Chương 616: Đánh nhau kịch liệt
Lạc Thần lại ừ một tiếng, rũ mắt nhìn Sư Thanh Y, đồng thời đi theo phía sau nàng.
Bàn tay nhỏ của Sư Thanh Y nắm chặt lấy tay Lưu Thiều, một bên theo mẫu thân đi về phía trước, một bên quay đầu lại nhìn. Nàng nhìn thấy Lạc Thần mang theo Cự Khuyết, liền hỏi Lạc Thần: “Kiếm của ngươi rắn chắc không?”
“Rắn chắc.” Lạc Thần biết nàng có ý gì, chỉ nhẹ nhàng cười nói.
“Phải rất rất rắn chắc mới được.” Sư Thanh Y nói rất nghiêm túc: “Bằng không mẫu thân ta sẽ dễ dàng đánh gãy kiếm của ngươi.”
“Chắn chắn là rất rất rắn chắc.” Lạc Thần học theo cách nói của Sư Thanh Y để trêu chọc nàng.
“Kiếm của ngươi là thần khí sao?” Sư Thanh Y ánh mắt sáng ngời.
Có lẽ trong mắt nàng lúc nhỏ, vũ khí rất rất rắn chắc mới có thể là thần khí lợi hại.
“Không phải.” Lạc Thần nói.
“Kiếm của mẫu thân ta là thần khí, rất có chút.” Sư Thanh Y nói, tựa hồ có chút lo lắng mơ hồ, nàng đưa tay kéo kéo ống tay áo của Lưu Thiều, ngửa đầu nói với nàng ấy: “Mẫu thân, kiếm của nàng không phải thần khí, ngươi đừng sử dụng thần khí đánh với nàng, nếu không kiếm của nàng có thể sẽ gãy. Kiếm của nàng rất đẹp, gãy thì rất đáng tiếc.”
“Được.” Lưu Thiều cười nói: “Mẫu thân không dùng kiếm đánh với nàng.”
Sư Thanh Y vui vẻ, lại quay đầu lại giải thích với Lạc Thần: “Mẫu thân ta không dùng kiếm đánh với ngươi, không phải không tôn trọng ngươi, nàng đã muốn đánh với ngươi, đương nhiên là muốn cùng kết giao bằng hữu. Nàng chỉ sợ kiếm của ngươi bị gãy mà thôi.”
Nàng tuổi còn nhỏ, nói chuyện lại rất có nề nếp, cũng cân nhắc chu đáo. Chiến quỷ của Võng Lượng Thành phần lớn đều có tâm tư cao ngạo, nếu trong lúc giao đấu, một bên nhân dùng vũ khí, một bên tay không, như vậy bên dùng vũ khí sẽ cảm thấy đối phương đang khinh thường mình, giống như bị sỉ nhục.
Kiếm của Lưu Thiều là Địa Sát Kiếm, bức nhân bức người, uy lực đặc biệt đáng sợ, Lạc Thần quả thực không thể lấy Cự Khuyết ra mạo hiểm, phải nắm giữ đúng chừng mực.
“Ngươi có mặc giáp phòng thân không?” Sư Thanh Y lại hỏi Lạc Thần.
“Không có.”
Sư Thanh Y khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ, sau đó lại kéo tay Lưu Thiều muốn cho Lưu Thiều khom lưng kề tai đến gần nàng. Lưu Thiều trực tiếp đưa tay bế nàng lên, ôm ở trong lòng, lỗ tai thân mật dán đến gần nàng.
“Mẫu thân, ngươi nhẹ tay thôi.” Sư Thanh Y nhỏ giọng nói: “Nàng không mặc giáp.”
Lưu Thiều mỉm cười gật đầu, rồi lại nói: “Nhưng là không thể quá nhẹ, bằng không sẽ không còn gì thú vị.”
“Được rồi.” Sư Thanh Y quen với tính cách của mẫu thân, ôm cổ Lưu Thiều.
Lưu Thiều ôm Sư Thanh Y đi về phía trước, Lạc Thần theo sát ở phía sau. Ba người đi được một đoạn, càng đi càng hoang vắng, nhà cửa trên đường cũng thưa dần, cuối cùng gần như không nhìn thấy nữa, hẳn là đã đến vùng ngoại ô.
Cho đến khi trước mặt xuất hiện một mảnh đỏ sẫm.
Tựa như một bãi biển màu đỏ vô tận chuyển động trước mắt. Trong không khí tràn ngập hương hoa, Lạc Thần ngước mắt quan sát, phát hiện đó là một cánh đồng hoa đỏ, chẳng qua không biết là loại hoa gì, vô cùng hiếm thấy.
Càng đến gần, hương hoa càng dày đặc.
Ba người đi vào trong biển hoa, đi sâu vào bên trong, đi đến tận trung tâm, bốn phía ngoại trừ những bông hoa đỏ bừa bãi nở rộ tỏa ra hương thơm ngào ngạt thì không có gì cả, con người dường như cũng bị biển hoa này nuốt chửng.
“Ngay chỗ này.” Lưu Thiều thả Sư Thanh Y xuống, chỉ về phía xa xa: “Cẩn Nhi, đi xa một chút.”
Sư Thanh Y hiện tại vóc dáng rất nhỏ, biển hoa này gần như sắp cao đến phần ngực của nàng, nàng nghe lời mà chạy xa một chút, giữa đường lại dừng bước, quay đầu lại hô: “Mẫu thân, ngươi đánh nàng nhẹ tay thôi!”
Lưu Thiều khoát tay với nàng, mỉm cười ra hiệu nàng rời đi.
Sư Thanh Y tìm một vị trí thích hợp để quan sát, đứng bất động, không chuyển mắt nhìn chằm chằm Lạc Thần và Lưu Thiều.
Lạc Thần và Lưu Thiều đứng giữa biển hoa, mặt đối mặt.
Lạc Thần một thân bạch y trắng tinh, đứng giữa biển hoa đỏ rực càng trở nên chói mắt. Quần áo của Lưu Thiều tinh mỹ, lấy màu đen làm chủ đạo, hoa văn thanh nhã, đường viền lại là màu đỏ, xương quai xanh cũng bị viền áo màu đỏ che khuất như ẩn như hiện, thắt lưng mảnh khảnh tinh thế ôm trọn trong một cánh tay.
“Bắt đầu thôi.” Lưu Thiều vô cùng tự nhiên, cũng không nhiều lời vô ích mà đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi ra chiêu trước.”
Trước khi vào đây Sư Thanh Y đã cố ý căn dặn Lạc Thần, Lưu Thiều không thích khách sáo, cho nên Lạc Thần cầm Cự Khuyết trong tay, tiến về phía Lưu Thiều.
Lưu Thiều vẫn đứng bất động, mỉm cười nhìn Lạc Thần đến gần.
Để có thể chiếm được sự tán thành của Lưu Thiều, Lạc Thần phải toàn lực ứng phó, lúc này nàng dùng tốc độ cực nhanh, nhưng lúc khuôn mặt Lưu Thiều đã gần trong gang tấc, nàng nhìn thấy dáng vẻ của Lưu Thiều vô cùng tương tự với Sư Thanh Y khi trưởng thành, nhất thời không hề dùng Cự Khuyết chém xuống.
Một giây sau, thân thủ của Lưu Thiều còn nhanh hơn so với Lạc Thần, nàng ấy tựa như một cơn gió, thong dong chuyển động, không ai biết nàng ấy làm như thế nào, cũng không biết nàng ấy muốn xông về phía nào. Ánh mắt Lạc Thần sắc bén, cẩn thận đánh giá thuật dịch chuyển của Lưu Thiều, bóng dáng của Lưu Thiều đã nhanh đến mức gần như không nhìn thấy, nhưng Lạc Thần vẫn có thể thấy được một bóng đen.
Lưu Thiều thật sự là một cường giả đứng trên đỉnh cao, sức lực, tốc độ, đều rất đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Lạc Thần phải đối mặt với một đối thủ như vậy.
Đối phương thậm chí không dùng vũ khí.
Lưu Thiều dáng vẻ mảnh mai nho nhã, không hề mang cho người ta cảm giác áp bách. Nhưng trong lúc nàng hành động, cho dù là mạnh mẽ như Lạc Thần cũng cảm thấy cực độ căng thẳng từ trong tiềm thức, thậm chí toát ra cảm giác lạnh lẽo, giống như lỗ chân lông trên người đều đang tham dự trận quyết đấu này, cũng không dám có nửa điểm lơi lỏng.
Lưu Thiều dịch chuyển đến trước mặt Lạc Thần, trên tay nàng không có vũ khí, nhưng nàng ấy cũng không để tâm, trực tiếp đưa tay chộp lấy lưỡi kiếm Cự Khuyết, dường như căn bản không e ngại bị lưỡi kiếm sắc bén cắt trúng. Trong khoảnh khắc tay của Lưu Thiều đến gần, rõ ràng không chạm vào nhưng Lạc Thần lại cảm giác được Cự Khuyết dường như thoát khỏi kiểm soát của nàng, bị một sức mạnh cực kỳ bá đạo dẫn dắt hướng về phía Lưu Thiều.
Lưu Thiều đang đoạt kiếm của nàng.
Thậm chí là cách không.
Lạc Thần lập tức nắm chặt Cự Khuyết, đồng thời né sang một bên, lực đạo của nàng và lực đạo đoạt kiếm của Lưu Thiều đối đầu nhau, cổ tay Lạc Thần chấn động kịch liệt, lập tức thôi lui, may mắn là Cự Khuyết cũng không bị cướp đi.
Không đoạt được Cự Khuyết, Lưu Thiều trái lại rất vui vẻ, nói một tiếng: “Tốt.”
Trong mắt nàng ấy, Lạc Thần có thể đánh được. Nàng ấy biết Lạc Thần là một con người bình thường, con người có thể làm đến mức khiến nàng ấy không cướp được kiếm, thật ra là rất hiếm có, nhưng Lạc Thần lại làm được, điều này đã đủ để chứng tỏ bản lĩnh của Lạc Thần lọt được vào mắt Lưu Thiều.
Đó là một con người vô cùng thú vị.
Lưu Thiều cảm nhận được vui sướng trong lúc giao đấu, sau đó khí thế càng trở nên mãnh liệt.
Nếu như hai bên thực lực cách xa, chiến đấu thật ra sẽ kết thúc vô cùng nhanh chóng, đối với Lưu Thiều có lẽ cũng chỉ là chuyện trong giây phút. Phải có đủ thực lực mới xứng giao đấu với Lưu Thiều, đấu càng lâu, chứng tỏ đối thủ càng mạnh, Lưu Thiều cũng sẽ càng hưng phấn.
“Mẫu thân, đánh hai mươi chiêu thì ngươi dừng tay đi.” Sư Thanh Y đứng ở phía xa, hô lên: “Một!”
Lúc Lưu Thiều và Lạc Thần giao đấu di chuyển quá nhanh, một chiếc bóng trắng và một chiếc bóng đen dịch chuyển cực nhanh giữa biển hoa, Sư Thanh Y lúc này tuổi tác quá nhỏ, thật ra rất khó nhìn ra các nàng đến cùng là xuất chiêu như thế nào.
Nàng chỉ tùy đếm lên mà thôi, muốn nhanh chóng đếm đến hai mươi.
“Hai!” Nhìn thấy hai người trong biển hoa tiếp tục so chiêu, Sư Thanh Y càng đếm càng nhanh: “Ba!”
Nàng còn thường đếm nhảy số, ví dụ như rõ ràng muốn hô là năm, nhưng rồi lại nhảy một số, biến thành sáu.
Lưu Thiều cấp tốc di chuyển, thân ảnh lại biến mất trước mặt Lạc Thần. Lạc Thần nín thở ngưng thần, cẩn thận phán đoán vị trí của Lưu Thiều.
Giây tiếp theo, Lạc Thần cảm giác được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, Cự Khuyết cũng giương cao trong thế phòng thủ.
Thân ảnh của Lưu Thiều từ trên trời giáng xuống.
Nàng ấy giống như một kẻ bề trên đang trên cao quan sát, như thần linh giáng xuosng. Cả người nàng ấy đã trở thành một khái niệm làm cho người ta sợ hãi, cuồng phong nổi lên, dáng vẻ của nàng ấy càng làm cho người ta khó có thể nhìn rõ.
Chỉ có thể cảm nhận được sự áp bách cực lớn.
Hai tay Lưu Thiều chắp ở sau lưng, dẫm lên thân Cự Khuyết đang được Lạc Thần dùng hai tay chống đỡ, nàng ấy tựa như một cơn gió, mỉm cười dịu dàng hỏi Lạc Thần: “Dựa theo tiêu chuẩn đếm số của Cẩn Nhi, ngươi có thể chống đỡ đến hai mươi không?”
“Có thể lâu hơn.” Thân thể Lạc Thần bị ép xuống, nhưng vẫn chống đỡ Cự Khuyết, bình tĩnh trả lời nàng ấy.
“Ngươi cảm thấy có thể chịu được đến bao nhiêu?” Lưu Thiều phi thân, đồng thời nhấc chân câu lấy Cự Khuyết.
Nếu như không tránh được cú móc này, Cự Khuyết sẽ bị nàng ấy đá bay ra ngoài, Lạc Thần quả đoán buông tay, một khắc trước khi Lưu Thiều tiếp cận, chính nàng đã nhấc chân đá vào Cự Khuyết, Cự Khuyết bị đá lên không trung, chân của Lưu Thiều cũng không chạm đến được, mà sẽ trực diện va chạm vào chân của Lạc Thần.
Nếu như thực sự va chạm với Lưu Thiều, không khác gì châu chấu đá xe. Lạc Thần lập tức thu chân lại, nhẹ nhàng bật người lên, đón lấy Cự Khuyết trên không trung rồi nhanh nhẹn rơi xuống một bụi hoa.
Ở trước mặt Lưu Thiều, mặc kệ tiếp được bao nhiêu chiêu, Lạc Thần vẫn lấy né tránh làm chủ yếu, như vậy mới có thể tiếp được càng nhiều chiêu của Lưu Thiều mà không bị thương. Nàng không cần thắng Lưu Thiều, chiến quỷ vốn là sinh ra để chiến đấu, huống hồ Lưu Thiều coi thường sự tồn tại của chúng sinh, nàng tự biết bản thân căn bản không thắng được.
“Ta…” Lạc Thần cầm kiếm trong tay, nói: “Nhưng ta sẽ chống đỡ được lâu hơn.”
Lưu Thiều cười càng vui vẻ hơn: “Vậy thì để Cẩn Nhi đếm số. Nếu như ngươi chịu được đến năm mươi, chúng ta kết giao bằng hữu, nếu như chịu được đến một trăm, ta mời ngươi ăn cơm, ngươi thấy thế nào?”
“Được.” Lạc Thần đạm nhạt nói.
Lưu Thiều vừa dứt lời, bỗng chốc hóa thành cơn gió lao đến.
Hai người một lần nữa so chiêu, xung quanh kình phong gào thét, vô số cánh hoa đỏ tươi bị gió lớn cuốn đi, xoay quanh giữa không trung, chiến cục chân chính giữa những kẻ mạnh, nhanh đến gần như không nhìn thấy bóng dáng của hai người.
“Ba mươi chín!” Sư Thanh Y ở xa xa lo lắng hô to: “Bốn mươi ba!”
Thân ảnh của Lưu Thiều gần như khó có thể nhìn rõ, chỉ có thể nghe thấy nàng cười nói trong gió: “Cẩn Nhi ngươi nhảy số quá nhanh rồi!”
“Năm mươi!” Sư Thanh Y hô: “Mẫu thân, kết giao bằng hữu được rồi!”
Lưu Thiều không ngờ một người bình thường lại có thể cùng nàng ấy đánh lâu như vậy, chiến ý trong người nàng bắt đầu dâng lên, cho dù Sư Thanh Y đã hô năm mươi nàng ấy cũng không ngừng tay, ngược lại nói một câu: “Ta muốn mời nàng ăn cơm! Đánh đến một trăm!”
Sư Thanh Y ngẩn người.
Sau đó lập tức đếm: “Sáu mươi!”
Sư Thanh Y ở đó đếm số, Lưu Thiều ngay cả tiếng đếm cũng không nghe lọt tai, lực chú ý đều đặt ở trên người Lạc Thần, hô hấp của Lạc Thần cũng dần trở nên nhanh hơn, để sau này có thể thuận lợi ở bên cạnh Sư Thanh Y, nàng ở trước mặt Lưu Thiều gần như là dùng hết sức lực.
Sau đó Sư Thanh Y đếm số từ lâu đã vượt qua một trăm, nhưng Lưu Thiều và Lạc Thần vẫn không dừng lại. Lưu Thiều cảm nhận được sự tồn tại của cường địch, dĩ nhiên sẽ không dừng tay, trước đó nàng ấy còn nhân nhượng rất nhiều, chỉ là tùy tiện đánh thử, dù sao đối với nàng ấy Lạc Thần chỉ là một con người, hiện tại nàng ấy đã thay đổi suy nghĩ, ra chiêu càng lúc càng nhanh cũng càng lúc càng nặng tay.
Dưới uy áp của Lưu Thiều, Lạc Thần dần dần cảm thấy cực lực, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó.
Cánh hoa xung quanh lượn vòng, tay cầm Cự Khuyết của Lạc Thần đã bắt đầu run lên.
Lưu Thiều cũng càng đánh càng hăng, càng đánh càng bừa bãi.
Nàng ấy hoàn toàn xứng đáng là chiến quỷ mạnh nhất.
Lưu Thiều chỉ vừa nhấc tay, vô số cánh hoa trong nháy mắt trở nên sắc bén, trên đó dường như phủ một tầng sương lạnh, lao về phía Lạc Thần. Nhìn bề ngoài thì chỉ là cánh hoa, nhưng Lạc Thần nhìn ra trên những cánh hoa này mang theo khí lực của Lưu Thiều, nhiều cánh hoa lao đến trước mắt, nàng chỉ có thể dùng Cự Khuyết đẩy ra.
Vô số cánh hoa tản đi theo ngọn gió.
Nhưng còn có một số cánh hoa thực sự khó có thể tránh né, dưới tình thế cấp bách Lạc Thần nâng tay lên, nhất thời có vài sợi tơ đỏ giăng ra, két thành một tấm lưới giữa không trung, ngăn cản những cánh hoa kia lại.
Lạc Thần thu tơ đỏ, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Lưu Thiều phát hiện nàng vừa rồi sử dụng tơ đỏ, ánh mắt sáng ngời, ngừng tay cười nói: “Ngươi đặc biệt tốt!”
Lạc Thần nhất thời khó có thể tiếp lời, chỉ đành tiếp tục điều chỉnh hô hấp của bản thân.
“Ta còn muốn đánh với ngươi.” Lưu Thiều hiển nhiên là hưng phấn, nàng ấy dường như chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp một người có thể đấu với mình lâu như vậy. Nhất là tơ đỏ của Lạc Thần vừa rồi, nàng ấy thực sự cảm thấy thú vị.
“Lưu cô nương, có… có thể mời ta ăn cơm rồi sao?” Lạc Thần run giọng nói.
“Ta mời ngươi đến nhà ta làm khách.” Lưu Thiều cười nói: “Nhưng chúng ta cần đấu một chiêu cuối cùng.”
Nàng ấy nói xong, liền cúi đầu.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đã trở thành một màu đỏ thẳm.
Xung quanh nàng ấy chợt nổi cuồng phong, vô số cánh hoa lay động, trôi dạt giữa không trung, trong một khoảnh khắc nào đó, thời gian dường như ngưng đọng.
Lạc Thần thấy đôi mắt đỏ của Lưu Thiều, hô hấp càng thêm khó có thể ổn định. Nàng nghe Sư Thanh Y nói, Lưu Thiều rất ít thì mở mắt đỏ.
Trừ phi Lưu Thiều nghiêm túc.
Cánh hoa trôi giữa không trung bất động chốc lát, rồi đột nhiên hóa thành bột mịn rơi lả tả, tựa như bọt máu rơi xuống. Chúng rơi lên người Lạc Thần, nhiễm đỏ bạch y của nàng.
Sư Thanh Y ở xa xa cảm nhận được cánh hoa trong không trung hóa thành bụi mịn, vô thức cảm thấy không ổn, lập tức chạy về phía Lưu Thiều.
Nàng nhìn nàng nhìn thấy đôi mắt mẫu thân đỏ như máu, khóe môi còn treo ý cười, nàng lập tức chồm lên ôm chân Lưu Thiều: “Mẫu thân, đừng dùng mắt đỏ đánh nàng! Đừng mà! Cầu xin người!”
Lưu Thiều cúi đầu nhìn Sư Thanh Y.
“Mẫu thân, cầu xin người!” Sư Thanh Y ánh mắt ngấn lệ, rưng rưng nhìn nàng ấy, tựa như một miếng cao dán mềm mại dính trên đùi Lưu Thiều, lay chân nàng ấy không buông.
Lưu Thiều không hé răng, mà chỉ dùng tay xoa đầu nàng.
“Mẫu thân, ta đói bụng.” Sư Thanh Y lập tức thay đổi cách nói: “Chúng ta về nhà ăn cơm đi.”
Lời này vô cùng hữu hiệu, chiến ý của Lưu Thiều dần lắng xuống, lúc này mới thu đôi mắt đỏ, bế Sư Thanh Y lên: “Cẩn Nhi đói bụng, mẫu thân trở về nấu cơm cho ngươi ăn.”
Sư Thanh Y nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Thần tay chống Cự Khuyết, nhân cơ hội này thong thả điều chỉnh hô hấp.
“Ngươi đến đây.” Lưu Thiều nhìn về phía Lạc Thần, trong ánh mắt mang theo vẻ thưởng thức: “Đi ăn.”
Lạc Thần rốt cục nhận được lời mời, cầm theo Cự Khuyết bước đến.
Sư Thanh Y ghé vào vai Lưu Thiều, nhỏ giọng hỏi Lạc Thần: “Ngươi có đau hay không?”
“… Không đau.” Lạc Thần nhẹ giọng nói.
“Ngươi bị thương sao?” Sư Thanh Y cẩn thận đánh giá nàng.
“Không có.”
“Ngươi rất lợi hại.” Sư Thanh Y nhất thời yên tâm, cười nói: “Ngươi có thể cùng mẫu thân ta đánh lâu như vậy, vô cùng hiếm có, mẫu thân ta là người lợi hại nhất trên đời.”
Lạc Thần chỉ yên lặng nhìn nàng từ phía sau Lưu Thiều, trong trong có vài phần ý cười.
Ba người đi giữa biển hoa, cuối cùng ra khỏi nơi đó, đến một căn nhà ở lân cận. Cạnh biển hoa, cũng chỉ có một căn nhà, kiến trúc rất thanh nhã.
“Mỗi lần ta và mẫu thân đến Võng Lượng Thành, đều ở nơi này.” Sư Thanh Y xuống khỏi người Lưu Thiều, chủ động giới thiệu với Lạc Thần: “Nơi này không có người ngoài đến quấy rầy.”
Lạc Thần gật đầu, Sư Thanh Y chạy đến trước cửa, mở cửa ra, đồng thời đứng chờ Lạc Thần đến.
Lưu Thiều nhìn về phía Lạc Thần, nói: “Ta vào phòng bếp, để Cẩn Nhi chơi cùng ngươi đi.”
“Đa tạ Lưu cô nương.” Lạc Thần hành lễ với nàng ấy.
“Chúng ta đã là bằng hữu, không cần giữ lễ tiết.” Lưu Thiều cười nói: “Lúc rảnh rỗi chúng ta tiếp tục đánh.”
Dứt lời, nàng ấy đi vào trong nhà.
Lạc Thần nhìn xung quanh, nét mắt cứng nhắc hỏi Sư Thanh Y: “Phụ thân ngươi… đang ở trong nhà sao?”
“Hắn ra ngoài rồi.” Sư Thanh Y không biết vì sao Lạc Thần lại hỏi phụ thân nàng: “Nhưng có lẽ hắn cũng sắp trở về rồi.”
Lạc Thần nghe vậy, đứng yên không hé răng, ngón tay lại mơ hồ có chút run rẩy.
“Ngươi làm sao vậy?” Sư Thanh Y hỏi nàng: “Ngươi quen biết phụ thân ta sao? Vì sao ta cảm thấy ngươi rất sợ phụ thân ta?”
“… Không có.” Lạc Thần thấp giọng nói: “Ta chỉ là có chút mệt mỏi.”
Sư Thanh Y vội vàng nắm chặt lấy ống tay áo của nàng, kéo nàng vào trong nhà: “Ngươi nhất định là bị mẫu thân ta đánh đến mệt mỏi rồi, vào phòng ta ngủ một lúc đi.”