Chương 45
Tân Mộc lời vừa ra khỏi miệng còn có chút thấp thỏm.
Có phải em ấy đã hãm hại chị mình hay không…
Nhưng Tân Mộc chuyển ánh mắt nhìn Chu Côn Ngọc, thấy nàng cười rất dịu dàng, ngồi trên ghế lái, dây an toàn đã cài chắc. Hôm nay hiếm khi thấy nàng không mặc áo sơmi mà mặc một chiếc áo lông mỏng, cổ cao ôm lấy cần cổ thon dài.
Cổ tay nàng tùy ý khoác lên vô lăng, mỉm cười trả lời: “Phải không?”
Tân Mộc thở ra một hơi. Chu Côn Ngọc thoạt nhìn không mấy để tâm, hơn nữa Chu Côn Ngọc nhìn cũng quá dịu dàng, dịu dàng đến ngay cả Tân Mộc cũng muốn tan chảy, Chu tỷ tỷ dịu dàng như vậy nhất định sẽ không tính toán với chị của em ấy.
Đúng lúc này Tân Kiều lấy nước trở về, trong lòng ôm hai bình giữ nhiệt, chiếc bình có kiểu dáng động vật của Tân Mộc được cô xách trên tay, sau khi lên xe liền đưa lại cho Tân Mộc.
Tân Mộc Tân Mộc nhìn cũng không nhìn cô mà đưa tay nhận lấy, hàng mi rũ xuống: “Cảm ơn chị.”
Sau đó cô đưa chiếc bình giữ nhiệt còn lại cho Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc cong khóe môi, nhìn sâu vào mắt cô: “Cảm ơn.”
Tân Kiều: “..?”
Xe tiếp tục tiến về phía trước, không bao lâu đã đến Cảnh Sơn.
Mùa đông của Bội Thành rất nhiều tuyết, nhưng tuyết trong thành thị không giống với tuyết trên núi, tuyết ở thành thị không ổn định, bởi vì dễ dàng bị ánh đèn rực rỡ của những toàn nhà thương mại, ánh nắng phải chiếu từ những tòa cao ốc, giày của vô số người đi đường vội vội vàng vàng giẫm lên, vì thế khi nhìn tuyết trong thành thị sẽ luôn cảm thấy nó rất sặc sỡ.
Không giống tuyết trên núi, tuyết chính là tuyết, trắng đến chói mắt, đồng thời lại mang vẻ đẹp nguyên thủy nhất.
Tân Mộc đã bắt đầu cảm thán: “Quá đẹp rồi!”
Sau đó lại nhỏ giọng hỏi Chu Côn Ngọc: “Có thể mở cửa kính không?”
“Dĩ nhiên.” Chu Côn Ngọc sợ Tân Mộc cảm lạnh nên không hạ kính quá thấp, mà chỉ mở một khe nhỏ.
Không khí trên núi cũng rất trong lành, xen lẫn mùi hương của cây bách, mát lạnh tựa như cắt vào xoang mũi rồi lại làm cho người ta rung động tận tâm hồn.
Chu Côn Ngọc nhìn Tân Kiều thông qua kính chiếu hậu.
“Đây là một người rất thích hợp đi giữa trời tuyết.”
Trong lòng nàng đột nhiên toát ra một ý nghĩ như vậy.
Tân Kiều một mình ngồi ghế sau, cô quay đầu nhìn tuyết trắng ngoài của sổ, nét mặt bình thản, theo không khí lạnh tràn vào từ khe cửa, thả chậm hô hấp để nếm thử. Một tay tùy ý khoát lên chiếc áo bông, đầu ngón tay chạm vào túi áo, mà bên trong túi lộ ra một chút màu sắc, chính là giấy bọc viên chocolate được cô nhét vào.
Cả người cô nhìn thuần khiết đến kỳ lạ.
Xe một đường bình ổn chạy đến khu nghỉ dưỡng, Chu Côn Ngọc dừng xe, Tân Kiều mở cửa bước xuống, mang hành lý và cả túi xách của Tân Mộc trên người. Chu Côn Ngọc mở cốp xe lấy vali của mình, đó là một chiếc vali thuộc thương hiệu xa xỉ.
Lúc đi vào bên trong khu nghỉ dưỡng, Tân Kiều không khỏi mím môi.
Thành thật mà nói, cô không quá thích bạn bè của Chu Côn Ngọc. Lần trước ở quán bar gặp một số người, bọn họ chưa từng để lại ấn tượng tốt đối với cô.
Cảm giác hậu đãi sản sinh từ lượng lớn tài phú, khiến bọn họ ngâm mình trong âm nhạc, trong men rượu, đắm chìm hưởng lạc, có lẽ cũng hiếm khi dừng lại suy nghĩ một chút, điểm mấu chốt khi hưởng thụ những thứ đó là ở nơi nào.
Bà chủ biết Chu Côn Ngọc muốn đến, lúc này đang chờ trong sảnh chính. Vừa thấy Chu Côn Ngọc đã mỉm cười đón tiếp, ôm nhau kề má chào xã giao.
Tân Kiều liếc mắt nhìn một cái, nhưng vẫn yên lặng không hé nửa lời.
Bà chủ là một người phụ nữ tóc xoăn màu nâu, nét Á Đông không nhiều, nhưng màu mắt rất nhạt, trên má có một nốt ruồi nho nhỏ, không biết có phải con lai hay không. Nàng ôm Chu Côn Ngọc cười nói: “Chỗ này của tôi mở hơn hai năm rồi cũng không thấy tam tiểu thư đại giá quang lâm, năm nay thật có nhã hứng.”
Chu Côn Ngọc cong khóe môi: “Không cùng ba mẹ cô trở về Pháp sao?”
“Không đi, không thú vị.” Nàng dùng một ngón tay xoắn lấy một lọn tóc: “Tôi và Thịnh Ninh Nhi đã hẹn đi trượt tuyết, nhà cô ấy nhiều quy tắc, phải ở nhà cho đến mùng sáu mới xem như hết tết, lúc này đúng lúc cô đến, lát nữa tôi phải đi rồi.”
“Việc kinh doanh thế nào?” Chu Côn Ngọc vui đùa với nàng: “Lỗ bao nhiêu?”
Tiểu thư tóc xoăn cười nói: “Tôi vốn dĩ mở ra cho bản thân đến nghỉ phép. Còn tạm được, anh tôi sẽ bù lỗ cho tôi.”
Chu Côn Ngọc giới thiệu mọi người với nhau: “Đây là bạn của chị, Annie.”
“Đây là…”
Tân Kiều nghiêm túc nhìn đôi môi mỏng của Chu Côn Ngọc, nhìn xem nàng có thêm hai từ bạn bè trước tên của cô hay không.
Nhưng nàng không có, nàng nhìn Tân Kiều, đuôi mắt lóe ra ý cười, trực tiếp giới thiệu tên: “Đây là Tân Kiều. Đây là em gái của Tân Kiều, Tân Mộc.”
Là không tiện giới thiệu.
Các cô không phải bạn bè, nhưng vẫn chưa chân chính bắt đầu yêu đương.
Annie tạm dừng ánh mắt quan sát, cười nói: “Xin chào a.”
Tân Kiều gật đầu.
Cô rốt cục phát hiện vì sao từ bản năng cô không thích những người như Thịnh Ninh Nhi và Annie. Bởi vì ánh mắt của bọn họ lười biếng, lúc nhìn người khác có vẻ rất bất cần.
Không giống Chu Côn Ngọc, cho dù thỉnh thoảng nàng sẽ có tư thái lười biếng, nhưng khi nàng nhìn ai đó, ánh mắt của nàng sẽ luôn ôn hòa và nghiêm túc.
Annie kéo đến Chu Côn Ngọc sang một bên: “Người này ai a?”
Chu Côn Ngọc cong cong khóe mắt: “Làm sao vậy?”
“Nhìn rất xinh đẹp, nhưng có vẻ rất dữ.” Annie lẩm bẩm.
“Dữ sao?” Chu Côn Ngọc nghiêng đầu: “Dữ chỗ nào?”
Nàng quen biết lâu như vậy lâu như vậy, cảm thấy Tân Kiều quật cường, lãnh đạm, tính trẻ con, nhưng dường như chưa từng cảm thấy Tân Kiều dữ.
“Chỗ nào cũng dữ! Nét mặt, ánh mắt… Tiếng Trung nói như thế nào nhỉ, sắc bén?” Annie cảnh báo Chu Côn Ngọc: “Cô tao nhã như vậy, lui tới với cô ấy, cẩn thận cô ấy khi dễ cô!”
Chu Côn Ngọc nở nụ cười.
Lúc trước nàng cũng vẫn luôn mỉm cười, nhưng phía sau nụ cười ấy là đá vũ hoa dưới đáy sông, cách mặt nước nhìn có vẻ rất mờ mịt xa xôi. Nhưng lần này nàng thực sự nở nụ cười, ý cười nhiễm nơi khóe mắt, hiện ra độ cong chân thực mà sinh động.
Annie: “?”
Nàng ấy đã nói gì?
Chu Côn Ngọc chỉ nghĩ đến đêm ba mươi ở nhà của Tân Kiều, khi đó Tân Kiều nói với nàng: “Chị có thể khi dễ em, nhưng không thể lừa gạt em.”
Lúc nói đến ‘khi dễ’, cô rất ngoan, thậm chí có một chút một chút trẻ con.
Làm cho người ta muốn đưa tay nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô.
Trong lúc Chu Côn Ngọc muốn lên tiếng, điện thoại di động của Annie đột nhiên đổ chuông. Nàng liền bắt máy: “Alo, Ninh Nhi.”
Nàng vừa nói chuyện vừa mỉm cười ra hiệu Chu Côn Ngọc đến quầy lễ tân làm thủ tục, còn bản thân đi sang một bên: “Cái gì a cậu cũng quá tùy hứng rồi, vé máy bay và khách sạn mình đều đặt xong rồi, cậu lại nói không muốn trượt tuyết mà muốn đi lặn biển.”
“Không thể hoàn trả.”
Không biết bên kia nói gì, Annie cười rộ lên: “Không thể hoàn trả thì không thể hoàn trả, đặt vé máy bay và khách sạn mới là được rồi, cậu lập tức xem…”
Chu Côn Ngọc liếc mắt nhìn Tân Kiều một cái, sắc mặt của cô quả thật không tốt lắm.
Nàng dẫn Tân Kiều đến quầy lễ tân làm thủ tục, hai giờ phòng sẽ được dọn xong, nên ba người được đưa đến phòng nghỉ chờ một lát.
Lò sưởi được thiết kế rất chắc chắn, không dựa vào tường, mà được treo lên, hình trứng màu đen sẫm, cộng thêm hiệu ứng lửa cháy rất chân thực, khiến lò sưởi vốn đã ấm áp, từ góc độ thị giác càng cảm thấy ấm hơn.
Tân Kiều nghĩ thầm, dựa theo phương pháp mở khu nghỉ dưỡng không màn lợi nhuận của Annie, có lời mới là lạ.
Nhân viên lui ra ngoài, Chu Côn Ngọc cũng không vội vã ngồi xuống, mà nhìn xung quanh một vòng, sau đó hỏi Tân Mộc: “Muốn xem mèo không?”
“Mèo ở đâu?” Tân Mộc mắt sáng rực lên.
Trước kia Tân Mộc cũng muốn nuôi mèo. Lúc còn chưa quá hiểu chuyện em ấy cũng từng đề cập qua việc này với Tân Kiều, mà những việc em ấy nói với Tân Kiều vốn dĩ không nhiều lắm, chuyện Tân Kiều cự tuyệt em ấy cũng không nhiều, nhưng chuyện nuôi mèo Tân Kiều quả quyết cự tuyệt.
Sau khi lớn hơn một chút Tân Mộc ngẫm lại, có lẽ là bởi vì Tân Kiều đã không còn sức lực gánh vác thêm một sinh mệnh nữa.
Cho nên lúc Tân Mộc muốn Tân Kiều đến nhà Chu Khả Ngọc ăn cơm, em ấy thực sự không dám hy vọng nhiều, bởi vì em ấy biết muốn cho Tân Kiều hạ quyết tâm tiếp cận một người nào đó thật ra rất khó khăn.
Tân Kiều là kiểm người đến gần người nào sẽ muốn đem toàn bộ của đối phương gánh vác trên lưng mình. Có đôi khi Tân Mộc nghĩ, nếu như đến ngày tận thế nham thạch phun trào, Tân Kiều nhất định sẽ không một mình chạy trốn, mà sẽ cõng em ấy trên lưng, cho dù không thở nổi, mồ hôi đầm đìa, cho dù dung nham phía sau đã chảy đến gót chân, Tân Kiều cũng sẽ không buông tay.
Có đôi khi em ấy cảm thấy Tân Kiều có chút ngốc nghếch, tuyệt đối không có loại suy nghĩ lý trí như ‘một người chết vẫn tốt hay cả hai cùng chết’, Tân Kiều chính là người sẽ cõng người bên cạnh chạy đến cuối cùng, chạy đến tận thế, chạy đến thiên hoang địa lão, chạy đến khi cùng nhau chìm trong dung nham, cũng quyết không bỏ xuống.
Nếu như Tân Kiều đến gần người nào đó, chính là ôm loại tư tưởng này.
Cho nên hiện tại Tân Mộc nhìn Tân Kiều và Chu Côn Ngọc đứng cạnh nhau, vẫn rất cảm khái.
Tân Kiều đã quen đứng thẳng sống lưng, tư thái của Chu Côn Ngọc thì nhu hòa hơn, hai người luôn giữ khoảng cách không xa không gần, cũng không có tiếp xúc tứ chi, nhưng có thể nhìn ra được hai người đang đứng cùng một chỗ.
Chu Côn Ngọc dẫn Tân Kiều và Tân Mộc đến trước cửa kính thủy tinh, mở cửa bước vào, trong phòng đặt một cái trụ cào móng dành cho mèo, ba người bước vào, hai bóng dáng màu vàng nhạt lập tức xuất hiện.
Trong lòng Tân Kiều không mấy thoải mái.
Nhiều năm trước Tân Mộc đề nghị nuôi mèo, cô đã cự tuyệt, trong lòng có một chút hổ thẹn, cho nên thật ra đã từng lên mạng tìm thông tin, xem thử vài giống mèo, khi đó còn thịnh hành việc nuôi mèo tai cụp, chính là giống mèo được lai tạo vì muốn chiều theo thẩm mỹ của một bộ phận người nuôi, đôi tai đặc biệt nhỏ.
Nhưng mèo tai cụp mang khuyết tật di truyền về xương sụn, kết cấu xương sọ dẹp sẽ ảnh hưởng đến đường hô hấp của mèo.
Cho nên có một số người giàu có nhàn rỗi, vì sở thích của bản thân, đối với mèo còn như vậy, vậy đối với người thì sao?
Cuối cùng Tân Kiều vẫn cự tuyệt Tân Mộc, không nuôi mèo.
Lúc này nghĩ đến dáng vẻ của Annie, Tân Kiều cảm thấy chắc hẳn sẽ nhìn thấy giống mèo quý hiếm nào đó được sinh ra vì lấy lòng nàng ấy.
Không ngờ, hai chú mèo nghe tiếng động, chui ra khỏi trụ cào móng, Tân Mộc ngẩn người, quay đầu hỏi Chu Côn Ngọc: “Có thể sờ chúng không?”
Chu Côn Ngọc gật đầu trả lời: “Có thể.”
Chu Côn Ngọc biết nơi này có mèo, là bởi vì đã từng nhìn thấy Annie đang lên mạng xã hội. Hai chú mèo nhát gan, thực tế lại rất dễ gần.
Tân Mộc ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng gãi cằm chú mèo. Chu Côn Ngọc tựa vào bức tường phía sau: “Đây là mèo hoang Annie nhận nuôi lúc đến mở khu nghỉ dưỡng.”
Một con mèo mất đi một con mắt, một con khác chỉ có ba cái chân.
Lúc đó bệnh viện thú y nói chúng không sống được, nhưng lại được Annie nuôi đến hiện tại, dáng vẻ khỏe mạnh.
Trong lòng Tân Kiều có chút chấn động, tựa ở một bên tường không nói lời nào.
Chu Côn Ngọc nhẹ giọng nói: “Con người rất phức tạp.”
Tân Kiều cụp mắt nhìn Tân Mộc ngồi xổm xuống chơi đùa với hai chú mèo, dường như có chút thất thần, sau đó bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Vậy còn chị?”
Cô quay đầu nhìn sườn mặt của Chu Côn Ngọc, hôm nay trời lạnh, nhiệt độ thấp, ánh nắng lại rất rực rỡ, xuyên qua lớp kính rơi xuống sàn nhà, khiến đôi mắt màu hổ phách của Chu Côn Ngọc trở nên nửa trong suốt.
Nàng dựa tường, khẽ cười nhìn Tân Mộc, một cánh tay tỳ lên cổ tay bên kia, khẽ mím môi, dường như đang trả lời Tân Kiều hoặc như là đang lẩm bẩm: “Chị a.”
Chỉ hai từ như thế, không có sau đó.
Rất nhanh đã đến thời gian ăn cơm, sau đó có thể vào nhận phòng. Chu Côn Ngọc một phòng, Tân Kiều và Tân Mộc một phòng.
Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này có bao nhiêu xa xỉ đây, gọi là phòng chẳng qua chỉ là hình thức, mỗi phòng có một túp liều vải nho nhỏ được dựng trên vách núi cao, nệm có chức năng massage làm ấm vân vân, ngủ trên đó có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Đồng thời có thể đốt lửa trại, phụ cận ngoại trừ suối nước nóng, thật ra phương tiện tiêu khiển không nhiều, vì vậy việc nhặt cành củi khô cũng trở thành pháp bảo giúp khách hàng giết thời gian, nhặt củi trở về giao cho nhân viên, dùng làm nhiên liệu buổi tối đốt lửa trại.
Ba người chuẩn bị đơn giản, sau đó Chu Côn Ngọc liền đến hai người cùng lên núi.
Tân Mộc giơ tay lên: “Em có thể ở lại phòng nghỉ sao? Em muốn chơi với hai chú mèo nhỏ.”
Tân Mộc đi cùng thì chị cô và chị Côn Ngọc làm sao ôm ôm ấp ấp, như thế này thế kia.
Hơn nữa, nhặt củi có gì thú vị, em ấy thực sự muốn chơi cùng hai chú mèo nhỏ.
Chu Côn Ngọc liếc mắt nhìn Tân Kiều một cái, Tân Kiều suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu.
Dù sao cũng là mùa đông, trên núi gió lớn, cô luôn rất cẩn thận đối với Tân Mộc, cảm thấy em ấy không đi cũng tốt.
Vì vậy chỉ có hai người Chu Côn Ngọc và Tân Kiều lên núi.
Trên núi nhiều tuyết đọng, bao phủ những hòn đá lởm chởm, Tân Kiều liếc mắt nhìn Chu Côn Ngọc một cái, nàng mang giày đế bằng, quần tây cũng là loại thoải mái một chút, có phần giống trang phục cưởi ngựa, ống quần nhét vào ống giày, thay một chiếc áo măng tô ngắn cộng thêm khoăn chồng lông cừu.
Dáng người thanh mảnh, lúc leo lên một tảng đá, Tân Kiều do dự, cuối cùng đưa tay ra trước mặt nàng.
Chu Côn Ngọc liếc nhìn cô.
Tân Kiều bỗng nhiên cảm thấy lỗ tai nóng bừng, có vẻ như cô cố ý muốn nắm tay người ta vậy.
Lúc cô chuẩn bị rụt tay lại, tay của Chu Côn Ngọc đã đặt vào tay cô.
Rất rụt rè, chỉ nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay của cô. Tân Kiều nắm tay lại, trái tim đập lỗi nhịp.
Đã lâu chưa từng chân chính tiếp xúc tứ chi với Chu Côn Ngọc, cũng đã quên tư thái của nàng có bao nhiêu mềm mại, ngay cả đầu ngón tay cũng mềm mại không xương.
Chỉ cần nhẹ nhàng nắm trong tay, ngay cả sức lực cũng cố ý thả nhẹ, giống như sợ làm tan một nắm tuyết.
Thảo nào trong Hồng Lâu Mộng không cho phép nam tử xưng hô tỷ tỷ muội muội, bởi vì cảm thấy quá vẫn đục, ngay cả gọi một tiếng cũng là ô nhiễm. Thật ra lúc Tân Kiều đối mặt với Chu Côn Ngọc vẫn luôn sinh ra cảm giác như vậy.
Gọi tên của nàng cũng là một loại vấy bẩn. Càng đừng nói đến việc chạm vào đầu ngón tay, việc này cần phải mang theo rung động, mang theo thành kính.
Cho nên lần đầu tiên Tân Kiều nghe Chu Côn Ngọc sử dụng những từ ngữ thô tục bất kham lên bản thân, thật ra trong lòng cô rất khó chịu.
Cô không nỡ, ngay cả khi đó là Chu Côn Ngọc tự mình nói, cô cũng không đành lòng.
Cô cứ thế nắm lấy đầu ngón tay của nàng, kéo nàng leo lên khối đá, sau đó lập tức buông ra.
Nếu như Tân Mộc biết bản thân cố ý không lên núi, cuối cùng chỉ đổi lại hai người trưởng thành nắm đầu ngón tay, phỏng chừng sẽ tức chết.
Tân Kiều cũng cảm thấy quan hệ giữa các cô rất kỳ lạ. Mới vừa quen biết chưa bao lâu thì tiếp xúc thân thể trở nên không e dè. Hiện nay động chân tình, trái lại ngây thơ đến mức chỉ dám nắm đầu ngón tay.
Nói thật ra, Tân Kiều cũng hơi sợ.
Cô không muốn có tiếp xúc thân mật với Chu Côn Ngọc quá sớm.
Bởi vì điều này làm cho cô nhớ đến khoảng thời gian đầu giống như trò chơi của hai người.
Mà Tân Kiều vẫn luôn ghi nhớ dáng vẻ của Chu Côn Ngọc lúc nói ra ba từ ‘ở bên nhau’, cho nên lúc này đây cô muốn chân thành, muốn thận trọng, muốn chậm rãi, xác nhận cảm giác của bản thân đối với Chu Côn Ngọc, cũng muốn Chu Côn Ngọc xác nhận cảm giác đối với cô.
Tết âm lịch người đến Cảnh Sơn không nhiều, cành khô trải rộng trên mặt đất, có lẽ ngày hôm trước tuyết rơi dày, nên có một số cành bị tuyết áp gãy.
Ở cạnh mùa xuân, nhặt cành khô cũng giống như đang hái hoa.
Tân Kiều vẫn luôn nghi ngờ lòng bàn tay của mình nhuốm hương hoa, nên thừa dịp Chu Côn Ngọc không chú ý, cô đưa tay lên mũi ngửi thử.
Quả thật là có hương thơm thoang thoảng, cô chợt nhớ đến đó là mùi hương lưu lại sau khi nắm tay Chu Côn Ngọc.
Nơi mùa xuân đi qua, đều lưu lại hương thơm.
Đúng lúc Chu Côn Ngọc nhặt một cành cây khô rồi quay đầu lại, trông thấy cô khép hờ đôi mắt ngửi tay của mình, khóe môi của nàng không khỏi nhiễm ý cười.
Tân Kiều: “…”
Hiểu lầm rồi có phải không? Cô nhìn có vẻ rất đáng kinh.
Chu Côn Ngọc nhận thấy nhặt gần đủ rồi, cũng không câu nệ cái gì, mà chất những cành khô thành một bó, bản thân chọn một tảng đá không có tuyết đọng để ngồi xuống.
Tân Kiều nghĩ, người giống như Chu Côn Ngọc sẽ không lo lắng quần áo bị bẩn hoặc hư hỏng.
Nàng mang đi giặt ủi, hoặc là trực tiếp bỏ đi mua bộ mới là được rồi.
Tân Kiều đứng xa xa, trong tay nắm chặt một cành cây khô, ánh mắt nhìn về phía nàng.
Có nhiều lúc cô cảm thấy, bản thân thực sự không hiểu rõ Chu Côn Ngọc.
Tỷ như đêm ba mươi lúc trên xe đến căn hộ của Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc tản mạn ngâm nga vài câu tiếng Anh, ánh đèn từ bảng điều khiển chiếu lên khuôn mặt trắng nõn, mà nàng lại có chút xuất thần.
Tỷ như vừa rồi nàng tựa vào bức tường ở phòng nghỉ, nói rằng ‘con người rất phức tạp’.
Tỷ như, hiện tại.
Hiện tại nàng ngồi trên ngọn núi, ngồi trên ngọn gió, ngồi trên tuyết trắng, nhìn sạch sẽ như thế, đầu ngón tay dường như vừa chạm sẽ tan, duy chỉ có đôi mắt kia, xám xịt giống như mắt bồ câu, bên trên phủ một lớp sương mù, gió thổi không tiêu tan, tuyết cũng không thể rửa sạch.
Tân Kiều xa xa hỏi một câu.
Chu Côn Ngọc không nghe rõ: “Cái gì?”
Vì vậy Tân Kiều bước đến, đặt cành cây khô trong tay lên đống cành khô Chu Côn Ngọc đã nhặt, đứng bên cạnh Chu Côn Ngọc, nói: “Vì sao chị chưa từng thích người nào?”
Chu Côn Ngọc nở nụ cười.
Nhiệt độ cơ thể của Tân Kiều xưa nay luôn cao hơn bình thường, trên núi gió lớn, nhưng cô đi lâu rồi, vừa đứng bên cạnh Chu Côn Ngọc liền có nhiệt độ tràn đến. Chu Côn Ngọc nhìn bàn tay vừa rồi còn nắm tay nàng, lúc này đang buông xuống bên đùi Tân Kiều.
Ngón tay trắng như tuyết, nhưng người ta biết rõ đó là mềm mại, ấm áp, giống như đang hấp dẫn người khác đến nắm lấy nó.
Thậm chí tưởng tượng đến trước đây, nàng sẽ ngậm nó vào trong miệng.
Chu Côn Ngọc khẽ mím môi, điều chỉnh tâm tình, gọi cô: “Ngồi đi.”
Tân Kiều lắc đầu.
Cô không ngồi, sợ dơ quần áo chỉ là nguyên nhân rất nhỏ. Quan trọng nhất là thật ra cô có một suy nghĩ rất kỳ lạ.
Cô khi thì cảm thấy Chu Côn Ngọc giống như thần nữ, trong sáng thuần khiết. Chu Côn Ngọc chọn tảng đá cao nhất để ngồi, cho nên bất kể cô ngồi lên tảng đá nào khác đều tựa như đang ngưỡng vọng.
Con người ngưỡng vọng thần linh, thì làm sao có thể nhìn thấy một mặt chân thật của thần linh?
Cô cả gan làm loạn, không màn giới luật, chỉ muốn nhìn thấu bộ mặt chân thực của thần nữ.
Chu Côn Ngọc khẽ nhướng mày: “Trước không nói chị, Tân tiểu thư trái lại rất được yêu thích.”
“Em được yêu thích?”
“Lạp xưởng thịt khô ăn ngon không?”
“A?” Tân Kiều có chút sửng sốt, vấn đề không đầu không đuôi gì vậy.
“Ngày giao thừa, em và hàng xóm trò chuyện rất vui vẻ, không phải sáng hôm sau cô ấy còn tặng lạp xưởng thịt khô cho các em sao?” Chu Côn Ngọc từng âm thầm hỏi Tân Mộc.
Tân Kiều nhanh miệng: “Khá ngon.” Lạp xưởng xông khói, rất thơm.
Chu Côn Ngọc à một tiếng.
Cái này…
Tân Kiều cân nhắc chốc lát rồi đổi giọng: “Cũng không ngon lắm.”
Cô nghĩ kỹ, cuối cùng vẫn quyết định giải thích rõ ràng: “Hàng xóm và em không có…”
Chu Côn Ngọc ngắt lời: “Vậy có gì không phải hàng xóm, mà chính là bạn cùng bàn thời trung học đúng không?”
Tân Kiều sửng sốt: “Chị từng điều tra em?”
Chu Côn Ngọc cúi đầu, ngón tay chạm nhẹ vào khóe môi đang cười. Sau đó lại nâng ánh mắt, khôi phục vẻ đoan trang tao nhã, giả vờ nghiêm túc: “Chị phải mời người nào mới có thể điều tra được em cảm thấy trên người bạn cùng bàn rất thơm?”
Tân Kiều đã biết, là Tân Mộc.
Nhớ có lần đi mua nước giặt, cô đã đề cập với Tân Mộc một lần, bạn cùng bàn trong truyền thuyết có mùi hương rất dễ chịu, giống như mùi của nắng, cũng không biết cô ấy dùng loại nước giặt nào.
Lúc đó Tân Mộc ý vị thâm trường nhìn cô một cái, thì ra em ấy còn nhớ rõ.
“Không phải.” Tân Kiều há miệng giải thích: “Em chỉ…”
Chu Côn Ngọc hắng giọng, âm thanh theo gió tiêu tán, rơi vào nền tuyết trắng.
Tân Kiều sửng sốt.
Có người có thể cười dễ nghe như vậy sao?
Làm sao bây giờ, Tân Kiều phát hiện bản thân muốn hôn nàng.
Không phải nụ hôn thân mật, mà là nụ hôn đến nay cô vẫn giữ lại cho người mình thích trong tương lai.
Chu Côn Ngọc bỗng nhiên nói: “Là phải khi dễ em.”
Tân Kiều: “Cái gì?”
“Không phải em đã nói sao?” Ngón tay của Chu Côn Ngọc mềm nhẹ đặt trên đầu gối, gõ nhẹ một cái, lại một cái: “Chị có thể khi dễ em.”
“A.” Tân Kiều hé môi, dừng một chút mới nói: “Là em nói.”
Cô không biết hình dung loại cảm giác này như thế nào.
Chu Côn Ngọc không xem lời của Tân Mộc nói là sự thật. Nhưng Chu Côn Ngọc đang nói là muốn khi dễ cô, điều này đồng nghĩa mặc dù Chu Côn Ngọc không xem là thật, nhưng vẫn có chút để tâm, thậm chí có một chút tức giận.
Dục vọng chiếm hữu này là tốt sao? Ai quan tâm. Cảm xúc của Tân Kiều đã quá cằn cỗi rồi, cô cần rất nhiều rất nhiều sự quan tâm đến lấp đầy trái tim. Chu Côn Ngọc mặt ngoài càng tự kiềm chế, dục vọng chiếm hữu trong nội tâm càng bồng bột điên cuồng, cô càng cảm thấy mỹ mãn.
Cô muốn nói tiếp, nhưng Chu Côn Ngọc đột nhiên nâng tay lên, đầu ngón tay chạm đến, mềm mại vô cùng, bả vai cô lập tức căng chặt. Mà Chu Côn Ngọc chỉ không nhẹ không nặng nhéo một cái lên lưng bàn tay của cô.
Giống như bị điện giật, cảm giác tê dại lan tràn, theo động mạnh ngược hướng lan truyền đến trái tim, rất nhột, rất có cảm giác tồn tại.
Mẹ nó.
Tân Kiều đứng giữa gió núi, không nhịn được thầm mắng một câu thô tục.
Chu Côn Ngọc thật sự là yêu tinh, có cần giỏi trêu chọc như vậy không?!
Tân Kiều nỗ lực duy trì thanh tỉnh, nhắc nhở bản thân tiếp tục hỏi: “Vậy còn chị?”
“Chị thế nào?”
“Vì sao chị chưa từng thích người nào, chị còn chưa nói cho em biết.”
Chu Côn Ngọc im lặng một hồi lâu.
Lúc Tân Kiều muốn mở miệng, Chu Côn Ngọc nhẹ giọng trả lời cô: “Không có cơ hội động tâm.”
Tân Kiều phát hiện, bản thân chính là muốn nghe Chu Côn Ngọc nói như vậy.
Không có cơ hội động tâm, cho đến khi gặp được em, em rất đặc biệt. Em là người duy nhất làm chị động tâm.
Trước kia cô bị Chu Côn Ngọc nắm trong lòng bàn tay, cho nên rất cần cảm giác an toàn như thế.
Cô hỏi Chu Côn Ngọc: “Không lừa em chứ?”
Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Vì sao lại cảm thấy chị sẽ lừa em?”
Tân Kiều nói thầm trong lòng: Bởi vì cho đến bây giờ em vẫn không nhìn thấu được chị.
Nhưng những lời này cô không muốn nói ra. Bởi vì cô muốn bình đẳng cùng Chu Côn Ngọc, vị thế ngang nhau.
Cô cho rằng đề tài này sẽ kết thúc như thế, nhưng Chu Côn Ngọc lại nhẹ nhàng nói bốn chữ: “Sẽ không lừa em.”
Tân Kiều mềm lòng.
Cô buông bỏ sự kiêu ngạo của bản thân, cùng với sự quật cường khó có thể nói ra miệng mà ngồi xổm xuống trước mặt Chu Côn Ngọc, thành tâm thành ý nhìn vào mắt Chu Côn Ngọc.
Ngưỡng vọng thần nữ thì đã sao, lúc Chu Côn Ngọc hứa hẹn một câu không lừa gạt cô, cô quả thật cam nguyện thành kính hiến tế linh hồn của mình.
Chu Côn Ngọc cụp mắt nhìn cô.
Nghĩ thầm: Vì sao sẽ có người cảm thấy Tân Kiều dữ đây?
Rõ ràng trẻ con như vậy, ngoan như vậy, làm cho người ta muốn kiểm tra khuôn mặt của cô. Nhưng trong lòng Chu Côn Ngọc lúc nào cũng có cảm giác rằng cho dù nàng thẳng thắn đối diện với tình cảm của Tân Kiều thì trong lòng nàng vẫn cất giấu chuyện cũ của Chu Thừa Hiên, vẫn luôn cảm thấy bản thân chạm vào Tân Kiều cũng là sự vấy bẩn.
Tân Kiều nhìn ngón tay do dự của Chu Côn Ngọc, cô đưa tay bắt lấy nó, dán sát vào mặt mình, rồi lại dùng gò má cọ nhẹ vào lòng bàn tay của Chu Côn Ngọc.
Sau khi hai người xuống núi, tìm được Tân Mộc trong phòng nghỉ. Buổi tối ăn lẩu, nước chấm không chỉ là tương vừng mà còn có bóng cây bách cổ thụ ngoài cửa sổ, cứ một ngụm, hương vị phản phất trong miệng.
Sau khi ăn xong, Chu Côn Ngọc dẫn Tân Kiều và Tân Mộc đi xem lều vải buổi tối dùng để ngủ.
Khu nghỉ dưỡng được đầu tư lớn, khai thác một khu vực dã ngoại rộng lớn, có người tuần tra bảo vệ, tuyệt đối không bị quấy rầy.
Hai chiếc liều tam giác màu trắng, nằm giữa rừng núi có chút mộng ảo, trước cửa lều treo một chiếc chuông màu đồng. Hai người lớn biết Tân Mộc nhất định muốn ngủ ở đây, cho nên cũng không đề cập đến những bất tiện của nó.
Ba người trở về khách sạn tắm rửa, nhưng dù sao cũng là trên núi, áp suất nước không ổn định. Annie đã nói gần đây không có khách, các cô có thể dùng phòng tắm nước nóng tập thể ở lầu một, nhưng ổ khóa đã bị hỏng, trong dịp tết vẫn chưa kịp sửa chữa, các nàng có thể tự mình thương lượng để thay phiên nhau sử dụng.
Ba người lại trở về phòng nghỉ, Tân Mộc muốn chơi đùa với mèo một lúc nữa, vì vậy Chu Côn Ngọc đi tắm trước, Tân Kiều lên lầu quay về phòng khách thu dọn đồ đạc.
Lúc xuống lầu, trong phòng nghỉ chỉ có một mình Tân Mộc, cô liền hỏi: “Chị ấy đâu?”
Tân Mộc mỉm cười nhìn cô.
Làm sao vậy? Không phải chỉ hỏi ‘chị ấy’ thôi sao?
Tân Mộc trả lời: “Hình như bị nhân viên gọi đi rồi, nói là bà chủ để lại thứ gì đó.”
“Vậy sao em còn không đi tắm?”
“Chị đi trước đi, em muốn chơi với mèo.”
Hiếm khi có cơ hội này, Tân Kiều cũng không hối thúc em ấy nữa. Cô lấy khăn tắm, tự mình đi về phía phòng tắm.
Khách sạn thiết kế quá xa hoa, ngay cả phòng tắm cũng được thiết kế cách âm.
Đẩy cửa bước vào, khô ướt có ranh giới rõ rệt, gian ngoài có ngăn tủ để chứa quần áo, đứng ở đây vẫn có thể cảm nhận được hơi nước dày đặc từ hồ nước nóng.
Cô cởi quần áo, đẩy cửa bước vào phòng tắm.
Hoàn toàn không nghĩ tới bên trong có người, mà cảnh tượng đó khiến cô hoàn toàn sửng sốt.
Chu Côn Ngọc tựa vào mặt tường, mái tóc đen dài buông xỏa bên vai, từng tia nước phun ra từ vòi hoa sen tựa như một cơn mưa xuân.
Màu tuyết trắng bị nước ấm nhiễm hồng, đôi mắt như bị thấm nước, đầu ngón tay tựa bạch ngọc cầm lấy một vật thể màu trắng.
Tựa như ông mật, đang ong ong rung động.
Chu Côn Ngọc cũng hoàn toàn không nghĩ sẽ có người vào phòng tắm lúc này, đôi mắt ngập nước nhìn về phía cửa.
Tân Kiều lập tức đóng cửa lại, mặc tất cả quần áo đi vào phòng nghỉ, Tân Mộc hiếu kỳ hỏi: “Sao chị không tắm?”
Tân Kiều chỉ bỏ lại hai chữ: “Có người.” Sau đó lấy ra một gói thuốc lá, vội vã đi vào trong sân.
Hai ngón tay kẹp điếu thuốc liên tục run rẩy, cánh môi cũng theo đó run lên, cô rít một hơi sâu, ngửa đầu phun làn khói thuốc lên bầu trời!