Chương 49
Tân Kiều cảm thấy cô không phải đi vào phòng ngủ, mà đang ngã vào lòng mùa xuân.
Không ngờ Chu Côn Ngọc đang tựa ngay khung cửa, một tay kéo cô vào trong, tay kia tựa như dây leo mùa xuân, ôm lấy thắt lưng của cô: “Đội trưởng Tân, đã học được kỹ thuật rồi sao?”
Ai lúc tỏ tình lại nói sẽ cố gắng học kỹ thuật, hiện tại Chu Côn Ngọc nhớ lại còn có chút buồn cười.
Lúc này gọi cô là ‘đội trưởng Tân’, là một loại hám ý trêu chọc.
Rất lưu luyến, cũng rất thân mật.
Tân Kiều không trả lời, mà chỉ hôn lên môi Chu Côn Ngọc.
Thật ra từ nhỏ điều kiện gia đình của cô đã không được tốt, trước đó bà ngoại bệnh tật triền miên, Tân Lôi làm cảnh sát ở địa phương mức lương cũng không cao, lúc nhỏ khi những đứa trẻ trong khu phố ăn kem ly, thì Tân Kiều luôn lựa chọn ăn kem que.
Cô nhớ chỉ có duy nhất một lần cô tháo gỡ được một quả bom do đồng nghiệp của Tân Lôi chế tạo, Tân Lôi đặc biệt vui vẻ, nói thế nào cũng muốn mua kem ly cho cô ăn.
Kem thật sự mềm mại, hương vị ngọt ngào dường như muốn kết dính hai cánh môi lại với nhau. Cô không dám dùng sức, bởi vì chỉ cần mím môi kem sẽ tan mất, vị ngọt lan tràn, mà cảm giác mát lạnh càng thêm sâu, thâm nhập tận trong lòng.
Môi của Chu Côn Ngọc mang đến cho cô cảm giác như thế.
Cô hôn rất kiên trì, cho đến lúc rửa tay xong rồi quay trở lại, loại kiên trì này vẫn tiếp tục kéo dài.
“Chị hỏi em đã học tốt kỹ thuật hay chưa đúng không?” Cô bám vào bên tai Chu Côn Ngọc: “Bác sĩ Chu, vậy em sẽ từng bước nói cho chị biết, sau đó chị cũng đến nói cho em biết em học như thế nào.”
Trước đây lúc Tân Mộc nằm viện vẫn luôn nghe người ta gọi nàng là Bác sĩ Chu. Hiện tại cô cũng dùng cách xưng hô này, đáp lễ một tiếng ‘đội trưởng Tân’ vừa rồi của Chu Côn Ngọc.
Cô quả nhiên từng bước kể ra bằng động tác của bản thân, đồng thời cũng kiên trì hỏi Chu Côn Ngọc: “Như vậy đúng không?”
Dịu dàng xưa nay vẫn luôn là vũ khí quen thuộc nhất của Chu Côn Ngọc, đây là lần đầu tiên Chu Côn Ngọc nếm trải cảm giác bị dịu dàng phản phệ. Ngay cả khi căn hộ cao cấp này cách âm rất tốt, nhưng nàng nghĩ đến Tân Mộc vẫn đang ngủ trong phòng khách, nên căn bản không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Chu Côn Ngọc vô lực tựa vào đầu giường, Tân Kiều ngồi bên giường, Chu Côn Ngọc liền gác đôi chân thon dài lên đùi cô.
“Mộc Mộc hẳn là vẫn chưa tỉnh, nghỉ ngơi một chút rồi hãy ra ngoài.”
Phòng ngủ không bật đèn, cộng thêm trời đầy mây, khiến không gian u ám, khuôn mặt của Chu Côn Ngọc như là ẩn giấu sau màn sương, ngay cả ngũ quan cũng trở nên mơ hồ.
Tân Kiều bỗng nhiên nhích đến cạnh nàng, ôm lấy thắt lưng của nàng, áp sát lỗ tai lên ngực nàng.
Chu Côn Ngọc cười hỏi: “Em làm gì vậy?”
Tân Kiều kết luận: “Đập rất có lực.”
“Chu Côn Ngọc, có đôi lúc em sẽ cảm thấy, chị dường như đang ở bên cạnh, rồi lại không ở bên cạnh, nhưng tim của chị đập rất có lực.”
Cô càng ôm chặt lấy thắt lưng của Chu Côn Ngọc: “Chị là thật.”
Chu Côn Ngọc giật mình, đưa tay ôm lấy cô, cằm cũng tựa lên đỉnh đầu của cô.
Hai người cứ thế triền miên một hồi, sau đó mới mỗi người chỉnh lý quần áo rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tân Mộc quả nhiên vẫn chưa tỉnh.
Hôm đó Tân Mộc cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, lúc mở mắt ra đã nhìn thấy Chu Côn Ngọc vẫn ngồi trước bàn ăn, đọc một quyển sách y học y như trước đó, mà Tân Kiều thì ngồi đối diện Chu Côn Ngọc, không biết từ đâu tìm được một quyển sách nổi tiếng thế giới là 《 Đỏ và Đen 》
Trong lòng Tân Mộc yên lặng thở dài.
Hai người này đừng thực sự theo chủ nghĩa tình yêu thuần khiết a.
Em ấy ngủ lâu như vậy, hai người vẫn cứ ngồi đọc sách, chưa từng làm gì cả?
Tân Mộc hừ một tiếng cho thấy bản thân đã tỉnh, sau đó ngồi dậy tiếp tục làm bài tập.
Lúc này đột nhiên chuông cửa vang lên.
Chu Côn Ngọc cảm thấy kỳ quái, thời gian nàng ở lại căn hộ này không nhiều, thường không có người nào đến đây để tìm nàng, huống hồ, nàng không nhận được điện thoại của nhân viên gác cổng nói có người đến tìm, người này làm thế nào lên lầu được?
Có thể vật phía quản lý chung cư có chuyện gì nên đến tìm?
Nàng đi mở cửa, nhìn thấy người đứng trước cửa không khỏi sửng sốt.
“A tỷ.” Nàng hỏi: “Sao chị lại đến đây?”
Đại Mân Huyên có chút gượng gạo nở nụ cười: “Chị đang làm việc ở gần đây, nên thuận tiện đến thăm em.”
Nàng ấy biết nói như vậy sẽ có vẻ rất quái lạ. Dù sao từ lúc Chu Côn Ngọc mua căn hộ này rồi cho nàng ấy thẻ vào cổng, nàng ấy chưa một lần đến đây. Nàng ấy căn bản không dám ở riêng với Chu Côn Ngọc.
Nhưng tâm lý con người luôn rất kỳ lạ, lúc nước ấm nấu ếch, còn tưởng rằng tất cả nằm trong sự kiểm soát. Đến lúc bị dồn vào tuyệt cảnh, trái lại bắt đầu nảy sinh ý nghĩ muốn giãy dụa.
Đại Mân Huyên không nghĩ tới việc hôm nay nàng ấy cùng Chu Tể Ngôn đi xã giao xong, Chu Tể Ngôn liền nhắn nhủ ý tứ của Chu Thừa Hiên, nói rằng nên quyết định ngày kết hôn, sau đó không hiểu vì sao nàng ấy lại vô duyên vô cớ chạy đến đây.
Vốn dĩ đầu tiên là đến Chu gia, nhưng Chu Côn Ngọc không ở đó. Cho nên nàng ấy đoán Chu Côn Ngọc có lẽ đang ở căn hộ riêng, đồng thời còn không phải chỉ ở một mình.
Lúc này Chu Côn Ngọc khoanh hai tay tựa vào khung cửa, dường như đã xác minh phỏng đoán của nàng ấy. Nàng ấy mở miệng hỏi: “Nhà em… có khách sao?”
Chu Côn Ngọc gật đầu: “Phải.”
Giống như lần trước Chu Côn Ngọc trả lời nàng ấy, nói nàng không phải một mình đón năm mới, trả lời một cách vô cùng thẳng thắn.
Đại Mân Huyên tinh tế đánh giá Chu Côn Ngọc.
Hôm nay trời đầy mây, lại sắp đến hoàng hôn, nàng không đứng trước cửa sổ lại cảm thấy như ánh sáng màu hổ phách bên ngoài chiếu vào, rồi lại bị gió thổi tan, giống như một bức tranh thuỷ mặc được vẩy mực, nhiễm đến trên người nàng.
Nếu ánh sáng mạnh hơn một chút, có thể nàng ấy sẽ nhìn thấy nét ửng hồng giống như yên chi trên mặt Chu Côn Ngọc, nhưng đáy mắt lại thấm ra ánh nước tựa như bức mành trúc bị nước mưa bắn lên, tư thái như thế cực dễ làm cho người ta nghĩ đến mưa xuân, cẩn thận phác hoạ một vị mỹ nữ thanh lệ ngồi trước gương đồng.
Nhưng lúc này, trong một mảnh ảm đạm trước mùa xuân, nàng ấy chỉ có thể nhìn thấy cảm giác xa cách trên gương mặt của Chu Côn Ngọc, cùng với tư thế cự tuyệt mời nàng ấy vào nhà.
Chu Côn Ngọc chưa bao giờ dùng loại thái độ này đối đãi với nàng ấy.
Điều này đủ để cho nàng ấy bối rối trốn chạy: “Vậy không quấy rầy em nữa, chị đi trước.”
Chu Côn Ngọc nhìn bóng lưng vội vã của nàng ấy, cuối cùng cũng không gọi lại, mà chỉ đóng cửa đi trở lại phòng khách.
Tân Kiều và Tân Mộc đồng thời ngẩng đầu, Chu Côn Ngọc giải thích: “Là a tỷ của chị, đang ở gần đây nên làm việc thuận tiện đến thăm.”
“Vậy vì sao không vào nhà ngồi?”
Nụ cười của Chu Côn Ngọc không thể nói rõ là cảm xúc gì: “Có lẽ là cảm thấy không cần thiết.”
Tân Mộc hỏi: “Chị Côn Ngọc, quan hệ giữa chị và chị ấy cũng rất tốt sao?”
Chu Côn Ngọc nói với Tân Mộc: “Không phải chị ruột, là… chị dâu tương lai của chị.”
Lúc này Tân Kiều ở một bên hỏi Tân Mộc: “Từ ‘cũng’ này của em từ đâu mà ra? Quan hệ giữa chúng ta rất tốt sao? Chị thấy, hiện tại quan hệ giữa em và chị Côn Ngọc của em có vẻ tốt hơn.”
Trong lòng Tân Mộc thiếu chút nữa cười chết, lông mi sắp bay lên: Yêu, là ai luôn bày ra bộ mặt lạnh nhạt, thật ra keo kiệt thích ăn giấm như vậy.
Chu Côn Ngọc mỉm cười nhìn chị em các cô hờn dỗi, sâu thẳm ánh mắt dường như nhớ đến chuyện cũ thật lâu trước đây: “Chị và chị ấy… trước đây quan hệ rất tốt… hiện tại cũng không phải là không tốt, chẳng qua là…”
Nàng mỉm cười: “Bọn chị đều trưởng thành rồi, mỗi người có cuộc sống riêng.”
Đại Mân Huyên vội vã đi ra khỏi khu chung cư, ngồi vào xe của mình, nàng ấy nhận được điện thoại của Chu Tể Ngôn: “Tiệc xã giao đêm nay, anh có thể cử xe đến đón em lúc nào thì thuận tiện?”
“Đêm nay em có việc, sẽ không tham gia.”
Chu Tể Ngôn có chút kinh ngạc, nhưng anh ta không nói thêm gì: “Được rồi.”
Đại Mân Huyên trong mắt những người khác là dáng vẻ gì? Nhị tiểu thư nhà họ Đại, ôn hòa nho nhã, khắc kỷ tự giữ, từ nhỏ đến lớn chính là học sinh sinh viên gương mẫu, thậm chí chưa từng trốn một tiết học nào.
Nói cách khác, nhân sinh của nàng chưa từng có sai lầm.
Sau khi cúp máy, Đại Mân Huyên thở dài một hơi.
Làm một người chưa từng trốn tiết, lần này gần như có thể tính là hành vi bốc đồng nhất trong ba mươi năm cuộc đời của nàng.
Nhưng nàng chính là muốn nhìn xem, đến cùng người hôm nay ở trong nhà Chu Côn Ngọc là ai.
Việc này rất hoang đường.
Mặc dù nàng ngồi trong xe, nhưng người ra vào khu chung cư không chỉ có một, nàng làm sao biết ai là người bước ra từ căn hộ của Chu Côn Ngọc?
Nhưng nàng vẫn ngồi ở chỗ này, một tay vuốt ve vô lăng, nghĩ đến rất nhiều việc.
Nghĩ đến lúc nhỏ Chu Côn Ngọc đặc biệt gầy yếu, nhìn rất nhút nhát, đôi mắt lại như một con sông chưa từng bị ô nhiễm, lộ ra một chút quật cường.
Nhớ đến lúc nhỏ Chu Côn Ngọc không thích nói chuyện với bất kỳ ai, mà luôn đi theo sau lưng gọi nàng là a tỷ, hai nhà các nàng sẽ cho các nàng ngủ lại nhà đối phương, đêm mưa, Chu Côn Ngọc sẽ ôm gối đầu bò lên trên giường của nàng.
Nhớ đến lúc Chu Côn Ngọc trưởng thành, trở nên càng lúc càng đoan chính thanh nhã, thân thể gầy gò trở nên thành thục, có lần đi du lịch, Chu Côn Ngọc đứng giữa rừng hoa, xinh đẹp đến mức ngay cả những đóa hoa bên cạnh cũng phải thất sắc.
Nhớ đến lúc Chu Côn Ngọc vừa mới vào đại học, khoảng thời gian đó các nàng cùng nhau xem rất nhiều rất nhiều phim, ăn cơm cùng nhau rất nhiều rất nhiều lần, lúc trở lại trạch viện Chu gia hai người vẫn luôn ở cùng nhau.
Nhớ đến sau đó, Trầm Vận Chi tìm hai người các nàng nói chuyện một lần, rất nhiều chuyện đã bắt đầu thay đổi.
Là lỗi của nàng. Là nàng bắt đầu tận lực trốn tránh Chu Côn Ngọc.
Đại Mân Huyên yên lặng ngồi ở trong xe, cho đến khi hoàng hôn sâu dần, tất cả đèn đường bật sáng, nàng mới bất chợt phát giác thời gian cứ thế trôi qua.
Tựa như sau khi xa cách Chu Côn Ngọc, tất cả tiếp xúc của hai người đều nằm dưới mí mắt của Trầm Vận Chi, nàng không dám có bất cứ ý nghĩ nào nữa, mà dồn tất cả tinh lực vào công việc, trở thành phó trưởng khoa trẻ nhất trong bệnh viện.
Dĩ nhiên Chu Côn Ngọc cũng không thua kém, thuận lợi trở thành bác sĩ chủ trị.
Nàng lại ngồi một hồi, đôi mắt thẳng tắp nhìn tòa nhà chung cư.
Trái tim bỗng nhiên lỡ nhịp.
Thật ra ngồi ở chỗ này, mỗi khi có người bước ra từ tòa nhà, nàng sẽ tự hỏi bản thân: ‘vị khách’ trong nhà Chu Côn Ngọc là vị này sao?
Có chút giống, có chút không giống.
Cho đến lúc này, một cô gái trẻ tuổi trầm lặng lộ vẻ sắc bén, dẫn theo một thiếu nữ mười mấy tuổi, trong lòng nàng lập tức hiện lên ba chữ ‘là cô ấy’.
Nàng dĩ nhiên có thể nhận ra đây chính là chuyên viên gỡ bom từng cứu Chu Côn Ngọc ở câu lạc bộ.
Nhưng cũng không phải là nguyên nhân này, mặc dù nàng không biết những chuyện sâu xa trong đó, nhưng hôm nay khi nàng nhìn thấy khuôn mặt của Tân Kiều, nàng vẫn có thể xác định — chính là người này.
Không có nguyên do, có lẽ bởi vì nhiều năm qua ánh mắt của nàng luôn lặng lẽ đặt trên người Chu Côn Ngọc, cho nên nàng hiểu rõ Chu Côn Ngọc.
Sau khi Tân Kiều dẫn Tân Mộc rời đi, Đại Mân Huyên lập tức xuống xe, vội vã đi vài về hướng tòa nhà, nhưng rồi bước chân lại trì hoãn.
Cho đến cuối cùng hoàn toàn dừng lại.
Nàng cứ thể lên đó, có thể nói gì với Chu Côn Ngọc đây?
Một câu ‘a tỷ, việc này hình như không liên quan đến chị’ của Chu Côn Ngọc liền có thể đánh ngược nàng trở về, không phải sao?
Nàng thậm chí bỗng nhiên nghĩ đến, chờ sau đó nàng và Chu Tể Ngôn kết hôn, Chu Côn Ngọc sẽ đổi giọng gọi nàng là ‘chị dâu’, đúng không?
Đại Mân Huyên đứng dưới ánh đèn đường, trùng hợp có một ngọn thẳng tắp chiếu lên người nàng, tựa như đôi mắt màu hổ phách của Chu Côn Ngọc.
Nàng xoay người lên xe, lái xe rời khỏi khu chung cư của Chu Côn Ngọc.
Bởi vì Tân Mộc có hẹn với bạn học, Tân Kiều lại lo lắng Chu Côn Ngọc tuần vừa rồi làm việc vất vả, cho nên ăn cơm tối xong, cô sớm dẫn Tân Mộc về nhà.
Căn hộ to như vậy nhất thời vắng vẻ, Chu Côn Ngọc ngồi trên sô pha, chậm rãi pha trà.
Nàng không ngờ Đại Mân Huyên sẽ đến tìm nàng.
Nàng dĩ nhiên biết nguyên do, bởi vì ở trên bàn ăn Chu Thừa Hiên đã từng đề cập qua, hiện tại Chu Tể Ngôn về nước phát triển, đã đến lúc ấn định chuyện hôn sự của anh ta và Đại Mân Huyên.
Đại Mân Huyên đã sớm thỏa hiệp, yên lặng chấp nhận số phận thuộc về loại người như các nàng.
Đổi vị trí tự hỏi, còn nàng thì sao?
Trong lòng nàng có chút phiền muộn, pha trà cũng không chuyên tâm, vì vậy tiếp tục cầm lấy quyển sách ban ngày đã đọc, tự quy định bản thân bản thân, đọc đến trang 235.
Người như các nàng từ trước đến nay luôn có mục tiêu rõ ràng, nói đọc đến trang 235 thì một trang cũng sẽ không thiếu, đến lúc đọc xong mới ngẩng đầu lên, một tay đỡ lấy sau gáy.
Sự yên tĩnh trong phòng khiến người ta hoảng hốt, cho đến khi chuông điện thoại vang lên.
Nàng luôn là một người trầm ổn, lúc này lại vội vàng nghe máy: “Alo.”
Giọng nói của Tân Kiều mang chút ý cười: “Alo.”
Rồi lại có một chút ảo não: “Vốn dĩ không muốn cười, muốn ngầu một chút.”
Lần này đổi thành Chu Côn Ngọc bật cười: “Mộc Mộc ngủ rồi.”
“Ừm, trước đó em ấy học tập quá liều mạng, không chịu nổi nữa.”
“Nói em ấy đừng quá cố sức.”
“Em ấy nào chịu nghe lời.” Tân Kiều nói: “Chị có biết hôm nay lúc ghép lego ở nhà chị, sau khi ra ngoài em ấy nói gì không? Em ấy nói ‘Úc Khê có thể thiết kế phi thuyền, vì sao em không thể làm tổng tài?’.”
“A, xem ra fan của Úc tổng rất dốc lòng cầu tiến.”
Một khoảng yên lặng ngắn ngủi.
Tân Kiều cảm thấy luôn như vậy, đề tài cô và Chu Côn Ngọc có thể nói cũng không nhiều, nhưng luôn không muốn cúp máy.
“Hôm nay món nào ăn ngon nhất?”
“Cà chua xào trứng.”
“Có hơi nhiều muối.”
“Hình như có một chút, lúc ăn chung với cơm lại rất vừa vặn.”
“Lần sau để ít muối một chút.”
“Được.”
Tân Kiều làm sao không biết bản thân đang cố tìm chuyện để nói, chỉ vài câu trò chuyện đơn giản như vậy, chú chó nhỏ thích xù lông trong lòng cô dường như được ngữ điệu ôn hòa của Chu Côn Ngọc trấn an.
Bên kia Chu Côn Ngọc hỏi: “Hôm nay Mộc Mộc vui vẻ không?”
“Vui vẻ a, em ấy thích chị nhất.” Ngữ khí không giấu được độ chua.
Chu Côn Ngọc cười hỏi: “Vậy còn em?”
Tân Kiều kinh ngạc, câu hỏi này có hai ý nghĩa.
Nhưng thoát ly ngữ cảnh bày tỏ tình cảm, nếu lại nói câu ’em không chỉ là thích chị’ lại nghe có vẻ quá buồn nôn, vì vậy Tân Kiều trả lời theo mặt ý nghĩa còn lại: “Em cũng vui vẻ.”
“Vui vẻ thế nào?”
“… Ha ha ha ha ha ha ha.” Tân Kiều hỏi: “Như vậy đã đủ vui vẻ chưa?”
Hai người không nhịn cười được.
Lại vài giây yên lặng, giọng nói của Chu Côn Ngọc càng thêm dịu dàng: “Em đang làm gì?”
“Hít thở không khí, ngắm cảnh.” Tân Kiều nói: “Dường như sắp đến mùa xuân rồi.”
“Ừm, dù sao cũng đã tháng ba rồi.”
Tân Kiều đột nhiên hỏi: “Mùa xuân chị sẽ mặc gì?”
“Huh?”
“Mỗi lần thấy chị, dường như chị luôn mặc chính trang trắng hoặc đen. Vậy mùa xuân thì sao?”
Thật ra trong lòng Tân Kiều có một suy nghĩ, lần trước nhìn thấy Chu Côn Ngọc mặc chiếc áo tắm màu xanh lục, cô vẫn luôn cảm thấy màu xanh rất thích hợp với Chu Côn Ngọc.
Từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Chu Côn Ngọc trong câu lạc bộ, trong đầu đã nghĩ đến câu thờ ‘u u lộc minh, thực dã chi bình’.
Chu Côn Ngọc tựa như một gốc cây sum sê sinh trưởng ở cạnh bờ sông, nhìn có vẻ lãnh đạm, nhưng bỏ đi vẻ hiu quạnh do gió mang đến, cành lá nhẹ nhàng lay động, sẽ lộ ra một loại vũ mị chỉ thuộc về thực vật dưới nước.
Bên trong những cành cây phiến lá, cất giữ hơi nước bốc lên từ mặt sông, lúc chuồn chuồn lướt nước khơi dậy gợn sóng, những chú vịt trời bơi qua để lại một phiến lông, tất cả hóa thành chất dinh dưỡng bồi đắp thêm vẻ mị hoặc và độc lập của nàng.
Mỗi lần Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng khom lưng, chạm vào lòng bàn tay Tân Kiều, Tân Kiều đều không nhịn được mà suy nghĩ, nếu như mùa xuân Chu Côn Ngọc mặc một chiếc váy màu xanh thì sẽ xinh đẹp đến mức nào.
Bên kia điện thoại, Chu Côn Ngọc thực sự trả lời cô: “Mùa xuân chị thỉnh thoảng sẽ mặc váy màu xanh.”
Tân Kiều làm chuyên viên gỡ bom, tính tình luôn luôn trầm ổn, nhưng lúc này, cô gần như muốn vui vẻ cảm thán thành lời.
Cô phát hiện trước kia bản thân không có khái niệm thời gian, cô bị cuộc sống giẫm đạp dưới mặt đất, cắn răng nghẹn khí, qua một ngày tính một ngày.
Nhưng mà hiện tại, cô có mong đợi cụ thể đối với tương lai, mùa đông qua đi chính là mùa xuân, mùa xuân qua đi chính là mùa hè.
Cô và Chu Côn Ngọc quen biết vào mùa thu năm trước, cho nên Chu Côn Ngọc của mùa xuân, Chu Côn Ngọc của mùa hè, đối với cô đều là hoàn toàn mới lạ, kích phát tất cả trí tưởng tượng mãnh liệt của cô.
Mà đối với Chu Côn Ngọc, thời gian dường như chậm lại, nhân sinh của nàng có rất ít những thời khắc như thế, ngồi trước bàn ăn vừa nâng cằm vừa nhàn nhã nói chuyện phiếm: “Em ngắm cảnh ở đâu?”
Tân Kiều dừng một chút, đầu kia điện thoại bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Trong lòng Chu Côn Ngọc bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ, nàng không lên tiếng, mà chỉ đứng lên đi về phía ban công. Nàng nhìn xuống dưới lầu, vắng vẻ không một bóng người, chỉ có ánh đèn đường sái ra một tầng vàng nhạt trên mặt đất, mà quang ảnh dường như sẽ lay động.
Chu Côn Ngọc cười bản thân: Suy nghĩ nhiều rồi.
Lúc này giọng nói của Tân Kiều truyền đến từ điện thoại: “Vừa rồi chị không nói lời nào, nên em đoán chị vừa đi ra ban công.”
Ánh đèn đường bị đánh vỡ, một bóng người chậm rãi bước vào giữa vùng sáng.
Một tay cắm túi quần, một tay cầm điện thoại, sau đó lại đưa tay lên vuốt tóc.
Sau đó mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Chu Côn Ngọc đang đứng trên ban công.
Thật ra khoảng cách xa như vậy, Chu Côn Ngọc không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tân Kiều, nhưng nàng lại cảm thấy bản thân nhìn rõ, đôi mắt xưa nay lãnh đạm của Tân Kiều đang cong lên, khóe môi cũng nhếch lên, mà lúc này hai rãnh má cũng giống như gợn nước khi ném một hòn đá xuống mặt sông, có vẻ xấu hổ đáng yêu.
Chu Côn Ngọc trực tiếp cúp máy.
Tân Kiều kinh ngạc vì cuộc gọi đột nhiên bị ngắt, nghĩ thầm: là cô quá dính người sao?
Cô chưa từng yêu đương, thậm chí chưa từng thích người nào, trước kia cũng chưa từng để cảm xúc đạt đến mức độ mãnh liệt, cũng không biết cô như vậy có khiến Chu Côn Ngọc cảm thấy phiền hay không.
Cô nên rời đi, nhưng đêm xuân xua đi cái lạnh của mùa đông, bám lấy chân người, cho cô lý do ở đây lâu thêm một chút.
Sau đó cổng chung cư mở ra.
Một bóng người thanh mãnh chạy ra từ bên trong.
Cả đời này Chu Côn Ngọc ngoại trừ lúc phẫu thuật thì những lúc cần chạy không nhiều, lúc nhỏ là bởi vì Chu Thừa Hiên gia giáo cực nghiêm, sau khi lớn lên thì chính nàng cũng dưỡng thành tính cách trầm tĩnh.
Nhưng lúc này, trong một đêm mùa xuân sắp đến, nàng mặc áo sơmi trắng tay cầm điện thoại chạy ra ngoài, giống như một chú chim sổ lồng, cụ thể hơn một chút thì giống như một chú bồ câu thoát khỏi lồng sắt, có đôi mắt màu phách phách, lông cổ màu xanh biếc và đôi cánh màu hổ phách.
Nàng lao vào lòng Tân Kiều.
Tân Kiều sửng sốt, sau đó dang hai tay ra, xuất từ xuất phát từ bản năng của thân thể, vững vàng đón lấy nàng.
Cô vỗ lưng nàng: “Làm sao vậy?”
Chu Côn Ngọc lắc đầu.
Giây phút nhào vào lòng Tân Kiều, nàng phát hiện bản thân đã hoàn toàn điên rồi, nàng muốn làm ra lựa chọn hoàn toàn bất đồng với Đại Mân Huyên.
Dù sao cũng là dưới tòa nhà chung cư, hai người mượn bóng đêm che lấp ôm nhau một chút rồi buông ra.
Tân Kiều có chút xấu hổ, chỉnh lại đuôi ngựa của bản thân: “Nếu không, chúng ta tiếp tục trò chuyện về cà chua xào trứng đi?”
Chu Côn Ngọc nở nụ cười, hỏi cô: “Lên lầu?”
Tân Kiều cực lực lắc đầu giống như kiêng kỵ hồng thủy mãnh thú gì đó.
Nét mặt của Chu Côn Ngọc trở nên khiêu khích: “Buổi chiều một lần, hiện tại không được nữa rồi?”
Tân Kiều không biết làm sao dỗi trở về, nên chỉ đành mím môi.
“Thực sự không lên lầu sao?”
Dưới bầu không khí như vậy, đêm khuya hai người cùng ở một phòng, cô rất rõ ràng sẽ phát sinh chuyện gì.
Nhưng cô không muốn phát sinh quan hệ với Chu Côn Ngọc, như vậy sẽ khiến chuyến đi lần này của cô thay đổi tính chất.
Cô chỉ muốn nhìn Chu Côn Ngọc một lúc, sau đó sẽ đi.
Cô nói: “Vậy em đi đây, Chu Côn Ngọc, ngủ ngon.”
Chu Côn Ngọc hiểu ý của cô, nên cũng không miễn cưỡng giữ lại: “Được.”
Tân Kiều hai tay cắm vào túi, đi về phía đường lớn.
Sau khi đi được một đoạn, cô quay đầu lại, thấy Chu Côn Ngọc đứng tại chỗ, áo sơmi trắng trên người bị gió thổi lay động.
Tân Kiều: “Chị lên lầu đi.”
Chu Côn Ngọc: “Ừm.”
Nhưng hai người đều đứng bất động, sau đó đều nở nụ cười.
Tân Kiều phất phất tay, sau đó lại đút tay vào trong túi, tiếp tục đi trở về.
Ánh trăng và tinh quang vỡ nát dưới chân cô, hóa thành chất dinh dưỡng cho mùa xuân, cúi đầu cúi đầu khẽ cong khóe môi, cười mắng bản thân một câu: “Thật ngốc.”
Bởi vì công việc của hai người đều bận rộn, bình thường thời gian gặp mặt cũng không nhiều.
Đến ngày nghỉ trong tuần của Tân Kiều, cô gọi Chu Côn Ngọc đến nhà mình ăn cơm, buổi trưa Tân Mộc đi ngủ một lúc, Chu Côn Ngọc lại gọi Tân Kiều cùng nàng đi ra ngoài mua một số thứ.
Hai người lên xe của Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc chở Tân Kiều đến một hiệu thuốc.
Tân Kiều trở nên khẩn trương: “Chị sinh bệnh sao?”
“Không phải.” Chu Côn Ngọc vào quầy thuốc, tìm một loại vitamin tổng hợp: “Bình thường Mộc Mộc học tập quá liều mạng, dinh dưỡng theo không kịp sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, cộng thêm cách ăn uống của em ấy ở tuổi này cũng rất khó cân đối dinh dưỡng, mỗi ngày uống một viên vitamin sẽ tốt cho em ấy.”
Tân Kiều nhìn giá in trên kệ: “Uống thứ này thì có thể đậu Thanh Hoa sao?”
“Thật đáng tiếc, không thể, còn phải tự bản thân vùi đầu khổ học.” Chu Côn Ngọc cầm lấy hóa đơn, Tân Kiều muốn bước lên thanh toán nhưng lại bị nàng yên lặng ngăn lại.
Lúc cầm hộp vitamin ra ngoài, Tân Kiều hỏi: “Năm đó chị thi vào đại học y cũng phải khổ học sao?”
Chu Côn Ngọc cười nói: “Sao lại không? Trên thế giới từ đâu ra nhiều thiên tài như thế. Lúc đó học đến mỗi ngày trán tiết đầy dầu, còn nổi mụn, cái mụn lớn nhất đến bây giờ còn để lại sẹo, chị cũng không dám cho ai xem.”
“Em không nhìn ra.”
“Rất mờ, phải đến rất gần mới nhìn thấy.” Chu Côn Ngọc chỉ chỉ vào cái trán trắng mịn của mình: “Ngay chỗ này.”
Tân Kiều đến gần quan sát.
Cô nhìn thấy, quả thật có một vết sẹo rất nhỏ, mờ đến mức có như không có, nếu không phải Chu Côn Ngọc nhắc nhở, người khác nhất định sẽ không chú ý đến.
Lúc hai người ngồi trên xe của Chu Côn Ngọc, ánh nắng xen lẫn cảm giác của mùa xuân xuyên qua khe cửa chiếu vào trong xe, đôi mắt màu hổ phách của Chu Côn Ngọc gần như được chiếu thành nửa trong suốt, giống như những viên đạn thủy tinh nhiều hoa văn và màu sắc mà lúc nhỏ Tân Kiều thích nhất.
Tân Kiều tâm động ở chỗ, dường như cô càng lúc càng hiểu rõ Chu Côn Ngọc rồi.
Tỷ như, trên thế giới còn có ai biết được trên trán Chu Côn Ngọc có một vết sẹo mờ nhạt như vậy?
Cô lấy lại bình tĩnh, chủ động đề nghị: “Em chuyển tiền mua vitamin lại cho chị.”
Vừa rồi không tranh giành thanh toán là không muốn lôi kéo trong hiệu thuốc, nhưng cô tuyệt không muốn chiếm tiện nghi của Chu Côn Ngọc, thậm chí mỗi lần cô ngồi chiếc xe này đều chỉ là muốn có càng nhiều thời gian ở bên cạnh Chu Côn Ngọc, nó quá mức thoải mái thậm chí khiến cô tức giận.
Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng đoạt lấy điện thoại từ trong tay cô: “Dựa theo cách nói của em, vậy chị cũng nên trả lại tiền mỗi lần em mua thức ăn đúng không?”
Tân Kiều vừa định nói ‘không phải’, lại cảm thấy những lời này nhất định sẽ bị Chu Côn Ngọc bác bỏ.
“Chị có tiền hơn em, cho nên chị không cần tính toán rõ ràng với em. Nhưng nếu em muốn tính toán rõ ràng với chị, nếu không em sẽ cảm thấy đang chiếm tiện nghi của chị, đúng không?”
Đoạn đối thoại này cũng không thực sự phát sinh, mà Chu Côn Ngọc chỉ nói: “Chị quả thật có tiền.”
Tân Kiều nhìn nàng một cái.
Chu Côn Ngọc: “Nhưng đó không phải lỗi của chị.”
Tân Kiều cảm thấy Chu Côn Ngọc có chút tức giận, cho nên cô nhất thời yên lặng, sau đó Chu Côn Ngọc khởi động xe.
“Đưa tay.”
“A?”
Tân Kiều lúc này mới phát hiện, bàn tay của Chu Côn Ngọc xinh đẹp như ngọc đang nhẹ nhàng đặt ở bên ghế.
Chu Côn Ngọc hỏi cô: “Vừa rồi lúc đi trên phố, em đã muốn nắm tay chị, đúng không?”
“A, làm sao chị biết?”
Chu Côn Ngọc chỉ cong khóe môi.
Được rồi, trên đời có thể có chuyện gì mà yêu tinh biết thuật đọc tâm lại không biết.
Tân Kiều đưa tay mình ra, động tác vô cùng nhẹ nhàng, dường như sợ chạm hỏng một đóa hoa tuyết.
May mà đóa hoa tuyết ấy cho dù phơi dưới ánh nắng xuân cũng sẽ không tan chảy, mười ngón chậm rãi đan vào nhau, lành lạnh, rồi lại được nhiệt độ cơ thể của nàng sưởi ấm.
Lúc này, ánh nắng xuân xuyên qua phiến lá, đang chiếu vào trên tay các nàng, chợt ẩn chợt hiện, đôi khi loang lổ.
Chu Côn Ngọc rũ mắt, nhìn bàn tay hai người đan chặt vào nhau.
Thật ra đối với Chu Côn Ngọc mà nói, hôn môi khó khăn hơn với triền miên, nắm tay lại khó khăn hơn so với hôn môi.
Bởi vì đó là một quá trình loại bỏ đi dục vọng, tình cảm chân thực dần dần lộ diện.
“Tân Kiều, cuộc sống của chúng ta là sẽ đan vào nhau giống như thế này.” Chu Côn Ngọc cử động những ngón tay đang đan vào nhau: “Hôm nay em cho chị nhiều một chút, ngày mai chị cho em nhiều một chút, chị không muốn phân chia rõ ràng với em như vậy.”
Tân Kiều nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Các nàng thực sự trải qua một khoảng thời gian tốt đẹp, trong lòng Tân Kiều nghĩ, thật tốt.
Nếu như không phải ngày nào đó, Diêu Lam đến cảnh đội họp.
Diêu Lam là chủ quản khối hành chính, trẻ tuổi, tư thái hiên ngang lưu loát, quan hệ với các đội viên không tệ. Họp xong cũng vừa đúng thời gian tan ca, cô ấy cũng không vội vã, ở lại trò chuyện thêm mấy câu.
Cô ấy cười nhìn Tân Kiều: “Được rồi em có biết không? Vị Chu tiểu thư của tập đoàn Từ Mục mà em từng cứu, hình như cô ấy sắp đính hôn rồi!”