Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 50

Chương 50

 

Dương Gia hỏi: “Chị Diêu, chị làm sao mà biết được?”

Diêu Lam trả lời: “Không phải tập đoàn Từ Mục từng quyên góp thiết bị cho đội chúng ta sao, gần đây lại quyên thêm một số, là Chu Tể Ngôn và Đại tiểu thư cùng đến, lúc trò chuyện đã nhắc đến việc này.”

“Chu Tể Ngôn? Chính là Chu Tể Ngôn thường thấy trên tin tức tài chính và kinh tế sao?”

“Đúng vậy, không phải anh ta là người kế thừa của Từ Mục sao? Sớm đã đính hôn với Đại tiểu thư.”

“Wow… Đính hôn.” Có người cười nói: “Giống như đang xem phim truyền hình thời đại trước.”

Lại có vỗ đầu cậu ta: “Cậu không hiểu rồi, hiện tại danh môn thế gia vẫn như vậy, rất coi trọng môn đăng hộ đối.”

Dương Gia lại hỏi: “Vậy Chu tiểu thư muốn đính hôn với ai?”

“Nghe nói là công tử Trần gia.”

“Trần gia nào?”

“Là Trần gia chuyên sản xuất dược phẩm đúng không?” Có người nghĩ tới: “Không phải cũng thường lên tin tức tài chính sao?”

Người người thoải mái trò chuyện, chỉ xem đây là một câu chuyện phiếm rất xa xôi với cuộc sống của mình.

Không có ai chú ý đến, Tân Kiều lẳng lặng ngồi, trên mặt vẫn đạm mạc không cảm xúc như ngày thường, nhưng hai nắm tay lại siết chặt.

Sau khi Diêu Lam ra khỏi phòng họp.

“Diêu Lam.”

Tân Kiều đi theo phía sau cô ấy.

“Có việc gì sao?”

“Vừa rồi chị nói Chu tiểu thư sắp đính hôn…” Gọi nàng là ‘Chu tiểu thư’, Tân Kiều cảm thấy không quen, đầu lưỡi chuyển một vòng: “Đại tiểu thư nói như thế nào?”

Diêu Lam cười: “Em cũng bất đầu cảm thấy hứng thú với những chuyện này từ bao giờ?”

Tân Kiều cong khóe môi, thật ra cô không xác định, biểu tình của bản thân lúc này có phải đang cười hay không: “Chỉ hỏi một chút.”

“Lúc người khác khen Đại tiểu thư và Chu Tể Ngôn trai tài gái sắc, cô ấy thuận miệng nói Chu tiểu thư cũng sắp rồi, gần đây gia đình đang sắp xếp cô ấy là Trần công tử gặp mặt xem mắt, nếu tiến triển thuận lợi, rất nhanh sẽ đính hôn.”

Buổi tối Tân Kiều tan tầm về nhà, lấy điện thoại ra, điểm vào khung hội thoại với Chu Côn Ngọc.

Xem mắt?

Vậy cái Chu Côn Ngọc gọi là ‘ở bên nhau’, tính là cái gì?

Cô suy nghĩ một chút, nhắn vào khung chat: “Hôm nay không ngờ lại nghe có người nói chị muốn đi xem mắt, nếu thuận lợi sẽ đính hôn, ha ha, buồn cười thật.”

Yên lặng đọc lần hai chữ ‘ha ha’, cảm thấy quá xấu hổ, giống như nụ cười hài kịch không đạt đến đáy mắt.

Cô xóa đi.

“Hôm nay nghe người ta nói chị muốn đi xem mắt, chuẩn bị đính hôn, nhưng em không tin, nhất định là giả đúng không?”

Cô là người sẽ nói nhiều lời vô ích như vậy sao?

Xóa đi.

Biến thành một câu ngắn gọn hơn nữa: “Chị muốn đi xem mắt, chuẩn bị đính hôn?”
Việc này chỉ đơn giản như vậy, có chính là có, không chính là không, không trắng thì đen.

Ngón cái của Tân Kiều treo ở trên nút gửi đi một hồi lâu.

Cuối cùng trực tiếp xóa đi tin nhắn kia, biến thành hai chữ: “Ngủ ngon.”

Chu Côn Ngọc trả lời rất nhanh: “Ngủ ngon.”

Tân Kiều chăm chú nhìn màn hình, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.

Lúc cô lần lượt nói với Chu Côn Ngọc ‘yêu’, nói ‘vĩnh viễn’, Chu Côn Ngọc đã từng một lần chính diện đáp lại cô sao?

Thứ năm, Chu Côn Ngọc nhận được điện thoại của Trầm Vận Chi: “A Ngọc trong khoảng thời gian này con quá bận rộn, đã lâu không ở nhà ăn tối. Đêm nay có thể về nhà ăn không?”

“Con…”

Trầm Vận Chi cười nói: “Nếu có thời gian thì trở về ăn cơm đi, tẩm bổ cho con, còn có ông nội, ông ấy có việc muốn nói với con.”

Sợ rằng một câu cuối cùng mới là then chốt.

Trầm Vận Chi hẳn là đã sớm hỏi thăm Du Hoài Viễn, biết tổ các nàng hôm nay không có ca mổ, cho nên chọn gọi điện thoại vào hôm nay.

Chu Côn Ngọc: “Đêm nay có thể, con sẽ trở về.”

Sau khi cúp máy, nàng gửi tin nhắn Wechat cho Tân Kiều: “Đêm nay chị phải về nhà ăn cơm, em đến căn hộ của chị trước, chờ chị được không?”

Sau khi Tân Kiều nhìn thấy tin nhắn kia, đầu tiên là nhíu mày.

Về nhà ăn cơm? Vì sao phải về nhà?

Là vì thương lượng… chuyện xem mắt đính hôn sao?

Nhưng cuối cùng, ánh mắt của Tân Kiều dừng trên câu cuối cùng — “chờ chị được không?”

Tân Kiều thở ra một hơi, trả lời: “Được.”

Sau khi Chu Côn Ngọc về đến nhà, Trầm Vận Chi tự mình đến mở cửa, lôi kéo nàng quan sát trái phải trên dưới: “Trong khoảng thời gian này quá bận rộn, nhưng khí sắc vẫn còn tốt.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Mẹ, bác sĩ nào có ai rãnh rỗi?”

“Bận thì bận, nhưng vẫn phải chăm sóc tốt cho bản thân, khí sắc hồng hào mới dễ nhìn, mẹ bảo bảo mẫu hầm hoa giao, lát nữa con ăn nhiều một chút.” Trầm Vận Chi đè thấp giọng nói: “Ông nội có chuyện quan trọng muốn nói với con, con phải phối hợp cho tốt.”

Chu Côn Ngọc khẽ mím môi.

Bảo mẫu đến gọi: “Có thể chuẩn bị dùng bữa rồi.”

Trầm Vận Chi lôi kéo Chu Côn Ngọc: “Đến đây.”

Trên bàn ăn, Chu Thừa Hiên vẫn chưa mở miệng, yên lặng đến mức có thể nghe thấy âm thanh nhai nuốt.

Từng chút một, ăn mòn thần kinh của người khác.

Đại Mân Huyên nhìn Chu Côn Ngọc một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cúi đầu uống canh mà không nói gì.

Cho đến lúc Chu Thừa Hiên buông chiếc chung gốm sứ, chậm rãi mở miệng: “A Ngọc, mấy hôm không về nhà ăn cơm, bệnh viện rất bận rộn sao?”

Chu Côn Ngọc: “Có một chút.”

“Chuyện của giáo sư Chung lần trước, con cũng nên để tâm.”

“Vâng, ông nội.”

Chu Thừa Hiên cho một ánh mắt, Trầm Vận Chi múc một chén hoa giao đưa cho nàng.

Chu Côn Ngọc làm sao xem không hiểu, nhưng nàng chỉ yên lặng nhận lấy, muỗi sứ khuấy hai cái, rồi chăm chú nhìn một hạt đậu phộng được nếu mềm trong chén.

Chu Thừa Hiên nói với nàng: “Ăn hoa giao bồi bổ khí huyết, sắc mặt tốt một chút. Trần Tổ Minh đã về nước, các cháu có thời gian thì sắp xếp gặp nhau một lần đi.”

Đây là cách nói uyển chuyển của việc xem mắt.

Chu Côn Ngọc ngoài ý muốn, rồi lại không quá ngoài ý muốn.

Gia tộc như các nàng phần lớn kết hôn muộn, mà ngay cả Đại Mân Huyên dù đã đính hôn với Chu Tể Ngôn từ sớm, nhưng cũng là chờ đến hơn ba mươi tuổi mới chuẩn bị kết hôn.

Hôn nhân đối với các nàng mà nói chỉ là một lá bài, đánh ra quá sớm sẽ lãng phí, dù sao việc này có liên quan đến danh dự gia tộc, nhân mạch, thậm chí là giá cổ phiếu.

Chu Côn Ngọc biết ngày này sẽ đến, nhưng không nghĩ tới sẽ sớm như vậy.

Là Chu Thừa Hiên nhận thấy nàng có dị nghị đối với chuyện cũ của ông ấy, cho nên muốn thúc đẩy chuyện xem mắt của nàng sớm hơn sao?

Thấy nàng trầm mặc, Trầm Vận Chi nhắc nhở: “Nếu không ăn, hoa giao sẽ lạnh.”

Chu Côn Ngọc đút một muỗng vào trong miệng, có chút buồn nôn.

Hoa giao thứ này bất kể nấu như thế nào cũng không át đi được mùi tanh, có gì ngon đâu.

Đến lúc ăn tráng miệng, nàng vốn dĩ muốn xem có loại trái cây nào có vị chua để áp đi hương vị, nhưng rồi thứ mang lên lại là dưa lưới ngọt ngáy.

Chu Côn Ngọc ăn một miếng, cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày càng nghiêm trọng.

Nàng không thể không nói: “Dạ dày của con có chút khó chịu, con về phòng nghỉ ngơi trước.”

Đại Mân Huyên: “Xảy ra chuyện gì?”

Chu Côn Ngọc lắc đầu: “Không có gì, có lẽ là ăn quá nhanh.”

Chu Thừa Hiên cho phép: “Đi thôi, trong khoảng thời gian này cháu quá mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt, sau đó gặp mặt Trần Tổ Minh.”

Nàng đi ra ngoài, trước tiên đi đến chuồng bộ câu ngoài sân.

Bồ câu Chu Thừa Hiên nuôi đã về chuồng, phát hiện nàng đến gần, mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn nàng.

Nàng đưa tay, bồ câu cũng không trốn tránh, trái lại còn đưa đầu về phía đầu ngón tay của nàng.

Chu Côn Ngọc vô vị rút tay về.

Ngoan ngoãn như vậy, thật sự mất mặt.

Có lẽ mất mặt nhất chính là đôi mắt dịu ngoan kia khiến nàng nghĩ đến bản thân.

Trở lại phòng ngủ, Chu Côn Ngọc nằm ngửa trên giường.

Hai tay nàng đặt trên bung, nhìn trần nhà suy nghĩ, lúc nhỏ nàng cảm thấy căn phòng này rộng lớn cỡ nào? Một khi tắt đèn, dường như mênh mông vô bờ bến, trở thành toàn bộ vũ trụ bao quanh nàng.

Nàng nghĩ như vậy, nên cũng đưa tay tắt đèn đi.

Cô là một hạt bụi, phiêu đãng giữa vũ trụ vô biên, trôi dạt, chiếc giường nho nhỏ không nâng đỡ được nàng, dường như có thể bị trục xuất đi xa hàng tỉ năm ánh sáng.

Từ nhỏ, sự nghiêm khắc của Chu Thừa Hiên đã khiến nàng biết, không nghe lời thì sẽ bị trục xuất.

Bỗng nhiên ‘cạch’ một tiếng, cửa mở.

Chu Côn Ngọc tưởng là Trầm Vận Chi, vừa muốn ngồi dậy, lại nghe thấy giọng nói của Đại Mân Huyên: “Sao lại không mở đèn?”

Chu Côn Ngọc lại nằm xuống, nàng cảm thấy quá mệt mỏi, không muốn cử động.

Đại Mân Huyên nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh đèn từ ngoài cửa biến mất, toàn bộ căn phòng một lần nữa rơi vào hắc ám.

Hai người yên lặng giây lát, thời gian cũng thoáng chốc ngừng trôi.

Sau đó, trong bóng tối Đại Mân Huyên đi đến bên giường của nàng, dép lê ma sát với sàn gỗ phát ra âm thanh sàn sạt.

Đại Mân Huyên đi rất thuận lợi, không hề va chạm bất cứ vật gì.

Sao lại va chạm đây? Căn phòng này nàng ấy và Chu Côn Ngọc quen thuộc như nhau, cho nên mới đạt đến mức độ không mở đèn vẫn có thể đi lại bình thường.

Nàng ấy đi đến bên giường của Chu Côn Ngọc rồi ngồi xuống, Chu Côn Ngọc cảm thấy bên cạnh hãm xuống.

“Rất khó chịu?”

“Không, tốt hơn rồi.”

Giọng nói của Đại Mân Huyên trong bóng tối thiếu đi vài phần tự phụ, thật ra giọng nói của nàng ấy rất dịu dàng, càng tiếp cận giọng nói trong trí nhớ của Chu Côn Ngọc.

“A Ngọc, chị hiểu em.”

“Em cũng hiểu, chỉ có chị mới hiểu được em.”

Sau một đợt âm thanh quần áo ma sát, Chu Côn Ngọc bỗng nhiên cảm thấy cằm của nàng bị nhẹ nhàng chạm vào.

Cằm nàng hơi lạnh, mà ngón tay của Đại Mân Huyên cũng thế, tìm kiếm trong bóng tối, lòng bàn tay chạm nhẹ khuôn mặt của nàng.

Nàng có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên quần áo của Đại Mân Huyên, mùi hương của tuyết tùng và vỏ cây, gần đây Đại Mân Huyên hẳn là đã thay đổi nước hoa, mùi hương này có chút xa lạ nhưng xuống chút nữa, mùi hương cơ thể của Đại Mân Huyên nàng đã vô cùng quen thuộc từ khi còn nhỏ.

Ngón tay của Đại Mân Huyên chậm rãi chuyển động theo khuôn mặt của nàng, trong bóng tối, cảm giác lạnh lẽo chạm vào môi nàng.

Chu Côn Ngọc khiếp sợ đến mức quên mất tránh né.

Ngón tay của Đại Mân Huyên không dời đi, mà do dự chốc lát, cuối cùng qua lại vuốt ve cánh môi của nàng.

Chu Côn Ngọc giống như bị điện giật, lập tức ngăn cản bàn tay kia, đồng thời ngồi dậy mở.

Đại Mân Huyên ngược lại bình tĩnh hơn nàng: “Em biết, đính hôn đối với chúng ta không liên quan đến tình cảm. Tương phản, đính hôn còn có thể đổi lấy tự do ở mức độ nào đó.”

“Nếu như không phải chuyện kết hôn của chị và anh trai em đã được quyết định, dì Vận Chi sẽ cho phép chị một mình vào phòng của em sao?”

“Nếu em khó chịu, thì nghỉ ngơi nhiều một chút, chị có thể ở đây với em.”

Chu Côn Ngọc đã xuống giường: “A tỷ, chị trở về sớm một chút đi, em còn có việc.”

Nàng vén tóc, cầm túi xách đi ra ngoài cửa.

“A Ngọc.”

Chu Côn Ngọc quay đầu lại.

“Em thật sự muốn đi sao?” Đại Mân Huyên ngồi cạnh giường nàng, ngón tay cong lại: “Đến cùng em có biết hiện tại bản thân đang làm gì hay không?”

Chu Côn Ngọc nhìn vào đôi mắt của Đại Mân Huyên.

Đôi mắt ấy cũng giống như bồ câu, dịu ngoan ưu nhã, từ lâu đã mất đi tất cả sức sống.

Chu Côn Ngọc ra khỏi phòng, Chu Thừa Hiên bọn họ đều đã trở về phòng, nàng có thể thuận lợi rời khỏi đây.

Mùi hương trong phòng vẫn chưa tan, mùi trầm hương tràn ra từ cửa sổ, quẩn quanh trên người, nhưng rồi vẫn chìm vào bóng đêm nặng trịch.

Chu Côn Ngọc vội vã lên xe, vốn tưởng rằng huân hương của trạch viện mang đến cảm giác ngột ngạc, nhưng xe lái đi lâu như vậy, trong xe là hương cây cỏ tươi mát lại không hề làm giảm bớt cảm giác ngột ngạc này.

Lái xe đến căn hộ chung cư, mở nhìn thấy phòng khách sáng đèn, đầu tiên là cảm thấy ấm áp hơn một chút.

Nàng đi vào trong, nhìn thấy Tân Kiều ngồi trên sô pha, hai cánh tay tựa trên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng.

Cô ngồi ngẩn người, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Nàng gọi một tiếng: “Tân Kiều.”

Tân Kiều lúc này mới ngẩng đầu, nở nụ cười: “Chờ được chị rồi.”

Chu Côn Ngọc buông túi xách: “Chị vào nhà vệ sinh một lát.”

Lúc này nàng mới phát hiện, kỳ kinh nguyệt đến sớm một tuần, các loại không khỏe của đêm nay có lẽ cũng từ đó mà ra.

Nàng tiện tay mở tủ nhà vệ sinh, nhìn thấy băng vệ sinh đã dùng hết, thời gian nàng ở nơi này không nhiều cho nên đã quên mua thêm.

Vô duyên vô cớ cảm thấy uể oải, nàng vùi mặt vào hai lòng bàn tay, yên lặng ngồi một hồi lâu.

Hít và một hơi, sau đó nàng mới gọi điện thoại cho Tân Kiều: “Alo, có thể giúp chị mang băng vệ sinh vào đây không?”

Tân Kiều sửng sốt: “Ở đâu?”

“Trong tủ đứng của phòng chứa đồ.”

“Được.”

Trong lúc chờ Tân Kiều đến, Chu Côn Ngọc ngồi trên bồn cầu xuất thần một lúc.

Vừa buồn cười vừa chật vật.

Lúc này Tân Kiều gõ cửa.

Chu Côn Ngọc miễn cưỡng kéo lại tinh thần: “Vào đi.”

Nhưng Tân Kiều không vào, chỉ đưa tay qua khe cửa: “Em ném cho chị?”

Tân Kiều luôn như vậy, dành cho nàng đủ tôn trọng.

Chu Côn Ngọc bị sự đáng yêu này chọc cười: “Được, em ném đi.”

Tân Kiều nhẹ nhàng ném gói băng vệ sinh vào trong.

Chu Côn Ngọc: “Ừm, bắt được rồi.”

Tân Kiều đóng cửa lại: “Em ra ngoài chờ chị.”

Chu Côn Ngọc điều chỉnh lại tâm tình, cầm băng vệ sinh bổ sung vào tủ, sau đó mới trở lại phòng khách.”

“Ngại quá.” Chu Côn Ngọc nói: “Làm em đợi lâu như vậy nhưng kỳ sinh lý của chị lại đến sớm, em về trước đi.”

Nàng nháy mắt, trong giảo hoạt ít nhiều lộ ra vài phần vô lực: “Hôm nào bồi thường cho em.”

Tân Kiều nhìn nàng: “Chu Côn Ngọc.”

“Có phải chị đã quên, hiện tại chúng ta ở bên nhau.”

“Lẽ nào bảo em tìm chị, chỉ là để cùng chị làm chuyện đó thôi sao?”

Cô đứng lên, đến gần Chu Côn Ngọc, nhéo nhéo tay của Chu Côn Ngọc: “Đau bụng không?”

Tay của Chu Côn Ngọc rất lạnh, tay cô lại rất ấm.

Chu Côn Ngọc chăm chú nhìn bàn tay của hai người nắm lấy nhau, giống như một loại yếu thế thỏa hiệp, nàng thừa nhận: “Có một chút.”

Xưa nay nàng không đau bụng kinh, vì thế có thể thấy được sinh lý của con người quả nhiên chịu ảnh hưởng của tâm tình.

Tân Kiều kéo nàng ngồi xuống sô pha: “Chờ em một lát.”

Sau đó cô xoay người vào phòng bếp.

Chu Côn Ngọc buông bỏ tư thái đoan trang tao nhã, tựa lưng vào sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Cho đến lúc Tân Kiều đi ra từ phòng bếp, nàng nỗ lực ngồi dậy, một chén nước đường đỏ ấm áp dễ chịu được đưa vào trong tay nàng: “Cẩn thận nóng.”

Chu Côn Ngọc cười nói: “Tân tiểu thư, em có biết hiện tượng đau bụng kinh là do hoocmon tuyến tiền liệt cùng với tử cung nhiễm trùng kích thích tử cung sản sinh triệu chứng co rút, nước đường đỏ là vô ích.”

Tân Kiều: “Bác sĩ Chu, chị thực sự rất thích làm mất hứng, chị biết không?”

Chu Côn Ngọc: “Chị còn chưa nói xong em hoảng hốt cái gì? Nước đường đỏ tuy rằng không thể giảm bớt đau bụng kinh về mặt sinh lý, nhưng về tâm lý có thể tạo nên hiệu ứng trấn an, cho nên, cảm ơn.”

Nàng cúi đầu nhấp một ngụm.

Cảm giác ngọt ngào ấm áp xuống dạ dày, ấm đến tận trong lòng.

“Đêm nay chị có thể ngủ lại nơi này không?” Tân Kiều hỏi nàng: “Không bằng đừng lái xe trở về, quá mệt nhọc, đi tắm nước nóng, sớm nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy em…”

“Không cần phải lo lắng cho em.” Tân Kiều cầm ly đường đỏ nàng đã uống xong vào phòng bếp.

Tân Kiều rửa ly xong hẳn là sẽ về nhà, thời gian không còn sớm nữa.

Chu Côn Ngọc cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, bước chân vội vã, đêm nay tâm tình của nàng không tốt, nàng phát hiện bản thân muốn Tân Kiều ở lại, đồng thời ý nghĩ này vô cùng mãnh liệt, nàng sợ bản thân ở lâu một giây thì sẽ thốt ra khỏi miệng.

Từ lúc nào mà sự ỷ lại của nàng vào Tân Kiều đã sâu sắc như vậy?

Mở vòi hoa sen, trốn tránh tâm tình.

Đừng điên nữa Chu Côn Ngọc, từ khi nào mà nàng lại là người mềm yếu như vậy?

Chu Côn Ngọc cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nên rất nhanh đã tắm rửa xong, mặc áo ngủ đi ra ngoài.

Đi đến phòng khách chuẩn bị tắt đèn thì không khỏi sửng sốt: “Em còn chưa đi?”

Tân Kiều vẫn ngồi trên sô pha, duy trì tư thế chống tay tay lên đầu gối như trước đó, lúc này đây cô không thất thần, mà có vẻ hơi bối rối.

Chu Côn Ngọc thả nhẹ ngữ điệu: “Có việc sao?”

Tân Kiều gãi đầu: “Cái đó…”

“Huh?”

“Mộc Mộc hẳn là đã ngủ, em về muộn một chút cũng không sao. Nếu như, em muốn chờ chị ngủ rồi mới đi, chị cảm thấy thế nào?”

Chu Côn Ngọc kinh ngạc.

Tân Kiều ảo não — cô chính là sợ loại phản ứng này của Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc vốn dĩ đã hai lần nói nàng cần một chút thời gian, là cô nhịn không được muốn bày tỏ, rồi lại một lần nữa đẩy nhanh bước tiến giữa hai người.

Thật ra cô có thể nhìn ra, Chu Côn Ngọc vẫn chưa hoàn toàn mở rộng trái tim đối với cô, cô nói như vậy, có phải hơi vượt giới hạn rồi không?

Nhưng cô có trực giác, đêm nay tâm tình của Chu Côn Ngọc không tốt.

Phản ứng của Chu Côn Ngọc khiến cô xấu hổ đứng lên: “Bỏ đi, em đi trước, chị nghỉ ngơi đi.”

Nói xong cô liền muốn xoay người rời đi.

Một bàn tay mềm mại từ phía sau giữ lấy cổ tay cô.

Tay của Chu Côn Ngọc bình thường rất lạnh, lúc này lại bởi vì vừa tắm nước nóng mà thêm chút độ ấm, bắt lấy cổ tay cô, làm cho sống lưng cô toát mồ hôi.

Chu Côn Ngọc hạ giọng nói: “Đừng đi.”

“Chị muốn em ở lại.”

Chu Côn Ngọc nằm trên giường, Tân Kiều ngồi cạnh cửa sổ.

Chu Côn Ngọc gối đầu lên cánh tay, hỏi cô: “Em có thể lên giường được không?”

“Cái gì?” Tân Kiều nói: “Nhưng em còn chưa tắm.”

“Không sao cả.” Chu Côn Ngọc xoay người lại: “Tân Kiều, lên giường ôm chị, được không?”

Trong lòng Tân Kiều có cảm giác rất kỳ lạ.

Chu Côn Ngọc đang cần cô, mà đây là sự thân mật các nàng chưa bao giờ có.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó nằm vào trong chăn.

Hiện tại chính là lúc giao mùa của Bội Thành, đã ngừng sử dụng hệ thống sưởi, nhưng ban đêm vẫn còn sót lại hơi lạnh của đầu xuân, thân thể Chu Côn Ngọc mới vừa tắm nước nóng, lại rất nhanh bị đệm chăn không có nhiệt độ làm nhiễm lạnh.

Nhưng nhiệt độ cơ thể của Tân Kiều rất cao, từ phía sau ôm lấy nàng.

Giữa hai người chị cách một lớp áo và áo ngủ, Tân Kiều kề sát tấm lưng của nàng, chân cũng khẽ cong theo độ cong của nàng, cùng nàng tiếp xúc da thịt.

Chu Côn Ngọc cảm thấy mùi hương trên người Tân Kiều cũng giống như một cái ôm, ấm áp vây lấy nàng.

Tân Kiều không dùng nước hoa, trên người chính là hương chanh dịu nhẹ, là loại mùi hương của ánh nắng mặt trời, còn có da của cô, cũng cả ngày đắm chìm trong ánh nắng, có cảm giác vừa ấm áp vừa khô ráo, không giống trạch viện nằm giữa rừng trúc của trạch viện đã nuôi dưỡng nên các nàng.

Chu Côn Ngọc cử động chân, xoay người trong ngực Tân Kiều.

“Thế nào?” Tân Kiều đè thấp giọng hỏi.

Chu Côn Ngọc không đáp lời, trực tiếp hôn lên môi cô, lộ ra đầu lưỡi.

Tân Kiều né tránh, cánh tay kiềm chế nàng: “Chị làm gì?”

“Hôn em.” Chu Côn Ngọc nhìn có vẻ là một người lạnh lẽo, nhưng lúc này thân thể của nàng được Tân Kiều ôm ấp trở nên mềm mại, ngay cả giọng nói cũng mềm.

Hai người ôm nhau khiến nhiệt độ tăng lên, Chu Côn Ngọc lại giống như dây leo, Tân Kiều càng dùng sức kiềm chế nàng: “Đừng làm loạn.”

Đôi mắt liễm diễm ánh nước của Chu Côn Ngọc nhìn vào mắt cô: “Cho dù không làm được, chúng ta cũng có thể…”

“Thân mật.” Ngữ điệu của Chu Côn Ngọc xen lẫn ý cười, khiến hai chữ này nghe đặc biệt mờ ám.

Cùng kéo ra khoảng cách với nàng: “Chu Côn Ngọc.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười nhìn cô.

Thật ra nụ cười này có phần mất tự nhiên.

Từ trước đây Tân Kiều đã phát hiện, lúc Chu Côn Ngọc không muốn đối mặt với cảm xúc, vẫn luôn thích dùng dục niệm để che lấp.

Tỷ như hiện tại, có lẽ sự thân mật quá độ của hai người lại kích phát nỗi bất an của Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều: “Hãy nghe em nói, không làm gì cũng được, không phải nhất định phải làm gì đó.”

Chu Côn Ngọc mím môi.

Nàng một lần nữa xoay người, đưa lưng về phía cô: “Không có tình thú.”

Tân Kiều chỉ mỉm cười.

Chu Côn Ngọc cảm thụ được Tân Kiều ở sau lưng một lần nữa ôm lấy nàng, đưa tay ra, cùng nàng mười ngón đan nhau.

Tân Kiều: “Ngủ đi, chờ chị ngủ rồi em mới đi.”

Làm một bác sĩ, Chu Côn Ngọc rất rõ ràng, nếu lúc này nhìn từ góc nhìn của thượng đế, sẽ phát hiện tư thế nằm ôm của hai người vô cùng tượng tự tư thế thai nhi nằm cuộn mình trong tử cung của người mẹ.

Tân Kiều nằm phía sau Chu Côn Ngọc, cảm thụ được ngón tay của Chu Côn Ngọc đan chặt vào tay cô, rõ ràng đang nhắn nhủ sự quyến luyến không muốn xa rời.

Cô nhìn mái tóc đen dài của Chu Côn Ngọc, cùng với bả vai gầy yếu, trên chăn gối đều là mùi hương thuộc về Chu Côn Ngọc.

Cô nhẹ giọng nói: “Em hỏi chị một chuyện, được không?”

“Chuyện gì?”

“Chị có gì… muốn nói với em không?”

Chu Côn Ngọc nằm trong vòng tay của Tân Kiều, chậm rãi mở mắt.

Lời nói của Chu Thừa Hiên đêm nay vang vọng trong đầu nàng: “Trần Tổ Minh về nước rồi, các cháu có thời gian thì sắp xếp gặp mặt một lần đi.”

Nàng chậm rãi hé môi.

Vì sao nàng đưa lưng về phía Tân Kiều, lại dường như vẫn có thể thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, sáng lấp lánh giống như ngôi sao đầu tiên trên bầu trời mùa đông.

Trong thế giới của Tân Kiều không có màu xám, sao có thể hiểu được cách sinh tồn của gia đình giống như các nàng? Làm sao hiểu được những thủ đoạn giấu ở phía sau những cử chỉ quanh co?

Cái ôm của Tân Kiều trong đêm xuân lạnh này, ấm áp khiến người ta quyến luyến.

Chu Côn Ngọc càng đan chặt vào tay Tân Kiều: “Không có.”

Tân Kiều ở phía sau nàng ừ một tiếng.

Chu Côn Ngọc chớp đôi mi dài: “Chỉ như vậy thôi sao?”

“Cái gì?”

“Em sẽ không hỏi sao?”

Tân Kiều nở nụ cười: “Chị đã nói không có, vậy em còn có gì phải hỏi?”

Chị đã nói không lừa gạt em, cho nên, em vĩnh viễn tin tưởng chị.

Chu Côn Ngọc khép hờ đôi mắt.

Phòng ngủ khôi phục yên tĩnh, dường như có thể nghe được các loại âm thanh của đêm xuân, ví dụ như một mầm cây mới chậm rãi xuyên qua lớp đất, ví dụ như một con côn trùng bay trong sương mù.

Sau đó, cho đến khi ánh trăng lạnh lẽo phát ra chỉ lệnh, tất cả chúng cùng nhau hướng về phía mùa xuân.

Tân Kiều từ phía sau ôm lấy Chu Côn Ngọc, giống như chính cô đã nói, yên lặng, cái gì cũng không làm, kỳ lạ chính là, cô cũng không cảm thấy buồn chán, dường như đếm lấy từng sợi tóc của Chu Côn Ngọc cũng có thể vui vẻ vượt qua một đêm.

Hô hấp của Chu Côn Ngọc càng lúc càng bình ổn, dường như đã ngủ say.

Tân Kiều chậm rãi rút cánh tay của bản thân ra một chút, Chu Côn Ngọc không tỉnh.

Vì vậy cô lớn mật hơn, rút cả cánh tay của mình ra, sau đó nhẹ nhàng ngồi dậy.

Ra khỏi căn hộ của Chu Côn Ngọc, bóng đêm không lạnh lẽo như cô tưởng tượng.

Lúc con người đã làm đủ chuẩn bị đối với cái lạnh, trái lại có thể mẫn cảm bắt được một tia ấm áp trong không khí.

Tân Kiều thầm nghĩ, đó là bởi vì cô vừa mới ôm lấy cả mùa xuân.

Cái ôm của cô, là có sức sống.

Sau khi Tân Kiều rời đi, Chu Côn Ngọc một mình nằm trong phòng ngủ u ám, chậm rãi mở mắt ra.

Nàng ngủ không được, những việc đã trải qua từ nhỏ đến lớn liên tục thoáng qua trong đầu nàng giống như chiếu phim.

Đại Mân Huyên đã sớm thỏa hiệp, chấp nhận anh trai Chu Tể Ngôn của nàng.

Vậy còn nàng? Lúc số phận tương tự giáng xuống đầu nàng, nàng nên làm như thế nào?

Lúc này điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường rung lên.

Chu Côn Ngọc nhìn người gọi đến, nghe máy.

“Alo, Côn Ngọc.” Thịnh Ninh Nhi bên kia vô cùng ồn ào, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng hò hét, nghe qua đã biết đang lêu lổng ở quán bar: “Đi ra ngoài chơi không?”

Chu Côn Ngọc cười: “Lúc này đã mấy giờ rồi?”

Thịnh Ninh Nhi: “Mình mới trốn khỏi buổi xã giao của ba mình! Hiện tại cũng không trễ, mọi người đều ở đây, mau tới mau tới.”

Chu Côn Ngọc: “Tuần này mình làm việc có chút mệt mỏi, sẽ không đi.”

Ngay cả giọng nói của Thịnh Ninh Nhi cũng cho thấy nàng ấy đang bĩu môi: “Mình tìm thám tử tư điều tra chuyện thư ký của ba mình, cậu còn chưa nghe mình nói! Cậu đã lâu chưa ra ngoài rồi, càng lúc càng không hòa nhập với mọi người.”

“Lần sau đi.” Chu Côn Ngọc dịu dàng nói: “Lần sau mình mời uống rượu, được chứ?”

Nàng trấn an hai câu, sau đó cúp máy.

Bầu không khí yên tĩnh một lần nữa bao vây lấy nàng. Nàng phát hiện bản thân quả thật có chút không giống với trước đây, ngay cả chấp nhận xã giao cũng lười.

Trái lại đã bắt đầu tưởng niệm cái ôm của Tân Kiều.

Nàng và Tân Kiều quen biết, lúc đầu là nàng muốn thay đổi Tân Kiều nhưng hiện tại xem ra, đến cùng không biết là nàng thay đổi Tân Kiều nhiều một chút, hay là Tân Kiều thay đổi nàng nhiều một chút?

Nàng cầm điện thoại trong tay, mở danh bạ lên, tìm số điện thoại có tên liên lạc là ‘n’.

Trong lòng nàng nghĩ: nước đến chân mới nhảy như Thịnh Ninh Nhi, có thể tìm được thám tử tài giỏi gì?

Nàng thì khác, cho đến bây giờ nàng đều có sự chuẩn bị.

Thám tử tư phía sau dãy số này, là nàng lựa chọn cẩn thận, mặc dù khi đó nàng cũng không biết sẽ sử dụng như thế nào, nhưng nàng nghĩ, sinh tồn trong hoàn cảnh giống như nàng, có thể là vì tự bảo vệ mình, có thể là vì nắm nhược điểm của người khác.

Lúc này nàng rũ mắt, lẳng lặng nhìn số điện thoại kia.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!