Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 53

Chương 53

 

Ngày tháng nhìn như ‘sóng yên biển lặng’ cứ thế trôi qua.

Một tuần sau, Chu Côn Ngọc tan ca trở lại trạch viện Chu gia.

Mới vừa bước vào cửa đã nghe thấy từng đợt tiếng cười, Chu Côn Ngọc nhạy cảm nghe ra một giọng nam không quá quen thuộc.

“Có phải A Ngọc đã trở về hay không?” Trầm Vận Chi nâng ánh mắt, vừa thấy nàng lập tức nở nụ cười: “Quả nhiên là A Ngọc.”

“Mau tới đây, Tổ Minh đến.”

Chu Côn Ngọc yên lặng chốc lát mới bước đến, Trần Tổ Minh từ trên sô pha đứng lên, mỉm cười bắt chuyện: “Tam tiểu thư trở về.”

Chu Thừa Hiên: “Nếu đã đến nhà, còn gọi tam tiểu thư gì nữa. Thanh niên các cháu không nên câu nệ như vậy, gọi tên là được rồi.”

Trần Tổ Minh mỉm cười nhìn Chu Côn Ngọc một cái.

Lần trước hắn từng có đề nghị này, nhưng Chu Côn Ngọc không chấp nhận.

Lúc này Chu Côn Ngọc lại cười rất dịu dàng: “Đúng vậy, Tổ Minh, đừng khách sáo như thế.”

Một khắc đó, trong lòng nàng tự hỏi bản thân: Chu Côn Ngọc, cô dám để Tân Kiều nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này không?

Chu Thừa Hiên ngoắc tay với nàng: “A Ngọc, đến xem trà Tổ Minh tặng ông.”

Trần Tổ Minh khiêm tốn nói: “Không đáng là gì, cháu biết Chu lão tiên sinh yêu trà, cho nên nghĩ cách tìm được nó.”

Chu Côn Ngọc liếc nhìn trên bàn, một ống trúc được điêu khắc cẩn thận, tinh tế đến mức không tìm ra khuyến điểm. Nhìn những bánh trà bên tỏng, đã biết không phải chỉ cần có tiền thì có thể mua được.

Nhưng Trần Tổ Minh nói đúng, trà chỉ là trà mà thôi, không đáng là gì. Lễ vật có thành ý nhất mà Trần Tổ Minh mang đến, chính là bản hợp đồng đặt bên dưới ống trà.

Sự hợp tác giữa hai nhà, sắp bắt đầu rồi.

Trầm Vận Chi bắt chuyện: “Nếu A Ngọc đã trở về, vậy mọi người chuẩn bị ăn khuya đi.”

Trần Tổ Minh giải thích với Chu Côn Ngọc: “Vốn dĩ không muốn quấy rầy trễ như vậy, nhưng nghe nói em bận rộn, nên chỉ có thể nhân lúc này đến gặp em.”

“Người trẻ tuổi các cháu thật là.” Chu Thừa Hiên nói tiếp: “Muốn gặp mặt cũng không nhất định phải tới nhà, đi ra ngoài chơi nhiều một chút, thuận tiện giao lưu tình cảm.”

Lại nữa rồi.

‘Tình cảm’.

Mọi người ngồi vây quanh bàn ăn, Chu Côn Ngọc múc một muỗng hoa giao cho vào miệng: Xảy ra chuyện gì, trước đây hoa giao bảo mẫu nấu tanh như vậy sao? Dạ dày của nàng lại bắt đầu khó chịu.

Ăn khuya xong, Trần Tổ Minh hiểu chuyện mà tạm biệt: “Lần sau trở lại thăm các vị trưởng bối, hôm nay không quấy rầy nữa.”

Trầm Vận Chi: “Không ở lại ăn chút trái cây sao?”

Chu Thừa Hiên: “Người trẻ có việc bận rộn là chuyện tốt, không cần miễn cưỡng ở lại. Tổ Minh, nghe nói cháu đánh cờ không tệ, thỉnh thoảng có thời gian thì đến đánh cờ với ông.”

“Vâng, nhất định.”

“A Ngọc, cháu tiễn Tổ Minh đi.”

Chu Côn Ngọc tiễn Trần Tổ Minh ra cổng, đi qua rừng trúc vắng lặng, Trần Tổ Minh xa xa nhìn thấy chuồng bồ câu tinh xảo.

Trần Tổ Minh nói.” Đã sớm nghe nói Chu lão tiên sinh nuôi bồ câu rất giỏi. Đáng tiếc hôm nay đến muộn, không nhìn thấy dáng vẻ của chúng lúc giương cánh.”

Trong lòng Chu Côn Ngọc thầm nói: anh đã nhìn thấy rồi.

Ví dụ như tôi, ví dụ như Đại Mân Huyên. Anh đã thấy dáng vẻ bồ câu ông nội nuôi dưỡng giương cánh bay rồi.

Lúc ra khỏi cổng lớn, chuẩn bị lên xe, Trần Tổ Minh nói với Chu Côn Ngọc: “Bí quyết nuôi bồ câu của Chu lão tiên sinh là gì?”

“Sẵn sàn đầu tư.” Chu Côn Ngọc một câu hai nghĩa, đồng thời ám chỉ bản hợp đồng đêm nay Trần Tổ Minh mang đến.

“Tam tiểu thư, tôi cũng không dám xem cô là bồ câu.”

Thật ra trên ý nghĩa nào đó, Chu Côn Ngọc cảm thấy Trần Tổ Minh là một người thông minh.

Anh ta biết Chu Côn Ngọc lãnh tâm lãnh tính, sẽ không ký thác bất cứ tình cảm gì đối với anh ta, cho nên vì ‘tự do’ nửa đời sau của mình, dùng một bản hợp đồng đến đánh đổi, trong mắt anh ta cũng không đáng là gì.

Tiễn Trần Tổ Minh về, Chu Côn Ngọc quay lại trạch viện.

Táo hôm nay bảo mẫu đã cắt thành hai đĩa, đặt trên bàn trà.

Bầu không khí trong phòng khách yên lặng đến quỷ dị, dường như ngay cả những phân tử mùi của táo cũng bị đè nén đến không chỗ nào trốn tránh, ngửi vào nồng hơn so với bình thường.

Không ai có động tác, chỉ có Chu Tể Nghiêu cắn một miếng táo, âm thanh nhai nuốt giòn vang đủ khiến kẻ khác kinh hãi.

Chu Tể Nghiêu nhai mấy cái, âm thanh đó dường như càng lúc càng chói tai, nhưng anh ta lại không tiện buông miếng táo xuống.

Cuối cùng vẫn là Chu Thừa Hiên mở miệng trước: “A Ngọc, cháu đến phòng sách của ông, ông có vài câu muốn nói với cháu.”

Chu Côn Ngọc dịu ngoan rũ mắt: “Vâng, ông nội.”

Chu Thừa Hiên cầm lấy bản hợp đồng trên bàn trà, dẫn nàng đi vào phòng sách: “Ngồi đi.” Sau đó ông ấy bắt đầu pha trà.

Chu Côn Ngọc chợt phát giác, đến cùng nàng vẫn có một số thói quen giống với Chu Thừa Hiên. Bộ trà cụ ở căn hộ chung cư của nàng dĩ nhiên không thể sánh bằng bộ của Chu Thừa Hiên, nhưng tư thái nho nhã lúc nàng pha trà, lại rất giống với Chu Thừa Hiên.

Chu Côn Ngọc cười thầm trong lòng.

Như vậy cũng tốt, nếu không phải nàng đã học được những thứ này, thì nàng làm sao nắm giữ quân cờ trong tay mình, ngồi ở chỗ này đánh cờ với Chu Thừa Hiên.

Chu Thừa Hiên hỏi nàng: “Nhìn thấy những tấm ảnh đó rồi sao?”

Chu Côn Ngọc vẫn rũ mi: “Vâng.”

Nàng làm sao lại không thấy được? Bởi vì những tấm ảnh này là nàng tìm thám tử tư theo dõi Trần Tổ Minh đã lâu mới chụp được.

Giống như nàng nói, nàng sẵn sàn đầu tư, cho thám tử tư rất nhiều lợi ích, người ta dĩ nhiên bằng lòng hao tổn tâm tư để giúp nàng, mà trên thế giới làm gì có ngọn gió nào không lọt qua được tường.

Trần Tổ Minh nhiều lần về nước, người anh ta muốn gặp cũng không phải là là nữ thiết kế trang sức kia. Cô gái đó có mối quan hệ thân thiết với một nam diễn viên từng có scandal về sau đã giải nghệ, mỗi lần Trần Tổ Minh trở về bí mật gặp mặt, thật ra chính là nam diễn viên kia.

Hai người rất bí mật, Chu Côn Ngọc tìm người theo đã lâu mới chụp được những bức ảnh mấu chốt.

Kế tiếp Chu Côn Ngọc làm rất cẩn thận, mượn danh đối thủ cạnh tranh của Trần gia, tung những hình ảnh này ra ngoài. Dĩ nhiên không phải công khai với đại chúng mà chỉ tạo tin đồn trong giới thượng lưu mà thôi.

Chu Thừa Hiên hỏi: “Uất ức sao?”

Chu Côn Ngọc có chút kinh ngạc, lặp lại một lần: “Uất ức?”

” Hôm nay Tổ Minh đến nhà, có đủ thành ý, có một số sai lầm, sau này cậu ta nhất định sẽ không tái phạm.”

Chu Côn Ngọc tin tưởng.

Nhưng không phải tin tưởng Trần Tổ Minh sẽ không đi gặp nam diễn viên kia nữa.

Mà chỉ là Trần Tổ Minh sẽ càng thêm cẩn thận, sẽ không lại bị chụp được.

“Ông nội.” Chu Côn Ngọc nói: “Nam diễn viên kia trước đây từng có scandal, hiện tại những tấm ảnh này bị phát tán, đối với danh tiếng của Trần gia đã có ảnh hưởng không tốt, nếu như chúng ta lại cùng Trần gia…”

Chu Thừa Hiên đưa bản hợp đồng đặt trên bàn trà cho Chu Côn Ngọc: “Cháu xem trước đi.”

Chu Côn Ngọc cơ bản nhìn qua một lượt.

Thành ý của Trần Tổ Minh, còn nhiều hơn so với dự đoán của nàng.

Chu Côn Ngọc cũng không phải người ngây  thơ gì, nàng dĩ nhiên biết, Trần Tổ Minh có qua lại với một nhà thiết kế trang sức trước hôn nhân, thậm chí là sau khi kết hôn cũng không dự định cắt đứt, việc này trong giới bọn họ không đáng là gì.

Nhưng qua lại với một nam diễn viên từng có scandal thì lại khác, sẽ có tổn hại đến thể diện của hai nhà Chu, Trần.

Chu Thừa Hiên tự xưng là dòng dõi thư hương, luôn luôn coi trọng mặt mũi, cho nên Chu Côn Ngọc tạm thời thử một lần.

Lúc này Chu Thừa Hiên nói với nàng: “A Ngọc, cháu không cần lo lắng, Tổ Minh tuổi còn trẻ, sau này cậu ta sẽ biết mối quan hệ đồng tính căn bản là sai, sẽ ngoan ngoãn trở về gia đình.”

Chu Côn Ngọc phát hiện trong lòng bản thân bị châm một cái.

Nàng nghe hiểu lời nói của Chu Thừa Hiên.

Lỗi của Trần Tổ Minh không nằm ở việc chọn một đối tượng từng có scandal, thậm chí không nằm ở việc vội vàng tìm tình nhân cho bản thân trước khi đính hôn.

Mà nằm ở việc tình yêu đồng tính căn bản là sai.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tân Kiều, bỗng nhiên thoáng hiện trong đầu nàng.

Chu Côn Ngọc nghe bản thân bình tĩnh hỏi: “Vì sao là sai?”

Chu Thừa Hiên liếc mắt nhìn nàng một cái: “Bởi vì, không hợp lễ nghĩa.”

Sống lưng Chu Côn Ngọc phát lạnh.

Trước kia nàng cho rằng, tình cảm âm thầm sinh sôi giữa nàng và Đại Mân Huyên chỉ có Trầm Vận Chi nhìn ra. Hiện tại xem ra, trong trạch viện này không có gì là Chu Thừa Hiên không biết.

Cuộc nói chuyện năm đó giữa Trầm Vận Chi, nàng và Đại Mân Huyên, phải chăng phía sau là Chu Thừa Hiên bày mưu đặt kế?

Hôm nay Chu Thừa Hiên cùng nàng ngồi ở đây, lại thật sự không biết ảnh chụp là chính nàng tìm người chụp lén sao?

Nàng đột nhiên cảm thấy thất bại, cũng cảm thấy mệt mỏi.

Nàng giống như người ở dưới chân núi bận rộn di chuyển đá vụn, mù quáng cho rằng như vậy có thể lay động được núi cao. Nhưng tất cả tâm cơ thủ đoạn của nàng, rõ ràng đều là Chu Thừa Hiên dạy.

Gia đình nàng không có tiếp túc thân mật gì, chỉ duy nhất nhớ rõ một lần lúc nhỏ Chu Thừa Hiên dạy nàng viết thư pháp. Khi đó Chu Thừa Hiên nắm lấy tay nàng, bàn tay của ông ấy rất khô ráo ấm áp, giống như giấy Tuyên Thành được ánh nắng chiếu rọi.

“A Ngọc.” Chu Thừa Hiên cầm cổ tay nàng, dạy nàng viết chữ ‘tâm’: “Cháu có biết chữ tâm vì sao phải chia làm ba lần đặt bút không? Đây là đang dạy cháu, phía trước phía sau đều là đôi mắt, cháu phải lưu tâm, mới có thể sống được lâu, đi được xa.”

“A Ngọc.” Chu Thừa Hiên buông bút lông, khẽ xoa đầu nàng: “Ông nội hy vọng cháu, đừng để bị hoàn cảnh này nuốt chửng.”

Lúc này Chu Côn Ngọc chậm rãi tựa vào lưng ghế: “Ông nội.”

“Thế nào?” Chu Thừa Hiên thản nhiên đặt một chén trà đến trước mặt nàng.

Chu Côn Ngọc nhìn bàn tay của ông ấy.

Rõ ràng lúc nhỏ đã từng nắm tay nàng, cũng từng xoa đầu nàng.

“Nếu như cháu xem xong bản hợp đồng này, nhưng vẫn cảm thấy uất ức thì sao? Không phải uất ức vì Trần Tổ Minh, mà là uất ức cho bản thân, vì sao phải kết hôn với một người bản thân không có tình cảm.”

Tâm cơ thủ đoạn gì cũng không có hiệu quả nữa.

Có lẽ Chu Côn Ngọc đã bị ảnh hưởng bởi sự dũng cảm đến ngây thơ của Tân Kiều, nàng đánh một ván bài ngữa với Chu Thừa Hiên.

Trong gia đình giống như các nàng, bất kể loại tình cảm nào cũng không quan trọng đúng không?

Nàng rõ ràng là cháu gái Chu Thừa Hiên dạy dỗ từ nhỏ đến lớn.

“Thật ra cháu có thể không kết hôn, cháu sẽ theo giáo sư Du nghiên cứu một loại phương pháp giải phẫu mới. Nếu như thành công, sẽ giúp ích đối với Từ Mục…”

Chu Thừa Hiên mỉm cười: “A Ngọc, cháu còn chưa được tính là một người làm ăn, lời này đi nói cho anh cháu nghe, nó sẽ cười cháu. Cháu cùng Tiểu Du nghiên cứu phương pháp phẫu thuật mới? Xung đột với việc cháu đánh hôn cùng Tổ Minh sao? Chu gia gốc rễ quá lớn, cần rất nhiều rất nhiều chất dinh dưỡng, nào có đạo lý ngại chất dinh dưỡng quá nhiều đây?”

Chu Côn Ngọc trầm mặc: “Ngài nói đúng.”

“Ông biết cháu hiểu chuyện.” Chu Thừa Hiên nâng tay lên: “Thời gian không còn sớm nữa, trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi.”

Chu Côn Ngọc trở lại phòng mình, nhưng vừa mở cửa ra đã thấy Đại Mân Huyên ngồi trước bàn.

Nàng hơi giật mình, nhưng mặt ngoài vẫn cũng không lộ thanh sắc, mỉm cười bắt chuyện: “A tỷ tan ca rồi? Chị đến không khéo, đã qua bữa ăn khuya rồi.”

Nàng nghĩ thầm: Quả nhiên lý luận về ‘tự do’ của Đại Mân Huyên vẫn có đạo lý.

Bởi vì chuyện Đại Mân Huyên và Chu Tể Ngôn kết hôn đã được xác định, hiện tại Trầm Vận Chi rất yên tâm để Đại Mân Huyên vào phòng của nàng.

Đại Mân Huyên, Trần Tổ Minh, dường như đều nắm giữ quy tắc về ‘tự do’. Nói đúng ra, Chu Côn Ngọc vốn cũng nên là một thành phân trong số họ, nếu như không gặp Tân Kiều, nàng quả thật sẽ cảm thấy Trần Tổ Minh là một đối tượng kết hôn rất lý tưởng.

Đại Mân Huyên không cùng nàng trò chuyện, mà trực tiếp nói rõ ràng: “Vì sao muốn tìm chứng cứ của chuyện năm đó?”

Chu Côn Ngọc không nói.

“Gần đây em đã liên hệ rất nhiều nhân viên năm đó làm việc ở Từ Mục, về sau lại vì rất nhiều nguyên nhân mà từ chức, bề ngoài là vì kế hoạch ghi chép lịch sử phát triển bệnh viện, nhưng em…”

Đại Mân Huyên đè thấp giọng nói, nhưng nghe có phần ẩn nhẫn: “Em muốn tìm chứng cứ để làm gì? Nếu như ông nội không thừa nhận, em sẽ công bố những chứng cứ đó ra bên ngoài sao?”

“Em muốn trở mặt với ông nội sao? Em có biết mình sẽ có kết cục gì hay không?”

Chu Côn Ngọc làm sao lại không biết.

Đồng thời thông qua cuộc nói chuyện đêm nay với Chu Thừa Hiên, nàng càng lúc càng hiểu rõ.

Nàng lắc đầu: “Em chưa bao giờ nói, muốn trở mặt với ông nội.”

“Vậy em tìm chứng cứ làm gì?”

“Em chỉ hy vọng, trong tay bản thân có thêm một lá bài chưa lật.”

“Có thêm một lá bài để đàm phán chuyện gì với ông ấy?” Đại Mân Huyên chợt dừng một chút: “Em…”

“Em đối với chuyên viên gỡ bom kia…” Nàng nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Chu Côn Ngọc: “Em nghiêm túc muốn dùng chứng cứ đến uy hiếp ông nội để ông ấy đồng ý? Em điên rồi phải không?”

Chu Côn Ngọc chậm rãi ngồi vào bên cạnh Đại Mân Huyên.

Yết hầu khẽ trượt.

“Nếu biết trước em điên như vậy…” Đại Mân Huyên nhìn những đường ghép mơ hồ trên sàn nhà bằng gỗ: “Chí ít chị nên khiến em điên vì chị.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười: “A tỷ, chị sẽ không, bởi vì chị quá lý trí.”

Đại Mân Huyên còn muốn nói gì đó, nhưng Chu Côn Ngọc khuyên nàng ấy: “Để mẹ thấy chị còn ở trong phòng em thì không tốt đâu.”

“A tỷ, trở về đi.”

Một tuần này, Tân Kiều hiếm khi được nghỉ vào cuối cùng, vốn dĩ đã hẹn Chu Côn Ngọc gặp mặt, nhưng sáng sớm lại nhận được Wechat của Chu Côn Ngọc: “Hôm nay không có cách nào gặp mặt, tối thứ hai gặp nhau có được không?”

Khi đó Tân Kiều đang ở trước quầy hàng mua sữa đậu nành và bánh quẩy, nghĩ Chu Côn Ngọc thích ăn thứ này nên dự định mua cho mình và Tân Mộc ăn trước, sau đó trước khi đi lại mua một phần cho Chu Côn Ngọc, như vậy bánh sẽ nóng giòn hơn.

Nhưng lại nhận được tin nhắn Wechat của Chu Côn Ngọc.

Cô mang theo túi nhựa đi về phía chung cư, đầu ngón tay dính một lớp dầu mỏng.

“A Kiều, đến mua điểm tâm sao?”

“A.” Tân Kiều hoàn hồn: “Dì Hàn, chào buổi sáng.”

Lúc này trên đầu truyền đến tiếng vỗ cánh, Tân Kiều ngước mắt nhìn thấy một con bồ câu xám bay qua bầu trời xám xịt tương tự.

Về đến nhà, Tân Mộc đã dọn xong bàn ăn: “Mau đi chị, em và bạn học đã hẹn hôm nay đến nhà bạn ấy.”

Từ lúc sức khỏe của Tân Mộc hồi phục, những hoạt động xã giao này cũng trở nên nhiều hơn.

“Được.” Tân Kiều đi qua, đổ bánh quẩy vào trong đĩa, còn Tân Mộc thì đổ sữa đậu nành vào hai chiếc ly.

Hai người rửa tay ngồi xuống, Tân Mộc kể một số việc thú vị ở trường, Tân Kiều nghe câu được câu không.

Bỗng nhiên Tân Kiều dừng đũa.

Tân Mộc: “Làm sao vậy?”

Tân Kiều lắc đầu.

Không sao cả, chỉ là lúc cắn một miếng bánh quẩy vô ý cắn vào bên trong môi mà thôi.

Cô không phải loại người sẽ kêu đau, mà chỉ dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên vết thương đã sưng thành một khối.

Ăn xong Tân Mộc vội vàng buông đũa: “Chị, để em rửa chén.”

“Xem em gấp kìa.” Tân Kiều hất cằm: “Em đi đi, để chị rửa.”

Nhà bạn học cách nhà các cô một con phố, Tân Mộc quải túi sách đi ra cửa.

Căn hộ nho nhỏ hơn mười mét vuông, thoáng chốc trở nên vắng vẻ. Thật ra ăn bữa sáng mà thôi, cũng không có nhiều chén dĩa cần rửa, chỉ cần rửa một cái đĩa, sau đó là hai chiếc ly dùng uống sữa đậu nành.

Tân Kiều cũng không lau tay, đã lấy điện thoại ra soạn tin nhắn: “Vì sao?”

Giọt nước nhỏ lên màn hình, ngón tay lau đi, trở thành một mảnh mơ hồ.

Thật ra cô rất không thích hỏi ‘vì sao’.

Nhân sinh dường như có rất nhiều việc nên hỏi vì sao. Ví dụ như vì sao mẹ cô lại bỏ theo kẻ có tiền. Ví dụ như phú nhị đại gây tai nạn cho Tân Lôi vì sao có thể yên tâm thoải mái mà nói dối.

Nhưng cuộc sống cho cô rất nhiều cái tát, hai má nàng đau rát vô cùng, vẫn chưa kịp há miệng đã biết trước sẽ hỏi không ra nguyên cớ.

Còn không bằng ngẩng mặt cắn răng, cái gì cũng không hỏi, chết cũng muốn chết một cách kiên cường.

Nhưng lúc này, cô đứng trong phòng bếp, không khí lạnh đầu xuân thổi vào từ ô cửa sổ, tùy ý bản thân đánh chữ: “Vì sao?”

Lại phải gặp mặt đối tượng xem mắt sao?

Cô nâng mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn thoáng qua bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ.

Wechat của Chu Côn Ngọc trả về một tin nhắn.

“Phải đến Tân Thị tham gia một khóa huấn luyện.”

“Biểu bảng.jpg.”

“Vốn dĩ khoa bọn chị cử bác sĩ Tần đi, nhưng cô ấy đột nhiên bị viêm ruột thừa, cơ hội này mới rơi xuống đầu chị.”

Tân Kiều mím môi.

Chu Côn Ngọc cũng không phải là người thích nói nhiều, giải thích việc không lớn không nhỏ như vậy, thậm chí còn gửi lịch huấn luyện và toạ đàm, đơn giản là đã đoán được Tân Kiều đang suy nghĩ cái gì.

Tân Kiều cúi đầu trả lời: “Chú ý an toàn.”

“Được.”

Cô nhét điện thoại vào trong túi, hai tay chống bên mép bồn rửa chén, ngẩn người một lúc.

Thật ra cô rất phiền chán bản thân như thế này. Có gì không thể nói thẳng mà phải vòng qua suy đoán với Chu Côn Ngọc như thế. Cô không thể học theo tật xấu trên người Chu Côn Ngọc, lần sau gặp mặt, vẫn nên nói cho rõ ràng thì tốt hơn.

Cho dù Chu Côn Ngọc cảm thấy cô không thể thấu hiểu cho tình cảnh của nàng. Cho dù Chu Côn Ngọc cảm thấy cô không cần xen vào việc này.

Nhưng các nàng dù sao cũng phải giao lưu, nếu không Chu Côn Ngọc bên kia chịu đựng áp lực, cô bên này nghẹn ở trong lòng, hai người đều sẽ phát điên.

Cô vốn là một người rất giỏi tập trung lực chú ý, nhưng nhìn cô hiện đại đã thất thần đến mức nào rồi, ăn bánh quẩy cũng có thể cắn trúng môi.

Cô hạ quyết tâm: phải, không thể tiếp tục như vậy nữa.

Hôm nay thừa dịp Tân Mộc không ở nhà, Tân Kiều quyết định xem một số sách lý luận về phương pháp gỡm bom, những quyển sách này bình thường cô đều cất giấu không để cho Tân Mộc nhìn thấy. Cô lau tay muốn trở về phòng mình, rồi lại nhận được điện thoại của đội trưởng Trần Hành Viễn: “Tân Kiều.”

“Đã xảy ra chuyện, bưu cục phát hiện một kiện hàng nghi vấn là bom, tình huống tương đối phức tạp, cô lập tức quay về đội đi.”

Chu Côn Ngọc đang ở trên tàu cao tốc đến Tân Thị.

Bởi vì sáng nay mới nhận được thông báo, lái xe đi đã không còn kịp rồi. Nàng ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh sắc đầu xuân lướt qua, nghĩ đến chuyện tối qua.

Nàng vốn dĩ có hai con bài: Một là chọc thủng việc Trần Tổ Minh qua lại với nam diễn viên từng có scandal, hai là phương pháp phẫu thuật mới của nàng và Du Hoài Viễn, dùng đó nói chuyện với Chu Thừa Hiên, nhưng đều bị Chu Thừa Hiên bác bỏ.

Thật ra nàng cũng không cảm thấy bất ngờ.

Tay nàng đặt trên đầu gối, ngay cả tư thế ngồi cũng rất đoan chính. Nét mặt của nàng rất bình thản, không ai biết trong lòng nàng đang suy nghĩ rất nhiều việc.

Điều tra chứng cứ về chuyện năm đó của Chu Thừa Hiên, tiến hành cùng lúc với việc điều tra Trần Tổ Minh.

Chu Thừa Hiên là một người cực kỳ cẩn thận, về chuyện cũ năm đó, nếu như không phải dựa vào việc nàng ở ngay nội bộ Từ Mục thì căn bản không có khả năng điều tra được bất cứ chứng cứ gì.

Nàng vốn nghĩ, lấy được chứng cứ rồi sẽ tìm Chu Thừa Hiên đàm phán, nếu như Chu Thừa Hiên không thừa nhận, nàng có thể sẽ thật sự công bố ra bên ngoài.

Nhưng nàng để tay lên ngực tự vấn: Chu Côn Ngọc, cô cao thượng như vậy sao?

Tại thời điểm này nàng bắt đầu tìm chứng cứ, đến cùng không phải vẫn bởi vì có tư tâm sao? Nàng biết đàm phán với ông ấy sẽ không thuận lợi, nếu như nàng nắm được chứng cứ xác thực, sau đó đưa ra yêu cầu không kết hôn mà muốn ở bên cạnh Tân Kiều, liệu phần thắng có lớn hơn không?

Chu Côn Ngọc cong khóe môi cười tự giễu.

Chu Côn Ngọc, cô cũng quá dối trá. Mệt cho cô trước đây vẫn luôn tỏ ra muốn chất vấn ông nội ở trước mặt a tỷ, mệt cho cô trước đây lúc biết việc này thậm chí còn mất ngủ, kết quả là, vì lợi ích của bản thân, cô cũng có thể giấu diếm chuyện này, mang nó ra làm lợi thế đàm phán với ông nội, không phải sao?

Lúc này đoàn tàu bỗng nhiên phát thanh: “Xin hỏi có bác sĩ nào ở trên tàu hay không? Xin lập tức đến khoang số mười hai…”

Chu Côn Ngọc lập tức đứng lên, chạy về phía khoang số mười hai.

Sự đoan trang tao nhã thường ngày khiến nàng khi chạy hình thành sự tương phản rất mạnh. Nhưng nàng rất giỏi chạy, là người sẽ cướp người từ trong tay tử thần, mỗi lần giải phẫu khẩn cấp, nàng có thể nào không giỏi chạy?

Mái tóc dài xỏa tung của nàng, tựa như vỗ cánh, mỗi khi như thế, nàng mới thật sự giống như một chú chim bồ câu.

Nàng chạy đến khoang số mười hai: “Tình huống gì?”

Một cô gái trẻ phát bệnh tim, môi tím tái, Chu Côn Ngọc lập tức đặt cô gái nằm ngửa, đầu nghiêng sang một bên, cổ ngã ra sau, cằm ngữa lên cao, nàng nhanh chóng cởi bớt cúc áo, để giúp hô hấp thuận lợi.

Cũng may đã sắp đến trạm Tân Thị, Chu Côn Ngọc vuốt thái dương của cô gái, nói với cô ấy: “Không cần sợ, tôi là bác sĩ, có tôi ở đây.”

Thả lỏng tinh thần vào lúc này có ý nghĩa rất lớn, có thể giảm thiểu hoạt động của cơ tim, tận khả năng trì hoãn thời gian tế bào cơ tim xuất hiện thiếu máu, thiếu dưỡng khí.

Nàng cẩn thận quan sát đến tình huống của cô gái, chuẩn bị làm động tác ép tim bất cứ lúc nào.

 

Mãi cho đến lúc tàu dừng tại trạm, nàng theo nhân viên đoàn tàu vội vội vàng vàng xuống tàu, cùng cô gái và người nhà lên xe cứu thương đã chờ sẵn, để đưa người đến bệnh viện gần nhất.

Cho đến khi cô gái đã thoát khỏi nguy hiểm nàng mới rời đi.

Mẹ của cô gái kia liên tục nói cảm ơn: “Cũng may, cũng may trên tàu có bác sĩ…”

Chu Côn Ngọc khoát tay.

Lúc ra khỏi bệnh viện, gió thổi tung mái tóc dài của nàng.

Nàng nâng tay vén tóc ra sau tai, trong lòng nhiều lần suy ngẫm về hai từ – Bác sĩ.

Nếu thật sự là vì Tân Kiều, xem chuyện cũ của Chu Thừa Hiên như lợi thế đàm phán, nàng vẫn gánh vách nổi hai cữ này sao?

Bên kia, Tân Kiều chạy tới bưu cục.

Dựa theo điều kiện địa hình, trong đội đã cho người máy đến gần kiểm tra tình huống trước, vật thể bị nghi là bom được giấu lẫn trong bưu phẩm, quả bom này cực kỳ đặc biệt bởi vì kíp nổ của nó là thủy ngân, căn cứ tính lưu động của thủy ngân, trong quá trình xử trí chỉ cần dao động một chút, cũng có khả năng phát nổ.

Trần Hành Viễn nhìn Tân Kiều một cái.

Ông ấy là người nhiều kinh nghiệm nhất trong đội, biết ba của Tân Kiều là Tân Lôi đã từng xử lý loại bom thủy ngân này.

Tân Kiều thương lượng với các thành viên trong đội, chủ động xin nhận nhiệm vụ: “Để tôi.”

“Tân Kiều…”

“Đội trưởng Trần.” Tân Kiều kiên quyết nói: “Để cho tôi làm.”

Đội gỡm bom có một luật bất thành văn, bom càng nguy hiểm, càng phải là người có kinh nghiệm đến gỡ.

Nhưng đối với Tân Kiều, đối mặt quả bom như vậy, ai có thể có kinh nghiệm phong phú hơn cô đâu.

Trước kia, cô cũng từng nghi vấn, thậm chí phản đối chuyện Tân Lôi làm chuyên viên gỡ bom, nhưng chuyện Tân Lôi kể ra dùng để thuyết phục co đó là tháo gỡ một quả bom thủy ngân: “Nhìn xem, ngay cả chuyện này ba cũng có thể giải quyết! Còn có cái gì đáng lo lắng?”

Thậm chí sau khi Tân Kiều biểu hiện ra có thiên phú cực cao trong việc tháo gỡ bom, Tân Lôi còn kể lại chi tiết hiện trường lần đó với cô vô số lần.

Tân Lôi qua đời ngoài ý muốn. Nhưng rất nhiều người trong đội khi nhắc đến bom thủy ngân vẫn sẽ nhiều lần đề cập đến tên của ông ấy — Tân Lôi.

Nếu như nói, chỉ khi bị lãng quên mới là chân chính rời khỏi nhân thế, như vậy thì còn có rất nhiều người nhớ đến ông ấy.

Trần Hành Viễn thảo luận với thượng cấp, cũng biết việc này có ý nghĩa đặc biệt đối với Tân Kiều. Từ đặc điểm kỹ thuật mà nói, tay của Tân Kiều rất vững, tâm lý ổn định, quả bom này giao cho cô xử lý, quả thật là thích hợp nhất.

“Các đội viên.” Trần Hành Viễn ổn định tinh thần: “Mặc trang phục bảo hộ cho Tân Kiều.”

Tân Kiều nhìn bầu trời, cô nhớ hôm ấy cũng là một ngày trời đầy mây, bầu trời xám xịt tựa như đôi mắt bồ câu, cũng giống như màn sương xám luôn che phủ trên mặt Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều khẽ liếm vết thương trong miệng do lúc ăn bánh quẩy cắn trúng, còn hơi sưng lên, cảm giác vẫn còn đau đớn.

Cô nhắc nhở bản thân: mặc kệ trong lòng cô chứa bao nhiêu việc, cũng phải tập trung, đừng phân  tâm!

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!