Chương 619: Tức giận
“Đang đợi Dạ sao?” Lạc Thần nhẹ giọng hỏi Trường Sinh.
Trường Sinh thản nhiên thừa nhận: “Phải. Hôm nay ta gửi tin nhắn cho nàng, nhưng nàng chưa từng trả lời, lúc trước nàng luôn trả lời rất nhanh.”
Nét mặt của nàng ấy rõ ràng xen lẫn vài phần lo lắng.
Trước đó mỗi một lần Trường Sinh gửi tin nhắn cho Dạ, Dạ đều sẽ cố gắng trả lời nhanh nhất có thể, cho dù có lúc chậm trễ cũng sẽ không chậm giống như hôm nay, thật lâu cũng không có bất kỳ phản hồi gì.
“Ngươi có gọi điện thoại cho nàng không?” Sư Thanh Y cũng biết việc này có chút khác thường: “Cuộc gọi không kết nối được sao?”
“Ta đã thử vài lần, vẫn không gọi được.” Trường Sinh buồn bã nói.
Lạc Thần suy nghĩ chốc lát, nói: “Có lẽ nàng đã xuống hang động rồi. Trong mê cung không có tin hiệu, nàng không nhận được tin nhắn và điện thoại của ngươi.”
Trường Sinh cũng đoán được, gật đầu: “Ta cũng có suy nghĩ này. Nhưng mê cung dưới động phức tạp như vậy, tất nhiên sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, Dạ nàng…”
Tuy rằng Dạ rất lợi hại, nhưng Trường Sinh vẫn không yên lòng.
“Nàng đã thuê nhóm người ‘chuyên nghiệp’ như Hoàng Lương và Lông Xám Trắng, chính là nhằm xuống động, nhất định sẽ đi cùng bọn họ, Dạ lại có bản lĩnh, ngươi chờ bọn họ trở về là được rồi.” Thật ra Sư Thanh Y cũng lo lắng, nhưng vẫn an ủi Trường Sinh.
Hoàng Lương và Lông Xám Trắng đều có nhiều năm kinh nghiệm vào mộ, dưới lòng đất sóng to gió lớn gì cũng đã từng gặp, chuyện này có lẽ không tính quá khó khăn. Chẳng qua là đối thủ lớn nhất của Dạ chính là ngự giả đang theo dõi, nếu như ngự giả kia hiểu rõ hướng đi của Dạ mà theo xuống động, đến lúc đó có lẽ sẽ tương đối vướng tay chân.
“Được, vậy ta sẽ chờ bọn họ trở về.” Giọng nói của Trường Sinh nghe bình tĩnh hơn không ít.
Sư Thanh Y và Lạc Thần yên lặng nhìn nhau, cùng Trường Sinh ngồi trước sân chờ một lúc. Hai người các nàng mới ra khỏi mộng cảnh, tâm tình dao động, ở chỗ Trường Sinh có thể tìm được một loại cảm giác bình yên của gia đình.
Sau đó một nhà ba người trở lại phòng khách, Lạc Thần nói bản thân có một phát hiện nên gọi mọi người tập hợp, mọi người vây quanh bàn gỗ cùng nhau thương lượng.
Trạc Xuyên cũng được Ngư Thiển dẫn theo, nàng ấy yên tĩnh ngồi trên ghế, đôi mắt nhắm chặt.
“Biểu tỷ nàng, phát hiện gì a?” Vũ Lâm Hanh vô cùng hiếu kỳ: “Không phải đi gươi và Sư Sư vào mộng cảnh sao, còn có thể có phát hiện gì?”
Lạc Thần lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh lên cho mọi người lần lượt xem qua.
Vũ Lâm Hanh cầm điện thoại xem, sắc mặt lập tức thay đổi, kinh ngạc nói: “Đây rốt cuộc là thế nào? Từ đâu có tấm ảnh này, làm sao chụp được loại hoa văn này này?”
Lực chú ý của mọi người đều tập trung vào bản thân của hoa văn.
Tấm ảnh này là Lạc Thần chụp trong quỷ động ở Võng Lượng Thành, lúc đó Sư Thanh Y không cẩn thận bị hoa văn nào đó cắt vào tay, ngón tay chảy máu, hoa văn này hấp thu máu của Sư Thanh Y thì biến thành màu đỏ máu, hơn nữa còn tỏa ra ánh sáng mông lung. Lạc Thần dùng mảnh vải trắng in lại hoa văn kia, cho nên mới có thể lưu lại trong bức ảnh mang ra khỏi mộng cảnh.
Sư Thanh Y kể lại sự việc.
Trường Sinh nghe Sư Thanh Y nói bị cắt trúng tay thì vội vàng đến gần nhìn ngón tay của nàng, thấy nàng ngón tay của nàng dán băng cá nhân, liền hỏi: “Đau không?”
“Không đau.” Sư Thanh Y mỉm cười.
“Sư Sư, lúc nhỏ ngươi từng bị cắt trúng tay trong quỷ động sao?” Sau đó Vũ Lâm Hanh vào mộng cảnh, đã có không ít kiến thức liên quan đến mộng cảnh, mộng cảnh lấy ký ức làm cơ sở, cho nên nàng ấy vội vàng hỏi.
“Năm đó không bị cắt trúng.” Sư Thanh Y lắc đầu: “Lúc ta còn nhỏ, một mình ở trong quỷ động khóc thật lâu, cuối cùng vẫn là tự mình tìm đường đi ra.”
Nàng biết ý nghĩa của hoa văn được in ra ấy là gì, nét mặt có phần trầm trọng: “Nhưng lần này trong mộng cảnh Lạc Thần đã tìm được ta, cho nên quỹ đạo phát triển sự việc sẽ không giống với năm đó, nhưng hoa văn kia nhất định là không thay đổi, nó vẫn luôn ở vị trí đó. Chỉ là năm đó ta không biết đến nó, lần này sau khi chạm vào, bị cắt trúng tay thì mới biết được thì ra còn có tồn tại một hoa văn như vậy.”
Sự xuất hiện của Lạc Thần khiến quỹ đạo của mộng cảnh sai lệch. Nếu như Lạc Thần không có mặt, Sư Thanh Y không sờ loạn trong bóng tối, thì cũng sẽ không bị cắt trúng tay.
“Quỷ động kia xem ra là rất kỳ hoặc.” Thiên Thiên nghe xong, suy nghĩ rồi nói: “Mộng cảnh tuy rằng hư ảo, nhưng tất cả bên trong đều tuân theo trật tự giống như thế giới hiện thực, trong mộng cảnh ngươi bị hoa văn kia cắt trúng tay, hoa văn có phản ứng, vậy nếu như là ở trong hiện thực, nếu như máu của ngươi cũng dính vào hoa văn, vậy có phải cũng sẽ có hiệu quả tương tự?”
“Trên lý luận là như vậy.” Sư Thanh Y nói: “Nếu như quỷ động ở Võng Lượng Thành vẫn còn.”
“Có ý gì.” Vũ Lâm Hanh càng nghĩ càng cảm thấy việc này kỳ lạ, nàng ấy nói: “Thật lâu trước đây ta nghe ba ta nói, lúc xuống đất có đôi khi sẽ gặp những cơ quan kích hoạt bằng máu, loại cơ quan này chính là phải dựa vào máu để mở ra, lúc khởi động, thoạt nhìn như không có gì, nhưng nếu dính máu nó sẽ xuất hiện phản ứng, hiện ra một số loại hoa văn hoặc ký hiệu đặc biệt.”
Nàng ấy nói đến đây thì thần thần bí bí: “Máu thông thường có thể không làm được, mà cần một số loại máu đặc biệt.”
Sau đó lại đổi giọng: “Ví dụ như… máu chó.”
Sư Thanh Y: “..”.
“Ngươi mới là máu chó, ta cũng không phải là chó.” Sư Thanh Y thực sự bất đắc dĩ, nhưng nàng cũng biết loại cơ quan kích hoạt bằng máu như ba của Vũ Lâm Hanh nói có đôi khi quả thật cần dùng máu chó để kích hoạt, nhưng không phải là máu chó thông thường mà cần là máu chó mực, hoặc máu gà trống pha lẫn một số loại dược liệu đặc biệt.
Hơn nữa khu vực hoặc vách tường bố trí cơ quan khởi động bằng máu thông thường sẽ có kết cấu vô cùng tơi xốp, mắt thường không nhìn thấy được, nhưng thực tế sẽ có vô số lỗ nhỏ. Sau khi nhỏ máu vào cơ quan kích hoạt máu sẽ bị những lỗ nhỏ này hút đi, và đầu bên kia lỗ nhỏ sẽ sản sinh phản ứng, từ đó mở ra cơ quan.
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y, nói: “Máu của ngươi chắc chắn là đặc biệt. Nếu trong quỷ động thật sự có cơ quan máu, như vậy đồng nghĩa nó được thiết kế dựa trên máu của ngươi.”
Sư Thanh Y thừa hưởng hai loại huyết mạch từ phụ thân và mẫu thân, hai loại huyết mạch này vốn là như nước với lửa, ngoại trừ trường hợp đặc biệt là phụ mẫu của nàng thì Sư Thanh Y chưa bao giờ nghe nói có trường hợp nào khác.
Trong lòng nàng có một loại phỏng đoán đáng sợ, cảm giác không thể tưởng tượng nổi, cẩn thận suy nghĩ rồi lại cảm thấy cũng không phải là không có khả năng.
“Quỷ động có từ rất lâu đời, nhưng ngược dòng lịch sử, có lẽ nó cũng giống như Thiên Hoàng Tuyên Cổ.” Sư Thanh Y nói: “Nhất là người bình thường cũng không dám đến gần quỷ động, bên trong không có ánh sáng, mà ta khi đó vẫn còn nhỏ, nếu như lấy máu của ta làm cơ sở để thiết kế cơ quan, vậy thì phải lấy máu của ta trước mới đúng, nhưng trong ấn tượng của ta, lúc nhỏ ta chưa bao giờ gặp phải loại tình huống này.”
Nàng nói ra suy đoán của bản thân: “Có một loại khả năng là loại cơ quan này thiết kế nhằm vào hai loại huyết mạch, một loại giống ta huyết mạch của phụ thân, một loại giống huyết mạch của mẫu thân, chẳng qua là hai loại huyết mạch này cùng lúc dung hợp cùng một chỗ cho nên cơ quan mới phản ứng với máu của ta?”
“Hai loại huyết mạch này vốn dĩ bài xích lẫn nhau, không cách nào dung hợp mới phải.” Lạc Thần lại nói: “Trừ phi chủ nhân của hai loại huyết mạch này kết hợp sinh ra một cơ thể mang cả hai dòng máu. Nhưng hai dòng máu này vốn dĩ là đối nghịch, như vậy vốn dĩ không thể có hậu đại mới phải, nhưng phụ thân và mẫu thân của ngươi đã phá vỡ sự ràng buộc này.”
Sư Thanh Y cũng có chút hoảng hốt, nàng mới đi ra từ mộng cảnh, gặp lại Lưu Thiều và Thương Phách, trong lòng càng cảm thấy đau đớn: “Ta cũng biết phụ thân và mẫu thân ở bên nhau, là chuyện trước nay chưa từng có, bọn họ… rất trắc trở.”
“Vậy nếu như Sư Sư là cá thể duy nhất mang hai loại huyết mạch này thì cơ sở của quỷ động vốn tồn tại từ lâu là gì, làm sao dung hợp cùng một chỗ, không phải nói hai loại huyết mạch này bài xích lẫn nhau sao?” Vũ Lâm Hanh không thể hiểu được, hỏi: “Cơ quan trong quỷ động rốt cuộc là ai thiết kế? Hoa văn hiện lên lại là mắt quỷ?”
Trước đó Vũ Lâm Hanh vừa nhìn thấy tấm ảnh Lạc Thần chụp thì đã nhận ra, hoa văn này và hoa văn trên mắt quỷ vô cùng tương tự, nhưng lại có điểm khác biệt.
Lạc Thần cũng đã phát hiện điểm này nên mới cố ý dùng mảnh vải in lại để mang ra ngoài.
Không hề nghi ngờ, đây nhất định là hoa văn trên một con mắt quỷ khác.
Các nàng không chỉ gặp qua một con mắt quỷ.
Hiện nay các nàng đã có hai con mắt quỷ, một con lấy ra từ thân thể của xá lợi phật thi trong Phượng Hoàng Cổ Lâu, Sư Thanh Y đánh số nó là số một, con còn lại lấy được dưới lòng đất nhà họ Sư, là do quỷ lang trùng hợp nhặt được, quỷ lang thích đào hố chôn những món đồ chơi yêu thích của mình, Sư Thanh Y tìm được nó từ chỗ quỷ lang, đánh số hai.
Mà dưới lòng đất nhà họ Sư trước sau gặp phải hai tảng đá lớn, hoa văn khắc trên đó thật ra chính là hoa văn phóng đại trên mắt quỷ. Một tảng đá lớn nằm bên cạnh vực sâu, Sư Thanh Y và Lạc Thần đều nhìn thấy, tảng còn lại chỉ có Lạc Thần từng nhìn thấy.
Hoa văn trên tảng đá ấy và hoa văn trên mắt quỷ số hai là giống nhau như đúc, lúc đó Sư Thanh Y đặt tên cho nó là hoa văn số hai, tương ứng với mắt quỷ số hai.
Nhưng hoa văn trên tảng đá còn lại không giống với hoa văn trên hai con mắt quỷ hiện có, đặt tên là hoa văn số ba, điều này đồng nghĩa với việc tồn tại ba con mắt quỷ, chẳng qua là con mắt số ba hiện nay không có tung tích. Hơn nữa hoa văn số ba có thể cùng ghép nối với hoa văn số một, nhưng rồi lại không thể nối liền với hoa văn số một, nhất định là do khuyết thiếu một phần, như vậy tất nhiên còn có mắt quỷ thứ tư tồn tại.
Hơn nữa không ai biết phần bị thiếu là phần nào, nếu như diện tích bị thiếu lớn, nói không chừng còn có thể có con mắt số năm thậm chí là số sáu.
Hoa văn mắt quỷ lần này Lạc Thần chụp được trong quỷ động, điều này đã chứng minh sự tồn tại của con mắt thứ tư.
Sư Thanh Y mang bốn bức hoa văn đã tìm được ra, ghép nối chúng lại nhưng vẫn không được hoàn chỉnh, hoa văn của mắt quỷ thứ tư này có thể liên kết với hoa văn số hai, nhưng không cách nào liên kết với hoa văn số ba, như vậy chứng tỏ vẫn còn có mắt quỷ khác.
“Phần bị thiếu vẫn khá lớn, không giống như là chỉ một phần.” Vũ Lâm Hanh chỉ vào khoảng còn thiếu: “Các ngươi nhìn, thật ra kích thước của mỗi phần hoa văn đều tương đương nhau, phần bị thiếu này ước chừng là hai hoa văn, hoài nghi hoài nghi mắt quỷ tổng cộng có sáu cái.”
Lạc Thần gật đầu: “Ừm.”
Sư Thanh Y cũng đoán hẳn là có sáu con mắt quỷ nhưng hiện nay các nàng chỉ có hai cái, còn lại thì chỉ có bốn hoa văn, ngay cả phần hoa văn cũng không trọn vẹn.
“Hoa văn của những mắt quỷ này có liên kết với nhau.” Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào bốn phần hoa văn: “Nếu như thực sự có đủ sáu con mắt quỷ, vậy thì sẽ đạt được điều gì?”
“… Không rõ.” Sư Thanh Y nhíu mày: “Nhưng nhất định là một thứ gì đó rất quan trọng, nếu không cũng sẽ không phân chia ra nhiều phần như vậy, giống như có người cố ý phân tách chúng, chính là sợ chúng sẽ tập hợp lại một chỗ?”
Nếu như sáu con mắt quỷ tập hợp lại với nhau, sẽ xảy ra chuyện gì?
Không hiểu sao Sư Thanh Y không rét mà run.
Nhất là nàng, Lạc Thần và Thiên Thiên đều có phản ứng ở những mức độ khác nhau đối với mắt quỷ. Lạc Thần tiếp xúc mắt quỷ sẽ trở nên suy yếu, Thiên Thiên thì nhẹ hơn một chút, mà bản thân Sư Thanh Y, bệnh trạng tuy rằng nhẹ nhất nhưng vẫn là có.
Nguyên nhân vì sao?
“Các ngươi nói, chỗ có hoa văn mắt quỷ liệu mắt quỷ có ở ngay tại đó hay không, một khi xuất hiện hoa văn, thì sẽ có mắt quỷ?” Trên đời này không có gì Vũ Lâm Hanh không dám nghĩ, lá gan lớn cỡ nào thì suy đoán to gan cỡ đó: “Lẽ nào trong quỷ động đang cất giấu mắt quỷ? Có người đặt mắt quỷ ở trong đó, hơn nữa còn bố trí cơ quan máu khó có thể mở được, nhất là cơ quan này còn dựa trên hai loại huyết mạch vốn không thể tồn tại song song, không phải rõ ràng là không hy vọng bị người ta mở ra sao?”
Thiên Thiên cười nói: “Suy luận này của ngươi có lỗ thủng rồi. Vậy dưới lòng đất nhà họ Sư rõ ràng xuất hiện hai hoa văn mắt quỷ nhưng lại chỉ có một mắt quỷ, ngươi giải thích thế nào? Dựa theo cách nói của ngươi, không phải nên có hai con sao?”
Vũ Lâm Hanh trợn mắt, tự mình biện giải: “Cái này còn phải nói, đương nhiên là có thể dưới lòng đất nhà họ Sư thực sự có đến hai con mắt quỷ, nhưng chúng ta chỉ tìm được một. Hoặc là vốn dĩ có hai con, nhưng bởi vì một số nguyên nhân mà một con đã bị mang đi.”
Vũ Lâm Hanh nói đến đây, lại bổ sung: “Nói không chừng mắt quỷ trong Cổ Lâu vốn dĩ nằm ở nhà họ Sư? Chỉ là sau đó đã bị người nào đó đặt trong phật thi. Không phải các ngươi nói xá lợi phật thi có thể tinh lọc mắt quỷ sao, biết đâu bởi vì một con mắt quỷ ở nhà họ Sư bị ô uế nên mới bị chuyển đến Cổ Lâu thì sao?”
Sư Thanh Y trầm ngâm.
Tuy rằng Vũ Lâm Hanh suy đoán không căn cứ, nhưng có đôi khi suy đoán của nàng ấy vẫn rất có khả năng. Khi đó Sư Thanh Y tìm được con mắt quỷ số hai từ chỗ quỷ lang, bên trên dính đầy bùn nên nàng không có bao nhiêu phản ứng, nhưng sau đó lau sạch bùn thì nàng đã bị ảnh hưởng lớn hơn, Lạc Thần nói đây rằng có thể bởi vì mắt quỷ vô cùng dễ bị ô nhiễm, nên cần một môi trường vô cùng sạch sẽ.
Mà xá lợi phật thi lại có tác dụng làm sạch thân thể, tinh lọc ô uế.
Các loại bùn đất thì rất dễ xử lý, mà mắt quỷ trong Cổ Lâu rất có thể đã bị một loại ô uế khó có thể thanh lọc, cho nên mới cần nuôi dưỡng trong xá lợi phật thi.
Nếu như thực sự giống như Vũ Lâm Hanh nó, con mắt quỷ trong Cổ Lâu vốn dĩ nằm ở nhà họ Sư, như vậy quả thật có thể giải thích việc nhà họ Sư có hai tảng đá khắc hoa văn của hai mắt quỷ khác nhau. Lẽ nào năm đó bởi vì nguyên nhân nào đó mà một con mắt quỷ của nhà họ Sư đã bị ô nhiễm, cho nên mới bị mang đến Cổ Lâu.
Nhưng chủ nhân chân chính của nhà họ Sư chính là Quỷ Chủ.
Sư Thanh Y nhíu mày, tiếp tục trầm tư.
Nếu lúc trước Quỷ Chủ thực sự có hai con mắt quỷ, bởi vì một con mắt quỷ đã bị ô nhiễm mà bị Quỷ Chủ đưa đến Cổ Lâu thì cũng rất có khả năng.
Dù sao Cổ Lâu cũng là do Lưu Bá Ôn xây dựng, mà Quỷ Chủ, Vu Mị, và cả Nguyễn, ngoài ra còn có Nhị Ca, năm đó đều là đệ tử của Lưu Bá Ôn, nói không chừng năm đó Quỷ Chủ cũng từng tham dự xây dựng Cổ Lâu.
Trước đây Sư Thanh Y còn tưởng rằng bốn người đó có lẽ thật sự là đệ tử của Lưu Bá Ôn, nhưng theo thời gian, Sư Thanh Y thấy thủ đoạn của Vu Mị và Quỷ Chủ cùng hung cực ác, nàng vẫn luôn cảm thấy người như Lưu Bá Ôn sẽ không chỉ đạo những đệ tử của mình là những việc như vậy.
Trừ phi… những người này cần sự ủng hộ của triều đình cho nên mới dùng thân phận đệ tử của Lưu Bá Ôn để ngụy trang, nhằm chiếm được sự ủng hộ của Lưu Bá Ôn.
Cho dù là một cá nhân có bản lĩnh thông thiên, nhưng về mặt xây dựng công trình vẫn là triều đình đứng ra là dễ dàng nhất, có thể dễ dàng thu được lượng lớn tài lực và sức lao động, rút ngắn thời gian xây dựng.
“Ngươi nói vẫn có đạo lý.” Sư Thanh Y nhìn Vũ Lâm Hanh, gật đầu: “Nếu như thật sự là mỗi hoa văn tương ứng với một mắt quỷ, nhưng vậy nhà họ Sư vốn dĩ có một con mắt bị đưa đến Cổ Lâu, cũng là việc có khả năng.”
Vũ Lâm Hanh đắc ý hất cằm nhìn Thiên Thiên: “Nghe thấy không, ngươi không được rồi.”
Thiên Thiên chỉ cười.
Lạc Thần lại trầm ngâm: “Nếu thật sự giống như Lâm Hanh nói thì có khả năng đúng là một hoa văn ứng với một mắt quỷ. Nhưng có một điểm các ngươi có từng phát hiện, mắt quỷ ở Cổ Lâu là số một, mắt quỷ tìm được ở nhà họ Sư là số hai, mà hoa văn tìm được ở nhà họ Sư là số hai và số ba, nếu có bao nhiêu hoa văn tương ứng với bất nhiêu mắt quỷ, vậy giả sử mắt quỷ trong Cổ Lâu là từ nhà họ Sư mang đến, đồng nghĩa với việc nhà họ Sư vốn dĩ phải có hoa văn tương ứng với mắt quỷ số một, chẳng qua là lúc đó chúng ta chưa từng phát hiện.”
“Dưới đất rộng lớn như vậy, không thể nào mỗi cái đều nhìn thấy, nhưng nếu như dựa theo suy luận này thì hẳn là có đồ án số một.” Sư Thanh Y bổ sung: “Hơn nữa dựa theo lập luận này, mắt quỷ số ba vốn dĩ cũng ở dưới lòng đất nhà họ Sư, bởi vì nơi đó có hoa văn tương ứng với mắt quỷ số ba.”
Nếu nói như vậy, lúc trước Quỷ Chủ rất có khả năng đã từng sở hữu ba con mắt quỷ?
Hiện tại mắt quỷ số hai đã vào tay các nàng, một con đưa đến Cổ Lâu tinh lọc, cũng bị các nàng lấy được, vậy con thứ ba đâu?
Vẫn đang ở chỗ Quỷ Chủ sao?
Quỷ Chủ quá mức thần bí, Sư Thanh Y đến nay vẫn không hiểu rõ nội tình của nàng ta, chỉ cảm thấy nàng ta mang đến cảm giác đặc biệt đáng sợ. Còn Vu Mị nàng cảm thấy còn không xứng xách giày cho nàng.
“Dĩ nhiên, những suy đoán này điều thành lập trên giả thuyết của Vũ Lâm Hanh.” Sư Thanh Y nói: “Nếu như giả thuyết ấy không thành lập thì tất cả những suy luận này đều bị phủ định.”
“Biết đâu ta nói đúng thì sao?” Vũ Lâm Hanh vô cùng hưng phấn, hy vọng giả thuyết của bản thân thành lập: “Vậy chẳng phải là ta ra lời vàng ngọc sao?”
Sư Thanh Y: “…”
Thiên Thiên ngoài mặt mỉm cười, lại có lại có một chút lo lắng: “Mắt quỷ bị phân tán, ta vẫn luôn cảm thấy cần phải thu thập chúng thì mới có thể biết một ít chân tướng, nhưng nếu như thực sự thu thập đủ, liệu sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Bát tự còn chưa xem, nghĩ nhiều như vậy làm gì, sáu con mắt quỷ, chúng ta mới có hai con mà đã nghĩ đến việc sau đó rồi.” Vũ Lâm Hanh hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy Thiên Thiên lo âu vô cớ: “Hơn nữa nói không chừng trong quỷ động thực sự có một con, nhưng đó dù sao cũng là quỷ động trong mộng cảnh, nếu như thực sự muốn lấy được con mắt quỷ đó thì phải vào quỷ động trong hiện thực, có trời mới biết quỷ động đó ở chỗ nào, có còn tồn tại hay không.”
Sư Thanh Y yên lặng cúi đầu, Lạc Thần cũng có phần trầm tư.
Sư Thanh Y cảm thấy mộng cảnh Võng Lượng Thành lần này khiến nhận thức của các nàng về mắt quỷ trở nên rõ ràng hơn không ít, chí ít mục tiêu đã rõ ràng hơn trước. Nhưng nàng không biết Võng Lượng Thành hiện tại còn tồn tại hay không, nếu như còn thì sẽ là cảnh tượng thế nào.
Mà Dạ cả ngày không hề xuất hiện, cũng không có tin nhắn trả lời.
Cho đến buổi tối gần chín giờ, Sư Thanh Y và Lạc Thần đang dọn dẹp phòng khách thì cảm thấy gì đó, quay đầu lại thì nhìn thấy Dạ một mình đứng ngoài cửa.
“Dạ.” Sư Thanh Y vô cùng bất ngờ.
Dạ chưa từng đến vào thời gian này.
Lạc Thần quan sát Dạ, nét mặt của Dạ không thể nói là bình tĩnh nhưng cũng không thể nói là có bao nhiêu thay đổi, nói chung thoạt nhìn có phần kỳ lạ, nhưng ánh mắt lại đặc biệt lạnh lẽo.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lạc Thần nhìn ra chút gì đó.
Dạ tháo mặt nạ dịch dung ngay trước mặt các nàng, để lộ ra dáng vẻ vốn có trong mộng cảnh.
Hành động này của Dạ dường như là không muốn tiếp tục dùng thân phận của Tân Đồ để ngụy trang nữa, lúc xé mặt nạ xuống ánh mắt cũng có chút kỳ lạ, nàng ấy cầm mặt nạ trong tay, nhìn chằm chằm vào nó.
“Nàng đã chết.” Dạ nói.
Sư Thanh Y kinh ngạc: “… Ngươi nói ai?”
Dạ đưa chiếc mặt nạ đến trước mặt hai người các nàng, dường như đang nói đến chủ nhân của khuôn mặt này: “Nàng, Ngũ.”
Dạ gọi Trữ Ngưng là Cửu, là bởi vì năm đó Trữ Ngưng hy vọng người khác xưng hô nàng ta theo thứ bậc của mình, nàng ta là Cửu Muội.
Còn Ngũ mà Dạ nhắc đến, không cần phải nói cũng biết đó là thuộc hạ đứng hàng thứ năm.
Sư Thanh Y chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Ngũ Muội, cho dù trước đó lúc ở trong mộng cảnh, Ngũ Muội cũng che mặt giống như những người khác. Nhưng hiện tại Dạ nói như vậy, không hề nghi ngờ tướng mạo chân chính của Ngũ Muội thật ra chính là dung mạo của Tân Đồ.
“Nàng… Nàng chết như thế nào?” Tuy rằng Sư Thanh Y không hề hiểu biết về Ngũ Muội, nhưng dù sao cũng là thuộc hạ của Dạ, nàng cảm thấy cả ngày hôm nay Dạ chưa từng xuất hiện hẳn là đã gặp chuyện gì đó, nên vội vàng hỏi.
“Kẻ theo dõi đã giết nàng ngay trước mặt ta.” Trong mắt Dạ là một loại lạnh lẽo khó có thể hình dung.
“Ngươi và ngự giả theo dõi ngươi trực tiếp đối mặt?” Sư Thanh Y kinh ngạc.
“Hôm nay ta dẫn theo người xuống hang động, đã gặp nàng ta ở dưới đó.” Dạ nói: “Nàng ta đã biết tất cả, ta cũng không cần kiêng kỵ nữa.”
Sư Thanh Y đoán được hôm nay Dạ dẫn theo nhóm người Hoàng Lương xuống mê cung, cho nên mới không có cách nào liên hệ với Trường Sinh, nàng cũng từng lo lắng ngự giả kia sẽ xuống mê cung, hiện tại Dạ chính miệng nghiệm chứng suy đoán của nàng, Sư Thanh Y cũng không quá ngạc nhiên.
Nhưng không ngờ chính là ngự giả kia đã giết thuộc hạ của Dạ.
“Ngũ lấy mặt của mình cho ngươi dịch dung, cho ngươi dùng thân phận Tân Đồ để hành động sao?” Lạc Thần nói.
Dạ gật đầu: “Ngũ, nàng âm hiểu thuật dịch dung.”
Thuộc hạ của Dạ đã chết, nét mặt nàng ấy nhìn không ra vẻ khổ sở, nhưng thoạt nhìn lại không giống nàng ấy của ngày thường, dường như có chút không thích ứng.
Sư Thanh Y hồi tưởng lại lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của Tân Đồ, cảm giác Tân Đồ giống như một con rối, không chút cảm xúc, điểm này quả thật là rất giống thuộc hạ của Dạ, thuộc hạ của Dạ thậm chí còn vô cảm hơn cả nàng ấy, giống như một cái xác không hồn chỉ biết nghe lệnh làm việc.
Nhưng sau đó nàng gặp lại Tân Đồ, ánh mắt Tân Đồ có cảm giác linh hoạt hơn một chút, lúc đó Sư Thanh Y cảm thấy nàng ấy giống như biến thành một người khác, hiện tại nàng mới hiểu được thì ra cảm giác của nàng không sai, người sau đó nàng gặp chính là Dạ đang dịch dung để tiếp xúc với các nàng.
“Người ngay từ đầu ngồi trên xe chính là bản thân Ngũ Muội?” Sư Thanh Y hỏi.
“Phải.” Dạ nói: “Sau đó đều là ta, trước đó nàng luôn nghỉ ngơi trong huyết trì của ta.”
Tuy rằng Sư Thanh Y không có tiếp xúc gì với Ngũ, nhưng dù sao cũng là thuộc hạ của Dạ, trong lòng nàng cũng phẫn hận và khổ sở thay Dạ, nhưng Ngũ Muội đã chết, tất cả đều đã muộn.
Mà Dạ không có cảm xúc, có lẽ ngay cả cảm giác phẫn hận và khổ sở cũng không thể nào hiểu được.
Sư Thanh Y nghĩ vậy, tâm tình càng phức tạp, càng không biết nên an ủi Dạ như thế nào.
“Ta… cảm thấy bản thân có chút kỳ lạ.” Dạ nhìn các nàng một hồi lâu rồi nói.
“Ngươi làm sao vậy?” Sư Thanh Y nhẹ giọng hỏi.
Lạc Thần nhìn lướt qua tay của Dạ, phát giác nắm tay của Dạ siết rất chặt, mơ hồ nổi cả gân xanh.
Lạc Thần khẽ nheo mắt, yên lặng không nói lời nào.
“Ta cũng không biết.” Dạ cúi đầu, lúc này mới ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ mờ mịt: “Ngũ là thuộc hạ duy nhất vẫn luôn theo ta từ năm đó, nàng đã chết, ta… không quen.”
Dạ vẫn siết chặt nắm tay.
“Thuộc hạ duy nhất?” Sư Thanh Y cảm thấy cách nói của Dạ có phần kỳ lạ, nên vội hỏi: “Năm đó Cửu phản bội ngươi, nhưng vẫn còn rất nhiều thuộc hạ, lẽ nào bọn họ cũng…”
“Bọn họ không phản bội ta.” Dạ rũ mắt: “Chỉ là ta bị trừng phạt, bọn họ cũng bị phạt theo, bị phạt đến chỗ kẻ theo dõi, trở thành thuộc hạ của nàng ta, nghe theo mệnh lệnh của nàng ta.”
Sư Thanh Y rùng mình một cái.
Thảo nào Dạ cần phải tìm Hoàng Lương và Lông Xám Trắng cùng xuống động, điểm ấy trước đó nàng còn không hiểu, hiện tại rốt cục hiểu được.
Nếu như Dạ vẫn còn nhiều thuộc hạ như vậy thì căn bản không cần dùng tiền thuê người.
Tất cả những thuộc hạ kia điều bị phạt chuyển cho ngự giả kia, đây chẳng phải đồng nghĩa thực lực của ngự giả kia đã đáng sợ đến mức khó có thể tưởng tượng sao, kẻ địch mà các nàng phải đối mặt không chỉ có một mà là một nhóm.
Mỗi thuộc hạ của Dạ đều thân mang tuyệt kỹ, hơn nữa tất cả đều không có tư tưởng cá nhân, đổi chủ nhân rồi hẳn là sẽ nhất mực nghe lệnh chủ nhân mới.
“Dạ, hiện tại ngươi đang tức giận sao?” Lạc Thần nhẹ giọng hỏi Dạ.
“Ta tức giận?” Dạ hơi sửng sốt.