Chương 43
Chu Côn Ngọc nói ‘thuyền giặc’ không thuộc về giang dương đại đạo, mà là mỹ nhân ngư. Mái tóc dài như tranh rũ xuống mạn thuyền, không ngấm nước biển nhưng vẫn kiều diễm ẩm ướt, nhẹ nhàng ngâm nga, cố nhiên sẽ có người tự chui đầu vào lưới.
Tân Kiều mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cho đến khi xe lái vào bãi đỗ xe, cô theo Chu Côn Ngọc lên lầu, đứng trong thang máy, vẫn không nói lời nào.
Mỗi lần đến căn hộ này, cô đều mang những tâm tình khác nhau.
Trước đây Chu Côn Ngọc chỉ nhá máy cho cô, cô đến, trong lòng chất chứa phẫn nộ.
Về sau, Tân Mộc sa sút tinh thần, cô dẫn theo Tân Mộc đến tìm Chu Côn Ngọc, khi đó là bất đắc dĩ và tuyệt vọng.
Nhưng giai đoạn chuyển tiếp giữa tuyệt vọng và hy vọng là gì? chính là mùa xuân.
Cũng giống như một đồng cỏ cháy rụi, lúc gặp gió xuân một lần nữa hồi sinh.
Lần này cô trở lại, chính là muốn cùng Chu Côn Ngọc mở ra một giai đoạn mới cho mối quan hệ của hai người.
Vào phòng, Chu Côn Ngọc liền đóng cửa, lấy một đôi dép lê từ trong tủ giày ra cho cô mang vào.
Vẫn là đôi dép lê cô mang trước kia, rõ ràng lần trước hai người tan rã, đã có ý định không bao giờ gặp lại, vì sao Chu Côn Ngọc vẫn chưa vứt đôi dép này đi.
Cô mang dép vào, xúc cảm mềm mại giống như cát chảy, dần nhấn chìm quyết tâm ‘từ từ sẽ đến’ của cô.
Cô phải đỡ lấy khung cửa vài giây mới có thể lên tiếng: “Đưa em đến chỗ này để làm gì?”
Chu Côn Ngọc vốn đã đi vào phòng khách, lúc này nàng quay đầu, khoanh hai tay nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải trên đường vẫn không chịu hỏi sao?”
Trên đường không nói lời nào, lúc này mới hỏi.
Từng lỗ chân lông trên người cô đều quen thuộc đối với không khí trong căn hộ này, vừa bước vào nhà cùng Chu Côn Ngọc, liền kêu gào muốn đến gần. Nội tâm Tân Kiều nói thầm ‘xuỵt’, cố gắng kiềm chế bản thân.
Cô thả chậm ngữ tốc, nói: “Là chị nói chúng ta cần thời gian tìm hiểu lẫn nhau. Cho nên em phải hỏi rõ ràng, hiện tại đưa em đến đây, để làm gì?”
Ánh mắt của Chu Côn Ngọc hứng thú quan sát đôi chân thon dài của cô một lượt, cánh môi mềm mại đóng mở: “Cởi quần ra.”
Tân Kiều choáng váng: “A?!”
Chu Côn Ngọc rốt cục thả lỏng hai cánh tay, ngón tay cong lại đặt trên môi, lộ ra ý cười chân thực.
Tân Kiều mất hứng: trêu đùa em, vui lắm sao?
Nhưng cô lại thực sự thích nhìn Chu Côn Ngọc cười như vậy.
Không cố ý, rất dịu dàng, dường như Chu Côn Ngọc vốn dĩ nên cười như thế. Nụ cười và mái tóc đen dài, cùng với làn da trắng tuyết của nàng phụ trợ lẫn nhau, tựa như một bức tranh cổ, được trải ra, thanh nhã rồi lại hoạt sắc sinh hương, làm cho người ta nhìn một giây đã quên đi cuộc sống hiện thực.
Chu Côn Ngọc cao giọng hỏi cô: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Em…”
“Tân tiểu thư.” Ngữ điệu lại hạ thấp: “Rất đứng đắn a.”
Tân Kiều: “…”
Nàng bảo người ta cởi quần, còn nói người ta không đứng đắn? Độc giả đến phân xử xem, như vậy còn có thiên lý nữa hay không?
Chu Côn Ngọc ngoắc ngoắc ngón tay, dẫn cô vào trong hành lang.
Bố cục của căn hộ cao cấp này rất rộng rãi, hành lang thật dài, ra khỏi khu vực phòng khách, đi vào trong một chút chính là phòng sách và phòng ngủ vốn là không gian cá nhân.
Trước kia lúc Tân Kiều đến đây, chỉ đi đến trước hành lang liền dừng lại, sử dụng nhà vệ sinh dành cho khách.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô theo Chu Côn Ngọc đi vào bên trong.
Chu Côn Ngọc vặn tay nắm cửa, mở cánh cửa thứ hai bên trái: “Mời vào.”
Bản thân nàng tựa vào khung cửa, nhìn Tân Kiều bước vào.
Tân Kiều đánh giá bố cục, phát hiện đây là phòng sách của Chu Côn Ngọc.
Thì ra ngoại trừ giá sách thật lớn ở phòng khách, Chu Côn Ngọc còn có rất nhiều sách, xem ra bác sĩ cần đọc nhiều sách những lời này thật sự không giả. Ngoài ra, trên bàn làm việc còn đặt một bộ máy tính hiệu Apple, ghế xoay thiết kế dựa theo nhân thể học, ngoài ra còn có một chiếc gường nhỏ.
Không giống giường sô pha, mà cao hơn một chút, giống như giường vật lý trị liệu, bên cạnh đặt một chiếc đèn hồng ngoại dùng trong vật lý trị liệu.
Tân Kiều rất quen thuộc đối với nó, bởi vì lúc huấn luyện cô không ít lần bị thương. Lúc này cô quay đầu nhìn Chu Côn Ngọc một cái.
Chu Côn Ngọc nhàn nhạt nói: “Năm kia đến Kính Sơn chữa bệnh từ thiện, phải đi đường núi vào thôn, ngày mưa đường trơn, chị bị ngã, chân trái bị chấn thương.”
Kính Sơn, Tân Kiều biết. Nơi đó có một bãi mìn chưa được xử lý hết, từng là cấm địa trong lòng những chuyên viên gỡ bom.
Nơi đó rất nghèo nàn, hẻo lánh, bởi vì giao thông không thuận tiện, già trẻ lớn bé trong thôn muốn ra ngoài khám bệnh là điều cực kỳ khó khăn.
Không nghĩ tới Chu Côn Ngọc thoạt nhìn kim tôn ngọc quý cũng từng đến Kính Sơn chữa bệnh từ thiện.
Chu Côn Ngọc tựa vào khung cửa, hỏi cô: “Còn em, chân của em làm sao vậy?”
Tân Kiều hoàn toàn không ngờ Chu Côn Ngọc có thể nhìn ra. Đôi mắt này của Chu Côn Ngọc thực sự quá độc. Chỉ sợ sau này có bí mật gì cũng không thể giấu được nàng.
Tân Kiều thành thật nói: “Vết thương cũ trong lúc huấn luyện hai năm trước. Năm nay mùa đông tuyết rơi nhiều, trời lạnh, nên tái phát.”
Thật ra cô rất giỏi che giấu, bởi vì không muốn Tân Mộc lo lắng, thỉnh thoảng huấn luyện bị thương, dùng quần áo che đi, về nhà chịu đựng rồi cũng qua.
Chu Côn Ngọc có thể phát hiện là bởi vì Chu Côn Ngọc có đôi mắt của bác sĩ, hay bởi vì Chu Côn Ngọc đặt rất nhiều sự chú ý lên người cô?
Lúc này Chu Côn Ngọc rảo bước tiến lên, từ trong tủ lấy ra một hòm y tế, đặt trên chiếc giường vật lý trị liệu, rồi lại chỉ chỉ đèn vật lý trị liệu bên cạnh: “Dùng loại thuốc nào thì chính em biết, có lẽ em cũng biết cách dùng.”
Nàng lại bước ra ngoài, đóng cửa lại cho Tân Kiều.
Tân Kiều ngưng thần lắng nghe chốc lát, không có tiếng bước chân đi xa.
Nói cách khác, có lẽ Chu Côn Ngọc ở ngoài cửa, chờ Tân Kiều có chuyện gì thì gọi nàng.
Tân Kiều mở hòm y tế, tìm đúng loại thuốc xịt, sau đó cởi quần jean của mình ra, phun thuốc xong, đèn vật lý trị liệu cũng đã đạt nhiệt độ cần thiết. Cô nằm sấp trên giường, đèn vật lý trị liệu này của Chu Côn Ngọc rất chuyên nghiệp, tia hồng ngoại dường như len lỏi vào xương cốt.
Lúc này đã qua một giờ sáng, cơ thể vừa thả lỏng, cảm giác buồn ngủ lập tức dâng lên.
Tân Kiều cầm lấy điện thoại, mở danh bạ chuyển số điện thoại của Chu Côn Ngọc vào mục số liên hệ mới, tên liên hệ cô đặt là ‘Bác sĩ Chu’.
Sau đó xóa đi, đổi thành ‘Z’.
Rồi lại xóa đi, cuối cùng vẫn sửa thành ‘Thuốc Lá’ rồi lưu lại.
Thuốc lá là cái gì?
Gây nghiện, muốn ngừng mà không được.
Cô mở Wechat, tìm kiếm tên Chu Côn Ngọc, sau đó gửi lời mời kết bạn.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, Chu Côn Ngọc ở ngay ngoài cửa, cách một cánh cửa gỗ, còn có thể nghe thấy tiếng thông báo phát ra từ điện thoại di động của Chu Côn Ngọc.
Tiếp đến lại một âm báo vang lên, phát ra từ điện thoại của cô. Trong đêm tối mơ màng tinh thần không phấn chấn, một tiếng ‘đinh’ nghe như tiếng đồng hồ, vui sướng vang lên.
Chu Côn Ngọc đã chấp nhận lời mời kết bạn.
Tân Kiều suy nghĩ một chút, gõ chữ vào khung chat: “Chị đang làm gì?” Sau đó gửi đi.
Ngoài cửa mơ hồ mơ hồ truyền đến âm báo tin nhắn của Chu Côn Ngọc.
Sau đó điện thoại của cô cũng có tin nhắn, dường như nhận được tin trả lời.
Chu Côn Ngọc trả lời: “Xem tài liệu.”
Vậy được rồi, Tân Kiều quyết tâm không quấy rầy nàng nữa.
Nhưng Chu Côn Ngọc lại gửi đến một tin nhắn khác: “Còn em?”
Tân Kiều chăm chú nhìn hai chữ kia một lúc lâu.
Có lẽ giọng nói như tiếng suối của Chu Côn Ngọc quá êm tai, chỉ nhìn hai chữ đơn giản như vậy dường như cũng có thể nghe thấy giọng nói của nàng, hơn nữa đêm nay nàng thả lỏng tư thái, mang theo một chút lười biếng, tựa như đang thì thầm hai từ này bên tai cô.
Kỳ lạ, còn có thể có người không phát ra tiếng, lại giống như đang phát ra tiếng.
Cằm của Tân Kiều tựa lên đầu giường, hai tay đưa ra phía trước cầm điện thoại di động: “Đang, nằm sấp.”
Cô bỗng nhiên tắt âm báo điện thoại, yên lặng lưu ý động tĩnh ngoài cửa.
Ba chữ này của cô nói nghe thật ngốc nghếch.
Tiếng chuông thông báo đủ để xuyên qua cánh cửa, cô sẽ nghe thấy tiếng cười khẽ của Chu Côn Ngọc sao?
Không có. Không biết là Chu Côn Ngọc ‘có lòng tốt’ không cười nhạo cô, hay là do cô không nghe thấy.
Chu Côn Ngọc không trả lời tin nhắn, có lẽ đang chuyên tâm xem tài liệu. Tân Kiều nghĩ kĩ, lại vào xem tường của Chu Côn Ngọc.
Bản thân Tân Kiều không phải người của không gian mạng. Thứ nhất thời gian làm việc và huấn luyện của cô chiếm đa số, không có cơ hội chơi điện thoại. Thứ hai lượng lớn việc vặt sau khi tan ca đã chôn vùi cô, lúc rảnh rỗi cũng không còn sức lực chơi điện thoại, cô thích dựa vào sô pha, hoặc tựa vào khung cửa sổ phòng mình mà ngẩn người.
Chính cô cũng không thích đăng tải các hoạt động lên mạng, hiện tại xem ra Chu Côn Ngọc thì ngược lại, đồng thời cũng không thiết lập chế độ ‘chỉ xem được nhật ký ba ngày’, mà có thể xem từ đầu chí cuối.
Nhưng tường của Chu Côn Ngọc cũng giống như con người của nàng. Quá xinh đẹp, cũng quá quy tắc, không chút tỳ vết.
Ảnh chụp trên tường là bàn làm việc của nàng, có tài liệu gần đây nàng đang nghiên cứu. Chụp bồ câu của Chu Thừa Hiên đang vỗ cánh bay về phương Bắc. Chụp nàng và Đại Mân Huyên cùng tham gia tiệc tối, hai người trang điểm tương tự, mang giày cao gót và váy chữ nhất, hai ảnh đầu chụp chung hai người, từ tấm thứ ba trở đi thì chụp Chu Côn Ngọc và anh hai Chu Tể Ngôn.
Trên tường của Chu Côn Ngọc là một ‘Chu gia tam tiểu thư’ mà mọi người cần thấy.
Không biết vì sao, Tân Kiều cảm thấy con người chân thật của Chu Côn Ngọc đang nấp ở phía sau, trầm mặc không phát ra một chút tiếng động.
Lại nghĩ đến vừa rồi ngồi trên xe của Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc tay phải đặt trên vô lăng, tay trái chống cửa sổ xe, mu bàn tay đỡ lấy gò má, đôi môi mềm mại đóng mở ngâm nga những ca từ tiếng Anh vụn vặt, đôi mắt có chút thất thần nhìn về phía trước.
Chu Côn Ngọc trong giây phút ấy, tiếp cận với một Chu Côn Ngọc chân thực nhất sao?
Dần dần, tâm tư của Tân Kiều bị màn sương trắng trên cửa kính nhuộm đẫm, mí mắt dần trở nên nặng nề.
Lúc mở mắt ra, chợt nghe Chu Côn Ngọc ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, gọi tên của cô: “Tân Kiều?”
Tân Kiều đột nhiên thanh tỉnh, lúc này mới phát hiện đèn vật lý trị liệu đã đến thời gian. Tiếp tục nằm sẽ gây tổn thương đến làn da.
Cô đứng lên trả lời một tiếng: “Ừm.” Động tác quá nhanh khó tránh mang theo một chút mơ hồ chưa tỉnh. Lúc này đây Chu Côn Ngọc nở nụ cười, cô đã nghe thấy tiếng cười trong vắt ở ngoài cửa.
Cô tắt đèn vật lý trị liệu, mặc lại quần jean của mình, sau đó đặt hòm y tế của Chu Côn Ngọc ngay ngắn trên giường.
Chu Côn Ngọc nghe thấy tiếng bước chân của Tân Kiều, nhưng không ngờ rằng cô lại không mở cửa ra mà cánh một cách cửa gọi nàng: “Chu Côn Ngọc.”
“Thế nào?” Chu Côn Ngọc trả lời một tiếng.
“Có thể em còn không hiểu rõ về chị.” Tân Kiều trầm thấp hỏi: “Nhưng, chị là người tốt phải không?”
Hô hấp của Chu Côn Ngọc bị kiềm hãm.
Tân Kiều mở cửa nhìn nàng, cô nở nụ cười, đôi mắt sáng long lanh.
“Chỉ cần chị là người tốt là được rồi, những chuyện khác không quan trọng.” Tân Kiều tiến gần nàng một bước, đứng trước mặt nàng, hô hấp nóng rực, cô cắn nhẹ môi dưới rồi lại thả lỏng, nhưng ánh mắt nhìn nàng không hề né tránh.
Có đôi khi Chu Côn Ngọc cảm thấy Tân Kiều giống như một loại động vật hoang dã, sắc bén và cô độc, nhưng giây phút này cô đứng dưới ánh đèn vàng nhạt của hành lang mỉm cười ấm áp, ánh mắt giống như chó con, hoàn toàn tin tưởng người đối diện, nằm ngửa bụng đợi người ta đến vuốt ve.
Cô dùng ánh mắt như thế, dùng giọng trầm thấp nói: “Chị có thể khi dễ em, nhưng chị, không thể lừa gạt em.”
Chu Côn Ngọc tự nhận là một người lòng dạ cứng rắn.
Bất luận là được giáo dưỡng từ nhỏ, khiến nàng bỏ qua cảm tình. Hoặc là sau khi lớn lên cầm dao phẫu thuật, khiến nàng phải trở nên nhẫn tâm. Nàng là một người lòng dạ cứng rắn.
Nàng bỗng nhiên phát hiện, có thể nàng đã động tâm đối với Tân Kiều từ sớm hơn cả chính nàng tưởng tượng rất nhiều.
Lúc ở hoa viên bệnh viện nàng không nhịn được mà ôm Tân Kiều.
Lúc ở ban công đầy tuyết, nàng hỏi Tân Kiều có muốn làm bạn hay không.
Cùng với hiện tại, nàng nhìn vào ánh mắt chân thần giống như một chú chó nhỏ của Tân Kiều. Nàng phát hiện cảm xúc của bản thân nhiều lần bị Tân Kiều dẫn phát đều được quy về một loại — ‘đau lòng’, ‘mềm lòng’, ‘không nỡ’.
Giống như vầng trăng vốn dĩ sáng rõ, bị mài nhám, cho nên vầng trăng kia sẽ không còn thanh thoát nữa, mà chuyển sang có nhiệt độ của nhân gian.
Chu Côn Ngọc hít sâu một hơi, muốn khoác lên biểu cảm đã từng dùng để đối mặt với Tân Kiều, có một chút giảo hoạt, một chút mị hoặc: “Khi dễ em?”
“Khi dễ em như thế nào?”
Tân Kiều đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên khóe môi Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc ngẩn người.
Vì vậy Chu Côn Ngọc còn chưa kịp nở nụ cười ngả ngớn, đã bị đầu ngón tay của Tân Kiều ngăn lại. Tân Kiều nhìn nàng, bản thân cô cũng không cười, nhưng ánh mắt lại được ánh đèn mềm hóa: “Hứa với em.”
Chu Côn Ngọc bối rối.
Tân Kiều là người sẽ từng bước ép sát, buộc nàng nói ra những hỗn độn trong lòng: “Hứa với em, đừng gạt em, được không?”
Có thể Tân Kiều không đủ hiểu biết đối với Chu Côn Ngọc.
Nhưng cô có thể chậm rãi hiểu rõ Chu Côn Ngọc.
‘Thích’, chuyện này cách nhân sinh của cô quá xa xôi, cô cũng chưa bao giờ giống như những người khác, có thể từng nét miêu tả bức tranh trong lòng, phác họa dáng vẻ của người mình thích trong tương lai, sau đó lại vì người đó gán vào những từ ngữ then chốt, ví dụ như xinh đẹp, ví dụ như lương thiện, ví dụ như chung thủy.
Nhân sinh của Tân Kiều lần đầu tiên thích một người nào đó, cô đã qua tuổi thiếu niên từ lâu, tiến vào thời kỳ trưởng thành. Có từng trải, không còn ngây thơ, cho nên cô dũng cảm và bình tĩnh yêu thích Chu Côn Ngọc.
Cô biết Chu Côn Ngọc tâm tư thâm trầm, thủ đoạn sâu sắc, lãnh tâm lãnh tính.
Đối với đối với Chu Côn Ngọc không có yêu cầu gì khác, những vấn đề khác hoàn toàn có thể không cần. Chỉ cần Chu Côn Ngọc bảo vệ điểm mấu chốt, là một người tốt là đủ rồi.
Chu Côn Ngọc nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tân Kiều.
Nàng cho rằng trên ngón tay của Tân Kiều sẽ nhiễm mùi thuốc, nhưng không, chỉ có hương chanh rất nhẹ. Đầu ngón tay chạm vào khóe môi rất ấm áp, Tân Kiều hết sức chân thành, ngay cả nhiệt độ cơ thể dường như cũng cao hơn người khác một chút.
Người hạ cổ cuối cùng lại bị trúng độc. Chu Côn Ngọc cử động môi, ngón tay Tân Kiều vẫn đặt trên môi nàng không thu lại, cảm thụ được hơi thở ấm áp của nàng: “Được.”
Tân Kiều khép hờ đôi mắt, thu tay của mình lại.
Vậy là đủ rồi.
Có một chữ này của Chu Côn Ngọc, đối với cô như vậy là đủ rồi.
Ngón tay thu về vẫn còn hơi nóng, cho đến lúc này Tân Kiều mới cảm thấy xấu hổ, mí mắt cụp xuống, nhìn thẳng vào những khe nối trên sàn gỗ: “Vậy, em đi trước.”
Chu Côn Ngọc cười khẽ một tiếng.
Trái lại đến gần một bước, đứng ở trước mặt cô: “Xấu hổ như vậy sao?”
Phải, lúc trước hai người từng vô số lần trần trụi trước mặt đối phương, từng phát tiếp xúc da thịt rất thân mật.
Nhưng không loại trần trụi nào so được với thổ lộ hết nỗi lòng. Tân Kiều hiện tại làm chuyện như vậy trước mặt Chu Côn Ngọc, tháo đi nón bảo hộ, tháo khăn quàng cổ, cởi áo khoác và áo sơmi của trái tim mình xuống cho nàng nhìn, nhìn huyết quản của nó, nhìn nó bồng bột nhảy động.
Nó không hề bố trí phòng vệ đối với nàng, nàng chỉ cần cầm lấy một con dao nho nhỏ thì đã có thể khiến nó mình đầy thương tích.
Tân Kiều: “Ừm.”
Chu Côn Ngọc cong cong khóe môi: “Em muốn xấu hổ bao lâu?”
Tân Kiều nâng ánh mắt nhìn nàng.
Chu Côn Ngọc thối lui một bước, tựa vào bức tường, đầu khẽ ngữa về phía sau, cần cổ nhỏ bé và yếu ớt có chỗ chống đỡ. Lúc thả lỏng nàng có một loại phong tình, ẩn giấu dưới vẻ thanh nhã đoan chính, ẩn giấu dưới ánh trăng: “Ngày nghỉ tiếp theo là khi nào?”
“Mùng sáu.”
“Vậy xấu hổ năm ngày, có đủ hay không?” Chu Côn Ngọc khẽ nghiêng đầu, mái tóc dài xỏa tung trên tường.
Tân Kiều nhìn nàng.
Chu Côn Ngọc hơi ngưỡng cằm: “Chúng ta thiếu hiểu biết đối phương, cho nên, có phải nên tiếp xúc nhiều một chút không? Bạn của chị mở một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, muốn dẫn Mộc Mộc cùng đi không?”
Tân Kiều vừa muốn nói gì đó, Chu Côn Ngọc đã thêm một câu: “Em tự trả tiền.”
Tân Kiều hỏi: “Đắt không?”
Chu Côn Ngọc nở nụ cười: “Đối với em có thể có một chút.”
Nhưng chỉ một chút mà thôi.
Tân Kiều gật đầu: “Được.”
Chu Côn Ngọc thực sự rất thông minh, cũng rất săn sóc. Nhiều năm tích góp chi phí phẫu thuật cho Tân Mộc, cho đến bây giờ Tân Kiều còn chưa từng dẫn Tân Mộc đi ra ngoài chơi.
Chu Côn Ngọc: “Muốn chị đưa em về không?”
Tân Kiều lắc đầu.
“Giao thông công cộng đã ngừng hoạt động, hôm nay lại là đêm ba mươi, có lẽ cũng không để bắt xe.”
Tân Kiều chỉ nói: “Không sao cả.”
Chu Côn Ngọc không hề miễn cưỡng: “Được rồi, vậy chị không tiễn em.”
Tân Kiều nghĩ thầm, có gì đáng tiễn đâu.
Trạm xe lửa, trạm tàu điện chứng kiến rất nhiều ly biệt. Sân bay, tiễn biệt trùng dương có thể cuộc đời này cũng không trở lại.
Nhưng người trước mắt, chỉ cần năm ngày, các nàng sẽ gặp lại nhau.
Trái tim Tân Kiều như được lấp đầy, cô trở lại phòng khách cầm áo khoác của mình rồi bước ra khỏi cửa.
Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, tư thế tựa lưng vào tường của Chu Côn Ngọc vẫn chưa thay đổi, chẳng qua là nụ cười trên mặt đã rút đi, chậm rãi thở hắt ra một hơi.
Đầu ngón tay của nàng dán sát mặt tường, nhẹ nhàng gõ hai cái.
Trong lòng tự hỏi bản thân: Chu Côn Ngọc, cô có được tính là người tốt không?
Tân Kiều bước ra khỏi khu dân cư của Chu Côn Ngọc.
Bội Thành yên tĩnh như vậy, có lẽ một năm cũng chỉ thấy một lần. Xác thực đúng như Chu Côn Ngọc nói, giao thông công cộng đã ngừng hoạt động, trên đường cũng không có taxi, mọi người đón giao thừa, ánh đèn sáng rực, mặt đường xám trắng giống như một con sông dài quanh co.
Tân Kiều hai tay cám vào túi áo khoác, chậm rãi đi trên con đường về nhà.
Không cần Chu Côn Ngọc đưa về, thứ nhất là bởi vì dù thích Chu Côn Ngọc, cô vẫn là cô, không muốn quen với những phương tiện thuộc tầng lớp của Chu Côn Ngọc. Thứ hai, cô muốn đi bộ một mình, nhằm sắp xếp lại tâm tình của một đêm kỳ diệu như thế này.
Thẳng thắn mà nói, trước đây trải qua Tết Âm Lịch, cô giống như đang phân cao thấp.
Trong lòng cũng không thực sự ôm chờ mong tốt đẹp gì đối với năm mới. Hơn nữa giống như đang cắn răng tỏ ra vui vẻ cho Tân Lôi ở trên trời nhìn thấy: Xem đi, không có ba, chúng con vẫn có thể sống rất tốt.
Nhưng giao thừa năm nay, ông trời cho cô một bắt đầu chân chính.
Tân Kiều chậm rãi thở ra một làn hơi nước, tuyết còn đang rơi. Cô nhấc mũi giày, những bông tuyết còn chưa kịp chạm đất liền bị hất lên, bay lả tả rơi vào mũi giày của cô.
Cô bỗng nhiên rút tay ra khỏi túi áo, nắm chặt thành quyền, bắt đầu chạy.
Chạy dưới bầu trời tuyết.
Chạy qua ánh đèn từ những ngôi nhà.
Chạy qua mười năm thời gian.
Cô cũng không biết bản thân đang chạy cái gì, có lẽ là đang làm chuyện mười năm qua cô vẫn luôn làm. Chạy nhanh một chút, áp lực cuộc sống sẽ đuổi không kịp các cô. Chạy nhanh một chút, bệnh tật và tử vong sẽ đuổi không kịp các cô.
Có lẽ đây là lần đầu tiên, cô không chạy bởi vì phía sau có thứ gì đó đuổi theo, mà là chủ động, tích cực muốn theo đuổi thứ gì đó phía trước.
Trước mắt có thứ gì, có lẽ là một mùa xuân có liên quan đến ‘thích’.
Tân Kiều là người được huấn luyện hàng ngày, sức chịu đựng vô cùng tốt, nhưng cô chạy mãi, chạy mãi, vết thương cũ trên chân vừa được chiếu đèn vật lý trị liệu cũng không kéo chậm bước tiến của cô, vẫn chạy đến lúc thực sự không còn thể lực, cô mới dừng lại cong thắt lưng, hai tay chống trên đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở dốc, nhưng khóe môi lại mang ý cười.
Thì ra chạy khi không bị thứ gì đuổi theo mà do bản thân chủ động đuổi theo, lại là cảm giác vui sướng như thế.
Thật điên rồ a, Tân Kiều.
Nhưng nhân sinh nhẹ nhàng vui vẻ như vậy có được mấy lần đâu.
Tân Kiều chống đầu gối thở dốc, có chút may mắn vì tối nay là đêm ba mươi, không ai nhìn thấy cô phát điên.
Lại có một chút tiếc nuối vì tối nay là đem ba mươi, không ai chứng kiến cô phát điên.
Cô điều chỉnh hô hấp, thẳng lưng, tiếp tục đi về phía trước.
Cô thực sự không hề bắt xe, cứ thế đi bộ hơn hai tiếng mới về đến nhà.
Mãi cho đến khi tiến vào tòa nhà chung cư, Tân Mộc đã ngủ say từ lâu, cô yên lặng tắm rửa, sau đó ném bản thân lên giường.
Tân Mộc có lẽ cũng quật cường như Tân Kiều, vì đuổi kịp những người bạn cùng lớn, mùng một cũng không cho bản thân nghỉ ngơi. Tân Kiều rời giường chuẩn bị đi trực ban, thì Tân Mộc cũng thức dậy chuẩn bị học bài.
Thật ra trong lòng Tân Mộc có một chút tiếc nuối, vì sao tối qua bản thân lại buồn ngủ như vậy.
Sau khi trở về phòng, Tân Mộc vốn định chờ xem Tân Kiều tiễn Chu Côn Ngọc phải mất bao lâu mới trở về.
Nếu như năm phút trở lại, vậy thì không có gì đáng nói.
Nếu như mười lăm phút mới trở về, vậy là có chuyện thú vị rồi.
Nếu như nửa giờ mới trở về, má ơi, thật không dám tưởng tượng.
Nhưng thật đáng tiếc, bình thường Tân Mộc quá ra sức học tập, cho nên vừa nằm lên tấm thảm điện ấm áp dễ chịu thì đã ngủ quên.
Đến bây giờ Tân Mộc cũng không biết tối qua chị mình bao lâu mới trở về, lúc này cùng Tân Kiều ngồi trước bàn ăn, đập một quả trứng luộc lên mặt bàn, lòng bàn tay đè lên quả trứng rồi lăn nhẹ một vòng, đồng thời lặng lẽ quan sát Tân Kiều.
Tân Kiều nét mặt hờ hững, không có gì khác so với ngày thường, Tân Kiều gắp một miếng dưa chua, mở miệng hỏi Tân Mộc: “Cảnh Sơn có một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, muốn đến đó chơi không? Chị trực ban đến mùng năm, mùng sáu và mùng bảy, chúng ta có thể đến đó.”
Phản ứng đầu tiên của Tân Mộc cũng giống như Tân Kiều tối qua: “Có phải rất đắt tiền không?”
“Chị đã tra xét, không đến nỗi nào.” Tân Kiều cắn một miếng trứng: “Tết Âm Lịch không có nhiều người đến Cảnh Sơn, giá cả có thể chấp nhận được.”
Tân Mộc hỏi: “Vì sao muốn đi Cảnh Sơn a?”
“Chỉ là nghĩ nhiều năm qua chưa từng dẫn em ra ngoài chơi mà thôi.” Tân Kiều hỏi: “Hay là em muốn đi chỗ nào xa hơn?”
Tân Mộc liên tục xua tay: “Không được không được, Cảnh Sơn là được rồi.”
Đi ra ngoài chơi, hiển nhiên là tốt, nhưng gần một chút là được rồi.
Nếu không ở lâu với một cái hũ nút như Tân Kiều, em ấy sẽ phát điên.
“Quyết định như vậy đi.” Tân Kiều đứng lên, thu dọn chén đũa vào phòng bếp. Tân Mộc đến cạnh bàn học chuẩn bị học bài, lại thấy Tân Kiều thay quần áo chuẩn bị đi làm.
“Được rồi.” Tay cô đã mở cửa bảo vệ, sau đó quay đầu, nói: “Chu Côn Ngọc đi cùng chúng ta.”
Dứt lời cô lập tức rời đi mà không hề quay đầu lại.
Để lại một mình Tân Mộc ngơ ngác ngồi trước bàn, Tân Mộc choáng váng hoàn toàn choáng váng.
Hai người này, tối qua Tân Mộc suy nghĩ cả đêm, đầu óc cũng sắp cháy hỏng rồi.
Kết quả hai người này muốn đi du lịch cùng nhau? Đến cùng là tiến độ gì a? Hay là đã bắt đầu hẹn hò rồi!