Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 601

Chương 601: Ăn ý

 

Động tĩnh vô cùng rõ ràng, từ gối độ của Sư Thanh Y nhìn đến, xuyên qua hang động, có thể nhìn thấy ánh đèn pin lay động giữa khoảng không.

Chỉ là ánh đèn pin cũng không ổn định, chợt xa chợt gần, dường như người cầm đèn pin đang đi chuyển, không ngừng thay đổi vị trí của bản thân.

Ngoại trừ ánh đèn pin, âm thanh bên trên nghe qua cũng vô cùng hỗn loạn, dường như sắp loạn thành một nồi cháo. Thứ gì đó dường như phát cuồng rống lên một tiếng, tiếng đánh nhau, âm thanh té ngã trên mặt đất, còn xen lẫn những tiếng súng, tiết tấu dồn dập.

Lại nghe một tiếng kêu gào, một bóng người tóc tai bù xù xuất hiện ở phía trên miệng hang.

Nghe tiếng gào thét của hắn, còn có động tác và tư thế, nhìn không hề giống người bình thường, mà thuộc về phạm trù phi nhân loại nào đó.

Thứ này bị một bàn chân đạp mạnh xuống, trực tiếp ngã cạnh cửa động, khuôn mặt hướng xuống ao nước. Sau đó người phía trước bước đến, bóng dáng xuất hiện trên cửa động, hung hăng dẫm lên lưng thứ kia, tay phải cầm súng trường dí vào đầu thứ đó.

Loại súng này có thể ngắm bắn tầm xa, đạn của người đó dường như không cần tốn tiền mua, liên tục bắn vào đầu thứ đó mấy phát, máu loãng đỏ tươi dọc theo mép động rơi xuống ao.

Sau đó người kia nhấc chân lưu loát đá một cái, thi thể của thứ đó bị đá rơi xuống ao, nước văng tung tóe.

Sư Thanh Y tắt đèn pin, mượn ánh đèn pin của đối phương để nhìn rõ dáng vẻ của đối phương.

Thật sự là Vũ Lâm Hanh.

Sư Thanh Y vừa mừng vừa sợ, trong ánh sáng mờ nhạt nàng nhìn về phía Lạc Thần, trong ánh mắt của Lạc Thần cũng toát lên vẻ vui mừng.

Nhưng Vũ Lâm Hanh còn đang ứng phó sinh vật nào đó, hơn nữa số lượng còn không ít, vì vậy các nàng tạm thời không lên tiếng để tránh làm Vũ Lâm Hanh phân tâm, tránh những sinh vật kia tìm được cơ hội.

Sư Thanh Y dùng tay chỉ vào cạnh chân của Biên Tranh, ra hiệu nàng ấy đứng tại chỗ đừng cử động, Biên Tranh nghe lời gật đầu, sau đó Sư Thanh Y và Lạc Thần lập tức tiến lên, muốn giúp đỡ Vũ Lâm Hanh.

Tầm mắt bị che khuất, bên dưới lại không có ánh đèn, nên Vũ Lâm Hanh tạm thời không chú ý thấy hai người các nàng ở bên dưới hang động. Súng trường trong tay nàng ấy đổi hướng, mắt thấy lại một sinh vật chuẩn bị xông đến, Vũ Lâm Hanh lập tức cúi người tránh né, tay trái bép lấy mép động, treo người trên miệng hang động.

Cùng lúc đó, súng trường trong tay cũng đánh vào chân sinh vật kia, nó bị nàng đánh trúng liền kêu gào một tiếng, nhất thời đứng không vững, thân thể trực tiếp ngã xuống dưới ao.

Vũ Lâm Hanh trở mình, một lần nữa trở lại trên miệng hang.

Sinh vật kia rơi xuống dưới ao nhưng chỉ mới bị thương ở chân mà chưa hoàn toàn bị giải quyết, không bao lâu nó đã bật dậy khỏi mặt nước, điên cuồng lao về phía trụ đá, muốn leo trở lên trên.

Lạc Thần vung Cự Khuyết trong tay, đâm thẳng vào gáy của nó, Cự Khuyết cắt xuyên qua đầu. Sức lực này thực sự quá lớn, mũi kiếm đâm vào trụ đá, cố định đầu nó ở trên đó.

Sinh vật đó ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có thì đã lập tức bất động.

Vũ Lâm Hanh lúc này mới nghe thấy động tĩnh bên dưới, thoáng nhìn thấy Sư Thanh Y và Lạc Thần cạnh bờ ao, nàng ghé đầu vào miệng hang, vui mừng quá đỗi: “Sư Sư! Biểu tỷ nàng!”

Sau đó nàng lại lập tức mắng một tiếng.

Bên trên vốn dĩ đã yên ổn lại rồi, ai biết đột nhiên lại có một sinh vật vẫn chưa chết hẳn, bật dậy chồm lên người Vũ Lâm Hanh. Vũ Lâm Hanh vốn dĩ đang cúi người, lúc lại bị nó chồm lên, gân xanh trên cánh tay của nó cuồn cuộn, sức lực lớn đến kinh người, trực tiếp bám trên lưng nàng, há miệng muốn cắn nàng.

Vũ Lâm Hanh đâu chịu được cơn giận này, một bên chửi ầm lên một bên nâng tay đánh vào đầu nó, tạm thời ngăn cản nó cắn xé.

Sư Thanh Y nhìn thấy, lập tức phóng dao quân dụng trong tay, con dao chuẩn xác đâm vào đầu sinh vật kia.

Đầu của sinh vật kia bị dao quân dụng cắm xuyên qua, nhất thời ngừng động tác. Vũ Lâm Hanh lúc này mới có cơ hội thở dốc, nàng trở mình quật ngã nó, ngay sau đó nàng đứng lên, hai tay nắm lấy thân thể của nó, ném xuống dưới ao giống như ném một cái bao tải.

Trong miệng còn tức giận mắng: “Còn dám đánh lén ta? Thứ chán sống!”

Sau đó nàng mới chợt phát giác những sinh vật này dĩ vốn dĩ là ‘thứ’, cho nên lập tức đổi giọng: “Chán sống!”

Lạc Thần từ lâu đã đạp lên trụ đá, rút Cự Khuyết ra, trong lúc Vũ Lâm Hanh ném sinh vật kia xuống, mũi chân của Lạc Thần điểm nhẹ trên trụ đá, bật người nhảy lên không trung, nâng kiếm chém xuống.

Tất cả phát sinh quá nhanh, sau đó Lạc Thần nhẹ nhàng trở lại cạnh bờ ao.

Sinh vật kia trong quá trình rơi thì đã bị Cự Khuyết đột nhiên cắt thành hai nửa, thi thể rơi vào trong ao. Máu loãng lan tràn, thi thể trong ao cũng nhấp nhô theo máu đỏ.

Ba người phối hợp ăn ý, kết thúc trận hỗn loạn này.

Vũ Lâm Hanh nằm xuống cạnh cửa động, hai tay dang rộng, bật cười thành tiếng.

Thấy Sư Thanh Y và Lạc Thần, cả người nàng đều bình tĩnh lại, cũng không quan tâm bên cạnh còn có thi thể, nàng nhìn xuống, nói: “Ta muốn nghỉ ngơi một chút, các ngươi leo lên đây đi.”

Sư Thanh Y và Lạc Thần nhảy vào giữa ao, bám lấy trụ đá để trèo lên, thông qua miệng hang động, cuối cùng lên đến phía trên.

Ánh đèn đảo qua, chỉ thấy có ba thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, trong hồ còn có mấy cái nữa, tổng cộng số lượng cũng không ít, trước đó Vũ Lâm Hanh đã bị những sinh vật này bao vây tấn công.

Lạc Thần đến bên cạnh Vũ Lâm Hanh, đỡ nàng ấy ngồi dậy, dùng ánh mắt quan sát, muốn nhìn xem trên người nàng ấy có vết thương gì không.

Sư Thanh Y cũng lập tức hỏi: “Không bị thương chỗ nào chứ?”

Vừa rồi sinh vật kia mặc dù không cắn trúng Vũ Lâm Hanh, nhưng nàng không xác định trước đó Vũ Lâm Hanh có bị thương hay không. Nhưng nàng nhìn qua vài lần, phát hiện Vũ Lâm Hanh ngoại trừ có phần lấm bẩn thì cũng không có vết thương gì, thậm chí quần áo cũng không hề có vết rách.

“Không có. Bản tiểu thư là ai chứ, ta có thể dễ dàng bị thương sao?” Vũ Lâm Hanh đắc ý khoát khoát tay, rồi liếc mắt nhìn chân của Sư Thanh Y, nhìn thấy trên đùi nàng là miệng vết thương đáng sợ, không khỏi sợ hãi nói: “Sư Sư, sao lại bị thương thành như vậy?”

“Bị thương ngoài da.” Sư Thanh Y cũng không lưu ý: “Không có gì.”

“Chỗ ta có thuốc và cồn sát trùng, lập tức xử lý đi.” Vũ Lâm Hanh buông ba lô của mình xuống, tìm lấy vật tư y tế.

“Ta đã sắp lành lại rồi.” Sư Thanh Y nói.

Lạc Thần nhàn nhạt nhìn Sư Thanh Y một cái, Sư Thanh Y không lay chuyển được ánh mắt này của Lạc Thần, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống. Lạc Thần nhận lấy cồn và bông băng, ngồi xổm trước mặt Sư Thanh Y, xoắn ống quần của nàng lên vài vòng rồi cúi đầu tỉ mỉ giúp nàng xử lý vết thương.

Mặc dù với thể chất của Sư Thanh Y những vết thương này đã ngừng chảy máu từ lâu, chỉ để lại vết máu đông cứng, nhưng Lạc Thần vẫn vô cùng cẩn thận xử lý thay nàng, đồng thời lau sạch vết máu trên đó.

Hai người cố ý ngồi cạnh mép động, điều chỉnh đèn pin chiếu xuống phía dưới, từ góc độ này nhìn xuống, có thể quan sát được tình hình của Biên Tranh.

Biên Tranh đứng giữa chùm sáng, ngẩng đầu nhìn lên. Sư Thanh Y tạm thời không gọi nàng ấy lên, mà để nàng ấy chờ ở dưới.

Vũ Lâm Hanh tựa vào ba lô, trong tay ôm súng trường của mình, nàng cũng chú ý đến Biên Tranh ở bên dưới, suy nghĩ vì sao Sư Thanh Y và Lạc Thần lại dẫn theo một người nhìn như học sinh, cho nên liền nháy mắt với các nàng: “Dưới đó là ai?”

“Nàng ấy tên là Biên Tranh, là một học sinh cấp ba, bị người ta bắt cóc vào đây.” Sư Thanh Y giản lược giới thiệu về Biên Tranh, đồng thời cũng nói rõ việc Biên Tranh bị kẻ khác cắt lưỡi.

Vũ Lâm Hanh vừa nghe đến việc bị cắt lưỡi, không khỏi giận dữ: “Súc sinh cũng không bằng! Chờ ta bắt được hắn, ta sẽ làm thịt hắn!”

Sư Thanh Y thở dài.

Thật vất Vũ Lâm Hanh mới gặp lại các nàng, còn có rất nhiều lời muốn nói, cho nên ngồi một bên nói chuyện phiếm với các nàng: “Các ngươi không biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm! Bảy sinh vật bao vây ta, thật không biết xấu hổ, không có chút nhân đạo nào. May mà lần này ta mang theo ba lô, súng đạn đầy đủ, bản tư lệnh cái này gọi là phòng ngừa chu đáo, có biết hay không?”

Trong ba lô Vũ Lâm Hanh có đầy đủ mọi thứ, dược phẩm, thức ăn, nước, dao găm, súng đạn càng không thiếu, quả thực chính là một kho vũ khí di động, thậm chí còn có cả gậy tự sướng, hộp trang điểm, và đủ các loại bất ngờ.

Nàng càng nói càng đắc ý: “Tuy nói ta căn bản không lường trước leo lên cây dong một hồi còn có thể trở lại chỗ quỷ quái này, nhưng là ra ngoài làm việc, nên mang đều mang theo, không chừng ngày nào đó rơi vào trong hang động, chúng lập tức có thể phát huy công dụng.”

Sư Thanh Y mỉm cười cổ vũ: “Tư lệnh anh minh.”

Vũ Lâm Hanh hừ nhẹ hai tiếng.

Sư Thanh Y hỏi nàng ấy: “Sau khi lên cây dong ngươi có đi qua ‘vực’ hay không? Đã gặp thứ gì trong vực, lại làm thế nào ra được?”

Vũ Lâm Hanh cũng biết sự tồn tại ‘vực’, nàng nói: “Đã đu qua, có một đống thứ kỳ quái, ta chỉ biết cây dong đó nhìn rất tà môn, không ngờ lại có vực.”

“Vực của người là như thế nào?” Sư Thanh Y hỏi, sau đó cũng miêu tả lại vực của nàng và Lạc Thần, bao gồm trên đường đi gặp đủ loại biến hoá kỳ lạ và nguy hiểm.

Vũ Lâm Hanh lại nói: “Chính là một cái hồ. Ta dong trên cây nhảy xuống thì rơi vào trong hồ, không chỗ không có chỗ nào để bám lấy, nên chỉ đành lặn xuống hồ, cuối cùng phát hiện một đường nước chảy, rồi từ con đường đó lặn ra ngoài. Vốn dĩ ta còn không biết nơi này là chỗ nào, chờ lúc ta đi được một đoạn đường mới phát hiện đây là mê cung dưới lòng đất mà trước đó chúng ta đã đi qua, cảm giác như bên dưới của những thôn trấn này đều bị đào rỗng vậy.”

“Lúc ở trong hồ hoặc trong đường nước có gặp phải thứ gì không sạch sẽ hay không?” Sư Thanh Y nhớ đến những việc nàng và Lạc Thần đã gặp trong vực nên lập tức hỏi Vũ Lâm Hanh.

“Không có.” Vũ Lâm Hanh nói tiếp: “Chỉ là hồ nước, có một ít cá. Bắt đầu ta cho rằng những con cá đó sẽ ăn thịt người, sau đó mới phát hiện chúng không hề có ý muốn tấn công ta, có lẽ bởi vì bản tiểu thư quá xinh đẹp, cho nên chúng luyến tiếc ăn ta.”

Nàng cười hì hì.

“Ở trong vực lại không bị thứ gì tấn công.” Sư Thanh Y nghe vậy cũng kinh ngạc, nhiều nhất chính là thở phào nhẹ nhõm: “Xác suất này rất thấp, vận may của người thật sự không phải bình thường.”

Vũ Lâm Hanh cười vui vẻ hơn nữa, rồi chỉ vào bản thân: “Với khuôn mặt này của ta, nhất định đã khai quang a, nhất định có thế lực nào đó đang phù hộ ta! Thật sự không phải ta thổi phồng, nhưng trên đường đến đây, ta chưa đổ một giọt máu nào.”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần rũ mi, trong mắt có một chút ý cười, nàng tiếp tục yên lặng xử lý vết thương trên chân của Sư Thanh Y.

Ba người ở bên trên tạm thời nghỉ ngơi, trò chuyện về những việc gặp phải trên đường đi, sau đó Sư Thanh Y lại hỏi Vũ Lâm Hanh: “A Âm đâu? Có manh mối gì không?”

“Vẫn chưa tìm được nàng ấy.” Vũ Lâm Hanh nhíu mày: “Nhưng nhất định nàng ấy cũng giống như chúng ta, cũng thông qua vực để đến đây, những nơi ta đi qua cũng không có dấu vết của nàng ấy.”

“Phía bọn ta cũng thế.” Sư Thanh Y nói.

Đang nói chuyện, Biên Tranh ở bên dưới a a kêu lên.

Sư Thanh Y giật mình, Vũ Lâm Hanh lập tức cầm súng lên, Lạc Thần cũng ngừng động tác, nắm chặt Cự Khuyết.

Chỉ thấy hai cổ thi thể trong hồ máu loãng lay động rồi từ từ đứng lên từ trong nước, sau đó xông về phía Biên Tranh. Từ thân hình cho thấy, là hai thi thể bị Vũ Lâm Hanh đá xuống lúc ban đầu.

Vũ Lâm Hanh kinh ngạc: “Sao còn chưa chết?”

Lạc Thần đã di chuyển xuống dọc theo trụ đá, nhảy lên bờ ao. Sư Thanh Y để Vũ Lâm Hanh ở lại, còn bản thân theo sau Lạc Thần xuống phía dưới.

Hai thi thể kia gần như sắp lao đến trước mặt Biên Tranh, cả người chúng toàn là máu, Biên Tranh khiếp sợ, vô thức lui lại phía sau, Lạc Thần nhảy đến trước mặt Biên Tranh, một tay che mắt nàng ấy, mặt tay khác cầm Cự Khuyết chém ngang một đường.

Cự Khuyết mang theo gió lạnh, chém vào người hai thi thể kia. Hai thi thể vừa rồi gần như song song lao về phía trước, lúc này bị Lạc Thần chém ngang, hai cái đầu một trước một sau rơi khỏi cần cổ, khoảng cách cực kỳ ngắn, gần như là đồng thời rơi xuống đất.

Đầu đầu lăn vài vòng trên mặt đất, lộc cộc lăn về hai hướng khác nhau.

Phần cổ của hai thi thể kia chỉ còn lại một lỗ máu lớn, sau đó yên lặng ngã xuống.

Biên Tranh bị Lạc Thần che mắt nên không nhìn thấy cảnh tượng chém đầu đáng sợ này.

“Đừng quay đầu, nhìn đi nơi khác.” Lạc Thần buông tay ra, lãnh đạm căn dặn nàng ấy: “Đến cạnh bờ ao.”

Biên Tranh nhất thời hiểu rõ, Lạc Thần sợ cảnh tượng này quá đáng sợ sẽ để lại ám ảnh tâm lý cho nàng ấy. Dù sao loại đầu gần giống như đầu người này bị chém rơi, máu trên cần cổ không ngừng phun ra, người bình thường nhìn thấy đều sẽ sợ hãi.

Biên Tranh không dám dời mắt, cứ thế theo Lạc Thần đi về phía trước, tránh đi mặt đất đầy máu.

“Không sao rồi.” Lạc Thần nhìn về phía Sư Thanh Y vừa mới đến: “Ban đầu hai thi thể kia không bị bắn trúng đầu, cho nên mới tỉnh dậy.”

Bốn cổ thi thể dưới ao, ngoại trừ hai cái ban đầu, cái thứ ba bị Vũ Lâm Hanh liên tục bắn vào đầu, cái còn lại bị dao quân dụng của Sư Thanh Y cắm xuyên sọ, sau đó lại bị Lạc Thần chém thành hai nửa.

Sư Thanh Y lập tức ngẩng đầu, nhìn lên phía trên: “Vũ Lâm Hanh, xem trên đó còn có thi thể nào chưa xử lý trệt để, lập tức xử lý đi.”

Vũ Lâm Hanh lập tức thi thể kiểm tra trên mặt đất, phát hiện có một thi thể phần đầu vẫn còn hoàn chỉnh, mắt thấy đối phương có xu thế chuẩn bị cử động, không đợi đối phương phản ứng, Vũ Lâm Hanh đã nả vài phát súng vào đầu đối phương.

Lúc này rốt cục thanh tĩnh rồi.

Sư Thanh Y lúc này mới nhớ đến dao quân dụng của mình vẫn cắm vào trong đầu của mình thi thể trong ao, nàng muốn thu hồi con dao, rồi lại không muốn đặt chân vào ao máu loãng bẩn thỉu. Nhưng thi thể kia cách bờ ao không xa, chỉ cần có dài thứ dài một chút để kéo vào thì có thể lấy được rồi.

Lạc Thần mang theo Cự Khuyết đi đến bên cạnh nàng: “Để ta.”

“Đừng đừng đừng.” Sư Thanh Y không đành lòng để Lạc Thần dùng Cự Khuyết giúp nàng kéo thi thể, Cự Khuyết kiêu căng cao quý như vậy, nàng yêu thương còn không kịp, sao lại để Cự Khuyết đi làm loại chuyện này.

Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, liền tháo rễ khí đang quấn lấy Xuân Tuyết ra.

“Nó sẽ tức giận.” Lạc Thần nhìn ra ý đồ của Sư Thanh Y, nói.

“Tức giận thì đã sao?” Sư Thanh Y vừa nghĩ đến trước đó Xuân Tuyết không chịu phối hợp, trong lòng còn tức giận mơ hồ, trong lúc mất hứng, nàng nói: “Dù sao thì cũng không thể sử dụng được.”

Lạc Thần bất đắc dĩ nhìn nàng cười khẽ, rồi kéo tay nàng, Sư Thanh Y mượn sức lực của Lạc Thần, không hề lo lắng mà nghiêng người ra khỏi bờ ao. Nàng được Lạc Thần giữ lấy, thân thể treo ở giữa không trung, nắm chặt phần chuôi của Xuân Tuyết, để mũi kiếm chạm vào thi thể, từ đó kéo thi thể trôi vào bờ.

Xuân Tuyết quả thật không kịch liệt chấn động, không ngoài dự đoán của các nàng.

Sư Thanh Y không chút để tâm, tùy ý nó chấn động, còn nàng vẫn tiếp tục kéo thi thể. Lúc thi thể sắp bị kéo vào bờ, Sư Thanh Y khom người, rút dao quân dụng trên đầu thi thể ra, rồi chà lau sạch sẽ vết máu trên đó.

Xuân Tuyết vốn dĩ trắng tinh khiết, lúc khiều thi thể bị dính máu loãng, nó càng chấn động không ngớt.

Sư Thanh Y cũng giúp nó lau khô vết máu, Xuân Tuyết lúc này mới an tĩnh lại.

Chờ tất cả đã xử lý xong, hai người mới dẫn Biên Tranh cùng lên phía trên, Vũ Lâm Hanh thấy các nàng đến, nói: “Trên này đều xử lý xong, ta cũng đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì.”

Sư Thanh Y đi kiểm tra một thi thể trong số đó, phát hiện nó mặc trang phục nhìn giống như thôn dân ở gần đây, quần áo bình thường nhưng da thịt lại tràn đầy gân xanh, chằng chịt khắp nơi, như là đã hóa thành thi thể từ lâu, đôi mắt trợn tròn, chỉ có tròng trắng.

Sư Thanh Y tỉ mỉ kiểm tra, cuối cùng cởi áo của một thi thể ra, nhìn thấy những lằn gân xanh tím trải rộng trên cơ thể, không biết vì nguyên nhân gì mới biến thành như vậy.

Mà trên ngực trái của thi thể có một hình xăm vụng về lấm bẩn.

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!