Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 585

Chương 585: Trong rương

 

Sư Thanh Y cầm Xuân Tuyết, nhìn xung quanh giữa bóng đêm nặng nề.

Một mảnh vắng lặng, chỉ còn lại chút gió thổi lay cành lá và bụi cỏ. Tiếng sáo quỷ dị cũng đã biến mất, trong thôn yên tĩnh như trước, Sư Thanh Y điều động ngũ cảm cẩn thận cảm nhận, nhưng cũng không cảm nhận được xung quanh có sự tồn tại của ngự giả.

“Kẻ giám sát kia đã đi rồi.” Sư Thanh Y nhìn về phía Ngư Thiển, trầm giọng nói.” Chúng ta đưa Trạc Xuyên trở về trước đã.”

Ngư Thiển ôm Trạc Xuyên, khẩn trương gật đầu, ánh mắt của Trường Sinh cũng không dám rời khỏi người Trạc Xuyên.

Ba người mang theo Trạc Xuyên theo đường cũ trở về.

Trong lòng Sư Thanh Y vẫn lo sợ không yên, bởi vì từ đầu chí cuối nàng không nhìn thấy bóng dáng của Lạc Thần.

Trước đó, khi nàng nghe thấy tiếng sáo từ bên ngoài, lúc đó nàng cũng không biết tình thế sẽ phát triển đến mức độ nghiêm trọng như hiện tại, chỉ muốn ra ngoài thăm dò một chút, mà Lạc Thần đang ngủ say, nên nàng không đành lòng đánh thức. Nhưng hiện tại đã qua một khoảng thời gian, ngay cả Trường Sinh và Ngư Thiển cũng đã theo đến, mà một người nhạy cảm như Lạc Thần theo lý thuyết tất nhiên cũng phải đuổi theo mới đúng.

Nhưng Lạc Thần lại không xuất hiện.

Chẳng lẽ nàng ấy chọn một phương hướng khác, âm thầm theo dõi ngự giả?

Sư Thanh Y nghĩ đến khả năng này, nên không dám gọi điện thoại cho Lạc Thần sợ ảnh hưởng việc theo dõi của nàng ấy. Lúc Lạc Thần theo dõi, điện thoại di động ở chế độ yên lặng, Sư Thanh Y nhanh chóng gõ chữ, gửi một tin nhắn: “Ngươi ở nơi nào, có phải đang theo dõi ngự giả hay không? Chờ ngươi thuận tiện, hãy trả lời tin nhắn của ta.”

Nàng vừa đi vừa thấp thỏm chờ đợi.

Cho đến khi âm báo tin nhắn vang lên, Sư Thanh Y giật mình, vội vã mở điện thoại lên xem.

Là tin nhắn của Thiên Thiên: “Ta nghe bên ngoài có tiếng sáo kỳ lạ. Gõ cửa phòng các ngươi nhưng bên trong không có hồi đáp, các ngươi đã đuổi theo tiếng sáo ra ngoài rồi sao? Ta sợ đối phương có thể đang cố ý dẫn dụ mọi người ra ngoài, nên hiện tại đang cùng Âm Ca canh gác trong nhà, trong nhà hiện tại không có việc gì, sau khi thấy tin nhắn hãy cho ta biết tình hình của các ngươi.”

Thiên Thiên làm việc luôn vô cùng ổn thỏa, có nàng ấy và Âm Ca phòng thủ ở phía sau, Sư Thanh Y cũng yên tâm không ít.

Nàng lập tức trả lời: “Gặp phải chút rắc rối, cũng may đều bình an, hiện tại ta đang cùng Trường Sinh, Ngư Thiển trở về, ước chừng hai mươi phút sẽ đến, gặp mặt nói tỉ mỉ hơn.”

Nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho Lạc Thần.

Tin nhắn này của Thiên Thiên đã gián tiếp chứng minh Lạc Thần quả thật không ở trong phòng, nếu không thì lúc Thiên Thiên gõ cửa ắt sẽ nhận được đáp lại.

Sư Thanh Y tạm thời không cách nào xác nhận tung tích của Lạc Thần, chỉ đành tiếp tục chờ tin nhắn.

Chờ Sư Thanh Y về đến sân nhà, thấy Thiên Thiên và Âm Ca đang đứng trước cửa, các nàng thấy nhóm người Sư Thanh Y thì vội vã nghênh đón.

Âm Ca ít lời, ánh mắt dừng trên người Trạc Xuyên, Thiên Thiên cũng trên dưới quan sát Trạc Xuyên vài lần, thấy cảnh tượng này hai người nhất thời đều đã hiểu xảy ra chuyện gì.

“Nhìn thấy ngự giả đó rồi?” Thiên Thiên hỏi.

Sư Thanh Y lắc đầu: “Chỉ có thể nghe thấy tiếng sáo, không rõ nàng ta ẩn nấp ở chỗ nào. Sau khi tiếng sáo biến mất, cũng không phát hiện tung tích của đối phương.”

“Đối phương không thực hiện được mục đích là tốt rồi.” Thiên Thiên buông tiếng thở dài, nhìn Trạc Xuyên: “Trước đó Dạ tiểu thư còn căn dặn chúng ta cẩn thận thân thể của Trạc Xuyên, không ngờ ngự giả kia lại ra tay nhanh như vậy.”

Trong vòng một ngày Ngư Thiển liên tục gặp đả kích, tâm tình đã tiến đến ranh giới sụp đổ, chỉ là đang đau khổ chống đỡ mà thôi, Sư Thanh Y chỉ đành để Trường Sinh bồi Ngư Thiển trở về phòng trước.

“Lạc Thần đâu?” Thiên Thiên nhìn thấy không đúng: “Sao không đi cùng các ngươi?”

Sư Thanh Y lo lắng: “Ta ra ngoài trước, nàng hẳn là lựa chọn một hướng khác để theo dõi hành tung, ta gửi tin nhắn cho nàng nhưng nàng còn chưa trả lời ta, hiện tại ta sẽ đi ra ngoài tìm.”

Nói xong, nàng huýt sáo gọi Cửu Vĩ. Có Cửu Vĩ lần theo mùi hương, có thể định vị được phương hướng.

Âm Ca đến gần: “A tỷ, ta và ngươi cùng đi.”

Sư Thanh Y nhẹ nhàng nói: “Hiện tại Trạc Xuyên đang ở trong phòng, ngươi ở lại giúp một tay, đề phòng đối phương lại có hành động gì đó.”

Âm Ca nghe lời mà gật đầu.

Lúc này điện thoại của Sư Thanh Y nhận được tin nhắn.

Nàng vừa nhìn, ánh mắt lập tức nổi lên gợn sóng.

Lúc này rốt cục chờ được Lạc Thần hồi âm: “Thanh Y, ta ở bên ngoài truy tìm ngự giả, không cần lo lắng, cũng đừng đi ra ngoài tìm ta, ta sẽ nhanh chóng trở về. Chờ ta.”

Sư Thanh Y nhíu mày.

Hiện tại thân thể của Lạc Thần đã bị hồn đọa ảnh hưởng, sẽ có lúc phát tác, một mình đuổi theo, bảo nàng làm sao có thể không lo lắng. Nhưng trong tin nhắn Lạc Thần đã căn dặn nàng không nên đi ra ngoài tìm, nàng ấy sẽ nhanh chóng trở về, nàng sợ trong quá trình tìm kiếm ngược lại bỏ qua cơ hội gặp Lạc Thần nên chỉ đành tạm thời chờ một lúc.

Nếu như qua một lúc, vẫn không thấy Lạc Thần trở về thì nàng nhất định phải ra ngoài tìm.

“Lạc Thần nhắn tin?” Thiên Thiên phát hiện sắc mặt của Sư Thanh Y thay đổi.

“Phải, nàng nói sẽ trở về.” Sư Thanh Y đè nén lo lắng trong lòng, nàng không nhận thấy động tĩnh của Vũ Lâm Hanh và A Mai, lại hỏi một câu: “Vũ Lâm Hanh và A Mai thế nào, các ngươi có vào phòng kiểm tra hay không? Phong Sanh và Tô Diệc đâu?”

Theo lý thuyết lần này tiếng sáo của ngự giả tương đối rõ ràng, mọi người đều nghe thấy, người trong thôn không biết điều kỳ lạ trong đó không có phản ứng là rất bình thường, nhưng Sư Thanh Y đã nói về mọi người những thứ liên quan đến ngự giả, các nàng hẳn là sẽ cảnh giác đối với tiếng sáo mới đúng.

Bên tai thình lình truyền đến giọng nói của A Mai: “Ta vẫn luôn ở đây, chỉ là ngươi không nhìn thấy ta. Lúc đầu ta đang ngủ, Thiên tiểu thư gõ cửa ta mới tỉnh, tiếng sáo này không bình thường, ta vẫn luôn theo sau các nàng.”

Sư Thanh Y: “…”

“Lần tới lúc ở đứng cạnh ta nhớ nói trước một tiếng.” Sư Thanh Y bất đắc dĩ: “Hoặc là cố gắng đừng khỏa thân.”

“Nga.” A Mai ngoan ngoãn trả lời: “Chờ chuyển phát nhanh đến ta sẽ mặc, chuyển phát nhanh ở chỗ này có hơi chậm.”

Thiên Thiên trả lời: “Vũ Lâm Hanh không có việc gì, ta đi gõ cửa nàng ở bên trong trả lời rất lớn tiếng. Nhưng nàng không chịu đi ra ngoài, Phong Sanh và Tô Diệc đang trông chừng ở trước cửa.”

“Không chịu ra ngoài?” Sư Thanh Y cảm thấy có chút kỳ lạ.

Vũ Lâm Hanh hấp tấp, nghe thấy tiếng sáo của ngụ giả, hẳn là sẽ nổi trận lôi đình, cho dù không rời khỏi căn nhà cũng sẽ ra khỏi phòng tức giận mắng ngự giả không biết xấu hổ, quấy rối giấc ngủ mỹ dung của nàng.

Thiên Thiên là nhân tinh, dĩ nhiên cũng biết bên trong có chút kỳ lạ: “Ta xác nhận vài lần, nàng cảm thấy ta phiền, bảo ta đừng gõ cửa nữa, ta cũng không tiện bức bách nàng.”

“Chúng ta đến xem thử.” Sư Thanh Y nhìn Thiên Thiên một cái, lại nói: “A Âm, ngươi và A Mai ở lại đây.”

Nàng và Thiên Thiên lên lầu, đi đến trước cửa phòng của Vũ Lâm Hanh.

Phong Sanh và Tô Diệc dựa tường, nét mặt đều có vẻ phiền muộn, thấy Sư Thanh Y đến vội vã đứng thẳng người lên.

“Nàng chưa từng ra ngoài sao?” Sư Thanh Y thấp giọng hỏi.

“… Không có.” Phong Sanh nhíu mày, nhìn cửa phòng đóng chặt.

Sư Thanh Y nâng tay gõ cửa: “Vũ Lâm Hanh, ngươi vẫn ổn chứ?”

Trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Sư Thanh Y chuẩn bị gõ lần nữa, lúc này cửa phòng bị mở ra, trên người Vũ Lâm Hanh không mặc áo ngủ mà đã thay một bộ quần áo hàng ngày, trong tay cầm một khẩu súng.

Súng đã lên đạn.

“… Tiểu thư.” Phong Sanh và Tô Diệc thấy nàng rốt cục chịu ra ngoài, kích động không ngớt.

“Các ngươi để làm gì, đều chắn trước cửa phòng ta, không đi bắt kẻ thổi sáo kia sao? Hơn nửa đêm dùng tiếng sáo làm ô nhiễm tiếng ồn, quấy nhiễu mộng đẹp của người khác.” Vũ Lâm Hanh nhìn quét qua vài người trước mặt, nét mặt không có gì khác thường.

“Ngươi vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài.” Thiên Thiên nói: “Bọn ta sợ ngươi xảy ra chuyện gì.”

Vũ Lâm Hanh nhẹ nhàng tắc lưỡi: “Bản tiểu thư có sóng to gió lớn gì chưa từng gặp qua, có thể có chuyện gì? Trước đó không ra ngoài, dĩ nhiên là có lý do của ta.”

Sư Thanh Y không lên tiếng, cẩn thận quan sát nàng ấy.

Tóc của Vũ Lâm Hanh đã chải gọn gàng, quần áo cũng ăn mặc rất chỉnh tề, dường như trước khi mở cửa đã đặc biệt chuẩn bị xong. Trước đó nàng ngủ trong phòng, nhất định đang mặc áo ngủ, sau khi nghe thấy tiếng sáo lại đổi một bộ quần áo thuận tiện hành động, việc này có thể hiểu được, nhưng tóc của Vũ Lâm Hanh lại không có một chút hỗn loạn như mới vừa tỉnh ngủ, vừa nhìn đã biết là được chải chuốt qua.

Dưới tình huống như vậy, thay quần áo là chuyện bình thường, nhưng hẳn là sẽ không tỉ mỉ chải tóc như vậy. Cho dù Vũ Lâm Hanh thích chưng diện cũng không cần hao tổn thời cho việc chải tóc, tối đa sau khi rời giường sẽ dùng tay vuốt vài cái, tóc nàng xoăn nhẹ, sau khi tỉnh ngủ cũng không dễ dàng hỗn độn.

Hiện tại mái tóc của Vũ Lâm Hanh vô cùng xinh đẹp, ngược lại không phù hợp với hoàn cảnh.

Giống như đang che giấu điều gì.

Sư Thanh Y nghĩ thầm trong lòng, vẫn luôn cảm thấy lúc Vũ Lâm Hanh rời giường mái tóc nhất định rất hỗn loạn, loạn đến mức Vũ Lâm Hanh khó có thể chịu được, hoặc là nàng ấy sợ bị người khác nhìn thấy rồi thắc mắc, nên mới , lập tức dùng lược chải lại cẩn thận.

Nếu như chỉ nằm ngủ bình thường, cũng không dẫn đến việc mái tóc rối loạn đến mức đó.

Trừ phi dùng chăn trùm lên đầu trong thời gian dài, hoặc là bản thân không ngừng nắm tóc của mình.

“Ngươi làm gì?” Vũ Lâm Hanh cảm giác được ánh mắt của Sư Thanh Y, tựa hồ có chút bất an: “Ta thật sự không sao.”

Ánh mắt của Sư Thanh Y trong suốt dịu dàng, rồi lại đặc biệt nhạy bén, một số việc nhỏ nhặt lại không thể thoát khỏi đôi mắt của nàng.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Sư Thanh Y nhìn thấy Vũ Lâm Hanh không muốn nói, chỉ đành tạm thời không hỏi.

“Đừng đứng ở chỗ này nữa.” Vũ Lâm Hanh thúc giục.” Hiện tại đến cùng là tình huống gì?”

“Đó là tiếng sáo của ngự giả, nàng ta muốn khống chế Trạc Xuyên.” Sư Thanh Y thuật lại tình cảnh nàng chứng kiến sau khi đuổi theo ra ngoài.

Vũ Lâm Hanh nghe Sư Thanh Y hình dung tiếng sáo của ngự giả, sắc mặt có phần trắng bệch: “Chúng ta đi xem Trạc Xuyên đi, đều đứng ở đây làm gì.”

Sư Thanh Y gật đầu, cùng các nàng đi đến phòng của Ngư Thiển.

Trường Sinh vẫn ở lại trong phòng Ngư Thiển không hề ra ngoài.

Trạc Xuyên nhắm mắt, lẳng lặng nằm trên giường.

Ngư Thiển ngồi ở mép giường, khuôn mặt tiều tụy nhìn chằm chằm Trạc Xuyên, dường như rất sợ Trạc Xuyên sẽ biến mất.

Tối qua Ngư Thiển vốn đã cả đêm không ngủ, lúc này nàng rất sợ ngự giả trở lại ra tay với thân thể của Trạc Xuyên lại càng không dám ngủ, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù là Bạch Giao có sơ lân hộ thể, cũng không chịu được bao lâu.

“Ngươi ngủ một giấc đi, nếu còn tiếp tục như vậy, ngươi không thể chịu nổi.” Sư Thanh Y khoác tay lên vai Ngư Thiển, vỗ nhẹ một cái: “Chúng ta sẽ thay phiên gác đêm.”

Môi của Ngư Thiển cũng không mềm mại giống như trước kia, mà tựa như một chú cá không có nước, mỗi một lần hô hấp đều vô cùng cực lực, lúc nói chuyện lại càng hốt hoảng: “… Ta không ngủ được. Ta muốn trông chừng A Xuyên, nếu không nàng sẽ tự mình rời đi.”

“Nếu không thì đặt nàng vào rương tróc yêu đi?” Vũ Lâm Hanh nói: “Như vậy cho dù ngự giả thổi sáo, có rương tróc yêu ngăn trở, cho dù Trạc Xuyên có phản ứng, có lẽ cũng không ra ngoài được.”

Sư Thanh Y từng nhìn thấy bên trong của rương tróc yêu, bên trong nhìn như một chiếc rương hình chữ nhật trống rỗng bình thường, nhưng thực tế lại ẩn chứa Càn Khôn.

Ngay cả quỷ vật kim phẩm dưới Triệu Mạch cũng có thể bị thu vào trong đó, hơn nữa trước đây không biết đã bắt bao nhiêu quỷ vật, không gian bên trong rương tróc yêu dĩ nhiên vô cùng huyền diệu.

Không gian của nó được phân tầng.

Trạc Xuyên từng nói, không gian bên trong chia làm: Nhãn Kiến, Uyên Kiến, và Linh Kiến.

Không gian ‘Nhãn Kiến’ chính là hình chữ nhật nhìn thấy được sau khi mở rương, tựa như một chiếc rương thông thường. Trước đây Ngư Thiển chính là ở trong không gian ‘Nhãn Kiến’, sau khi mở rương có thể lập tức nhìn thấy Ngư Thiển, nàng ấy hóa đuôi cá, nằm trong chiếc rương hình chữ nhật, còn cần đổ đầy nước ở bên trong.

Thân thể của Trạc Xuyên trước kia cũng nằm trong không gian Nhãn Kiến giống như Ngư Thiển.

Mà quỷ vật đều bị thu vào ‘Uyên Kiến’.

Đôi mắt của con người không cách nào nhìn thấy Uyên Kiến, trừ phi Trạc Xuyên dùng pháp môn đặc biệt mở lối vào Uyên Kiến.

Mà Linh Kiến cũng không thể thấy được bằng mắt thường, cũng cần biện pháp đặc biệt để mở ra. Trong Uyên Kiến đều là quỷ vật, một số quỷ vật không chịu thuần phục, lệ khí đại thịnh, cho nên Uyên Kiến vô cùng nguy hiểm, nếu như không cần thiết tuyệt đối không thể mở ra.

Linh Kiến lại an toàn hơn Uyên Kiến rất nhiều. Một số quỷ vật được thuần hóa có thể sống ở trong đó, chúng đều rất hiền hòa.

“Chúng ta có thể đặt nàng vào Linh Kiến của rương tróc yêu.” Sư Thanh Y nói với Ngư Thiển: “Như vậy tiếng sáo hẳn là khó có thể thâm nhập Linh Kiến, có thể bảo vệ nàng.”

Ngư Thiển nâng mắt, run giọng nói: “Ta không biết cách mở Linh Kiến, chỉ có A Xuyên… hiểu được đạo pháp trong đó.”

“Trước đây nàng không nói cho ngươi biết sao?” Sư Thanh Y hỏi.

Ngư Thiển lắc đầu: “Ta quả thật từng theo nàng vào Linh Kiến chơi đùa, nhưng phải là chủ nhân của chiếc rương mới có thể mở Linh Kiến.”

“Vậy chỉ có thể tạm thời đặt ở Nhãn Kiến.” Sư Thanh Y chỉ đành tìm cách khác: “Nhãn Kiến chính là không gian căn bản nhất, không thể ngăn được tiếng sáo, nếu như ngự giả lặp lại trò cũ, Trạc Xuyên bị tiếng sáo điều khiển thì sẽ giãy dụa ở bên trong, thậm chí mạnh mẽ đánh vào rương tróc yêu, tuy rằng nàng không cảm nhận được đau đớn, nhưng có khả năng sẽ va chạm tạo thành vết bầm.”

“Nhưng sau khi chúng ta nghe thấy động tĩnh, có thể lập tức mang nàng ra ngoài, sẽ không để nàng bị thương.” Nàng nói: “Như vậy chí ít nàng sẽ không vô thức bị điều khiển.”

Trong lòng Ngư Thiển vừa nghĩ đến Trạc Xuyên có thể sẽ giãy dụa trong rương, trong lòng liền đau đớn, nhưng nàng không có biện pháp khác, chỉ đành nghẹn ngào gật đầu: “Được.”

Nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ thân thể của Trạc Xuyên dậy, đỡ Trạc Xuyên từ trên giường ngồi dậy.

Sư Thanh Y mở rương tróc yêu, chờ đợi ở một bên.

Ngư Thiển ôm lấy Trạc Xuyên, chuẩn bị đặt nàng ấy vào trong rương.

Thân thể của Trạc Xuyên được Ngư Thiển nhẹ nhàng đặt xuống, mấy người bên cạnh cũng tiến lên giúp đỡ.

Lúc này, Ngư Thiển cảm giác được điều gì đó, sắc mặt chợt biến, trong miệng thì thào: “… A Xuyên?”

Sư Thanh Y cũng cảm thấy thân thể của Trạc Xuyên bất thường, nàng nhìn kỹ, phát hiện tay của Trạc Xuyên cư nhiên đỡ lấy mép rương. Nếu như là một người vô ý thức, tay sẽ vô lực rủ xuống nhưng hiện tại tay của Trạc Xuyên lại đỡ lấy mép rương, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên trên lưng bàn tay.

Trạc Xuyên… Nàng ấy cư nhiên đang dùng sức.

“… A Xuyên.” Ngư Thiển quả thực không thể tin được vào đôi mắt của mình, vội vã đặt Trạc Xuyên trở lại trên giường.

Trạc Xuyên không nằm xuống mà tự mình ngồi ở trên giường, tay vẫn đặt lên mép rương.

Nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt.

“Hiện tại không có tiếng sáo a?” Vũ Lâm Hanh hoảng hốt, cẩn thận lắng nghe: “Nàng sao lại…”

“Đây là vì sao?” Trường Sinh kinh ngạc.

Hô hấp của Sư Thanh Y dồn dập, nhìn chằm chằm Trạc Xuyên.

Nàng chưa từng nghĩ tới, dưới tình huống không có tiếng sáo Trạc Xuyên lại có thể tự mình ngồi thẳng, còn có thể làm ra một chút động tác.

Chỉ nghe chi nha một tiếng, cửa phòng Ngư Thiển bị người nào đó mở ra một cái khe.

Khe cửa chậm rãi mở rộng.

Sư Thanh Y cảm giác được động tĩnh của cánh cửa, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người cao gầy yên lặng xuất hiện ngoài cửa.

Lạc Thần tay vịn cánh cửa, nhìn về phía nàng.

Sư Thanh Y vội vã bước đến, vừa kinh hỉ vừa lo lắng, trong miệng thì thầm: “… Lạc Thần.”

Trong ánh mắt của Lạc Thần là đêm tối sâu thẳm, sắc mặt lại tái nhợt, đầu ngón tay run rẩy.

Tay nàng rũ xuống ở sau lưng, nhẹ giọng nói với Sư Thanh Y: “Ta đã trở về.”

Sau đó nàng liếc mắt nhìn Trạc Xuyên trên giường, rất nhanh đã phát hiện điều bất ổn, sắc mặt chậm rãi trầm xuống.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!