Chương 617: Đối mặt
Lạc Thần được Sư Thanh Y nắm chặt tay, hai người đi vào trong nhà. Hiện tại Sư Thanh Y vóc dáng nhỏ bé, bước tiến dĩ nhiên sẽ ngắn, Lạc Thần cũng thu nhỏ bước chân, phối hợp với bước chân của nàng, ánh mắt lại dừng trên đỉnh đầu của nàng.
Rất đáng yêu, sợi tóc vừa mảnh vừa mềm mại. Cả người thoạt nhìn nhỏ nhỏ, lại vô cùng có tinh thần, lúc bước đi mang theo vài phần nhảy nhót, hơn nữa không có vẻ mờ mịt ngây thơ như lúc ở Thanh Huyên.
Lạc Thần yên lặng nhìn một Sư Thanh Y như thế.
Đây có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Sư Thanh Y lúc nhỏ.
Chỉ là…
Lạc Thần nghĩ đến điều gì đó, nét mặt lại đông cứng, cúi đầu theo theo.
Đi đến phòng của Sư Thanh Y, Sư Thanh Y nắm tay Lạc Thần ngồi xuống mép giường, nói: “Ngươi ngủ đi, lúc ăn cơm ta sẽ gọi ngươi dậy. Mẫu thân ta đã mời cơm, thì sẽ tỉ mỉ chuẩn bị, lúc xuống bếp sẽ có hơi lâu một chút, ngươi có thể an tâm ngủ nhiều một chút.”
Nàng lúc này tuổi tác tuy nhỏ, cũng đã biết săn sóc người khác.
“Được.” Lạc Thần nói, nhưng vẫn bất động, chỉ là quan sát nàng.
“Ngươi cởi áo ngoài đi.” Sư Thanh Y cười đến ngọt ngào: “Ta giúp ngươi treo lên.”
Dứt lời, nàng còn ngồi xổm xuống, muốn giúp Lạc Thần cởi giày. Lạc Thần vội vàng ngăn cản nàng, tự mình khom lưng cởi giày ra, đặt sang một bên, Sư Thanh Y nhìn thấy, còn cúi xuống xếp giày chỉnh tề hơn, dường như lúc này mới cảm thấy thoải mái.
Lạc Thần cởi áo ngoài, tựa vào đầu giường.
Sư Thanh Y treo áo ngoài của nàng lên, rồi lại trở về dùng chăn đắp lên người Lạc Thần, thuận tiện vỗ vỗ chăn, dường như đang an ủi Lạc Thần, nói: “Ngươi ngủ đi, ta sẽ gọi ngươi. Yên tâm đi, ngươi sẽ có cơm ăn.”
“Yên tâm?” Lạc Thần mơ hồ có chút buồn cười.
Sư Thanh Y nghiêm túc nói: “Ngươi có thể đấu với mẫu thân ta lâu như vậy, đánh đến thân thể đều phát run, còn hỏi mẫu thân ta có thể mời ngươi ăn cơm không, có lẽ là ngươi rất muốn ăn cơm mẫu thân ta nấu, cho nên ta mới bảo ngươi yên tâm.”
“Ta cũng không phải vì một bữa ăn.” Lạc Thần nói.
“Vậy thì vì cái gì?” Sư Thanh Y không giải thích được.
Lạc Thần chỉ nhìn nàng mà không nói lời nào.
Sư Thanh Y nhìn thấy hỏi không ra đáp án, nên cũng không cưỡng cầu, nàng nói: “Ngươi chỉ ngồi như vậy, không định ngủ sao?”
“Ta ngủ không được, ngồi một lúc.”
“Có phải vì ngươi cảm thấy đau cho nên mới ngủ không được?” Sư Thanh Y ngồi xuống bên cạnh nàng: “Ta nghe người ta nói có một số vết thương lúc đầu sẽ không cảm thấy đâu, đến lúc nghỉ ngơi mới dần cảm thấy đau đớn.”
Mở miệng mở miệng: “Không có…”
Sư Thanh Y cũng nói: “Nếu như ngươi cảm thấy đau, ta xoa bóp cho ngươi một chút, có được hay không?”
Lạc Thần đổi giọng: “Đau.”
“Vậy ta xoa bóp cho ngươi.” Sư Thanh Y mỉm cười với nàng, sau đó cởi giày bò lên giường, ngồi xổm bên cạnh Lạc Thần, hai tay đặt trên vai Lạc Thần, bắt đầu xoa bóp.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Sư Thanh Y vừa xoa bóp vừa hỏi.
Lạc Thần có chút kinh ngạc, thủ pháp của Sư Thanh Y có chút thành thạo, như là thường xuyên xoa bóp cho người khác.
“Tốt.” Lạc Thần trả lời đúng sự thật.
Quả thật tốt.
“Ta thường xuyên xoa bóp vai cho phụ thân và mẫu thân.” Sư Thanh Y dường như muốn khiến Lạc Thần tin tưởng bản lĩnh của mình, nàng cười nói: “Mẫu thân ta không có đối thủ, thật ra rất cô độc, cũng không ai dám đánh nhau với nàng, có lúc nàng sẽ cảm thấy nhàm chán. Phụ thân ta vì muốn làm nàng vui vẻ nên thường xuyên giao đấu với nàng. Phụ thân ta đánh không lại mẫu thân, cũng không nỡ đánh nàng, nhưng phụ thân vẫn có thể đấu với mẫu thân rất lâu rất lâu, chẳng qua là sau khi đánh xong, phụ thân cũng sẽ đau mỏi cả người, cho nên ta thường xoa bóp cho hắn.”
Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mềm mại, lại có vài phần tự hào: “Mẫu thân ta nhìn thấy, cũng muốn được xoa bóp, nàng chỉ muốn ta xoa bóp cho vui mà thôi, nhưng lâu dần, ta xoa bóp cũng không tệ, mẫu thân còn khen ngợi ta.”
Lạc Thần nghe nàng nói đến việc này, thì vô cùng chăm chú.
“Ta sẽ giúp ngươi đấm chân.” Sư Thanh Y xoa bóp một lúc thì thu tay lại, xốc chăn lên, nắm tay nho nhỏ nhẹ nhàng đấm chân cho Lạc Thần.
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, xem dáng vẻ chăm chú của nàng, trong lòng cười thầm.
Sau một lúc lâu, Lạc Thần nghiêng chân, một lần nữa đắp chăn: “Được rồi.”
Nàng cũng không phải thật sự muốn cho Sư Thanh Y xoa bóp đấm chân, mà chỉ là cảm thấy thú vị muốn xem thử mà thôi. Sau khi xem qua thì dừng lại.
“Nhanh như vậy là đủ rồi sao?” Sư Thanh Y lo lắng, vẫn sợ nàng khó chịu.
“Ừm.” Lạc Thần do dự, nhẹ giọng hỏi nàng: “Phụ thân ngươi sẽ trở về cùng chúng ta dùng cơm sao?”
“Ta cũng không biết hắn có thể về kịp hay không.” Sư Thanh Y lắc đầu: “Lát nữa ta hỏi mẫu thân, nếu hắn không về kịp, sẽ sớm thông báo cho mẫu thân ta.”
Sắc mặt Lạc Thần có chút tái nhợt, nhíu mày không nói.
Sư Thanh Y phát hiện mỗi lần Lạc Thần nói đến phụ thân, dường như điều có chút kỳ quái rồi lại không biết vì sao, hỏi nàng ấy có quen biết phụ thân nàng hay không, nàng ấy cũng nói không quen. Sư Thanh Y nghĩ không ra, nên cũng không tìm hiểu thêm nữa, mà chỉ thỉnh thoảng trò chuyện với Lạc Thần.
Giao đấu với chiến quỷ cực mạnh như Lưu Thiều lâu như vậy, quả thật khiến Lạc Thần tiêu hao không ít, cộng thêm việc phụ thân Sư Thanh Y có thể sẽ trở về, Lạc Thần thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, trò chuyện một lúc, đôi mắt nhẹ nhàng khép hờ.
Sư Thanh Y không dám quấy nhiễu nàng ấy nữa, mà cẩn thận xuống giường, để nàng ấy ngồi nghỉ tạm.
Lạc Thần cúi đầu, bóng dáng thoạt nhìn có phần đơn bạc.
Không hiểu sao Sư Thanh Y cảm thấy nữ tử trên giường có chút đáng thương, rồi lại không thể nói rõ là đáng thương ở điểm nào, trong lòng nàng rất khó chịu. Nàng đứng tại chỗ nhìn Lạc Thần một hồi lâu sau đó mới chạy đến phòng bếp.
Lưu Thiều đang bận rộn trong phòng bếp, nàng ấy là vương nữ, cũng là vương hậu, là sự tồn tại cao cao tại thượng, vốn dĩ nơi như phòng bếp nên cách nàng ấy rất xa mới đúng, nhưng từ thủ pháp thành thạo của nàng ấy, còn có món xào đã ra lò cho thấy trù nghệ gần như là đăng phong tạo cực, nàng ấy cũng có vẻ rất thích thú.
“Mẫu thân, phụ thân sẽ trở về dùng cơm sao?”
Sư Thanh Y hỏi thay Lạc Thần.
“Hắn dùng linh vũ truyền tin, nói chuyện quan trọng còn chưa xử lý xong, có lẽ ban đêm mới có thể trở về.” Lưu Thiều quay đầu lại, dịu dàng cười: “Cơm tối cũng không kịp ăn.”
Trước đó lúc giao đấu ở biển hoa, uy áp của nàng ấy đáng sợ dường như muốn nuốt chửng thiên địa, nhưng lúc này xuống bếp lại hoàn toàn là dáng vẻ nhã nhặn lịch sự.
Sư Thanh Y gật đầu, nói: “Mẫu thân, ngươi có thể giữ vị Lạc tỷ tỷ kia lại ăn cơm tối không? Nàng vì muốn ăn cơm của ngươi, cùng ngươi đánh lâu như vậy, ngươi để nàng ăn nhiều một chút đi.”
“Dĩ nhiên có thể.” Lưu Thiều vui vẻ đồng ý: “Nàng là một đối thủ rất tốt.”
Sư Thanh Y nghe xong, lòng tràn đầy vui mừng, vốn định mang tin tốt này nói cho Lạc Thần nhưng nhớ kỹ Lạc Thần còn đang nghỉ ngơi nên không dám quấy rầy. Chờ Lưu Thiều bày xong món ăn, Sư Thanh Y mới chạy vào phòng đánh thức Lạc Thần.
“Ăn cơm thôi.” Giọng nói của Sư Thanh Y non nớt, lúc nói đến ăn cơm còn có cảm giác chờ đợi và thỏa mãn mà chỉ trẻ con mới có.
Lạc Thần đứng dậy mặc áo ngoài và mang giày, Sư Thanh Y còn không quên nói cho nàng biết: “Phụ thân ta có việc, phải đến ban đêm mới có thể quay về. Mẫu thân ta muốn giữ ngươi ở lại ăn tối.”
“Đạ tạ hậu ý của mẫu thân ngươi.” Nghe thấy phụ thân Sư Thanh Y đêm khuya mới có thể quay về, nét mặt Lạc Thần có chút phức tạp.
Sư Thanh Y dẫn Lạc Thần ra bàn ăn dùng cơm, Lưu Thiều không chút làm giá, ngồi trước bàn ăn giống như một nữ tử bình thường, món ăn cũng đầy đủ sắc hương vị, sau khi dùng cơm còn có món tráng miệng.
Lạc Thần gắp một miếng bánh ngọt, bên ngoài phủ một lớp đường, phần da bên trong được chiên giò rụm, chờ lúc chân chính cắn vào, phần nhân lại mềm mại tựa như muốn hòa tan trên đầu lưỡi.
“Lạc Thần cô nương, ăn nhiều một chút.” Lưu Thiều một tay mâng má, lệ chí nơi khóe mắt có vài phần mị hoặc: “Ăn no rồi mới có sức lực đánh nhau.”
Sư Thanh Y có chút lo lắng, vội hỏi: “Mẫu thân, buổi chiều ngươi còn muốn đánh nữa sao?”
“Buổi chiều không đánh.” Lưu Thiều nhìn về phía Sư Thanh Y: “Buổi chiều ngươi còn phải đi rèn luyện, ta phải trông chừng ngươi.”
“Ta còn phải rèn luyện da mặt sao?”
“Lần này là rèn luyện can đảm.”
Sư Thanh Y nhất thời sợ hãi: “Ta có thể… Không vào quỷ động không?”
“Không thể.” Lưu Thiều cười híp mắt.
Sư Thanh Y: “…”
“Nhưng trong động rất đáng sợ… Bên trong tối như mực, còn có rất nhiều ma quỷ kêu rên.” Trước đó Sư Thanh Y đã đi một lần, nàng sợ đến chết khiếp, trở về còn gặp ác mộng.
Nàng thật sự sợ quỷ.
“Mẫu thân sẽ theo sau ngươi.” Lưu Thiều trấn an nàng: “Ngươi không cần sợ, trên đời này không thứ gì có thể tổn thương ngươi.”
“Nhưng ngươi không xuất hiện, cũng không lên tiếng, ta không biết… Ngươi ở nơi nào.” Sư Thanh Y lúng túng.
“Nếu như ta để ngươi biết ta ở nơi nào, ngươi sẽ ỷ lại vào ta, như vậy sao có thể mang đến tác dụng rèn luyện?” Lưu Thiều nói.
Sư Thanh Y biết tính tình của mẫu thân, chỉ đành kiên trì gật đầu.
Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, yên lặng không nói.
Sau khi dùng cơm xong, Lạc Thần chủ động vào phòng bếp giúp Lưu Thiều dọn dẹp, Lưu Thiều vốn dĩ đã thưởng thức bản lĩnh võ công của nàng, thấy nàng thu dọn phòng bếp cũng rất lưu loát thì lại càng yêu thích, Sư Thanh Y đi qua đi lại bên cạnh hai người, nội tâm lại lo lắng đến tình cảnh của mình sau khi vào quỷ động.
Không bao lâu sau, bên ngoài lại xuất hiện một vị bạch y công tử, hắn thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, trong mắt ngậm mưa xuân, trong tay phe phẩy một chiếc quạt, xuất hiện trước cửa phòng bếp, vô cùng ân cần gọi: “Thiều Nhi.”
Lạc Thần thoáng nhìn dáng vẻ của vị công tử kia, bỗng nhiên nhíu mày, dường như có chút bất ngờ.
Sư Thanh Y cho rằng Lạc Thần không thích gặp người lạ, nên vội vàng giới thiệu: “Đây là Doãn thúc, hắn nhất định là biết phụ thân ta không ở nhà nên mới đến đây.”
“Duẫn Mặc Hàn.” Lưu Thiều ngay cả người cũng không quay lại, hỏi rất tùy ý: “Đến đây làm gì.”
“Không làm gì, ta tìm được mấy món đồ chơi từ trong tay thuộc hạ, cho nên mang đến tặng cho ngươi chơi.” Doãn Mặc Hàn nói xong, nhìn về phía Sư Thanh Y: “Có lẽ Tiểu Cẩn Nhi cũng sẽ thích.”
“Ta không thích.” Sư Thanh Y lập tức nói.
Doãn Mặc Hàn: “…”
Hắn bị nghẹn lời, chỉ đành ngượng ngùng sửa miệng: “Vậy mẫu thân ngươi thích.”
Nói xong thì muốn tiến vào phòng bếp.
Ai biết hắn lại giống như bị một luồn khí bắt lấy chân, bước chân ngưng đọng giữa không trung, muốn bước lại không bước.
Lưu Thiều lúc này mới xoay người lại, lắc lắc bọt nước trên tay, cười nói: “Doãn Mặc Hàn, ta nói rồi, ngươi không thể vào phòng bếp của ta.”
Doãn Mặc Hàn lập tức thu chân lại, đầu tiên là nhìn Lạc Thần một cái, hắn cũng không quen biết Lạc Thần, nên chỉ xem nàng là một lý do để vào phòng bếp: “Ta dĩ nhiên biết quy tắc của Thiều Nhi. Chỉ là ta thấy vị cô nương này cũng vào được, cho nên ta nghĩ ngươi đã hủy bỏ lệnh cấm rồi.”
“Nàng giao đấu với ta, đấu rất lâu, chỉ cần là chỗ ta có thể đặt chân thì nàng đều có thể vào.” Lưu Thiều liếc mắt, nhìn như đang cười nhưng thực tế nhưng không có bao nhiêu nhiệt độ: “Ngươi cũng xứng sao?”
Doãn Mặc Hàn cũng không giận, ngược lại càng thích sự lãnh đạm của Lưu Thiều đối với hắn, mỗi lần hắn tiếp cận nàng, trong lòng đều cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhất là khi Lưu Thiều thường xuyên bảo hắn cút, hắn không vì điều gì khác, chỉ vì muốn nghe một tiếng cút, nên nhất quyết phải xem náo nhiệt đến cùng.
“Doãn Mặc Hàn.” Lưu Thiều nói: “Cút đi.”
Doãn Mặc Hàn thoải mái rồi, lập tức thành thật cút đi.
Lạc Thần nhìn bóng lưng Doãn Mặc Hàn rời đi, trong lòng như có điều đăm chiêu.
“Ngươi quen biết Doãn thúc?” Sư Thanh Y phát giác sắc mặt của Lạc Thần có sự thay đổi.
“…Không quen.” Lạc Thần nhẹ giọng nói.
Đây là mộng cảnh.
Dĩ vãng tái hiện, ngay cả khi nó vô cùng sinh động thì cũng chỉ là hư ảo.
Chờ tất cả đã sắp xếp thỏa đáng, Sư Thanh Y một mình ngồi ngoài cửa, bắt đầu bấm đốt ngón tay, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ ưu sầu. Mẫu thân đã lên tiếng rồi, nàng tự biết không thể không vào quỷ động, nhưng nàng thực sự vô cùng sợ hãi.
Lạc Thần bước đến, ngồi bên cạnh nàng.
Hai bóng dáng một cao một thấp ngồi cạnh nhau, cùng nhìn về phía trước.
Lưu Thiều đang trò chuyện cùng một nữ tử ở cách đó không xa, dường như đang căn dặn người kia chuyện gì đó. Người kia có một đôi mắt đỏ, xưng hô Lưu Thiều là điện hạ, mái tóc buộc đuôi ngựa, dung mạo thanh tú xen lẫn vài phần hiên ngang.
Nhất là trên cổ nàng ấy, xăm một loại hoa màu đỏ, có vài phần tương tự loại hoa của biển hoa trước đó. Theo hô hấp của nàng ấy, đóa hoa trên cổ dường như cũng rung động theo.
Đóa hoa ấy thậm chí còn kéo dài xuống tận xương quai xanh.
Sư Thanh Y có vẻ cũng không hứng thú đối với nữ tử đang nói chuyện với Lưu Thiều, dường như cũng không quá quen thuộc, vì thế nàng thu hồi ánh mắt, khe khẽ thở dài.
Lạc Thần vốn dĩ đang đánh giá hình xăm trên cổ nữ chiến quỷ kia, lúc này nghe Sư Thanh Y thở dài, biết Sư Thanh Y vì sao lại như vậy nên hỏi: “Sợ sao?”
“… Ừm.” Sư Thanh Y gục đầu xuống: “Ta rất là sợ quỷ.”
“Trong động thật sự có quỷ sao?”
“Ta chưa thấy qua, nhưng có thể nghe một số âm thanh đáng sợ, hơn nữa có lúc cũng có những cái bóng kỳ lạ lướt qua, nhưng ta lại không nhìn rõ.” Sư Thanh Y co rúm lại thành một quả bóng nhỏ.
Lạc Thần không nói nữa.
Nữ chiến quỷ có hình xăm trên cổ khom người hành lễ với Lưu Thiều, sau đó xoay người rời đi.
Lưu Thiều lúc này mới bước đến, ngồi xổm trước mặt Sư Thanh Y, dịu dàng dỗ dành: “Cẩn Nhi, nên đi luyện tập rồi.”
Sư Thanh Y run rẩy đứng lên, Lưu Thiều đưa tay bế nàng lên, đồng thời cười nói với Lạc Thần: “Ta và Cẩn Nhi đến quỷ động, Lạc Thần cô nương cứ tự nhiên, ngươi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.”
Lạc Thần nhẹ nhàng gật đầu.
Chờ Lưu Thiều bế Sư Thanh Y đi xa, Lạc Thần mới nhẹ nhàng theo ở phía sau.
Quỷ động kia nằm ở mép sườn của một ngọn núi tối thoạt nhìn tối đen như mực, bốn phía cây cỏ mọc um tùm, nhưng lúc đến gần nhìn kỹ Lạc Thần mới phát hiện những cây cỏ này không phải vật sống, mà chỉ là những khoáng vật ngưng kết thành. Những loại khoáng vật này màu sắc khác nhau, có xanh có trắng, cũng có đỏ sẫm, chằng chịt phức tạp sinh trưởng ra bên ngoài, kéo dài thành những hình dạng khác nhau, nhìn từ thì giống như một rừng cây.
Lạc Thần đứng ngoài cửa động nhìn vào bên trong.
Cửa động có một cảm giác âm lãnh đập vào mặt, luồn khí lạnh này dường như có thể xâm nhập vào xương cốt, rồi bám vào trong đó không ngừng gây đau nhức. Nhìn như một sơn động không đáng chú ý, nhưng Lạc Thần chỉ mới vừa bước ra bước đầu tiên đã cảm thấy giống như bị gió lạnh cuốn lấy.
Càng đi vào sâu, tiếng gió thổi ngay từ đầu là nhẹ nhàng trầm thấp, càng về sau càng trở nên âm trầm thê lương.
Vù vù.
Như là có nữ nhân và hài tử ôm nhau khóc.
Khụ khụ.
Sau đó lại giống như có người già gầy yếu đang ho khan trên giường bệnh.
Dần dần, còn có tiếng động vật gào rú, tiếng khóc thê lương, tiếng chửi rủa, thậm chí là tiếng Phạn đang tụng niệm kinh văn. Bên trong quỷ động này không nhìn thấy gì cả, nhưng rồi dường như lại hội tụ tất cả những âm thanh trên đời, chúng liên tục không dứt, dường như bên trong có nhân gian, có rừng cây sâu thẳm, có bất kỳ chỗ nào có thể có trên đời.
Bình thường nghe một hai loại âm thanh thì không sao, nhưng trong bóng tối nghe thấy nhiều loại âm thanh hỗn tạp cùng một chỗ, màng tai dường như bị chấn động đến run rẩy.
Lạc Thần mở đèn pin của điện thoại, chiếu về phía trước.
Quỷ dị chính là, rõ ràng nàng đã mở đèn, nhưng ánh sáng dường như lập tức bị bóng tối nuốt chửng, nàng còn chưa thấy rõ trong động rốt cuộc là dáng vẻ gì thì ánh sáng đã biến mất vô tung vô ảnh.
Nơi đây tựa như một không gian quỷ quái mà ánh sáng không cách nào tồn tại.
Sư Thanh Y tuổi còn nhỏ, bên trong là một mảnh đen kịt, nàng làm sao có thể chịu đựng được.
Bước chân của Lạc Thần nhanh hơn, chạy vội trong bóng đêm. Hiện tại nàng không cách nào chiếu sáng, chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán phương hướng, nhưng những loại tạp âm không ngừng vang bên tai, muốn nghe rõ cũng vô cùng trắc trở.
Ngón tay của Lạc Thần khẽ động trong bóng tối, dường như có thứ gì đó rất mãnh tự do di chuyển từ đầu ngón tay của nàng.
Nàng phóng thích tơ đỏ.
Trong bóng tối không nhìn thấy tơ đỏ, nhưng Lạc Thần lại có thể cảm giác được sự chỉ dẫn của nó, theo nó tiến về phía trước, nếu như gặp phải vật cản, tơ đỏ sẽ dẫn dắt Lạc Thần tránh né, nhưng hiện tại không biết Sư Thanh Y đang ở vị trí nào, trên người nàng lại không buộc tơ đỏ của Lạc Thần, nếu như cách quá xa thì không cách nào tìm được tung tích.
Lạc Thần chỉ đành tiếp tục tìm kiếm trong bóng tối.
Cũng không biết đã đi bao lâu, giữa bề bộn hỗn loạn Lạc Thần bắt được âm thanh nức nở của một tiểu cô nương.
“Mẫu thân… Mẫu thân có quỷ.” Sư Thanh Y nhìn bốn phía tối đen như mực, nàng không nhìn thấy thứ gì, đi lung tung trong quỷ động, có đôi khi còn đụng phải những bước tường lạnh lẽo trơn trượt, sau đó va chạm đến phát đau.
Nhưng Lưu Thiều từ đầu chí cuối không hề xuất hiện.
Sư Thanh Y biết Lưu Thiều ẩn mình trong bóng tối, ở một góc nào đó quan sát nàng, nhưng Lưu Thiều sẽ không lên tiếng. Lưu Thiều dịu dàng, rồi lại rất quyết tuyệt, nói muốn rèn luyện nàng thì tuyệt đối sẽ không mềm lòng.
“Mẫu thân… Mẫu thân.” Tiếng khóc của Sư Thanh Y càng lúc càng lớn, tự nàng sờ soạng khắp các ngõ ngách, hai tay ôm chặt đầu gối: “Mẫu thân… Còn phải ở đây bao lâu nữa?”
Lưu Thiều không trả lời nàng, cũng không thấy bóng dáng.
Tiếng ầm ĩ bên tai càng lúc càng lớn, tiếng gào thét thê lương cũng liên tục không dứt.
Sư Thanh Y lập tức bịt tai lại, nhưng cũng không ngăn được những âm thanh ấy truyền vào màng tai.
Cho đến khi Sư Thanh Y cảm nhận được trong bóng tối có một bàn tay đặt lên vai nàng.
Vốn dĩ Sư Thanh Y gần như sợ hãi đến chết khiếp, nhưng nàng cảm giác được bàn tay ấy vô cùng dịu dàng, chỉ khoát lên vai nàng, quan trọng nhất là nàng ngửi thấy một mùi hương mát lạnh trong không khí, khiến trong lòng nàng có một loại cảm giác yên tâm không thể nói rõ.
Đây không phải mẫu thân của nàng.
Nhưng cũng không phải… người khác.
“Là ta.” Lạc Thần rốt cục tìm được Sư Thanh Y, nàng nhẹ giọng nói.
Sư Thanh Y như là bắt được cọng rơm cứu mạng, sờ soạng trong bóng tối, tìm kiếm thân thể của Lạc Thần, nàng cảm giác được Lạc Thần đã ngồi xổm xuống, vì thể nàng có thể chạm vào khuôn mặt của Lạc Thần, xúc cảm vừa trơn mềm vừa lạnh lẽo.
“… Lạc Thần.” Sư Thanh Y hốt hoảng, nhào vào trong lòng Sư Thanh Y, thút tha thút thít nói: “Có… Có quỷ, rất nhiều quỷ.”
Nàng còn nhỏ như vậy, vốn dĩ nên gọi là Lạc tỷ tỷ, nhưng lúc này mở miệng lại gọi thẳng tên Lạc Thần.
“Đừng sợ.” Lạc Thần ôm chặt lấy nàng, dịu dàng dỗ dành: “Có ta ở đây, không có quỷ nào dám bắt nạt ngươi.”
Sư Thanh Y rút vào lòng Lạc Thần khóc một trận, sau đó mới ngừng lại. Nàng buông Lạc Thần ra, tay chạm vào vách tường bên cạnh, cảm giác được nơi này có một số hoa văn gồ ghề kỳ quái, có một số chỗ vô cùng sắc bén, nàng chỉ cảm thấy đầu ngón tay tê rần, như là bị cắt trúng.
“…A.” Sư Thanh Y hàm hồ kêu thành tiếng.
“Làm sao vậy?” Lạc Thần không thể nhìn rõ, nhưng lại có thể cảm giác được bất thường của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y cảm thấy trên tay mình có dịch thể ấm áp đang chảy xuống, nàng biết mình chảy máu rồi, liền vội nói: “Ta bị cắt trúng tay rồi.”
Vội vàng vội vàng xét một mảnh vải từ vạt áo của mình, tìm kiếm bàn tay của Sư Thanh Y trong bóng tối, tìm được ngón tay bị thương, sau đó dùng mảnh vải băng bó lại.
Âm thanh bên tai càng thêm hỗn tạp, càng phát ra càng lúc càng lớn hơn.
Sư Thanh Y đột nhiên cảm thấy dường như có thể mơ hồ nhìn thấy phía trước, nàng nhìn thấy dung nhan của Lạc Thần gần trong gang tấc, còn có vẻ nôn nóng trong ánh mắt, như là một tầng quang vựng không biết xuất hiện từ nơi nào, hơn nữa quang vựng này còn có màu hồng nhạt, chiếu lên người Lạc Thần, mang đến cảm giác lung linh kỳ ảo.
Lạc Thần cũng phát giác điều bất thường, lập tức nhìn lại nhìn xuống.
Trên mặt đất xuất hiện một đồ án màu đỏ vô cùng cổ quái, diện tích của nó cũng không lớn, đại khái gấp ba lần kích thước màn hình điện thoại, tựa như trôi lơ lửng trong bóng tối, phát ra ánh sáng màu hồng nhạt, vừa rồi Sư Thanh Y chạm vào góc cạnh sắc bén nào đó, thật ra chính là đường cong cấu thành đồ án này.
“Đây là… cái gì?” Sư Thanh Y có chút kinh ngạc.
Ngón tay nàng còn đang chảy máu, máu thẩm thấu vào trong hoa văn, dường như đều bị nó hấp thu hết.
Lạc Thần ôm Sư Thanh Y sang một bên, chăm chú quan sát đồ án này.
Đồ án này cũng không hoàn chỉnh, dường như chỉ là một phần nhỏ.
Lạc Thần khẽ nheo mắt, sau đó lập tức cởi áo ngoài màu trắng của mình, dùng một phần chiếc áo phủ lên đồ án rồi nhẹ nhàng vuốt phẳng. Đồ án dính máu của Sư Thanh Y, vì vậy vết máu hình thành một đường cong, rồi lại bị áo trắng phủ lên, vết máu vì thế cũng in lên áo của Lạc Thần.
Theo sự thẩm thấu của vải dệt, máu dính trên đồ án cũng không còn lại bao nhiêu, ánh sáng dần biến mất.
Bốn phía nhất thời lại rơi vào một mảnh đen kịt.
“Cẩn Nhi.” Giọng nói của Lưu Thiều vang lên, có chút mềm nhẹ, nhưng không biết nàng ấy đang ở chỗ nào: “Ngươi bị cắt vào tay, lần này chỉ đến đây thôi. Đi ra ngoài, ta chờ các ngươi ở ngoài cửa động.”
“Mẫu thân.” Sư Thanh Y vội vàng gọi một tiếng, nhưng không được đáp lại.
Lạc Thần ôm lấy Sư Thanh Y, ngược hướng trở ra cửa động.
Một đường trằn trọc ra khỏi quỷ động, chỉ thấy Lưu Thiều quả nhiên đang đợi ở trước cửa, nhìn thấy Lạc Thần ôm Sư Thanh Y đi ra ngoài, nàng ấy mỉm cười: “Lạc Thần cô nương, ngươi đừng chiều hư nàng, nàng như vậy là không cách nào rèn luyện được.”
Lạc Thần buông Sư Thanh Y xuống, hành lễ: “Ta thấy nàng tuổi tác còn nhỏ, mong rằng Lưu cô nương chớ trách.”
“Ngươi quan tâm nữ nhi của ta, sao ta lại trách ngươi.” Lưu Thiều ngồi xổm xuống trước mặt Sư Thanh Y, thay Sư Thanh Y mở mảnh vải quấn trên ngón tay, xem vết thương của nàng, viết thương lúc này đã được cầm máu, nàng ấy dịu dàng nói: “Có đau hay không?”
“… Đau.” Sư Thanh Y khóc lóc làm nũng ở trước mặt Lưu Thiều.
“Đau cũng không có cách nào khác.” Lưu Thiều xoa nhẹ đầu nàng: “Ngươi có dòng máu chiến quỷ, phải chịu đựng được vết thương, việc này không đáng là gì, hiểu không?”
“…Hiểu.” Sư Thanh Y gật đầu.
Lưu Thiều ngoài miệng tuy nói như vậy thật ra đáy mắt vẫn có chút đau lòng, nàng ấy thổi nhẹ lên ngón tay của Sư Thanh Y rồi bế nàng đứng dậy: “Mẫu thân đưa ngươi về băng bó.”
Lạc Thần theo sát ở phía sau.
Một đường trở lại nhà gỗ bên cạnh biển hoa, Lưu Thiều cẩn thận rửa ngón tay cho Sư Thanh Y, Sư Thanh Y nhìn chằm chằm vào mảnh vải trắng nhuốm máu dùng để băng bó trước đó, mắt cũng không chớp, dường như có chút hoảng hốt.
Áo ngoài của Lạc Thần in một đồ án bằng máu, bạch y của nàng vốn dĩ mang vào từ bên ngoài mộng cảnh, là đồ vật thật, đồ án này in lên trên áo, tuy rằng ra khỏi mộng cảnh đồ án sẽ tự động biến mất, nhưng nếu như lúc này dùng điện thoại chụp lại, thì vẫn có thể lưu lại được.
Lạc Thần cởi áo ra trải trên mặt bàn, sau đó dùng điện thoại tỉ mỉ chụp vài bức ảnh, đều là cận cảnh.
Sau đó nàng ngồi xuống bàn, nhíu mày suy nghĩ, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Sư Thanh Y chỉ bị thương ở ngón tay, không có gì đáng ngại, nàng để Lưu Thiều giặt sạch mảnh vải trắng, treo lên phơi nắng ở bên ngoài. Sắc trời dần tối, Lưu Thiều giữ Lạc Thần ở lại ăn tối, món ăn còn phong phú hơn cả buổi trưa.
Lưu Thiều thậm chí còn chuẩn bị rượu cho Lạc Thần, cùng nàng uống xoàng mấy chén.
Rượu là rượu mạnh, nhưng Lưu Thiều sắc mặt như thường, chỉ là khóe mắt đã bị rượu nhiễm vài phần men say, Lạc Thần cũng là lần đầu tiên uống rượu mạnh như vậy, nhưng ở trước mặt Lưu Thiều, Lưu Thiều uống một chén nàng cũng phải uống một chén.
“Phi thường tốt!” Lưu Thiều càng nhìn nàng lại càng thích.
Phu quân Thương Phách của nàng ấy uống loại rượu này chỉ một chén đã gục, nàng ấy thực sự không tìm được đối thủ.
Không ngờ người trước mắt lại có thể uống mà không nhíu mày dù chỉ một cái.
Hai người đang uống rượu, ngoài cửa lại xuất hiện một người.
Giọng nói trong sáng rồi lại ấm áp, gọi: “Thiều Nhi, Cẩn Nhi.”
“Phụ thân!” Sư Thanh Y nhảy xuống từ trên ghế, chạy về phía giọng nói.
Lạc Thần đưa lưng về phía cửa, ngón tay run rẩy, chén rượu rơi xuống bàn, rượu vẩy ra dính vào quần áo. Nàng vội vàng đứng dậy, áy náy nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Lưu Thiều mỉm cười, thay nàng đặt lại chén rượu, sau đó nhìn về phía người ngoài cửa: “A Phách, chàng dùng cơm rồi sao?”
“Đã dùng qua.” Thương Phách vóc dáng cao lớn, dung mạo tuấn tú, nhất cử nhất động đều lộ ra khí chất ôn hòa cao quý, hắn bế Sư Thanh Y lên, nói: “Nhưng chỉ ăn một chút, vẫn muốn trở về ăn món ăn của nàng.”
“Ta lấy cơm cho chàng.” Lưu Thiều ở trước mặt Thương Phách mỉm cười càng thêm dịu dàng, sau đó nàng ấy giới thiệu người bạn mới của mình với Thương Phách: “Vị này chính là Lạc Thần cô nương, nàng cùng ta giao đấu một hồi lâu, nên ta mời nàng dùng cơm.”
Thương Phách vừa nghe thấy Lạc Thần có thể cùng Lưu Thiều giao đấu hồi lâu, hắn cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn bóng lưng của Lạc Thần.
Lạc Thần đứng bất động, tựa như phủ một lớp băng tuyết.
“Lạc Thần cô nương.” Thương Phách hòa nhã nói: “Thiều Nhi từ trước đến nay không tìm được người đánh nhau, đa tạ ngươi đã so chiêu cùng nàng. Không cần câu nệ, cứ xem đây như nhà của mình là được rồi.”
Hô hấp của Lạc Thần càng thêm nặng nề, chậm rãi xoay người lại.
Nàng rũ mi, căn bản không dám nhìn Thương Phách, ngón tay cũng trở nên run rẩy.
Bên tai tựa hồ lại vang lên những âm thanh hỗn tạp, tiếng giãy dụa, còn có tiếng kêu gào điên cuồng của người kia.
Thời gian dường như đang điên cuồng đảo ngược, lưỡi đao vốn dĩ đã phủ đầy bụi tựa như độc xà đột ngột toát ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, trong lúc hoảng hốt cảm giác bản thân bị người ta ấn xuống, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Có giọng nói đang không ngừng gào thét.
— Ngươi cho ta uống cái gì!
— Ngươi thật đê tiện.
— Ngươi sẽ làm gì ta!
Trong lúc hoảng hốt, tiếng xiềng xích ầm ầm vang lên.
Lạc Thần thậm chí có thể cảm giác được cằm của mình bị người khác nắm lấy, bị ép mở miệng, đồng thời khóe môi kề sát một cái chén lạnh lẽo, đem đồ vật trong chén cưỡng ép đổ vào trong miệng. Nàng dường như không nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được trong chén là loại hỗn hợp dính nhớp của máu thịt, tỏa ra mùi hương làm cho người ta sở gai ốc.
— Lạc Thần cung chủ nàng cắn lưỡi rồi!
Trong hoảng hốt, trước mắt như biến thành màu đen, hôn mê bất tỉnh.
Nhưng chờ Lạc Thần lấy lại tinh thần, lại phát hiện bản thân vẫn tỉnh táo, đang đứng ở chỗ này, nàng nâng mắt, trước mắt là vẻ mặt có phần lo lắng của Thương Phách.
“Lạc Thần cô nương, ngươi không khỏe sao?” Thương Phách hỏi.
Sư Thanh Y ôm cổ Thương Phách, cũng lo lắng nhìn về phía Lạc Thần.
Hai chân Lạc Thần bỗng nhiên thoát lực, cả người đổ gục xuống, gần như phủ phục trên mặt đất, mặt hướng về phía Thương Phách.
Nàng là một con người kiêu ngạo như thế, trước nay cũng không cúi đầu trước bất kỳ ai.
Trước kia cho dù là quỳ xuống, cũng vẫn giữ sống lưng thẳng tắp, đoan đoan chính chính.
Nhưng hiện tại cả người nàng hoàn toàn cúi rạp xuống, đầu cũng cúi xuống rất thấp, cả người run rẩy, cổ họng giống như bị bóp nghẹt, hô hấp dường như không chịu sự điều khiển của chính nàng.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng chân chính cúi đầu.
Chìm sâu trong hổ thẹn.
Thậm chí là run rẩy.
※ ※ ※ ※
Đây là lần đầu tiên Lạc Thần chân chính quỳ xuống, ta cảm thấy ta đã làm đến độ sắp hít thở không thông rồi, nhưng vẫn phải viết, đây là việc nàng phải đối mặt, đối với một người dịu dàng như nàng mà nói, đây là cái gai vĩnh viễn cũng không nhổ ra được, nhưng vẫn phải đối mặt.
Phần về quỷ động ta đã giảng giải trong quyển thứ sáu của phần cổ đại, cũng đã có đề cập, chi tiết lần này chỉ là một sự bổ sung, thật ra mọi người đều có thể nhìn ra được, giai đoạn Sư Sư trở lại mộng cảnh thật ra nội tâm đều khát vọng có thể nhận được sự che chở của Lạc Thần, ví dụ như lúc ở Thục Xuyên, bởi vì Côn Lôn và Sư Cẩm Niệm cùng nhau ngủ mà nàng ngồi khóc một mình, bị nhiễm phong hàn, nhưng lần này trong mộng cảnh có Lạc Thần bầu bạn, nàng không cảm mạo nữa. Còn ở mộng cảnh quỷ động, năm đó Sư Thanh Y cũng khóc một mình, ở trong động chịu đủ loại dày vò sợ hãi nhưng lần này trong mộng cảnh Lạc Thần đã tìm được nàng.
Mặt khác ở chương này mọi người nhất định phải nhớ kỹ, vì có rất nhiều tình tiết quan trọng, sau này sẽ còn nhắc đến.