Chương 42
Tân Kiều rửa chén xong, đi trở về phòng khách.
Chu Côn Ngọc đã giúp đỡ Tân Mộc thu dọn bàn ăn, hiện đang đứng nép trong một góc tường, phòng khách này diện tích vốn chỉ có bấy nhiêu. Bởi vì máy sưởi của chung cư cũ hoạt động không tốt, bình thường các cô sẽ sử dụng thêm một chiếc máy sưởi mini.
Lúc này Chu Côn Ngọc và Tân Mộc cùng nhau ngồi trên chiếc sô pha hai người thấp bé chật hẹp, một tay đưa về phía trước, dường như đang đón lấy hơi ấm phát ra từ máy sưởi mini.
Nàng là thần nữ, có thể đón lấy ánh trăng, đón lấy tinh quang, đón lấy ánh nắng chiều của mùa xuân, rơi vào đôi mắt trong suốt như dòng nước kia, trở thành sóng mắt lân lân.
Tân Kiều bước đến, dọn một chiếc ghế nho nhỏ ngồi vào bên cạnh Chu Côn Ngọc.
Tân Mộc mắt sáng rực lên.
Tuy rằng vị trí ấy gần tường, còn có một số tạp vật, vị trí có phần chật hẹp một chút, nhưng Tân Kiều đã ngồi vào bên cạnh Chu Côn Ngọc!
Không tệ, còn có chút chủ động.
Tân Mộc cúi người về phía trước, mở chế độ xoay của chiếc máy sưởi mini.
Máy sưởi bắt đầu ù ù xoay chuyển, thổi hơi ấm đến trước mặt ba người.
Tân Kiều thân cao chân dài, ngồi trên chiếc ghế nho nhỏ hai đầu gối co lại, nhìn có vẻ uất ức. Nhưng chiếc ghế này cô ngồi quen rồi, bình thường lúc nhặt rau, gọt trái cây, cô quen ngồi ở chỗ này, ngay cạnh thùng rác trong phòng khách.
Cho nên cô ngồi như thế, tư thái lại có vẻ thả lỏng. Cũng giống như Chu Côn Ngọc, một tay đưa về phía trước, dường như muốn chạm vào sự ấm áp của máy sưởi.
Ánh sáng vàng nhạt ấm áp chiều lên gương mặt thanh tú, khiến đường nét vốn có một chút sắc bén và quật cường trở nên nhu hòa không ít. Cô không cảm thấy hứng thú đối với chương trình cuối năm trên TV, vừa rồi lúc gói sủi cảo đã có chút mệt mỏi, lúc này không khỏi xuất thần.
Cô ngồi ngẩng người, không biết qua bao lâu nghe Chu Côn Ngọc dùng giọng rất khẽ nói: “Mộc Mộc ngủ rồi.”
Tân Kiều hoàn hồn, nhìn Tân Mộc bên cạnh Chu Côn Ngọc.
Sau đó đè thấp giọng nói: “Ừm, bình thường em ấy học tập quá liều mạng, một khi thả lỏng rất dễ mệt mỏi.”
“Có cần đưa em ấy vào phòng ngủ không?”
Tân Kiều lắc đầu: “Em ấy muốn đón giao thừa, cứ để em ấy chợp mắt một chút đi.”
Cô đứng dậy, đi vào trong phòng lấy một tấm chăn, nhẹ nhàng khoát lên trên người Tân Mộc. Tân Mộc nghiêng đầu, nhưng không thức dậy mà chỉ phát ra một tiếng thở dài giống như mèo con. Tân Kiều trầm thấp nở nụ cười, sau đó quay lại ngồi trên chiếc ghế vừa rồi của mình.
Chu Côn Ngọc cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà, điều chỉnh âm lượng TV đến mức thấp nhất.
Vì vậy tiếng cười nói trởi thành bối cảnh, căn phòng bỗng nhiên rơi vào yên lặng, dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập.
Tân Kiều đứng lên, khẽ cúi người về phía Chu Côn Ngọc.
Hô hấp của Chu Côn Ngọc đột nhiên ngưng trệ, lúc này nàng mới phát hiện Tân Kiều lướt qua nàng để lấy đĩa đậu phộng đặt ở trên bàn trà phía sau nàng.
Chu Côn Ngọc mặc áo khoác của Tân Kiều, ngửi quen hương chanh nhàn nhạt trên áo.
Cho đến lúc này, Tân Kiều cúi xuống muốn lấy đậu phộng, bỗng chốc kề cận với nàng.
Lúc này Chu Côn Ngọc mới phát hiện, mùi hương trên cơ thể không giống với trên quần áo mà nó nhiễm nhiệt độ cơ thể, sinh động hơn một chút, mùi hương cũng tựa như ý chí và nhịp tim của nàng lúc này, vội vã chui vào xoang mũi.
Cho đến lúc Tân Kiều lấy được đĩa đậu phộng rồi ngồi xuống, nhiệt độ cơ thể và mùi hương của cô mới phai nhạt một chút.
Chu Côn Ngọc phóng thích hơi thở nghẹn trong lòng ngực, chậm rãi thở ra.
Tân Kiều rũ mi, dường như đang mượn ánh sáng phát ra từ máy sưởi, nhìn hạt đậu phộng bị nắm chặt ở trong tay, một hạt khác đang nằm giữa hai đầu ngón tay, nhẹ nhàng bóp một cái, lớp vỏ tách thành hai nửa phát ra âm thanh giòn vang.
Tân Kiều nâng ánh mắt nhìn Tân Mộc, ý cười tràn khỏi khóe môi.
Chu Côn Ngọc cũng không biết cô đang trêu đùa hay là đang thử Tân Mộc đến cùng có ngủ hay không.
Trong lòng nàng toát ra một suy nghĩ khó hiểu: Giống như một cây pháo hoa nho nhỏ. nở rộng trong tay Tân Kiều, rồi lại có những tia lửa đỏ nhạt như vỏ đậu phộng rơi xuống từ giữa ngòn tay trắng nõn của Tân Kiều, lọt vào thùng rác bên dưới.
Sau đó Tân Kiều nhẹ giọng hỏi: “Ăn không?”
Chu Côn Ngọc mở lòng bàn tay bàn tay trắng như ngọc của mình ra.
Thật ra trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Tân Kiều chuyển đến, nhìn thật kỹ đường chỉ tay của nàng.
Cô nghĩ đến lúc học trung học, các học sinh từng nói đến đường sinh mệnh, đường tình duyên.
Cô từng xem lòng bàn tay của mình, chỉ tay rất phức tạp, rắc rối đan xen cũng giống như nhân sinh không suông sẻ của cô. Lại nhìn bàn tay của Chu Côn Ngọc, đường nét rõ ràng, ngay cả chỉ tay cũng xinh đẹp.
Hai đường số mệnh như thế, có thể giao nhau sao.
Đường tình duyên như thế, có thể giao nhau sao.
Nhưng Tân Kiều không nói lời nào, mà chỉ lần lượt đặt hai hạt đậu phộng trong tay vào, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chỉ tay của nàng.
Nhất định có thể, phải có thể.
Nếu như năm mới thật sự có thể ước một điều ước, vậy thì hãy để cô tham lam một chút, lần đầu tiên không dùng điều ước của mình cho Tân Mộc mà cho chính bản thân cô.
Đầu ngón tay tiếp xúc với đường chỉ tay, đó là giây phút hai người tiếp xúc tứ chi lần đầu tiên trong đêm nay. Trước kia hai người thân cận rất kịch liệt cũng rất cấp thiết, dường như muốn mượn giây phút thần hồn điên đảo ấy để che giấu loại tình cảm đang ngày một rõ ràng.
Đến lúc này hai người bắt đầu đối mặt với tình cảm của bản thân, lại trở nên rất chậm rất nhẹ, thậm chí là cẩn trọng.
Chu Côn Ngọc nâng tay, đưa hai hạt đậu phộng vào trong miệng.
Răng môi khép mở, là hương vị nguyên bản của đậu phộng, không thêm gia vị gì. Dường như không khí vẫn còn lưu lại mùi hương của xôi ngọt thập cẩm, vô cùng ngọt dính.
Tân Kiều lột một hạt đậu phộng khác, đưa vào trong miệng, rồi lại yên lặng vuốt đi phần vỏ đậu phộng dính trên ngón tay, tiếp đó là di chuyển thùng rác, bản thân nhích đến gần máy sưởi một chút.
Hai người vẫn không có tiếp xúc gì, ngoại trừ dép lê của Tân Kiều dời đến gần hơn.
Màu hổ phách, thoạt nhìn đã mang rất lâu, bộ lông xù đã nhăn nhíu lại. Đặt cạnh đôi dép lê vịt vàng Chu Côn Ngọc đang mang.
Sự tiếp cận của cô rất chậm rãi, tuần tự, đầu tiên là bắt đầu từ một đôi dép lê.
Chu Côn Ngọc có một chút buồn cười.
Nàng muốn xem, Tân Kiều có thể kèo dài bao lâu.
Khóe mắt của nàng liếc nhìn Tân Kiều. Cô gái trẻ rũ mi, máy sưởi bật đã lâu nên ánh sáng phát ra đậm hơn một chút, cũng ấm hơn một chút, dường như đọng trên hàng mi, khiến màu mắt có vẻ đậm hơn, thời gian cũng đặc hơi, thậm chí sự im lặng của giờ khắc này cũng đặc hơn.
Chu Côn Ngọc bỗng nhiên toát ra một suy nghĩ — người nàng thích, rất xinh đẹp.
Câu này đến có phần đột ngột, thậm chí khiến yết hầu của nàng khẽ trượt một cái. Làm cho nàng không thích ứng không phải là ‘đẹp’, trong cuộc sống đâu thiếu người đẹp.
Vấn đề là nửa câu phía trước — ‘người nàng thích’.
Chu Côn Ngọc phát hiện bản thân đã có phần chấp nhận chuyện này rồi, từ một ý nghĩ đột phát trong đầu có thể bắt được manh mối: Nàng dường như, thực sự muốn thử thích một người.
Em ấy.
Nàng khẽ cong khóe môi, nhìn thấy Tân Kiều cũng cong môi theo.
Tân Kiều biết nàng đang suy nghĩ gì sao? Cho nên mới cười theo?
Ngô, có chút ngoan.
Chỉ là các cô chuẩn bị cơm tất niên mất nhiều thời gian nhưng ăn không mất bao lâu, không đợi hai người kéo dài đến cùng, trong TV bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, giọng nói của MC trở nên hưng phấn, dù âm lượng ở mức thấp cũng có thể nghe rõ: “Tiếng chuông báo hiệu năm mới sắp vang lên rồi, chúng ta cùng nhau bước qua năm cũ, nghênh đón một năm mới…”
Sau khi nói xong lời dẫn mà mọi người đã thuộc lòng từ lâu, MC bắt đầu đếm ngược, các nghệ sĩ trên sân khấu đứng chỉnh tề, nở nụ cười tiêu chuẩn như được phục chế: “Mười, chín…”
Aiz, giả vờ không nổi nữa.
Trong lòng Tân Mộc yên lặng thở dài, sau đó mở mắt ra: “Đếm ngược rồi? Có phải đếm ngược rồi không?”
Vừa rồi Tân Mộc thật sự có ngủ chốc lát, nhưng không bao lâu đã tỉnh, lưu ý nghe động tĩnh của hai người kia, còn thừa dịp hai người không chú ý mà hé mắt nhìn lén.
Kết quả hai người này ngồi đoan đoan chính chính, dường như muốn cùng nhau nghiên cứu giá trị cốt lõi nào đó.
Làm gì vậy chứ? Kiếp trước đều là Ninja sao? Có thể quý trọng cơ hội em ấy cố ý tạo ra hay không? Giả bộ ngủ còn phải nỗ lực thả chậm hô hấp, không dễ dàng gì a!
Kết quả cho đến lúc bắt đầu đếm ngược, hai người này vẫn chưa có động tĩnh gì.
Tân Mộc không thể bỏ qua thời khắc giao thừa, cho nên đành thở dài mở mắt ra.
Chu Côn Ngọc cầm điều khiển từ xa, chỉnh âm lượng lên cao.
“Bốn, ba, hai, một…”
Đếm ngược luôn tràn ngập cảm giác nghi thức, MC và các khách mời chúc mừng nhau: “Tết âm lịch vui vẻ!”
Tân Mộc mang theo một chút đờ đẫn do giả ngủ quá lâu: “Chị, chị Côn Ngọc, chúc hai người năm mới vạn sự như ý…”
Chu Côn Ngọc ôn hòa mỉm nhìn nhìn Tân Mộc.
Ở lứa tuổi hồn nhiên như vậy, quả thật có thể chân thành nói ra những lời chúc tốt lành thế này. Mà con người từ lúc nào mới bắt đầu hiểu được những câu câu chúc như ‘vạn sự như ý’, ‘vui vẻ mỗi ngày’ nói ra thì rất dễ, nhưng gần như là rất khó thực hiện đây?
Nhưng Chu Côn Ngọc cũng không muốn nói trước những điều này, nàng dùng ngữ khí chân thành đáp lại: “Mộc Mộc, chị cũng chúc em cầu được ước thấy.”
Lúc này, túi xách của Chu Côn Ngọc đặt trên sô pha phát ra âm báo tin nhắn điện thoại.
Tân Kiều ngồi gần phía nàng, cho nên nghe thấy.
Chu Côn Ngọc hẳn là cũng nghe thấy, nàng khẽ rũ mi, tạm thời ngồi bất động.
Tân Kiều nghĩ thầm: Vì sao Chu Côn Ngọc không xem?
Gửi lời chúc đúng 0h, hẳn là rất chân thành đi.
Chu Côn Ngọc ngồi một chút, hai tay đặt trên đùi, nhìn MC trong TV tiếp tục chúc mừng năm mới.
Sau đó mới xoay người, lấy điện thoại ra khỏi túi xách, mở khóa, xem tin nhắn vừa rồi.
Tân Kiều thầm nghĩ: là ai gửi?
Vì sao vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của Chu Côn Ngọc lúc xem tin nhắn có một chút… cô đơn?
Cô cũng không xác định dùng từ này có thoả đáng hay không.
Nếu miêu tả tinh tế một chút, ánh mắt của Chu Côn Ngọc lúc này khiến cô nhớ đến lần đầu tiên đến trạch viện Chu gia làm khách, nhìn thấy những chú bồ câu được Chu Thừa Hiên nuôi dưỡng trong chuồng, ngay cả khi được nuôi trong lồng vàng, nhưng chúng đều có một đôi mắt xám xịt vô hồn.
Tựa như trên đôi chân bé nhỏ, không chỉ buộc một thiết bị định vị nho nhỏ, mà còn có thứ gì đó rất nặng nề.
Chu Côn Ngọc cất điện thoại đi, nâng ánh mắt lên mới phát hiện Tân Kiều ngồi bên cạnh vẫn đang nhìn nàng.
Chu Côn Ngọc mỉm cười nói tạm biệt với Tân Mộc: “Không còn sớm nữa, chị phải đi rồi.”
Tân Mộc a một tiếng, có chút luyến tiếc.
Nhưng em ấy biết Chu Côn Ngọc không thể ở lại, giường của em ấy nhỏ như vậy, lẽ nào Chu Côn Ngọc phải ngủ cùng Tân Kiều sao? Ha ha ha ha, người chị theo chủ nghĩa tình yêu trong sáng của e mấy còn không bị hù chết.
Vì vậy Tân Mộc nói khẽ một tiếng: “Vâng.” Sau đó lại thúc giục: “Chị đưa chị ấy ra xe đi.”
Tân Kiều vốn dĩ muốn đứng lên theo Chu Côn Ngọc, nhưng nghe Tân Mộc vừa nói như vậy cô lại ngồi xuống.
Hắc! Tân Mộc trừng cô: Lúc này còn chơi trò phản nghịch cái gì!
Tân Kiều Tân Kiều cong môi cười, rồi lại đứng lên. Chu Côn Ngọc đứng cạnh máy sưởi, một lần nữa mặc lại chiếc áo khoác măng tô của mình, Tân Kiều ra cửa đổi giày xong thì đứng chờ nàng.
Chu Côn Ngọc đổi giày, Tân Kiều cặn dặn Tân Mộc: “Đừng ngủ trên sô pha, lập tức lên giường ngủ, thảm điện đã mở sẵn cho em rồi.”
“Biết rồi.”
Tân Kiều chính là như vậy, rõ ràng quan tâm người ta, nhưng nói ra nghe không chút dịu dàng, sau này yêu đương thì phải làm sao?
Tân Mộc có chút lo lắng, mang khuôn mặt nhăn nhó đi vào phòng ngủ của mình. Tắm cũng tắm rồi, lúc này không cần tắm nữa, vì vậy toàn tâm toàn ý suy nghĩ, cũng không biết người chị không chịu thua kém của mình đi tiến bác sĩ Chu, liệu có thể tặng hoa hay gì đó không.
Bên kia, Chu Côn Ngọc cùng Tân Kiều xuống lầu.
Rõ ràng lúc ở trong phòng cảm thấy máy sưởi không đủ ấm, lúc này vừa ra khỏi cửa lại cảm thấy không khí lạnh lẽo đâm vào người, lạnh đến giật mình.
Tân Kiều nghe tiếng bước chân nhỏ vụn của Chu Côn Ngọc ở bên cạnh, trước đó đầu óc bị máy sưởi nung đến hỗn độn, lúc này mới sinh ra một chút cảm giác chân thực đối với buổi tối kỳ diệu này.
Cô thành công rồi.
Sự kiên quyết của cô, sự quật cường của cô.
Cô đã đẩy Chu Côn Ngọc đến vách núi, đổi lấy cơ hội chân chính cho mối quan hệ giữa hai người.
Đèn đường đã hỏng hơn phân nửa, đường phố chật hẹp có vẻ u ám. Mà đêm nay Bội Thành không ngủ, đèn hoa rực rỡ khắp nơi, ngược lại giống như thời gian các cô ở trong bóng tối này là trộm được.
Tân Kiều yên lặng tiến bước về phía trước, cho đến khi không cẩn thận giẫm lên một quả pháo nhỏ trước đó không nổ, lúc này lại nổ tung. Tân Kiều đang suy nghĩ nên lưu ý lưu ý, lúc này bụp một tiếng khiến cô giật mình, vô thức lui về phía sau nửa bước, rồi lại dẫm lên một viên đá khiến cơ thể mất trọng tâm.
Chu Côn Ngọc đưa tay nhẹ nhàng kéo cô lại.
Đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua bàn tay cô, rồi lại buông ra.
Cô nghe Chu Côn Ngọc cười khẽ, vì vậy mở miệng hỏi: “Chị chê cười em sao?”
“Đặc vụ gỡ bom…” Lúc Chu Côn Ngọc ở cùng cô, điều thích kèo dài âm cuối: “Không phải rất lợi hại sao?”
“Không phải, đây là hai chuyện khác nhau? Em thất thần, làm sao biết viên pháo lép sẽ đột nhiên nổ chứ.”
“Thất thần suy nghĩ chuyện gì?”
Tân Kiều nhất thời không trả lời.
“Nghĩ vừa rồi là ai gửi tin nhắn cho chị?”
Tân Kiều đá nhẹ mũi giày.
“Em không hỏi, chị làm sao nói cho em biết đây?” Dường như Chu Côn Ngọc đang dịu dàng dẫn dắt cô.
“Em hỏi, chị sẽ nói cho em biết sao?”
“Em hỏi thử xem.”
Tân Kiều nghĩ thầm: em sẽ không hỏi.
Em hỏi, chị không đáp, chẳng phải là trúng kế của chị.
Cô theo bản năng cảm thấy, cho dù sau này chính thức yêu đương, cô nhất định cũng chơi không lại Chu Côn Ngọc.
Nhưng mèo có chính cái mạng để chết vì lòng hiếu kỳ, cuối cùng cô không nhịn được: “Ai gửi?”
Hình như có nở nụ cười. Trong tiếng cười dường như có móc câu.
Xong đời. Tân Kiều nghĩ thầm, quả nhiên lại bị Chu Côn Ngọc trêu chọc.
Hai người đi về phía trước một đoạn, Chu Côn Ngọc lại trả lời: “Là a tỷ của chị.”
Tân Kiều cảm thấy kỳ quái.
Đại Mân Huyên sẽ nhắn tin gì, mới có thể khiến Chu Côn Ngọc lộ ra ánh mắt như thế?
Nếu tiếp tục hỏi sâu dường như có chút đi quá giới hạn, nhưng Chu Côn Ngọc đã lấy điện thoại ra, mở khóa rồi chuyển đến giao điện tin nhắn, trực tiếp đưa đến trước mặt cô.
Cứ như vậy xem tin nhắn của Chu Côn Ngọc, không tốt lắm đâu?
Tân Kiều đấu tranh với nguyên tắc trong lòng mình, nhưng đến cùng cô vẫn không nhịn được, rũ mắt nhìn xuống.
Không ngờ chỉ có bốn chữ rất đơn giản — chúc mừng năm mới.
Chỉ là thời gian, vừa đúng 00:00. Tân Kiều không biết làm điều này có khó hay không, chỉ cảm thấy thoạt nhìn giống như người nào đó vẫn luôn cầm điện thoại di động, thậm chí đã soạn sẵn bốn chữ này, chỉ chờ thời gian vừa nhảy sẽ lập tức nhấn gửi đi.
Thoạt nhìn là một lời chúc thành tâm thành ý, vì sao sẽ làm Chu Côn Ngọc…. Cô đơn?
Quan hệ giữa Chu Côn Ngọc và người nhau, đến cùng là như thế nào?
Cô cân nhắc chốc lát rồi hỏi: “A tỷ của chị cũng quay về phía Nam đón năm mới rồi?”
Chu Côn Ngọc cất điện thoại đi: “Phải, từ trước đến nay đều là hai gia đình cùng nhau về quê: ”
“Chị bận công việc, cho nên không trở về?”
Một hồi im lặng ngắn ngủi.
Chu Côn Ngọc chỉ nói: “Chị muốn ở đây.”
Tân Kiều khó lòng miêu tả cảm giác lúc này.
Cô cảm thấy sự hiểu biết của bản thân đối với Chu Côn Ngọc quả thật quá ít.
Tỷ như cô không biết Chu Côn Ngọc biết đánh đàn dương cầm, không biết Chu Côn Ngọc lễ phục dạ hội nhìn như thế nào, thậm chí gần đây mới biết được những món Chu Côn Ngọc không thích ăn.
Tỷ như cô hoàn toàn không biết quan hệ giữa Chu Côn Ngọc và người nhà là như thế nào, đến cùng ẩn giấu chuyện gì ở phía sau lại khiến Chu Côn Ngọc lộ ra ánh mắt như thế.
Người ta sẽ thích một người mà bản thân hoàn toàn không hề hiểu biết sao?
Quan hệ giữa hai người bắt đầu quá kỳ quái, khiến ‘thích’ đến trước ‘hiểu biết’ rất nhiều.
Cô vừa suy nghĩ vừa tiễn Chu Côn Ngọc đến trước xe: “Lái xe cẩn thận.”
Chu Côn Ngọc một tay đặt trên nắm cửa, gọi cô một tiếng: “Tân Kiều.”
Tân Kiều đã chuẩn bị xoay người đi vào sâu trong con phố chật hẹp, lúc này xoay người nhìn về phía nàng.
Một ngọn đèn đường chiếu sáng trên đỉnh đầu Tân Kiều, hàng mi dài chớp động, chiếu ra một vệt bóng mờ.
Chu Côn Ngọc đột nhiên hỏi: “Có phải từ giờ trở đi, bất kể lúc nào chị gọi em, em đều sẽ quay đầu lại đúng không?”
Tân Kiều nở nụ cười.
Trầm thấp khẳng định: “Phải.”
Cô nhìn Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc lại nâng ánh mắt, Tân Kiều đuổi theo ánh mắt của nàng mà ngửa đầu lên, mới phát hiện là tuyết rơi.
Không lớn, những bông hoa tuyết bay trong gió đêm, phải mượn ánh đèn đường vàng nhạt mới có thể nhìn rõ. Ở chỗ không có đèn đường, không thể nhìn rõ hoa tuyết, chỉ có thể cảm thấy da thịt lạnh lẽo từng chỗ, giống như người nào đó đang đùa giỡn.
Không hiểu sao Tân Kiều lại cảm thấy, đó là Tân Lôi đang đùa với cô.
Từ nhỏ Tân Lôi đã từng kể với cô rất nhiều chuyện, ông nói con người sau khi qua đời đều sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời. Nhưng trước đó, sẽ trở thành tuyết, thành gió, thành mưa, rơi xuống mặt đất.
Sau khi bốc hơi sẽ tiếp tục một vòng tuần hoàn, luyến tiếc nên dừng lại ở nhân gian.
Cuối cùng đã buông xuống rồi đúng không? Như vậy mới có thể ba lên không trung xa xôi trở thành ngôi sao.
Tân Kiều cảm thấy bản thân là một người hơn hai mươi tuổi, có suy nghĩ này cũng quá ấu trĩ rồi, nhưng thời khắc này, cô vẫn nhịn không được nói thầm trong lòng: ba, chị ấy tên là Chu Côn Ngọc.
Bây giờ còn con còn không biết giới thiệu chị ấy như thế nào, bởi vì con còn chưa đủ hiểu biết về chị ấy.
Nhưng trước tiên ba cứ nhớ tên của chị ấy, dáng vẻ của chị ấy, chị ấy tên là Chu Côn Ngọc.
Không phải ba thường nói, chuyên viên gỡ bom là người có kiên trì nhất trên thế giới sao? Thật ra con biết, chị ấy trưởng thành trong gia đình như vậy, phía sau nhất định rất phức tạp.
Nhưng con không sợ chậm rãi, cũng không sợ đường dài, cuối cùng con sẽ không thẹn với lương tâm mà giới thiệu chị ấy với ba. Dù sao, chị ấy có đôi mắt như thế, chắc chắn sẽ là người tốt.
Lúc cô suy nghĩ những chuyện này, Chu Côn Ngọc thu hồi ánh mắt, hỏi cô: “Mộc Mộc ngủ rồi đúng không?”
“Ngủ rồi.”
Chu Côn Ngọc cong khóe môi: “Như vậy, cho mượn em một lúc được không.”
“A?”
Chu Côn Ngọc gọi cô: “Lên xe.”
Tân Kiều sửng sốt.
Đuôi mắt của Chu Côn Ngọc khẽ nhếch: “Thế nào, không dám?”
Tân Kiều người này nhìn có vẻ mềm yếu, kì thực cứng đầu muốn chết, không chịu được nhất chính là có người khiêu khích, nhất là Chu Côn Ngọc khiêu khích cô.
Cô bước nhanh đến, kéo cửa ngồi vào cạnh ghế lái.
Chu Côn Ngọc mỉm cười, sau đó ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
“Không hỏi chị muốn đi đâu sao?”
“Không hỏi.”
Hỏi, có vẻ nhát gan quá.
Nhưng nếu nói thật ra, không phải cô không khẩn trương. Đây là lần đầu tiên hai người chân chính ở bên nhau sau khi Chu Côn Ngọc thỏa hiệp. Bên trong xe không gian bị giới hạn, vẫn luôn cảm thấy mùi hương thoang thoảng trên người Chu Côn Ngọc, từng đợt vây lây cô.
Cô xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như cần cổ bẩm sinh đã quay về hướng đó.
Chu Côn Ngọc điều chỉnh máy sưởi, mỉm cười đầy thâm ý: “Không dám nhìn chị?”
Tân Kiều nhìn cửa kính xe, trầm thấp nói: “Đang nhìn.”
Chu Côn Ngọc dừng lại trước đèn đỏ, đuôi mắt liếc nhìn sang Tân Kiều.
A, là đang nhìn.
Máy sưởi vừa mở, cửa kính được phủ một lớp film cách nhiệt, không kín, gần như trong suốt, Chu Côn Ngọc tay đặt trên vô lăng, chiếc bóng phản chiếu trên cửa kính cùng với bóng của Tân Kiều.
Chu Côn Ngọc cười khẽ, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn lên màn hình điện thoại.
Tiếng nhạc du dương phát ra từ hệ thống loa của xe, không ngừng phiêu dãng.
“if i aasve,
then it’s as vettobe,
don’t pityy. . .”
Chu Côn Ngọc hỏi Tân Kiều: “Sẽ cảm thấy ồn ào sao?” Nghe nói có một số chuyên viên gỡ bom quen tập trung cao độ, cho nên không thích bên tai có âm thanh.
Tân Kiều lại nói: “Sẽ không.”
Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Tốt với chị như vậy sao.”
Xem ra Tân Kiều không ngại loại chuyện này, cho nên nàng lại trêu đùa một câu, giọng nói có phần biếng nhác.
Đèn giao thông chuyển xanh, nàng đạp chân ga tiếp tục lái về phía trước. Bác sĩ ngoại khoa bình thường đã đủ bận rộn, lúc này nhân ban đêm, lại đúng vào đêm giao thừa mới có thể thả lỏng thần kinh của mình.
Có lẽ là hai người rốt cục đã nói rõ, cho nên Chu Côn Ngọc có vẻ thả lỏng hơn bình thường rất nhiều. Tư thái lái xe của nàng cũng rất đẹp, rất thành thạo, cổ tay thon gầy khoát lên vô lăng, ngón trỏ mảnh khảnh gõ nhẹ theo giai điệu, đồng thời khẽ ngâm nga
“Don’t pityy…”
Phát âm tiếng Anh của nàng không quá giống với những mẫu hội thoại trong chương trình học, không tuân theo quy chuẩn, giống như rượu đỏ được mang nấu lên.
Tân Kiều không uống rượu, loại cảm giác này đối với cô có chút mới lạ, giống như mở khóa một mặt hoàn toàn mới của Chu Côn Ngọc. Vì vậy đến đèn đỏ tiếp theo, cô rốt cục nhịn không được quay đầu nhìn về phía Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc tay phải khoát lên vô lăng, khửu tay trái chống cửa sổ, mu bàn tay đỡ lấy gò má, đôi môi mềm mại mấp máy phát ra những ca từ tiếng Anh, hai mắt nhìn phía phía trước có chút thất thần, ánh đèn màu đỏ phía trước chiếu xuyên qua lớp kính xe, nhiễm hồng khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Thậm chí nàng không phát hiện Tân Kiều đang nhìn mình.
Trong lòng Tân Kiều luôn có một loại cảm giác, trên mặt Chu Côn Ngọc dường như vẫn luôn phủ một lớp sương mù, nàng dường như đang ở đây rồi lại giống như không ở đây.
Cho đến lúc đèn xanh bật sáng, Chu Côn Ngọc hoàn hồn, đạp chân ga tiếp tục lái về phía trước.
Lại lái đi một đoạn, Tân Kiều mới phản ứng kịp: “Đây là… muốn đến căn hộ của chị?”
“Vừa rồi cho em hỏi, em lại không hỏi.” Chu Côn Ngọc cong nhẹ đầu lưỡi, giống như đang cố gắng trêu đùa: “Sợ rồi?”
Nàng hất nhẹ chiếc cằm tao nhã: “Nhưng ngại quá Tân tiểu thư, lên thuyền giặc rồi, sẽ không thể xuống dễ dàng như vậy.”