tại bị đốt cháy, mang theo rung động rất khẽ tựa như hồ điệp vỗ cánh.

Cô hít sâu một hơi: “Vì sao muốn để cho em nghe?”

“Hiện tại chị không cho em nghe, sau này có lẽ sẽ có người khác tìm em, để cho em nghe.” Chu Côn Ngọc đặt điện thoại trở lại trên tủ, rất bình tĩnh nói: “Cho nên, không bằng để tự chị làm.”

Tân Kiều nghĩ thầm, đây là Chu Côn Ngọc.

Nàng có bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu tàn nhẫn. Nàng muốn tự tay thu tấm lưới này, cho thấy tình cảm đối với Tân Kiều là lời hứa hẹn suốt đời, còn đối với nàng chẳng qua chỉ là một trò chơi.

Thì ra từ đầu đến cuối, tính chất của chuyện này đối với Chu Côn Ngọc chưa từng thay đổi.

Thật ra Tân Kiều rất muốn hỏi một câu: “Không phải chị đã nói sẽ không lừa gạt em sao?”

Sau đó nghĩ lại, Chu Côn Ngọc chưa từng lừa gạt cô, không phải sao?

Cho đến bây giờ Chu Côn Ngọc chưa từng nói ‘yêu’ cô, cho đến bây giờ cũng chưa từng hứa hẹn ‘vĩnh viễn’, Chu Côn Ngọc căn bản đã chuẩn bị toàn thân rút lui bất cứ lúc nào.

Tân Kiều buông Chu Côn Ngọc ra: “Chị có gì muốn giải thích không?”

Thật ra dựa theo tính cách kiêu ngạo của Tân Kiều, đánh chết cô cũng không nguyện hỏi ra câu này với Chu Côn Ngọc.

Nếu như Chu Côn Ngọc muốn giải thích thì đã sớm chủ động mở miệng giải thích rồi, vì sao cần chờ đến lúc cô hỏi?

Nhưng cô vẫn muốn hỏi.

Chị giải thích đi Chu Côn Ngọc.

Giải thích những lời này đều là nói ra để lừa mẹ chị mà thôi.

Giải thích tình huống trong nhà chị rất khó giải quyết, chị cần thêm thời gian.

Giải thích chị… yêu em.

Nhưng Chu Côn Ngọc chỉ nói: “Không có.”

Tân Kiều gật đầu một cái: “Được, hiểu rồi.”

Trong lòng cô còn có rất nhiều phẫn uất, ấm ức, không cam lòng nhưng rồi đã sao, cũng không nên biểu hiện ra nữa, cô không phải đã quen hờ hững lãnh đạm rồi sao.

Mang khuôn mặt lạnh nhạt đối mặt với cuộc sống, phải chăng có thể lừa gạt cuộc sống cũng lừa gạt chính bản thân, tin tưởng bản thân thực sự không bị tổn thương.

Trên người hai người ướt đẫm mồ hôi, vừa buông ra, cảm giác lạnh lẽo kéo đến, Chu Côn Ngọc co người lại, nghe Tân Kiều ở phía sau nàng mặc quần áo.

Nàng ngồi dậy, bắt đầu mặc áo ngủ của bản thân.

Toàn bộ quá trình hai người chưa từng bật đèn, bởi vậy Chu Côn Ngọc không cần đối mặt với một mảnh hỗn độn trên drap giường.

Tân Kiều mở cửa đi ra ngoài, Chu Côn Ngọc đi theo phía sau cô.

Lúc Tân Kiều sắp đến cửa phòng khách, Chu Côn Ngọc nói: “Chờ một chút.”

Tân Kiều nhìn nàng.

Chu Côn Ngọc ôm cánh tay, lại nhanh chóng buông ra, bình tĩnh nhìn Tân Kiều nói: “Cùng nhau ăn bữa trưa rồi hãy đi.”

Tân Kiều bỗng nhiên nở nụ cười.

Cô cong khóe môi, lại nở nụ cười trào phúng đã lâu không xuất hiện: “Cơm chia tay a?”

“Được thôi, em nấu.”

Chu Côn Ngọc lắc đầu: “Đừng nấu, đi ra ngoài ăn đi.”

Hiện tại thời gian còn sớm, hai người đứng yên lặng trong phòng khách chốc lát, Chu Côn Ngọc hỏi: “Chơi lego không? Lần trước cùng Mộc Mộc ghép nhưng vẫn chưa ghép xong.”

Tân Kiều nhớ đến lần trước dẫn Tân Mộc cùng nhau đến nhà Chu Côn Ngọc, ghép lego chủ đề hàng không, còn nhắc đến vị kiến trúc sư rất thành công tên Úc Khê, thế cho nên sau này lúc Tân Kiều thấy Úc Khê xuất hiện trên bản tin, đều phải nhìn nhiều một chút.

Khi đó trong lòng cô có phải sẽ cảm thấy vừa buồn cười vừa ấm áp hay không.

Cô trả lời: “Được, ghép lego.”

Chu Côn Ngọc lấy bộ lego từ trong ngăn tủ ra.

Hai người ngồi trước bàn trà.

Tân Kiều: “Thứ này ghép xong thì có lợi ích gì?”

Chu Côn Ngọc: “Không có lợi ích gì, chỉ trưng bày mà thôi.”

Tân Kiều: “Nga.”

Cô không nói gì nữa, cũng không tỏ vẻ mất kiên nhẫn trước những khối lego nữa, mà chỉ yên lặng ghép.

Chu Côn Ngọc ngồi bên cạnh cô, mái tóc dài buộc lỏng lẻo sau đầu, vài sợi tóc trượt vào cổ áo, tôn lên cần cổ thon dài và tấm lưng trơn bóng.

Hai người không ghép được bao nhiêu, hiệu suất xa xa không bằng ngày đó Chu Côn Ngọc và Tân Mộc phối hợp với nhau, Chu Côn Ngọc buông mảnh ghép trong tay: “Đi thôi, ăn cơm.”

Tân Kiều nhìn điện thoại, mười hai giờ, thời gian quả thật cũng rất vừa vặn.

Cô đứng lên, bĩu môi nhìn bộ lego trên bàn trà: “Không thu dọn sao?”

“Chờ trở về chị sẽ dọn.”

Hai người đi ra cửa.

Mỗi lần vào trong thang máy, các nàng đều cách một khoảng cách, nếu như có người khác bước vào, tuyệt đối sẽ không nghĩ hai người quen biết nhau.

Chiếc áo thun giặt đến biến dạng của Tân Kiều và áo sơmi trắng ưu nhã của Chu Côn Ngọc.

Quần jean rộng thùng thình của Tân Kiều và quần tây chất liệu hoàn mỹ của Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều nên sớm tin tưởng vào trực giác của bản thân, một cây guitar đứt dây làm sao có thể hợp tấu cùng với đàn dương cầm tao nhã.

Cửa thang máy mở ra, hai người yên lặng một trước một sau bước ra ngoài.

Chu Côn Ngọc không lái xe, nói muốn ăn ở một nhà hàng ngay cửa khu dân cư.

Tân Kiều liếc nhìn thực đơn, tiêu phí hằng ngày của Chu Côn Ngọc xa xỉ đến mức cô khó có thể gánh vác.

Bản thân Chu Côn Ngọc lật xem thực đơn, cũng không có ý đưa cho cô chọn, sau đó gọi nhân viên phục vụ đến gọi món.

Sau đó Tân Kiều phát hiện, Chu Côn Ngọc nhớ kỹ những món mà cô thích ăn.

Thịt bò hầm, vài món xào, lại gọi thêm hạt sen.

Chu Côn Ngọc cầm lấy đôi đũa: “Ăn nhiều một chút.”

Tân Kiều nở nụ cười.

Chu Côn Ngọc người này thật sự quá phiền, ánh mắt nhìn người vĩnh viễn lưu luyến như vậy.

Tân Kiều yên lặng nhét đầy thức ăn vào trong miệng, thịt bò hầm thật sự con mẹ nó quá cay.

Cay đến mức cô phải dừng lại, hỏi Chu Côn Ngọc: “Nếu như em không nghe thấy đoạn ghi âm này, chị dự định khi nào sẽ nói cho em biết?”

Chu Côn Ngọc đang muốn gắp hạt sen, mái tóc của nàng lúc này xõa xuống, lay động tới lui theo động tác nghiêng người của nàng.

Chu Côn Ngọc dừng đũa, rồi lại lưu loát gắp lấy một hạt sen, đặt vào trong chén, cơm tẻ trắng tinh dính phải nước đường hoa quế nồng đậm.

Nàng trả lời: “Chủ nhật.”

“Chủ nhật?”

“Ừm, Trần tiên sinh muốn đến sở cảnh sát chỗ em quyên góp một số thiết bị, tổ chức một nghi thức đơn giản, chị cũng sẽ cùng nhau tham gia. Chờ sau khi em gặp anh ta, chị dự định sẽ nói với em việc này.”

“Trần tiên sinh.”

Trong lòng Tân Kiều nhói lên một chút.

Đây là xưng hô lần đầu tiên toát ra từ trong miệng Chu Côn Ngọc.

Mà việc Trần tiên sinh đến sở cảnh sát quyên tặng trang thiết bị là Chu Côn Ngọc an bài sao?

Đến cùng Chu Côn Ngọc là không chịu đựng được áp lực gia đình nên chấp nhận thỏa hiệp, hay là thật sự chỉ xem mối quan hệ giữa các nàng là một trò chơi, sự kiêu ngạo cuối cùng trong lòng Tân Kiều khiến cô vĩnh viễn không thể mở miệng hỏi ra vấn đề này.

Như vậy, chân tướng phía sau cô sẽ vĩnh viễn không thể biết được.

Cũng không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là lần đầu tiên Chu Côn Ngọc mở miệng nhắc đến Trần tiên sinh với cô, cũng là lần đầu tiên đưa Trần tiên sinh đến trước mặt cô, để cô tận mắt nhìn thấy việc cô từng muốn vĩnh viễn cùng Chu Côn Ngọc là có bao nhiêu hoang đường.

Cô nở nụ cười, đột nhiên ho khan: “Quyết tuyệt như vậy a.”

“Sợ em bám lấy chị?”

Chu Côn Ngọc gắp hạt sen vừa rồi vào trong miệng, quai hàm khẽ động, đôi mắt màu hổ phách nhìn vào cô.

Tân Kiều nhếch khóe môi: “Yên tâm, em làm sao có thể.”

Chu Côn Ngọc gật đầu: “Cũng phải.”

“Dù sao em vẫn là em, cao ngạo như vậy.”

Tân Kiều buông đũa, Chu Côn Ngọc hỏi: “Ăn no rồi sao?”

“Ừ.”

Chu Côn Ngọc gọi nhân viên vào tính tiền.

Hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng, Chu Côn Ngọc hỏi: “Em không chia tiền với chị sao?”

Tân Kiều: “Không được.”

Dù sao cũng là bữa cơm cuối cùng, dù sao Chu Côn Ngọc cũng phải trả lại cho cô một chút gì đó. Nhưng Chu Côn Ngọc nợ cô, chỉ bằng tiền ăn một bữa cơm thì có thể trả hết nợ sao?

Không muốn tính toán những việc này nữa.

Tân Kiều ngẩng đầu, đón lấy tơ liễu lay động, đón lấy ánh nắng ấm áp, bước về phía trước.

Chu Côn Ngọc đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô.

Trong lòng thầm nghĩ, nếu như lúc này nàng gọi một tiếng Tân Kiều, Tân Kiều còn có thể quay đầu lại không?

Chu Côn Ngọc về đến nhà, dùng vân tay mở cửa.

Bộ lego ghép hơn một nửa vẫn đặt trên bàn trà, lúc này nhìn qua lại cảm thấy tiến độ không có gì khác biệt so với lần Tân Mộc đến, nàng và Tân Kiều ngồi ghép một buổi trưa dường như chỉ ghép được tịch mịch.

Nàng cất bộ lego vào trong tủ, đóng cửa tủ lại.

Sau đó đi vào phòng ngủ, mở rèm cửa sổ, vết nước trên drap giường bại lộ không hề che lấp.

Nàng tháo drap giường và vỏ gối nhét vào máy giặt, thậm chí đệm giường cũng bị thấm ướt.

Chu Côn Ngọc suy nghĩ một chút, dùng máy sấy tóc ngồi sấy khô chỗ bị ướt.

Thổi hồi lâu, nàng đưa tay sờ thử, nhưng lại quên tắt máy sấy đi khiến ngón tay bị nóng đến rụt lại.

Nàng tắt máy sấy, đệm giường ấm nóng dưới đầu ngón tay, cuối cùng cũng xem như khô ráo.

Nàng từ trong tủ quần áo lấy ra một tấm drap giường sạch sẽ, màu xanh da trời trởi thành màu xanh lá nhạt, sau khi trải đến bằng phẳng không một nếp nhăn nàng mới hoàn toàn thả người nằm xuống, dường như đã xóa hết dấu vết.

Nàng mang quyển bút ký, máy vi tính và sách y học ra bàn ngồi làm việc.

Nàng cảm thấy bản thân có một công năng đặc dị, càng là lúc có chuyện muốn quên đi, càng có thể tập trung lực chú ý. Từ nhỏ đến lớn, học tập và làm việc là ‘chiếc vỏ an toàn’ của nàng nhằm tránh né thế sự, đây có lẽ chính là nguyên nhân thành tích của nàng vẫn luôn rất tốt.

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trời đã tối.

Buổi trưa ăn quá nhiều, nên nàng không cảm thấy đói, vì thế nàng đi vào phòng bếp muốn uống chút nước, nhưng tìm một lúc lại nhìn thấy nửa túi đường đỏ.

Nàng còn chưa đến kỳ kinh nguyệt, nhưng lại tự pha một ly đường đỏ, cầm ở trong tay thong thả bước đến ban công.

Đường đỏ thật sự có tính nóng, uống xong sẽ đổ mồ hôi.

Nàng ngửa đầu nhìn bầu trời, đang suy nghĩ ánh trăng lúc nào mới xuất hiện.

Người như Tân Kiều là thuộc về ánh mặt trời, thuộc về ánh trăng, bất kể ngày đêm đều hiên ngang đi giữa ánh sáng.

Chu Côn Ngọc giật mình, cầm chiếc ly rỗng đi trở vào nhà, đặt ở trên bàn trà, sau đó cầm lấy điện thoại tìm kiếm trên Taobao.

Hiện tại đèn bàn mô phỏng hình dạng ánh trăng làm rất chân thật, loại đèn treo trên đầu giường, thật sự rất giống mặt trăng.

Chu Côn Ngọc đặt một đơn hàng, lúc này chuông cửa vang lên.

Ai? Dù sao thì nhất định không phải Tân Kiều.

Chu Côn Ngọc đi ra mở cửa, ngoài cửa là khuôn mặt của Đại Mân Huyên: “Chị có hẹn ở gần đây, tiện đường đến thăm em.”

“Có hẹn với anh trai em sao?” Chu Côn Ngọc nhìn qua có chút mệt mỏi, bản thân đi trở vào phòng khách.

Đại Mân Huyên theo vào: “Tâm tình không tốt?”

Chu Côn Ngọc tựa đầu vào sô pha, cười đến lười biếng: “Sao tâm tình của em lại không tốt?”

Đại Mân Huyên đứng trước bàn trà: “Cùng chị ra ngoài đi, đêm nay chị không cần đi gặp anh của em, là Ninh Phỉ bọn họ. Hiện tại họ đã đến quán bar rồi, chị nói sẽ đến xem em có ở nhà hay không.”

Đại Mân Huyên lớn tuổi Chu Côn Ngọc ba tuổi nhưng từ nhỏ Chu Côn Ngọc đã lớn lên cùng với nàng ấy, đối với bạn bè của nàng ấy cũng rất quen thuộc, dù sao cũng đều là người trong cùng một tầng lớp.

Đại Mân Huyên đến kéo nàng lên: “Đi thôi, đừng suốt ngày chỉ biết đến công việc, em còn bận rộn hơn cả chị sao? Người đều sẽ nghẹn đến phát hoảng.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười né tránh: “Em tự đi.”

Nàng đến quán bar cũng không cần cố ý trang điểm, mặc áo sơmi trắng và quần tây như ngày thường, Đại Mân Huyên liếc mắt nhìn nàng một cái: “Sắc mặt quá kém.”

Đại Mân Huyên lấy một thỏi son từ trong túi xách ra, đi đến trước mặt Chu Côn Ngọc, mở nắp đưa tay muốn nâng cằm Chu Côn Ngọc lên rồi bỗng nhiên dừng lại.

Nàng ấy đã từng chạm vào đôi môi mềm mại ấy trong phòng ngủ u ám của Chu Côn Ngọc, nhưng khi đó chí ít còn có bóng tối che giấu tất cả tâm tư. Mà lúc này ánh đèn phòng khách khiến đầu ngón tay của nàng ấy phát run, Chu Côn Ngọc lui lại nửa bước: “Màu sắc này, không thích hợp với tâm tình của em hôm nay.”

Đại Mân Huyên nhìn Chu Côn Ngọc, nụ cười dịu dàng chân thành đến thế.

Nàng là thật sự cảm thấy màu sắc này không thích hợp, hay là muốn né tránh nàng ấy?

Đại Mân Huyên phát hiện không biết từ lúc nào, nàng ấy đã xem không hiểu nụ cười của Chu Côn Ngọc nữa rồi.

Bản thân Chu Côn Ngọc quay lại phòng ngủ thoa một chút son môi, sau đó cầm túi xách gọi Đại Mân Huyên: “Đi thôi.”

Nàng lên xe của Đại Mân Huyên, vẫn là mùi hương của gừng và hoa huệ mà nàng quen thuộc, Chu Côn Ngọc mở CD, chọn một ca khúc tiếng Anh đã lâu đời, giai điệu nhẹ nhàng du dương.

“Ay, like a sone…”

Đại Mân Huyên cầm vô lăng liếc nhìn Chu Côn Ngọc, thấy nàng tựa vào cửa sổ, ánh mắt vô thần nhìn ra bên ngoài, ánh đèn tràn đầy màu sắc giống như từng câu chuyện lướt qua khuôn mặt của nàng, đến rồi lại đi, cũng không lưu lại vết tích gì.

Chu Côn Ngọc ngồi trên ghế giống như một mẩu ghi chép tối nghĩa, khiến người ta nhìn không thấu đọc không hiểu.

Đại Mân Huyên hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì?”

Chu Côn Ngọc lắc đầu, không hề nhiều lời.

Đến quán bar dĩ nhiên có người đón tiếp ngay bãi đậu xe, Đại Mân Huyên giao chìa khóa cho nhân viên rồi dẫn Chu Côn Ngọc vào trong.

Quán bar này khiêm tốn hơn so với nơi nhóm người Thịnh Ninh Nhi thường đi rất nhiều, Đại Mân Huyên đẩy cửa phòng, chợt nghe có người hỏi: “A Ngọc có đến không?”

Ninh Phỉ cười mắng: “Ai bảo cậu gọi là A Ngọc, cậu cũng không phải người trong nhà, muốn chết sao?”

Đại Mân Huyên nhìn văn nhã, thật ra những người hiểu rõ nàng ấy sẽ biết nàng ấy có giới hạn rõ ràng.

Chu Côn Ngọc xuất hiện phía sau Đại Mân Huyên.

“Ôi, đại mỹ nữ cuối cùng cũng lừa tiểu mỹ nữ đến rồi.” Ninh Phỉ cười vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: “Côn Ngọc, đến ngồi.”

Chu Côn Ngọc ngồi xuống, Ninh Phỉ gọi cho nàng một ly nước trái cây: “Đã lâu không gặp em, bận rộn gì vậy?”

“Cũng chỉ những việc ở bệnh viện mà thôi.”

“Việc gì?”

Chu Côn Ngọc giả vờ muốn lấy điện thoại ra: “Có muốn xem hình ảnh y học của em gần đây hay không?”

Ninh Phỉ liên tục xua tay: “Đừng, xin miễn đi.” Sau đó lại than vãn với Đại Mân Huyên: “Em gái này của cậu thật đáng sợ!”

Có lẽ là ánh sáng mờ ảo, ánh mắt nhất quán rụt rè của Đại Mân Huyên toát ra vài phần dung túng, Chu Côn Ngọc chỉ nhìn một cái liền dời mắt.

Bạn bè của Đại Mân Huyên đều là những người có tính cách tương tự nàng ấy, sẽ không chơi đùa phóng túng giống như Thịnh Ninh Nhi, trong phòng rất yên tĩnh, màn hình máy chiếu đang chiếu một bộ phim cũ 《 Casablanca 》, mỗi người cầm ly rượu, tốp năm tốp ba ngồi với nhau, thả lỏng trò chuyện.

Chu Côn Ngọc không tham dự cuộc trò chuyện của các nàng, tay cầm ly cocktail thỉnh thoảng nhấp một ngụm, nhìn lời thoại kinh điển hiển thị trên màn hình: “Trên đời có nhiều thị trấn như thế, thị trấn lại có nhiều quán rượu như thế, mà cô lại vào quán rượu của tôi.”

Trong phòng đến cùng tích tụ một chút nóng bức, Chu Côn Ngọc đi vào nhà vệ sinh một tay chống bồn rửa mặt, một tay kia vuốt hai cúc áo trên cùng, rồi lại xoa nhẹ sau gáy.

Thật là kỳ quái, nụ hôn sáng nay của Tân Kiều dường như vẫn còn lưu lại trên cổ nàng.

Lúc ra khỏi nhà vệ sinh nàng phát hiện Đại Mân Huyên đang trò chuyện với mọi người, ánh mắt thức dừng trên chiếc ly mà nàng đã uống.

Nàng ngồi trở lại sô pha, xoay miệng ly một vòng, miệng ly in dấu son môi của nàng chuyển vào phía trong, không hề nằm trong tầm mắt của Đại Mân Huyên nữa.

Đại Mân Huyên thu hồi ánh mắt.

Chu Côn Ngọc thở dài một hơi, lấy điện thoại ra, tự chụp một tấm.

Nàng cúi đầu biên tập, sau đó đăng lên vòng bạn bè, chọn chế độ chỉ riêng Tân Kiều có thể nhìn thấy.

Một lát sau lại mở lên xem, không thấy Tân Kiều để lại bất cứ dấu vết gì.

Nhưng nàng biết, Tân Kiều đã nhìn thấy.

Một chỗ khác ở Bội Thành, đầu phố cũ thói quen của Tân Kiều đã quay trở lại, cô đứng hút thuốc dưới ngọn đèn đường quen thuộc, dưới ánh đèn vàng nhạt tịch liêu chỉ còn cô và chính cái bóng của mình.

Cô đang chăm chú nhìn tấm ảnh tự chụp của Chu Côn Ngọc trong điện thoại.

Chụp rất tùy ý, không giống Tân Mộc thích dùng filter hoặc sticker, mà chỉ dùng camera trước tùy ý chụp một tấm, ánh sáng trong quán bar không tốt, nên có cảm giác mờ ảo, Chu Côn Ngọc lúc này có vẻ không giống tranh thuỷ mặc nữa ngược lại giống như một bức tranh sơn dầu.

Thật ra lúc mặt đối mặt, Tân Kiều ngại ngùng không dám nhìn chằm chằm Chu Côn Ngọc.

Cô biết Chu Côn Ngọc xinh đẹp, nhưng đó là một khái niệm mơ hồ. Lúc này nhìn kỹ mới phát hiện đôi mắt, chiếc mũi, thậm chí đôi môi mỏng của Chu Côn Ngọc không có chỗ nào mà không xinh đẹp.

Mỗi một bộ phận đều xinh đẹp, tổ hợp cùng nhau, dù cho không cười, cũng có loại mị thái mơ hồ, giống như vì sao ẩn giấu phía chân trời lúc bình minh, chỉ có người vô cùng quen thuộc mới có thể nắm bắt được.

Tân Kiều từng là người thăm dò hoa viên bí ẩn kia, mà lúc này, cô đã đi rất xa rồi.

Nếu tính thời gian, chẳng qua chỉ mới từ tối qua đến bây giờ, một ngày một đêm mà thôi.

Cô cảm thấy hành vi nhìn chằm chằm ảnh chụp của Chu Côn Ngọc có phần giống róc xương chữa độc, khí khái anh hùng đủ để cho người ta chịu đựng không kêu rên thành tiếng.

Thật ra từ lúc nghe được đoạn ghi âm kia cô quả thật không mấy đau lòng, chẳng qua là màng tai ong ong, giống như từng đợt sấm rền.

Muốn hút một điếu thuốc nhưng lúc gói thuốc ra mới phát hiện vừa rồi đã là điếu cuối cùng, không còn nữa.

Cô chuyển đến quầy tạp hóa phía sau, thuốc lá không được bày trên quầy mà đặt trong tủ thủy tinh phía sau ông chủ. Cô đứng trong lối đi chập hép cần phải nghiêng người mới đứng vừa, chỉ vào loại thuốc lá bản thân thường hút: “Lấy một gói.”

Ông chủ liếc mắt nhìn cô một cái: “A Kiều, cô lại hút nhiều thuốc trở lại rồi.”

Tân Kiều khẽ cong khóe môi.

Trước đó hút rất ít, chẳng qua là bởi vì đã một lần tìm được loại ‘thuốc lá’ có thể an ủi cô mà thôi.

Cô đi trở lại dưới đèn đường, cúi đầu châm lửa, phun ra một làn khói, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, cầm điện thoại xóa đi cái tên ‘Thuốc Lá’ trong danh bạ.

Trên đường không có xe, chỉ có hai ba chiếc xe máy nửa đêm ra đường phóng nhanh.

Tân Kiều nhíu mày, xoa nhẹ vành tai của mình.

Tiếng xe máy ồn ào tựa như sấm rền bên tai cô, chấn động khiến màng tai phát đau.

Cô hút thuốc xong vừa quay đầu lại phát hiện ông chủ quầy tạp hóa đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, vừa chạm phải ánh mắt cô thì lập tức dời mắt.

Như là hiếu kỳ vì sao trạng thái của cô đêm nay lại đặc biệt kỳ lạ.

Tân Kiều xoa nhẹ khóe môi của mình: có sao? Vừa rồi lúc cô mua thuốc lá rõ ràng còn nở nụ cười.

Thật ra cô biết Chu Côn Ngọc đăng tấm ảnh đó là có ý nghĩa gì.

Chu Côn Ngọc sẽ sống tốt, cuộc sống tuân theo quỹ đạo trước đây, không chịu bất cứ ảnh hưởng gì.

Vậy cô dựa vào cái gì mà không thể sống tốt.

Chu Côn Ngọc chính là người như vậy, quyết định xa nhau chính là nàng, khuyên người ta buông xuống chính là nàng.

Tàn nhẫn là nàng, dịu dàng cũng là nàng!

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!