Chương 48
Nói những lời này quả thật làm cho người ta khẩn trương, bất kể trong lòng có bao nhiêu dũng khí, một lòng một dạ muốn đặt cược tất cả nhân sinh.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, vẫn tận khả năng hạ thấp, giảm nhẹ, như là sợ quấy nhiễu đến người trước mắt.
Sau khi cô nói xong, khóe môi Chu Côn Ngọc khẽ cong.
Chết tiệt. Tân Kiều siết chặt nắm tay, vì sao cô lại khẩn trương đến mức muốn bỏ chạy.
Rõ ràng cô là một chuyên viên gỡ bom đối mặt với sự sống chết cũng không sợ hãi.
Sau đó cô suy nghĩ cẩn thận, bởi vì quả bom là thứ đã xác định, thiết bị phân tích X quang đã giúp cô hiểu rõ kết cấu nội bộ của nó.
Mà đối mặt Chu Côn Ngọc, nàng là một ẩn số, cô không thể biết người biết ta, cô vẫn chưa nhìn thấu Chu Côn Ngọc, mà đã vội vàng đặt cược toàn bộ nhân sinh, mà Chu Côn Ngọc chỉ cong nhẹ khóe môi như thế, cô căn bản không biết đó là có ý gì.
Cô tin chắc rằng Chu Côn Ngọc có tình cảm với cô, nhưng thật ra cô cũng không chắc chắn, loại tình cảm này đến cùng có đủ để Chu Côn Ngọc vì cô kiên định bước ra một bước kia hay không.
Chu Côn Ngọc khẽ mím môi, gọi tên của cô: “Tân Kiều.”
Thật ra trong lòng Tân Kiều có dự cảm bất hảo.
Cô có hơi sợ hãi khi Chu Côn Ngọc dùng loại ngữ điệu trịnh trọng này gọi tên cô. Bởi vì cô nhớ kỹ trước khi mẹ cô bỏ đi, bà ấy cũng dùng giọng điệu này gọi tên cô.
Dường như bất kể người đó tính cách ra sao, khi đứng trước sự ly biệt đều sẽ lộ ra vẻ đặc biệt trịnh trọng.
Cuối cùng Chu Côn Ngọc vẫn cảm thấy không được sao? Cuối cùng Chu Côn Ngọc vẫn muốn cự tuyệt cô sao?
Tân Kiều cố sức siết chặt lấy đầu ngón tay của mình, cổ họng khô khốc khiến cô bức thiết muốn uống một ngụm nước, nhưng trên núi từ đâu ra nước, cô phát hiện bản thân khẩn trương đến mức muốn chạy trốn, trốn khỏi hiện thực này.
Nhưng cô không làm thế.
Cô vẫn đứng thẳng lưng, nếu như yêu là chiến trường cần sự xung phong trong âm thầm, như vậy có chết cũng nên để cô chết ở đây.
Thanh tỉnh, hiểu thấu, không để lại tiếc nuối, đối mặt đáp án của Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc nhìn Tân Kiều.
Cô gái trẻ tuổi trước mắt thẳng thắn thành khẩn, nhật nguyệt chứng giám, nhưng phản ứng đầu tiên của Chu Côn Ngọc nàng không gánh vách nổi.
Nếu như đêm nay Tân Kiều nói là ‘thích’, có lẽ nàng cũng sẽ không chấn động như vậy, nhưng Tân Kiều nói là ‘yêu’.
Yêu là cái gì đây?
Yêu là thiêu thân lao đầu vào lửa, tránh cũng không thể tránh được.
Yêu là thả người nhảy xuống, cho dù cửu tử nhất sinh cũng không hối hận.
Yêu là ước nguyện ban đầu, không thể lung lay, không thể thay đổi.
Chu Côn Ngọc thử điều chỉnh hô hấp của bản thân, tận lực bình thản nói: “Chị không nghĩ tới đêm nay em sẽ nói với chị những lời này.”
Nàng không phải người quang minh chính đại gì, sinh ra trong một gia đình như Chu gia, nàng có thể lấy cái gì để đáp lại trái tim chân thành như vậy.
Có lẽ ngữ điệu của nàng đã khiến Tân Kiều dự cảm được điều gì đó.
“A.” Tân Kiều ngắn ngủi trả lời một tiếng, cũng không thể nói rõ là có ý gì, nhưng cô vẫn mỉm cười nhìn Chu Côn Ngọc, đôi mắt lấp lánh.
Thật ra vừa rồi gọi tên của Tân Kiều xong, trong đầu Chu Côn Ngọc thoáng qua rất nhiều suy nghĩ. Nàng am hiểu sâu sắc về ‘nghệ thuật’ giao tiếp, rất hiểu cách nói như thế nào mới có thể khiến lời cự tuyệt của bản thân thoả đáng mà không mất thể diện.
Nhưng nụ cười ấy của Tân Kiều bỗng nhiên khiến nàng cảm thấy chấn động sâu sắc.
Đó là một loại nhẹ nhõm.
Một loại nhẹ nhõm giống như trước đây lúc Tân Kiều nói ‘không thẹn với lương tâm, hàng đêm an giấc’.
Một loại nhẹ nhõm sau khi thẳng thắn đối mặt với chính bản thân.
Cô dâng trái tim cho nàng, dù cho biết nàng sẽ cầm kiếm đâm nó đến máu tươi nhễ nhại, cô vẫn mỉm cười đứng ở chỗ này, không hề lùi bước.
Thần sắc của cô dường như đang nói: đây chính là yêu.
Dù cho nàng cự tuyệt, cũng yêu. Dù cho mình đầy thương tích, cũng yêu.
Chu Côn Ngọc chưa bao giờ là người như vậy, cho đến bây giờ cũng chưa từng làm chuyện như vậy.
Người như các nàng quá thông minh, cũng quá nhạy cảm, có bất cử động tĩnh gì cũng sẽ vội vàng thu lại bước chân khó khăn lắm mới bước ra được, nhằm tự bảo vệ bản thân trước tiên.
Nhưng lúc này Tân Kiều nở nụ cười.
Chu Côn Ngọc, nàng rõ ràng đã cầm dao giải phẫu rất nhiều lần, nàng rõ ràng biết thật ra sinh mệnh đáng quý cỡ nào.
Hai người đứng ở chỗ này, sống, yêu, cảm thụ được hô hấp của nhau.
Vì vậy nàng rốt cục đưa tay ra, cánh tay lách đến sau gáy của Tân Kiều, cánh môi khép mở: “Hôn chị, được không?”
Tân Kiều kinh ngạc, ngây ngốc đứng bất động tại chỗ.
Chu Côn Ngọc cong môi mỉm cười, có một chút mềm nhẹ, có một chút mị hoặc nói: “Choáng váng?”
Chờ một chút, đầu óc Tân Kiều đang nhanh chóng lý giải tình huống trước mắt.
Cô và Chu Côn Ngọc từng có rất nhiều lần tiếp xúc thân mật, Chu Côn Ngọc từng mồ hôi đầm đìa bám vào cánh tay của cô, cũng từng dùng đôi chân tựa như dây leo mùa xuân quấn lấy thắt lưng của cô. Nhưng hai người chưa từng hôn môi.
Cô đã từng âm thầm hạ quyết tâm, cho dù cô cùng Chu Côn Ngọc như thế này thế kia, chí ít nụ hôn đầu tiên của cô sẽ giữ lại cho người cô thực sự yêu thích, hiện tại đổi cách nói khác, sẽ giữ lại cho người cô yêu.
Cô vẫn đứng bất động, thậm chí hơi ngữa cổ về phía sau, né tránh hơi thở ấm áp của Chu Côn Ngọc: “Chị có biết ý nghĩa của hôn môi đối với em là gì hay không?”
“Biết.”
Tân Kiều vẫn quật cường ngữa cổ ra sau: “Vậy hiện tại chị, là có ý gì?”
“Tân Kiều.” Chu Côn Ngọc đảo mắt, ngữ điệu có một chút dịu dàng và bất đắc dĩ: “Vì sao luôn hỏi chị có ý gì? Lẽ nào em không biết chị có ý gì hay sao?”
“Em muốn nghe chị nói.”
“Được.” Ngữ khí của Chu Côn Ngọc có một chút phóng túng.
Đầu lưỡi đảo một vòng, âm điệu mềm nhẹ, tựa như một làn gió trong đêm xuân, nói ra ba từ điên cuồng nhất trong cuộc đời nàng: “Ở bên nhau.”
“Ý của chị là, chúng ta, ở bên nhau.”
Tân Kiều nở nụ cười, rồi lại khẽ mím môi, sau đó không nén được lại mỉm cười, ý cười tràn ra khỏi khóe môi đang mím chặt.
Tóc mái trên trán của Chu Côn Ngọc bị gió đêm thổi loạn, nàng nhìn Tân Kiều.
Ba từ điên cuồng nhất, có thể cũng là ba từ đáng giá nhất trong cuộc đời nàng.
Tân Kiều đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy vòng eo mềm mại như liễu của Chu Côn Ngọc: “Có lẽ em còn không thuần thục. Thông cảm một chút được không?”
Cô nói quá nghiêm túc, trái lại khiến Chu Côn Ngọc có một chút buồn cười.
Nhưng Tân Kiều đã hôn lên môi nàng.
Đó là lần đầu tiên các nàng hôn môi.
Tân Kiều giống như một đứa trẻ mới học đi, quá mức nóng vội va trái chạm phải. Vì vậy Chu Côn Ngọc trở thành người dẫn dắt tiết tấu, thật ra Chu Côn Ngọc cũng là lần đầu tiên nhưng Tân Kiều hoảng hốt nghĩ, có lẽ yêu tinh trời sinh đã giỏi việc này rồi.
Nụ hôn ngay từ đầu là mềm nhẹ dịu dàng, cánh môi khẽ chạm vào nhau. Dần dần bắt đầu liếm mút khóe môi của cô, mang đến cảm giác trơn mềm tựa như đêm xuân.
Chờ cô thích ứng một lúc, mới bắt đầu đưa đầu lưỡi ra.
Một một nụ hôn nồng nhiệt, không hề giữ lại. Dây dưa triền miên giống như dây leo mùa xuân, sinh trưởng theo dục niệm mãnh liệt, để hấp thu càng nhiều sức sống mà bện chặt vào nhau, dường như sẽ cứ thế cộng sinh lẫn nhau, dung hợp theo mặt trời lên và trăng xuống, sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Hô hấp của Tân Kiều bị gió thổi loạn, ôm chặt lấy Chu Côn Ngọc.
Gió trên núi rất lạnh, mà người trong lòng lại mềm mại ấm áp, giống như một ngọn lửa nho nhỏ lọt vào vùng quê hoang vu lúc đầu xuân.
Khi đó trong lòng Chu Côn Ngọc nghĩ: quả nhiên là đang phát điên.
Thật ra hôn môi càng làm cho nàng khẩn trương hơn so với việc triền miên trên giường.
Tựa như thổ lộ tiếng lòng càng làm nàng khẩn trương hơn so với nói lời thô tục.
Nhưng, ‘yêu’ từ ngữ này toát lên trong lòng nàng, nó vốn dĩ cách rất xa nhân sinh của nàng, cũng cách rất xa linh hồn lý trí tự bảo vệ mình của nàng, nàng tạm thời còn không thể nói ra một cách tự nhiên lưu loát, vì vậy để nụ hôn đến thay lời của nàng.
Cho đến khi một cơn gió đêm thổi qua, nàng mới nhẹ nhàng buông Tân Kiều ra.
Lúc Tân Kiều nói ‘yêu’ là dũng cảm tiến tới, lúc này lại xấu hổ xoa nhẹ vành tai ửng đỏ của bản thân, thấp giọng lẩm bẩm: “Chu Côn Ngọc, chị xong rồi.”
“Huh?”
Tân Kiều thả tay xuống: “Đối với em, ở bên nhau chính là vĩnh viễn ở bên nhau, cũng không có khái niệm thử một lần.”
Chu Côn Ngọc nhìn người yêu trẻ tuổi của mình, đầu ngón tay mềm mại vén những sợi tóc bị gió đêm thổi loạn ra sau tai.
Chí ít giờ khắc này, để nàng nhìn Tân Kiều đi, chí ít giờ khắc này.
Về phần sau này phải trả giá thế nào, hãy để nàng chậm rãi đi trả.
Tân Kiều nói là thật.
Cuộc sống chèn ép khiến cô xây đựng bức tường trong nội tâm quá dày, cô yêu Chu Côn Ngọc, là tự mình đẩy ngã khối gạch phiền muộn của mười năm qua, được ăn cả ngã về không, không có đường lui, cô đặt cược nhân sinh, tình cảm, tín nhiệm, nếu nói khoa trương một chút thì còn có tín ngưỡng của nàng về cái gọi là ‘tình yêu’.
Cho nên thi nhân nói, yêu một người giống như sáng tạo ra một loại tín ngưỡng, thờ phụng một vị thần có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nhịp tim của Tân Kiều dồn dập, cùng Chu Côn Ngọc trở vào trong xe.
Chu Côn Ngọc vững vàng lái xe xuống núi, thật ra Tân Kiều có chút khẩn trương. Nếu như Chu Côn Ngọc trực tiếp chở cô về căn hộ của nàng thì làm sao bây giờ, không được a cô còn chưa học xong kỹ thuật.
Cô lại xấu hổ không dám hỏi. Sau khi hôn môi, ngay cả nhìn sườn mặt của Chu Côn Ngọc cô cũng cảm thấy khẩn trương, cho nên vẫn một mực nhìn ra ngoài của sổ xe.
Cũng may, con đường này cô rất quen thuộc, là đường về khu chung cư cũ của cô.
Chu Côn Ngọc lái xe đưa cô đến đầu phố, xe dừng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Tân Kiều mở cửa xuống xe, rồi lại thông qua cửa kính đã hạ xuống, nói với Chu Côn Ngọc: “Vậy em về trước, chị lái xe cẩn thận.”
“Được.”
Người đang yêu đương, thực sự là rất mâu thuẫn.
Mới vừa rồi ở trên đường xấu hổ không dám nhìn mặt Chu Côn Ngọc, lúc này xuống xe lại khó chịu luyến tiếc không muốn rời xa.
Cô đi vào con phố chật hẹp, đi giữa đêm xuân, đi dưới ánh đèn vàng nhạt, bỗng nhiên mũi giày chuyển hướng, quay đầu bước nhanh về phía đầu phố, nhanh đến mức cô phát hiện bản thân gần như đang chạy.
Thật ra cô không cần phải gấp gáp, bởi vì xe của Chu Côn Ngọc vẫn yên tĩnh đậu ở đó, không hề lái đi.
Cô điều chỉnh hô hấp của mình, khom lưng từ cửa kính nhìn vào đôi mắt trong suốt của Chu Côn Ngọc: “Em nhớ ra, vừa rồi đã quên nói với chị một chuyện.”
“Chính là, ngủ ngon.”
Chu Côn Ngọc mỉm cười, đầu ngón tay mềm mại khẽ vén tóc mái trên trán: “Ừm, ngủ ngon.”
Tân Kiều mím môi, lần thứ hai quay đầu đi vào con phố chật hẹp, trở về nhà mình.
Thật phiền a! Chu Côn Ngọc thông minh như vậy, nhất định đã nhận ra cô không được tự nhiên, không phải vừa rồi cô quên nói, mà là cố ý không nói câu chúc ngủ ngon.
Chỉ để quay trở lại nhìn người được cô cung phụng ở trong tim nhiều một chút, nhìn dáng vẻ của nàng cười rộ lên trong bóng đêm.
Thật phiền a, nhưng, cũng thật vui sướng a.
Tân Kiều cong khóe môi, rồi lại đưa tay lên sờ môi mình.
Thì ra đôi môi của Chu Côn Ngọc thực sự mềm mại như vậy, hôn lên thoải mái giống như trong tưởng tượng của cô.
Một tuần kế tiếp, Chu Côn Ngọc đặc biệt bận rộn, hai người không có cơ hội gặp mặt.
Tân Kiều cảm thấy như vậy cũng tốt, bởi vì cô cũng rất bận rộn, ngoại trừ bận rộn công việc và huấn luyện, buổi tối còn phải bận rận học tập kỹ thuật.
Cô giống như kẻ trộm, chờ Tân Mộc trở về phòng ngủ rồi mới dám mở máy vi tính, đeo tai nghe nhét tai, âm lượng chỉ cũng dám mở mức thấp nhất.
Khép máy vi lại, cô lại nhìn ngón tay thon dài của mình.
Hẳn là đủ ngay thẳng vừa vặn đúng không.
Dù sao đây cũng là tay của chuyên viên gỡ bom.
Tuần này bởi vì Cung Viễn thay ca để dẫn bà của mình đi khám bệnh, cho nên Tân Kiều vẫn nghỉ đúng ngày chủ nhật, nói cách khác, hai người vừa mới yêu đương, chủ nhật nhất định phải gặp nhau, đúng không?
Kết quả đến thứ sáu, Chu Côn Ngọc vẫn chưa mở miệng hẹn cô.
Tân Kiều dĩ nhiên biết Chu Côn Ngọc bận rộn, nhưng trong lòng cô lại có một chút xấu hổ.
Chị không đề cập, vậy em cũng không chủ động, sẽ chờ xem khi nào chị mới mở miệng nói với em.
Bước vào một mối quan hệ có lẽ chính là như vậy, sợ đặt hết toàn bộ lợi thế của bản thân vào trong đó, mặt ngoài dù có chắc chắn cỡ nào, trong lòng vẫn sẽ có nho nhỏ sợ hãi.
Cho nên sinh ra rất nhiều tâm tư, nếu nói là đang phân cao thấp với đối phương, chi bằng nói là đang phân cao thấp với chính bản thân.
Tỷ như vô duyên vô cớ đặt ra một mốc thời gian, sáng sớm Tân Kiều chạy bộ trở về sẽ nhìn thời gian trên điện thoại di động, ấn định tám giờ ba mươi, cô sẽ chờ xem Chu Côn Ngọc có thể chủ động liên hệ với cô trước tám giờ ba mươi hay không.
Dường như liên hệ trước lúc đó là có thể chứng tỏ Chu Côn Ngọc càng để tâm nhiều đến cô.
Cách nghĩ này không hề có đạo lý, nhưng Tân Kiều làm không biết mệt.
Cô về nhà liền đi tắm, sau đó trở về phòng ép chân, rồi lại nhìn thời gian trên điện thoại, đúng lúc thời gian nhảy đến tám giờ hai mươi chín phút.
Cô ngồi lên mép giường, cứ thế cầm điện thoại trong tay, trong lòng bắt đầu đếm giây: một, hai, ba…
Lúc sắp đếm đến sáu mươi, cô tự nói với bản thân, Chu Côn Ngọc không gọi đến cũng không sao cả, tuần này Chu Côn Ngọc quá bận rộn, nói không chừng căn bản còn đang ngủ.
Cô cụp mi xuống, trong lòng yên lặng đếm xong ba giây cuối cùng: năm mươi tám, năm mươi chín, sáu mươi.
Đúng lúc đếm đến sáu mươi thì điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Tân Kiều gần như vô thức khép hờ đôi mắt, không dám nhìn vào màn hình.
Trì hoãn hai giây để điều chỉnh nhịp tim, cô mới mở mắt ra, trên màn hình hiển thị một cái tên — ‘Thuốc Lá’.
Tân Kiều rất khó miêu tả cảm giác chấn động mà sự trùng hợp này mang đến cho cô.
Tựa như hôm lễ Giáng Sinh, cô đứng trước cửa sổ dùng đầu ngón tay gõ từ một đến sáu mươi vào lòng bàn tay, không ngờ rằng Chu Côn Ngọc thực sự trở về.
Cũng giống như hôm nay, cô ngồi bên mép giường, trong lòng yên lặng đếm đến sáu mươi, không ngờ Chu Côn Ngọc thực sự gọi điện thoại đến.
Cô bắt máy: “Alo.” Một tay chống mép giường, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát tấm drap giường đã sờn lên do nhiều lần giặt giũ.
Giọng nói của Chu Côn Ngọc mang theo một chút ấm ách khi mới vừa thức dậy: “Chị mới vừa thức.”
Giọng nói của Tân Kiều nhiễm đầy ý cười: “À.”
“Cười cái gì?”
“Không có gì.” Cô vẫn cười, nhưng không muốn nói cho Chu Côn Ngọc biết. Những sự trùng hợp này là bí mật độc nhất vô nhị của cô, ngay cả Chu Côn Ngọc cô cũng sẽ không nói.
Chu Côn Ngọc hỏi: “Hôm nay chị không cần đến bệnh viện, em có muốn dẫn Mộc Mộc đến nhà chị nấu cơm hay không?”
“Dẫn theo… Mộc Mộc a?”
“… Không dẫn theo Mộc Mộc sao?”
Tân Kiều lại nén cười, Chu Côn Ngọc cũng cong môi cười theo.
Tân Kiều trả lời: “Vậy em chuẩn bị một chút, lát nữa sẽ dẫn Mộc Mộc đến.”
“Có thể đến sớm một chút không?”
“Sớm cỡ nào?”
Bên kia Chu Côn Ngọc yên lặng trong chốc lát. Sáng sớm yên tĩnh, thật ra có thể nghe thấy hô hấp của Chu Côn Ngọc thông qua điện thoại, lúc này tiếng hô hấp đột nhiên rời đi, sau đó mới trở lại: “Một giờ lẻ hai phút.”
Tân Kiều sửng sốt: Chính xác như vậy sao?
Chu Côn Ngọc ở bên kia nói: “Chị đã xem bản đồ, từ trong nhà chạy đến chỗ chị cần khoảng bốn mươi hai phút, cho chị hai mươi phút rửa mặt thay quần áo, vậy là đủ rồi.”
Tân Kiều phát hiện trái tim của một người, có thể vừa cứng lại vừa mềm.
Lúc đối mặt với cuộc sống vung đao múa kiếm, cô có thể kiên cường chống đỡ rất nhiều năm.
Lúc nghe thấy thời gian quá mức chuẩn xác ‘một tiếng lẻ hai phút’, cô lại rất dễ dàng hóa thành một vũng nước.
Cô hỏi Chu Côn Ngọc: “Chị không ăn sáng sao?”
“Em mang đến cho chị đi.” Chu Côn Ngọc suy nghĩ: “Chính là sữa đậu nành bánh quẩy lần trước, hương vị không tệ.”
Tân Kiều hù dọa nàng: “Trong bánh quẩy đó có phèn chua.”
Chu Côn Ngọc cười ra hai phần chân thật: “Nhân sinh đã đủ gian nan rồi.”
Nghĩ thông suốt rồi, thì cũng đừng tính toán nhiều như vậy nữa.
Đối với Tân Kiều, cũng là như thế.
Tân Kiều cúp máy, mở cửa đi tìm Tân Mộc đang học tiếng Anh trong phòng khách: “Hôm nay cùng chị đến nhà chị ấy không?”
Tân Mộc biết rõ còn cố hỏi: “Ai a?”
Tân Kiều liếc mắt nhìn em ấy một cái.
Tân Mộc cười hì hì, lại chuyển thành nghiêm túc: “Dẫn em đi cùng sao?”
“Không dẫn em đi cùng… sao?” Ánh mắt của Tân Kiều ngừng trên mặt em ấy một chút.
Tân Mộc âm thầm dùng ánh mắt đấu tranh với cô: “Chị cảm thấy thế nào?”
Tân Kiều đưa tay kéo nhẹ mái tóc đuôi ngựa của em ấy: “Lập tức chuẩn bị đi.”
“A!” Tân Mộc ôm đầu cố ý kêu đau, nhưng khóe môi lại nhếch lên.
Đã biết cái nhà này không có em ấy là không được! Cũng không biết người chị không chịu thua kém của em ấy, rốt cục đã tỏ tình hay chưa.
Tân Mộc thu dọn túi sách rồi cùng Tân Kiều ra ngoài, sau đó mua điểm tâm cho Chu Côn Ngọc, hôm nay muốn nấu ăn cho nên nhân tiện mua nguyên liệu ở siêu thị đầu phố, không phải hữu cơ nhưng rất tươi ngon. Chu Côn Ngọc đã sớm thông báo cho nhân viên bảo vệ, nên các cô vào rất thuận lợi, đi thang máy lên lầu, sau đó ấn chuông cửa.
Bởi vì các cô đi mua nguyên liệu nên làm lỡ một chút thời gian, Chu Côn Ngọc đã chuẩn bị xong.
Chu Côn Ngọc vừa mở cửa, một bàn tay cầm túi bánh quẩy đưa đến trước mặt nàng, cộng thêm một ly sữa đậu nành. Tân Kiều nói: “Xách từ nhà đến đây, nhìn thật ngốc.”
Nàng mỉm cười nói cảm ơn: “Vất vả rồi.”
Tân Kiều vẻ mặt nhàn nhạt gật đầu.
Cô đổi dép, mang những thứ nguyên liệu trên tay vào nhà bếp. Tân Mộc lặng lẽ nói với Chu Côn Ngọc: “Chị đừng nghe chị ấy mạnh miệng, thật ra chị ấy canh chừng trước cửa hàng, yêu cầu ông chủ chiên cái mới cho chị, hơn nữa còn cố ý mở túi giấy, sợ khép lại khiến bánh quẩy hầm hơi không giòn nữa, nhưng ngoài miệng lại nói như vậy, thực sự là xấu tính.”
Chu Côn Ngọc chớp mắt: “Đúng vậy, xấu tính.”
Nàng hỏi Tân Mộc: “Hôm nay có bài tập không?”
“Đã làm xong rồi, nhưng em dự định tự mình giải thêm vài bộ đề nữa.” Em ấy chỉ chỉ túi sách: “Đều mang đến rồi.”
Đúng lúc này Tân Kiều từ phòng bếp đi ra: “Em nghỉ ngơi một chút, buổi chiều hãy làm bài, tuần này em thực sự quá mệt mỏi rồi.”
Vì vậy Chu Côn Ngọc đề nghị: “Buổi sáng chúng ta cùng nhau ghép lego, thế nào?”
Tân Mộc có chút kinh ngạc: “Chị thích chơi lego?”
Chu Côn Ngọc nhìn có vẻ không giống người sẽ thích chơi lego.
“Cũng không thể nói là thích.” Chu Côn Ngọc một bên trả lời em ấy, một bên tìm kiếm trong tủ: “Năm trước trong tiệc tất niên Từ Mục tổ chức rút thăm trúng thưởng, lúc đó không phải công trình mới của kiến trúc sư Úc Khê rất nổi tiếng sao? Cho nên bên nhân sự liền mua một bộ lego chủ đề hàng không.”
“Tìm được rồi.” Nàng bưng một chiếc hộp giấy không hề nhỏ ra: “Chị vẫn luôn để ở đây, chưa từng mang ra lắp ráp.”
Ba người ngồi vây quanh bàn trà, tấm thảm lông mềm mại, rất thích hợp cho lúc giao mùa khi nóng khi lạnh. Chu Côn Ngọc đổ tất cả các mảnh lego ra, ba người bắt đầu cùng nhau tác chiến.
Lần đầu tiên Tân Kiều phát hiện, cô cũng có lúc hao hết sự kiên trì .
Từ trước đến nay cô là người rất có tính kiên trì. Đối với việc gỡ bom, đối với cuộc sống, còn có bệnh tình trước đây của Tân Mộc, sau này là đối với Chu Côn Ngọc, mỗi một việc, đều buộc cô phải kiên trì.
Nhưng vì sao ngay cả việc ghép lego cũng cần nhiều kiên trì như vậy?
Tân Kiều ném hai mảnh lego trong tay lên bàn trà: “Không ghép nữa.”
Tân Mộc liếc mắt nhìn chị mình một cái, biết chị ấy lúc này có chút xù lông rồi.
Hàng xóm láng giềng đều khen Tân Kiều thành thục ưu tú. Thật ra lúc Tân Kiều biến thành chú chó nhỏ xù lông, Tân Mộc có thể nhìn ra được.
Thật ra Tân Kiều rất dễ tức giận, tức giận với con dao không đủ sắc bén, tức giận với chiếc lò vi sống quá cũ kỹ, tức giận với chiếc máy giặt ầm ầm rung động.
Tân Mộc lại cảm thấy có chút buồn cười, ai có thể trị được tính tình này của chị ấy đây.
Lúc này dưới bàn trà, Chu Côn Ngọc cởi dép lê ra, dùng mũi chân mềm mại, tựa như ngọn cỏ nơi bờ sông nhẹ nhàng chạm vào bắp chân của Tân Kiều.
Tân Kiều: “… sao?”
Tân Mộc lại liếc mắt nhìn cô một cái.
Tân Kiều giải thích: “Vừa rồi chị đang đặt một câu nghi vấn, hỏi bản thân không ghép nữa sao? Nhưng tinh thần dũng cảm khắc phục khó khăn khiến chị trả lời bản thân, phải tiếp tục ghép.”
Tân Mộc thực sự không nhịn được mà nằm sấp xuống bàn, khuôn mặt vùi vào khuỷu tay.
Phốc, Phốc ha ha ha ha.
Tân Kiều trước kia thường trị em ấy như thế nào? Giáo huấn em ấy như thế nào? Thiện ác tất có báo ứng, thiên đạo luân hồi, không tin thì ngẩng đầu nhìn xem, trời xanh sẽ không bỏ qua bất kỳ ai.
Nhưng hai người đến cùng có đang yêu đương hay không? Tân Mộc nhịn cười, ngẩng mặt lên từ trong khuỷu tay, một lần nữa cầm lấy một mảnh ghép, trong lòng nói thầm.
Lúc này Chu Côn Ngọc nhìn ly nước của mình đã uống hết, rồi lại nhìn trong ly của Tân Kiều còn có nước, vì vậy nàng rất tự nhiên mà bưng lên uống một ngụm.
Tân Mộc sửng sốt.
Bật thốt lên hỏi: “Hai người các chị đang yêu đương sao?”
Một trận lặng im kinh người.
Tân Mộc có chút ảo não, là em ấy quá nhanh miệng rồi sao? Nếu như hai người còn chưa đâm thủng cửa sổ, êm ấy hỏi như vậy thật không tốt lắm.
Nhưng mà Tân Kiều cúi đầu ghép hai mảnh lego trong tay, dường như không khớp, lại đổi một mảnh khác, rồi lại ghép với nhau, trong lúc làm những việc này, ngoài miệng làm như vô ý nói: “Ừ.”
Tân Mộc thoáng chốc trợn tròn mắt, rồi lại nhìn Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc ôm lấy cần cổ trắng nõn, đối phó hai mảnh lego trong tay, dáng vẻ vô cùng chuyên chú.
Làm cái gì a! Thì ra hai người này đã sớm yêu đương, làm gì không nói cho em ấy biết? Em ấy đã vì cái nhà này thao nát tâm tư. Lẽ nào hai người vẫn còn thấy xấu hổ? Tình yêu cũng quá thuần khiết rồi!
Tân Mộc nghĩ thầm, nói không chừng hai người này ngay cả tay cũng chưa nắm.
Thiếu nữ mười bốn tuổi đơn thuần, dĩ nhiên là không biết trong máy tính của Tân Kiều cất giấu loại giáo trình gì.
Đến trưa mô hình lego hoàn thành một phần ba, Chu Côn Ngọc tạm thời cất đi. Tân Kiều đi nấu cơm, theo thường lệ là những món ăn gia đình đơn giản, tốt cho dạ dày.
Buổi chiều, Tân Mộc từ trong túi xách lấy ra một quyển sách bài tập: “Em phải làm bài tập.” Không thể luôn bồi theo hai người yêu đương mê muội mất cả ý chí này được.
“Được rồi.” Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng vỗ vai em ấy một cái: “Thu dọn bàn ăn, chỗ đó ánh sáng tốt, chị cũng muốn đọc sách một chút.”
Nàng lại hỏi Tân Kiều: “Còn em thì sao?”
Tân Kiều: “Hai người không cần phải lo cho em.”
Cô cũng có lượng lớn sách lý thuyết phải đọc, nhưng sẽ không đọc trước mặt Tân Mộc, sợ bị Tân Mộc phát hiện cô là chuyên viên gỡ bom.
Chu Côn Ngọc mở sách ra, ngồi cùng Tân Mộc trước bàn ăn, không cần áo blouse phụ trợ, dáng vẻ chuyên tâm của nàng nhìn cũng rất mê người.
Tân Kiều đứng lên đi ra ban công, nhìn ra xa xa.
Hôm nay cũng không phải một ngày thời tiết tốt, bầu trời âm u, mây đen nặng nè trên đỉnh đầu, giống như muốn áp lên những cành cây.
Nhưng Tân Kiều chăm chú nhìn một chút, phát hiện cành cây không chịu khuất phục, trên cành đã nứt ra một vài chồi non, mang theo sức sống ngoan cường, dùng một loại tư thái bất cần biến tầng mây dày đặc thành mùa xuân dịu dàng. Tân Kiều trong lúc lơ đãng phát hiện một mặt lỗ mãng, hoạt bát của mùa xuân.
Đây không phải bởi vì sức quan sát của cô hôm nay đặc biệt xuất chúng, mà chỉ bởi vì hôm nay cô đứng ở chỗ này, dùng một khắc nhàn hạ để bản thân thư giản.
Trước đây cô không có thời gian, cô bận rộn kiếm tiền, bận rộn gỡ bom, bận rộn chăm sóc Tân Mộc, lúc bước đi cũng luôn vội vã cúi đầu, thậm chí còn rất lâu chưa từng ngẩng mặt lên nhìn xung quanh một cái.
Cô xoay người, tựa lưng vào lan can, nhìn vào trong phòng khách.
Tân Mộc đang đưa lưng về phía cô chuyên tâm làm bài tập, em ấy cúi đầu rất thấp, mà Chu Côn Ngọc ngồi đối diện Tân Mộc, vừa vặn mặt hướng ra ban công.
Lúc Tân Kiều xoay người lại, nàng cũng đúng lúc ngẩng đầu, hai người đối diện, Tân Kiều liền nở nụ cười.
Sau khi cười xong, cô lại cảm thấy có chút xấu hổ, vì thế lại từ trong túi rút ra một điếu thuốc.
Chu Côn Ngọc từng nói rất nhiều lần không ngại cô hút thuốc trong nhà, nhưng lúc này cô chỉ kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cũng không châm lửa, nhìn Chu Côn Ngọc rồi tự chỉ vào đầu mình, sau đó lại chỉ vào Tân Mộc.
Chu Côn Ngọc cúi người nhẹ giọng nói gì đó với Tân Mộc, Tân Mộc lập tức nâng đầu lên.
Tân Kiều mỉm cười.
Cô phát hiện bản thân cười nhiều hơn, cũng không phải là nụ cười nhạt thường treo trên khóe môi của trước đây.
Còn nữa, cô phát hiện bản thân thật sự trở nên không thích hút thuốc nữa, lúc này điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay căn bản không muốn đốt lên, đáy lòng chết lặng đã không cần dùng đến cảm giác cay nồng của khói thuốc khi vào phổi để kích thích nữa.
Cô bỗng nhiên ý thức được, có thể đây cô cũng không phải thực sự ngay cả một khắc nhàn hạ cũng không có, chẳng qua là cô thiếu đi một trái tim nhàn hạ để nắm bắt mà thôi.
Yêu đương với Chu Côn Ngọc, giống như kéo đầu cô ra khỏi mặt nước, vỗ vào khuôn mặt cô, nói rằng: đến đây, hít thở đi, thật ra cuộc sống không hỏng bét như thế.
Cô nhìn phòng khách, phát hiện Tân Mộc đang ngẩng đầu nhìn Chu Côn Ngọc rồi nói gì đó.
Chu Côn Ngọc cùng Tân Mộc đi đến cạnh sô pha, Tân Mộc cởi dép nằm lên đó, Chu Côn Ngọc cầm một cái gối cho em ấy tựa đầu, rồi lại vào phòng lấy một tắm chăn cho em ấy đắp.
Tân Kiều đoán được, Tân Mộc hẳn là quá mệt mỏi, học kỳ mới sắp bắt đầu, thêm một học kỳ nữa sẽ đến đầu tháng ba, em ấy tạo cho bản thân áp lực không nhỏ.
Chờ sau khi Tân Mộc ngủ say, Chu Côn Ngọc ngồi trở lại bàn ăn đọc sách, đưa tay xoa nhẹ cần cổ tê mỏi, sau đó đứng lên một mình đi về phía phòng ngủ.
Nàng cũng không gọi Tân Kiều.
Tân Kiều nhẹ nhàng đi theo, lướt ngang qua Tân Mộc đang ngủ say, sau đó đẩy cửa phòng ngủ!