Chương 41
Tân Mộc còn nhớ rõ dáng vẻ của Chu Côn Ngọc lúc làm việc ở bệnh viện, mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt, thoạt nhìn rất dịu dàng, giọng nói cũng mềm nhẹ, nhưng nhìn ánh mắt của nàng lúc trở lời câu hỏi của bệnh nhân và tư thái lúc bước đi, liền biết đây là một người rất … lợi hại.
Nàng không sợ hãi cái chết, công việc của nàng là cướp người từ trong tay tử thần.
Mọi người đều nói bác sĩ là ‘thiên sứ áo trắng’ nhưng lúc Tân Mộc thấy Chu Côn Ngọc, chưa bao giờ sinh ra cảm giác như vậy. Nàng là thần nữ bạch y phiên nhiêu, múa một điệu liền hóa thành mưa nuôi dưỡng sông suối dưới nhân gian. Nàng không chỉ có dịu dàng, có lẽ mỗi một lương y đều phải có loại quyết đoán thâu thiên hoán nhật này.
Đối mặt với vấn đề của Tân Kiều, Chu Côn Ngọc cũng không nói gì, mà chỉ đi về phía cửa, cầm bình giấm vừa rồi đặt ở cạnh TV, rồi lại đi trở về, đặt lên bàn ngay trước mặt Tân Kiều.
Tân Kiều đã cán da sủi cảo xong, buông thanh gỗ xuống, nhìn bình giấm Chu Côn Ngọc đặt trên bàn.
Cô bỗng nhiên nở nụ cười.
Bên tai là âm mũi rất nhẹ, dường như Chu Côn Ngọc cũng cười. Tân Mộc lập tức dùng khóe mắt liếc nhìn Chu Côn Ngọc, ôi cha, nhưng Chu Côn Ngọc dường như không cười a, khuôn mặt đoan trang tao nhã giống như có thể được đặt vào viện bảo tàng.
Tân Mộc lại liếc mắt nhìn Tân Kiều.
Ý cười vừa rồi chợt lóe mà qua, căn bản không lưu lại dấu vết gì trên mặt Tân Kiều, dường như đó chỉ là ảo giác của Tân Mộc.
Chuyện này… rốt cuộc là có cười hay không?
Nếu như nở nụ cười, vừa rồi là đang cười cái gì?!
Tân Mộc lại rũ mắt nhìn bình giấm trên bàn.
Chính là loại bán ở cửa hàng tạp hóa đầu phố, thương hiệu bình thường, trên đó viết ‘ cửa hiệu lâu đời, giấm hương Trấn Giang ủ ba năm’.
Giấm chua ủ ba năm thì sao? Không phải chỉ chua hơn giấm bình thường một chút thôi sao, so với giấm ủ năm năm thì ít chua một chút. Có gì buồn cười?
Tân Mộc nhớ mơ hồ, loại cảm giác vi diệu này cũng từng xuất hiện lúc em ấy nằm viện, khi đó Tân Mộc đang gọt một quả táo, rồi hỏi bác sĩ Chu: “Ăn không?” Bác sĩ Chu rất bình tĩnh trả lời: “Tôi đang làm việc.”
Tân Mộc cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!
Tân Mộc sắp phát điên rồi.
Lúc này Tân Kiều đi rửa tay, trở lại mang bình giấm tạm thời cất vào phòng bếp, rồi lại đến gọi Tân Mộc: “Đừng đùa nữa, giúp chị gói sủi cảo đi.”
“Được.” Tân Mộc hỏi Chu Côn Ngọc: “Chị Côn Ngọc, chi biết làm sủi cảo không?”
“Không biết.”
Tân Kiều người này tính cách không tốt, theo thói quen oán thầm một câu: Thiên kim thế gia, nào biết gói sủi cảo.
Chu Côn Ngọc liếc mắt nhìn cô một cái.
Nhưng lời lại là nói với Tân Mộc: “Thức ăn hàng ngày chị biết làm vài món, nhưng gia đình chị là người phía Nam, không có thói quen ăn sủi cảo.”
“Vậy tết hàng năm các chị đều quay về phía Nam sao?”
“Phải.”
“Năm nay chị bận rộn công viện nên mới không quay về đúng không?”
Chu Côn Ngọc dừng hai giây: “Phải.”
Lúc này đến phiên Tân Kiều cảm thấy Chu Côn Ngọc giống yêu tinh.
Nhiều năm thù phú đã hình thành bản năng, nhưng một câu oán thầm của cô rõ ràng còn chưa nói ra miệng thì đã bị Chu Côn Ngọc âm thầm dỗi trở về.
Cô mấp máy môi, muốn nói ’em dạy cho chị’, nhưng lời đến bên miệng lại đổi thành: “Mộc Mộc dạy chị.”
Tân Mộc rất hài lòng: “Tốt, chị Côn Ngọc, em sẽ dạy cho chị.”
Chu Côn Ngọc bỗng nhiên hiểu vì sao nàng thích Tân Mộc rồi, đó không phải bởi vì yêu ai yêu cả đường đi.
Thật ra là bởi vì Tân Mộc là cùng một kiểu người với Tân Kiều, tương phản với nàng.
Người như các nàng, rất hiểu biết về những giới hạn trong cuộc sống, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt và nguyên tắc, các nàng mặt ngoài sẽ nở nụ cười đoan trang tao nhã, mũi chân nhẹ nhàng chà lên mặt cát, yên lặng chiếm lấy lợi ích cho bản thân.
Cùng lúc đó, các nàng cũng sẽ vạch ra một ranh giới rất rõ ràng. Tỷ như giao thiệp và gặp gỡ, người nào mang lại lợi ích, người nào không cần thâm giao. Chu Côn Ngọc từ nhỏ đã được giáo dưỡng gần như khiến nàng hình thành một loại bản năng, trước khi nhìn nhận bất kỳ ai, trên đầu người đó sẽ xuất hiện một công thức buồn cười, tính toán rõ ràng ý nghĩa và giá trị của người đó.
Nhưng Tân Kiều và Tân Mộc không phải như thế.
Các cô giữa gìn ranh giới đúng sai, nhưng ranh giới trong các mối quan hệ lại không quá quan trọng, chỉ cần người khác bỏ ra một chút chân thành, thì rất dễ dàng xóa đi ranh giới ấy.
Ngày đặc biệt giống đêm giao thừa, Chu Côn Ngọc bỗng nhiên đến nhà, cũng không nói rõ nguyên do nhưng Tân Mộc nhìn thấy thiện ý trong mắt nàng, có lẽ, còn có một chút cô đơn, cho nên em ấy mỉm cười, tránh đi đôi tay dính đầy bột mì, nhẹ nhàng dùng một tư thế kỳ quái ôm lấy nàng.
Lúc này Tân Mộc dạy nàng làm sủi cảo, tư thái của em ấy rất thành thạo, có lẽ đã được Tân Kiều dạy làm từ nhỏ.
Chu Côn Ngọc học rất nhanh.
Cũng không phải giống như Tân Kiều tưởng tượng, thiên kim thế gia thì sẽ tay chân vụn về. Tương phản, các nàng từ nhỏ được giáo dục cực kỳ nghiêm khắc, không thể kiêu căng không thể quần là áo lụa, tất cả công việc hằng ngày có thể không làm nhưng phải học cách làm.
Tân Mộc khen nàng: “Lợi hại.”
“Chị Côn Ngọc không hổ là bác sĩ ngoại khoa, tay cầm dao phẫu thuật, động tác vừa nhanh vừa chuẩn.”
Không phải… chỉ gói mấy cái sủi cảo thôi, cô nhóc này đang nói cái gì vậy?
Xong đời, Tân Kiều phát hiện bản thân không thuần khiết. Cô dùng khóe mắt liếc nhìn Chu Côn Ngọc, phát hiện hai gò má của Chu Côn Ngọc mang theo ý cười khó lường.
Nói cái gì mà tay của bác sĩ ngoại khoa, vừa nhanh vừa chuẩn.
Tuy rằng, đúng là như vậy.
Lúc hai người tiếp xúc da thịt, lúc Chu Côn Ngọc kéo cô ra khỏi nỗi nghi vấn rằng bản thân đã chết lặng, Chu Côn Ngọc một tay ôm lấy cô, tay kia trêu đùa ở bên ngoài.
Nhưng, như vậy là đủ rồi. Động tác quả thật vừa nhanh vừa chuẩn, ngón tay nhắm thẳng mục tiêu, khiến cô phát hiện linh hồn của chính mình vẫn chưa khô héo.
Ánh mắt của Chu Côn Ngọc ẩm ướt, cô nhìn thấy Chu Côn Ngọc khẽ ngẩng cằm, thể xác và tinh thần đều giống như ngâm giữa dòng sông.
Đã nói Chu Côn Ngọc không phải người tốt.
Cô đứng bên cạnh nàng, liền bắt đầu suy nghĩ những chuyện này.
Tân Kiều thu lại tâm tư, không tiếp tục nghĩ nữa, dù sao đêm nay hai người vừa mới nói rõ ràng sẽ cho đôi bên một chút thời gian.
Nói thật, Tân Kiều cảm thấy nên chậm rãi từng bước.
Bắt đầu của hai người quá phức tạp, xen lẫn rất nhiều giằng co.
Hiện tại cô cũng cần rũ bỏ những suy nghĩ này, đơn giản hơn nữa, thuần túy hơn nữa để đối mặt Chu Côn Ngọc, cảm thụ tình cảm bản thân dành cho Chu Côn Ngọc.
Có cảm giác giống như một cuộc đua, hiện nay hai người cùng trở lại vạch xuất phát, bắt đầu một lần nữa.
Cho nên một chút… ngượng ngùng, không được tự nhiên, xấu hổ.
Có lẽ là một loại cảm giác không biết nên hình dung chuẩn xác như thế nào.
Ví như gói sủi cảo xong, cô bưng một mâm tràn đầy sủi cảo vào trong bếp, bật bếp lên, trong bếp liền có mùi khói dầu.
Chu Côn Ngọc cũng theo vào bếp, sủi cảo đã cho vào nồi, Tân Kiều kéo lấy thớt gỗ đập tỏi, có chút cay mắt cô không khỏi nhăn mũi, nhìn cũng không nhìn Chu Côn Ngọc mà nói: “Không lạnh sao?”
“Huh?”
Tân Kiều buông con dao xuống, rửa tay: “Căn nhà cũ này của chúng tôi, máy sưởi hoạt động không tốt lắm.” Cô quay lại trước tủ bếp, ánh mắt khẽ buông xuống, đảo qua quần tây chất liệu cao cấp của Chu Côn Ngọc, vạt áo áo sơmi quy củ nhét ở bên trong: “Chị vẫn nên mặc áo khoác vào đi. Nếu như chị cảm thấy áo măng tô bất tiện, hay là tôi bảo Mộc Mộc lấy áo khoác của tôi cho chị mặc tạm.”
Chu Côn Ngọc không trả lời.
Cho đến khi Tân Kiều nâng ánh mắt lên, phát hiện lông mày của nàng khẽ nhếch lên, khóe môi điểm chút ý cười, hai tay ôm trước ngực, khẽ gật đầu một cái, mái tóc đen dài buông xuống bờ vai, cứ thể nhìn cô.
Lại nữa rồi. Tân Kiều thở dài trong lòng.
Ai nói hồ ly đều là mũi dài mắt nhọn. Một khi Chu Côn Ngọc cười như thế, cô liền biết không có chuyện tốt.
Quả nhiên Chu Côn Ngọc dịu dàng gọi cô một tiếng: “Tân Kiều.”
Sau đó âm sắc thay đổi: “Em đang xấu hổ sao?”
Tân Kiều lập tức hừ một tiếng.
Cô? Xấu hổ?
Trước đó người như đinh đóng cột không muốn làm bạn chính là cô đúng không? Trước đó nhiều lần dũng cảm khiến Chu Côn Ngọc nhìn thẳng vào mắt cũng là cô đúng không?
Lúc Chu Côn Ngọc cuối cùng cũng nói ra những lời đó, cô cảm thấy bản thân là có một chút tiền đồ.
Cô đã bắt nạt được vị bác sĩ Chu tâm cơ kia rồi, đúng không?
Cô có gì phải xấu hổ? Cô đường đường là đặc nhiệm gỡ bom, lúc làm nhiệm vụ cho dù là qủa bom nguy hiểm cỡ nào cũng không hề sợ hãi, đối mặt một bác sĩ Chu nho nhỏ, cô thế nào lại khẩn trương, thế nào lại xấu hổ?
Buồn cười!
Chu Côn Ngọc cũng không đấu võ mồm với cô, cứ thế nhìn cô, ánh mắt trong suốt, ẩm ướt.
Nhất định là cố ý!
Cuối cùng là Tân Kiều dời mắt trước, Chu Côn Ngọc phát ra tiếng cười khẽ, bước đi thong thả đến bên cạnh Tân Kiều.
Tân Kiều tiếp tục chế biến nguyên liệu, nhìn cũng không nhìn nàng một cái: “Sủi cảo đang nấu, tôi làm thêm hai món nữa.”
Chu Côn Ngọc thơm quá.
Là loại hương thơm mùi khói dầu của nhà bếp cũng không lấn át được. Mùi hương thoang thoảng của xương bồ và túc mộc toát ra khỏi hương vị khói lửa nhân gian, tiến thẳng vào lòng người.
Thật ra rất nhiều người không biết, mùi khói lửa là có kẽ hở.
Từ trước đến nay Tân Kiều lúc nào cũng sinh ra cảm giác như vậy, mùi khói lửa lượn lờ bốc lên, giống như những sợi dây đen chéo vào nhau, thật ra trong lúc đan chéo vẫn để lại rất nhiều khoảng trống.
Vì sao những người khác không phát hiện? Bởi vì trong nhà những người khác rất náo nhiệt, nhiều người như vậy, nhiệt độ của mỗi người, hương thơm của mỗi người, tiếng cười nói đã lấp đầy khoảng trống, khiến hương vị khói lửa đực lấp đầy, đồng thời cũng lấp đầy cả trái tim con người.
Mà nhà của các cô, chỉ có cô và Tân Mộc, quá ít người, quá ít cười, nên không thể lấp đầy những khoảng trống này.
Rất dễ làm cho người ta xa rời khói lửa, rơi vào cô độc và tịch mịch.
Lúc này chẳng qua chỉ thêm một người, nhưng lại rất khác biệt.
Nhiệt độ cơ thể và mùi hương thoang thoảng của Chu Côn Ngọc mang đến, lấp đầy những khoảng trống vốn rất rõ ràng.
Tân Kiều thái nguyên liệu, một lọn tóc rơi xuống bên má, lộ ra vành tai ửng hồng do vừa rồi bị Chu Côn Ngọc trêu chọc. Chu Côn Ngọc đứng bên cạnh cô, không xa không gần, chỉ cần nâng tay vừa vặn có thể dùng lưng ngón tay sờ thử xem vành tai của cô có nóng hay không.
Nhưng Chu Côn Ngọc không đưa tay ra, mà chỉ lẳng lặng đứng đó.
Tân Kiều cúi đầu hỏi: “Có muốn nấu chút cơm trắng hay không?”
“Huh?”
“Chị quen ăn sủi cảo không?”
“Ăn không quen.” Chu Côn Ngọc nói: “Nhưng, con người dù sao cũng phải nếm trải cái mới.”
Điều này… Tân Kiều lại một lần oán thầm: Yêu tinh!
Quá giỏi ăn nói. Nếu trải cái mới, vừa nói đến sủi cảo, đồng thời cũng ám chỉ mối quan hệ mới giữa nàng và Tân Kiều.
Không cần tâm cơ, không cần mục đích, không cần cố ý sắp đặt.
Thậm chí cũng không cần phỏng đoán kết quả, đi một bước nhìn một bước.
Lúc này đây biển chỉ đường duy nhất của các nàng là ‘tình cảm’.
Trái tim của Tân Kiều lại căng đầy một chút, cô chợt nói: “Tôi không để hạ độc chị.”
“A?” Giọng nói của Chu Côn Ngọc quá êm tai, mang theo ý cười, giống như muốn hòa tan người khác.
“Chị ra ngoài chơi với Mộc Mộc đi, em ấy đang nắn đất sét.” Tân Kiều cúi đầu nói: “Biết là chị biết nấu ăn rồi, nhưng đêm nay không cần làm nhiều món.”
“Ừm.” Chu Côn Ngọc kéo dài quá âm tiết.
Kéo dài âm tiết như vậy để làm gì?
Không đợi Tân Kiều nói tiếp, nàng đã xoay người ra ngoài.
Tân Kiều chậm rãi thở ra, nước đã sôi, phòng bếp cũng nóng lên. Còn chưa đến lúc xào rau, nhưng cô không biết vì sao lại bắt đầu mở máy hút khói.
Dường như muốn che giấu hô hấp không ổn định của bản thân.
Nhịp tim có hơi nhanh, chóp mũi có một ít mồ hôi.
Lúc này không liên quan đến dục vọng, mà bởi vì người kia đứng bên cạnh cô, nói đến những chuyện râu ria.
Từ trong lòng Tân Kiều cảm thấy, từ từ sẽ đến là đúng đắn.
Cô buông con dao, đứng ngẩn người nhìn bức tường trắng trước mắt.
Thì ra tốt đẹp và bi thương đều giống nhau, đến rất nhẹ, nhưng ép xuống thì rất nặng.
Trái tim quả thật cần chậm rãi thích ứng.
Tân Kiều khẽ cong khóe môi, rồi lại cầm dao lên, cắt xong trái đậu que cuối cùng.
Chu Côn Ngọc đi vào phòng khách, Tân Mộc quả nhiên đang nắn đất sét ở trên bàn.
Chu Côn Ngọc đi qua, hỏi: “Thích chơi cái này?”
Tân Mộc đối mặt với Chu Côn Ngọc, thật ra cũng có một chút xấu hổ. Em ấy không nâng mắt lên, bàn tay đè nặng khối đất, liếc mắt nhìn phòng bếp, thấy Tân Kiều đang bận rộn, em ấy mới nhỏ giọng nói: “Nếu nói là em thích, không bằng nói là chị em thích.”
Những lời này có chút vòng vo, nhưng Chu Côn Ngọc nghe hiểu.
Tân Kiều thích dáng vẻ ngây thơ của Tân Mộc, những lúc này sẽ làm cô cảm thấy bản thân làm không tệ, dùng bờ vai gầy yếu của mình gánh vách cuộc sống nặng nề, để Tân Mộc có thể ngây thơ sinh trưởng.
Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Có thể lấy áo khoác của chị em cho chị mượn được không? Áo khoác của chị quá dài, có chút bất tiện.”
Tân Mộc kinh ngạc.
Việc này…
Là chị cô đề nghị đúng không?
Tân Mộc buông khối bột mì: “Em đi hỏi chị em một chút.”
“Được.”
Tân Mộc rửa tay, lập tức mở cửa phòng bếp: “Chị.”
“Thế nào?”
“Chị Côn Ngọc nói, chị ấy muốn mượn áo khoác của chị.”
Tân Kiều đã bắt đầu xào rau, dầu nóng lên, thịt phát ra tiếng xèo xào trong chảo.
Cô không trả lời, Tân Mộc còn tưởng rằng cô không nghe rõ, cho nến đến phía sau cô lặp lại một lần.
“Chị Côn Ngọc nói…”
“Ừm.” Tân Kiều nhàn nhạt trả lời một tiếng, cho thấy bản thân nghe rõ.
“Huh?”
Tân Mộc kinh ngạc, xem ra chuyện này quả nhiên là chính Tân Kiều đề xuất với Chu Côn Ngọc.
Việc này đặt ở trên người kẻ khác, Tân Mộc sẽ cảm thấy không có gì. Nhưng đây là Tân Kiều! Mà Tân Kiều vô cùng không muốn thân cận với người khác! Không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với ai ngoại trừ em ấy! Tân Mộc đã một lần cho rằng Tân Kiều sắp sửa xuất gia!
Tân Kiều thử thăm dò: “Vậy, lấy cái nào?”
“Áo khoác ngắn màu đen.”
Chiếc áo đó mới một chút, cũng ấm áp một chút. Vừa mới giặt xong, được ánh mặt trời phơi thơm tho.
Chị cô đã suy nghĩ sẵn rồi! Trong lòng Tân Mộc nghĩ kĩ, vừa nghĩ vừa đi ra khỏi phòng bếp.
Hai người này nếu như không có chuyện gì…
Tân Mộc cũng không dám nói, từ nay về sau chữ ‘mộc’ trong tên của mình sẽ viết ngược lại.
Dù sao em ấy mới mười bốn tuổi! Việc này cũng quá làm khó em ấy rồi!
Hơn nữa nói thật, Tân Mộc càng hoài nghi, càng không dám nghĩ tiếp.
Chị cô sắp thoát kiếp độc thân rồi, hơn nữa đối tượng còn là Chu Côn Ngọc mà em ấy vô cùng vô cùng ngưỡng mộ.
Đây quả thực giống như trên đường tan học tùy tiện mua một tờ vé số, sau đó có người nói cô ấy trúng năm trăm vạn.
Không dám nghĩ, thực sự không dám nghĩ.
Tân Mộc đi ngang qua phòng khách, nói với Chu Côn Ngọc: “Em vào phòng chị em lấy cho chị.”
Chu Côn Ngọc mỉm cười trả lời một tiếng.
Tân Mộc đi vào phòng ngủ của Tân Kiều, căn chung cư này của các cô đã ở từ nhỏ đến lớn, hơn nữa phòng cũng nhỏ, không cần thiết phải bật đèn. Tân Mộc mở tủ quần áo của Tân Kiều, khuôn mặt giấu vào trong bóng tối, cứ thế trốn trong đó hai giây.
Tân Mộc rất sợ bản thân nhìn lầm rồi, hoặc là suy nghĩ nhiều.
Trước đó vì sao Tân Mộc muốn mừng sinh nhật cho Tân Kiều, bởi vì em ấy có thể nhận ra được Tân Kiều sống không vui vẻ. Cũng không phải nói là Tân Kiều sẽ không cười, chị ấy sẽ cười, chỉ là nụ cười đó giống như bị bóng đêm đè ép, trở thành tấm ảnh sau lớp thủy tinh cũ của khung ảnh, người ta cảm thấy nó rất mỏng, nhưng cách rất xa.
Một chút cũng không sinh động, một chút cũng không chân thực.
Tân Mộc đã nghĩ, đến khi nào Tân Kiều mới có thể chân chính nở nụ cười phát ra từ nội tâm đây? Có lẽ, chờ chị ấy có người mình thích thì sẽ được.
Tân Mộc càng xem trọng chuyện này, lại càng không dám suy nghĩ lung tung, bởi vì rất sợ bản thân hy vọng lại thành thất vọng.
Em ấy lấy chiếc áo khoác mà Tân Kiều nói, sau đó đến phòng khách đưa cho Chu Côn Ngọc.
“Cảm ơn.”
Vốn tưởng rằng Chu Côn Ngọc mặc áo khoác của Tân Kiều sẽ rất không phù hợp, dù sao áo sơmi quầy tây vốn ưu nhã, sao có thể phù hợp với chiếc áo khoác phong cách đơn giản này. Không ngờ Chu Côn Ngọc dang tay mặc lên người, ôi chao, rất hợp.
Chu Côn Ngọc nâng tay kéo mái tóc dài từ trong cổ áo ra, lúc hai tay buông xuống, nhìn nàng có chút muốn ngửi mùi hương trên áo khoác.
Tân Mộc biết đó là mùi hương gì. Hương chanh cùng với mùi hương của nắng.
Tân Mộc bỗng nhiên tràn ngập tính triết lý: Người hoàn toàn không phù hợp trong tưởng tượng thật ra cũng có thể rất phù hợp, đúng không?
Như vậy thì Tân Kiều và bác sĩ Chu Côn Ngọc, có phải thực sự cũng có khả năng hay không?
Chu Côn Ngọc ngồi trong phòng khách hàn huyên với Tân Mộc, Tân Kiều nấu ăn động tác lưu loát, rất nhanh đã gọi hai người rửa tay ăn cơm.
Ánh mắt của cô dừng trên người Chu Côn Ngọc đang mặc chiếc áo khoác của cô, rồi lại nhanh chóng di chuyển.
Tân Mộc cất đất sét màu của mình đi, Chu Côn Ngọc vào phòng bếp giúp Tân Kiều bưng thức ăn.
Chủ yếu là ăn sủi cảo, món ăn khác làm không nhiều, khoai tây thịt hầm đã chuẩn bị từ trước, ngoài ra còn có đậu que xào thịt, rau trộn, và xôi ngọt thập cẩm màu trẻ con thích ăn.
Ba người ngồi vây quanh bàn ăn, phòng khách quá nhỏ, chương trình cuối năm trên TV giống như đang nói thẳng vào tai người nghe.
Ba đĩa sủi cảo ba chén nước chấm, Chu Côn Ngọc liếc mắt nhìn một cái, phát hiện mỗi chén không giống nhau, chén của Tân Mộc ít cay, mà chén của nàng không có rau thơm.
Tân Kiều cũng giống như nàng, đều không uống rượu, Tân Mộc thì uống sữa chua.
Vài cái sủi cảo xuống bụng, cảm giác vắng vẻ trong lòng Chu Côn Ngọc được khỏa lấp phần nào. Trong TV đang diễn tiểu phẩm, Tân Mộc cười khanh khách, rồi bỗng nâng chiếc ly thủy tinh lên, nói: “Năm mới vui vẻ!”
Dường như đang âm thầm chèn lời chúc phúc vào tiếng cười kéo dài.
Dường như chính là muốn cố hết sức không chớp mắt, không để cho ông trời nghe thấy. Sợ ông trời một khi nghe được, sẽ thu hồi sự chúc phúc không để cho các nàng có cơ hội vui vẻ nữa.
Chu Côn Ngọc đã phát hiện, Tân Mộc và Tân Kiều giống nhau, thật ra trong lòng đều rất thiếu cảm giác an toàn.
Nàng nâng ly lên, đầu tiên là chạm ly với Tân Mộc, sau đó lại liếc mắt nhìn Tân Kiều, tạm thời không nói chuyện.
Nàng vẫn luôn nhớ kỹ dáng vẻ của Tân Kiều đêm sinh nhật hôm đó lúc đến tìm nàng.
Mệt mỏi, ngay cả sống lưng xưa nay thẳng tắp cũng khom xuống. Có đôi khi nàng cảm thấy vui vẻ quá nặng, mà trên vai Tân Kiều đã gánh vách rất nhiều thứ, nên đã gánh không nổi nữa cũng không muốn gánh thêm nữa.
Tân Kiều đầu tiên là rũ mắt chăm chú nhìn miếng dưa leo ngâm trong chén giấm của mình, khóe môi khẽ cong.
Sau đó cô bưng ly lên, chạm ly với Tân Mộc trước, cười nói: “Năm mới vui vẻ.”
Hàng mi dài hơi rũ xuống, rồi lại nâng lên, chuyển hướng nhìn Chu Côn Ngọc, rồi đơn độc chạm ly với nàng, nhìn vào đôi mắt của nàng, lại nói một lần: “Năm mới vui vẻ.”
Xin hãy để em được vui vẻ.
Em không phải không sợ bị tổn thương. Cũng không phải không biết sợ hãi.
Có đôi khi Chu Côn Ngọc cảm thấy Tân Kiều giống như một hiệp khách cô độc, cô biết thế giới này tràn đầy bụi gai, tràn đầy đao quang kiếm ảnh, cô giữ lấy sự thanh tỉnh, ôm lấy nỗi khiếp đảm, khẽ cắn môi tiếp tục giao trái tim chân thành ra, giao phía sau lưng của mình vào tay người khác.
Từ nay về sau chỉ có người đó có thể bảo vệ cho cô, cũng chỉ có người đó có thể làm tổn thương cô.
Điều này thậm chí còn cảm động hơn cả sự dũng cảm kiên định từ đầu đến cuối.
Một khắc đó trong lòng Chu Côn Ngọc hỏi bản thân: Chu Côn Ngọc, cô làm được không?
Người như nàng, làm được không?
Chương trình cuối năm trong TV vô cùng náo nhiệt, Tân Mộc đứt quãng nói một số chuyện thú vị ở trường với Chu Côn Ngọc. A, trò chuyện với chị Côn Ngọc thật tốt, có người phối hợp với em ấy, không giống Tân Kiều, không rõ vì sao trên đường gặp phải học sinh tiểu học nhất định phải hát ‘chiến mã, chiến a, vì giấc mộng hèn mọn’.
Xong đời, chẳng qua chỉ mới ăn chung bữa cơm tất niên, em ấy đã quy hàng Chu Côn Ngọc rồi.
Nếu như sau này Tân Kiều và chị Côn Ngọc cãi nhau, em ấy phải giúp ai?
Quên đi, tạm thời đừng nghĩ xa như vậy, quan sát rõ ràng Tân Kiều và Chu Côn Ngọc đã đi đến bước nào rồi nói.
Tân Mộc vừa ăn sủi cảo, vừa đặt ánh mắt trên người Tân Kiều, rồi lại di chuyển đến màn hình TV, sau đó hát ha câu, liền nghe Tân Kiều nói: “Em không sợ bị sặc sao.”
Tân Mộc bĩu môi, thật ra em ấy rất phiền điểm này của chị mình. Hàng xóm láng giềng ai chẳng biết Tân Kiều lợi hại, ai chẳng biết Tân Kiều ưu tú, thi vào trường cảnh sát còn nuôi lớn Tân Mộc, cả người thành thục dường như tìm không ra chút sai lầm, dường như cũng không sợ bất cứ chuyện gì.
Chỉ biết nói em ấy.
Tân Mộc chuyển mắt nhìn Chu Côn Ngọc.
Chu Côn Ngọc ôn hòa tao nhã, dáng người cao gầy, ngay cả dáng vẻ lúc ăn sủi cảo cũng đẹp hơn người khác, một đũa cắm vỡ da sủi cảo, chấm sủi cảo vào nước chấm, rồi lại đưa đến bên miệng, ăn xong một cái, khóe môi vẫn sạch sẽ.
Tân Mộc thử âm thầm học theo động tác của nàng, không được, cô làm không được.
Nhưng Chu Côn Ngọc thật sự rất xinh đẹp, ngồi ở chỗ này thôi cũng giống như một bức tranh được vẽ tỉ mỉ. Tân Mộc bỗng nhiên nghĩ, dáng vẻ Chu Côn Ngọc lúc đeo kính nhất định rất đẹp, chính là loại kính tơ vàng vừa nhã nhặn vừa bại hoại.
Vì vậy Tân Mộc mở miệng hỏi: “Chị Côn Ngọc, chị có bị cận thị không?”
Chu Côn Ngọc không khỏi bất ngờ: “Không có.”
Trong lòng Tân Mộc tấm tắc một tiếng, không khỏi tiếc nuối.
Không đúng, sai trọng điểm rồi, trọng điểm là mắt kính tơ vàng nhã nhặn bại hoại!
Tân Mộc ngưng thần, tiếp tục quan sát. Thực sự, hai người này thoạt nhìn thật sự không thân, không thân đến mức tất cả liên tưởng của em ấy đều giống như ảo giác.
Tân Mộc quan sát tới quan sát lui, bất tri bất giác ăn rất nhiều sủi cảo. Lúc phát hiện ra thì đã bắt đầu nấc lên.
Xong đời! Còn phát ra tiếng nấc! Hình tượng trước mặt nữ thần hoàn toàn tan biến rồi!
Tân Mộc có một chút chán nản, nghe Chu Côn Ngọc cười khẽ, Tân Kiều cũng cười theo.
Tân Mộc bỗng nhiên lại cảm thấy tiếng nấc này rất có giá trị.
Ngày lễ tết, giống như một chiếc kính lúp.
Nó vô cùng náo nhiệt, tràn đầy màu sắc, đủ để phóng đại những khe hở ẩn giấu thường ngày, niềm vui cũng được phóng đại lên, đồng thời cũng phóng đại sự tịch mịch xưa nay giấu trong linh hồn. Tân Mộc luôn cảm thấy vào ngày tết âm lịch căn nhà bỗng lớn hơn bình thường một chút, là chương trình cuối năm trên TV âm lượng mở lớn cũng không thể lấp đầy.
Cho nên cái ôm ấm áp của Chu Côn Ngọc đặc biệt động lòng người.
Trong ngày này, Tân Mộc đặc biệt tham luyến tiếp xúc với Chu Côn Ngọc. Nhưng dù sao như vậy là không lịch sự, không tốt lắm.
Ăn uống xong, Chu Côn Ngọc chủ động nắm tay Tân Mộc: “Lạnh không?”
Dường như Tân Mộc nhìn thấy nàng buông đũa, bàn tay trống trãi không một thứ gì để nắm lấy.
Tân Mộc cố lấy dũng khí nhanh chóng nắm tay Chu Côn Ngọc: “Không lạnh, ăn no rồi, rất ấm áp.”
Yêu, chị cô nhìn qua rồi, tỏ ra không có việc gì, nhưng ánh mắt lại dừng trên bàn tay cô và Chu Côn Ngọc đang nắm lấy nhau.
Nhưng Tân Kiều không nói gì cả, chỉ đứng lên thu dọn chén đĩa mang vào phòng bếp.
Đây… có phải là bởi vì có cô ở đây, nên chị cô chơi trò tình yêu thuần khiết, xấu hổ không dám tiếp xúc tứ chi với bác sĩ Chu!