Chương 618: Phù đăng
Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thương Phách, hơn nữa thân thể run rẩy phủ phục trên mặt đất, nàng căn bản không kịp kinh ngạc thì sự lo lắng và bất an chôn sâu trong lòng đã dâng lên, thôi thúc nàng tiến về một mục đích nhất định.
Mục đích của cuộc đời này, chính là Lạc Thần.
Thương Phách đang bế Sư Thanh Y, cảm giác được Sư Thanh Y đang muốn giãy dụa nhảy xuống, hắn sợ Sư Thanh Y ngã nên vội vàng khom lưng thả nàng xuống. Sư Thanh Y không có bất kỳ do dự nào, lập tức chạy đến bên cạnh Lạc Thần.
Lạc Thần cúi đầu, thân thể run rẩy.
Sư Thanh Y cũng không tự chủ được mà bắt đầu run lên, nàng bám vào thân thể Lạc Thần, muốn đến gần quan sát sắc mặt của nàng ấy, nhưng khuôn mặt của Lạc Thần đã sắp thấp đến chạm đất, căn bản không nhìn thấy được, trong lòng nàng càng thêm hoảng hốt, hỏi: “Ngươi… Ngươi làm sao vậy?”
Hô hấp của Lạc Thần vô cùng hỗn loạn, tạm thời không thể trả lời nàng.
Lưu Thiều bước đến, thấp giọng nói: “Lạc Thần cô nương, ngươi không sao chứ?”
Thương Phách càng không rõ là chuyện gì xảy ra, vừa vào nhà liền nhìn thấy có người quỳ xuống trước mặt, hắn là bệ hạ, bình thường đương nhiên là nhìn thấy tộc nhân quỳ xuống trước hắn. Nhưng Lạc Thần không phải là tộc nhân của hắn, cũng không cần phải hành đại lễ như vậy, hơn nữa hắn chưa từng nhìn thấy cách quỳ giống như Lạc Thần, run rẩy, lo sợ không yên, hơn nữa là co quắp.
“Thiều Nhi.” Thương Phách có chút xấu hổ, hắn không tiện nói chuyện với Lạc Thần, chỉ đành nói với Lưu Thiều: “Là ta làm nàng ấy sợ sao?”
“Sẽ không.” Lưu Thiều nói: “Ngươi tính tình tốt, đã khi nào hù dọa người khác?”
“Ngươi… nói gì đi.” Sư Thanh Y nắm chặt góc áo của Lạc Thần, giọng nói mơ hồ mang theo vài phần nức nở: “Ta có hơi sợ.”
Lạc Thần nghe nàng nói như vậy thì hít sâu một hơi, dường như đang miễn cưỡng khiến bản thân bình tĩnh trở lại, nhưng giọng nói vẫn nhẹ đến run rẩy: “Xin lỗi, ta uống hơi nhiều, say rượu… nến không đứng vững, làm các ngươi lo lắng rồi.”
Thương Phách hiểu được, vội vàng nói: “Thiều Nhi, nàng đưa cô nương này trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Hắn là một người rất có chừng mực, đã có vợ con, cho nên cũng sẽ không tiếp xúc với những nữ tử khác, mà chỉ nhẹ giọng căn dặn Lưu Thiều đi làm, mà lúc nói chuyện với Lưu Thiều, ngữ dịu dàng xen lẫn vài phần từ tính.
“Được.” Lưu Thiều nghe Lạc Thần nói là say rượu, mới nghĩ đến việc Lạc Thần quả thật đã cùng nàng ấy uống mấy chén rượu mạnh, loại rượu mạnh như vậy người bình thường sẽ không chịu đựng được, tác dụng lại rất mạnh,nàng ấy cũng cho rằng Lạc Thần thật sự say rượu, cho nên đến đỡ Lạc Thần.
Lạc Thần đỡ tay Lưu Thiều, miễn cưỡng đứng lên, mái tóc đen xỏa xuống bờ vai, đồng thời cũng che đi hơn một nửa khuôn mặt của nàng.
Sư Thanh Y ngẩng đầu lo lắng đánh giá nàng ấy, phát hiện khuôn mặt của nàng ấy đã bị che khuất, nên vội vàng lách sang bên kia. Chờ nàng nhìn rõ thì thấy sắc mặt của Lạc Thần gần như trắng bệch, khóe mắt đỏ bừng, dáng vẻ mất hồn, nhất thời cảm thấy đau thấu tâm can.
Nàng còn nhỏ tuổi, trước kia lại sống quá vô tư vô lự, chưa từng trải qua cảm giác đau lòng lòng, cảm giác vô cùng kỳ lạ, không rõ bản thân bị làm sao, rồi lại không nhịn được đau lòng vì Lạc Thần.
“Mẫu thân, ngươi để nàng vào phòng của ta đi, phòng ta thoải mái, chăn cũng mềm mại.” Sư Thanh Y vội vàng theo phía sau Lưu Thiều, nói: “Những phòng khác đã lâu không có người ở.”
Bởi vì bạn bè của Lưu Thiều đều là đánh nhau mà có, nên có rất ít người có thể giao đấu với nàng ấy được lâu, chính vì thế khách đến nhà cũng đếm trên đầu ngón tay, những phòng khác vô cùng quạnh quẽ, không ai ngủ, đệm chăn cũng đều được cất đi rồi.
Lưu Thiều gật đầu, đỡ Lạc Thần vào phòng của Sư Thanh Y.
Vào phòng, Lạc Thần ngồi xuống bên mép giường, Sư Thanh Y vội vàng rót một chén nước đến, đưa cho Lạc Thần: “… Ngươi uống một chút, sẽ dễ chịu hơn.”
Lạc Thần cúi đầu, dường như không dám nhìn nàng, mà chỉ nhận lấy chén nước chậm rãi uống, nhưng vẫn không nói lời nào.
“Mẫu thân, ngươi đừng uống rượu với nàng nữa.” Sư Thanh Y nhìn thấy, cho rằng Lạc Thần đã say đến hồ đồ, tinh thần hoảng hốt, nàng đau lòng nhìn về phía Lưu Thiều: “Nàng say đến mơ hồ rồi, không có phản ứng.”
“Phải, phải.” Lưu Thiều dỗ dành nàng: “Trách mẫu thân cùng nàng uống nhiều, ta vốn cho rằng mỗi chén nàng đều uống cạn là bởi vì có thể chịu đựng được.”
“Không trách mẫu thân.” Sư Thanh Y ôm chân Lưu Thiều, cọ qua cọ lại, nhẹ giọng nói: “Ai cũng không trách.”
Vừa đau lòng vì Lạc Thần thất hồn lạc phách, vừa chua xót vì Lưu Thiều.
Vừa rồi phụ thân trở về, nàng ngoại trừ vui mừng, thì trong lòng còn có rất nhiều khổ sở.
“Vậy thì trách rượu?” Lưu Thiều cười nói.
“Đúng, trách rượu.” Sư Thanh Y nghiêm túc gật đầu.
Lạc Thần liếc nhìn hai mẹ con các nàng, trong mắt chất chứa bi thương không thể xua tan.
“Mẫu thân, phụ thân ở ngoài chưa ăn cơm, ngươi đi xem đi, chỗ này có ta, ta sẽ chăm sóc nàng.” Sư Thanh Y lo lắng cho Lạc Thần, lại sợ Thương Phách đói bụng, cho nên vội vàng nói với Lưu Thiều.
“Ngươi biết cách chăm sóc Lạc Thần cô nương sao?” Nhẹ giọng nhẹ giọng nói.
“Ta biết, trước đó nàng giao đấu với ngươi, ta còn bóp vai, đấm chân cho nàng. Hiện nay nàng say, sẽ cảm thấy khát nước, phải uống một ít nước, sau đó sẽ ngủ, có lẽ nàng cũng sẽ nôn, ta sẽ ở bên cạnh trông chừng.” Sư Thanh Y sắp xếp trật tự đâu ra đấy.
“Ngươi rất biết nhìn phụ thân ngươi, học được những việc này.” Lưu Thiều xoa đầu nàng, thật ra trong lòng rất yên tâm giao Lạc Thần cho Sư Thanh Y chăm sóc.
Đừng xem Sư Thanh Y còn nhỏ, nhưng nàng vô cùng hiểu chuyện. Bình thường Thương Phách tửu lượng rất thấp, rồi lại sợ Lưu Thiều một mình uống rượu cơ đơn, nên cho dù bản thân không thể uống, hắn cũng muốn cố sức uống cùng Lưu Thiều, sau khi Thương Phách uống say, Sư Thanh Y cũng bận rộn chăm sóc hắn như thế.
“Vậy ngươi ở đây với nàng.” Lưu Thiều cúi người, nhìn Sư Thanh Y: “Ta đi tìm phụ thân ngươi.”
Sư Thanh Y gật đầu, nhìn theo bóng lưng Lưu Thiều rời đi.
Cửa đóng lại, nhưng Lạc Thần vẫn có thể nghe được giọng nói mơ hồ từ ngoài cửa. Thương Phách lo lắng, thật ra cũng theo đến trước cửa, nhưng hắn không tiện vào phòng nên vẫn đứng chờ ở bên ngoài.
Chỉ nghe Thương Phách nói: “Thiều Nhi, nàng nấu chút canh giải rượu cho vị Lạc Thần cô nương kia đi.”
Lưu Thiều nói nhỏ vài câu với hắn, sau đó hai người mới cùng nhau rời đi.
Lạc Thần nghe bọn họ nói nhỏ, đầu cúi xuống càng thấp. Bọn họ càng tốt, càng đối đãi chu đáo, nàng lại càng cảm thấy bản thân như bị dày vò trên lửa.
Trên đời này, khiến người ta thống khổ nhất không phải là gặp cảnh ngộ bi thảm.
Mà chính là bị bi thảm quấn lên người, vốn dĩ mọi thứ đều tốt đẹp, đẹp tựa như một giấc mộng.
Ký ức dịu dàng và ấm áp, đối lập với hiện thực lạnh lẽo, gần như làm cho người ta đau đớn tận xương.
Mộng cảnh… Quả thật là độc dược ăn mòn xương tủy, nó làm cho người ta có thể nhìn thấy hạnh phúc đã từng có, rồi lại phải đối mặt với tội lỗi làm thế nào cũng rửa không sạch.
“Ngươi muốn nằm xuống không?” Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần dường như đang ngồi thất thần bên giường, nên nhỏ giọng nói.
Lạc Thần chậm rãi nghiêng mặt sang, rũ mắt nhìn về phía nàng.
“Đêm nay ngươi ngủ ở chỗ ta đi, ngươi uống say rồi, không tiện về nhà, mẫu thân và phụ thân ta đều rất hoan nghênh ngươi ở lại.” Có lẽ là hy vọng Lạc Thần có thể an tâm, nên nàng vừa cười vừa bổ sung một câu: “Phụ thân và mẫu thân đều là người tốt nhất trên đời.” Người tốt nhất trên đời. Trong nháy mắt, sẽ tiêu tán giữa thời gian, thậm chí bằng một cách… như thế.
Lạc Thần cảm thấy lỗ tai ong ong, tiếng kêu gào chói tai, tiếng xiềng xích lại vang lên, mùi máu tanh lúc bị bức nuốt xuống dường như nảy lên trong cổ họng, nàng lập tức bưng kín miệng.
Đôi mắt lại rơi lệ.
Nước mắt của nàng yên lặng rơi xuống, rơi một cách không hề báo trước, Sư Thanh Y nhất thời ngây ngẩn cả người.
Bản thân Lạc Thần cũng hoảng hốt, nàng phát giác Sư Thanh Y đang nhìn chằm chằm mình, nên vội vã quay mặt đi. Nhưng vẫn che miệng, cả người thoát lực giống như sẽ không phát ra bất kỳ động tĩnh nào nữa, hai vai run rẩy, cho dù không phát ra âm thanh, nhưng dường như có thể nghe được tiếng nghẹn ngào gần như hít thở không thông.
“… Ngươi khóc?” Sư Thanh Y thì thào.
Lạc Thần không trả lời.
“Sao ngươi lại khóc?” Sư Thanh Y run giọng, tiến đến bên cạnh Lạc Thần.
Lạc Thần ngồi, không nhìn nàng, thân thể nho nhỏ của nàng đứng ở bên giường, cuống quít ôm lấy cánh tay của Lạc Thần: “Ngươi… ngươi đừng khóc.”
Tiềm thức của nàng dần dần thức tỉnh, tiềm thức này chính là, Lạc Thần là một người rất ít khóc.
Một người như vậy, nếu như thực sự rơi lệ, thì đó tất nhiên là đau đớn đến mức khó có thể hình dung. Lạc Thần có thể chịu đựng được những điều người bị thường không thể chịu được, nhưng có một khoảnh khắc nào đó, ngay cả Lạc Thần cũng cảm thấy không chịu nổi nữa, vậy giây phút ấy trong lòng Lạc Thần phải có bao nhiêu thống khổ.
Rõ ràng nàng mới vừa quen biết Lạc Thần hôm nay, nhưng lại có một loại tiềm thức như thế cắm rễ trong lòng, hơn nữa loại tiềm thức này hóa thành nỗi đau xót, không ngừng lan trong khắp cả người nàng.
Điều nàng không chịu được nhất chính là thấy Lạc Thần rơi lệ.
Hiện tại ngoài miệng bảo Lạc Thần đừng khóc, nhưng trong lòng lại như hồng thủy vỡ đê, thống khổ vô tận cuồn cuộn trút xuống, ngưng tụ thành hơi nước trong mắt Sư Thanh Y.
“Đừng… khóc.” Sư Thanh Y chồm lên người Lạc Thần.
Nàng cũng không biết vì sao trong lòng dâng lên một cảm giác bi ai sâu sắc, vì thế nàng cũng khóc thành tiếng. Nàng không dám khóc lớn tiếng, sợ bị phụ mẫu nghe thấy.
Lạc Thần nghe Sư Thanh Y khóc thành tiếng, liền xoay người ôm nàng vào trong lòng, cổ họng nghẹn ứ, không cách nào dịu dàng an ủi nàng ‘đừng khóc’ giống như trước đây.
Lạc Thần và Sư Thanh Y ôm nhau khóc, khóc một cách kiềm nén, nghẹn ngào dường như bao phủ trong hối hận và tự trách.
Khóc hồi lâu, Sư Thanh Y đột nhiên kịch liệt run rẩy, nàng ôm chặt lấy Lạc Thần, ngữ điệu trở nên trưởng thành, mang theo tiếng nức nở kiềm nén: “Lạc Thần, đi thôi… chúng ta đi thôi, bỏ đi, bỏ đi.”
Thân thể Lạc Thần nhất thời cứng nhắc.
Nàng không nghĩ tới lần này Sư Thanh Y lại thức tỉnh nhanh như vậy: “… Thanh Y.”
Tâm tư dao động kịch liệt khiến sự che mắt của mộng cảnh bị phá vỡ, hai người cứ thế ôm nhau khóc trong thanh tỉnh.
“Ra ngoài thôi.” Sư Thanh Y thực sự không đành lòng để Lạc Thần tiếp tục như vậy: “… Đừng chịu đựng nữa, chúng ta bái biệt phụ thân và mẫu thân đi.”
Lạc Thần không đáp lại.
“Ta biết, ta biết ngươi đời này cũng không bỏ xuống được, nếu như ngươi thực sự buông xuống, vậy đã không phải là ngươi nữa.” Sư Thanh Y không dừng được nước mắt: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, đó vốn dĩ không phải lỗi của ngươi, sẽ không trách ngươi, vừa rồi phụ thân ta còn bảo mẫu thân nấu canh giải rượu cho ngươi, hai người họ thật sự rất rất tốt. Hắn càng tốt, lại càng không trách ngươi, ngươi hiểu không?”
“Ta.. hiểu.” Lạc Thần run giọng nói.
“Nơi này không phải để ngươi đến nhổ cái gai trong lòng.” Nước mắt của Sư Thanh Y cọ lên bạch y của Lạc Thần: “Ngươi chỉ đến thăm hỏi bọn họ… bọn họ ở đây sống rất tốt, rất hạnh phúc, cũng giống như Côn Lôn và mẫu thân.”
Lạc Thần càng hiểu được dụng ý của Sư Thanh Y, càng ôm chặt lấy nàng hơn: “Lần này ngươi có tâm nguyện gì không?”
“Lần này ta không có tâm nguyện gì đặc biệt.” Sư Thanh Y khóc đỏ mắt, nói: “Chỉ muốn rời đi trong lúc họ vui vẻ nhất, đừng quấy rầy họ.”
“Ngươi muốn… dỗ dành họ vui vẻ sao?” Lông mi của Lạc Thần còn nhiễm bọt nước lấp lánh.
Sư Thanh Y nâng tay lau đi cho nàng ấy: “Ta không cần dỗ dành, lúc mẫu thân ta vui vẻ nhất chính là lúc có đối thủ giao đấu với nàng, mà lúc phụ thân vui vẻ nhất, chính là lúc mẫu thân vui vẻ.”
Nói xong, nàng nói cho Lạc Thần nghe những sắp xếp của mình: “Ta hy vọng ngươi sẽ cùng ta.”
“Được.” Lạc Thần muốn thực hiện tâm nguyện của nàng, điều chỉnh giọng nói: “Đến lúc đó ở trước mặt phụ thân ngươi, ta sẽ không giống như vừa rồi nữa.”
Sư Thanh Y biết đến lúc đó nàng ấy cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, vì thế trong lòng càng khổ sở, rồi lại không có bất kỳ biện pháp gì, chỉ đành vùi đầu vào lòng Lạc Thần, Lạc Thần đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Qua một đoạn thời gian, tâm tình của thời gian cũng bình tĩnh trở lại, Lưu Thiều vào đưa canh giải rượu, Lạc Thần uống xong, Lưu Thiều liền bảo nàng ấy nằm nghỉ, đêm nay cứ ở lại đây.
Sư Thanh Y để Lạc Thần ở trong phòng mình, còn bản thân theo Lưu Thiều đi ra ngoài, nàng nói: “Mẫu thân, đêm nay chúng ta có thể thả hoa đăng không? Đã lâu chưa từng thả hoa đăng.”
“Dĩ nhiên có thể.” Lưu Thiều cười nói.
Nàng ấy hành sự vô cùng lưu loát, Sư Thanh Y đã mở miệng thì nàng ấy sẽ lập tức đi làm, Thương Phách lại cực kỳ sủng ái các nàng, Sư Thanh Y vừa mới dứt lời Thương Phách đã muốn đi chuẩn bị vật liệu. Một nhà ba người ở trong nhà gỗ cạnh biển hoa, là một nơi rất thích hợp dùng hoa đăng để trang trí, Thương Phách chuẩn bị đầy đủ vật liệu, có thể làm hoa đăng cho Sư Thanh Y chơi bất cứ lúc nào.
Thương Phách thân là bệ hạ, thân phận tôn quý, nhưng làm những việc này cũng vô cùng thành thạo, dường như thường xuyên làm hoa đăng cho Sư Thanh Y chơi, lâu dần thì thông thạo, Lưu Thiều và Sư Thanh Y thì ở bên cạnh giúp đỡ hắn.
Thương Phách vẫn giống như trước kia, làm hai đèn hoa đăng, sau đó chuẩn bị làm một cái nhỏ hơn.
Sư Thanh Y lại nói: “Phụ thân, lần này ta muốn một cái hoa đăng lớn giống như các ngươi, có được không?”
“Vì sao?” Thương Phách ngừng tay, mỉm cười lắng nghe ý kiến của con gái.
Sư Thanh Y nói: “Trước kia mỗi lần đều là ta cầm hoa đăng nhỏ, nhưng ta sớm muộn gì cũng sẽ trưởng thành. Nguyện vọng của ta hôm nay là hy vọng ta sớm trưởng thành, vĩnh viễn làm bạn bên cạnh hai người, cho nên ta muốn một cái hoa đăng lớn, như vậy nguyện vọng sẽ trở thành sự thật.”
“Có đạo lý.” Thương Phách đồng ý.
“Ta còn muốn làm thêm một cái.” Sư Thanh Y lại nói.
“Cẩn Nhi, lại là nguyên nhân gì đây?” Lúc Thương Phách nói chuyện với nàng, vẫn luôn mang theo ý cười, hơn nữa rất kiên nhẫn.
“Mẫu thân nói chờ ta trưởng thành sẽ có người trong lòng.” Lúc Sư Thanh Y còn nhỏ ở bên cạnh Lưu Thiều, mưa dầm thấm đất, không câu nệ tiểu tiết, năm đó nàng còn nhỏ nhưng nói đến những việc này cũng không có chút ngượng ngùng cấm kỵ, nói một cách thuần túy bình thản, hiện tại linh hồn nàng là một người trưởng thành, nhưng ở trước mặt cha mẹ vẫn là trẻ con: “Hiện tại hoa đăng của ta đã trưởng thành rồi, vậy nó cũng sẽ có người trong lòng, đúng không?”
Thương Phách cũng sẽ không chê cười lý luận trẻ con của nàng, ngược lại càng muốn thuận theo ý nàng: “Đúng vậy. Vậy phụ thân sẽ làm một chiếc hoa đăng xứng đôi với hoa đăng của ngươi, kỳ vọng Cẩn Nhi sau khi lớn lên, người trong lòng ngươi sẽ vĩnh viễn yêu thương ngươi, bảo vệ ngươi.”
Đôi mắt Sư Thanh Y ê ẩm, rồi lại mỉm cười: “Đa tạ phụ thân.”
Người một nhà vui vẻ làm hoa đăng, Lạc Thần đứng ngoài cửa lắng nghe, lưng tựa vào tường, đôi mắt nhắm lại.
Chờ đến khi làm xong bốn chiếc đèn, Lạc Thần mới đi ra ngoài.
“Lạc Thần cô nương.” Lưu Thiều thấy nàng thanh tỉnh so với vừa rồi không ít, nói: “Ngươi cảm thấy khỏe hơn rồi chứ?”
“Khỏe hơn rồi.” Lạc Thần cúi thấp người: “Đa tạ canh giải rượu của Lưu cô nương, trước đó là ta say rượu thất lễ, gây thêm phiền phức cho các ngươi.”
Thương Phách thần thái ung dung, vô cùng ôn hòa nhìn Lạc Thần.
“Ngươi muốn thả hoa đăng cùng bọn ta không?” Sư Thanh Y thuận thế mời Lạc Thần, đưa cho nàng chiếc hoa đăng cuối cùng Thương Phách vừa làm xong: “Bọn ta có bốn chiếc hoa đăng, ta chia ngươi một cái.”
“Ừm.” Lạc Thần nhìn chiếc hoa đăng, cẩn thận nhận lấy.
“Phụ thân ta làm hoa đăng rất đẹp.” Sư Thanh Y chua xót trong lòng, ngoài mặt còn phải giả vờ tươi cười: “Ngươi có thể xem như lễ vật phụ thân ta tặng cho ngươi.”
Lạc Thần cảm giác được sự cổ vũ của Sư Thanh Y, nàng cúi đầu, sau một lúc lâu mới nâng mắt lên, rốt cục nhìn về phía Thương Phách: “… Đa tạ… ngài.”
Âm cuối của nàng ẩn giấu một chút run rẩy, thậm chí cũng không dám xưng hô.
Thương Phách cười nói: “Chúng ta ra ngoài đi.”
Sư Thanh Y nâng tay nắm chặt ống tay áo của Lạc Thần, Lạc Thần dẫn nàng ra ngoài, Lưu Thiều cũng kéo tay Thương Phách, theo Thương Phách ra ngoài. Đến bên ngoài, Sư Thanh Y cất mảnh vải trắng đi, cuối cùng đi vào giữa biển hoa.
Bốn người đi giữa hương hoa, ánh trăng sáng tỏ, chiếu rọi cánh đồng hoa yên tĩnh.
Chúng đã không còn sắc đỏ rực rỡ như ban ngày, mà trở nên lắng dịu hơn không ít, tầng tầng lớp lớp không nhìn thấy điểm cuối, dưới ánh trăng bao phủ cùng gió nhẹ lay động, tựa hồ đang cúi đầu nói khẽ.
Trong tay mỗi người cầm một chiếc hoa đăng, lần lượt thắp sáng.
Theo nhiệt độ tăng lên, hoa đăng dần căng khí, một cái tiếp một cái được nhiệt khí lảo đảo nâng lên, bay vào giữa bầu trời đêm.
Biến chiếc hoa đăng sáng như ánh trăng di động giữa không trung rồi chập chờn theo gió.
Hai tay Sư Thanh Y đặt ở bên môi nhằm khuếch đại âm thanh của bản thân, đứng giữa biển hoa nhìn bốn chiếc hoa đăng mà hô lên: “Xin hãy mang nguyện vọng của ta trước mặt chủ thần! Hy vọng gia đình chúng ta, vĩnh viễn ở bên nhau!”
Lạc Thần đứng phía sau Sư Thanh Y, yên lặng nhìn nàng ước nguyện.
“Hy vọng có một ngày phụ thân ta có thể đánh thắng mẫu thân!” Sư Thanh Y lại hô: “Mỗi lần mẫu thân giao đấu với phụ thân, đều muốn ta đánh cược xem ai thắng, ta biết rõ phụ thân sẽ thua, nhưng vẫn cược hắn sẽ thắng!”
Thương Phách bị nữ nhi chê cười, ngược lại cảm thấy hài lòng không ngớt, nên cũng đưa tay lên, học theo Sư Thanh Y, phối hợp hô lớn: “Là phụ thân kém cõi, mỗi lần đều để Cẩn Nhi bị thua! Phụ thân sai rồi!”
Hắn thật sự không có một chút kêu ngạo của vương thượng, mà chỉ là một phu quân, một phụ thân bình thường.
Lưu Thiều dễ tính, cũng cười hô: “Được rồi, lần này ta sẽ để Cẩn Nhi thắng một lần!”
Hô xong rồi, nàng ấy xoay người nhìn Thương Phách, lệ chí nơi khóe mắt nhìn càng nhu mị, vẫy tay gọi: “Đến đây.”
“Xin Thiều Nhi chỉ giáo.” Thương Phách khom người cười nói với nàng.
Bóng dáng Lưu Thiều lướt qua, Thương Phách cũng tiếp chiêu nhanh như gió, hai người so chiêu một cách vô cùng tự nhiên. Hai người đạp hoa bay lên, cùng nhau giao đấu, giữa biển hoa, dưới ánh trăng, những cánh hoa đỏ tung bay, cánh hoa lượn vòng, không trung có hoa đăng tô điểm.
Sư Thanh Y nhìn thấy, trong mắt tràn đầy nước mắt, nàng quỳ xuống giữa biển hoa, hiện tại vóc dáng của nàng thấp bé, gần như bị biển hoa che khuất.
Lạc Thần quỳ xuống bên cạnh nàng.
Hai người yên lặng nhìn hai người đang vui vẻ giao đấu ở phía xa xa, khấu đầu ba lần.
Bái biệt xong, nắm nắm tay Sư Thanh Y đứng dậy.
“Đây là thời khắc phụ thân và mẫu thân vui vẻ nhất.” Sư Thanh Y ngấn lệ mỉm cười nhìn Lạc Thần: “Bọn họ ở chỗ này, sẽ luôn vui vẻ như vậy.”
Giống như Côn Lôn và mẫu thân Sư Cẩm Niệm vậy.
Lạc Thần dùng Gian Khích Trùy cắt vỡ không gian rồi ôm Sư Thanh Y bước vào.
Chờ hai người ở trong không gian rỗng quay đầy nhìn lại, chỉ thấy Thương Phách dang rộng quang dực giữa màn đêm, mười cánh vươn cao, chiếu sáng những cánh hoa đỏ bay khắp trời, Thương Phách bay vút lên không trung, kéo Lưu Thiều ôm vào trong lòng.
Hai người ôm nhau giữa bầu trời.
Bốn chiếc hoa đăng đã bay xa.
Sư Thanh Y rơi lệ, nàng hạ quyết tâm, không đành lòng nhìn nữa, hai tay ôm cổ Lạc Thần: “… Đi thôi.”
Lạc Thần đưa tay ôm nàng, khẽ nghiêng mặt, vui vào mái tóc của nàng, sau đó rời khỏi không gian rỗng.
Một lần nữa trở lại sân sau, Sư Thanh Y trực tiếp trở về dáng vẻ trưởng thành ngay trong vòng tay Lạc Thần, dường như nàng vẫn chưa kịp phản ứng, hai chân chạm đất nên bỗng dưng có chút hoảng loạn, Lạc Thần đưa tay nâng cao thắt lưng của nàng, vững vàng bế nàng lên.
“… Lạc Thần.” Sư Thanh Y lo lắng cho Lạc Thần, nên cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng ấy.
Lạc Thần ôm nàng không buông tay, ánh mắt còn sâu thẳm hơn cả màn đêm, nàng ấy trầm giọng nói: “Nguyện vọng của phụ thân ngươi, ta… sẽ làm được.”
— Hy vọng Cẩn Nhi của ta sau khi trưởng thành, người ngươi thích sẽ vĩnh viễn yêu thương ngươi, bảo vệ ngươi.
Bất kể như thế nào, đều phải kiên trì làm được.
Sư Thanh Y trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa chua xót muốn khóc vừa ngọt ngào muốn cười, nàng cúi đầu hôn lên mí mắt Lạc Thần, trong lời nói có vài phần hờn dỗi và ỷ lại: “Ngươi phải làm được.”
Các nàng đi vào buổi tối, lúc trở về hiện thực đã là ban ngày.
Lạc Thần buông Sư Thanh Y xuống, từ sân sau đi vào nhà.
Vũ Lâm Hanh và A Mai nằm trên sô pha xem TV, nhìn thấy các nàng trở về, Vũ Lâm Hanh cắn hạt dưa chào hỏi, nàng ấy chỉ biết là các nàng vào mộng cảnh nhưng không biết là vào mộng cảnh gì, còn tưởng rằng các nàng chỉ đi chơi, nên hăng hái bừng bừng hỏi: “Vào mộng cảnh trở về? Thế nào, chơi vui không?”
Trong lòng Sư Thanh Y có một loại cảm giác viên mãn, nàng nói: “…Vui vẻ.”
“Nhưng thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu vui vẻ a?” Vũ Lâm Hanh khoác vai A Mai nói thầm.
A Mai đội một chiếc mũ long, ở giữa trống rỗng, đang chìm đắm trong tình tiết của bộ phim truyền hình.
Lạc Thần yên lặng chốc lát rồi mới nói: “Dạ đang giảng bài sao? Hai người các ngươi không đi nghe giảng?”
“Không phải bọn ta lười biếng đâu.” Vũ Lâm Hanh lập tức biện minh: “Nàng hôm nay sẽ không đến, tâm can bảo bối nhà các ngươi cả ngày ôm điện thoại, tâm thần hoảng hốt nhưng cũng không nhắn tin trò chuyện với nàng, có lẽ người ta căn bản không trả lời tin nhắn của tâm can bảo bối nhà các ngươi.”
“Trường Sinh đâu?” Sư Thanh Y hỏi.
“Trước sân.” Vũ Lâm Hanh nói xong cũng cảm thấy đâu lòng: “Đang ngóng trong ở ngoài đó.”
Lạc Thần trở về phòng thay quần áo, sau đó cùng Sư Thanh Y ra trước sân xem thử.
Trường Sinh dọn một chiếc ghế ra ngồi ở trước sân, cũng không biết đang nhìn cái gì mà tinh thần hoảng hốt.
“Trường Sinh.” Sư Thanh Y bước đến, cùng Lạc Thần một trái một phải ngồi bên cạnh nàng ấy.
Trường Sinh lúc này mới lộ vẻ kinh ngạc và vui mừng: “A Cẩn, A Lạc, các ngươi trở về rồi.”
Nàng ấy cảm thấy khóe mắt của Lạc Thần hình như có hơi đỏ, thoạt nhìn không quá bình thường, Sư Thanh Y dường như cũng đã khóc nên vội hỏi: “Các ngươi ở trong mộng cảnh không vui sao?”
“… Vui.” Sư Thanh Y lại nói.
“Nhưng các ngươi dường như đã khóc.” Trường Sinh quá hiểu các nàng.
“Đôi khi khóc….” Sư Thanh Y cười nói: “Thật ra trong lòng lại rất vui vẻ.”
Trường Sinh dường như có điều suy tư.