Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 613

Chương 613: Trong lòng

 

Sau khi bái tiên sinh, nét mặt Sư Thanh Y tràn đầy vẻ hân hoan, hồ nước trong ánh mắt càng lấy lánh, đến lúc dùng cơm, nàng cũng thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Lạc Thần.

Hiện tại nàng còn nhỏ, luôn không giấu được tâm tư, tất cả gần như đều thể hiện trên mặt, trong ngôn ngữ cũng tràn đầy vẻ vui mừng, mở miệng thì tiên sinh dài, tiên sinh ngắn.

“Tiên sinh, tay lấy cơm giúp ngươi.” Nhìn thấy chén cơm của Lạc Thần đã hết, nàng lập tức bưng chén đi lấy cơm, sợ tiên sinh bị đói, hơn nữa còn lấy rất nhiều.

Lạc Thần ăn uống có độ, cho nên không ăn nhiều như vậy, nhưng nhìn chén cơm đầy ắp, nàng cũng không nói gì, mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, dường như sợ Sư Thanh Y thất vọng.

“Tiên sinh, ngươi uống nước đi.” Không bao lâu sau, Sư Thanh Y lại cầm một chén nước đến.

“Tiên sinh, món này rất ngon, ngươi nếm thử đi.”

“Tiên sinh…”

Côn Lôn ở bên cạnh nhìn thấy, lại nghe giọng nói vừa mềm mại vừa non nớt của Sư Thanh Y gọi ‘tiên sinh’, nàng ấy tức giận đến trán nổi gân xanh. Sư Cẩm Niệm bảo nàng ấy dạy Sư Thanh Y đọc sách viết chữ, còn dạy võ luyện công, lẽ ra nàng ấy là sư phụ của Sư Thanh Y, nhưng Sư Thanh Y hiển nhiên mang hết sự tôn sư trọng đạo của mình đặt lên người một con ma ốm.

Ma ốm kia còn rất hưởng thụ đối với cách xưng hô của Sư Thanh Y, mắt mi cong cong nhìn Sư Thanh Y, ngay cả ho khan cũng ít đi.

Côn Lôn cười nhạt trong lòng, gọi một tiếng tiên sinh còn có thể chữa được bệnh sao?

Nhận thấy Côn Lôn đang nhìn chằm chằm bản thân, Lạc Thần khẽ quay mặt đi, trầm thấp ho khan vài tiếng.

Huyên Hoa Hiên nằm ở Thục Xuyên, bốn phía lại bị rừng trúc vây quanh, buổi chiều gió mát rất thích ý. Phòng của Sư Thanh Y mở ô cửa sổ bên phải, bên dưới là bàn học, buổi chiều nàng không đến thư phòng nữa mà chỉ ở trong phòng luyện chữ.

Lạc Thần cũng ở bên cạnh nàng, khuỷu tay chống bàn học, một tay chống cằm, nhắm mắt dưỡng thần.

Cửa sổ mở ra, có thể nhìn thấy sắc xa cả cánh rừng trúc xa xa. Sau nhà là một loạt cọc gỗ, những cọc gỗ này khá cao, cách mặt đất ước chừng ba thước, tựa như một con rồng nhạt màu, uốn lượn kéo dài vào tận trong rừng trúc.

Sư Thanh Y chăm chú viết vài trang giấy, sau đó dừng bút, quay đầu nhìn về phía Lạc Thần đang ngồi bên cạnh.

Rõ ràng hiện tại là ban ngày, Lạc Thần mặc quần áo đen lại tĩnh lặng tựa như đêm tối.

Sư Thanh Y nhìn chằm chằm Lạc Thần không chuyển mắt, hôm qua nàng đã thấy Lạc Thần xuất hiện trong một bộ quần áo trắng, có cảm giác rất quen thuộc, bộ quần áo đen của Lạc Thần hôm nay đối với Sư Thanh Y cũng xem như lần đầu nhìn thấy, nhưng nàng lại cảm thấy bộ quần áo đen này của Lạc Thần rất mới lạ, nhịn không được mà nhìn nhiều một chút.

Hàng mi dài của Lạc Thần khẽ rung, đôi mắt hé mở, nàng nhìn thấy Sư Thanh Y đang thất thần nhìn chằm chằm vào nàng, nàng nói: “Thế nào?”

Từ sau khi Sư Thanh Y bắt đầu gọi Lạc Thần là tiên sinh thì càng cảm thấy Lạc Thần nhìn quen mắt, nên nói chuyện cũng không câu nệ giống như lúc trước, mà chỉ nói đúng như sự thật: “Tiên sinh, ngươi thật xinh đẹp. Bạch y đẹp, hắc y cũng rất đẹp.”

Lạc Thần có chút kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Viết xong rồi sao?”

“Viết xong rồi.” Sư Thanh Y vội vàng đưa trang giấy cho Lạc Thần.

Lạc Thần xem rất cẩn thận, chỗ nên khoanh đỏ thì khoanh đỏ, mà chỗ viết quá xiêu vẹo thì sẽ cầm tay Sư Thanh Y dạy nàng viết lại vài lần, dạy nàng nên viết như thế nào cho đúng.

“Viết xong thì tạm thời nghỉ ngơi đi.” Qua một lúc, Lạc Thần nói.

“Không được.” Sư Thanh Y lắc đầu: “Lát nữa ta còn phải luyện công, Côn Lôn bảo tay luyện Di Hoa Bộ, rất khó luyện, hiện tại ngay cả căn bản ta cũng không nắm được.”

Lạc Thần thoáng nhìn, ánh mắt cực đạm dừng trên hàng cọc gỗ phía sau nhà.

Sau đó Côn Lôn xuất hiện, nàng ấy cũng không vào phòng mà chỉ đứng ngoài cửa gõ vào khung cửa rồi nói với Sư Thanh Y: “Đi luyện công.”

“A.” Sư Thanh Y lập tức nhảy xuống khỏi ghế.

Côn Lôn dứt lời liền xoay người rời đi.

“Ta đi cùng ngươi.” Lạc Thần cũng đứng dậy.

Sư Thanh Y nghe xong, dĩ nhiên vui mừng không ngớt. Mỗi lần nàng luyện Di Hoa Bộ đều sẽ nếm không ít cay đắng, có tiên sinh ở bên cạnh, nàng cảm thấy dù khổ cũng vui vẻ, chí ít tiên sinh sẽ không xụ mặt giống như Côn Lôn, mà sẽ mỉm cười nhìn nàng, điều này đối với nàng chính là một loại cổ vũ và an ủi.

“Ngươi không biết ta luyện công ở nơi nào, đúng lúc có thể cho ngươi xem thử.” Sư Thanh Y vươn tay nắm lấy góc áo của Lạc Thần, muốn dẫn Lạc Thần đi.

Lạc Thần lại nói: “Ta biết.”

Sư Thanh Y nới lỏng tay, có chút mờ mịt nhìn nàng ấy.

Lạc Thần đi đến trước cửa sổ, thân thể tựa như cánh bướm đêm, nhẹ nhàng bay ra ngoài. Chỉ thoáng chốc nàng đã đúng ngoài cửa sổ, đưa tay về phía Sư Thanh Y: “Đến đây.”

Sư Thanh Y ngẩn người: “Tiên sinh, sao ngươi không đi bằng cửa mà lại muốn nhảy qua cửa sổ?”

Lạc Thần nói: “Bên này gần cọc gỗ hơn.”

Sư Thanh Y có chút hoảng hốt, đứng trước cửa sổ, đối diện Lạc Thần cách một khung cửa sổ, sau đó nàng vươn tay về phía Lạc Thần. Lạc Thần khom người, đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của nàng, bế nàng ra khỏi cửa sổ, sau đó mới thả xuống.

Côn Lôn rời khỏi phòng Sư Thanh Y, đã đi một con đường khác, cũng là nhằm về phía cọc gỗ, cho nên lúc này đã từ xa nhìn thấy cảnh tượng này: “…”

Ma ốm này dạy cái gì vậy, con thỏ nhỏ kia vốn rất khó dạy dỗ, ma ốm vừa đến, chỉ sợ sẽ càng khó dạy bảo, có cửa không đi, lại muốn nhảy ra từ cửa sổ.

Sư Thanh Y theo Lạc Thần đi về phía hàng cọc gỗ cao ba thước, trên đường nàng hỏi Lạc Thần: “Ngươi làm sao biết ta sẽ luyện Di Hoa Bộ trên những cọc gỗ này?”

“Bí mật.” Lạc Thần nhìn nàng một cái.

Là một bí mật từ rất lâu trước kia.

Nhưng nó chưa từng phai màu theo thời gian dài đăng đẳng.

Sư Thanh Y cái hiểu cái không.

Hai người đi đến trước hàng cọc gỗ, Côn Lôn cũng đã đếnm nàng ấy bình tĩnh nhìn các nàng.

Sau khi Sư Thanh Y rơi lệ không rõ nguyên nhân khi nhận được vòng tròn đỏ của Lạc Thần thì tâm tình đã có sự chuyển biến, nhìn mọi thứ xung quanh đều cảm thấy có chút hốt hoảng, tựa như đang nằm mơ. Lúc nhìn thấy Côn Lôn lại càng cảm thấy tâm tình dậy sóng, dáng vẻ của Côn Lôn ở trước mặt nàng thoáng chốc giống như một cành hoa bị giẫm nát, hóa thành tro bụi, thoáng chốc lại vô cùng chân thực, nàng ấy đang nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm nghị quen thuộc.

Càng là như thế, Sư Thanh Y càng ngoan ngoãn đối với Côn Lôn, thậm chí có lúc sẽ khổ sở, nhưng nàng cũng không biết vì sao lại khổ sở.

Sư Thanh Y chạy đến trước mặt Côn Lôn, ngửa đầu nhìn nàng ấy, tinh nghịch nói: “Côn Lôn, hôm nay chúng ta muốn luyện bao lâu?”

“Luyện một canh giờ trước đi.” Côn Lôn có chút kinh ngạc, ngoài miệng nghiêm túc nói: “Nếu như luyện không tốt, thì luyện thêm một canh giờ. Đừng hòng lười biếng.”

“Được, ta sẽ không lười biếng.” Sư Thanh Y gật đầu, tự giác trèo lên một cọc gỗ.

Côn Lôn nhìn chằm chằm Sư Thanh Y.

Con thỏ nhỏ này buổi chiều dường như đã thay đổi tâm tính, gần gũi với nàng ấy hơn trước kia không ít. Lẽ nào gọi một tiếng tiên sinh, không chỉ có thể khiến bệnh tình của ma ốm chuyển biến tốt đẹp, còn có thể khiến con thỏ nhỏ ngoan ngoãn hơn?

Côn Lôn có điều không hiểu, kế tiếp lúc giám sát Sư Thanh Y luyện tập cũng nghiêm khắc hơn.

Đường kính của cọc gỗ này vô cùng nhỏ hẹp, diện tích hữu hạn, khoảng cách giữa các cọc đều khá xa, Sư Thanh Y cần bước nhanh từ cọc này sang cọc khác. Hơn nữa không có quy luật cố định, Côn Lôn chỉ định cọc nào thì nàng phải bước lên cọc đó, hơn nữa hành động phải nhanh lẹ, chỉ cần vô ý một chút thì sẽ ngã từ trên cọc gỗ xuống.

Rất nhanh, bước chân của Sư Thanh Y chao đảo, ngã xuống khỏi cọc gỗ.

Nàng biết tất nhiên phải chịu đau, cho nên nhắm chặt hai mắt, chuẩn bị va chạm với mặt đất, không ngờ lại rơi vào một cái ôm mềm mại. Lạc Thần gần như dịch chuyển tức thời, trong khoảnh khắc Sư Thanh Y ngã xuống, nàng ấy đã lao đến bên cạnh nàng, đỡ lấy nàng, ôm nàng vào trong lòng.

Sư Thanh Y lòng còn sợ hãi, rồi lại rất ngạc nhiên, chớp đôi mắt to nằm trong lòng Lạc Thần, nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần ôm nàng, một lần nữa thả nàng đứng trên cọc gỗ: “Tiếp tục.”

Côn Lôn nhìn thấy, vô cùng lãnh đạm: “Lạc Thần cô nương, nàng còn đang luyện tập căn bản, ngã xuống thì đã sao? Bộ pháp này cần ít nhất vài năm mới có thể có chút thành tự, nếu không chịu được khổ cực, làm sao có thể luyện được Di Hoa Bộ.”

“Ngã xuống…” Lạc Thần nhìn Côn Lôn một cái, ho khan hai tiếng, giọng nói rất lạnh nhạt: “Nàng sẽ đau.”

Mộng cảnh mặc dù hư ảo, nhưng cũng có quy tắc của riêng nó. Chết đi trong mộng cảnh chính là thật sự chết đi, mà bị thương, chảy máu, đau đớn trong mộng cảnh cũng đều là chân thực. Lạc Thần dĩ nhiên biết luyện công thì phải chịu khổ, nhưng bộ pháp của Sư Thanh Y từ lâu đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, lúc nhỏ nàng đã trải qua nhiều năm khổ luyện, hôm nay trong mộng cảnh không cần thiết phải chịu đựng một lần nữa.

“Luyện công nào có không đau?” Côn Lôn hừ lạnh: “Ngã thì ngã.”

“Ta đỡ nàng, nàng vẫn có thể luyện.” Lạc Thần lộ vẻ suy yếu, nói: “Những việc khác ta sẽ không can thiệp nhiều, ngươi dạy nàng là được rồi, nhưng nếu ta thấy nàng ngã, ta sẽ đỡ nàng, không ảnh hưởng việc luyện công của nàng.”

Côn Lôn: “…”

Côn Lôn ngoài miệng nghiêm khắc, nhưng mỗi lần thấy trên người Sư Thanh Y chỗ xanh chỗ tím, nhiều lúc còn ngã đến chảy máu, thật ra trong lòng nàng ấy cũng khó chịu. Cho nên thấy Lạc Thần kiên trì muốn đỡ lấy, nàng ấy cũng không nói gì nữa, tiếp tục hướng dẫn Sư Thanh Y luyện bộ pháp.

Biết được Lạc Thần sẽ đến đỡ mình, lúc Sư Thanh Y di chuyển trên cọc gỗ cũng yên tâm hơn, nàng chỉ cần luyện theo chỉ dẫn của Côn Lôn là được, cho dù tốc độ cao, cũng không cần phải sợ sẽ ngã xuống.

Bởi vì nàng tin tưởng mỗi lần Lạc Thần đều sẽ đúng lúc đỡ lấy nàng.

Luyện Di Hoa Bộ cả buổi chiều, Sư Thanh Y đau nhức cả người, cũng may Côn Lôn rốt cục buông lỏng, để nàng trở về nghỉ ngơi.

Rất nhanh đã vào đêm, cơm tối qua đi, Sư Thanh Y vẫn đi theo phía sau Sư Cẩm Niệm, nhìn nàng ấy bận rộn. Sư Cẩm Niệm có lẽ đã cảm giác được một chút khác thường của Sư Thanh Y, nàng ấy ngồi xổm xuống, cười nói: “Y Nhi có chuyện muốn nói với mẫu thân sao? Cứ nói đừng ngại.”

Sư Thanh Y nhìn dung mạo dịu dàng của nàng ấy, không biết vì sao đau xót trong lòng: “Không có, ta chỉ muốn nhìn mẫu thân nhiều một chút.”

Sư Cẩm Niệm hôn lên gò má của nàng: “Vậy mẫu thân không cử động, ngươi xem lâu một chút.”

Sư Thanh Y dang hai tay ôm Sư Cẩm Niệm: “Mẫu thân, đêm nay ngươi còn phải ngủ cùng Côn Lôn sao?”

Sư Cẩm Niệm tuy rằng nhớ thương Côn Lôn, rồi lại luyến tiếc Sư Thanh Y, nàng ấy dỗ dành: “Đêm nay mẫu thân ngủ cùng ngươi, ngươi đừng sợ.”

“Đêm nay ta vẫn nên ngủ cùng tiên sinh đi thôi.” Sư Thanh Y mềm nhẹ nói: “Ngươi ngủ cùng Côn Lôn.”

“Có tiên sinh thì không cần mẫu thân nữa?” Sư Cẩm Niệm nhẹ nhàng quệt mũi nàng, mỉm cười trêu đùa nàng.

“Không phải.” Sư Thanh Y hoảng hốt nói: “Chẳng qua ta cảm thấy ngươi hẳn là là sẽ nhớ Côn Lôn.”

Nàng lẩm bẩm: “Mẫu thân, ngươi sẽ nhớ Côn Lôn không?”

Sư Cẩm Niệm ngẩn người, nhất thời không hiểu hàm ý trong câu hỏi này của Sư Thanh Y, nhưng nàng ấy thật sự nhớ Côn Lôn. Trước kia bởi vì Sư Thanh Y ngủ một mình dễ gặp ác mộng, nên nàng ấy phải tạm thời đặt Côn Lôn sang một bên, thật ra trong lòng cũng có áy náy.

“Ta nhớ Ngũ Tỷ.” Sư Cẩm Niệm lại cười nói.

“Vậy chúng ta quyết định như vậy đi.” Sư Thanh Y cũng hôn gương mặt Sư Cẩm Niệm: “Ta giúp ngươi nói với Côn Lôn, nàng chắc chắn sẽ vui vẻ.”

Sư Thanh Y và Sư Cẩm Niệm trò chuyện thêm một lúc sau đó mới đi tìm Côn Lôn.

Thư phòng sáng đèn, Sư Thanh Y đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Côn Lôn cầm một quyển sách, đang nhíu mày đọc sách, hai gò má lại có vài phần hồng nhuận, rồi lại dường như đang chăm chú suy tư gì đó.

Nghe bước chân của Sư Thanh Y, Côn Lôn vô thức giấu quyển sách ở phía sau, nàng ấy nói: “… Ngươi cũng thật tiến bộ, còn biết giờ này phải đến đọc sách.”

“Ta không phải đến đọc sách.” Sư Thanh Y đi đến trước mặt Côn Lôn, nói: “Ta là đến nói cho ngươi biết một việc.”

“Việc gì?” Côn Lôn nhíu mày.

Sư Thanh Y lại nói: “Sao ngươi phải giấu quyển sách ở sau lưng?”

Côn Lôn: “…”

Côn Lôn làm như không có việc gì mà đứng lên, đặt quyển sách vào trong rương, hơn nữa còn cố ý khóa lại. Sư Thanh Y hiếu kỳ nhìn một cái, phát hiện trong rương có rất nhiều sách nhưng nàng không nhận ra là sách gì, nhưng thấy Côn Lôn khóa chúng trong rương, chắc hẳn là những quyển sách Côn Lôn rất xem trọng.

Sư Thanh Y nhìn thấy Côn Lôn không hé răng, nên cũng không tìm tòi nghiên cứu nữa mà chỉ nói: “Mẫu thân bảo ta nói với ngươi, đêm nay nàng vẫn sẽ ngủ cùng ngươi.”

Ánh mắt Côn Lôn sáng ngời, rồi lại nhanh chóng trở nên cảnh giác, cho rằng Sư Thanh Y đang lừa nàng ấy, dù sao đêm qua nàng ấy cũng đã lừa Sư Thanh Y, cho nên nàng ấy nói: “Ta sẽ hỏi lại Niệm Nhi.”

“Ngươi đi hỏi nàng đi.” Sư Thanh Y gật đầu rồi xoay người rời đi, chỉ để lại một câu nghe non nớt rồi lại rất nghiêm túc: “Ta không giống ngươi, sẽ không gạt người.”

Côn Lôn: “…”

Cuộc sống như vây quá yên bình, thời gian nhanh chóng trôi qua, lại một buổi tối trước khi đi ngủ. Sư Thanh Y tắm rửa xong, vẫn ngồi trên giường như thường lệ, bình thường là chờ mẫu thân đến, đêm nay là chờ Lạc Thần.

Không bao lâu sau, Lạc Thần từ bên ngoài bước vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trên người Lạc Thần mang theo một chút hơi nước sau khi tắm, nàng bước đến cạnh giường, cởi áo ngoài, căn dặn Sư Thanh Y: “Ngủ đi.”

Sư Thanh Y đã trải chăn xong từ lâu, lúc này liền chui vào trong chăn, nàng vẫn nằm nghiêng ở phía trong, nhìn nhất cử nhất động của Lạc Thần. Lạc Thần thổi đèn rồi cũng vào vào trong chăn.

Sư Thanh Y dường như cảm thấy bản thân đang gối đầu lên sóng biển, gần như nói mê: “Tiên sinh, ngươi từng có cảm giác giống như nằm mơ mặc dù đang thức hay không?”

“Sao lại hỏi như vậy?” Lạc Thần đoán được điều gì đó, những vẫn hỏi lại.

“Ta cảm thấy tất cả hiện tại, giống như giấc mộng của ta.” Sư Thanh Y cuộn người lại, dựa sát vào Lạc Thần, kể ra nghi hoặc trong lòng: “Ta nhìn thấy mẫu thân và Côn Lôn, trong lòng luôn cảm thấy khổ sở, ta cũng không biết vì sao.”

“Không cần suy nghĩ nhiều.” Tay của Lạc Thần đặt trên người Sư Thanh Y, nhẹ nhàng vỗ về, dỗ nàng đi vào giấc ngủ: “Có lẽ ngươi ngủ một giấc tỉnh lại thì sẽ hiểu.”

“Thật sao?” Sư Thanh Y hỏi.

“Thật.” Giọng nói của Lạc Thần vô cùng dịu dàng.

Lạc Thần không đốt mộng hạch cho Sư Thanh Y, tâm tư của Sư Thanh Y lại tinh tế, mộng cảnh không giấu diếm được bao lâu nữa. Buổi chiều thật ra Sư Thanh Y đã gặp phải mấu chốt dẫn đến thức tỉnh, có lẽ ngày mai Sư Thanh Y sẽ có thể thức tỉnh.

“Vậy ra ngủ trước, để xem ngày mai ta có hiểu được hay không.” Sư Thanh Y tin tưởng Lạc Thần, an tâm nhắm mắt lại.

Lạc Thần nằm xuống bên cạnh Sư Thanh Y, nhưng không ngủ. Nàng chờ đến lúc Sư Thanh Y đã đi vào giấc ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng ngồi dậy, một lần nữa thắp đèn, lấy điện thoại trong ba lô ra.

Để đề phòng tiêu hao năng lượng, điện thoại di động đã ở trạng thái tắt máy.

Lạc Thần mở điện thoại lên, cầm điện thoại đến cạnh giường. Nàng ngồi xổm bên cạnh Sư Thanh Y, chụp mấy tấm ảnh lúc nàng đang ngủ, lưu lại làm kỷ niệm.

Sợ ánh đèn đánh thức Sư Thanh Y, Lạc Thần cũng không tiện chụp nhiều, mà chỉ chụp mấy tấm rồi chuẩn bị đứng dậy cất điện thoại đi.

Ai biết Sư Thanh Y lại mở mắt nhìn Lạc Thần.

Cả người Lạc Thần nhất thời ngồi đến thẳng tắp: “…”

Sư Thanh Y xoa nhẹ đôi mắt, ngồi dậy nhìn vào điện thoại trong tay Lạc Thần, hỏi: “Tiên sinh, đây là vật gì?”

Lạc Thần yên lặng chốc lát rồi mới nói: “… Là thần khí.”

“Thần khí?” Sư Thanh Y hứng thú, nói: “Ta có thể xem thử không?”

Sư Thanh Y sớm muộn gì cũng thức tỉnh, nên Lạc Thần cũng không có ý định giấu diếm nàng, vì thế nàng đưa điện thoại cho Sư Thanh Y. Sư Thanh Y cầm lấy điện thoại cẩn thận thưởng thức, nhìn trái nhìn phải rồi trả lại cho Lạc Thần: “Ta không hiểu, ngươi có thể dạy ta không?”

Lạc Thần gật đầu, ngồi dựa vào đầu giường, cầm điện thoại chuẩn bị giảng giải cho Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y đến gần, ngồi vào lòng Lạc Thần một cách vô cùng tự nhiên, Lạc Thần an vị phía sau nàng, ôm lấy nàng, hai tay mềm nhẹ vây quanh, dạy Sư Thanh Y sử dụng sử dụng.

Thân thể Sư Thanh Y nho nhỏ, Lạc Thần dáng người cao gầy, ôm nàng rất vững, trong lòng tựa như ôm một viên kẹo đường.

Lạc Thần mở chức năng chụp ảnh, cho Sư Thanh Y xem mấy tấm ảnh nàng vừa chụp.

Sư Thanh Y nhìn thấy dáng vẻ của bản thân sau khi vào ‘thần khí’, dường như có kinh ngạc rồi lại rất nhanh đón nhận, nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp một lúc, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, không ngờ màn hình chuyển sang tấm ảnh khác.

Trượt một cái, chuyển sang một tấm ảnh khác.

Sư Thanh Y giống như phát hiện bí mật quen thuộc nào đó, nàng hài lòng không ngớt, cứu thế xem từng tấm ảnh.

Lạc Thần chỉ yên tĩnh ôm lấy nàng.

Chờ Sư Thanh Y xem đến ảnh chụp trong album, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Đó là ảnh chụp của nữ nhân đang ghé vào trên bàn. Cửa sổ đã kéo rèm, chỉ có một phần ánh sáng chiếu vào, vì vậy một nửa ánh sáng chiếu lên người nữ nhân, một nửa bóng tối lại che phủ nàng, nữ nhân kia dáng vẻ thanh thú, làn da như tuyết, lúc ngủ gương mặt trầm tĩnh, sở hữu nét dịu dàng của nhân gian.

Sư Thanh Y nghiêng đầu, nhìn nữ nhân kia.

Một lát sau, nàng nói: “Tiên sinh, nàng nhìn rất quen mắt.”

Đây là lúc Lạc Thần mới vừa học cách sử dụng điện thoại, đã chụp Sư Thanh Y thừa dịp nàng đang ngủ, kết quả bị Sư Thanh Y phát hiện tại chỗ, lúc đó Lạc Thần lập tức giấu điện thoại ở phía sau.

Dáng vẻ thành thục, và dáng vẻ trẻ con vẫn mơ hồ có vài phần tương đồng. Sư Thanh Y chỉ vào ảnh chụp của bản thân, nàng nói với Lạc Thần: “Ta có một chút giống nàng.”

Lạc Thần cười khẽ: “Chờ ngươi trưởng thành, chắc chắn sẽ càng giống nàng.”

“Thật không?” Sư Thanh Y hỏi: “Nàng là ai, vì sao ngươi đặt nàng vào thần khí của ngươi.”

Lạc Thần dịu dàng nói: “Nàng là người trong lòng ta.”

Sư Thanh Y lúc này vẫn có chút ngây thơ, cũng không hiểu người trong lòng là có ý gì, nhưng Lạc Thần cũng không giải thích với nàng. Sư Thanh Y thưởng thức điện thoại dưới sự chỉ dẫn của Lạc Thần, dần dần nàng cảm thấy buồn ngủ, gục đầu ở trong lòng Lạc Thần, gật gà gật gù, trong tiềm thức lại cố gắng ngẩng đầu lên, Lạc Thần cong mi, ôm nàng vào lòng rồi đặt nàng vào trong chăn.

Lạc Thần cất điện thoại vào ba lô, tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Sư Thanh Y.

Một đêm ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Thần yếu ớt tỉnh dậy, dường như nàng đã nhận ra điều gì đó nên khẽ nghiêng mặt đi.

Sư Thanh Y mở to đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lạc Thần.

“Muốn rời giường sao?” Lạc Thần bình tĩnh nói.

Sư Thanh Y vẫn nhìn Lạc Thần, tròng mắt đảo một vòng, một lát sau mới nói: “Muốn.”

Lạc Thần gật đầu rồi ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường.

Ai biết Sư Thanh Y lại đưa tay kéo lấy tay nàng: “Tiên sinh, ta ngủ đến tê chân rồi, ngươi có thể đỡ ta ngồi dậy không?”

Lạc Thần dừng động tác, nhìn Sư Thanh Y một cái.

“Tiên sinh?” Giọng nói của Sư Thanh Y rất nhẹ nhàng.

Lạc Thần ôm lấy Sư Thanh Y, đỡ nàng xuống giường, Lạc Thần ngồi, Sư Thanh Y đứng cạnh giường, nàng lại vươn hai tay: “Tiên sinh, ngươi có thể giúp ta mặc y phục không?”

Lạc Thần khẽ nhíu mày.

Lạc Thần không lên tiếng, chỉ yên lặng mang quần áo của Sư Thanh Y đến, giúp Sư Thanh Y thay quần áo. Sư Thanh Y vô cùng nghe lời, tay cử động theo hướng dẫn của Lạc Thần, chân cũng nhấc lên theo động tác của Lạc Thần, vô cùng ngoan.

Chờ mặc quần áo xong, Lạc Thần mang giày của Sư Thanh Y đến, mang vào cho Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y ngồi đó, đôi mắt nhìn Lạc Thần không chớp mắt.

“Được rồi.” Lạc Thần nói: “Xuống giường.”

“Tiên sinh, ngươi ôm ta.” Sư Thanh Y lại làm nũng.

Trong mắt ẩn dấu vài phần giảo hoạt.

Lạc Thần đứng thẳng, nhìn dáng vẻ này của Sư Thanh Y.

“Ngươi không ôm ta.” Sư Thanh Y nở nụ cười: “Ta gọi ngươi là di di.”

Lạc Thần: “…”

Vừa rồi Lạc Thần đã nhận thấy Sư Thanh Y thức tỉnh, nhưng vẫn cố ý trêu chọc nàng, vừa đỡ xuống giường, vừa mặc quần áo, lúc này còn muốn ôm, nàng không khỏi bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Thanh Y, đừng hồ đồ.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng nàng vẫn đưa tay bế Sư Thanh Y ra cửa.

Tay của Sư Thanh Y ôm cổ Lạc Thần, hai người ngồi ở trong sân.

Lạc Thần quan sát nàng: “Thức tỉnh cũng rất sớm.”

“Ai bảo ngươi lặng lẽ dùng điện thoại chụp ảnh ta, ta nhìn thấy đồ vật hiện đại, dĩ nhiên dễ thức tỉnh.” Sư Thanh Y hiện tại bị mộng cảnh ngụy trang, cơ thể trẻ con, đôi mắt đỏ cũng bị che giấu, nhưng linh hồn lại là một người trưởng thành, nàng dùng giọng điệu quen thuộc nói với Lạc Thần: “Huống hồ còn nhìn thấy ảnh ngươi chụp ta lúc đó.”

“Ngươi tỉnh, cảm giác thế nào?” Có lẽ Lạc Thần sợ nàng đau lòng, vì thế hỏi nàng.

Ánh mắt Sư Thanh Y bỗng dưng buồn bã, nhìn về phía gian phòng đóng chặt cửa của Sư Cẩm Niệm và Côn Lôn: “Ta… rất khổ sở, rồi lại vui vẻ, rất khó hình dung.”

Hàng mi dài của nàng run rẩy, buổi sáng se lạnh, nàng nói: “Nhưng ta nghĩ, vẫn là… vui vẻ nhiều hơn một chút.”

Có thể gặp lại mẫu thân.

Gặp lại Côn Lôn.

Nhưng nàng rất thông suốt và thanh tỉnh, đây dù sao cũng là mộng cảnh, ngay cả khi trong lòng không nỡ, chung quy vẫn phải nói lời từ biệt, một lúc sau, nàng nói với Lạc Thần: “Ta có một tâm nguyện, ngươi có thể cùng ta thực hiện không?”

“Được.” Lạc Thần không hỏi là tâm nguyện gì, chỉ cần Sư Thanh Y muốn nàng sẽ thực hiện.

“Chờ hoàn thành xong tâm nguyện này.” Lông mi của Sư Thanh Y có vài phần ẩm ướt, nụ cười lại vô cùng ấm áp: “Chúng ta bái biệt mẫu thân và Côn Lôn đi.”

※ ※ ※ ※

Sư Sư tỉnh ~ nàng thông minh như vậy, cũng không có mộng hạch che lấp, nên hồi tỉnh rất sớm. Hiện tại thoạt nhìn tuy rằng vẫn là Tiểu Sư Sư, nhưng thực tế là Đại Sư Sư.

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!