Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 46

Chương 46

Mưa xuân tưới lên dãy núi trùng điệp, dường như đang lưu luyến nơi cảnh sắc phập phồng.

Trong phòng tắm, Chu Côn Ngọc cất vật thể nho nhỏ kia đi.

Nhất thời còn chưa phản ứng kịp, sống lưng căng chặt tựa vào bức tường, tùy ý dòng nước từ vòi hoa sen kết một tầng hơi nước trên hàng mi dài của nàng mà không hề lau đi.

Trong đôi mắt ánh nước lấp lánh, không phải tận hứng vui thích mà chỉ có một loại cảm giác mờ mịt vô định.

Thật ra từ rất sớm nàng đã sa vào loại chuyện này.

Chẳng qua là từ trước khi quen biết Tân Kiều, đều là tự nàng làm lấy.

Làm bác sĩ, nàng biết chỉ cần chú ý vệ sinh, thỉnh thoảng thực hiện loại hành vi này cũng không ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe. Nàng có rất nhiều dụng cụ yêu thích, nấc một nấc hai nấc ba, nàng biết cách làm thế nào tuần tự tiệm tiến, biết khi nào bản thân sẽ ngưỡng chiếc cằm trắng tuyết.

Nếu phân tích từ góc độ tâm lý học, nàng biết đây chỉ là một cách bản thân chống lại sự tiêu cực của cuộc sống, tựa như nàng vẫn luôn mặc những chiếc áo lót đen hoa văn phức tạp bên dưới chiếc áo sơmi trắng.

Dù sao trong cuộc sống ngoại trừ thân thể của chính mình, còn bao nhiêu thứ nàng có thể kiểm soát đây?

Các nàng đều là bồ câu do Chu Thừa Hiên nuôi dưỡng, thoạt nhìn có thể thỏa sức tung cánh trên bầu trời, nhưng thật ra mỗi một lần vỗ cánh, đều tuân theo quỹ đạo đã được định trước.

Từ sau khi biết chuyện cũ của Chu Thừa Hiên, tính chất khi nàng làm việc này đã bắt đầu thay đổi.

Như là muốn hủy hoại bản thân, cho nên trước đó nàng liên tục chọc giận Tân Kiều, trong thời khắc tiếp cận giới hạn khó có thể chịu đựng, dường như bất mãn đối với sự tồn tại của chính bản thân.

Nàng không hài lòng đối với Chu Thừa Hiên, đồng thời cũng bất mãn với bản thân luôn trốn trong cuộc sống nhung lụa.

Chờ hô hấp ổn định, nàng mặc quần áo, thổi khô tóc sau đó trở lại phòng nghỉ, thấy chỉ có một mình Tân Mộc còn đang chơi đùa với hai chú mèo.

Tân Mộc quay đầu nhìn Chu Côn Ngọc: “Chị Côn Ngọc, vừa rồi là chị đang tắm sao, em còn tưởng rằng chị được nhân viên gọi đi rồi.”

Thật ra trong chuyện này có một chút hiểu lầm, vừa rồi nhân viên đến tìm, Chu Côn Ngọc mới vừa gọi một cuộc điện thoại công việc, sau khi đi với nhân viên một chuyến thì mới quay trở lại tắm. Tân Mộc Tân Mộc chơi đùa với hai chú mèo nên không để ý thời gian, nên cho rằng Chu Côn Ngọc đã tắm xong mới đi cùng nhân viên.

Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Chị của em đâu?”

“Dường như ở trong sân.” Tân Mộc thấp giọng lẩm bẩm: “Đi hút thuốc rồi.”

Chu Côn Ngọc thở hắt ra một hơi, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Vào đêm, nơi này cũng không phải là chỗ thích hợp nhất để ngắm sao, vẫn luôn có ánh đèn của khách sạn chiếu sáng, những tia sáng chiếu lên màn trời đen như mực. Giữa hai ngón tay Tân Kiều kẹp lấy điếu thuốc, ngửa đầu nhìn trời.

Chu Côn Ngọc đi đến bên cạnh cô.

“Chị tắm xong rồi.” Chu Côn Ngọc rất bình tĩnh nói: “Em có thể vào tắm.”

Tân Kiều mím môi, vẫn ngưỡng cằm nhìn trời, một lúc lâu sau mới ‘ừ’ một tiếng rồi xoay người đi.

Chu Côn Ngọc chậm rãi thở ra một hơi.

Người trưởng thành chính là như vậy, phát hiện chuyện xấu hổ của người khác thì sẽ không đề cập đến, chỉ xem như chuyện đó chưa từng xảy ra. Thật ra lúc trước Chu Côn Ngọc có chút lo lắng, Tân Kiều vừa ngay thẳng vừa bướng bỉnh, nàng sợ Tân Kiều sẽ nhắc chuyện này với nàng.

Cho dù là nàng, cũng sẽ cảm thấy không biết nên nói như thế nào.

Cũng may Tân Kiều không nhắc đến. Chu Côn Ngọc ngưng thần, lên lầu vào phòng mình thu dọn đồ đạc.

Đến lúc Tân Kiều và Tân Mộc lần lượt tắm xong, ba người lên núi đến địa điểm dựng liều.

Định vị kinh doanh của khu nghỉ dưỡng không phù hợp, đầu tư nhiều chi phí vào lắp đặt thiết bị, bình thường phí thuê phòng cũng rất cao, mà những người có điều kiện kinh tế lại rất hiếm khi du lịch ngắn ngày đến những địa điểm gần nội thành như Cảnh Sơn, cho nên mới rơi vào tình cảnh vắng khách. Nếu không phải vừa ngày tết việc kinh doanh càng thêm vắng vẻ, Annie cắn răng làm chương trình khuyến mãi thì cũng sẽ không có mức chi phí mà Tân Kiều có thể chấp nhận được như bây giờ.

Nhưng như thế cũng không cứu vãn được xu hướng suy tàn, khách đến thưa thớt không có mấy người, mà người muốn lên núi ngắm sao giữa mùa đông lại càng ít, tổng cộng cũng chỉ có ba người các nàng.

Tân Kiều Tân Mộc Tân Mộc: “Có lạnh không?”

Tân Mộc liên tục lắc đầu, cả người quấn kín như một cái bánh ú.

Đi đến cạnh hai chiếc lều, Tân Kiều kéo cửa đi vào để đồ đạc. Sau đó trở ra, lều dựng ở một vị trí an toàn, nhân viên khu nghỉ dưỡng đã sớm chuẩn bị xong lửa trại, Chu Côn Ngọc đang ngồi đánh lửa.

Động tác rất thành thạo.

Tân Kiều nghĩ, không giống với huấn luyện dã ngoại của các cô, Chu Côn Ngọc biết cách đánh lửa, có lẽ là bởi vì thường đi dã ngoại ở nước ngoài, nên có thời gian cắm trại.

Trên núi ban đêm quá yên tĩnh, ngọn lửa trại phát ra tiếng tách tách, có thể nghe thấy cả âm thanh của những vì sao băng lướt ngang qua bầu trời đêm.

Tân Mộc hỏi: “Đó là sao băng sao?”

Tân Kiều cũng nhìn thấy tia sáng chợt lóe, nhưng cô cũng không xác định.

Annie để lại cho Chu Côn Ngọc một phần đồ nướng, vốn dĩ mua để nướng lúc bạn bè tụ hội, nhưng những người đó lúc này lại đang đánh bài ở Bội Thành không chịu đến đây.

Lúc này những xâu thịt nướng được gác trên đống lửa trại, nướng đến giòn tan, cho vào trong miệng, thơm ngọt mà không ngắn, làm cho người ta muốn cảm thán một từ ngon.

Tân Mộc gọi Tân Kiều: “Chị.”

“Hả?” Tân Kiều xem tình trạng của đống lửa.

“Hát một bài đi.” Tân Mộc nghĩ thầm, nếu Tân Kiều không biết nói lời dễ nghe, vậy thì hát đi.

Sau đó Tân Mộc lại nói với Chu Côn Ngọc: “Chị của em hát rất hay.”

“Thật sao?” Chu Côn Ngọc khẽ nhướng mày.

Tân Kiều khiều lửa trại một chút: “Vẻ kinh ngạc đó của chị là thế nào.”

Chu Côn Ngọc chỉ cảm thấy Tân Kiều tính tình ngay thẳng, ngay cả tư thái cũng thẳng tắp giống như một cái cây hướng thẳng lên bầu trời. Việc ca hát ít nhiều cần có một chút uyển chuyển linh hoạt, nàng không ngờ Tân Kiều sẽ biết hát.

Tân Mộc lại nói: “Chỉ là chị của em không thích hát.”

Tân Kiều rất ít khi ca hát, thật ra giọng hát của cô rất êm tai, trong trẻo tươi mát, giống như tuyết đọng quanh năm trên núi tuyết. Tiệc tất niên hàng năm của đội cảnh sát luôn luôn có không ít người cổ vũ cô lên ca hát, nhưng cô không đồng ý.

Tân Mộc nghe Tân Kiều hát, tổng cộng không có mấy lần.

Khi đó Tân Mộc còn nhỏ, ấn tượng lại rất sâu sắc. Căn chung cư cũ còn chưa trải qua cải tạo, còn cũ kỹ xuống cấp hơn hiện tại, mùa đông là mùa cao điểm sử dụng diễn, rất dễ vượt điện áp.

Đó là thời khắc thân cận hiếm có của hai chị em, bởi vì lạnh nên Tân Kiều sẽ ôm Tân Mộc vào trong lòng, Tân Mộc ngồi giống như một cây nấm nhỏ, cảm giác được cằm của Tân Kiều tựa lên đầu mình.

Cả người cô giống như một tấm chăn bông, quấn lấy em ấy.

Có một lần đúng lúc trong nhà đã dùng hết nến, Tân Mộc nhìn chút ánh nến chập chờn còn sót lại trong bóng tối, cuối cùng tắt lịm.

Khi đó Tân Kiều mới vừa tốt nghiệp đại học, đang là thời gian sứt đầu mẻ trán, cũng không có sức lực quan tâm việc đúng lúc mua thêm nến.

Tân Mộc hít mũi, có chút muốn khóc.  Mặc dù khi đó em ấy chỉ mới mấy tuổi, nhưng cũng biết không nên khóc trước mặt Tân Kiều.

Tân Mộc tận lực nghĩ đến bộ phim hoạt hình bản thân từng xem, muốn cho bản thân vui vẻ hơn một chút. Nhưng cằm của Tân Kiều tựa trên đỉnh đầu của em ấy, dường như có phần do dự, sau đó thấp giọng hỏi: “Hát cho em nghe, có được không?”

Tân Mộc lập tức càng muốn khóc.

Nếu như cuộc sống nhẹ nhàng hơn một chút, ai lại muốn che giấu cảm xúc của bản thân. Có lẽ em ấy che giấu không được tốt, tâm tình vẫn lộ ra bên ngoài, cho nên bị Tân Kiều bắt được, nhưng Tân Kiều không tức giận mà vẫn an ủi tâm tình của em ấy.

Ngày đó Tân Mộc hiếm có một lần ôm lấy cánh tay Tân Kiều, tựa vào lòng cô hỏi: “Hát cái gì?”

Tân Kiều mỉm cười, trầm thấp lên tiếng, cô hát một ca khúc tiếng Anh Tân Mộc chưa từng nghe qua.

Sau này Tân Mộc lớn hơn một chút, căn chung cư được cải tạo, tốt hơn lúc trước một chút, cũng không thường cúp điện giống như trước đây. Có đôi khi Tân Mộc tiếc nuối nghĩ thầm, sao lại không cúp điện nữa?

Thế cho nên em ấy và Tân Kiều từ đó về sau ôm nhau có vẻ rất mất tự nhiên, dần dần không còn ôm nhau nữa.

Tân Mộc lúc này ngồi trước đống lửa trại, nhìn Tân Kiều và Chu Côn Ngọc ngồi cạnh nhau, còn có chút chua xót trong lòng.

Trong lòng Tân Mộc thầm nói: Bác sĩ Chu, sau này chị nhất định phải đối xử tốt với chị của em.

Ánh mắt của Chu Côn Ngọc phản chiếu ánh lửa nhìn càng thêm nhu hòa, nàng cười hỏi Tân Kiều: “Vì sao không thích hát?”

Tân Kiều lại khiều lửa trại, hàng mi dài in ra chiếc bòng: “Chính là không thích.”

Chu Côn Ngọc khẽ cong khóe môi, cũng không bức cô nhất định phải hát.

Trái lại là Tân Kiều tự mình lên tiếng giải thích: “Nhưng hiện tại không hát, là bởi vì, xấu hổ.”

Một câu tiếp theo được đè xuống rất thấp: “Sau này sẽ hát cho chị nghe.”

Tân Mộc kinh ngạc, hoàn toàn kinh ngạc.

Lúc Tân Mộc gặp áp lực học tập, không chỉ sẽ xem phim tình cảm ngọt ngào mà thỉnh thoảng còn xem những bộ tiểu thuyết thần quái linh dị. Tân Kiều hôm nay, có phải đã bị đoạt xác rồi không?!

Không ngờ chị ấy lại rất biết cách yêu đường a! Còn biết hẹn trước tương lai sau này!

Bác sĩ Chu không phải nở nụ cười rồi sao!

Tân Mộc nói: “Em muốn đi ngủ.”

Tân Kiều kinh ngạc: “Sớm như vậy? Em mệt sao?”

Tân Mộc: “Em nên mệt, a không phải.” Em ấy đứng lên nói lại một lần: “Em mệt.”

Vì vậy Tân Kiều cũng đứng lên, cùng em ấy đi vào trong lều.

Máy sưởi mini đã mở sẵn, phát ra ánh sáng vàng ấm áp, Tân Mộc trực tiếp mặc thêm áo khoác bên ngoài áo ngủ, lúc này cởi áo khoác ra, trên người vẫn cảm thấy ấm áp, sau đó lập tức chui vào trong chăn.

Tân Kiều xếp áo khoác lại cho em ấy, sau đó lại kéo góp chăn: “Có lạnh không?”

Tân Mộc nằm trong chăn lắc đầu, nhỏ giọng gọi cô một tiếng: “Chị.”

“Huh?”

Trong lều u ám, không bật đèn, Tân Mộc càng trưởng thành càng giống mẹ, nhưng đôi mắt lại trắng đen rõ ràng giống Tân Lôi, tượng tự như Tân Kiều: “Nếu như vừa rồi chúng ta nhìn thấy thật sự là sao băng thì tốt quá.”

Tân Kiều mỉm cười, chỉ nghĩ em ấy tâm tính trẻ con, cảm thấy sao băng là thứ mới lạ. Giọng nói hiếm khi được bóng đêm mềm hóa, lại mang theo cảm giác ấm áp của lửa trại: “Ngủ đi.”

“Được.” Tân Mộc khép hờ đôi mắt, trong lòng thầm nghĩ: Nếu như thật sự là sao băng, vậy em ấy có thể cầu nguyện rồi.

Cầu nguyện cho Tân Kiều sẽ gặp được một người trong đêm tối có thể hát cho chị ấy nghe. Trong lòng Tân Mộc lúc nhỏ, đó chính là sự an ủi không thể thay thế trong cuộc sống.

Còn nữa, hy vọng người đó nhất định phải là bác sĩ Chu, người đêm nay lẳng lặng ngồi bên cạnh lửa trại, dù không nói gì cũng có thể khiến chị của em ấy nhìn lửa trại mỉm cười.

Hôm nay lữ trình mệt nhọc, Tân Mộc thật sự có chút mệt mỏi, trong lòng suy nghĩ những chuyện này, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.

Tân Kiều chui ra khỏi lều, Chu Côn Ngọc còn đang ngồi ở bên cạnh lửa trại, cần cổ thon dài khẽ ngước lên, ngắm sao trên bầu trời.

Tân Kiều ngồi trở lại bên cạnh nàng, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên.

Điểm tốt của chốn rừng núi thể hiện rõ, trong thành thị nhất định không thể nhìn thấy những vì sao sáng lấp lánh như vậy. Tân Lôi thích sao, trước đây ông ấy thích dẫn Tân Kiều đi dã ngoại, bắt đom đóm, ngắm sao, ông ấy nói con người cũng nên sống như thế, tuy rằng ánh sáng yếu ớt nhưng không thể tắt.

Về sau Tân Lôi qua đời, Tân Kiều cảm thấy ông ấy vẫn lưu luyến chưa muốn hóa thành vì sao trên bầu trời, mà còn đang ở lại nhân gian làm một cơn gió hoặc một đóa hoa tuyết tuân theo vòng tuần hoàn, phải đợi lúc nhìn thấy cô sống vui vẻ, thấy Tân Mộc hạnh phúc thì ông ấy mới có thể yên lòng rời đi, trở thành một ngôi sao trên bầu trời.

Tân Kiều nhìn lên bầu trời, sẽ nhớ đến Tân Lôi.

Thật ra đã lâu cô không ngắm nhìn bầu trời như thế. Sau khi Tân Lôi qua đời, cuộc sống đã đá cô ngã xuống đất, giẫm lên cô không ngừng chà đạp, cô bận rộn giãy dụa, không có thời gian và tinh lực đi dã ngoại bắt đom đóm và ngắm sao nữa.

Cô hỏi Chu Côn Ngọc: “Chị cũng thích ngắm sao?”

“Vì sao hỏi như vậy?”

“Trong nhà chị có một lọ thủy tinh, bên trong chứa đầy sao giấy.”

Trong lòng Chu Côn Ngọc âm thầm thán phục sức quan sát của Tân Kiều. Có thể đặc nhiệm gỡ bom chính là như vậy, bất kể đi đến, đều sẽ vô thức quan sát hoàn cảnh xung quanh, không buông tha bất cứ chi tiết gì, đó là bản năng sống còn của họ.

Chu Côn Ngọc: “Đó là chị học theo thầy của mình, chính là giáo sư Du đã phẫu thuật cho Mộc Mộc.”

“Bác sĩ khoa ngoại tim mạch, thật ra rất khó tránh việc chứng kiến tử vong. Cho nên chúng tôi gấp một ngôi sao giấy, bỏ vào trong lọ, sau khi đóng nắp lại thì sẽ quên đi, rồi tiếp tục kiên định cầm lấy dao phẫu thuật.”

Lúc Chu Côn Ngọc nói lời này, nàng vẫn ngưỡng cằm nhìn trời. Tân Kiều ngồi bên cạnh nhìn nàng, vẫn luôn cảm thấy trên mặt nàng phủ một màn sương, ngay cả ánh sao trên bầu trời cũng không thể chiếu xuyên qua được.

Cô dừng một chút, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao lại chán ghét bản thân?”

Ánh mắt của Chu Côn Ngọc đình trệ, hai hàng mi rũ xuống.

Sau đó, khi nàng lại nâng ánh mắt nhìn phía Tân Kiều, ý cười đoan trang tao nhã đã xen lẫn một chút mị hoặc: “Sao lại nói như vậy?”

Nụ cười như vậy tựa như một lớp tự vệ của Chu Côn Ngọc, cũng tựa như lãnh đạm chính là lớp tự vệ của Tân Kiều.

Tân Kiều chuyển mắt nhìn lửa trại: “Lúc chị làm chuyện đó, giống như muốn… hủy hoại bản thân.”

Âm cuối của Chu Côn Ngọc tựa như móc câu, mờ ám lan tràn: “Chuyện gì?”

Bằng sự hiểu biết của nàng đối với Tân Kiều, nàng càng ngả ngớn Tân Kiều sẽ càng xấu hổ.

Tân Kiều nhất định xấu hổ không dám nói ra hai từ đó.

Nhưng Tân Kiều quay đầu nhìn vào mắt nàng, vô cùng rõ ràng, nói ra hai từ đó.

Màng tai Chu Côn Ngọc chấn động.

Thật ra Tân Kiều nhớ đến mối quan hệ của hai người lúc trước, trong lòng có oán hận.

Khi đó Chu Côn Ngọc luôn tìm cách làm cô tức giận, nhìn cô bị phẫn nộ và dục vọng đả kích đến mức biến dạng.

Cho đến đêm nay, cô bắt gặp Chu Côn Ngọc làm chuyện đó trong phòng tắm, cô mới đột nhiên ý thức được Chu Côn Ngọc không phải muốn hủy hoại cô, Chu Côn Ngọc là muốn hủy hoại chính mình.

Trong phòng tắm, đôi môi của Chu Côn Ngọc khẽ nhếch, như là đang khát cầu một ít dưỡng khí, biểu cảm đó tựa như đang cầu cứu thế giới, nhưng ngay cả chính nàng cũng muốn trục xuất bản thân, nên không ai cứu được nàng.

Chu Côn Ngọc chăm chú nhìn móng tay của bản thân được ánh lửa chiếu sáng, biết Tân Kiều đang nhìn nàng.

Nàng khẽ cong khóe môi, lại nở một nụ cười đầy mê hoặc: “Em suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là chị thích…” Đầu lưỡi khẽ cong: “Kích thích.”

Tân Kiều bóp chặt đầu ngón tay của mình.

Cô lại có một chút không xác định. Mỗi lần cách nói và của Chu Côn Ngọc không giống với cảm giác của cô, cô luôn trở nên không xác định.

Bởi vì cô chưa từng chân chính nhìn thấu Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc hỏi cô: “Mệt không? Chị có hơi mệt.”

Tân Kiều mang theo nghi hoặc, gật đầu: “Vậy ngủ đi.”

Chu Côn Ngọc động tác thành thạo dập tắt lửa trại, cùng Tân Kiều mỗi người cầm một trản đèn cắm trại, mỗi người đi về phía túp lều của mình.

Tân Kiều đi đến trước cửa lều của mình, bỗng nhiên quay đầu nhìn Chu Côn Ngọc.

Cô nhìn thấy Chu Côn Ngọc tắt đèn, ánh sáng chợt tắt, bóng lưng của Chu Côn Ngọc đột nhiên biến mất vào trong bóng tối.

Trong lòng Tân Kiều bỗng nhiên vô cùng hoảng hốt. Loại cảm giác này, nhân sinh của cô từng xuất hiện hai lần.

Một lần là cô đứng trước cửa sổ, căn bản nhìn không thấy bóng lưng mẹ mình rời đi, chỉ có thể dùng đầu ngón tay gõ vào lòng bàn tay đếm từ một đến sáu mươi.

Lần thứ hai là lúc cô theo đội trưởng đội cảnh sát đến bệnh viện, từ một đếm tới bảy, nhưng cũng không đợi được Tân Lôi mở mắt ra.

Về sau Tân Kiều đã có rất nhiều giấc mơ, trong mơ vẫn luôn thấy không rõ khuôn mặt của ba mẹ cô, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của bọn họ từ xa xa, mỗi người đều đi rất nhanh, cô muốn gọi nhưng căn bản không phát ra tiếng, muốn đuổi theo, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của bọn họ càng ngày càng xa.

Hiện tại bóng lưng của Chu Côn Ngọc cũng mang đến cho Tân Kiều loại cảm giác này.

Dường như cô không dùng sức nắm lấy Chu Côn Ngọc thì Chu Côn Ngọc sẽ bị bóng tối xung quanh nuốt chửng. Lần này, chỉ lần này thôi, cô tin tưởng cảm giác của bản thân là không sai: Chu Côn Ngọc chính là chán ghét bản thân.

Cô lập tức bước đến trước cửa lều của Chu Côn Ngọc.

Cô đứng ngoài cửa lều trầm thấp gọi: “Chu Côn Ngọc.”

Hồi lâu, Chu Côn Ngọc mới trả lời một tiếng: “Huh?”

“Em có thể vào trong không?”

Lại qua một lúc lâu, Chu Côn Ngọc mới nói: “Vào đi.”

Tân Kiều kéo cửa lều, đặt đèn cắm trại ở bên ngoài, nhẹ nhàng bước vào, sau đó liếc mắt nhìn điện thoại di động đang được sạc, màn hình vẫn còn sáng, hẳn là Chu Côn Ngọc vừa mới đặt xuống.

Thật ra vừa rồi Chu Côn Ngọc đang xem Weibo.

Đối với hai nhà Đại và Chu, hàng năm về phía Nam tế tổ là đại sự. Tấm ảnh chụp đầu tiên trên trang nhật ký của Chu Tể Ngôn là hình ảnh Chu Thừa Hiên thành tâm quỳ bái, cung kính tế tổ. Tấm thứ hai là chụp ảnh chung của Chu gia. Tấm thứ ba là ảnh chụp chung của Chu Tể Ngôn và Đại Mân Huyên.

Chu Côn Ngọc vẫn không dám nhìn những tấm ảnh này, cho đến tận hôm nay.

Nàng điểm vào tấm ảnh thứ nhất, phóng đại lên.

Trên bài vị là danh tính của tổ tiên, Chu Côn Ngọc từ nhỏ thường nghe nhắc đến, họ đều là lương y nổi danh của địa phương. Chu Côn Ngọc nhịn không được mà nghĩ, tết âm lịch hàng năm lúc Chu Thừa Hiên bái lạy những bài vị này, là mang tâm tình gì?

Ông ấy thực sự không thẹn với lương tâm sao?

Điện thoại di động rời khỏi Weibo, buông điện thoại di động xuống thì Tân Kiều bước vào, cô cởi giày, nghiêng người nằm xuống nệm, gối lên khuỷu tay của bản thân, đối diện với nàng, ngay cả hô hấp cũng giao nhau.

Chu Côn Ngọc xoay nhẹ cổ chân giấu ở trong chăn.

Nàng hiển nhiên biết, vừa rồi gặp cảnh tượng như vậy ở trong phòng tắm, nhất định đã tạo thành kích thích thị giác rất mạnh mẽ đối với Tân Kiều.

Vật thể màu trắng ong ong rung động, làn da trắng tuyết của nàng bắt đầu phiếm hồng, không phải màu hồng cân xứng mà giống như dị ứng phấn hoa, loang lỗ không đồng đều, sâu cạn không đồng nhất.

Tân Kiều nâng tay, đầu ngón tay quấn lấy một lọn tóc rũ xuống bên tai nàng.

Chu Côn Ngọc khép hờ đôi mắt.

Làm bác sĩ, nàng dĩ nhiên biết sợi tóc không có dây thần kinh, nhưng bản năng của cơ thể lại đang phản kháng lại học thức hơn mười năm tích lũy của nàng, nàng cảm thấy cánh tay nổi một tầng da gà, ngay cả hô hấp cũng trở nên rối loạn.

Cổ chân của nàng lại nhẹ nhàng xoay chuyển, cọ vào mắt cá chân của Tân Kiều.

Trời biết nàng muốn thân mật với Tân Kiều đến mức nào.

Lúc nàng nhìn thấy nụ cười nho nhã của Chu Thừa Hiên, lúc nàng nhìn thấy Đại Mân Huyên và Chu Tể Ngôn ở bên nhau mỉm cười giả vờ thân thiết, lúc chính nàng lộ ra nụ cười ngã ngớn.

Tình cảm đối với người như nàng là quá xa xỉ. Nàng thật sự có thể làm rõ quan hệ giữ nàng và Tân Kiều, cùng nhau hướng tới tương lai sao?

Giờ khắc này nàng nghĩ: Đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa.

Vì sao nhất định phải chờ lúc ở bên nhau rồi mới phát sinh quan hệ. Giống như trước đây thì đã sao.

Nàng bức thiết cần nhiệt độ cơ thể đến sưởi ấm, cũng bức thiết cần kích thích.

Nàng câu lấy mắt cá chân của Tân Kiều, bên ngoài lều là bầu trời đầy sao, bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hô hấp của hai người. Tân Kiều không trốn tránh, nhìn vào đôi mắt của nàng: “Chu Côn Ngọc, sau này không nên tự mình làm, em làm cùng chị.”

Trong lòng Chu Côn Ngọc run lên.

Đầu ngón tay mềm mại đặt lên thắt lưng của Tân Kiều, nhưng lại bị tay của Tân Kiều đè lại: “Không phải đêm nay.”

Đôi mắt còn chưa hoàn toàn thích ứng với bóng tối, nàng chỉ nghe Tân Kiều thấp giọng nói: “Em có một điều muốn nói với chị. Chị chờ một chút, chờ em suy nghĩ một chút xem những lời đó nên nói như thế nào.”

Như thế nào mới càng chuẩn xác, càng thích hợp.

Cô mỉm cười với Chu Côn Ngọc: “Em chỉ muốn nói trước với chị một câu, xin lỗi.”

Xin lỗi vì trước đây em liên tục bị chị chọc giận. Xin lỗi vì trước đây em đã làm đồng lõa giúp chị tự hủy hoại bản thân.

“Trước tiên ngủ một giấc đi, ngủ ngon.”

Đó vốn dĩ chỉ là hai từ rất bình thường, lại được cô nói một cách vô cùng chân thành, dường như thật sự có thể bảo vệ người trong lòng không bị chuyện cũ nhiều lần dằn vặt, trộm lấy một đêm yên giấc.

Tân Kiều nhẹ nhàng đứng dậy, rời khỏi túp lều, sau đó cầm theo đèn cắm trại trở về lều của mình.

Sáng sớm hôm sau ba người dựa theo kế hoạch đi ngâm suối nước nóng.

Chu Côn Ngọc bởi vì phải nghe một cuộc điện thoại công việc, cho nên sẽ đến trễ hơn một chút.

Tân Mộc mặc áo tắm một mảnh, ngâm mình trong hồ, nhìn Tân Kiều mặc áo tắm màu đen tựa vào mép hồ, ánh mắt dừng ngay trước ngực cô, không hiểu sao lại thở dài.

Tân Kiều: “…”

Tân Mộc nhỏ giọng hỏi: “Chị khẩn trương không?”

“Khẩn trương cái gì?”

“Sắp được nhìn chị Côn Ngọc mặc áo tắm!” Tân Mộc đè thấp giọng nói, giống như kẻ trộm: “Chị chưa từng thấy chị Côn Ngọc mặc ít vải như vậy đi, đừng nói là chị, ngay cả em cũng có một chút khẩn trương.”

“Thật ra chị…”

“Chị thế nào?”

Tân Kiều lắc đầu: “Không có gì.”

Tân Mộc hiếm có dịp thư giản ngâm nước nóng, thân thể chậm rãi trượt xuống, nửa cằm chìm vào trong nước, vô cùng thích ý.

Không biết thế nào Tân Mộc bỗng nhiên uống một ngụm lớn, Tân Kiều bị dọa giật mình, lập tức đưa tay kéo em ấy lên.

Tân Mộc luống cuống tay chân ổn định trọng tâm, lại không quên lập tức huých vào cánh tay Tân Kiều, ra hiệu Tân Kiều nhìn xem.

Cạnh hồ nước nóng, Chu Côn Ngọc mặc chiếc áo tắm màu xanh nhạt, khoan thai bước đến, áo choàng tắm khoác trên khuỷu tay được đặt sang một bên, nàng mỉm cười nhìn các cô, chuẩn bị xuống nước.

Tân Mộc vừa rồi bị sặc, chính là bởi vì — sao lại có một người mặc màu xanh nhìn xinh đẹp như thế? Sao lại có người mặc áo tắm nhìn xinh đẹp như thế?  Em ấy cũng không biết nên cảm thán cái nào trước.

Tân Kiều nghĩ thầm: Là màu xanh.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Chu Côn Ngọc mặc một màu khác ngoài trừ hai màu đen trắng. Trong đầu không hiểu sao lại nghĩ: Giống như mùa xuân.

Áo tắm màu xanh tôn lên vòng eo mềm mại, khiến nàng trở thành một gốc cây bên bờ sông, trở thành cảm hứng cho thơ ca, theo gió ngâm xa, sương đọng trên lá.

Tân Kiều là một người thẳng thắn, không biết vòng vo, vẻ đẹp của Chu Côn Ngọc lần đầu tiên khiến cô sinh ra một loại cảm giác: vẻ đẹp đời người có thể chứng kiến là hữu hạn, có phải nếu nhìn tiết kiệm một chút, thì có thể nhìn lâu một chút.

Lúc này Tân Mộc bỗng đứng lên: “Ôi, dường như em có chút dị ứng với suối nước nóng, sao lại ngứa như vậy.” Vừa nói Tân Mộc vừa bỏ lên bờ.

Tân Kiều cảnh giác muốn đứng dậy: “Xảy ra chuyện gì? Chị…”

“Chị đừng cử động!” Tân Mộc bỗng nhiên lớn tiếng, đầu ngón tay chỉ thẳng vào cô: “Chị thành thật ở đây cho em!”

Tân Kiều: “…”

Tân Mộc bò lên trên bờ rồi nhanh chóng chuồn đi,  Tân Kiều ở phía sau căn dặn: “Em đừng chạy lung tung.”

“Được rồi.” Tân Mộc cũng không quay đầu lại mà trả lời: “Em tắm lại rồi sẽ uống nước trái cây.”

Tân Kiều ngâm mình ở trong hồ nước nóng, ánh mắt buông xuống chăm chú nhìn mặt nước bình lặng trước mắt, sau đó mới nâng mắt nhìn Chu Côn Ngọc ở phía đối diện.

Đến lúc này cô mới phát hiện thật ra bản thân chưa từng chăm chú ngắm nhìn Chu Côn Ngọc.

Cô biết Chu Côn Ngọc có làn da trắng, nhưng da cổ thiên mỏng, huyết quản màu xanh nhạt ẩn hiện, bị hơi nước huân nóng, càng có vẻ xinh đẹp hơn.

Cô biết vai của Chu Côn Ngọc rất đẹp, nhưng chưa bao giờ lưu ý, đường cong nối kết giữa bả vai và cánh tay có một nốt ruồi rất nhỏ màu màu nâu nhạt.

Chu Côn Ngọc khép hờ đôi mắt, mái tóc đen dài vuốt ra sau đầu, trút bỏ những mệt mỏi sau chuỗi ngày dài làm việc.

Tân Kiều khẽ mỉm cười.

Hồ nước nửa lộ thiên, nâng ánh mắt liền có thể thấy được một chú chim không biết thuộc loài gì, đang giương cánh bay trên bầu trời lam nhạt. Trước kia Tân Kiều từng nghe Tân Lôi nói, nghe đồn trên núi có một loài chim, tiếng kêu của nó có thể gọi một trận tuyết đầu xuân.

Mà lúc trận tuyết kia ngừng rơi, đó chính là lúc mùa xuân thực sự đến.

Sau bữa trưa, ba người thu dọn bọc hành lý quay về Bội Thành.

Chu Côn Ngọc lái xe bình ổn, chạy đến đường phố bên ngoài khu chung cư của các cô, lúc này có thể xem là buổi chiều. Nhưng sắc trời âm u nhìn như đã hoàng hôn, vẫn luôn làm cho người ta cảm thấy có sương mù trong không khí, nếu đèn đường có thể bật lên sớm một chút, nhất định sẽ có vẻ giống như đang đi giữa dòng sông.

Chu Côn Ngọc xuống xe lấy hành lý giúp hai người, cánh tay nhẹ nhàng khoát lên vai Tân Mộc: “Chị đi đây.”

Lời này là nói với hai người các cô.

Tân Kiều không giỏi ăn nói, trong lòng có rất nhiều tâm tình phức tạp không ngừng lên men, cuối cùng cũng chỉ có thể keo kiệt phát ra một chữ: “Được.”

Sau đó cô mang hành lý cùng Tân Mộc đi vào trong hẻm.

“Mộc Mộc.”

“Vâng?”

“Em đã xem không ít phim tình cảm ngọt ngào đúng không?”

“Thế nào?” Tân Mộc cảm thấy câu hỏi của Tân Kiều có chút kỳ quái.

“Vậy em cảm thấy, bày tỏ với người ta như thế nào là tốt nhất?”

Tân Mộc sửng sốt, rồi bỗng nhiên quải túi xách, sảy từng bước lớn đi về phía trước.

Tân Kiều bị phản ứng của em ấy làm bối rồi: đứa bé này không phải rất thích Chu Côn Ngọc sao? Đây là làm sao vậy, chẳng lẽ bởi vì lo lắng cô có người trong lòng, tình thương dành cho em ấy sẽ bị ít đi sao?

Trong lòng Tân Kiều, thật ra còn có một chút vui mừng. Nhiều năm qua, không uổng công cô yêu thương đứa em này, tính ý lại đối với người chị như cô rất lớn a.

Mà lúc này thật ra suy nghĩ của Tân Mộc là: Có lầm hay không a?!

Em ấy chơi với mèo cả buổi trưa, cũng không theo hai người họ lên núi nhặt củi, ban đêm ngắm sao lại cố ý vào lều ngủ sớm, lúc ngâm nước nóng cũng không ngâm bao lâu đã mượn cớ dị ứng chạy đi uống nước dưa hấu.

Em ấy hao hết tâm tư, tạo nhiều cơ hội cho hai người họ như vậy. Hiện tại Tân Kiều lại nói với em ấy là vẫn chưa bày tỏ, vẫn chưa xác định quan hệ, có lầm hay không a?!

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!