Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 56

Chương 56

 

Thời gian qua bao lâu, đối với Chu Côn Ngọc mà nói có thể chỉ là một hạt bụi vừa rơi xuống giá sách của thư viện.

Bởi vì nữ thám tử tư tóc ngắn giỏi giang mà nàng tìm, đứng đói diện giá sách nói với nàng: “Không có cách nào, cô của Hà Chiếu tôi cũng đã tìm rồi, tất cả những người của năm đó đều kính miệng một cách đáng kinh ngạc, không tìm được bất cứ điểm đột phá nào.”

Sau khi ra khỏi thư viện, Chu Côn Ngọc ngồi vào trong xe của .

Thời tiết dần nóng lên, trời tối cũng càng lúc càng trễ, sau hoàng hôn, nhiều xuyên qua lớp kính chắn gió vẫn có thể nhìn thấy những vết tích còn sót lại của ánh nắng ban ngày lãng đãng trong không khí, từng đợt từng đợt.

Chu Côn Ngọc chăm chú nhìn một cây liễu ở trước mắt, nghĩ thầm: không bao lâu nữa, hẳn là có thể nghe được tiếng ve kêu, nhìn thấy các loại kiến xây tổ.

Nàng đột nhiên nghĩ đến câu tục ngữ ‘Kiến càng lay cổ thụ’.

Thực sự là buồn cười, mệt cho nàng còn một lòng muốn vùi lấp lương tâm của bản thân. Trên thực tế, nàng chính là con kiến muốn lung lay đại t hụ, Chu Thừa Hiên thì vẫn lù lù bất động. Vì sao nàng lại cảm thấy bản thân ở trong nội bộ Từ Mục, đồng thời hiểu rõ cách làm việc của Chu Thừa Hiên, thì nhất định có thể tìm được chứng cứ của sự việc năm đó.

Chu Thừa Hiên là một người kín đáo, căn bản ngay cả cơ hội để nàng vùi lấp lương tâm cũng không có.

Chu Côn Ngọc tạm thời án binh bất động, lại một ngày thứ ba, nàng nhận được điện thoại của Trầm Vận Chi: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.”

“Mẹ, gần đây con rất bận.”

“Mẹ đã hỏi giáo sư Du rồi, con hẳn là có thể đi được.”

“Vậy, được rồi.”

Nàng bỗng nhiên biết vì sao bản thân lại dùng loại ngữ khí ôn hòa này nói những lời khiến người ta không thể cự tuyệt rồi, kỹ năng này nàng học được từ Trầm Vận Chi.

Đêm nay nàng quả thật không cần tăng ca, vốn dĩ hẹn Tân Kiều gặp mặt, nhưng lúc này phải gửi Wechat cho Tân Kiều, dời buổi hẹn lại thành chủ nhật.

Xe của nàng đã đưa đi bảo dưỡng, sau khi tan ca ra khỏi bệnh viện, thấy ven đường đỗ một chiếc xe cao cấp sản xuất nội địa.

Với xuất thân của Trầm Vận Chi, quyết định bà ấy phải ngồi loại xe cao cấp sản xuất trong nước, mà sự uy nghiêm của nhà ngoại Chu Côn Ngọc khiến Chu Côn Ngọc từ nhỏ ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám.

Chu Côn Ngọc mở cửa bước lên xe, chào hỏi một tiếng: “Mẹ.”

Trầm Vận Chi không nói chuyện.

Chu Côn Ngọc hỏi: “Đêm nay không trở về nhà ăn cơm, hai chúng ta ăn ở ngoài sao?”

Trầm Vận Chi vẫn không nói chuyện.

Chu Côn Ngọc liếc nhìn tài xế, nàng không nhiều lời nữa.

Ngoài của sổ xe tầng mây ép xuống rất thấp, từng đợt sấm rền dường như rất xa, rồi lại dường như vang ở bên tai.

Mưa rào trút xuống, ngay cả gió cũng biến độ.

Trầm Vận Chi đưa nàng đến một câu lạc bộ mà nàng từng ăn cơm với Trần Tổ Minh, tùy tiện gọi vào món ăn, chờ nhân viên ra ngoài, bà ấy mới từ trong túi xách lấy ra thứ gì đó rồi vứt ở trên bàn.

Chu Côn Ngọc cúi đầu nhìn.

Là ảnh chụp nàng ở trong xe mỉm cười nhìn Tân Kiều.

Trầm Vận Chi bảo nàng: “Cầm lên xem đi.”

Ngón tay nàng lạnh lẽo, một vuông của ảnh chụp đâm vào ngón tay mang đến cảm giác đau đớn.

Chuyện này phải nói như thế nào.

Thật ra nếu như Chu Côn Ngọc bị chụp cảnh âu yếm Tân Kiều, nàng cũng sẽ không hoảng hốt như thế. Đối với người như các nàng, chơi đùa và hôn nhân vốn là hai việc khác nhau.

Nhưng những tấm ảnh này chụp ánh mắt của nàng nhìn Tân Kiều tràn đầy tình cảm.

Ánh mắt của Trầm Vận Chi độc như vậy, từng chỉ nhìn một cái đã nhìn thấu nàng và Đại Mân Huyên, lần này làm sao lại xem không hiểu ánh mắt của nàng?

Thật ra Chu Côn Ngọc đã đủ cẩn thận. Có lẽ Tân Kiều không phát hiện, bởi vì mỗi một chỗ Chu Côn Ngọc và Tân Kiều đến đều cách cuộc sống của Trầm Vận Chi và Chu Thừa Hiên rất xa.

Trầm Vận Chi làm sao lại chú ý đến sự tồn tại của Tân Kiều, rồi lại làm sao ý thức được cô có khả năng sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân của con gái mình?

Đến cùng là bại lộ ở chỗ nào?

Trầm Vận Chi hỏi: “Con có gì muốn giải thích không?”

Chu Côn Ngọc bình tĩnh buông những tấm ảnh kia xuống.

Lúc này nhân viên nhẹ nhàng gõ cửa: “Nữ sĩ, muốn thêm trà không?”

Trầm Vận Chi hít sâu một hơi: “Vào đi.”

Nhân viên rót thêm hai tách trà, sau đó kính cẩn bưng ấm trà đi ra ngoài.

Trong phòng, Chu Côn Ngọc rất ôn nhã nhấp một ngụm trà, hơi nước mang theo hương trà xanh và hoa nhài xông lên mi mắt, có một loại mỹ cảm mơ hồ.

Hương trà lượn lờ, mỹ nhân nâng tách, đây thực sự là một cảnh tượng năm tháng yên bình, mà nàng khi đối diện với Trầm Vận Chi cũng giống như thế. Hai mẹ con đều thản nhiên, nếu để cho người ngoài nhìn thấy, rất khó tưởng tượng các nàng đang nói về một nội dụng ‘giông bão sắp đến’ như vậy.

Chỉ có bản thân Chu Côn Ngọc biết, từng phân tử gần như ngưng trệ trong không khí, mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng đủ để phá hủy một người.

Chu Côn Ngọc buông tách trà xuống, nở một nụ cười.

Trầm Vận Chi nhìn nàng.

“Cái này…” Chu Côn Ngọc thong dong nói: “Là một trò chơi của con.”

Trầm Vận Chi: “Lướt sóng, lặn biển, leo núi, người trẻ tuổi các con thích chơi, mẹ có thể hiểu được.” Bà rũ mắt nhìn ảnh chụp trên bàn: “Nhưng, con gọi cái này là trò chơi sao?”

“A Ngọc, con rõ ràng là thích cô ta.”

Chu Côn Ngọc dịu dàng nhếch khóe môi: “Mẹ, mẹ còn nhớ rõ lúc cô ấy đến nhà chúng ta ăn cơm không? Mẹ có phát hiện không, cô ấy rất khác biệt.”

“Khác chỗ nào?”

“Cô ấy rất thông minh, cũng rất kiêu ngạo.”

“Vậy thì thế nào? Đáng giá để con… thích cô ta?”

Lúc nói đến ‘thích’, giọng nói của Trầm Vận Chi đè thấp dường như từ nhỏ đến lớn, trong sự giáo dục của bà, chưa bao giờ có thứ liên quan đến ‘thích’, dường như điều này khiến bà cảm thấy rất hoang đường.

Chu Côn Ngọc mỉm cười lắc đầu: “Con chỉ phát hiện, dường như cô ấy rất ghét những người như chúng ta. Mẹ hẳn là hiểu rất rõ, giống như anh ba, tìm một số minh tinh chơi đùa thì có gì thú vị, tất cả những thứ có thể mua được bằng tiền đều không thú vị.”

Trầm Vận Chi nhấp một ngụm trà: “Con tiếp tục nói.”

“Thứ thực sự thú vị, chính là linh hồn nhìn như rất kiêu ngạo, từng chút bị con thay đổi, từng bước cúi đầu trước con. Trong quá trình này mồi câu con cần phải thả ra là gì đây?” Nàng cũng nhấp một ngụm trà, dung mạo đoan trang tao nhã nói: “Là cảm tình.”

“Việc này không phải còn thú vị hơn so với ông nội huấn luyện bồ câu sao?”

Nàng rũ mi, nhìn đóa hoa nhài trắng tinh trôi trong tách, dùng giọng điệu tàn khốc nhất nói: “Đám tiểu súc sinh đó, đều quá dễ dàng thuần hóa.”

Trầm Vận Chi lặng yên đánh giá con gái của mình, bất kể xét từ mặt nào, nàng luôn là một người Chu gia hợp tiêu chuẩn.

Xinh đẹp, hờ hững, thậm chí đem tình cảm thu phóng tự nhiên như một miếng mồi.

Trầm Vận Chi hỏi nàng: “Vậy con cảm thấy con làm được rồi sao?”

Chu Côn Ngọc: “Con nghĩ, có lẽ.”

Trầm Vận Chi: “Nếu đã có được kết quả mong muốn, trò chơi nên kết thúc, chuẩn bị chuyện đính hôn mới là đúng đắn.”

Lúc này cửa phòng lại bị gõ vang: “Nữ sĩ, lên món rồi.”

Đêm nay Trầm Vận Chi chỉ gọi vào món ăn nhẹ, cá quế, tôm xào cần tây, bắp xào dầu hạt thông.

Bà múc một muỗng bắp vào trong chén Chu Côn Ngọc: “Ăn đi, mẹ con chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài.”

Chu Côn Ngọc cầm muỗng, nhìn một viên nhân hạt thông phủ ánh dầu trong chén.

Nàng ngẩng đầu cười nói với Trầm Vận Chi: “Vâng, rất ngon.”

Thứ sáu, Chu Khả Ngọc tăng ca xong rồi về nhà, phát hiện đèn đường lại hỏng rồi.

“Chết tiệt.” Nàng thầm mắng một câu, muốn lấy điện thoại ra chiếu sáng, lúc này mới phát hiện điện thoại đã hết pin.

Cũng may con đường này nàng đã quen thuộc, không hề do dự, vội vã đi về phía chung cư.

Không ngờ có người ở đỗ xe ở ven đường, nàng không phòng bị đụng thẳng vào chiếc xe, đồng thời nàng cũng ngã xuống đất, bắp chân va vào linh kiện nào đó của chiếc xe vì thế vô cùng đau rát.

Nàng thử đứng dậy nhưng không được, đang muốn thử lần nữa thì một giọng nói vang lên bên cạnh: “Cẩn thận.”

Trong bóng tối, nhận thức của con người trở nên rất kỳ quái, phải ngửi được mùi hương trước, nghe được giọng nói, sau đó đôi mắt mới dần dần ý thức được có người ở bên cạnh đỡ nàng dậy.

Cảm giác của Chu Khả Ngọc lúc này đối với Tân Kiều là, trên áo thun có hương chanh mơ hồ, có mùi hương của nắng, dưới ánh trăng lộ ra một loại cảm giác đặc biệt ấm áp.

Nhiệt độ cơ thể của Tân Kiều cao hơn người bình thường, mà cánh tay thanh mảnh của cô kì thực rất vững chắc.

Lúc nói chuyện trong miệng có mùi thuốc lá nhàn nhạt: “Có thể đứng lên được không?”

Chu Khả Ngọc cảm thấy bắp chân vẫn đau rát, nhưng dường như không đau đến mức đứng không được: “Có thể.”

“Thử xem có thể đi lại hay không.”

“Có thể.”

“Vậy tôi đỡ chị trở về nhà.”

Tân Kiều một tay đỡ lấy Chu Khả Ngọc, một tay lấy điện thoại ra mở đèn pin, con đường trước mắt được chiếu sáng một phạm vi nhỏ.

“Sao em lại ở đây? Tôi không nhìn thấy em.”

“Tôi mới vừa hút thuốc xong, cảm thấy trên người còn mùi khói thuốc nên đứng dưới lầu một chút thì nghe thấy tiếng chị bị ngã.”

Giọng nói của Tân Kiều nghe có chút nặng nề.

Trễ như vậy còn ra ngoài hút thuốc, là có tâm sự gì sao?

Tân Kiều đỡ Chu Khả Ngọc lên lầu, đi đến cửa nhà Chu Khả Ngọc, đầu tiên là hỏi: “Tôi có tiện vào nhà không?”

“Không có gì bất tiện.”

Trong lòng Chu Khả Ngọc nghĩ, Tân Kiều thoạt nhìn rất lãnh đạm, thật ra lại rất biết tôn trọng người khác.

Xét về mặt nào đó, sự tôn trọng như vậy có thể hiểu là giữ khoảng cách.

Thật không biết người như Tân Kiều, lúc thân mật với người khác sẽ trông như thế nào.

Nàng nghĩ như vậy, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt của Chu Côn Ngọc.

Tao nhã, kiêu ngạo, luôn nở nụ cười như gió xuân.

Tân Kiều đỡ Chu Khả Ngọc ngồi lên sô pha: “Tôi xem vết thương của chị được chứ?”

“Ừm, làm phiền rồi.”

Hôm nay Chu Khả Ngọc mặc một chiếc quầy tây màu xám, ngón tay của Tân Kiều chạm vào ống quần của nàng, tránh đi tiếp xúc với làn da, nhẹ nhàng vén lên.

Vết thương hiển lộ ra ngoài, Chu Khả Ngọc đau đến mức muốn kêu lên, nhưng nàng nhịn xuống, Tân Kiều nói: “Cử động một chút thử xem.”

Chu Khả Ngọc cử động một chút.

“Đau không?”

“Đau.”

“Tôi phải chạm vào chân chị một chút, xem có bị gãy xương hay không.”

“Đau không?”

“Chỗ này thì sao?”

Chu Khả Ngọc đều lắc đầu.

Tân Kiều hỏi: “Trong nhà có hòm y tế không?”

“Có.” Chu Khả Ngọc nói xong liền muốn đứng lên.

“Chị đừng cử động nữa, nói cho tôi biết ở đâu là được rồi.”

“Ngay trong ngăn tủ kia.”

Tân Kiều đi lấy hòm y tế.

Người độc thân phiêu bạt bên ngoài giống như Chu Khả Ngọc trong nhà làm sao lại không có hòm y tế. Thuốc cảm cúm, thuốc dạ dày, băng gạc, cồn y tế, đầy đủ mọi thứ, một khi trong cuộc sống xuất hiện sự cố gì đó, bản thân phải biết tự chăm sóc thì mới có thể vượt qua.

Tân Kiều yên lặng ngồi xổm trước mặt Chu Khả Ngọc.

Chu Khả Ngọc phát hiện Tân Kiều không thích nói chuyện, khuôn mặt luôn lãnh đạm, cộng thêm ngũ quan có phần quật cường, có lúc sẽ làm người ta cảm thấy cô rất có cảm giác khoảng cách, không dễ tiếp cận.

Nhưng cô là một người sẽ chủ động xách hành lý cho người khác, sẽ đỡ người té ngã ở trên đường.

Tân Kiều tựa như một cá thể đầy mâu thuẫn. Vừa chán chường vừa chính trực, vừa hờ hững vừa lương thiện. Thiên tính và tính cách mâu thuẫn được cuộc sống mài giũa đan xen vào nhau, tạo thành một Tân Kiều như thế.

Chu Khả Ngọc cúi đầu nhìn Tân Kiều quần vài vòng băng gạc trên bắp chân của nàng: “Vết thương này nhìn đáng sợ, nhưng cũng may là không gãy xương. Chủ yếu là hai ngày này không thể đụng vào nước, thay thuốc vài lần thì có thể tháo băng.”

Chu Khả Ngọc: “Em thường bị thương sao?”

Tân Kiều hiếm khi nở nụ cười: “Lúc huấn luyện rất khó tránh khỏi.”

Chu Khả Ngọc lần thứ hai phát hiện sự mâu thuẫn trong tính cách của Tân Kiều, rõ ràng nhìn lãnh đạm như vậy, nhưng lúc cười lên lại có cảm giác rất sáng sủa.

Dường như chuyện gì cũng không thể đánh gục được cô, cái gì cũng không thể chân chính ép cô suy sụp.

Tân Kiều: “Vậy tôi đi đây.”

“Chờ một chút.”

Thật ra đêm nay gặp phải Tân Kiều, trong lòng Chu Khả Ngọc vẫn mang theo một chuyện, do dự hồi lâu không biết có nên nói với cô hay không.

Nhưng giây phút nhìn thấy thần sắc này của Tân Kiều, nàng đã có quyết định.

Tân Kiều quay đầu lại nhìn về phía nàng.

Chu Khả Ngọc: “Có thể giúp tôi lấy chuôi sạc điện thoại không?”

Tân Kiều đưa cho nàng, nàng cắm chuôi sạc vào ổ cắm gần đó, màn hình điện thoại sáng lên, pin chỉ hiển thị một vạch đỏ.

Chu Khả Ngọc nói: “Em chờ một chút, chờ điện thoại của tôi có thể khởi động, tôi cho em nghe một thứ.”

Tân Kiều đứng yên lặng, trên mặt có một chút nghi hoặc.

Chu Khả Ngọc thử khởi động điện thoại.

Nàng vẫn cảm thấy không tiện mở miệng, vì thế cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn Tân Kiều một cái.

Tân Kiều: “Chị muốn cho tôi nghe gì? Là gặp phải việc gì khó xử sao?”

Chu Khả Ngọc điểm nhẹ lên màn hình, sau đó đưa điện thoại di động cho cô.

“Hay là, một mình em vào nhà vệ sinh nghe đi.” Nàng dời mắt không nhìn Tân Kiều.

Tân Kiều nhận lấy, mang theo một chút nghi hoặc đi vào nhà vệ sinh.

Đó là một đoạn ghi âm được thu tại công ty của Chu Khả Ngọc.

Chu Khả Ngọc bị người khác quấy rầy sao? Tân Kiều chỉnh thấp âm lượng, rồi nhấn nút phát.

Khởi đầu là một đoạn ghi âm cuộc họp công ty của Chu Khả Ngọc, đang thảo luận về phương an quay một TVC, Tân Kiều kiên trì nghe tiếp, cho đến khi một giọng nam xa lạ cười nói: “Nếu như loại thuốc mới sản xuất thuận lợi, tôi và Chu tiểu thư sẽ cân nhắc chuyện đính hôn, đó chính là song hỷ lâm môn rồi.”

Các nhân viên vui vẻ chúc mừng.

Tiếp đến là một giọng nữ thanh nhã quen thuộc, dịu dàng nói: “Cảm ơn.”

Chỉ bằng vào hai chữ này, đủ để hung hăng đâm vào lòng Tân Kiều — ‘cảm ơn’ là có ý gì?

Là không phủ nhận chuyện chuẩn bị đính hôn, là cam chịu.

Tân Kiều yên lặng nghe, các nhân viên khen tặng Trần Tổ Minh trẻ tuổi đầy hứa hẹn, Chu Côn Ngọc thật tinh mắt, Chu Côn Ngọc lại ôn hòa mỉm cười: “Anh ấy quả thật rất tốt.”

Tân Kiều chậm rãi thở ra, không biết vì sao cô lại đưa tay sờ khóe môi của mình.

Thật ra cô muốn cười, cong khóe môi hồn nhiên trào phúng giống như trước đây.

Nhưng cô phát hiện bản thân đã không biết cách nở nụ cười như vậy nữa rồi, thật ra việc ở bên cạnh Chu Côn Ngọc đã khiến cô trở nên ôn hòa hơn. Vì vậy cô bức thiết mở quạt thông gió, muốn lấy thuốc lá ra hút, nhưng lúc bàn tay chạm vài gói thuốc lá trong túi, cô lại phát hiện bên trong không còn điếu thuốc nào.

Phải, sau khi yêu đương với Chu Côn Ngọc, tóm lại là hút thuốc ít hơn so với trước đây, cho nên ngay cả khi hút hết một gói cô cũng không phát hiện. Cô siết chặt gói thuốc lá trong tay, càng nắm chặt càng chặt, chất giấy phát ra tiếng sột soạt, cho đến khi cảm giác đau đớn truyền đến, cô mới phát hiện móng tay của bản thân cắm vào trong thịt.

Bố cục căn hộ của Chu Khả Ngọc tương tự với căn của cô, phòng vệ sinh cũng nhỏ hẹp tương tự, trần nhà rất thấp, dường như muốn ép đến người ta không ngẩng đầu dậy nổi.

Bỗng nhiên khiến cô nhớ lần đầu tiên đến trạch viện Chu gia, nhìn thấy nhà vệ sinh của Chu Côn Ngọc còn lớn hơn phòng của cô và em gái cô cộng lại.

Tân Kiều cứ thế siết chặt lấy gói thuốc lá, nghe xong đoạn ghi âm.

Về sau không xuất hiện giọng nói của Chu Côn Ngọc nữa.

Cô đứng yên nửa phút, âm thanh của quạt thông gió dường như biến mất, tựa như rơi vào một loại yên tĩnh tuyệt đối, yên tĩnh đến mức bên tai dường như có thể nghe được giọng nói của Chu Côn Ngọc đang vọng lại.

Cô trở lại phòng khách, trả điện thoại cho Chu Khả Ngọc: “Cảm ơn.”

Một tiếng cảm ơn này, là cảm ơn Chu Khả Ngọc đã chu đáo bảo toàn tôn nghiêm của cô.

Đưa cho người ta nghe đoạn ghi âm như vậy, thật ra rất dễ khiến người ta chán ghét. Bất kể là Chu Khả Ngọc cuối cùng hạ quyết tâm cho cô nghe đoạn ghi âm, hay là để cô một mình vào phòng vệ sinh để nghe, thật ra đều là đang cẩn thận giữ gìn tự tôn của cô.

Để cô tự mình tiêu hóa, có sự chuẩn bị tâm lý đối với chuyện sắp phát sinh.

Chu Khả Ngọc mím môi nhận lại điện thoại: “Chờ tôi sắp xếp xong nội dung hội nghị, sẽ xóa đoạn ghi âm này đi.”

“Ừm, đêm nay cảm ơn chị, tôi đi trước.”

Tân Kiều đi hai bước rồi lại quay về: “Chị có thể gửi đoạn ghi âm này cho tôi không?”

“Được.”

Tân Kiều về đến nhà, Tân Mộc đã ngủ.

Cô trở về phòng mình, căn phòng thực sự rất nhỏ, nhỏ đến ngoại trừ một chiếc giường và tủ quần áo thì không đặt được vật gì nữa. So sánh với trạch viện thấp thoáng trong rừng trúc nhà Chu Côn Ngọc, còn có căn hộ chung cư cao cấp kia, hình thành sự đối lập rất rõ ràng.

Cô nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay, điện thoại di động đặt ngay bên tai, nghe lại đoạn ghi âm.

“Cảm ơn.”

“Tôi cảm thấy anh ấy rất tốt.”

Tân Kiều cũng không biết bản thân đã nghe bao nhiêu lần, lúc mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng, điện thoại di động trong tay đã hoàn toàn hết pin.

Cô thức dậy rửa mặt, sạc pin cho điện thoại, sau đó nói với Tân Mộc: “Chị đi ra ngoài chạy bộ.”

Tân Mộc đang học tiếng Anh, hô lên: “Chị, mua cho em một cái bánh quẩy.”

Tân Kiều thay giày chạy bộ, yên lặng chạy ra con phố cũ, chạy đến công viên lân cận, nhìn thấy một nhóm bác gái đang múa kiếm.

“Ôi.” Một bác gái vui vẻ nói với cô: “Hiện tại vẫn còn có người trẻ tuổi có tinh thần rèn luyện như vậy a.”

Chạy bộ quả thật có công hiệu thần kỳ, Tân Kiều cảm thấy đầu óc nặng nề đến mức muốn ngất đi đã tỉnh táo hơn một chút.

Cô chạy về đầu phố: “Hai cái bánh quẩy, hai ly sữa đậu nành.”

Lúc về nhà, Tân Mộc đã dọn chiếc bàn tròn ra, rồi tiếp tục ngồi cầm sách tiếng Anh, vừa thấy cô mang bánh quẩy vào cửa liền nói: “Chị không mang điện thoại theo sao?”

“Nga, đang sạc.”

“Tối qua không sạc sao?”

“Không có.”

“Chị Côn Ngọc tìm chị, gọi chị không được nên đã gọi cho em.”

Tân Kiều buông bánh quẩy, ngón tay cứng đờ, đầu ngón tay cắm sâu vào túi giấy, rồi lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, đổ sữa đậu nành vào trong ly thủy tinh.

Cô ngồi xuống nói với Tân Mộc: “Ăn đi.”

Cô uống một ngụm sữa, cắn một miếng bánh quẩy rồi mới hỏi: “Chị ấy tìm chị để làm gì?”

“Không biết, chỉ nói chị gọi lại cho chị ấy.”

Tân Kiều dùng tốc độ bình thường ăn hết bánh quẩy, dùng sữa đậu nành xua đi dầu mỡ trong miệng, Tân Mộc trở lại bàn học tiếp tục học tiếng Anh, cô đi phòng bếp rửa chén, sau đó mới trở về phòng khởi động điện thoại.

Quả nhiên có Wechat của Chu Côn Ngọc: “Đã dậy chưa?”

Cô vốn định gọi điện thoại nhưng lại nhớ đến giọng nói thanh nhã của Chu Côn Ngọc trong đoạn ghi âm, vì thế chuyển thành gửi tin nhắn Wechat: “Chuyện gì?”

Chu Côn Ngọc trả lời rất nhanh: “Không phải hôm nay đã hẹn gặp nhau sao?”

“Nếu như Mộc Mộc không có việc gì, hiện tại có thể đến không? Chị muốn ăn bánh quẩy đầu phố nhà em.”

Tân Kiều chăm chú nhìn đoạn đối thoại quá mức bình thường, trầm mặc một lát mới trả lời một chữ: “Được.”

Cô đi đến phòng khách hỏi Tân Mộc hôm nay có phải lại muốn đến nhà bạn học hay không.

Tân Mộc liếc xéo cô: “Chị muốn đến nhà chị Côn Ngọc?”

“Phải.”

“Hôm nay không dẫn em theo sao?”

“Có thể không dẫn theo sao?” Tân Kiều mỉm cười. Thật ra cô muốn đưa tay lên sờ khóe môi của bản thân, nó dường như sinh ra rỉ sét, cô cũng không xác định bản thân có phải đang cười hay không.

Tân Mộc không chống đỡ được nữa, xì một tiếng: “Em muốn đến nhà bạn học, chị đi đi.”

Tân Kiều đi đến quầy bánh đầu phố: “Một cái bánh quẩy, một ly sữa đậu nành.”

“Yêu.” Ông chủ cầm đôi đũa dài đảo bánh quẩy trong chảo: “A Kiều, không phải đã ăn rồi sao?”

“Mang cho người khác.”

“Có phải người bạn xinh đẹp đó không? Cô ấy thích ăn bánh quẩy nhà tôi có phải không?”

Tân Kiều nghĩ thầm, Chu Côn Ngọc thực sự là lợi hại.

Ông chủ này mới gặp nàng bao nhiêu lần? Vậy mà lại nhớ rõ nàng.

Vậy cô trúng bẫy của Chu Côn Ngọc, có phải cũng không quá ngu xuẩn hay không.

Đối mặt một dung mạo hoàn mỹ, nụ cười ưu nhã, ngữ điệu nhu hòa, cô chỉ đang giẫm lên một cái bẫy mà tất cả mọi người đều sẽ giẫm lên mà thôi.

Cô mang theo sữa đậu nành và bánh quẩy đi phương tiện giao thông công cộng, thân xe lắc lư, ánh nắng chiếu qua cửa kính, như là liều mạng muốn chói mắt mọi người, khiến người ta phải nheo mắt lại.

Tân Kiều cũng không biết đang đấu tranh cái gì với ánh nắng, cô không nheo mắt, cứ thế đạm nhiên mở mắt nhìn thẳng.

Đến trạm cuối còn phải đi thêm một đoạn đường mới có thể đến khu chung cư xa hoa của Chu Côn Ngọc.

Hiện tại bảo vệ ở nơi đó phần lớn đều nhận ra cô, nhìn cô mặc một chiếc áo thun tay dài giặt đến biến dạng và chiếc quần jean đi vào bên trong, bọn họ cũng sẽ không ngăn cản đặt ra câu hỏi nữa.

Tân Kiều nghĩ thầm, vì sao không đặt câu hỏi? Cô rõ ràng không phù hợp với nơi này.

Đại khái là thật sự có cái gọi là nước ấm nấu ếch, chuyện gì đó một khi tái diễn nhiều lần, người ta sẽ trở nên chết lặng đối với nó.

Cô chính là như thế mà trúng kế của Chu Côn Ngọc.

Đến nhà Chu Côn Ngọc, không biết vì sao cô lại gõ cửa, không ai trả lời, có lẽ bởi vì Chu Côn Ngọc cảm thấy cô sẽ tự mình mở cửa.

Cô đi vào nhà, thấy rèm phòng khách vẫn chưa kéo ra, cô giống như từ thế giới của ánh sáng rơi vào thế giới hỗn độn, dường như tất cả ở nơi này đều ẩn trong bóng tối, không thể nắm lấy, không thể nói rõ.

Tân Kiều mặc chiếc áo thun hơi mỏng, bỗng nhiên cảm thấy cả người phát lạnh.

Cô cởi đi những bộ quần áo giữ ấm quá nhanh, dường như muốn thúc đẩy tiết trời tiến về phía trước, để đến mùa xuân nhìn Chu Côn Ngọc mặc chiếc váy màu xanh.

Cô yên lặng đứng trong phòng khách, có lẽ là Chu Côn Ngọc không nghe được động tĩnh nên mới rời giường, mở cửa phòng ngủ, tựa vào khung cửa từ xa nhìn cô.

Phòng ngủ của Chu Côn Ngọc có ánh sáng, bóng dáng của nàng được chiếu sáng, áo ngủ màu vàng nhạt tựa như mặt hồ gợn sóng, mà màu da của nàng còn trắng hơn cả tơ tằm, mái tóc đen nhánh xỏa xuống bờ vai, một vài lọn tóc chui vào cổ áo, phủ lên xương quai xanh xinh đẹp.

Cả người Chu Côn Ngọc nhìn rất đoan trang, rồi từng chi tiết nhỏ nhặt lại không ngừng mê hoặc người khác.

Tân Kiều xa xa nhìn nàng, không nói chuyện cũng không cử động, tay nắm chặt túi bánh quẩy.

Chu Côn Ngọc mang dép lên bước đến, bật công tắc trên tường, rèm cửa tự động kéo ra, giống như đào binh bị ánh nắng ngoài cửa sổ đánh bại.

Chu Côn Ngọc nở nụ cười: “Ngồi đi, chị đi rửa mặt.”

Nàng đi rồi, Tân Kiều vào phòng bếp tìm một cái ly đổ sữa đậu nành ra, dầu giấm đường muối nơi này cô từng dùng qua, đan xen những việc vụn vặt hằng ngày, tràn đầy dấu vết cuộc sống.

Đều là cô.

Đều là cô và Chu Côn Ngọc.

Cô từng ở chỗ này cắt cà chua cắt dưa leo, Chu Côn Ngọc sẽ nhàn tản bước đến, ngón tay thon dài cầm một miếng đưa vào trong miệng.

Đôi môi mềm mại, rau quả tươi mới.

Nếu cô biết vẽ tranh, cô nhất định sẽ cảm thấy đó là một hình ảnh đáng giá vẽ lại, nhưng ký họa lại không miêu tả được cảm giác ấm áp chân thực như vậy.

Lẽ nào đây không phải chân thực sao? Tân Kiều rõ ràng có thể thấy được từng cảm xúc chân thực trong cuộc sống.

Cô bưng sữa đậu nành và bánh quẩy đặt lên bàn, rất nhanh, Chu Côn Ngọc đến ngồi đối diện cô, trên người mang theo mùi hương của kem đánh răng và sửa rửa mặt vừa tươi mát vừa xa xỉ.

Nàng cắn một miếng bánh quẩy, âm thanh giòn rụm.

Nàng uống một ngụm sữa đậu nành, yết hầu khẽ động.

Nắng sớm chiếc lên vầng trán của nàng, nàng cười nói với Tân Kiều giống như trước kia: “Thật sự rất ngon.”

Dường như đoạn ghi âm đêm qua là một cơn ác mộng, một hồi ảo giác, đặt dưới dưới ánh mặt trời thì không còn sót lại chút gì.

Lúc Chu Côn Ngọc đi súc miệng rửa tay, Tân Kiều thậm chí thực sự lấy điện thoại ra xem.

Vẫn còn.

Đoạn ghi âm vẫn còn.

Cho đến khi Chu Côn Ngọc trở lại, Tân Kiều mới cất điện thoại vào trong túi, nâng ánh mắt nhìn về phía nàng, cánh môi mấp máy.

 

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!