Chương 620: Cưỡng cầu
Sư Thanh Y chú ý đến Dạ ngày thường, sự khác biệt này thể hiện ở một mức độ nhất định, cũng không quá rõ ràng. Nàng cũng phát hiện lúc nói chuyện nắm tay của Dạ vẫn siết chặt, vô thức dùng sức.
“Ta không biết tức giận là cảm giác gì.” Dạ không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Chẳng qua là nàng ấy không hiểu.
“Có lẽ chính là cảm giác của ngươi lúc này.” Lạc Thần nói: “Hoặc chỉ là tương tự.”
“Cảm giác của ta hiện tại…” Dạ lẩm bẩm, dường như đang nỗ lực lý giải.
“Ngồi đi.” Lạc Thần dẫn Dạ ngồi xuống sô pha.
Sư Thanh Y rót một ly nước ấm cho nàng ấy.
Trước đây cho dù Dạ có rất nhiều thuộc hạ, nhưng thoạt nhìn vẫn vô cùng cô độc, hiện nay thuộc hạ đều tứ tán, chỉ còn lại một mình Ngũ bầu bạn, nhưng hôm nay Ngũ cũng đã chết ngay trước mặt nàng ấy, cảm giác cô độc của nàng ấy cũng vì thế càng thêm sâu sắc. Tuy rằng Dạ không cảm nhận được tâm trạng cô độc và thống khổ nhưng Sư Thanh Y vẫn muốn cùng Lạc Thần ngồi ở đây cùng nàng ấy.
Hai tay Dạ cầm ly nước, yên lặng không nói lời nào.
Sư Thanh Y nhắn tin cho Trường Sinh, bảo nàng ấy xuống lầu.
Sau khi Trường Sinh nhận được tin nhắn thì lập tức chạy xuống, nàng ấy nhìn thấy Dạ ngồi trong phòng khách, đầu tiên là tràn đầy mừng rỡ, nhưng rồi lại cảm giác được bầu không khí hình như có chút bất thường, vì thế nàng ấy cẩn trọng hỏi Dạ một câu, hơn nữa còn vừa hỏi vừa quan sát trên người Dạ có vết thương hay không: “Dạ, hôm nay ngươi xuống mê cung không bị thương chứ?”
Dạ lắc đầu: “Không có.”
“Ngũ muội thuộc hạ của nàng, hôm nay đã chết.” Sư Thanh Y nét mặt buồn bã, thuật lại tiền căn hậu quả cho Trường Sinh nghe.
Trường Sinh cũng không quen biết Ngũ muội, nhưng nàng ấy tâm tính lương thiện, nhất là người chết đi chính là người bên cạnh Dạ, trong lòng không khỏi bi thương. Nhưng đồng thời, Trường Sinh cũng cảm thấy tức giận: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ giúp ngươi đánh kẻ giám sát, Ngũ muội nhất định sẽ không chết oan ức.”
Dạ nâng ánh mắt nhìn nàng ấy.
Những lời này của Trường Sinh xuất phát từ tâm tình xung động, trong mắt nàng ấy, ai bắt nạt Dạ, thì nàng ấy sẽ đánh người đó, mà suy nghĩ của Sư Thanh Y lại tương đối lý trí: “Hôm nay kẻ giám sát dám trực tiếp đối mặt với ngươi, hơn nữa còn giết người, hoàn toàn không hề kiêng kỵ, chúng ta cũng không cần tiếp tục che giấu giống như trước đó, mà nên sớm có chuẩn bị, có lẽ sẽ nhanh chóng xảy ra xung đột mà thôi.”
“Ngươi ở lại chỗ của bọn ta đi, ở đây đông người, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Sư Thanh Y giọng nói dịu dàng: “Căn nhà bên kia dù sao cũng là thuê, cũng rất khó yên tâm, lỡ như xảy ra biến cố gì thì sao.”
Trong ánh mắt Trường Sinh nhất thời ánh lên sự chờ đợi. Nàng ấy vừa lo lắng cho Dạ lại vừa hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Dạ, nếu như Dạ có thể ở cùng các nàng như vậy thì tốt biết bao.
Dạ không có gì do dự, gật đầu: “Được.”
Trường Sinh nhất thời cảm thấy tâm tình phức tạp, vừa cảm thấy khó chịu thay Dạ vì cái chết của Ngũ muội lại vừa cảm thấy hài lòng vì Dạ có thể ở lại đây.
“Bọn ta còn chưa từng hỏi ngươi, vì sao phải xuống lòng đất?” Lạc Thần quan sát Dạ, nói: “Thậm chí còn muốn thuê nhiều người như vậy để làm việc này, nói vậy việc này rất quan trọng đối với ngươi. Ngươi có thuận tiện nói ra hay không?”
Dạ khẽ rũ mi.
Dường như nàng ấy đang do dự.
Sư Thanh Y cảm giác được Dạ khi xuống động hẳn là thân bất do kỷ, hơn nữa dính dáng đến kẻ đứng phía sau trừng phạt nàng ấy, phần lớn thời gian Dạ đều rất trực tiếp sẽ không che giấu điều gì, trừ phi là nàng ấy đang cố kỵ kẻ phía sau.
“Nếu bất tiện thì không cần phải nói.” Lạc Thần nhẹ giọng nói.
“Đây là nhiệm vụ của ta.” Cuối cùng Dạ vẫn lên tiếng: “Ta phải điều tra rõ bố cục của mê cung dưới lòng đất, sau khi hiểu rõ toàn diện còn phải tìm được phương pháp mở cánh cửa ở tận sâu bên trong.”
“….Cảnh cửa ở tận sâu bên trong.” Sư Thanh Y cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, ánh mắt trầm xuống.
“Ta cũng không muốn đi.” Đêm nay Dạ có chút hoảng hốt: “Chỉ là ta không thể chống lại mệnh lệnh. Trước đó ta đang kéo dài thời gian, nhưng hôm nay là không có cách nào.”
Sư Thanh Y tạm thời không hé răng.
Thảo nào trước đó Dạ và nhóm người Hoàng Lương sau khi vào thôn thật ra vẫn rất nhàn nhã, lần đó Lông Xám Trắng còn đánh rơi điện thoại. Từ tần suất xuống động cho thấy Dạ quả thật cũng không tích cực đối với việc xuống động, dường như có thể kéo dài thì kéo dài, mê cung cũng chia thành nhiều khu vực, hơn nữa có thực có hư, cộng thêm số lần các nàng và Âm Ca xuống động cũng không thể vẽ ra được bản đồ hoàn chỉnh.
Dạ có chuẩn bị mà đến, không thể nào không biết mức độ phức tạp của mê cung bên dưới, nhưng số lần nàng ấy xuống động lại ít như vậy.
“Nếu như hôm nay ta còn không đi…” Dạ nói: “… Sẽ bị trừng phạt.”
Nàng ấy dường như đang run rẩy: “Ta không muốn… bị trừng phạt.”
Đây là lần đầu tiên Trường Sinh thấy Dạ run rẩy như vậy, trái tim nàng nhất thời quặng thắt.
Người cho dù bị thương cũng không rên một tiếng, hơn nữa cũng không có cảm xúc, không có thống khổ, cũng không chịu cảm xúc chi phối, thế cho nên nàng ấy thật ra cũng rất chai sạn đối với cảm giác đau đớn, nhưng lúc nàng ấy nhắc đến trừng phạt, tuy rằng tâm tình không có dao động gì, nhưng thân thể dường như sản sinh phản ứng.
Là loại hình phạt gì, nỗi thống khổ bị phóng đại đến mức độ nào mới có thể khiến một cơ thể vốn dĩ không có cảm giác trở thành như vậy. Rốt cuộc là đau đớn cỡ nào.
“Kẻ giám sát tố cáo ngươi sao?” Sư Thanh Y hỏi: “Nàng ta phát hiện ngươi không xuống động hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ mật báo, cho nên hôm nay ngươi mới bị cảnh cáo?”
“Phải.” Dạ gật đầu: “Ta là người chấp hành nhiệm vụ này, nàng ta là người giám sát, bọn ta giám sát lẫn nhau.”
“Việc xuống động chỉ có thể là ngươi làm sao?” Sư Thanh Y nghĩ đến điều gì đó: “Nàng không thể nhúng tay, hoặc là tự mình xuống động điều tra? Có phải các ngươi có giới hạn chức trách nghiêm ngặt, không thể vi phạm, ngươi chấp hành, nàng giám sát ngươi?”
“Phải.”
“Nếu như điều tra rõ ràng tất cả kết cấu dưới động, tìm ra phương pháp mở cánh cửa, công lao này tính cho ai, chỉ tính cho một mình ngươi sao?” Tuy rằng Sư Thanh Y hỏi như vậy nhưng thật ra trong lòng đã có đáp án cơ bản.
“Chủ yếu tính cho ta.” Dạ nói: “Người chấp hành hoàn thành một nhiệm vụ, công lao đạt được sẽ nhiều hơn người giám sát.”
Lạc Thần nói: “Vậy nếu như là nàng ta muốn vi phạm quy định, tự mình điều tra nhằm tranh công, thì sẽ như thế nào?”
“Ta không biết, trước đây còn chưa từng gặp tình huống này.”
Lạc Thần nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
“Chúng ta không thể tiếp tục chờ nữa.” Sư Thanh Y nghe thế, hạ quyết tâm: “Dù sao kẻ giám thị cũng sẽ không chờ chúng ta.”
Nếu như hôm nay Dạ không gặp phải biến cố, Sư Thanh Y còn có thể vào mộng cảnh xem Lạc Thần lúc nhỏ, nhưng lúc này tất cả mọi chuyện đang nói cho nàng biết rằng nguy cơ đang rình rập bất cứ lúc nào, nàng phải lập tức bắt đầu chuẩn bị.
Nàng để Trường Sinh cùng Dạ trở về căn nhà bên kia thu dọn một phen, mang theo hành lý dọn đến bên này, còn nàng và Lạc Thần thì tập họp cùng những người còn lại, thương lượng đối sách.
“Kẻ giám sát hiện tại rất có khả năng là muốn tranh công với người chấp hành như Dạ, xem nhiệm vụ thăm dò mê cung là của mình.” Sư Thanh Y nói: “Nàng ta nhất định vô cùng tích cực đối với chuyện này, mà hang động kia vô cùng phức tạp, lại có rất nhiều cơ quan, hơn nữa còn thường gặp tình huống quỷ dẫn đường, ánh sáng cũng có hạn, nàng ta có khuynh hướng tìm kiếm một sự trợ giúp có thể giúp nàng ta tiết kiệm nhiều công sức nhất, nhằm đẩy nhanh tiến độ.”
Lạc Thần liếc mắt nhìn Trạc Xuyên đang nhắm chặt hai mắt.
Sư Thanh Y cũng nhìn Trạc Xuyên: “Tuy rằng hiện tại Trạc Xuyên không mở mắt, nhưng nàng là cơ thể lưu khí, lấy hồn thức làm chủ đạo, cho nên nhạy bén hơn chúng ta nhìn bằng mắt thường rất nhiều, hơn nữa có thể phát hiện một số thứ bị ẩn giấu, thậm chí dùng hồn thức nhìn thấy những sự tồn tại mà chúng ta không nhìn thấy. Đối với kẻ giám sát nàng chính là sự giúp đỡ tốt nhất đối với việc thăm dò. Đây cũng là nguyên nhân nàng ta vẫn luôn muốn ra tay đối với Trạc Xuyên.”
Ngư Thiển cắn môi, nói: “Ta tuyệt đối sẽ không để nàng ta cướp đi A Xuyên.”
Sắc mặt của Vũ Lâm Hanh có chút tái nhợt, yên lặng không nói lời nào.
” Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, rất có khả năng nàng ta sẽ một lần nữa thử điều khiển Trạc Xuyên nhân lúc đêm khuya chúng ta ngủ say.” Sư Thanh Y nói với Ngư Thiển: “Tiếng sáo là không cách nào ngăn cản, lúc ngươi nghe thấy tiếng sáo thì phải lập tức dùng ca văn ảnh hưởng lên Trạc Xuyên, tận lực đừng cho tiếng sáo của đối phương xâm nhập vào tai Trạc Xuyên, đến lúc đó Dạ cũng sẽ hỗ trợ đấu lại.”
Giọng nói của nàng rất bình tĩnh, trật tự rõ ràng, tiến hành sắp xếp: “Lần này nàng ta nhất định còn điên cuồng hơn so với lần trước, ta luôn cảm thấy lần trước nàng ta là có ý thăm dò, chúng ta phải vực dậy tinh thần, nếu như nàng ta dẫn Trạc Xuyên đi ra ngoài, rất có khả năng sẽ trực tiếp dẫn xuống hang động, nơi đó địa hình phức tạp, sẽ rất có lợi đối với kẻ ẩn nấp trong bóng tối như nàng ta.”
Thiên Thiên gật đầu: “Vậy chúng ta chuẩn bị sẵn sàng để xuống động, ba lô và các loại vũ khí đặt ngay bên giường đi. Ta đi chuẩn bị thức ăn nước uống cho các ngươi, lo trước khỏi hoạ.”
Nhóm người thương lượng xong, Dạ và Trường Sinh cũng trở về, sau đó mỗi người đi rửa mặt chuẩn bị.
Trường Sinh ghi tạc đối sách của Sư Thanh Y trong lòng, cầm ngân cung và cung phản khúc Vũ Lâm Hanh tặng nàng ấy đặt ở bên cạnh, chuẩn bị nằm xuống.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Trường Sinh tưởng là A Cẩn hoặc A Lạc đến nên vội vàng tựa vào đầu giường, quấn chăn cười nói: “Ta không khóa cửa.”
Cửa mở, Dạ đứng ngoài cửa.
Trường Sinh bỗng dưng sửng sốt.
Dạ thẳng đi đến bên giường của Trường Sinh, đứng nhìn Trường Sinh.
“Dạ, ngươi có chuyện gì sao?” Trường Sinh vội vàng xốc chăn lên, chuẩn bị đứng dậy.
Dạ lại chỉ ngồi xuống bên giường, nói: “Dường như ta đã biết một chút về cảm giác tức giận.”
Trường Sinh nghe xong, lại không biết nên cảm thấy vui mừng hay là chua xót thay nàng ấy.
Dạ nói: “Nó giống như một suy nghĩ, xuất hiện ở trong đầu ta, thôi thúc ta nhanh chóng phế đi kẻ giám sát, là cảm giác này sao?”
“Hẳn là.” Trường Sinh gật đầu, nói: “Kẻ giám sát giết Ngũ, ngươi tức giận, muốn báo thù cho Ngũ. Nhưng đó chỉ là một trong những biểu hiện của tức giận, tâm tình vốn dĩ rất phức tạp.”
So với dáng vẻ lúc mới vừa vào phòng, nét mặt của Dạ đã hoàn toàn lãnh đạm, nhưng giọng nói của nàng ấy nghe rất nhẹ: “Đây là cảm giác đầu tiên mà ta biết, ta muốn nói cho ngươi nghe.”
“Nên ngươi đặc biệt đến nói cho ta nghe sao?” Trường Sinh ngẩn người hỏi.
“Phải.”
Trường Sinh lại nói: “Nếu như cảm giác đầu tiên mà ngươi biết là vui vẻ thì tốt biết mấy.”
Trường Sinh lẩm bẩm: “Tức giận là một loại cảm xúc tiêu cực, điều này chứng tỏ ngươi gặp phải việc đáng phẫn hận. Có lúc ta hy vọng ngươi có thể có đầy đủ cảm xúc, nhưng có lúc lại cảm thấy ngươi không có cảm xúc mới tốt, như vậy ngươi sẽ không biết thế nào là đau khổ.”
Dạ nhìn chằm chằm vào Trường Sinh, dường như đang cố gắng hiểu những lời này của nàng. Một lát sau, Dạ đứng dậy, nàng ấy cũng không dự định ở lại lâu, chỉ căn dặn một câu: “Ngươi ngủ đi.”
“Được.” Trường Sinh nhìn theo bóng lưng của Dạ.
Dạ đóng cửa lại.
Trường Sinh ngồi trên giường ngây ngẩng một hồi lâu mới nhắm mắt ngủ.
Sư Thanh Y và Lạc Thần cũng đã tắt đèn nằm xuống. Ba lô của hai người đều đã chuẩn bị xong, đặt lên trên bàn, Cự Khuyết và Xuân Tuyết cũng đặt ở một bên, hơn nữa mỗi người trong nhà đều được chia một lọ hương. Tuy rằng cũng không phải trăm phần trăm xác định sẽ gặp phải kẻ giám sát nhưng sự chuẩn bị là cần thiết, dù sao cũng không ai biết rốt cục sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong phòng là một mảnh đen kịt.
Sư Thanh Y nằm trong chăn, từ phía sau ôm lấy Lạc Thần, hai người trầm thấp trò chuyện.
“Quỷ động trong mộng cảnh, ngươi có cảm thấy có chỗ nào bất thường không?” Lạc Thần nói.
Thật ra Sư Thanh Y cũng cảm thấy bất thường, hiện tại Lạc Thần hỏi, đúng lúc nàng có thể nói ra suy nghĩ của mình: “Có một chỗ ta không hiểu, chính là mộng cảnh thành lập dựa theo tiềm thức, những việc chủ thể không biết, không trải qua, đáng lẽ sẽ không xuất hiện, cho dù mộng cảnh tuân theo trật tự nhất định, trong mộng cảnh hoặc trong hiện thực máu của ta đều có thể kích hoạt cơ quan, nhưng ta lúc nhỏ lại không hề biết nơi đó có cơ quan, vậy cơ quan trong mộng cảnh từ đâu mà có? Coi như là phù hợp với logic nhưng cũng phải là việc ta nhận biết từ trong tiềm thức mới đúng.”
“Ngoại trừ lúc nhỏ, ngươi đã từng đến quỷ động lúc nào khác, gây ra phản ứng của cơ quan?” Giọng nói của Lạc Thần càng trở nên nhẹ hơn: “Nhưng ngươi đã quên?”
Hai tay Sư Thanh Y ôm Lạc Thần đột nhiên thu chặt hơn một chút.
Một lát sau, nàng có chút thất hồn lạc phách: “… có thể.”
Nàng biết chỉ có như vậy mới giải thích được việc gặp phải cơ quan, nhưng nàng chính là không có ấn tượng. Tuy rằng trải qua rất nhiều việc, hơn nữa mộng cảnh tái hiện lại ký ức, nàng tìm về rất nhiều thứ, nhưng chỉ duy nhất một khoảng trống lớn trong lòng giống như bị đào đi rồi, mà bóng dáng mờ ảo của một nữ nhân đã ở trong khoảng trống đó.
Lạc Thần cảm giác được đường như Sư Thanh Y đang khẩn trưng, nàng nhẹ tay phủ lên bàn tay đặt bên hông mình.
“Ta sẽ nỗ lực.” Một lát sau, Sư Thanh Y không đầu không đuôi nói ra một câu.
Lạc Thần cũng hiểu ý nàng, giọng nói mềm nhẹ mà trấn an: “Trên đời có nhiều việc không cần phải cưỡng cầu.”
“Ta chỉ muốn cưỡng cầu một việc.” Sư Thanh Y vùi mặt vào hõm cổ của Lạc Thần: “Một việc là đủ rồi.”
Nàng khong không thấy, nhưng nghe thấy tiếng cười của Lạc Thần.
Có lẽ là phát giác một ít phản ứng cảm xúc của Dạ hôm nay, Sư Thanh Y nói đến rồi lại có một chút cảm thán: “Không ngờ Dạ cũng sẽ tức giận, thật ra ta không biết đây là tốt hay là không tốt. Nếu nói là tốt, điều đó chứng tỏ nàng có thể sẽ có cảm xúc, nếu nói không tốt, trước đây nàng không hề có bất kỳ cảm xúc gì, đột nhiên lại bị cảm xúc tiêu cực kích thích, không biết nàng có thích ứng được hay không.”
Lạc Thần lại hỏi nàng một vấn đề: “Thanh Y, không có tình cảm, không có cảm xúc, sẽ là cảm giác gì?”
Sư Thanh Y bị hỏi đến ngây người.
Nàng cảm thấy có chút kỳ quái: “Dạ không có cảm xúc, hỏi cảm xúc và tâm tình là cái gì, cảm thấy hiếu kỳ là việc có thể thông cảm, nhưng ngươi vì sao lại hỏi không có cảm xúc và tâm tình là cảm giác gì? Lẽ nào ngươi hiếu kỳ đối với loại cảm giác đó sao?”
“Ta không hiếu kỳ.” Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”
“Ta không biết đó là cảm giác gì, có lẽ Dạ cũng không hình dung được, nhưng có lẽ là rất trống rỗng, trong lòng không có gì cả, thân thể cũng không có bao nhiêu cảm giác, ta cảm thấy rất chua xót.”
Sư Thanh Y nói xong, nổi lên ý xấu, bàn tay luồn vào áo ngủ của Lạc Thần, áp lên khối mềm mại của Lạc Thần: “Giống như ta đang sờ ngươi, ngươi lại không hề có cảm giác, chẳng phải ta sẽ khóc đến chết sao.”
Cơ thể Lạc Thần bỗng nhiên căng chặt.
Sư Thanh Y dán sát vào tai Lạc Thần, cười khẽ, hô hấp ấm áp phải lên vành tai của Lạc Thần: “Xem ra ngươi rất có cảm giác?”
Lạc Thần xoay người lại, hai tay ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: “Ỷ vào ta không tiện chạm vào ngươi, cho nên mới làm càn như thế.”
“… Ta đùa ngươi thôi.” Sư Thanh Y yêu kiều xin khoan dung: “Ta sai rồi.”
Hai người cũng không dám vượt mức, ôm nhau trêu đùa trong chốc lát thì nghiêm túc trở lại, Sư Thanh Y nghẹn một bụng lửa, chỉ có thể ôm Lạc Thần, dần dần buồn ngủ kéo đến, trong tiềm thức nàng cảm thấy khẩn trương nên thật ra ngủ rất cạn.
Tiếng sáo cuối cùng đã đánh thức nàng.
Rốt cục chờ được rồi.
Sư Thanh Y không chút do dự, cùng Lạc Thần mặc quần áo xuống giường, cõng ba lô chạy xuống dưới lầu, những người khác cũng đều lần lượt ra ngoài, chỉ để lại A Mai, Phong Sanh và Tô Diệc canh giữ ở trong nhà.
Ngư Thiển chạy ở phía trước, đuổi theo bóng dáng của thân ảnh cõng rương tróc yêu, trong miệng thấp giọng ngâm nga.
Hiện tại nàngấy chỉ mới học cơ bản, Trạc Xuyên còn chưa nhận chủ, hoàn toàn không có cách nào chống lại tiếng sáo của ngự giả, cho nên Trạc Xuyên vẫn sẽ có phản ứng đối với tiếng sáo, nhưng Ngư Thiển vẫn tận lực dùng từ khúc Trạc Xuyên quen thuộc cộng thêm ca văn để bảo vệ Trạc Xuyên.
Một tiếng sáo khác cũng vang lên từ phía xa.
Đó là tiếng sáo của Dạ.
Sư Thanh Y cảm giác được tiếng sáo của Dạ không cuộn trào mãnh liệt giống như lần trước lúc giao đấu với ngự giả kia, cũng không biết mệt mỏi như ban đêm, mà ngự giả kia lại vô cùng điên cuồng, tiếng sáo của đối phương tựa như lưỡi rắn đâm vào tai, xì xì âm trầm, làm người ta sợ hãi nhưng làm cách nào cũng trốn không xong.
Trạc Xuyên đã bị tiếng sáo quỷ dị này dẫn dắt, bước nhanh vào cánh đồng cỏ.
Trạc Xuyên đi vào cửa động lần đầu tiên các nàng xuống mê xung, từ đó nhảy xuống.
Sư Thanh Y nhất thời kinh hãi, nàng nhớ kỹ bên dưới hang động này có một loại vật chất màu đen, lúc đó các nàng không biết là cái gì nhưng trong tiềm thức cảm thấy tốt nhất là không nên chạm vào, cho nên dùng dây thừng để đu qua, Vũ Lâm Hanh thậm chí còn dùng công cụ leo núi.
Nàng rất sợ Trạc Xuyên bị loại vật chất màu đen kia ảnh hưởng, nên vội vàng chiếu đèn pin xuống nhìn, lại thấy bên dưới vô cùng sạch sẽ.
Loại vật chất màu đen kia đã biến mất, dường như đã có người dọn dẹp chúng.
Chuyện quá khẩn cấp, mắt thấy không có loại vật chất màu đen, nhóm người cũng đều nhảy xuống, Vũ Lâm Hanh không có cách nào nhảy, là Lạc Thần ôm nàng ấy nhảy xuống.
Cũng may tiếng sáo của Dạ và tiếng ca của Ngư Thiển đang giúp Trạc Xuyên đối kháng, nên Trạc Xuyên vẫn có thể duy trì vị trí trong phạm vi tầm nhìn của các nàng, tiếp tục đi về phía trước.