Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 608

Chương 608: Quấy rầy ngươi

Xem ra năm đó Trạc Xuyên thật sự nghèo đến sợ hãi, trong túi lại không có tiền, rồi lại liên tiếp nghe số lượng chi tiêu lớn như vậy, cảm giác khẩn trương nhất thời chồng chất.

Thậm chí còn bao gồm không ít tiền bồi thường, nhất là khi đó Ngư Thiển đến thanh lâu tìm hoa khôi học hát, phí hoa bài của hoa khôi cao đến đáng sợ, quả thật đã để lại cho nàng ấy ấn tượng không thể xóa nhòa, nàng ấy vừa nghe đến phí hoa bài một nghìn lượng, người trầm ổn như nàng ấy cũng bị dọa cho giật mình.

Nhưng trong tiềm thức của nàng ấy, biết bản thân không thể mặc kệ Ngư Thiển. Lễ vật cho Ngư Thiển, nàng ấy nhất định cũng phải mua.

Đó là thứ mà Ngư thích.

Bất kể nàng ấy khó khăn đến mức nào, cũng phải mua cho Ngư.

Tuy rằng dùng biện pháp này để đánh thức sự khẩn trương của Trạc Xuyên là có phần không tốt, nhưng quả thật đã là biện pháp thỏa đáng nhất có thể nghĩ ra lúc này, so với việc giả dạng làm người xấu đi bắt cóc Ngư Thiển còn tốt hơn gấp mấy lần, cũng sẽ không tạo thành thương tổn gì.

Nhất là nếu như Trạc Xuyên lựa chọn vay tiền, như vậy mỗi một ngày sau này Trạc Xuyên đều lưng gánh món nợ, như vậy vừa đến thời gian trả tiền, Trạc Xuyên đều sẽ phải trải qua loại cảm giác khẩn trương này, tiềm thức của nàng ấy cũng sẽ không ngừng bị kích thích.

Trạc Xuyên nhắm mắt cúi đầu, không ngừng xoa niết ngón tay của bản thân, tựa hồ đang suy nghĩ về đề nghị ‘cho vay’ của Lạc Thần.

Hiện tại nàng ấy là cơ thể lưu khí, có thể nghe được giọng nói của Lạc Thần, cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Thần. Lạc Thần nói muốn cho nàng ấy vay tiền, trong tiềm thức nàng ấy đương nhiên là yên tâm, nhất định sẽ không cho vay nặng lãi giống như những tiền trang lòng dạ hiểm độc.

Nàng ấy chỉ sợ rằng cho dù bản thân trả mỗi ngày thì cũng không có khả năng trả hết.

“Ngươi vay không?” Lạc Thần hướng dẫn từng bước, khẽ hỏi.

Trạc Xuyên tạm thời không đáp lại, số lần xoa bóp ngón tay lại càng lúc càng tăng.

“Nếu như không trả phí hoa bài, Ngư Thiển sẽ bị giữ lại trong thanh lâu. Tuy rằng chúng ta cũng có thể cứu Ngư Thiển ra, nhưng lúc đó nàng bắt hoa khôi vào trong phòng, hoa khôi kia cho rằng đã gặp kẻ xấu nên bị hù dọa ngất xỉu, tóm lại là chúng ta đuối lý trước, vẫn nên dùng tiền bạc giải quyết cho thỏa đáng.” Lạc Thần gợi lại ký ức của Trạc Xuyên năm đó, lừa gạt nàng ấy: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Trạc Xuyên là một người thành thật và có nguyên tắc, nguyên nhân gây ra chuyện này quả thật là bởi vì Ngư của nàng ấy quá ngây thơ, hoa khôi thật sự là vô tội, còn bị dọa một hồi, năm đó trong lòng Trạc Xuyên cũng rất hổ thẹn.

“Nếu ngươi đồng ý, ta liền lập giấy nợ cho ngươi.” Lạc Thần đứng dậy rời đi.

Trong phòng tạp vật của căn nhà này có mực nước và bút lông, cũng giống như bộ đồ chơi xếp gỗ trước đó, đều là của con trai ông chủ, nhưng chỉ là mực nước và bút lông bình thường, chất lượng cũng chỉ là miễn cưỡng chấp nhận được.

Hôm nay Trạc Xuyên vẫn giữ thói quen của cổ nhân, Lạc Thần lo lắng đến điều này nên dùng bút lông viết một tờ giấy nợ, ghi rõ số tiền cho vay, mỗi ngày cần trả bao nhiêu và tiền lãi đều ghi rõ trên giấy.

Sư Thanh Y cúi đầu nhìn một chút, lãi suất quả thật vô cùng thấp.

Mức lãi suất này hoàn toàn có thể cao hơn một chút, như vậy Trạc Xuyên sẽ càng thêm khẩn trương, sẽ càng hiệu quả đối với việc kích thích tiềm thức. Nhưng một khi Trạc Xuyên đồng ý vay tiền, trong tiềm thức của nàng ấy sẽ tự động gán món nợ này cho bản thân, sau đó mỗi ngày đều sẽ lo lắng, cho nên Lạc Thần cố ý hạ thấp lãi suất, cũng là không muốn nàng ấy có áp lực quá lớn.

Sư Thanh Y rũ mi, cười khẽ.

Tuy rằng người trong lòng của nàng bụng đầy mực nước, nhưng luôn có sự dịu dàng đặc biệt, giấu ở một góc khó có thể nhìn thấy, nở ra một đóa hoa nho nhỏ.

Lạc Thần giúp Trạc Xuyên viết giấy nợ xong thì đặt ở trước mặt Trạc Xuyên, còn mực để in dấu tay thì để một bên.

“Ngươi xem kỹ, nếu chấp nhận thì viết tên mình ở bên dưới, rồi điểm chỉ.” Lạc Thần từng bước dẫn dắt.

Hiện tại Trạc Xuyên không có tư duy cá nhân, chỉ có thể dựa vào tiềm thức.

Ngư Thiển đứng bên cạnh Trạc Xuyên, đặt tay của mình lên bàn tay run rẩy của Trạc Xuyên, nhẹ nhàng bao lấy, phối hợp với lý do của Lạc Thần, nói với Trạc Xuyên: “A Xuyên, là ta không tốt, ta gây họa rồi.”

Giọng nói của nàng đầy giọng nói, rồi lại có một chút mềm mại đáng thương.

Tay của Trạc Xuyên lần thứ hai cử động, một tay rút tay khỏi tay Ngư Thiển, chuyển sang đặt trên lưng bàn tay của nàng, rồi vỗ nhè nhẹ.

Ngư Thiển thấy động tác này của Trạc Xuyên thì có chút ngạc nhiên.

Đó dường như là A Xuyên đang nói cho nàng biết, đừng sợ, đã có nàng ấy ở đây.

Trạc Xuyên không nói gì, nhận lấy bút lông, đề bút viết tên mình, rồi dùng ngón tay chấm một ít mực đỏ để điểm chỉ, để lại một dấu tay đỏ rực trên tờ giấy,

“Tốt.” Lạc Thần nói với Trạc Xuyên: “Sau này mỗi ngày ta sẽ nhắc nhở ngươi trả tiền.”

Sư Thanh Y: “…”

Trạc Xuyên dường như lại trở nên khẩn trương, sờ soạn những đồng xu rải rác trên bàn.

“Còn có một chuyện ngươi không cần lo lắng, nếu có một ngày nào đó ngươi không trả được…” Lạc Thần thong dong nói: “Ngươi cứ đến làm việc cho ta, làm công trả nợ.”

Sư Thanh Y: “…”

Trạc Xuyên nhìn có vẻ càng khẩn trương hơn, tuy rằng trên mặt không bộc lộ thần sắc rõ ràng nhưng tốc độ sờ tìm tiền xu và bạc vụn lại nhanh hơn.

Kế hoạch giúp đỡ Trạc Xuyên phá vỡ tiềm thức cứ thế chính thức bắt đầu.

Để ‘khoản vay’ trở nên chân thực hơn, Sư Thanh Y và Lạc Thần đến huyện Cao Đài một chuyến, ở nơi đó mua rất nhiều vàng thỏi để mang về. Trạc Xuyên không nhận biết tiền tệ hiện đại, mà chỉ nhận ra vàng bạc ngân lượng, nhưng hiện tại các nàng đã không còn dùng thỏi bạc thời cổ đại, cũng may có thể dùng vàng thỏi để thay thế.

Trạc Xuyên nhận được một đống vàng thỏi, cả người đều run lên.

Đời này nàng ấy dường như chưa từng thấy nhiều vàng như vậy.

Nhưng nàng ấy cũng không nhìn bao lâu, rất nhanh đã mang toàn bộ vàng thỏi giao cho Ngư Thiển, trong tiềm thức nàng ấy biết Ngư Thiển cần một nghìn lượng vàng trả phí hoa bài, nàng ấy sợ Ngư Thiển tiếp tục kéo dài thì người của thanh lâu sẽ gây bất lợi đối với nàng.

Mượn được vàng thỏi, lại đưa vàng thỏi đi, Trạc Xuyên nhanh chóng trở lại trạng thái nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa còn phải trả nợ.

Sau đó mỗi ngày trọng tâm của nhóm người gần như đều xoay quanh Trạc Xuyên. Dạ dạy Ngư Thiển ngự thuật, Ngư Thiển dùng đó kết hợp với ca văn, thường xuyên hát cho Trạc Xuyên nghe, Lạc Thần lại mỗi ngày hối thúc Trạc Xuyên trả tiền, hơn nữa thời gian hối thúc còn không cố định.

Thậm chí bình thường nhân lúc Trạc Xuyên không chú ý, Lạc Thần sẽ thình lình đi đến bên cạnh Trạc Xuyên, thấp giọng nói: “Đã đến thời gian trả tiền rồi.”

Lúc này, Trạc Xuyên tất nhiên là cả người căng thẳng, thiếu chút nữa bật dậy từ trên ghế.

Sau đó Trạc Xuyên phản xạ có điều kiện, kiểm kê tiền đồng và bạc vụn  trong túi tiền, giao cho Lạc Thần một phần trong đó. Lạc Thần cẩn thận tính toán số tiền còn lại trong túi của Trạc Xuyên, thật ra số tiền muốn nàng ấy trả mỗi ngày là vô cùng ít, như vậy tiền trong túi còn có thể chỗng đỡ được một khoảng thời gian, Trạc Xuyên cũng có thể khẩn trương thêm vài ngày.

Trạc Xuyên vẫn không nói chuyện, cũng không mở mắt, nhưng cả người nhìn có vẻ có sinh khí hơn so với trước đó rất nhiều.

Ý cười trên mặt Ngư Thiển cũng nhiều hơn.

Gió nhẹ nắng ấm, người cũng vui vẻ, tất cả dường như đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Điện thoại mới của Trường Sinh được giao đến, nàng trả điện thoại lại cho Lạc Thần, đổi sang dùng điện thoại của bản thân mỗi ngày nhắn tin trò chuyện với Dạ, bình thường sẽ gửi một số emoji đáng yêu cho Dạ, có đôi khi cũng sẽ cùng Dạ gửi tin nhắn thoại hoặc gọi video.

Quần áo và điện thoại di động A Mai mua cũng được giao đến, nàng thử liên hệ với di di và tiểu cô cô nhưng vẫn không có bất cứ tin tức nào, xem ra hai người bọn họ còn đang ở quê nhà nên không có tín hiệu, không thể phản hồi. Nhưng A Mai cũng rất vô tư, không nóng lòng trở về, dù sao thì thức ăn Sư Thanh Y nấu rất ngon, nàng ăn vui đến quên cả trời đất, lúc rãnh rồi thì sẽ ngồi phịch ở trên sô pha xem TV, trên người mặc quần áo, nhưng từ cổ trở lại lại trống rỗng, nhìn rất đáng sợ.

Có một lần Vũ Lâm Hanh từ trên lầu xuống dưới nhà, nhìn thấy bộ dạng này của A Mai thì sợ đến thiếu chút nữa đánh người, sau đó A Mai không có cách nào khác, chỉ đành mua cho mình một chiếc mũ lưỡi trai để tránh bởi vì bản thân tàng hình, lúc mặc quần áo bị người ta hiểu lầm là Vô Thường Lang Quân.

Chỉ có đôi mắt của Sư Thanh Y vẫn không đỏ rực. Nàng có đôi khi cũng sẽ âm thầm thất vọng, cảm thấy đôi mắt này sẽ không trở lại như xưa được nữa, chẳng qua là nàng không dám nói với Lạc Thần.

Lại qua vài ngày, Dạ lại đến hiện trường làm mẫu cho Ngư Thiển, hơn nữa còn ở lại đến buổi tối, cũng không dẫn theo Lông Xám Trắng.

Theo số lần Dạ đến nhà càng lúc càng nhiều, tấm bình phòng như Lông Xám Trắng cũng không dùng được nữa, Trường Sinh lo lắng cho Dạ: “Như vậy sẽ bị ngự giả biết được quan hệ giữa ngươi và bọn ta.”

“Chu Thương rất phiền. Ta muốn đến một mình.” Dạ nhìn Trường Sinh, nói: “Ta cảm thấy ở đây rất tốt, cho nên ta muốn đến.”

Trường Sinh mơ hồ cảm giác được Dạ không muốn tiếp tục bị kẻ giám sát quấy rầy nữa, dường như đang tuân theo ý niệm của bản thân, làm việc bản thân muốn làm, đối với ngự giả kia cũng không còn kiêng kỵ giống như trước đây nữa.

Nàng cảm thấy vui vẻ thay cho Dạ, nhưng rồi lại lo lắng ngự giả sẽ gây bất lợi đối với Dạ, hoặc là đi tố cáo.

Hiện tại không giảng bài, những người khác đều xem TV, Sư Thanh Y và Lạc Thần thì đi chuẩn bị bữa ăn khuya cho các nàng, nên trong phòng tạm thời chỉ còn lại Ngư Thiển, Trạc Xuyên, Trường Sinh và Dạ.

Ngư Thiển lại cầm bút lông, cẩn thận vẽ gì đó lên mặt Trạc Xuyên, Trường Sinh đang trò chuyện với Dạ nên không chú ý tình huống bên kia.

Chờ Sư Thanh Y và Lạc Thần bưng hoành thánh nóng hổi đẩy cửa bước vào, nàng thấy Ngư Thiển mới vừa vẽ xong, Ngư Thiển nhìn trái nhìn phải, dường như không quá hài lòng, nàng liền đặt hoành thánh xuống để đến xem.

Nàng vừa nhìn, thiếu chút nữa bị hù dọa.

Trạc Xuyên đang mở to mắt nhìn nàng.

Chờ nàng nhìn kỹ mới phát hiện đôi mắt ấy là Ngư Thiển dùng bút lông vẽ lên mí mắt của Trạc Xuyên. Nhưng Trạc Xuyên vẫn ngồi bất động, tùy ý Ngư Thiển vẽ cho mình.

“Sao ngươi lại vẽ nàng thành như vậy?” Sư Thanh Y nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Trạc Xuyên, trên mí mắt đính một đôi mắt giả vẽ bằng mực, thậm chí Ngư Thiển còn vẽ thêm lông mi, thoạt nhìn vô cùng buồn cười, khiến nàng thiếu chút nữa không nhịn cười được.

Ngư Thiển lại nghiêm túc nói: “Ta dẫn xuất môn ra ngoài, nàng luôn nhắm mắt, một số người phát hiện nàng nhắm mắt nhưng lại có thể bước đi như bay, còn có thể cầm lấy đồ vật nên đều cảm thấy rất là kỳ quái, thường xuyên đến hỏi, ta sợ A Xuyên sẽ bị dọa, cho nên muốn vẽ mắt cho nàng, cũng có thể lừa gạt người bên ngoài.”

“Đây không phải lừa gạt.” Sư Thanh Y nói: “Đây là hù dọa.”

Đây chính là thê tử của ngươi, Ngư Thiển ngươi có tâm một chút đi.

Ngư Thiển xấu hổ: “Trách ta không có bút xanh bút đỏ như A Xuyên, nên vẽ không tốt.”

“Đây không phải vấn đề vẽ đẹp hay xấu.” Sư Thanh Y bưng một chậu nước đến, đưa khăn mặt cho Ngư Thiển, cười nói: “Cho dù bản thân Trạc Xuyên đến vẽ cũng như vậy thôi. Ngươi lau cho nàng đi, sau đó đến ăn hoành thánh.”

Ngư Thiển gật đầu, nhận lấy khăn mặt giúp Trạc Xuyên lau mực.

Nàng vừa lau vừa cảm thấy Trạc Xuyên được vẽ mắt có cảm giác rất đáng yêu, nên không nhịn được mà hôn lên gương mặt Trạc Xuyên một cái.

Nhưng Trạc Xuyên vẫn không có một chút phản ứng.

Ngư Thiển có chút thất vọng, nhìn về phía Dạ: “Phải như thế nào nàng mới có phản ứng?”

Dạ đang chăm chú ăn hoành thánh, không nhìn thấy Ngư Thiển hôn Trạc Xuyên, nàng quay đầu lại nói: “Phản ứng gì?”

Ngư Thiển luôn không hề che giấu những cử chỉ thân mật, vô tư hào phóng, nhất là hiện tại trong phòng đều là bạn tốt của nàng, nàng càng không có bao nhiêu cố kỵ. Nàng lại hôn Trạc Xuyên một cái ở ngay trước mặt Dạ, rồi nói: “Chính là ta hôn nàng như vậy, làm sao thì nàng mới có thể đáp lại ta?”

Sư Thanh Y: “…”

Ngư Thiển như vậy nàng đã quen rồi.

Dạ cũng không hiểu: “Nàng rõ ràng không có phản ứng, vì sao ngươi còn muốn hôn nàng?”

Ngư Thiển nói: “Nàng là người ta thích, ta muốn hôn nàng, cho dù nàng không có bất kỳ sự đáp lại nào. Dĩ nhiên, nếu một ngày nào đó nàng có thể đáp lại ta là tốt nhất.”

“Thích thì sẽ muốn hôn sao?”

“Dĩ nhiên.” Ngư Thiển nói: “Còn có thể muốn ân ái.”

Sư Thanh Y đang dùng muỗng múc một cái hoành thánh đưa vào miệng, vừa nghe thấy thì cái muỗng run lên thiếu chút nữa đánh rơi hoành thánh, nàng lập tức dùng chén đón lấy.

Lạc Thần mặt không biểu cảm, cũng không ăn hoành thánh, nàng ăn uống có chừng mực cho nên buổi tối rất ít ăn uống.

“…Ân ái.” Dạ lặp lại một lần: “Vì sao thích, thì sẽ như vậy?”

Dạ dĩ nhiên biết ý nghĩa của ân ái, nhưng nàng không biết vì sao phải ân ái. Việc này nàng biết là có tồn tại, đây là thường thức nhưng nàng chính là cảm thấy khó có thể hiểu được, vì sao nhất định phải làm loại chuyện này.

Trường Sinh vội vàng ăn hoành thánh, nghe Dạ ở bên cạnh do dự trầm thấp hỏi han, vành tai của nàng không khỏi ửng hồng, trái tim đập thình thịch. Cũng không biết vì sao, lúc nàng nghe Ngư Thiển nói ân ái và vân vân thì không có gì, người khác làm loại chuyện này nàng cũng hiểu đó là thiên kinh địa nghĩa, vô cùng tự hiển nhiên, nhưng chỉ riêng Dạ nói đến việc này, cả người nàng đều tê dại.

Từ ngữ này cách Dạ quá xa xôi.

Đột nhiên đặt cạnh nhau, Trường Sinh gần như có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Ngư Thiển cũng không biết giải thích với Dạ thế nào, chỉ có thể nói: “Đây là thuận theo tự nhiên. Chờ người có người mình thích thì sẽ không nhịn được mà như vậy, đó không phải do ngươi khống chế.”

Ngay cả hoành thánh Dạ cũng không ăn nữa, dường như có chút suy tư.

Ngư Thiển nghĩ đến điều gì đó, lại nói: “Được rồi, kích thích đối với A Xuyên nhất định phải là tiêu cực sao? Nào là tức giận, sợ hãi, khẩn trương, nhất định phải vậy sao? Nếu ta và A Xuyên ân ái, có thể kích thích nàng sao?”

Sư Thanh Y: “…”

Thiếu chút nữa nàng đã bị sặc.

Vô cùng vô cùng mờ mịt: “Ân ái coi như là kích thích sao? Ta không biết. Ta chỉ biết cảm xúc tiêu cực sẽ mang đến kích thích vô cùng lớn đối với con người.”

“Dĩ nhiên.” Ngư Thiển nói: “Năm đó lúc A Xuyên và ta ân ái, phản ứng luôn rất mãnh liệt.”

Lắc đầu lắc đầu: “Phản ứng rất mãnh liệt? Ta không hiểu ngươi có ý gì.”

“Đó là nàng sẽ ôm chặt lấy ta, còn có thể rên…”

Ngư Thiển còn chưa nói xong, Sư Thanh Y đã tiến lên bưng kín miệng của nàng ấy.

Đầu của Trường Sinh càng cúi càng thấp.

Lạc Thần yên lặng thoáng nhìn bộ dạng này của Trường Sinh, nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của Trường Sinh.

Đôi mắt tựa như đầm nước của Ngư Thiển đảo một vòng, nhìn Sư Thanh Y.

“Nếu ngươi không ăn, hoành thành sẽ… nguội.” Sư Thanh Y vô cùng khô nóng, đôi mắt đỏ bừng, thấp giọng nói.

Nàng đã bao lâu không thân mật với Lạc Thần, càng không biết bao lâu không nghe thấy Lạc Thần rên rỉ bên tai nàng… Không, không phải, là uyển chuyển than nhẹ, dù sao thì nàng nghe Ngư Thiển nói, bản thân đã bị kích thích rất mạnh.

Nàng khó chịu, vô cùng khó chịu, nhưng nàng không có cách nào, nàng không thể chạm vào Lạc Thần.

Ngư Thiển không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn, cúi đầu ăn xong rồi hoành thánh.

Chờ tiễn Dạ đi rồi, Trường Sinh đứng trước sân nhìn theo bóng lưng của Dạ đi xa, ngây ngẩn một hồi lâu.

Sư Thanh Y nhìn thấy Trường Sinh nét mặt đờ dẫn như thế gì nhẹ giọng hỏi: “Luyến tiếc Dạ đi?”

Trường Sinh ở trước mặt các nàng cũng không giấu diếm mà gật đầu, chẳng qua nét mặt thoạt nhìn vô cùng hổ thẹn: “A Cẩn, A Lạc, ta cảm thấy đêm nay bản thân rất không bình thường.”

“Làm sao vậy?” Sư Thanh Y hỏi nàng.

Trường Sinh cúi đầu, trả lời theo sự thật: “Lúc ta nghe Dạ nói đền hai từ ân ái, ta đã… đã… Có một ít ý nghĩ không nên có đối với nàng. Cảm thấy cảm thấy ý nghĩ của bản thân là đang khinh nhờn nàng.”

Sư Thanh Y ngây ngẩn cả người.

Trước đó Lạc Thần nhìn thấy hai lỗ tai của Trường Sinh đỏ bừng thì đã đoán được suy nghĩ của nàng ấy.

Sư Thanh Y đi đến trước mặt Trường Sinh, đưa tay ôm lấy nàng ấy, nhẹ tay vỗ vào lưng nàng ấy. Nhưng nàng cũng không biết phải nói gì, suy nghĩ của Trường Sinh thật ra là rất bình thường, tựa như mối tình đầu, đi cùng với đó là một số ảo tưởng có chút khó nói, nhưng đáng tiếc chính là Dạ không hiểu những điều này.

Nàng ấy sẽ không đáp lại Trường Sinh.

Trường Sinh đã định trước là sẽ chịu dằn vặt trong sự ảo tưởng này, cũng sẽ vì vậy rơi vào hoài nghi và xấu hổ.

Lạc Thần bước đến, xoa nhẹ đầu của Trường Sinh, thấp giọng nói: “Đây là việc thường tình, khó có thể khống chế. Nhưng ngươi phải tôn trọng Dạ.”

Trường Sinh hiểu ý của Lạc Thần, nàng gật đầu.

Buổi tối tắm rửa xong trong đầu Sư Thanh Y vẫn nghĩ đến những lời trước đó nghe được trong phòng Ngư Thiển, không hề nghi ngờ, những lời này không chỉ kích thích đáy lòng của Trường Sinh mà cũng quấy nhiễu khiến nàng khó có thể say giấc.

Nhất là lúc Lạc Thần nằm vào trong chăn, hương thơm thoang thoảng, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy cả người nóng bừng.

Nàng khó chịu hồi lâu, cũng nhịn hồi lâu mới xem như ngủ thiếp đi.

Chỉ là không biết lại tỉnh dậy từ lúc nào, Sư Thanh Y mơ mơ màng màng đưa tay sờ bên cạnh, phát hiện chiếc gối bên cạnh không có một bóng người, phần giường bên cạnh cũng lạnh băng. Nàng lúc này mới mạnh tỉnh táo lại, mở đèn nhìn xem, không biết Lạc Thần đã đi nơi nào.

Gần đây đã trải qua quá nhiều biến cố, Sư Thanh Y vô cớ cảm thấy hoảng hốt, càng lo sợ hồn đọa phát tác, Lạc Thần đang trốn ở góc nào đó chịu đựng dày vò, vì thế nàng vội vã mặc quần áo, tìm trong phòng nhưng không có bất kỳ dấu vết nào của Lạc Thần.

Trước sân cũng không có.

Cuối cùng Sư Thanh Y lách đến sân sau, nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang ngồi trên xe đạp, đang nỗ lực tập lái, nhưng đối phương hiển nhiên là vô cùng câu nệ, chân đặt lên bàn đạp, cả buổi cũng không cử động, dường như đang trải qua ám ảnh tâm lý khó có thể khắc phục nào đó.

“Lạc Thần?” Sư Thanh Y yên lòng, thấy Lạc Thần nửa đêm không ngủ âm thầm học đi xe đẹp, nàng cảm thấy buồn cười.

Lạc Thần nghe giọng của nàng, cả người dường như căng chặt, cũng không quay đầu lại.

Sư Thanh Y tiến đến, ngồi ở yên sau, hai tay ôm thắt lưng Lạc Thần: “Sao ngươi lại một mình chủ động học đi xe đạp? Không phải lần trước ta uống say bức ngươi học, ngươi mới cố mà làm sao?”

Lạc Thần: “…”

Một lát sau Lạc Thần nói: “… Dù sao cũng phải học.”

“Ngươi không học được cũng không sao cả.” Sư Thanh Y quyến luyến nhiệt độ trên người Lạc Thần, dưới bóng đêm là hơi lạnh, khuôn mặt của nàng áp sát lên lưng Lạc Thần: “Con người sẽ luôn có những thứ mình không biết, không cần biết tất cả mọi thứ.”

Sân sau vẫn còn vài chiếc đèn lồng phát ra ánh sáng yếu ớt, gió đêm dịu dàng.

“Vậy lúc đó ngươi còn cố chấp bắt ta học.” Lạc Thần thấp giọng nói.

“Ta uống say rồi mà.” Sư Thanh Y cọ cọ vào lưng nàng ấy: “Chỉ là ta cảm thấy ngươi học xe đạp rất thú vị.”

“Ngươi uống say rất thú vị.” Trong ngôn ngữ của Lạc Thần ẩn chứa ý cười.

Sư Thanh Y: “…”

“Lại cười ta.” Sư Thanh Y ôm chặt hơn nữa.

“Sao ngươi lại không ngủ?” Sư Thanh Y cảm thấy ngồi ôm Lạc Thần ở phía sau xe đạp là vô cùng thoải mái, cả người lười nhác, nói chuyện phiếm cùng nàng ấy.

“Không ngủ được.” Lạc Thần nói.

“Ta cũng không ngủ được.” Sư Thanh Y nói: “Hôm nay ta khó khăn lắm mới đi vào giấc ngủ. Còn tưởng rằng bản thân có thể ngủ thẳng đến hừng đông, kết quả không bao lâu thì tỉnh dậy, phát hiện ngươi không ở trong phòng.”

Nhưng nàng mơ hồ cảm giác được điều bất thường, thân thể nhất thời ngồi thẳng dậy: “Ngươi rất ít khi mất ngủ. Cho dù ngủ không được cũng sẽ nằm bên cạnh ta, lần này vì sao ngươi muốn một mình ra ngoài?”

Lạc Thần yên lặng.

Sau một lúc lâu nàng mới nói: “Trước đó ta không tiện ở bên cạnh ngươi.”

“Không tiện?” Tâm tư của Sư Thanh Y xoay chuyển, kết hợp với phản ứng xấu hổ của Lạc Thần lúc nãy, dường như nàng đã hiểu điều gì đó.

“… Trước đó ta có chút muốn ngươi.” Lạc Thần gục đầu xuống, nói: “Nhưng ta không thể chạm vào ngươi, nên chỉ đành ra ngoài hóng gió.”

“Thật sao?” Sư Thanh Y hiếm khi nghe nàng ấy nói ra lời thật lòng, nên cũng buộc miệng thốt ra, vừa mừng vừa sợ.

“Ừm.” Lạc Thần nói đúng sự thật.

Sư Thanh Y có chút xót xa, rồi lại cảm thấy hài lòng, lần thứ hai ôm lấy Lạc Thần, áp mặt vào lưng nàng ấy: “Ta cũng muốn ngươi, muốn đến ngủ không được.”

Lạc Thần cười khẽ.

Hai người thẳng thắn nói ra nỗi khổ trong lòng, trong cảm giác khô nóng xen lẫn bình tĩnh dịu dàng.

Sư Thanh Y ngồi ở phía sau, Lạc Thần ngồi ở phía trước, tình cảnh này giống như đã từng xảy ra, khiến nàng bỗng nhiên nhớ điều chuyện gì đó, nói: “Lần trước ngươi còn nợ ta một nửa câu chuyện. Ta muốn ngươi nói cho ta biết vì sao ngươi lại sợ đi xe đạp, ngươi kể đến a tỷ của ngươi, còn nói cái gì tàng thư các, kể đến một nửa thì không kể tiếp, khiến ta tò mò, trong đoạn ghi âm đều có, ngươi đừng hòng chống chế, phải kể hết cho ta nghe.”

“Lúc đó ngươi đã say rồi.” Lạc Thần nói: “Kể cũng như chưa kể.”

“Vậy hiện tại ngươi kể đi.” Dù sao thì Sư Thanh Y cũng ngủ không được: “Ta không muốn ngủ, đúng lúc có thể trò chuyện cùng ngươi, ngươi nói rõ chuyện của ngươi và a tỷ đến cùng là chuyện gì lại khiến ngươi sợ đi xe đạp? Hai việc này rõ ràng là không cùng một thời đại.”

Lạc Thần yên lặng.

Sư Thanh Y cảm giác được sự yên lặng của Lạc Thần, nàng ngẩng đầu nhìn lên, bóng lưng của Lạc Thần có phần cô tịch.

“Có phải ngươi nhớ a tỷ hay không?” Sư Thanh Y thấp giọng nói.

“Ừm.” Lạc Thần ở phía trước chậm rãi gật đầu.

Sư Thanh Y nhớ đến câu mà bản thân đã hỏi Lạc Thần lúc ở trong mộng cảnh. Nàng nói bản thân rất muốn gặp cô cô,  hỏi Lạc Thần muốn gặp ai nhất, lúc đó Lạc Thần không trả lời nhưng nàng đã đoán được.

Lạc Thần muốn gặp người thân của mình.

“Tuy rằng ngươi chỉ kể một nửa, nhưng hiện tại ta không muốn nghe ngươi kể chuyện lúc nhỏ vì sao ngươi sợ đi xe đạp.” Sư Thanh Y thả nhẹ giọng nói, nỉ non: “Ta muốn tận mắt nhìn thấy.”

Lạc Thần hiểu được ý của Sư Thanh Y, cả người trở nên căng thẳng.

“Chúng ta đi gặp a tỷ của ngươi đi.” Sư Thanh Y giọng nói dịu dàng xen lẫn tinh ranh: “Dù sao thì ngươi cũng nhớ nàng. Trở lại khoảng thời gian tạo thành ám ảnh tâm lý của ngươi, nếu như nàng thực sự xấu như vậy, ta sẽ giúp ngươi giáo huấn nàng.”

Lạc Thần: “…”

“Khi đó ngươi vẫn còn trẻ.” Sư Thanh Y nghẹn cười: “Lúc đó ngươi bao nhiêu tuổi?”

Lạc Thần không hé răng: “…”

“Ngươi có nói hay không.” Sư Thanh Y ôm Lạc Thần không ngừng lắc lư: “Ngươi nợ ta nửa câu chuyện, hiện tại ta không muốn nghe ngươi kể hết, ta muốn tự mình chứng kiến.”

“… Mười hai tuổi.” Qua một lúc Lạc Thần mới miễn cưỡng mở miệng.

“Vậy ta trở lại lúc ngươi mười hai tuổi để xem ngươi, ngươi nói có được không?” Sư Thanh Y cười nói: “Ta để A Mai dựng mộng cảnh cho ngươi, ta dùng thân phận mộng khách đi vào trong đó. Cũng không biết A Mai đã ngủ chưa, nhưng thông thường giờ này nàng còn đang chơi điện thoại, nếu như nàng không ngủ, hiện tại có thể lập tức tạo mộng, dù sao thì chúng ta cũng ngủ không được, như vậy còn có thể đi vào giết thời gian.”

“… Lại hồ đồ.” Lạc Thần thấp giọng nói.

“Ta nhất định phải quấy phá ngươi một chút.” Sư Thanh Y hăng hái nổi lên, lấy điện thoại ra nhắn tin cho A Mai: “Ngươi ngủ chưa?”

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!