Chương 62: Hồ điệp, cứu ta
Bối cảnh của những ảnh chụp này đều là trong một phòng phẫu thuật, đèn mổ chuyên dụng trong phòng phẫu thuật chiếu xuống phát ra một loại ánh sáng tái nhợt, loại tái nhợt khiến người xem sởn gai ốc.
Thân thể vô cùng gầy yếu của nam nhân nằm trên bàn giải phẫu, dáng vẻ cứng nhắc, nửa thân trên phủ tấm vải màu lam chuyên dùng trong phẫu thuật, phía dưới lộ ra chân gầy trơ xương, nam nhân nằm yên lặng giống như một người chết.
Nam nhân này chính là Tào Duệ, bất quá hắn dĩ nhiên vẫn chưa chết, mà chỉ là bị gây mê trên bàn mổ mà thôi.
Loại cảnh tượng trong phòng gải phẫu này dĩ nhiên không đủ làm Sư Thanh Y cùng Lạc Thần giật mình, thứ chân chính thu hút sự chú ý của hai người chính là tấm ảnh chụp cận cảnh thân thể Tào Duệ.
Tấm ảnh chụp thắt lưng của Tào Duệ, trên thắt lưng của hắn là một mảng vết tích sẫm màu, bên trên là một bóng mờ uốn lượn như rắn trườn.
Loại bóng mờ này cũng giống như loại xuất hiện trên thi thể năm thuộc hạ đã chết của Vũ Lâm Hanh, chẳng qua là lớn và dài hơn, nhìn giống như một con thủy long âm trầm nằm dưới dáy hồ ngủ đông chờ lúc thức tỉnh.
“Có phải cảm thấy nhìn rất quen mắt hay không?” Vũ Lâm Hanh quan sát sắc mặt của Sư Thanh Y cùng Lạc Thần, nói: “Trên người Tào Duệ cũng mang theo Cổ trùng. Trong tổ khảo cổ của các ngươi chỉ có duy nhất hắn nhiễm cổ.”
Sau lần trước gặp gỡ ở hội quán Hồng Tuyến, Sư Thanh Y đã tìm Duẫn Thanh, Tạ Gia Bội và Tiêu Ngôn xác minh qua, bọn họ đều không nhiễm cổ trùng. Chỉ có mình Tào Duệ lúc đó tình huống đặc biệt, trạng thái cũng không tốt nên Sư Thanh Y đã sơ suất không đến xem tình trạng của hắn, thật không ngờ lại bỏ sót một đầu mối quan trọng.
Sư Thanh Y không trực tiếp bày tỏ thái độ ám chỉ mà đem những tấm ảnh đã xem xong cất lại vào túi giấy, trả lại cho Vũ Lâm Hanh: “Đây có lẽ là ảnh chụp lúc Tào Duệ được phẫu thuật tại bệnh viện Thị Lập, ngươi làm thế nào có được?”
Tào Duệ ngoại trừ bóng ma tâm lý, trên cơ thể vẫn luôn tồn tại tai họa ngầm. Thế nên lúc hắn vừa được đưa vào bệnh viện đã phát hiện trong tay trái có một khối u rất kỳ lạ, sau khi tiến hành cắt bỏ không ngờ tình trạng lại không ngừng chuyển biến xấu. Sau đó từ kết quả quan sát lại phát hiện khối u trong tay trái lại to ra, giống như lửa cháy lan tràn bị gió thổi vào, không thể nào ngăn chặn.
Cũng chính vì như vậy trong thời gian dài nằm bệnh viện, Tào Duệ năm lần bảy lượt bị đưa vào phòng phẫu thuật, tiến hành quan sát toàn thân, cắt bỏ khối u. Hắn không có thân nhân bên cạnh, nên các loại giấy tờ thủ tục trong bệnh viện đều do đại học khảo cổ thay mặt ký tên. Không người chăm sóc như vậy, bệnh viện lại lấy khẩu hiệu chữa bệnh cứu người, vì vậy hắn liền trở thành một con chuột trắng đáng thương, sẽ thường xuyên bị lấy ra làm vật thí nghiệm.
Vũ Lâm Hanh có chút đắc ý: “Ta tìm bác sĩ chịu trách nhiệm mổ chính của hắn.”
Sư Thanh Y nhíu mày.
Vũ Lâm Hanh nói: “Ta lo lắng cho thân thể của mình, nên nhịn không được đến bệnh viện Thị Lập tìm người quen giúp ta làm kiểm tra tổng quát, kiểm tra xem rốt cục bên trong thắt lưng đã phát triển thành cái dạng gì. Không ngờ hắn trùng hợp là bác sĩ mổ chính cho Tào Duệ, nhìn tình trạng của ta rồi nói hắn đang phụ trách một bệnh nhân trên thắt lưng cũng có triệu chứng giống ta, chẳng qua là so với ta nghiêm trọng hơn rất nhiều. Lúc đó hắn chụp lại rất nhiều ảnh lưu trong hồ sơ bệnh án, nên nhân tiện đưa ta một phần.”
“Cho nên ngươi mới chạy đến đây tìm hiểu chân tướng?” Sư Thanh Y xoay người, cùng Lạc Thần sóng vai đi đến bóng râm dưới cây bạch quả bên kia, vừa đi vừa nói chuyện. Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, nên dáng vẻ đi lại của hai người chính là thập phần nhàn nhã.
Vũ Lâm Hanh cũng đi theo: “Không sai, ta đã cho Tô Diệc tìm người phụ trách ở đây sắp xếp một thời gian, 10h30′ có thể vào, đáng tiếc chỉ có thời gian ngắn ngủi 10 phút.”
Sư Thanh Y nói: “Thời gian vào thăm của bọn ta bắt đầu từ 10h, cho dù có người quen giúp đỡ cũng chỉ có hai mươi phút thời gian. Đây cũng là do bệnh viện muốn bệnh nhân có nhiều thời gian nghỉ ngơi nên mới đặt ra quy định như vậy.”
Nàng biết rõ ý đồ của Vũ Lâm Hanh, nên lại đối với Vũ Lâm Hanh bổ sung một câu: “Ngươi cùng Tào Duệ căn bản không quen biết, trong lúc vào thăm trước hết đừng vội ép hỏi hắn. Tình trạng của hắn rất không tốt, đừng dọa hắn sợ. Nếu chúng ta đã có cùng mục đích vậy chờ đến lúc vào trong ta sẽ giúp ngươi tìm hiểu rõ ràng.”
“Được, được, ta biết rồi, sẽ tự có chừng mực không hù dọa đến bạn học thân yêu của ngươi, Sư tiểu thư.” Vũ Lâm Hanh nhìn có vẻ như không kiên nhẫn mà trả lời nàng, nhưng thật ra trong đầu đã đem những lời nàng căn dặn ghi lại.
Trong mắt Vũ Lâm Hanh, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần hai người này đúng là rất hiếm lạ. Một người thoạt nhìn chính là băng lãnh chết mặt tê lệt, nhưng trên thực tế tiếp xúc qua vài lần lại có thể cảm nhận được nữ nhân này bên trong vẻ lãnh ngạo còn cất giấu sự nhu hòa. Còn người thường xuyên cùng nàng cãi nhau, chết ngạo kiều kia, cũng là một nữ nhân tinh tế, rất biết quan tâm chăm sóc người khác. Trong những người Vũ Lâm Hanh từng tiếp xúc, loại người biết quan tâm đến những chi tiết dù chỉ rất nhỏ của người khác như vậy thật sự rất hiếm thấy, vì vậy cán cân trong lòng nàng trong lúc không chú ý đã nghiêng về hai người này.
Sư Thanh Y nhìn vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nói không nên lời của Vũ Lâm Hanh, trong lòng cảm thấy buồn cười, nghiêng nghiêng khuôn mặt, ánh mắt dừng lại trên người Lạc Thần.
Lạc Thần vẫn trầm ngâm không nói chuyện, yên lặng tựa như những cây bạch quả xung quanh đây.
“Đang suy nghĩ gì?” Sư Thanh Y hỏi.
Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y: “Ta đang suy nghĩ, hắn vì sao không chết.”
Sư Thanh Y ngẩn ra, ánh mắt trầm xuống: “Ngươi nói Tào Duệ?”
Lạc Thần gật đầu: “Phải. Ảnh chụp cho thấy, trong cơ thể hắn cổ trùng đã trưởng thành, đồng thời lượng cổ trùng trên người hắn rất lớn, thậm chí vượt xa những người đã chết kia. Vết tích rất đậm, dường như đã kéo dài rất nhiều năm. Nếu như vậy, vì sao hắn không chết?”
“Kéo dài nhiều năm.” Sư Thanh Y suy nghĩ, có chút không thể tin được nói: “Ngươi hoài nghi hắn nhiều năm trước thì đã nhiễm loại cổ trùng này hơn nữa còn tồn tại đến hôm nay?”
Lạc Thần không đáp nàng mà chỉ ngữ khí nặng nề hỏi lại: “Thanh Y, ngươi đã nói quê quán của Tào Duệ là một thôn trại xa xôi trong núi ở Tương Tây Miêu Cương, cuối cùng quê quán của hắn là nơi nào? Trong đoạn ghi âm hắn cũng có nhắc đến một cái thôn ở Thâm Vân Sơn, thôn này ở đâu, trong lý lịch của hắn không có ghi chép sao?”
Sư Thanh Y cảm thấy đau đầu: “Không biết. Tào Duệ tính cách rất quái gở, rất ít nói chuyện cùng người khác. Về phần quê quán của hắn, đôi khi cũng từng ngẫu nhiên nhắc đến, nhưng lúc đó cũng không nói tên thôn. Trên hồ sơ có ghi dân tộc là Miêu tộc, còn địa chỉ là Phượng Hoàng huyện, về phần là thôn gì, ta cũng đã điều tra qua, nhưng căn bản là không có ghi lại, thôn này cứ như không hề tồn tại vậy.”
Lạc Thần trầm ngâm, cười như không cười mà nhìn Vũ Lâm Hanh: “Ngươi điều tra Miêu tộc thôn trại Quý Thọ Thôn cùng phóng viên Hoàng Hưng Văn tra đến đâu rồi? Lâm Hanh.”
Vũ Lâm Hanh bị nàng nhìn như vậy toàn thân nổi da gà: “Đừng gọi ta Lâm Hanh Lâm Hanh, ta và ngươi rất thân sao? Ông ấy trước đây còn chưa từng gọi tên ta như vậy.”
Lạc Thần lắc lắc cổ tay đeo đồng hồ, vẻ mặt cười như không cười, nói: “Là ai vừa rồi nói chúng ta là bạn cũ, là ai nói quà cũng đã đeo rồi, còn định chơi xấu. Ta không nhớ, ngươi nói cho ta biết.”
Vũ Lâm Hanh đá văng hòn đá dưới chân sang một bên, không thể ngụy biện chỉ đành bày ra bộ dạng có lợi cho ngươi rồi, nói: “Phái nhiều người ra ngoài điều tra như vậy nhưng vẫn không tra được, dấu vết gì cũng không có, ta thật sự hoài nghị sự tồn tại của thôn này. Về phần phóng viên kia cũng giống như đã bốc hơi mất, không còn dấu vết.”
Vũ Lâm Hanh không nghĩ rằng lời nói trong lúc lơ đãng của nàng lại hoàn toàn giống với sự suy đoán của Sư Thanh Y.
Mà Lạc Thần dường như đã sớm ngờ đến, thoả mãn mà nở nụ cười.
Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Kế tiếp ba người cũng không nhắc lại, đặc biệt ăn ý bước chân nhanh hơn một chút, từ dưới bóng cây đi đến tòa nhà cũ kỹ màu hồng rậm rạp dây thường xuân kia.
Phòng bệnh của Tào Duệ ở tầng năm, từ phòng khách ở tầng một ba người một mạch đi thẳng lên tầng năm, trong lúc đi thu được rất nhiều ánh mắt quái dị khiến người khác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Những ánh mắt này đều thuộc về bệnh nhân trong bệnh viện này.
Những bệnh nhân này mặc quần áo màu lam, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, thân thể còng xuống, ánh mắt ngây dại. Nhưng nếu nhìn sâu bên trong sẽ phát hiện nhãn thần của bọn họ lạnh thấu xương, trong đó hoàn toàn là hoài nghi, tuyệt vọng cùng không tín nhiệm hỗn tạp vào nhau.
Trên đời này, ngươi vĩnh viễn không biết một người điên suy nghĩ gì và sắp làm gì.
Vì vậy lúc một bệnh nhân nổi điên nước bọt chảy ròng ròng mà bổ nhào về phía Sư Thanh Y, Sư Thanh Y không có phòng bị nên thực sự bị dọa cho một trận, thiếu chút nữa bị bệnh nhân kia cào cho bị thương khuôn mặt. May mà Lạc Thần ở ngay bên cạnh bảo vệ nàng, đồng thời tiến nhanh một bước, đưa tay vững vàng giữ chặt bệnh nhân kia, đẩy hắn lui về vách tường, khống chế động tác của hắn.
Rất nhanh những nhân viên của bệnh viện chạy đến, vội vàng hướng về phía Sư Thanh Y xin lỗi. Sư Thanh Y nhìn trong số đó có một nhân viên thân thể cường tráng lập tức tiêm một mũi thuốc cho bệnh nhân kia, động tác thô bạo giống như những người đổ nước giết lợn ngoài chợ, bệnh nhân kia cuối cùng nằm im, sau đó bị hai nhân viên giữ chặt hai cánh tay lôi đi.
Loại hành động thô lỗ và vô tình này khiến Sư Thanh Y cảm thấy đặc biệt khó chịu, Tào Duệ bị ném vào đây có phải cũng bị đối đãi như vậy hay không?
Nàng lắc đầu, nhíu mày nói: “Đây thật không phải là chỗ dành cho con người.”
Lạc Thần không nói chuyện, Vũ Lâm Hanh lại thở dài, nói: “Chúng ta lên lầu thôi.”
Ba người lên lầu, ngồi nghỉ ngơi ở cuối hành lang của tầng năm, chờ đến 10 giờ. Bời vì thầy của Chúc Cẩm Vân đã có sắp xếp nên thời gian vừa đến, người phụ trách trông coi phòng bệnh của Tào Duệ liền để các nàng đi vào.
Hiện tại chỉ có Sư Thanh Y quen biết với Tào Duệ, vì vậy Sư Thanh Y lựa chọn dẫn đầu đi vào. Cửa không khóa mà chỉ khép hờ, Vũ Lâm Hanh cùng Lạc Thần đứng ở ngoài cửa, xuyên qua cửa phòng để quan sát tình huống bên trong.
Phòng bệnh của Tào Duệ bốn bức tường đều là một màu trắng, hơn nữa đèn huỳnh quang chiếu xuống, càng phát ra vẻ lạnh lẽo chói mắt. Trong phòng bài trí rất đơn giản, lọt vào trong tầm mắt đều là lạnh lẽo và lạnh lẽo, không có một tia ấm áp. Tào Duệ ngồi ở cuối giường bệnh trắng toát đưa lưng về phía Sư Thanh Y, đầu cực lực cúi thấp, từ phía sau nhìn đến cảm giác quỷ dị như người không có đầu.
“Tào Duệ.” Sư Thanh Y gọi tên Tào Duệ, chậm rãi đi thẳng đến trước mặt Tào Duệ, nhưng đầu của hắn từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng lên, dường như chỉ xem Sư Thanh Y là không khí.
Nam nhân đáng thương này đã bị bệnh tật cùng ám ảnh tâm lý dằn vặt đến không còn sức sống, gầy như một bộ xương, bởi vì không ai chăm sóc hắn nên tóc cũng đã dày hơn trước kia rất nhiều. Trước đây hắn vẫn còn là một nam nhân u buồn mà tuấn tú nhưng đến hôm nay bộ dạng quỷ dị thật khiến người khác tiếc hận.
Sư Thanh Y đặt những thứ mua đến thăm bệnh xuống, hơi cúi người: “Ta là Sư Thanh Y, ngươi còn nhận ra ta không?”
Tào Duệ vẫn như trước không nói lời nào, giọng nói của Sư Thanh Y càng thêm nhẹ nhàng: “Ngươi đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi. Thời gian không nhiều lắm, ta sẽ nói thẳng vào vấn đề.”
Nàng kề sát vào một chút, giọng nói càng thêm thấp, mang theo vài phần ôn nhu dẫn dụ của nữ nhân: “Ngươi từng nói qua với ta về quê nhà của ngươi, ngươi nói đó là một thôn làng rất đẹp, nó tên gọi là gì?”
Trong cổ họng Tào Duệ hừ một tiếng, đầu của hắn cuối cùng cũng ngẩng lên, khuôn mặt tái nhợt chăm chú nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y tinh tế phát hiện nhãn cầu của hắn chuyển động rất quỷ dị, nhìn chằm chằm góc phải trần nhà, hình như đang muốn ám chỉ cái gì, hắn ra hiệu rất khó nhọc, thoạt nhìn giống như mắt trợn trắng.
Sư Thanh Y nhìn theo ánh mắt Tào Duệ, rồi lại không một vết tích thu hồi ánh mắt từ trên trần nhà trở lại.
Trên đó cứ nhiên có một camera giám sát, nhìn còn rất mới, rõ ràng là mới vừa được lắp đặt gần đây, trên sàn vẫn còn lưu lại một lớp bụi mịn rơi xuống khi khoan trần nhà lắp đặt camera.
Mi tâm Sư Thanh Y nhíu chặt.
Nhãn cầu của Tào Duệ khẽ đảo đi, lần này là đảo về phía đầu giường. Sư Thanh Y theo ánh mắt của hắn nhìn đến đầu giường, lục xem những thứ đã mua đến một lúc, tỏ vẻ như muốn chọn lấy trái cây ở trong đó, nhưng thực tế là đang âm thầm quan sát.
Lần này nàng kinh ngạc phát hiện, ở một góc của đầu giường có giấu thiết bị nghe lén.
Là ai?
Ai đang âm thầm giám sát bọn họ? Nghe lén bọn họ?
Sư Thanh Y cảm thấy lần này xem như phát hiện một âm mưu, bệnh viện tâm thần này không đơn giản như vậy.
Khóe miệng Sư Thanh Y khẽ nhếch một cái, không một vết tích mà cười nhạt, chậm rãi di chuyển đến ngồi xuống bên cạnh Tào Duệ ở cuối giường.
Nàng ngồi rất gần Tào Duệ sau đó đột nhiên đưa tay ôm chặt Tào Duệ, tựa đầu lên vai hắn, đề cao âm lượng, giọng nói cố ý tỏ ra run run mà nói: “Tào Duệ, ta thực sự rất nhớ ngươi, khi nào ngươi mới có thể khỏe lại.”
Tào Duệ cứng nhắc một lát, nhẫn cầu chậm chạp đảo qua, cứng nhắc đưa tay lên, có phần quái dị mà ôm lấy lưng của Sư Thanh Y, trong miệng hàm hồ lẩm bẩm.
Lời nói và hành động của bọn họ lúc này hoàn toàn là của một đôi tình nhân yêu đương nồng nhiệt — ít nhất dưới sự giám sát bọn họ là như vậy.
Sư Thanh Y thở ra hơi thở ôn nhuyễn, dán sát bên tai Tào Duệ, ánh mắt lạnh lẽo nỉ non, đề phòng máy nghe trộm nhẹ giọng nói: “Quê hương của ngươi có phải là Quý Thọ Thôn hay không?”
” Phải.” Tào Duệ cũng dán sát bên tai Sư Thanh Y cứng nhắc đáp.
“Có phải trước đây ngươi sinh một trận bệnh nặng hay không? Là nhiễm bệnh ở trong thôn, ví dụ như cổ trùng.” Sư Thanh Y nói tiếp: “Hiểu ý của ta sao?”
“Hiểu.” Tào Duệ trả lời rất ngắn gọn: “Phải.”
Bên này Sư Thanh Y cùng Tào Duệ ôm nhau thắm thiết, muốn bao nhiêu “nồng nhiệt” thì có bấy nhiêu “nồng nhiệt”, giống như một đôi nam nữ diễn viên khổ vì tình, bên kia hai nữ nhân đứng dựa vào cửa quan sát sắc mặt đồng thời thay đổi.
Vũ Lâm Hanh là bị kinh sợ, có phần khoa trương, thấp giọng nói: “Biểu tỷ nàng, biểu muội ngươi cùng nam nhân này trước đây có phải là một đôi trong lớp học không? Kỳ lạ, lúc đó trong cổ mộ ta thế nào lại nhìn không ra?”
Lạc Thần vẻ mặt bình tĩnh, khẽ mím môi, không trả lời nàng.
“Biểu muội ngươi cũng thật là, xem hai người chúng ta như không khí sao, cửa còn chưa đóng đã vội vàng ôm ấp như vậy, một chút rụt rè nên có của nữ nhân cũng không có.” Vũ Lâm Hanh xem như bình luận chuyện lạ, xem trò vui: “Như thế này, ta cược một xe cải trắng, chờ thêm chút nữa bọn họ nhất định hôn nhau.”
Nàng chỉ lo nói, không đề phòng liền bị Lạc Thần nắm chặt cổ tay, cái này chặt đến không thể chặt hơn nữa, gần như sắp bẻ gãy cổ tay nàng.
Lạc Thần mặt không chút thay đổi, đôi mắt vẫn vô cùng băng lãnh.
Vũ Lâm Hanh kéo tay nàng, bày tỏ kháng nghị: “Ngươi đừng nắm tay ta có được hay không, tay của ta sắp gãy rồi. Aiz, cánh cửa rất cứng ngươi đi mà nắm nó. Uy, ta nói ngươi bị bệnh sao?”
Lạc Thần nới lỏng tay, ánh mắt băng lãnh khẽ chuyển động, cuối cùng rơi xuống camera giám sát trên trần nhà.
Tào Duệ vẫn như trước gắt gao ôm lấy Sư Thanh Y, giọng nói có chút khàn khàn: “Cứu ta.”
Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: “Ta nên làm như thế nào? Quý Thọ Thôn nên đi như thế nào?”
“Tìm Hồ Điệp, cứu ta.” Tào Duệ thì thào: “Hồ Điệp, Hồ Điệp.”
Sư Thanh Y sửng sốt, Tào Duệ hình như lại bắt đầu phát bệnh, cả người ứa ra mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Phượng Hoàng cổ thành Trương gia ngõ số 15.”
LT có biểu hiện :3, nhiêu đó ta đủ thỏa mãn rồi =))))))))
Bạn Thanh Y ko đi làm diễn viên thì đúng là bỏ phí của trời mà =))) cơ mà ko hiểu sao lúc ăn giấm chua bạn Lạc Thần lại nắm chặt tay bạn Tiểu Vũ? O.o
klq nhưng cho mình hỏi “chết ngạo kiều” nghĩ gì vậy?
Ai kêu bạn Vũ nói lung tung , ngạo kiều đại khái là xinh đẹp kêu ngạo
Lol, Lạc tỷ lại ăn giấm chua rồi
Thích nhất Lạc đại nhân ăn giấm, với những lúc nói lời ái muội khiểu ” tiên sinh đến thương ngươi” hắc hắc * lăn lộn*