Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 582

Chương 582: Mua bán

 

Buổi sáng đã đến, những người trong nhà thức dậy một người sớm hơn một người.

Mọi người lo lắng trạng thái của Ngư Thiển, buổi tối vốn dĩ ngủ không ngon, sáng sớm thức dậy cũng muốn đi xem Ngư Thiển. Mà ngay cả người thường ngủ nướng như Vũ Lâm Hanh cũng đặt chuông báo thức, chuông vừa vang lên thì lập tức xuống giường, kết quả phát hiện Ngư Thiển đã sớm bận rộn ở phòng khách.

Ngư Thiển không giỏi làm việc nhà, hành động chậm chạp, nhưng lại hết sức chăm chú, dường như những công việc quét dọn vụn vặt này có thể giúp nàng vượt qua quãng thời gian khó khăn này.

Thấy mọi người lần lượt xuống lầu, nàng còn không quên chào hỏi.

Chẳng qua là nét mặt của nàng có phần phức tạp, có chút ảm đạm tinh thần sa sút, rồi lại có chút kích động và mong đợi, hai loại tâm tình tuyệt nhiên tương phản hội tụ trên người nàng, hơn nữa nàng một mực bận rộn việc… quét dọn, đôi khi tay sẽ vô thức run lên, dừng lại một lúc, lại tiếp tục run.

Nét mặt và cử chỉ như vậy rơi vào trong mắt Vũ Lâm Hanh các nàng, dĩ nhiên đã trở thành một loại bất thường.

Các nàng càng thêm lo lắng, rồi lại không tiện khuyên nhủ, một khi khuyên, tất nhiên sẽ phải nhắc đến Trạc Xuyên, đến lúc đó nhất định sẽ kích thích đến Ngư Thiển, tình hình hiện nay cho thấy lựa chọn tốt nhất chính là tùy ý Ngư Thiển.

Lý trí khiến các nàng không tiện nói gì, nhưng trong lòng lại không bỏ xuống được nỗi lo lắng, vì vậy mọi người đều đi vào phòng bếp.

Lạc Thần đang nhặt rau, Sư Thanh Y thái gừng, lúc này nàng chỉ đành dừng tay, quay đầu lại nhìn nhóm người chen chúc trước cửa phòng bếp.

Sư Thanh Y vừa nhìn sắc mặt của các nàng, đã hiểu ý của các nàng, nhưng ngoài miệng lại hỏi: “Làm sao vậy?”

“A Cẩn.” Trường Sinh lập tức nói: “Ngư Thiển hiện tại như vậy, nên làm thế nào mới tốt.”

“Đúng vậy.” Vũ Lâm Hanh cũng nóng nảy: “Ngươi nói gặp phải loại chuyện này, lớn tiếng khóc rống giống như nàng đêm qua, hoặc là im lặng không nói lời nào, thật ra đều là phản ứng bình thường. Nhưng sáng sớm hôm nay không biết nàng bị làm sao, cả người nhìn rất khác thường, tâm tình thoạt nhìn cũng rất mâu thuẫn, còn tiếp tục như vậy, có lẽ phải đi gặp bác sĩ tâm lý rồi.”

Thiên Thiên luôn luôn bình tĩnh, lúc này cũng lộ vẻ u sầu: “Nếu như thời gian lâu dài, đây không phải là cách.”

“Không sao cả.” Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: “Sáng sớm hôm nay nàng như vậy, ngược lại là bình thường, đừng lo lắng, là bởi vì trước đó ta và Lạc Thần đã nói một số việc liên quan đến Trạc Xuyên, hiện tại nàng đối với việc đó ôm hy vọng nhất định nên mới có một chút phấn khởi, các ngươi cho nàng một ít thời gian đi.”

“Ôm hy vọng?” Thiên Thiên lập tức nhìn thấu: “Lẽ nào các ngươi nói với nàng một số suy đoán về việc Trạc Xuyên ở trong mộng cảnh thân là bán chủ thể, lại hoàn toàn không giống bán chủ thể?”

Sư Thanh Y lắc đầu: “Ta không dám suy đoán đến khả năng này. Ta chỉ nói cho nàng biết, hôm nay Dạ sẽ đến xem tình huống của Trạc Xuyên, nàng đang đợi Dạ, trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương.”

Ánh mắt Trường Sinh trở nên tươi sáng hơn một chút: “Hôm nay Dạ sẽ đến sao?”

Lạc Thần nói: “Bọn ta dự định ăn xong điểm tâm sẽ đi sắp xếp, đã thương lượng với Ngư Thiển rồi.”

“Chờ một chút.” Vũ Lâm Hanh tuy rằng không quen Dạ, nhưng cũng từ chỗ Sư Thanh Y biết được một số chi tiết liên quan, nàng nghĩ đến chuyện gì đó, cũng vô thức khẩn trương, nói: “Vị Dạ tiểu thư kia y thuật đặc biệt cao siêu đúng không, chính là trình độ thần y trong truyền thuyết? Các ngươi để nàng một mình đến xem di thể của Trạc Xuyên, chẳng lẽ là… chẳng lẽ là… Trạc Xuyên còn có cơ hội sống lại?”

Nàng nói xong, ngay cả bản thân cũng không dám tin tưởng.

Nhưng biểu hiện của Trạc Xuyên trong mộng cảnh thực sự quá không giống với một bán chủ thể, đây là nghi điểm lớn nhất, các nàng cũng giống như Ngư Thiển, sau khi nghe Sư Thanh Y mời Dạ đến xem thử, đều khó tránh nghĩ đến khả năng ấy.

“Người đã chết, không thể nào sống lại.” Sư Thanh Y đè thấp giọng nói, nói một cách kiên quyết: “Tuyệt đối không thể nào.”

Trong phòng bếp là một mảnh tĩnh lặng.

“Ta dĩ nhiên biết người chết không thể sống lại.” Một lát sau, Vũ Lâm Hanh thình lình nói: “Nhưng nếu như bản thân một người vốn chưa chết, người khác lại cho rằng nàng đã chết, sau đó dùng biện pháp nào đó tiến hành cứu chữa, việc đó không tính là sống lại, chỉ có thể nói là được cứu sống?”

Lời nói của Vũ Lâm Hanh tựa như thắp lên ngọn lửa trong phòng bếp. Ngọn lửa bừng cháy, ầm ầm rung động, thiêu đốt khiến lòng người run rẩy.

Ánh mắt của mọi người chậm rãi đổ dồn về phía Vũ Lâm Hanh.

“Nhìn ta làm gì?” Vũ Lâm Hanh nói: “Ta cũng không nói sai a. Một người bị đào ra từ quan tài ở cổ mộ, người khác cho rằng người này nhất định đã chết, nhưng người đó có thể bởi vì nguyên nhân nào đó mà chỉ tạm thời ngừng hô hấp, trước đây ba ta đã từng nói với ta, có người biết loại thuật quy tức thần kỳ này, nhìn bề ngoài giống như một người chết nhưng thực tế vẫn còn sống. Nếu như người chết kiểu này ‘bò ra từ trong quan tài’, cũng không tính là sống lại mà chỉ là tỉnh dậy mà thôi.”

“Ngươi thật sự không nói sai.” Một lát sau, Sư Thanh Y trầm giọng nói: “Nếu như không chết, sẽ không thuộc về phạm trù ‘sống lại’, dù sao vốn dĩ vẫn còn sống.”

Vũ Lâm Hanh lui về phía sau một bước: “Ý của ngươi là, không thể nào?”

Nét mặt của Vũ Lâm Hanh hoàn toàn không bình tĩnh được nữa: “Lẽ nào các ngươi cảm thấy thực sự… không chết?”

Nét mặt của khuôn mặt có phần nghiêm túc: “Về biểu hiện của Trạc Xuyên trong mộng cảnh, đây có thể làm một suy đoán phù hợp nhất, nhưng ta không dám nghĩ theo hướng này, càng không thể nói cho Ngư Thiển biết. Một khi nàng có hy vọng này, cuối cùng kết quả thất bại, đả kích đối với nàng sẽ càng lớn hơn so với lúc trước, nàng đã không chịu nổi loại dằn vặt này nữa rồi.”

“Ta nhất định sẽ không nói với nàng.” Vũ Lâm Hanh càng nghĩ càng cảm thấy hô hấp run rẩy, chỉ có thể thấp giọng hỏi: “Vậy các ngươi nghĩ như thế nào?”

Sư Thanh Y nhìn cánh cửa phòng bếp đã đóng chặt, dùng giọng rất khẽ nói: “Năm đó Trạc Xuyên dùng Vẫn Thân Trận, trên người có hai chiếc sơ lân của Bạch Giao. Trước đó ta cho rằng chỉ có một chiếc của Ngư Thiển, không ngờ trong mộng cảnh Trạc Xuyên đã kể lại việc năm đó, nói trước khi chết mỗ nương cũng cho nàng một chiếc sơ lân. Mà sơ lân, là vật hộ mệnh quan trọng nhất của Bạch Giao, có tác dụng bảo vệ rất mạnh, hơn nữa tu vi của Bạch Giao càng mạnh, tác dụng của sơ lân càng lớn, Ngư Thiển và mỗ nương đều là người xuất chúng trong tộc, uy lực từ sơ lân của hai người các nàng dĩ nhiên không giống bình thường, hai người cộng lại càng không dám tưởng tượng.”

Nàng dừng một chút, trật tự rõ ràng tiếp tục phân tích: “Còn có một nghi điểm, trước khi chết mỗ nương từng nói với Trạc Xuyên đừng để kẻ thù có được thi thể của nàng ấy, Trạc Xuyên nhận thấy hai người chỉ còn đường chết, nên quyết định sử dụng Vẫn Thân Trận, đồng quy vu tận với kẻ địch, như vậy cho dù có kẻ chi viện thì cũng không thể nào đến gần trận pháp. Nàng dự định dùng phương thức này bảo vệ thi thể của mỗ nương, để mỗ nương có thể nhắm mắt an nghỉ, trước khi dùng trận nàng cũng đã nói ra cách nghĩ này với mỗ nương, mà dưới tình huống biết rõ hai người sẽ chết, nàng ấy vẫn giao sơ lân của mình cho Trạc Xuyên, các ngươi cảm thấy lựa chọn này của mỗ nương đối với nàng ấy có ý nghĩa gì?”

Trường Sinh nói: “Mỗ nương cảm thấy… có lẽ hành động này sẽ có tác dụng, nàng muốn trước khi chết thử đánh cược một lần, đúng không?”

“Đúng vậy.” Sư Thanh Y gật đầu: “Lựa chọn của mỗ nương, thật ra nếu nghĩ kỹ, dường như ẩn chứa hàm ý đánh cược ở trong đó. Lúc đó chuẩn bị dùng Vẫn Thân Trận, trước sau đều là đường chết, mỗ nương cũng căn dặn hậu sự của bản thân một cách rõ ràng, sơ lân đặt ở trên người mỗ nương hoặc là không, đối với nàng ấy không có gì khác biệt, nàng ấy biết bản thân sẽ chết vì sao trước khi chết còn muốn chuyển sơ lân của mình sang cho Trạc Xuyên? Trừ phi là… Bản thân mỗ nương cảm thấy, trên người Trạc Xuyên đã có sơ lân của Ngư Thiển, nếu như cộng thêm cái của nàng ấy, có thể giữ được tính mạng của Trạc Xuyên, nhưng có lẽ nàng ấy cũng… cũng không dám chắc, cho nên mới đánh cược một lần.”

Lạc Thần gật đầu: “Mặc kệ việc này có thành công hay không, chí ít trong lòng mỗ nương cảm thấy có hai mảnh sơ lân bảo vệ, cho dù phải gánh chịu uy lực vô thượng của Vẫn Thân Trận, Trạc Xuyên vẫn có thể có một tia hy vọng sống.”

“Điều này… điều này quả thật có khả năng.” Vũ Lâm Hanh tiếp tục phân tích: “Nếu không lúc đó cả hai đều phải chết, vì sao nàng còn phải cho sơ lân đi?”

Sư Thanh Y không dám nói quá tuyệt đối: “Đây chỉ là một loại suy đoán, phù hợp logic, không phải lời nói vô căn cứ, cho nên lúc bọn ta phát hiện biểu hiện kỳ lạ của Trạc Xuyên trong mộng cảnh, cũng đã nghĩ đến loại khả năng này. Nhưng không dám chắc, bởi vì cũng có những khả năng khác.”

Lạc Thần nói: “Ví dụ như, chỉ là tác dụng của sơ lân khiến Trạc Xuyên sinh động chân thật giống như chủ thể bình thường, nhưng thực tế Trạc Xuyên đã… không còn nữa.”

Thiên Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Những suy đoán này đều có đạo lý. Chẳng qua tất cả vẫn phải chờ Dạ tiểu thư đến xem qua, sau đó mới có thể thực sự xác định.”

“Phải.” Sư Thanh Y vội vàng nói: “Các ngươi đi ra ngoài trước đi, đừng ở lâu trong này, sẽ làm Ngư Thiển miên man suy nghĩ.”

Nhóm người lập tức rời khỏi phòng bếp.

Chờ đến lúc ăn sáng, mọi người ngồi trên bàn cơm thương lượng kế hoạch chi tiết để Dạ đến xem tình trạng của Trạc Xuyên, phân công hợp tác. Chờ sau khi an bài thỏa đáng, Sư Thanh Y, Lạc Thần, Ngư Thiển ba người rời khỏi phòng.

Phòng của nhóm người đi cùng với Dạ cách phòng các nàng không xa, rất nhanh đã đến nơi.

Đám anh em của Lông Xám Trắng ở trong thôn, cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vỗn dĩ rất phiền chán, không có việc gì thì tụ tập lại trước phòng phơi nắng đánh bài, hoặc là hút thuốc.

Hiện tại trước sân đặt hai cái bàn, Lông Xám Trắng và Đầu Đinh đều có mặt.

Đầu Đinh đánh một lá bài, khó chịu nói: “Ván này để ta thắng đi, mấy anh em cho ta chút mặt mũi đi.”

“Không thu nổi a?” Các anh em cười hắn.

“Cũng không phải ta không thua nổi.” Đầu Đinh nói: “Nếu ta không vớt được chút canh, sẽ phải chết đói, ở chỗ quỷ quái này lâu như vậy, đến bây giờ còn chưa bắt được dù chỉ một cái bóng.”

Lông Xám Trắng lá gan tương đối nhỏ hơn bọn hắn: “Thật ra… Chúng ta cũng không nhất định phải xuống dưới đó kiếm ăn, dưới đó quá đáng sợ, lần trước xuống thăm dò, thiếu chút nữa bỏ mạng rồi.”

Bên trong có người phỉ nhổ một tiếng: “Đồ nhát gan. Khoản tiền lớn như vậy Đồ tỷ còn chưa thanh toán đâu, phải làm xong nhiệm vụ mới trả tiền, ngươi cũng không nhìn xem đó là bao nhiêu tiền, nói đi phải nói lại, không chỉ phía Đồ tỷ chi nhiều tiền, bên dưới còn có bao nhiêu bảo bối đang chờ ta, cho dù là núi đao biển lửa ông đây cũng muốn xông vào một lần, ngươi còn sợ tiền làm bỏng tay sao? Lập tức đánh đi, ông còn đang chờ thua đây.”

Lông Xám Trắng bĩu môi: “Ta cảm thấy tính mạng vẫn quan trọng hơn tiền tài.”

“Này.” Đầu Đinh lại đột nhiên dùng cánh tay huých vào người Lông Xám Trắng: “Ngươi xem, có phải nữ nhân kia đang vẫy tay với ta hay không?”

Lông Xám Trắng vốn dĩ đang cúi đầu sờ bài, lúc này ngẩng đầu lên nhìn, thấy ba người Sư Thanh Y, Lạc Thần, Ngư Thiển đứng trước sân, Sư Thanh Y nở nụ cười vẫy tay với hắn.

“Không phải vẫy tay với ngươi, ngươi hoa mắt rồi.” Lông Xám Trắng kích động không ngớt: “Sư tiểu thư nhất định là đang gọi ta.”

Trời ạ, là ngọn gió nào thổi đến a.

Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ vào mũi mình, xác nhận với Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y gật đầu.

Lông Xám Trắng không nói hai lời lập tức bỏ bài xuống, nói: “Các ngươi chơi trước đi.” sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Xin chào.” Sư Thanh Y từ chỗ Dạ biết được tên hắn là Chu Thương, chẳng qua nàng không nói ra, mà chỉ mỉm cười chào hỏi.

“Xin chào.” Lông Xám Trắng sờ gáy: “Các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”

Trước đó lúc ở trong thôn, hắn đã âm thầm chụp lén vài tấm ảnh của Sư Thanh Y, hơn nữa ấn tượng đối với các nữ nhân này đều không tệ. Nhưng lúc xuống dưới hang động, điện thoại di động rơi mất, ảnh chụp đều bị một kẻ ‘lòng dạ hẹp hòi’ xóa mất, hắn còn tưởng rằng là ‘quái vật áo mưa’ thần bí kia làm, nên sợ đến chết khiếp, sau này lại không có cơ hội chụp lén nữa, còn vì thế mà tiếc nuối hồi lâu.

Hiện tại Sư Thanh Y đến tìm hắn, thật ra trong lòng hắn rất vui vẻ.

“Có tiền kiếm, ngươi có muốn kiếm không?” Ý cười trên mặt Sư Thanh Y dường như xuân phong.

“Tiền gì?” Lông Xám Trắng đến cùng vẫn là người lăn lộn đầu đường, nên vẫn tương đối cẩn thận.

“Không phải trước đó các ngươi đang chú ý đến chiếc rương đồ cổ của bạn ta sao?” Sư Thanh Y chỉ chỉ Ngư Thiển ở bên cạnh.

Ngư Thiển yên lặng nhìn Lông Xám Trắng.

Lông Xám Trắng nhất thời sợ hãi, nào dám thừa nhận: “Không, không, thực sự không có! Đó đều là hiểu lầm!”

“Vậy các ngươi không cần rương đồ cổ nữa sao?” Sư Thanh Y nói: “Bạn bè của ta gặp chút khó khăn, hiện tại muốn bán chiếc rương đó với giá thấp, nên muốn hỏi ngươi xem có cách nào không.”

Lông Xám Trắng sửng sốt nhìn về phía Ngư Thiển.

Ngư Thiển gật đầu: “Ta rất nghèo.”

Lông Xám Trắng: “…”

Sư Thanh Y vốn là một người làm ăn, am hiểu cách đàm phán với người khác, càng biết cách đầu độc nhân tâm: “Trong nhà nàng đột nhiên gặp phải một số chuyện phiền toái, cấp bách cần một số tiền cứu mạng rất ớlớn, ta biết lão đại của các ngươi muốn có chiếc rương này, các ngươi vỗn dĩ muốn nghĩ cách chiếm đoạt, nhưng đều là chuyện đã qua, nếu như các ngươi vẫn cảm thấy hứng thú bọn ta có thể bàn việc làm ăn với các ngươi. Bán cho các ngươi với giá thấp, các ngươi mua được với giá tốt như vậy, sau này muốn tìm một người mua chịu chi là không thành vấn đề, đến lúc đó kiếm lời bao nhiêu cũng không khó đoán được đúng không?”

“Chuyện này…” Người trong nghề như Lông Xám Trắng, có thể nhìn ra chiếc rương đó là một món đồ cổ đỉnh cấp, đương nhiên là chịu không nổi mê hoặc của lợi ích, nhưng hắn lại vô cùng khó xử: “Chuyện này ta cũng không làm chủ được.”

“Vậy ngươi có thể giúp ta một việc hay không, đi hỏi lão đại của các ngươi có cần mối làm ăn này hay không? Nếu như việc này thành công, bọn ta có thể cho ngươi một số tiền.”

Sư Thanh Y nói xong, khóe mắt liếc nhìn lên lầu.

Trên lầu, rèm cửa sổ kéo ra một cái khe, Dạ đứng trước cửa sổ nhìn xuống.

Rất nhanh, nàng ấy đã rời đi.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!